Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê
Chương 17
Vũ Phạn
08/01/2024
Mùa xuân đến, thời tiết thượng kinh dần ấm áp hơn.
Mái ngói đen phía trên phủ thừa tướng được ánh sáng mặt trời đầu xuân chiếu vào, như viên ngọc quý đen bóng.
Các hạt giống dùng hết sức ngoi lên khỏi bùn đất, hướng về phía ánh mặt trời.
Lại qua một thời gian, chạc cây xanh non được mưa phùn tưới táp, liền chuyển mình hóa thành hoa đào diễm lệ, hoa lê trắng muốt. Cả vườn hoa cảnh sắc tươi đẹp, hương hoa tươi mát.
Quốc Tử Học cho học sinh mười ngày nghỉ xuân, Bùi Diên khó có dịp không lười biếng nghỉ ngơi trong phủ thừa tướng, mà lại liều mạng luyện vũ kỹ.
Ban thị và Bùi Hao đều cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc trong ấn tượng của bọn họ, nàng là một đứa bé yếu ớt có chút lười biếng. Hiện giờ đột nhiên cần cù, làm họ không quen lắm.
Thân thể hoàng đế đã khôi phục khỏe mạnh, đã lâu trong cung chưa tổ chức đại yến, liền nhân ngày cốc vũ, mở yến tiệc ngày xuân, mời vương hầu và các trọng thần đương triều tới tham gia.
Hôm đó, Bùi Diên không chỉ tham gia, mà còn muốn múa một điệu Đôn Hoàng trong bữa tiệc.
Lúc Bùi hoàng hậu ở tuổi Bùi Diên, cũng là một nữ tử múa đẹp.
Bà thích nhất là điệu múa Đôn Hoàng của Tây Lương, lúc trước còn có thể thực hiện dáng múa cực kỳ khó khăn, đứng vững bằng một chân trên mâm ngọc, gảy đàn tỳ bà.
Sau này tuổi tác lớn dần, bà chỉ có thể từ bỏ sở thích. Từ nhỏ Bùi Diên đã bắt đầu học múa, thay cô mẫu thực hiện sở thích này.
Tư thái của điệu múa Đôn Hoàng, Bùi Diên chỉ được xem qua trong bích hoạ, dáng múa phi thiên trong bức họa như không thực, thân thể vũ công vặn vẹo, đường cong siêu việt, vượt xa giới hạn của con người, vũ giả bình thường rất khó làm được.
Thượng kinh không cho phép Hồ cơ xuất hiện, vũ cơ Bùi hoàng hậu phái tới dạy nàng cũng là nữ tử người Hán, còn may, người này thiết kế được điểm tinh túy trong dáng múa Đôn Hoàng.
Bùi Diên liều mạng luyện múa, một là vì điệu múa Đôn Hoàng khá khó múa.
Hai là, nàng cấp bách cần làm gì đó để giải toả áp lực càng ngày càng lớn trong lòng.
Trong Thiên Lộc Các vẫn còn có rất nhiều sách cổ bị đốt chưa được sửa chữa, vốn Tư Nghiễm chỉ cần từ từ từng bước làm cùng với các học giả uyên thâm, cuối ngày mệt mỏi sẽ về phủ nghỉ ngơi.
Nhưng gần đây, hắn thường xuyên ở lại Thiên Lộc Các đến đêm khuya mới về, như là đang nóng lòng muốn hoàn thành mọi nhiệm vụ trong tay.
Bên Dĩnh Quốc truyền tin tức tới.
Phủ Viễn Vương Tư Thầm phái hai mươi vạn đại quân đóng quân tại quận Kim Thành phía Đông Dĩnh Quốc. Qua Kim Thành quận của Dĩnh Quốc là tới quận Lũng Tây và quận Thiên Thủy.
Qua Thiên Thủy, đó là Thượng Kinh, đế đô của Đại Lương.
Hành động của Phủ Viễn Vương có ý uy hiếp rõ ràng.
Mọi chuyện đều thể hiện rõ một điều, Tư Nghiễm sắp phải về Dĩnh Quốc.
Giống như Bùi Hao dã nói, Tư Nghiễm chung quy vẫn phải quay về Dĩnh Quốc.
Tuy hắn đã tới cạnh nàng, nhưng vẫn phải quay về.
Bùi Diên không dám nghĩ tiếp, nếu hắn rời khỏi thượng kinh, nàng sẽ có tâm trạng gì.
Nàng hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó, nếu Tư Nghiễm tiếp tục lưu tại thượng kinh, sẽ thành con tin chịu uy hiếp khắp nơi.
Cho nên hắn cần phải đi.
Nàng cũng cảm thấy, chỉ có trở lại Dĩnh Quốc, với Tư Nghiễm mà nói, mới là lựa chọn tốt nhất.
Bùi Diên cũng từng khờ dại nghĩ muốn nói với hắn, nàng muốn hắn cưới nàng, muốn hắn mang theo nàng về Dĩnh Quốc.
Nhưng Bùi Diên cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Nàng biết Tư Nghiễm không nhất định sẽ chịu cưới nàng, cha mẹ cũng không hy vọng nàng xa gả, mà nàng, cũng không xác định mình có thể bỏ lại mọi thứ hiện tại, đi cùng hắn tới một quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Cho nên, mỗi khi lòng loạn như ma, nàng liền lựa chọn luyện múa để giải tỏa, cứ luyện đến khi mệt mỏi không còn sức lực, nàng có thể ngủ thật sâu, không cần suy nghĩ những việc này.
Cũng chỉ có lúc ngủ, Bùi Diên mới có thể ngắn ngủi quên đi Tư Nghiễm, quên hết những ngọt ngào chua xót hắn mang lại cho nàng.
Tư Nghiễm đúng lúc đi ngang qua đình viện, thấy Bùi Diên đang ép chân, nàng nghiêng khuôn mặt nhỏ, đầu nhỏ dán với cẳng chân, bộ dạng đau đớn nhưng vẫn nhắn nhịn không khóc.
Trong ấn tượng của hắn, nàng là tiểu cô nương yếu ớt sợ đau, không thể chịu đau khổ.
Không ngờ hôm nay, hắn lại thấy một mặt kiên cường của nàng.
Thải Liên canh giữ bên cạnh thấy Tư Nghiễm đi đến đây, liền nhỏ giọng nhắc nhở Bùi Diên.
Bùi Diên nghe xong, tức khắc đứng dậy, vội chỉnh trang y phục, bước nhỏ đi tới trước người hắn, mềm mại vấn an: “Thế tử, ngài đã trở lại.”
Tư Nghiễm gật đầu, ngữ khí ôn đạm hỏi: “Nghe huynh trưởng muội nói, mấy hôm nay, muội rất siêng năng tập múa?”
Bùi Diên ngoan ngoãn gật đầu, khó có khi gặp hắn một lần, tất nhiên nàng sợ hắn cứ như vậy rời đi, cho nên rất muốn tìm chủ đề nói chuyện cùng hắn.
Nàng vội tìm đề tài, nhớ ra phía Tây Dĩnh Quốc là quận Đôn Hoàng, liền hỏi: “Thế tử, ngài từ Dĩnh Quốc tới, có từng xem qua Hồ cơ nhảy điệu Đôn Hoàng chưa?”
Khi Tư Nghiễm trả lời Bùi Diên, thái độ luôn nghiêm túc, không bao giờ có lệ, hắn suy nghĩ một lát, liền nói: “Ta không thích ca múa, bình thường đều chỉ ở thủ đô Cô Tang, rất ít đến Đôn Hoàng.”
Bùi Diên nghe xong, tâm trạng cũng hạ xuống.
Thì ra hắn không thích xem ca múa…
Kỳ thật, nguyên nhân nàng siêng năng luyện múa, chính là vì muốn hắn nhìn một lần, nàng không chỉ là đứa trẻ yếu ớt.
Nàng cũng có thể như người lớn, mua một điệu múa khuynh thành, trước mặt người trong lòng, nhẹ nhàng khiêu vũ.
“Vậy… Hôm Cốc vũ, ngài có thể tới Vị Ương Cung xem ta khiêu vũ không?”
Cốc vũ, mười ngày sau.
Chuyện hắn phải về Dĩnh Quốc không thể kéo dài thêm nữa, nhưng thấy đôi mắt trong veo mang theo mong đợi của Bùi Diên, thuần lương vô hại như vậy.
Tư Nghiễm chỉ cảm thấy, tâm mình bỗng dưng mềm nhũn.
Hắn trả lời: “Ta sẽ tận lực, ngày ấy đi xem muội khiêu vũ.”
Khoé môi Bùi Diên vừa cong lên, lời nói kế tiếp của Tư Nghiễm lại khiến ý cười của nàng nhất thời cứng lại.
“Xem muội múa xong, ta phải trở về Dĩnh Quốc.”
Tư Nghiễm thấy tiểu cô nương uể oải, bỗng chốc nhớ một chuyện, dặn dò Bùi Diên: “Bùi tiểu thư, lúc muội ở cùng Ngũ công chúa, nhất định phải cẩn thận.”
*
Ba ngày sau.
Khoảnh khắc cuối ngày, chiều hôm buông xuống.
Phủ thừa tướng chìm trong không khí yên tĩnh duy mĩ, Bùi Hao lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh từng trận.
Bùi Diên cách mấy ngày sẽ tiến cung ở cùng Bùi hoàng hậu một đêm.
Lẽ ra giờ này, nàng hẳn nên ở Tiêu Phòng Điện, nhưng Bùi Hao phát hiện, hình như Bùi Diên xảy ra chuyện gì đó.
Trực giác của hắn ở phương diện này rất chuẩn, trái tim của hắn liên tục đập nhanh rất lâu, trong cung không hề phái người tới phủ thừa tướng bẩm báo tình hình của Bùi Diên.
Bùi Hao biết mình không thể tiếp tục trì hoãn, liền nói với mẫu thân. Ban thị biết huynh muội hai người từ nhỏ đã có cảm ứng tâm linh kỳ lạ, cũng biết Bùi Hao sẽ không nói dối chuyện quan trọng thế này, liền xin Bùi thừa tướng cho hắn một tấm cung bài.
Bùi Hao lấy được cung bài, ngựa không ngừng vó chạy tới Vị Ương Cung, hắn nóng lòng muốn biết tình trạng hiện tại của Bùi Diên.
Nhưng sau khi hắn tới Tiêu Phòng Điện, Đại Trường Thu báo lại, Bùi hoàng hậu vừa bị hoàng đế gọi tới Kiến Chương Cung.
Còn Bùi Diên vừa nãy vẫn ngồi bên trong điện, đúng lúc Ngũ công chúa tới tìm nàng, nàng liền cùng Ngũ công chúa đến hồ sen cạnh Ngự Hoa Viên chơi.
Đại Trường Thu còn nói, vốn Bùi Diên không muốn đi ra ngoài với Ngũ công chúa, nhưng Ngũ công chúa lại khóc cực kỳ thương tâm.
Bùi Diên mềm lòng, vẫn đi theo nàng ta đến cạnh hồ sen giải sầu.
Bùi Hao nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn không trì hoãn, lại chạy về hướng hồ sen.
Trên đường đi ngang qua Thiên Lộc Các, lúc này Tư Nghiễm đang cùng các học giả râu bạc đi từ trong ra.
Tư Nghiễm nhìn thấy Bùi Hao đang cắn răng liều mạng chạy, không khỏi ngẩn ra.
Tư Nghiễm gọi Bùi Hao, khó hiểu hỏi: “Sao ngươi lại tiến cung?”
Hắn xem dáng vẻ Bùi Hao, trong lòng đột nhiên cảm thấy không tốt, cũng ẩn ẩn đoán ra, Bùi Diên hẳn là đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên Bùi Hao trả lời: “Ta… Muội muội ta hình như xảy ra chuyện.”
Dứt lời, những học giả râu bạc không hẹn mà cùng nhìn Tư Nghiễm.
Bọn họ cũng đại khái đoán được thân phận của Bùi Hao, kỳ thật hơn mười năm trước, bọn họ đã từng làm việc với Tư Nghiễm, khi đó Tư Nghiễm còn nhỏ hơn Bùi Hao hiện tại. Nhưng khi đó, biểu hiện của hắn đã cực kỳ trầm ổn, hỉ nộ không hiện.
Nhưng khi nghe thấy cô nương kia có khả năng xảy ra chuyện, biểu cảm trên mặt Tư Nghiễm có biến hóa rõ ràng.
Tư Nghiễm, hắn rõ ràng đang luống cuống.
Mái ngói đen phía trên phủ thừa tướng được ánh sáng mặt trời đầu xuân chiếu vào, như viên ngọc quý đen bóng.
Các hạt giống dùng hết sức ngoi lên khỏi bùn đất, hướng về phía ánh mặt trời.
Lại qua một thời gian, chạc cây xanh non được mưa phùn tưới táp, liền chuyển mình hóa thành hoa đào diễm lệ, hoa lê trắng muốt. Cả vườn hoa cảnh sắc tươi đẹp, hương hoa tươi mát.
Quốc Tử Học cho học sinh mười ngày nghỉ xuân, Bùi Diên khó có dịp không lười biếng nghỉ ngơi trong phủ thừa tướng, mà lại liều mạng luyện vũ kỹ.
Ban thị và Bùi Hao đều cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc trong ấn tượng của bọn họ, nàng là một đứa bé yếu ớt có chút lười biếng. Hiện giờ đột nhiên cần cù, làm họ không quen lắm.
Thân thể hoàng đế đã khôi phục khỏe mạnh, đã lâu trong cung chưa tổ chức đại yến, liền nhân ngày cốc vũ, mở yến tiệc ngày xuân, mời vương hầu và các trọng thần đương triều tới tham gia.
Hôm đó, Bùi Diên không chỉ tham gia, mà còn muốn múa một điệu Đôn Hoàng trong bữa tiệc.
Lúc Bùi hoàng hậu ở tuổi Bùi Diên, cũng là một nữ tử múa đẹp.
Bà thích nhất là điệu múa Đôn Hoàng của Tây Lương, lúc trước còn có thể thực hiện dáng múa cực kỳ khó khăn, đứng vững bằng một chân trên mâm ngọc, gảy đàn tỳ bà.
Sau này tuổi tác lớn dần, bà chỉ có thể từ bỏ sở thích. Từ nhỏ Bùi Diên đã bắt đầu học múa, thay cô mẫu thực hiện sở thích này.
Tư thái của điệu múa Đôn Hoàng, Bùi Diên chỉ được xem qua trong bích hoạ, dáng múa phi thiên trong bức họa như không thực, thân thể vũ công vặn vẹo, đường cong siêu việt, vượt xa giới hạn của con người, vũ giả bình thường rất khó làm được.
Thượng kinh không cho phép Hồ cơ xuất hiện, vũ cơ Bùi hoàng hậu phái tới dạy nàng cũng là nữ tử người Hán, còn may, người này thiết kế được điểm tinh túy trong dáng múa Đôn Hoàng.
Bùi Diên liều mạng luyện múa, một là vì điệu múa Đôn Hoàng khá khó múa.
Hai là, nàng cấp bách cần làm gì đó để giải toả áp lực càng ngày càng lớn trong lòng.
Trong Thiên Lộc Các vẫn còn có rất nhiều sách cổ bị đốt chưa được sửa chữa, vốn Tư Nghiễm chỉ cần từ từ từng bước làm cùng với các học giả uyên thâm, cuối ngày mệt mỏi sẽ về phủ nghỉ ngơi.
Nhưng gần đây, hắn thường xuyên ở lại Thiên Lộc Các đến đêm khuya mới về, như là đang nóng lòng muốn hoàn thành mọi nhiệm vụ trong tay.
Bên Dĩnh Quốc truyền tin tức tới.
Phủ Viễn Vương Tư Thầm phái hai mươi vạn đại quân đóng quân tại quận Kim Thành phía Đông Dĩnh Quốc. Qua Kim Thành quận của Dĩnh Quốc là tới quận Lũng Tây và quận Thiên Thủy.
Qua Thiên Thủy, đó là Thượng Kinh, đế đô của Đại Lương.
Hành động của Phủ Viễn Vương có ý uy hiếp rõ ràng.
Mọi chuyện đều thể hiện rõ một điều, Tư Nghiễm sắp phải về Dĩnh Quốc.
Giống như Bùi Hao dã nói, Tư Nghiễm chung quy vẫn phải quay về Dĩnh Quốc.
Tuy hắn đã tới cạnh nàng, nhưng vẫn phải quay về.
Bùi Diên không dám nghĩ tiếp, nếu hắn rời khỏi thượng kinh, nàng sẽ có tâm trạng gì.
Nàng hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó, nếu Tư Nghiễm tiếp tục lưu tại thượng kinh, sẽ thành con tin chịu uy hiếp khắp nơi.
Cho nên hắn cần phải đi.
Nàng cũng cảm thấy, chỉ có trở lại Dĩnh Quốc, với Tư Nghiễm mà nói, mới là lựa chọn tốt nhất.
Bùi Diên cũng từng khờ dại nghĩ muốn nói với hắn, nàng muốn hắn cưới nàng, muốn hắn mang theo nàng về Dĩnh Quốc.
Nhưng Bùi Diên cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Nàng biết Tư Nghiễm không nhất định sẽ chịu cưới nàng, cha mẹ cũng không hy vọng nàng xa gả, mà nàng, cũng không xác định mình có thể bỏ lại mọi thứ hiện tại, đi cùng hắn tới một quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Cho nên, mỗi khi lòng loạn như ma, nàng liền lựa chọn luyện múa để giải tỏa, cứ luyện đến khi mệt mỏi không còn sức lực, nàng có thể ngủ thật sâu, không cần suy nghĩ những việc này.
Cũng chỉ có lúc ngủ, Bùi Diên mới có thể ngắn ngủi quên đi Tư Nghiễm, quên hết những ngọt ngào chua xót hắn mang lại cho nàng.
Tư Nghiễm đúng lúc đi ngang qua đình viện, thấy Bùi Diên đang ép chân, nàng nghiêng khuôn mặt nhỏ, đầu nhỏ dán với cẳng chân, bộ dạng đau đớn nhưng vẫn nhắn nhịn không khóc.
Trong ấn tượng của hắn, nàng là tiểu cô nương yếu ớt sợ đau, không thể chịu đau khổ.
Không ngờ hôm nay, hắn lại thấy một mặt kiên cường của nàng.
Thải Liên canh giữ bên cạnh thấy Tư Nghiễm đi đến đây, liền nhỏ giọng nhắc nhở Bùi Diên.
Bùi Diên nghe xong, tức khắc đứng dậy, vội chỉnh trang y phục, bước nhỏ đi tới trước người hắn, mềm mại vấn an: “Thế tử, ngài đã trở lại.”
Tư Nghiễm gật đầu, ngữ khí ôn đạm hỏi: “Nghe huynh trưởng muội nói, mấy hôm nay, muội rất siêng năng tập múa?”
Bùi Diên ngoan ngoãn gật đầu, khó có khi gặp hắn một lần, tất nhiên nàng sợ hắn cứ như vậy rời đi, cho nên rất muốn tìm chủ đề nói chuyện cùng hắn.
Nàng vội tìm đề tài, nhớ ra phía Tây Dĩnh Quốc là quận Đôn Hoàng, liền hỏi: “Thế tử, ngài từ Dĩnh Quốc tới, có từng xem qua Hồ cơ nhảy điệu Đôn Hoàng chưa?”
Khi Tư Nghiễm trả lời Bùi Diên, thái độ luôn nghiêm túc, không bao giờ có lệ, hắn suy nghĩ một lát, liền nói: “Ta không thích ca múa, bình thường đều chỉ ở thủ đô Cô Tang, rất ít đến Đôn Hoàng.”
Bùi Diên nghe xong, tâm trạng cũng hạ xuống.
Thì ra hắn không thích xem ca múa…
Kỳ thật, nguyên nhân nàng siêng năng luyện múa, chính là vì muốn hắn nhìn một lần, nàng không chỉ là đứa trẻ yếu ớt.
Nàng cũng có thể như người lớn, mua một điệu múa khuynh thành, trước mặt người trong lòng, nhẹ nhàng khiêu vũ.
“Vậy… Hôm Cốc vũ, ngài có thể tới Vị Ương Cung xem ta khiêu vũ không?”
Cốc vũ, mười ngày sau.
Chuyện hắn phải về Dĩnh Quốc không thể kéo dài thêm nữa, nhưng thấy đôi mắt trong veo mang theo mong đợi của Bùi Diên, thuần lương vô hại như vậy.
Tư Nghiễm chỉ cảm thấy, tâm mình bỗng dưng mềm nhũn.
Hắn trả lời: “Ta sẽ tận lực, ngày ấy đi xem muội khiêu vũ.”
Khoé môi Bùi Diên vừa cong lên, lời nói kế tiếp của Tư Nghiễm lại khiến ý cười của nàng nhất thời cứng lại.
“Xem muội múa xong, ta phải trở về Dĩnh Quốc.”
Tư Nghiễm thấy tiểu cô nương uể oải, bỗng chốc nhớ một chuyện, dặn dò Bùi Diên: “Bùi tiểu thư, lúc muội ở cùng Ngũ công chúa, nhất định phải cẩn thận.”
*
Ba ngày sau.
Khoảnh khắc cuối ngày, chiều hôm buông xuống.
Phủ thừa tướng chìm trong không khí yên tĩnh duy mĩ, Bùi Hao lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh từng trận.
Bùi Diên cách mấy ngày sẽ tiến cung ở cùng Bùi hoàng hậu một đêm.
Lẽ ra giờ này, nàng hẳn nên ở Tiêu Phòng Điện, nhưng Bùi Hao phát hiện, hình như Bùi Diên xảy ra chuyện gì đó.
Trực giác của hắn ở phương diện này rất chuẩn, trái tim của hắn liên tục đập nhanh rất lâu, trong cung không hề phái người tới phủ thừa tướng bẩm báo tình hình của Bùi Diên.
Bùi Hao biết mình không thể tiếp tục trì hoãn, liền nói với mẫu thân. Ban thị biết huynh muội hai người từ nhỏ đã có cảm ứng tâm linh kỳ lạ, cũng biết Bùi Hao sẽ không nói dối chuyện quan trọng thế này, liền xin Bùi thừa tướng cho hắn một tấm cung bài.
Bùi Hao lấy được cung bài, ngựa không ngừng vó chạy tới Vị Ương Cung, hắn nóng lòng muốn biết tình trạng hiện tại của Bùi Diên.
Nhưng sau khi hắn tới Tiêu Phòng Điện, Đại Trường Thu báo lại, Bùi hoàng hậu vừa bị hoàng đế gọi tới Kiến Chương Cung.
Còn Bùi Diên vừa nãy vẫn ngồi bên trong điện, đúng lúc Ngũ công chúa tới tìm nàng, nàng liền cùng Ngũ công chúa đến hồ sen cạnh Ngự Hoa Viên chơi.
Đại Trường Thu còn nói, vốn Bùi Diên không muốn đi ra ngoài với Ngũ công chúa, nhưng Ngũ công chúa lại khóc cực kỳ thương tâm.
Bùi Diên mềm lòng, vẫn đi theo nàng ta đến cạnh hồ sen giải sầu.
Bùi Hao nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn không trì hoãn, lại chạy về hướng hồ sen.
Trên đường đi ngang qua Thiên Lộc Các, lúc này Tư Nghiễm đang cùng các học giả râu bạc đi từ trong ra.
Tư Nghiễm nhìn thấy Bùi Hao đang cắn răng liều mạng chạy, không khỏi ngẩn ra.
Tư Nghiễm gọi Bùi Hao, khó hiểu hỏi: “Sao ngươi lại tiến cung?”
Hắn xem dáng vẻ Bùi Hao, trong lòng đột nhiên cảm thấy không tốt, cũng ẩn ẩn đoán ra, Bùi Diên hẳn là đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên Bùi Hao trả lời: “Ta… Muội muội ta hình như xảy ra chuyện.”
Dứt lời, những học giả râu bạc không hẹn mà cùng nhìn Tư Nghiễm.
Bọn họ cũng đại khái đoán được thân phận của Bùi Hao, kỳ thật hơn mười năm trước, bọn họ đã từng làm việc với Tư Nghiễm, khi đó Tư Nghiễm còn nhỏ hơn Bùi Hao hiện tại. Nhưng khi đó, biểu hiện của hắn đã cực kỳ trầm ổn, hỉ nộ không hiện.
Nhưng khi nghe thấy cô nương kia có khả năng xảy ra chuyện, biểu cảm trên mặt Tư Nghiễm có biến hóa rõ ràng.
Tư Nghiễm, hắn rõ ràng đang luống cuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.