Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê
Chương 8
Vũ Phạn
08/01/2024
Bùi Diên rất ít khi nhìn thấy Bùi tiểu hổ túng quẫn như này, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ phát giận, nhưng dù khuôn mặt Bùi Hao âm trầm, đen như nhỏ ra mực, nhưng vẫn an phận ngồi bên cạnh nàng.
Có lẽ hắn cảm thấy mình không phải là đối thủ của Tư Nghiễm, hoặc có lẽ hắn đã đồng ý với Bùi thừa tướng sẽ không gây chuyện sinh sự.
Cho nên, dọc đường đi, Bùi Hao cũng không tiếp tục gây phiền toái cho Tư Nghiễm.
Bánh xe ngựa to lớn nghiền qua đất đá, phát ra tiếng kêu lộc cộc.
Bùi Diên mang một đôi khuyên tai dài, xe ngựa hơi xóc nảy, đôi khuyên tai lay động.
Mà tim nàng cũng lay động theo.
Chỉ cần yên lặng ở bên Tư Nghiễm như vậy, cũng có thể khiến nàng thỏa mãn.
Nàng vừa ngước mắt là có thể thấy hắn.
Đến Thạch Cừ Các nghiên cứu học vấn là một việc vô cùng thống khổ với nàng, nàng ghét dậy sớm, nàng thích chơi, không thích suốt ngày phải đọc sách, học tập.
Nhưng nếu mỗi ngày trên đường đi học đều có Tư Nghiễm làm bạn, cảm giác thống khổ liền biến thành sung sướng.
Cũng biến thành chuyện nàng chờ mong nhất mỗi khi thức giấc.
Không gian trong xe ngựa rất rộng, Tư Nghiễm ngồi một mình một bên, sắc mặt nghiêm chỉnh, bình tĩnh quan sát đôi long phượng thai trước mặt.
Sắc mặt Bùi Hao vẫn luôn âm trầm, tay khoanh trước người, như sư tử đá uy nghiêm thường đặt trước cổng để trấn trạch, bảo vệ muội muội bên cạnh.
Còn Bùi Diên, trước sau như một, tiểu cô nương mềm mại, ấm ấp, yếu ớt.
Từ nhỏ, nàng đã được người nhà che chở, chiều chuộng, cho nên hay thẹn thùng trước mặt người xa lạ, tính tình thiên chân lương thiện, đơn thuần như một tờ giấy trắng.
Đêm qua Bùi Bật còn đặc biệt dặn dò Tư Nghiễm, Bùi Hao lo lắng Bùi Diên sẽ đột ngột phát chứng bệnh kì quái kia nên mới xin Bùi thừa tướng cùng đến Quốc Tử Học.
Ngày ấy, sau khi con đường trên không bị sụp xuống, Tư Nghiễm vốn nên đến phủ dành cho chư hầu ở phố Khuyết Cảo phía Bắc, khi đi tới chợ Tây lại đúng lúc gặp được xe ngựa của Bùi Bật.
Hắn và Bùi Bật là bạn thâm giao, Bùi Bật liền mời hắn về phủ thừa tướng ở tạm.
Nếu theo tính cách của hắn lúc trước, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng việc chạm mặt với Bùi Diên ở hành lang trong cung, sau đó lại xảy ra việc lạ nhìn thấy tương lai, hắn cũng nhờ đó mới tránh được một lần tai kiếp. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Mặc cho ai thì cũng sẽ cảm thấy, hắn và ấu nữ Bùi gia chắc chắn có liên hệ kì quái nào đó.
Tư Nghiễm cảm thấy việc này không phải trùng hợp, cũng muốn tìm cơ hội tiếp xúc với Bùi Diên, chứng thực chuyện này.
Nhưng sau khi hắn đến ở nhờ phủ thừa tướng, không chỉ vì công sự quấn thân, hắn cũng không thể làm trò trước mặt Bùi Bật, chủ động tới gần muội muội nhà người ta được.
Vừa rồi hắn cầm tay Bùi Diên, ý tưởng trong lòng chỉ muốn quan sát cẩn thận xem liệu rằng khi hắn chạm vào nàng, có thể thực sự biết trước tương lai hay không.
Khi nãy Tư Nghiễm nắm tay Bùi Diên, cái gì cũng không xảy ra.
Lần trước xảy ra việc lạ, lần này không có việc gì phát sinh, nhưng hai việc này, cũng không thể chứng minh cái gì.
Có lẽ hắn còn cần nghĩ vài biện pháp tiếp cận tiểu cô nương này.
Hơn nữa, khi tiếp cận nàng, còn phải chú ý đúng mực, không thể khiến nàng cảm thấy bị đường đột hay mạo phạm.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tư Nghiễm không tự giác chuyển qua người Bùi Diên.
Bùi Hao nhìn thấy, lập tức trợn trừng mắt, liếc hắn một cái.
Qua một lúc, xe ngựa đã tới cổng Tư Mã phía Nam Vị Ương Cung.
Sắc mặt Tư Nghiễm vẫn bình tĩnh lãnh đạm, nếu Bùi Hao cứ tiếp tục canh giữ bên cạnh muội muội, hắn thật không thể tìm được cơ hội lại tiếp cận tiểu cô nương.
Ba người cùng vào Vị Ương Cung, đi bộ trên hành lang lần trước Bùi Diên té xỉu.
Đến khi bước vào Dịch Môn, cung điện 10 ngày trước vẫn là một mảnh phế tích đã được dựng lại, một lần nữa đứng sừng sững.
Dịch Môn ở phía Tây của Ngọc Đường Điện. Côn Đức Điện, và Dịch Môn đều nằm phía Đông Tuyên Minh Điện. Tuyên Minh Điện cũng đã được sửa chữa lại giống như trước giống, nguy nga đẹp đẽ quý giá, còn có mấy tên thợ thủ công đang tô sơn trên mái đình.
Bùi Hao chưa từng vào nơi này, tất nhiên là khi nhìn cảnh tượng trước mắt sẽ không cảm thấy gì.
Nhưng, lần trước Bùi Diên tiến cung, cảnh tượng lúc đó vô cùng thảm thiết, Hậu Cung bị đốt đến gần như đã không còn hình dạng ban đầu. Cho nên, giờ nhìn thấy cung điện trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã được sửa chữa lại như cũ, nàng tất nhiên vô cùng tán thưởng.
“Thế tử, ngài thật sự rất lợi hại! Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể khiến Vị Ương Cung trở về dáng vẻ lúc trước.”
Tư Nghiễm nghe Bùi Diên đơn thuần khen ngợi, lại ngẩn ra.
Tất nhiên từng có rất nhiều người khen ngợi hắn, nhưng những lời đó đều chỉ là những lời nịnh hót trong chốn quan trường, hắn khiêm tốn vài câu liền cho qua.
Trước mặt Bùi Diên, tiểu cô nương đơn thuần như tờ giấy trắng, nếu hắn lại ra vẻ khiêm tốn, thì hình như có vẻ hơi kiêu căng.
Nếu chẳng may làm mất hình tượng của hắn trong lòng tiểu cô nương này, hắn thật sự không biết nên xử lý thế nào.
Bùi Hao không chờ Tư Nghiễm đáp lời, không để bụng nói: “Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là biết sửa nhà thôi sao.”
Tư Nghiễm thấy Bùi Diên trừng mắt nhìn Bùi Hao một cái, ngữ khí nhàn nhạt trả lời: “Năm đó là ta thiết kế lên cung điện này, hiện giờ cung điện bị cháy, cũng là vì khi đó chưa làm tốt phương pháp phòng cháy, tất nhiên ta phải có trách nhiệm sửa sai.”
Bùi Diên nghiêm túc nghe hắn trả lời, khen ngợi, gật gật đầu.
Ba người lại đi qua cửa Kim Mã, đình viện đứng sừng sững cạnh Thương Trì và Thanh Lương Điện là nơi mọi người nghiên cứu học vấn —— Thạch Cừ Các.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng là kinh thư, vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học, nên tiên sinh chỉ chọn dạy những kinh thư mà mọi người đã học từ nhỏ 《 thượng thư 》 và 《 Luận Ngữ 》.
Bùi Diên học môn này khá nhẹ nhàng, bởi vì trước đó mấy ngày nàng đã thuộc những quyển sách này, cũng có thể lý giải mọi hàm nghĩa trong đó.
Trước khi thái tử Át Lâm làm lễ trưởng thành, cũng từng là học trò của Bùi thừa tướng.
Bùi thừa tướng khi đó được hoàng đế phong làm thái phó, nhưng vì chính vụ quấn thân, nên chỉ ngẫu nhiên rảnh rỗi mới đến Đông Cung dạy học cho thái tử. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Còn khi ông quá bận rộn, Thái Tử sẽ tự đến phủ thỉnh giáo Bùi thừa tướng.
Khi đó, Bùi Diên còn nhỏ, vì không thể thường xuyên gặp phụ thân nên hay khóc nháo. Thậm chí, còn có lần xông vào thư phòng quấy nhiễu Bùi thừa tướng đang dạy học cho Thái Tử.
Thái Tử chưa từng vì thế mà tức giận, Bùi thừa tướng cũng chỉ giảng giải đạo lý cho nàng, chứ không nghiêm khắc răn dạy.
Khi đó Bùi Diên chỉ nhận được mấy chữ, khi Bùi thừa tướng bận rộn, Thái Tử cũng sẽ tự mình dạy nàng các nội dung quan trọng trong kinh thư.
Kỳ thật, mọi người trong ngoài cung người đều nói, Thái Tử tuổi còn trẻ, nhưng đã có khí thế của một bậc đế vương, khí độ bất phàm, tính tình cũng thâm trầm, mạnh mẽ hơn nhưng nam tử trẻ tuổi tầm thường khác.
Bùi Diên tiếp xúc với Thái Tử vài lần, lại cảm thấy Thái Tử cũng không đáng sợ như mọi người vẫn đồn.
Con người này tu dưỡng cao, thái độ đối đãi với nàng cũng coi như ôn hòa, chưa từng tỏ vẻ bề trên.
Thái Tử trong cảm nhận của nàng, giống như Bùi Bật, đều là huynh trưởng đáng để tín nhiệm.
Vừa đi vừa nghĩ, Bùi Diên và Bùi Hao đã được Tư Nghiễm đưa tới Thạch Cừ Các. Buổi sáng Tư Nghiễm không có tiết dạy, nhưng cần phải đến Thiên Lục Các cách đó không xa để ghi chép lại sách cổ với các học giả uyên thâm khác.
Chính đường của Thạch Cừ Các bố trí mấy chục bàn dài làm bằng gỗ đàn, mỗi chỗ đều được đặt sẵn sách vở. Chính giữa phía trên có lò Bác Sơn đang đốt đàn hương, mùi hương trầm lắng, xa xăm.
Các quý tử, quý nữ khi tới đây đều mang theo thư đồng hoặc thị nữ, còn có rương đựng sách, văn phòng tứ bảo giá cả xa xỉ, cho nên trên bàn dài không chuẩn bị trước bút mực hoặc lụa giấy.
Dân phong Đại Lương khá cởi mở, thiếu nam, thiếu nữ ngồi phân thành hai bên trong một chính diện, ở giữa cũng không cần màn che.
Bùi Hao là thư đồng của Lục hoàng tử đó Sung nghi sinh ra, hắn tự tìm vị trí ngồi xuống. Vô cùng kiêu ngạo hồn nhiên, nâng cằm với Lục hoàng tử, thậm chí còn không thèm thi lễ, tùy tiện chào hỏi với những bằng hữu khác.
Khuôn mặt Lục hoàng tử lúc xanh lúc trắng, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu.
Thấy Bùi Hao khí thế hấp tấp, quanh người đều tản ra lệ khí đến ngồi bên cạnh mình, không khỏi rùng mình một cái.
Bùi Diên cách xa xa nhìn thấy một màn này, âm thầm bật cười, lại nghe thấy có người kêu tên nàng: “Bùi Diên, thật tốt quá, ngươi cũng tới Quốc Tử Học!”
Bùi Diên theo tiếng nhìn lại, người đang nói chuyện với nàng là Ngũ công chúa mặc một thân cung y màu đỏ.
Nàng là thư đồng của Ngũ công chúa.
Bùi Diên cũng hơi hưng phấn trả lời: “Đúng vậy, ta cũng rất cao hứng ~”
Dứt lời, Ngũ công chúa liền cầm tay nhỏ của Bùi Diên, nhét cho nàng một khối đường.
Ngũ công chúa do Đậu phu nhân sinh ra, mà vị Đậu phu nhân này, phân vị cao quý, trong Vị Ương Cung, chỉ xếp sau cô mẫu của Bùi Diên, Bùi hoàng hậu.
Huynh trưởng của Đậu phu nhân chưởng quản binh quyền ở các châu, quận lớn tại Sóc Phương, phía Bắc kìm hãm quân Hung nô, phía Tây lại phòng thế lực của Phủ Viễn Vương Dĩnh Quốc. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Trong đám thế gia, Đậu gia cũng được coi là tướng môn thế gia, được hoàng đế nể trọng.
Trong hậu cung, ai cũng biết, Bùi hoàng hậu và Đậu phu nhân bên ngoài thì hoà bình, nhưng đã ngấm ngầm đấu đá từ lâu.
Hơn mười năm trước, Đậu phu nhân cũng từng là người được chọn để cạnh tranh vị trí hoàng hậu.
Nhưng Bùi Diên biết, ân oán giữa người lớn cũng không liên quan gì đến mối quan hệ giữa nàng và Ngũ công chúa.
Bùi hoàng hậu cũng cảm thấy tiểu nữ hài không cần có tâm tư quá phức tạp, không ngăn cản nàng giao du với Ngũ công chúa.
Kỳ thật, Bùi Diên không phải người hướng ngoại, nhưng Ngũ công chúa chịu chủ động kết giao với nàng, nàng cũng rất quý trọng tình hữu nghị này.
Ngũ công chúa nhỏ hơn Bùi Diên một tuổi, Bùi Diên thường xuyên trộm ảo tưởng nàng ấy thành muội muội của mình.
Có lẽ hắn cảm thấy mình không phải là đối thủ của Tư Nghiễm, hoặc có lẽ hắn đã đồng ý với Bùi thừa tướng sẽ không gây chuyện sinh sự.
Cho nên, dọc đường đi, Bùi Hao cũng không tiếp tục gây phiền toái cho Tư Nghiễm.
Bánh xe ngựa to lớn nghiền qua đất đá, phát ra tiếng kêu lộc cộc.
Bùi Diên mang một đôi khuyên tai dài, xe ngựa hơi xóc nảy, đôi khuyên tai lay động.
Mà tim nàng cũng lay động theo.
Chỉ cần yên lặng ở bên Tư Nghiễm như vậy, cũng có thể khiến nàng thỏa mãn.
Nàng vừa ngước mắt là có thể thấy hắn.
Đến Thạch Cừ Các nghiên cứu học vấn là một việc vô cùng thống khổ với nàng, nàng ghét dậy sớm, nàng thích chơi, không thích suốt ngày phải đọc sách, học tập.
Nhưng nếu mỗi ngày trên đường đi học đều có Tư Nghiễm làm bạn, cảm giác thống khổ liền biến thành sung sướng.
Cũng biến thành chuyện nàng chờ mong nhất mỗi khi thức giấc.
Không gian trong xe ngựa rất rộng, Tư Nghiễm ngồi một mình một bên, sắc mặt nghiêm chỉnh, bình tĩnh quan sát đôi long phượng thai trước mặt.
Sắc mặt Bùi Hao vẫn luôn âm trầm, tay khoanh trước người, như sư tử đá uy nghiêm thường đặt trước cổng để trấn trạch, bảo vệ muội muội bên cạnh.
Còn Bùi Diên, trước sau như một, tiểu cô nương mềm mại, ấm ấp, yếu ớt.
Từ nhỏ, nàng đã được người nhà che chở, chiều chuộng, cho nên hay thẹn thùng trước mặt người xa lạ, tính tình thiên chân lương thiện, đơn thuần như một tờ giấy trắng.
Đêm qua Bùi Bật còn đặc biệt dặn dò Tư Nghiễm, Bùi Hao lo lắng Bùi Diên sẽ đột ngột phát chứng bệnh kì quái kia nên mới xin Bùi thừa tướng cùng đến Quốc Tử Học.
Ngày ấy, sau khi con đường trên không bị sụp xuống, Tư Nghiễm vốn nên đến phủ dành cho chư hầu ở phố Khuyết Cảo phía Bắc, khi đi tới chợ Tây lại đúng lúc gặp được xe ngựa của Bùi Bật.
Hắn và Bùi Bật là bạn thâm giao, Bùi Bật liền mời hắn về phủ thừa tướng ở tạm.
Nếu theo tính cách của hắn lúc trước, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng việc chạm mặt với Bùi Diên ở hành lang trong cung, sau đó lại xảy ra việc lạ nhìn thấy tương lai, hắn cũng nhờ đó mới tránh được một lần tai kiếp. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Mặc cho ai thì cũng sẽ cảm thấy, hắn và ấu nữ Bùi gia chắc chắn có liên hệ kì quái nào đó.
Tư Nghiễm cảm thấy việc này không phải trùng hợp, cũng muốn tìm cơ hội tiếp xúc với Bùi Diên, chứng thực chuyện này.
Nhưng sau khi hắn đến ở nhờ phủ thừa tướng, không chỉ vì công sự quấn thân, hắn cũng không thể làm trò trước mặt Bùi Bật, chủ động tới gần muội muội nhà người ta được.
Vừa rồi hắn cầm tay Bùi Diên, ý tưởng trong lòng chỉ muốn quan sát cẩn thận xem liệu rằng khi hắn chạm vào nàng, có thể thực sự biết trước tương lai hay không.
Khi nãy Tư Nghiễm nắm tay Bùi Diên, cái gì cũng không xảy ra.
Lần trước xảy ra việc lạ, lần này không có việc gì phát sinh, nhưng hai việc này, cũng không thể chứng minh cái gì.
Có lẽ hắn còn cần nghĩ vài biện pháp tiếp cận tiểu cô nương này.
Hơn nữa, khi tiếp cận nàng, còn phải chú ý đúng mực, không thể khiến nàng cảm thấy bị đường đột hay mạo phạm.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tư Nghiễm không tự giác chuyển qua người Bùi Diên.
Bùi Hao nhìn thấy, lập tức trợn trừng mắt, liếc hắn một cái.
Qua một lúc, xe ngựa đã tới cổng Tư Mã phía Nam Vị Ương Cung.
Sắc mặt Tư Nghiễm vẫn bình tĩnh lãnh đạm, nếu Bùi Hao cứ tiếp tục canh giữ bên cạnh muội muội, hắn thật không thể tìm được cơ hội lại tiếp cận tiểu cô nương.
Ba người cùng vào Vị Ương Cung, đi bộ trên hành lang lần trước Bùi Diên té xỉu.
Đến khi bước vào Dịch Môn, cung điện 10 ngày trước vẫn là một mảnh phế tích đã được dựng lại, một lần nữa đứng sừng sững.
Dịch Môn ở phía Tây của Ngọc Đường Điện. Côn Đức Điện, và Dịch Môn đều nằm phía Đông Tuyên Minh Điện. Tuyên Minh Điện cũng đã được sửa chữa lại giống như trước giống, nguy nga đẹp đẽ quý giá, còn có mấy tên thợ thủ công đang tô sơn trên mái đình.
Bùi Hao chưa từng vào nơi này, tất nhiên là khi nhìn cảnh tượng trước mắt sẽ không cảm thấy gì.
Nhưng, lần trước Bùi Diên tiến cung, cảnh tượng lúc đó vô cùng thảm thiết, Hậu Cung bị đốt đến gần như đã không còn hình dạng ban đầu. Cho nên, giờ nhìn thấy cung điện trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã được sửa chữa lại như cũ, nàng tất nhiên vô cùng tán thưởng.
“Thế tử, ngài thật sự rất lợi hại! Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể khiến Vị Ương Cung trở về dáng vẻ lúc trước.”
Tư Nghiễm nghe Bùi Diên đơn thuần khen ngợi, lại ngẩn ra.
Tất nhiên từng có rất nhiều người khen ngợi hắn, nhưng những lời đó đều chỉ là những lời nịnh hót trong chốn quan trường, hắn khiêm tốn vài câu liền cho qua.
Trước mặt Bùi Diên, tiểu cô nương đơn thuần như tờ giấy trắng, nếu hắn lại ra vẻ khiêm tốn, thì hình như có vẻ hơi kiêu căng.
Nếu chẳng may làm mất hình tượng của hắn trong lòng tiểu cô nương này, hắn thật sự không biết nên xử lý thế nào.
Bùi Hao không chờ Tư Nghiễm đáp lời, không để bụng nói: “Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là biết sửa nhà thôi sao.”
Tư Nghiễm thấy Bùi Diên trừng mắt nhìn Bùi Hao một cái, ngữ khí nhàn nhạt trả lời: “Năm đó là ta thiết kế lên cung điện này, hiện giờ cung điện bị cháy, cũng là vì khi đó chưa làm tốt phương pháp phòng cháy, tất nhiên ta phải có trách nhiệm sửa sai.”
Bùi Diên nghiêm túc nghe hắn trả lời, khen ngợi, gật gật đầu.
Ba người lại đi qua cửa Kim Mã, đình viện đứng sừng sững cạnh Thương Trì và Thanh Lương Điện là nơi mọi người nghiên cứu học vấn —— Thạch Cừ Các.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng là kinh thư, vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học, nên tiên sinh chỉ chọn dạy những kinh thư mà mọi người đã học từ nhỏ 《 thượng thư 》 và 《 Luận Ngữ 》.
Bùi Diên học môn này khá nhẹ nhàng, bởi vì trước đó mấy ngày nàng đã thuộc những quyển sách này, cũng có thể lý giải mọi hàm nghĩa trong đó.
Trước khi thái tử Át Lâm làm lễ trưởng thành, cũng từng là học trò của Bùi thừa tướng.
Bùi thừa tướng khi đó được hoàng đế phong làm thái phó, nhưng vì chính vụ quấn thân, nên chỉ ngẫu nhiên rảnh rỗi mới đến Đông Cung dạy học cho thái tử. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Còn khi ông quá bận rộn, Thái Tử sẽ tự đến phủ thỉnh giáo Bùi thừa tướng.
Khi đó, Bùi Diên còn nhỏ, vì không thể thường xuyên gặp phụ thân nên hay khóc nháo. Thậm chí, còn có lần xông vào thư phòng quấy nhiễu Bùi thừa tướng đang dạy học cho Thái Tử.
Thái Tử chưa từng vì thế mà tức giận, Bùi thừa tướng cũng chỉ giảng giải đạo lý cho nàng, chứ không nghiêm khắc răn dạy.
Khi đó Bùi Diên chỉ nhận được mấy chữ, khi Bùi thừa tướng bận rộn, Thái Tử cũng sẽ tự mình dạy nàng các nội dung quan trọng trong kinh thư.
Kỳ thật, mọi người trong ngoài cung người đều nói, Thái Tử tuổi còn trẻ, nhưng đã có khí thế của một bậc đế vương, khí độ bất phàm, tính tình cũng thâm trầm, mạnh mẽ hơn nhưng nam tử trẻ tuổi tầm thường khác.
Bùi Diên tiếp xúc với Thái Tử vài lần, lại cảm thấy Thái Tử cũng không đáng sợ như mọi người vẫn đồn.
Con người này tu dưỡng cao, thái độ đối đãi với nàng cũng coi như ôn hòa, chưa từng tỏ vẻ bề trên.
Thái Tử trong cảm nhận của nàng, giống như Bùi Bật, đều là huynh trưởng đáng để tín nhiệm.
Vừa đi vừa nghĩ, Bùi Diên và Bùi Hao đã được Tư Nghiễm đưa tới Thạch Cừ Các. Buổi sáng Tư Nghiễm không có tiết dạy, nhưng cần phải đến Thiên Lục Các cách đó không xa để ghi chép lại sách cổ với các học giả uyên thâm khác.
Chính đường của Thạch Cừ Các bố trí mấy chục bàn dài làm bằng gỗ đàn, mỗi chỗ đều được đặt sẵn sách vở. Chính giữa phía trên có lò Bác Sơn đang đốt đàn hương, mùi hương trầm lắng, xa xăm.
Các quý tử, quý nữ khi tới đây đều mang theo thư đồng hoặc thị nữ, còn có rương đựng sách, văn phòng tứ bảo giá cả xa xỉ, cho nên trên bàn dài không chuẩn bị trước bút mực hoặc lụa giấy.
Dân phong Đại Lương khá cởi mở, thiếu nam, thiếu nữ ngồi phân thành hai bên trong một chính diện, ở giữa cũng không cần màn che.
Bùi Hao là thư đồng của Lục hoàng tử đó Sung nghi sinh ra, hắn tự tìm vị trí ngồi xuống. Vô cùng kiêu ngạo hồn nhiên, nâng cằm với Lục hoàng tử, thậm chí còn không thèm thi lễ, tùy tiện chào hỏi với những bằng hữu khác.
Khuôn mặt Lục hoàng tử lúc xanh lúc trắng, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu.
Thấy Bùi Hao khí thế hấp tấp, quanh người đều tản ra lệ khí đến ngồi bên cạnh mình, không khỏi rùng mình một cái.
Bùi Diên cách xa xa nhìn thấy một màn này, âm thầm bật cười, lại nghe thấy có người kêu tên nàng: “Bùi Diên, thật tốt quá, ngươi cũng tới Quốc Tử Học!”
Bùi Diên theo tiếng nhìn lại, người đang nói chuyện với nàng là Ngũ công chúa mặc một thân cung y màu đỏ.
Nàng là thư đồng của Ngũ công chúa.
Bùi Diên cũng hơi hưng phấn trả lời: “Đúng vậy, ta cũng rất cao hứng ~”
Dứt lời, Ngũ công chúa liền cầm tay nhỏ của Bùi Diên, nhét cho nàng một khối đường.
Ngũ công chúa do Đậu phu nhân sinh ra, mà vị Đậu phu nhân này, phân vị cao quý, trong Vị Ương Cung, chỉ xếp sau cô mẫu của Bùi Diên, Bùi hoàng hậu.
Huynh trưởng của Đậu phu nhân chưởng quản binh quyền ở các châu, quận lớn tại Sóc Phương, phía Bắc kìm hãm quân Hung nô, phía Tây lại phòng thế lực của Phủ Viễn Vương Dĩnh Quốc. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Trong đám thế gia, Đậu gia cũng được coi là tướng môn thế gia, được hoàng đế nể trọng.
Trong hậu cung, ai cũng biết, Bùi hoàng hậu và Đậu phu nhân bên ngoài thì hoà bình, nhưng đã ngấm ngầm đấu đá từ lâu.
Hơn mười năm trước, Đậu phu nhân cũng từng là người được chọn để cạnh tranh vị trí hoàng hậu.
Nhưng Bùi Diên biết, ân oán giữa người lớn cũng không liên quan gì đến mối quan hệ giữa nàng và Ngũ công chúa.
Bùi hoàng hậu cũng cảm thấy tiểu nữ hài không cần có tâm tư quá phức tạp, không ngăn cản nàng giao du với Ngũ công chúa.
Kỳ thật, Bùi Diên không phải người hướng ngoại, nhưng Ngũ công chúa chịu chủ động kết giao với nàng, nàng cũng rất quý trọng tình hữu nghị này.
Ngũ công chúa nhỏ hơn Bùi Diên một tuổi, Bùi Diên thường xuyên trộm ảo tưởng nàng ấy thành muội muội của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.