Chương 6: Lầu Trích Tinh
Thiếp Tại Sơn Dương
24/06/2021
Tuy nhiên sau đó, ấn tượng của Hạ Thanh đối với Lâu Quan Tuyết đã thay đổi.
Lâu Quan Tuyết không giống chó dại, mà giống tiên nữ.
Tiên nữ, biệt danh kháy khịa này đúng là quá phù hợp, khái quát được hết thảy tính sạch sẽ của hắn, cành vàng lá ngọc của hắn, bới móc nhặt nhạnh kỳ ba của hắn, không chê vào đâu được.
Cậu đúng là một kỳ tài đặt tên.
Nửa tháng cầm tù trong lầu Trích Tinh, Thái hậu lo lắng, không đưa giai nhân thì sẽ là đưa đồ ăn trân quý, lúc nào trên bàn cũng bày sơn hào hải vị, nhưng Hạ Thanh lại chưa từng thấy Lâu Quan Tuyết động tới dù chỉ là một miếng nhỏ.
Mỗi ngày chỉ uống một ly rượu trắng, như kiểu không biết chết đói là gì.
Quả nhiên là tiên nữ đớp sương mà sống.
Hạ Thanh hỏi: "Ngươi sợ trong cơm có độc à?"
Lâu Quan Tuyết: "Cũng không phải, chỉ là cảm thấy không ngon."
Hạ Thanh ngờ vực: "Ngươi không thấy đói hả?"
Lâu Quan Tuyết vuốt ve ly rượu xinh xắn, cười nói: "Hẳn là ta không thể hội được cơn đói."
Hạ Thanh: "Hở?"
Lâu Quan Tuyết đáp: "Đau lâu rồi, sẽ không có tâm trí đi cảm nhận nóng lạnh hay đói khát nữa."
Hạ Thanh sửng sốt, yên lặng hồi lâu, buồn buồn đáp một tiếng: "Ờ."
Ngoại trừ đêm kinh trập phát khùng, thời gian còn lại Lâu Quan Tuyết đều ngồi an tĩnh, thoạt nhìn chẳng giống một bạo quân.
Dịu dàng phong nhã, sáng tựa minh châu. Dĩ nhiên, hiện giờ Hạ Thanh đã có bóng ma tâm lý với hắn, không thể bị hình tượng của hắn dễ dàng lừa gạt.
Thái hậu vẫn ngày ngày đưa mỹ nhân tới.
Thấy giao nhân có thể bình yên sống sót trở về sau khi diện kiến hắn, liền thuận nước đẩy thuyền, mấy ngày liên tiếp đều dâng giao nhân tuyệt sắc lên điện Trích Tinh.
Hoặc thanh thuần thánh thiện hoặc lộng lẫy lẳng lơ, trăm đẹp ngàn xinh, phong tình vạn chủng.
Hạ Thanh cũng đã xem liên tiếp mấy ngày.
Cậu không thể rời khỏi Lâu Quan Tuyết, thế nên xà nhà nghiễm nhiên trở thành vị trí ưa thích hàng đầu của cậu.
Một vị trí rất cao, đủ để quan sát rõ ràng mỗi một người có mặt, mà lại không bị ai làm phiền.
Khi nhìn người Hạ Thanh luôn rất chăm chú, con ngươi nâu nhạt bình yên lặng lẽ, không có sự tán thưởng ngoại hình hay tài ca múa, như một bông hoa, một ngọn cỏ, sạch sẽ, mơ màng.
Một buổi tối nọ, Lâu Quan Tuyết tùy ý hỏi: "Ngươi xem nghiêm túc như vậy, là muốn ghi nhớ tướng mạo từng người sao."
Hạ Thanh buồn ngủ gần chết, ngáp lên ngáp xuống, thật thà nói: "Không phải, từ bé ta đã có thói quen này."
Lâu Quan Tuyết lấy làm hứng thú: "Thói quen?"
Hạ Thanh không biết miêu tả thế nào, lúng túng: "Ừ, thói quen quan sát người."
Đây là sở thích kỳ lạ cậu phát hiện ra khi còn đi học.
Ban đầu không kiềm chế được, thi thoảng đi trên đường sẽ đột nhiên ngơ ngác nhìn chăm chăm một người, ánh mắt dán chặt lên người đó, như là một tên biến thái tiềm năng, thế nên cũng ăn đập không ít, sau này lớn lên mới biết đường mà tem tém lại.
Nói là sở thích, chẳng thà nói là bản năng thân thể, cậu chỉ đơn giản nhìn người theo bản năng.
Quan sát mỗi một người xuất hiện trên đời, xinh đẹp, xấu xí, trẻ trung, già cỗi, muôn hình muôn vẻ, không biết mục đích là gì.
Hạ Thanh không cha không mẹ, lớn lên trong viện mồ côi, nói theo bói toán, hẳn phải là 'sát tinh trời sinh'.
Sát người sát mình, liên tiếp mấy nhà nhận nuôi cậu đều không có cuộc sống êm đẹp. Không cãi vã thì sẽ là chửi đánh, người ngoài như cậu sẽ bị lạnh nhạt hoặc vạ lây. Có lần chủ gia đình là một tên biến thái, say rượu giở trò với cậu, cậu sợ hãi trèo cửa sổ bỏ chạy trong đêm, chịu cơn rét buốt đi báo cảnh sát. Cậu có thể bình an trưởng thành ngay thẳng, quả đúng là khó tin.
Lâu Quan Tuyết hỏi: "Vậy ngươi nhìn thấy điều gì?" Âm sắc của hắn vốn lạnh, khi nhỏ giọng nói chuyện lại có vẻ dịu dàng và câu dẫn.
Hạ Thanh đã ngáp đỏ cả mắt, lớ ngớ ngẩng đầu: "Không nhìn thấy điều gì."
Nếu cậu thấy được thì đã tốt.
Sống đến bây giờ vẫn không tìm ra câu trả lời.
Lâu Quan Tuyết ngừng lại, nói: "Ngày mai là mười bốn tháng ba rồi."
Hạ Thanh đã nằm trên bàn dài, đang gật gù thì bị lời này đánh thức, ngẩng đầu: "Ôi vãi, chưa gì đã hết nửa tháng rồi? Ngươi sắp được ra ngoài phải không?"
Thời gian trôi qua nhanh như vậy?
Chưa gì đã hết mười ngày?
"Ừ." Lâu Quan Tuyết gật đầu, lười nhác lật một trang sách: "Ngươi có muốn thích nghi với cơ thể của ta trước không?"
Hạ Thanh có chút cứng đờ, nhớ đến cơn đau tận xương tận tủy trước đó, mặt mày tái mét.
Lâu Quan Tuyết thấy vậy, tay gõ nhẹ lên bàn, mỉm cười an ủi: "Yên tâm, yêu khí đã tan, không còn đau nữa."
Hạ Thanh lắc đầu, bất khuất: "Không sao không thành vấn đề, đau thì cho đau. Ngươi tích công đức giúp ta, ta thay ngươi đối phó với Thái hậu, giao hẹn thành công."
Lâu Quan Tuyết: "Ngươi thật sự muốn thay ta đối phó Yến Lan Du?"
Hạ Thanh kẹt cứng vài giây, cảm thấy hơi chột dạ, xem phim cung đấu thấy các phi tần không có điên nhất chỉ có điên hơn, đấm đá nội bộ ngươi lừa ta gạt, mà Thái hậu chính là đầu tàu cung đấu thế hệ trước, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải hạng xoàng, một thằng nhãi mầm non chưa nhú như cậu, cũng không được tự tin cho lắm.
Hạ Thanh sờ sờ mũi, ngượng ngùng đáp: "Ta, ta cố gắng nói ít sai ít."
Lâu Quan Tuyết: "Nói ít sai ít à?" Hắn nhếch môi mỉm cười: "Tốt nhất là không nên. Ngươi không cự tuyệt, bà ta sẽ thay ngươi an bài mọi thứ, bao gồm cả việc chết như thế nào."
Khủng bố đến vậy?
Hạ Thanh bắt đầu sinh lòng sợ hãi với bà Thái hậu nọ: "Ngươi nói xem nếu ta nhỡ hại chết ngươi, thì phải tính cho ai."
Lâu Quan Tuyết ngước mắt nhìn vào sâu trong con ngươi cậu: "Tính cho ta."
Hạ Thanh: Có lời này của ngươi ta yên tâm rồi.
Lâu Quan Tuyết đặt sách trên tay xuống: "Ngươi ở bên cạnh ta mười ngày, biết được ta sẽ nói thế nào không?"
Hạ Thanh ngẫm nghĩ: "Không biết, nhưng ta biết ngươi cứ cười là xong chuyện."
Lâu Quan Tuyết: "Hm?"
Hạ Thanh ngồi ngay ngắn, phân tích với hắn một cách nghiêm túc: "Lâu Quan Tuyết, ta phát hiện ra một điều, chỉ cần ngươi cười một tiếng, tất cả mọi người xung quanh đều sẽ hồn bay phách lạc. Hoặc là quỳ sụp, hoặc là cúi thấp đầu, kiểu gì cũng không dám nhìn ngươi! Ta có thể học theo phong thái này, thế là bọn họ sẽ không có cơ hội phát hiện thấy ngươi bất thường."
"À, đương nhiên là, cười cũng chia làm nhiều loại, cười khẩy, mỉm cười, cười quái đản, chẳng qua trong mắt ta ngươi cười kiểu gì cũng đều là giả tạo."
Cậu hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Có gì buồn cười lắm à? Mà sao ngươi cười suốt cả ngày được vậy."
Sắc mặt Lâu Quan Tuyết trống rỗng vài giây, sau đó nhìn cậu, khóe môi giương cao từng chút một, rồi lại lập tức tiêu tan, như một làn gió nhẹ.
"Quả thật, không có gì đáng cười." Hắn hời hợt nhận xét.
Hạ Thanh muốn bốc khói: "Vậy là chỉ vì giả ngây giả dại? Để trông cho cao thâm khó dò? Khiến cho mọi kinh sợ ấy hả?"
Lâu Quan Tuyết nghiêng đầu, trầm ngâm chốc lát, cười khẽ thành tiếng: "Bây giờ thì cũng khá buồn cười."
Hạ Thanh: "..."
Hạ Thanh hít thở sâu: "Ta hỏi nghiêm túc."
Lâu Quan Tuyết lại rất thản nhiên, tay gõ bàn như cười như không: "Ngươi muốn tâm tình với ta?"
Hạ Thanh nghi hoặc: "Không phải chúng ta đang tâm tình à."
Lâu Quan Tuyết nói: "Tâm tình không phải là như vậy."
Hạ Thanh: "Là sao?"
Lâu Quan Tuyết cười nói: "Tâm tình là một quá trình phát triển tuần tự từng bước, ngươi nên hiểu ta hơn một chút mới được."
"Trước tiên biết rằng ta sống trong lãnh cung từ nhỏ, không được sủng ái. Mẫu phi điên dại, người ngoài nịnh hót, chứng kiến lòng người lạnh nóng." Hắn chống cằm, lãnh đạm nói: "Lại biết khi còn nhỏ ta thích ăn kẹo hồ lô, biết ta có khúc mắc với con diều. Từng bước một, làm ta chú ý, từng bước một, đến gần ta."
Hạ Thanh: "..."???
Lâu Quan Tuyết đọc ra cảm xúc trên khuôn mặt cậu, lại cười một tiếng, tiếp tục nói: "Bắt đầu từ việc quan tâm chu đáo tỉ mỉ, sau đó đến ánh mắt thâm tình chân thực, rồi là khao khát không thể áp chế, hoặc chọn cách đi ngược đường, làm ta chán ghét, chất vấn hoài nghi ta. Khôn ngoan một chút, là có thể tiếp tục tạo cơ hội----- ngươi đoán những năm gần đây, có bao nhiêu chiếc diều tình cờ rơi xuống cạnh chân ta?"
Hạ Thanh có chút ngu người: "Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?"
"Các bước tâm tình đó thôi." Lâu Quan Tuyết cúi đầu, tóc đen buông xõa, cười nói: "Hạ Thanh, ngươi đây là nhảy cóc. Phải biết trước kia bất kể là nam hay nữ đều lần mò tiến lên từng bước, sau đó mới dám đánh bạo hỏi chuyện ta, tâm tình với ta."
Một câu 'ôi cái đệt' bị nhét trở vào cuống họng, con ngươi chấn động, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi cho rằng ta cố ý câu dẫn ngươi?!"
Lý lẽ thần tiên gì đấy?
Gọi ngươi một tiếng tiên nữ rồi ngươi biến thành tiên nữ thật luôn??
Lâu Quan Tuyết quay đầu cười không dứt miệng, nắm tay chặn bên mép, hắng giọng một tiếng rồi mới lắc đầu nói: "Không, chỉ là bỗng nhớ tới một số chuyện."
Nhắc tới việc này, hắn trái lại không có tình cảm dư thừa, chỉ bình tĩnh nói: "Vì sao bọn họ lại cho rằng, ta thích tâm tình cùng người khác nhỉ."
Hạ Thanh bẹp miệng, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ: "Ngươi không thích thì đừng nói."
Lâu Quan Tuyết ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu, mỉm cười: "Không. Ta tâm tình với ngươi, ngươi muốn hỏi gì ta đều sẽ trả lời."
Hạ Thanh bật dậy, cảm thấy cần thiết phải chải chuốt tư duy cho hắn: "Ta nghĩ là ngươi nghĩ quá nhiều, biết đâu những người kia thật sự quan tâm tới ngươi thì sao? Ngươi luôn cho rằng một người đối tốt với ngươi chính là muốn lợi dụng ngươi à?"
Lâu Quan Tuyết nghĩ nghĩ, rồi nhìn cậu bằng ánh nhìn vô tội chân thành.
"Ta không phủ nhận sự quan tâm của bọn họ."
Hạ Thanh: "..."
Bằng một cách nào đó, nếu lời này phát ra từ miệng người khác, thì có khả năng sẽ bị gán mác giả tạo hoặc là 'đánh giá mình quá cao'.
Nhưng rơi lên người Lâu Quan Tuyết, Hạ Thanh chỉ nhìn thấy duy nhất vẻ lạnh lùng.
Hạ Thanh đột nhiên ý thức được, thời gian Lâu Quan Tuyết không phát điên, kỳ thực còn đáng sợ hơn những khi hắn nổi điên.
Tầm mắt hắn vượt ra ngoài cửa sổ, lướt qua cung điện trùng trùng.
Ánh đỏ phủ tháp Phù Đồ đã tiêu tan, trăng sáng vằng vặc soi rọi mái vòm.
Sắc mặt hắn ôn hòa trong ánh nến, mái tóc chảy xuống xương quai xanh tái nhợt, bất ngờ hỏi cậu: "Còn nhớ bức tường trong cuốn [Chuyện vặt Châu Đông] không."
Hạ Thanh ngớ người: "Nhớ." Bức tường trên Biển Thông Thiên, chặn đường về nhà của giao nhân.
Lâu Quan Tuyết nở nụ cười đùa giỡn: "Kỳ thật, muốn thu hút sự chú ý của ta, có lẽ bổ đôi bức tường còn có tác dụng hơn một chút."
Hạ Thanh: "..."
Má nó! Đã bổ đôi được bức tường kia thì ai còn thèm khát sự chú ý của ngươi nữa? Ngươi cũng đề cao mình không vừa đâu đấy!
Lâu Quan Tuyết lại nói: "Đùa ngươi thôi, không phải đang tâm tình hay sao, ngươi muốn hỏi ta điều gì."
Hạ Thanh nghe hắn nhắc tới bức tường cũng chợt nhớ đến giao nhân suýt bị bắn chết, tâm tình phức tạp: "Ngươi với giao tộc..."
Lâu Quan Tuyết không buồn nghĩ ngợi: "Mẫu thân ta là thuần giao."
Hạ Thanh sửng sốt.
Lâu Quan Tuyết nói: "Toàn bộ hoàng cung nước Sở, ngoại trừ Yến Lan Du, ngươi là người thứ hai biết chuyện này."
Mẹ đẻ Lâu Quan Tuyết là thuần giao?
"Vậy ngươi..." Hạ Thanh dè dặt đi nhìn tai Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết bình thản nói: "Ta không phải giao."
Hạ Thanh: "... Ồ. Ngươi nói mẫu thân ngươi điên, có phải vì bà ấy đối xử tệ với ngươi không? Nên là ngươi mới không thích giao tộc?"
"Chuyện này ấy à." Lâu Quan Tuyết kéo dài ngữ điệu, mỉm cười: "Khó mà nói được."
Hạ Thanh ngẫm nghĩ hồi lâu, lại hỏi: "Vậy ngươi có thật sự thích giết người không?" Cậu ở lầu Trích Tinh quan sát Lâu Quan Tuyết, thi thoảng vẫn thấy không nắm bắt được vấn đề này.
Lâu Quan Tuyết bật cười: "Ngươi cũng thật biết cậy mình là quỷ hồn, điều gì cũng dám hỏi."
Tuy nhiên hắn vẫn trả lời nghiêm túc, hàng mi rung rinh, nhấc tay tháo dây lụa trắng xanh cột tóc, chậm rãi ung dung, nhấn nhá từng chữ một.
"Cười chỉ đơn giản là vì thấy buồn cười, ta không cần phải giả điên giả dại, trong mắt bọn họ, bất kể ta có làm gì cũng đều rất đáng sợ. Ta không thích giết người, bất luận là máu người hay máu giao cũng đều bẩn thỉu buồn nôn. Kẻ duy nhất ta muốn giết là Yến Lan Du, nhưng trước tiên ta phải sống sót trong tay bà ta đã. Còn muốn hỏi vấn đề gì nữa không?"
"... Có."
Hạ Thanh: "Giờ ngươi bình thường quá làm ta cảm giác tối kinh trập ta gặp nhầm ma quỷ luôn vậy."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Ồ, vậy thì ngươi cứ xem như gặp ma quỷ đi thôi."
__________
Tác giả có lời:
Công: Muốn tâm tình với ta, trước tiên phải theo đuổi ta đã, ta đã dạy ngươi cả phương pháp luôn rồi đấy ^^
Lâu Quan Tuyết không giống chó dại, mà giống tiên nữ.
Tiên nữ, biệt danh kháy khịa này đúng là quá phù hợp, khái quát được hết thảy tính sạch sẽ của hắn, cành vàng lá ngọc của hắn, bới móc nhặt nhạnh kỳ ba của hắn, không chê vào đâu được.
Cậu đúng là một kỳ tài đặt tên.
Nửa tháng cầm tù trong lầu Trích Tinh, Thái hậu lo lắng, không đưa giai nhân thì sẽ là đưa đồ ăn trân quý, lúc nào trên bàn cũng bày sơn hào hải vị, nhưng Hạ Thanh lại chưa từng thấy Lâu Quan Tuyết động tới dù chỉ là một miếng nhỏ.
Mỗi ngày chỉ uống một ly rượu trắng, như kiểu không biết chết đói là gì.
Quả nhiên là tiên nữ đớp sương mà sống.
Hạ Thanh hỏi: "Ngươi sợ trong cơm có độc à?"
Lâu Quan Tuyết: "Cũng không phải, chỉ là cảm thấy không ngon."
Hạ Thanh ngờ vực: "Ngươi không thấy đói hả?"
Lâu Quan Tuyết vuốt ve ly rượu xinh xắn, cười nói: "Hẳn là ta không thể hội được cơn đói."
Hạ Thanh: "Hở?"
Lâu Quan Tuyết đáp: "Đau lâu rồi, sẽ không có tâm trí đi cảm nhận nóng lạnh hay đói khát nữa."
Hạ Thanh sửng sốt, yên lặng hồi lâu, buồn buồn đáp một tiếng: "Ờ."
Ngoại trừ đêm kinh trập phát khùng, thời gian còn lại Lâu Quan Tuyết đều ngồi an tĩnh, thoạt nhìn chẳng giống một bạo quân.
Dịu dàng phong nhã, sáng tựa minh châu. Dĩ nhiên, hiện giờ Hạ Thanh đã có bóng ma tâm lý với hắn, không thể bị hình tượng của hắn dễ dàng lừa gạt.
Thái hậu vẫn ngày ngày đưa mỹ nhân tới.
Thấy giao nhân có thể bình yên sống sót trở về sau khi diện kiến hắn, liền thuận nước đẩy thuyền, mấy ngày liên tiếp đều dâng giao nhân tuyệt sắc lên điện Trích Tinh.
Hoặc thanh thuần thánh thiện hoặc lộng lẫy lẳng lơ, trăm đẹp ngàn xinh, phong tình vạn chủng.
Hạ Thanh cũng đã xem liên tiếp mấy ngày.
Cậu không thể rời khỏi Lâu Quan Tuyết, thế nên xà nhà nghiễm nhiên trở thành vị trí ưa thích hàng đầu của cậu.
Một vị trí rất cao, đủ để quan sát rõ ràng mỗi một người có mặt, mà lại không bị ai làm phiền.
Khi nhìn người Hạ Thanh luôn rất chăm chú, con ngươi nâu nhạt bình yên lặng lẽ, không có sự tán thưởng ngoại hình hay tài ca múa, như một bông hoa, một ngọn cỏ, sạch sẽ, mơ màng.
Một buổi tối nọ, Lâu Quan Tuyết tùy ý hỏi: "Ngươi xem nghiêm túc như vậy, là muốn ghi nhớ tướng mạo từng người sao."
Hạ Thanh buồn ngủ gần chết, ngáp lên ngáp xuống, thật thà nói: "Không phải, từ bé ta đã có thói quen này."
Lâu Quan Tuyết lấy làm hứng thú: "Thói quen?"
Hạ Thanh không biết miêu tả thế nào, lúng túng: "Ừ, thói quen quan sát người."
Đây là sở thích kỳ lạ cậu phát hiện ra khi còn đi học.
Ban đầu không kiềm chế được, thi thoảng đi trên đường sẽ đột nhiên ngơ ngác nhìn chăm chăm một người, ánh mắt dán chặt lên người đó, như là một tên biến thái tiềm năng, thế nên cũng ăn đập không ít, sau này lớn lên mới biết đường mà tem tém lại.
Nói là sở thích, chẳng thà nói là bản năng thân thể, cậu chỉ đơn giản nhìn người theo bản năng.
Quan sát mỗi một người xuất hiện trên đời, xinh đẹp, xấu xí, trẻ trung, già cỗi, muôn hình muôn vẻ, không biết mục đích là gì.
Hạ Thanh không cha không mẹ, lớn lên trong viện mồ côi, nói theo bói toán, hẳn phải là 'sát tinh trời sinh'.
Sát người sát mình, liên tiếp mấy nhà nhận nuôi cậu đều không có cuộc sống êm đẹp. Không cãi vã thì sẽ là chửi đánh, người ngoài như cậu sẽ bị lạnh nhạt hoặc vạ lây. Có lần chủ gia đình là một tên biến thái, say rượu giở trò với cậu, cậu sợ hãi trèo cửa sổ bỏ chạy trong đêm, chịu cơn rét buốt đi báo cảnh sát. Cậu có thể bình an trưởng thành ngay thẳng, quả đúng là khó tin.
Lâu Quan Tuyết hỏi: "Vậy ngươi nhìn thấy điều gì?" Âm sắc của hắn vốn lạnh, khi nhỏ giọng nói chuyện lại có vẻ dịu dàng và câu dẫn.
Hạ Thanh đã ngáp đỏ cả mắt, lớ ngớ ngẩng đầu: "Không nhìn thấy điều gì."
Nếu cậu thấy được thì đã tốt.
Sống đến bây giờ vẫn không tìm ra câu trả lời.
Lâu Quan Tuyết ngừng lại, nói: "Ngày mai là mười bốn tháng ba rồi."
Hạ Thanh đã nằm trên bàn dài, đang gật gù thì bị lời này đánh thức, ngẩng đầu: "Ôi vãi, chưa gì đã hết nửa tháng rồi? Ngươi sắp được ra ngoài phải không?"
Thời gian trôi qua nhanh như vậy?
Chưa gì đã hết mười ngày?
"Ừ." Lâu Quan Tuyết gật đầu, lười nhác lật một trang sách: "Ngươi có muốn thích nghi với cơ thể của ta trước không?"
Hạ Thanh có chút cứng đờ, nhớ đến cơn đau tận xương tận tủy trước đó, mặt mày tái mét.
Lâu Quan Tuyết thấy vậy, tay gõ nhẹ lên bàn, mỉm cười an ủi: "Yên tâm, yêu khí đã tan, không còn đau nữa."
Hạ Thanh lắc đầu, bất khuất: "Không sao không thành vấn đề, đau thì cho đau. Ngươi tích công đức giúp ta, ta thay ngươi đối phó với Thái hậu, giao hẹn thành công."
Lâu Quan Tuyết: "Ngươi thật sự muốn thay ta đối phó Yến Lan Du?"
Hạ Thanh kẹt cứng vài giây, cảm thấy hơi chột dạ, xem phim cung đấu thấy các phi tần không có điên nhất chỉ có điên hơn, đấm đá nội bộ ngươi lừa ta gạt, mà Thái hậu chính là đầu tàu cung đấu thế hệ trước, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải hạng xoàng, một thằng nhãi mầm non chưa nhú như cậu, cũng không được tự tin cho lắm.
Hạ Thanh sờ sờ mũi, ngượng ngùng đáp: "Ta, ta cố gắng nói ít sai ít."
Lâu Quan Tuyết: "Nói ít sai ít à?" Hắn nhếch môi mỉm cười: "Tốt nhất là không nên. Ngươi không cự tuyệt, bà ta sẽ thay ngươi an bài mọi thứ, bao gồm cả việc chết như thế nào."
Khủng bố đến vậy?
Hạ Thanh bắt đầu sinh lòng sợ hãi với bà Thái hậu nọ: "Ngươi nói xem nếu ta nhỡ hại chết ngươi, thì phải tính cho ai."
Lâu Quan Tuyết ngước mắt nhìn vào sâu trong con ngươi cậu: "Tính cho ta."
Hạ Thanh: Có lời này của ngươi ta yên tâm rồi.
Lâu Quan Tuyết đặt sách trên tay xuống: "Ngươi ở bên cạnh ta mười ngày, biết được ta sẽ nói thế nào không?"
Hạ Thanh ngẫm nghĩ: "Không biết, nhưng ta biết ngươi cứ cười là xong chuyện."
Lâu Quan Tuyết: "Hm?"
Hạ Thanh ngồi ngay ngắn, phân tích với hắn một cách nghiêm túc: "Lâu Quan Tuyết, ta phát hiện ra một điều, chỉ cần ngươi cười một tiếng, tất cả mọi người xung quanh đều sẽ hồn bay phách lạc. Hoặc là quỳ sụp, hoặc là cúi thấp đầu, kiểu gì cũng không dám nhìn ngươi! Ta có thể học theo phong thái này, thế là bọn họ sẽ không có cơ hội phát hiện thấy ngươi bất thường."
"À, đương nhiên là, cười cũng chia làm nhiều loại, cười khẩy, mỉm cười, cười quái đản, chẳng qua trong mắt ta ngươi cười kiểu gì cũng đều là giả tạo."
Cậu hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Có gì buồn cười lắm à? Mà sao ngươi cười suốt cả ngày được vậy."
Sắc mặt Lâu Quan Tuyết trống rỗng vài giây, sau đó nhìn cậu, khóe môi giương cao từng chút một, rồi lại lập tức tiêu tan, như một làn gió nhẹ.
"Quả thật, không có gì đáng cười." Hắn hời hợt nhận xét.
Hạ Thanh muốn bốc khói: "Vậy là chỉ vì giả ngây giả dại? Để trông cho cao thâm khó dò? Khiến cho mọi kinh sợ ấy hả?"
Lâu Quan Tuyết nghiêng đầu, trầm ngâm chốc lát, cười khẽ thành tiếng: "Bây giờ thì cũng khá buồn cười."
Hạ Thanh: "..."
Hạ Thanh hít thở sâu: "Ta hỏi nghiêm túc."
Lâu Quan Tuyết lại rất thản nhiên, tay gõ bàn như cười như không: "Ngươi muốn tâm tình với ta?"
Hạ Thanh nghi hoặc: "Không phải chúng ta đang tâm tình à."
Lâu Quan Tuyết nói: "Tâm tình không phải là như vậy."
Hạ Thanh: "Là sao?"
Lâu Quan Tuyết cười nói: "Tâm tình là một quá trình phát triển tuần tự từng bước, ngươi nên hiểu ta hơn một chút mới được."
"Trước tiên biết rằng ta sống trong lãnh cung từ nhỏ, không được sủng ái. Mẫu phi điên dại, người ngoài nịnh hót, chứng kiến lòng người lạnh nóng." Hắn chống cằm, lãnh đạm nói: "Lại biết khi còn nhỏ ta thích ăn kẹo hồ lô, biết ta có khúc mắc với con diều. Từng bước một, làm ta chú ý, từng bước một, đến gần ta."
Hạ Thanh: "..."???
Lâu Quan Tuyết đọc ra cảm xúc trên khuôn mặt cậu, lại cười một tiếng, tiếp tục nói: "Bắt đầu từ việc quan tâm chu đáo tỉ mỉ, sau đó đến ánh mắt thâm tình chân thực, rồi là khao khát không thể áp chế, hoặc chọn cách đi ngược đường, làm ta chán ghét, chất vấn hoài nghi ta. Khôn ngoan một chút, là có thể tiếp tục tạo cơ hội----- ngươi đoán những năm gần đây, có bao nhiêu chiếc diều tình cờ rơi xuống cạnh chân ta?"
Hạ Thanh có chút ngu người: "Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?"
"Các bước tâm tình đó thôi." Lâu Quan Tuyết cúi đầu, tóc đen buông xõa, cười nói: "Hạ Thanh, ngươi đây là nhảy cóc. Phải biết trước kia bất kể là nam hay nữ đều lần mò tiến lên từng bước, sau đó mới dám đánh bạo hỏi chuyện ta, tâm tình với ta."
Một câu 'ôi cái đệt' bị nhét trở vào cuống họng, con ngươi chấn động, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi cho rằng ta cố ý câu dẫn ngươi?!"
Lý lẽ thần tiên gì đấy?
Gọi ngươi một tiếng tiên nữ rồi ngươi biến thành tiên nữ thật luôn??
Lâu Quan Tuyết quay đầu cười không dứt miệng, nắm tay chặn bên mép, hắng giọng một tiếng rồi mới lắc đầu nói: "Không, chỉ là bỗng nhớ tới một số chuyện."
Nhắc tới việc này, hắn trái lại không có tình cảm dư thừa, chỉ bình tĩnh nói: "Vì sao bọn họ lại cho rằng, ta thích tâm tình cùng người khác nhỉ."
Hạ Thanh bẹp miệng, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ: "Ngươi không thích thì đừng nói."
Lâu Quan Tuyết ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu, mỉm cười: "Không. Ta tâm tình với ngươi, ngươi muốn hỏi gì ta đều sẽ trả lời."
Hạ Thanh bật dậy, cảm thấy cần thiết phải chải chuốt tư duy cho hắn: "Ta nghĩ là ngươi nghĩ quá nhiều, biết đâu những người kia thật sự quan tâm tới ngươi thì sao? Ngươi luôn cho rằng một người đối tốt với ngươi chính là muốn lợi dụng ngươi à?"
Lâu Quan Tuyết nghĩ nghĩ, rồi nhìn cậu bằng ánh nhìn vô tội chân thành.
"Ta không phủ nhận sự quan tâm của bọn họ."
Hạ Thanh: "..."
Bằng một cách nào đó, nếu lời này phát ra từ miệng người khác, thì có khả năng sẽ bị gán mác giả tạo hoặc là 'đánh giá mình quá cao'.
Nhưng rơi lên người Lâu Quan Tuyết, Hạ Thanh chỉ nhìn thấy duy nhất vẻ lạnh lùng.
Hạ Thanh đột nhiên ý thức được, thời gian Lâu Quan Tuyết không phát điên, kỳ thực còn đáng sợ hơn những khi hắn nổi điên.
Tầm mắt hắn vượt ra ngoài cửa sổ, lướt qua cung điện trùng trùng.
Ánh đỏ phủ tháp Phù Đồ đã tiêu tan, trăng sáng vằng vặc soi rọi mái vòm.
Sắc mặt hắn ôn hòa trong ánh nến, mái tóc chảy xuống xương quai xanh tái nhợt, bất ngờ hỏi cậu: "Còn nhớ bức tường trong cuốn [Chuyện vặt Châu Đông] không."
Hạ Thanh ngớ người: "Nhớ." Bức tường trên Biển Thông Thiên, chặn đường về nhà của giao nhân.
Lâu Quan Tuyết nở nụ cười đùa giỡn: "Kỳ thật, muốn thu hút sự chú ý của ta, có lẽ bổ đôi bức tường còn có tác dụng hơn một chút."
Hạ Thanh: "..."
Má nó! Đã bổ đôi được bức tường kia thì ai còn thèm khát sự chú ý của ngươi nữa? Ngươi cũng đề cao mình không vừa đâu đấy!
Lâu Quan Tuyết lại nói: "Đùa ngươi thôi, không phải đang tâm tình hay sao, ngươi muốn hỏi ta điều gì."
Hạ Thanh nghe hắn nhắc tới bức tường cũng chợt nhớ đến giao nhân suýt bị bắn chết, tâm tình phức tạp: "Ngươi với giao tộc..."
Lâu Quan Tuyết không buồn nghĩ ngợi: "Mẫu thân ta là thuần giao."
Hạ Thanh sửng sốt.
Lâu Quan Tuyết nói: "Toàn bộ hoàng cung nước Sở, ngoại trừ Yến Lan Du, ngươi là người thứ hai biết chuyện này."
Mẹ đẻ Lâu Quan Tuyết là thuần giao?
"Vậy ngươi..." Hạ Thanh dè dặt đi nhìn tai Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết bình thản nói: "Ta không phải giao."
Hạ Thanh: "... Ồ. Ngươi nói mẫu thân ngươi điên, có phải vì bà ấy đối xử tệ với ngươi không? Nên là ngươi mới không thích giao tộc?"
"Chuyện này ấy à." Lâu Quan Tuyết kéo dài ngữ điệu, mỉm cười: "Khó mà nói được."
Hạ Thanh ngẫm nghĩ hồi lâu, lại hỏi: "Vậy ngươi có thật sự thích giết người không?" Cậu ở lầu Trích Tinh quan sát Lâu Quan Tuyết, thi thoảng vẫn thấy không nắm bắt được vấn đề này.
Lâu Quan Tuyết bật cười: "Ngươi cũng thật biết cậy mình là quỷ hồn, điều gì cũng dám hỏi."
Tuy nhiên hắn vẫn trả lời nghiêm túc, hàng mi rung rinh, nhấc tay tháo dây lụa trắng xanh cột tóc, chậm rãi ung dung, nhấn nhá từng chữ một.
"Cười chỉ đơn giản là vì thấy buồn cười, ta không cần phải giả điên giả dại, trong mắt bọn họ, bất kể ta có làm gì cũng đều rất đáng sợ. Ta không thích giết người, bất luận là máu người hay máu giao cũng đều bẩn thỉu buồn nôn. Kẻ duy nhất ta muốn giết là Yến Lan Du, nhưng trước tiên ta phải sống sót trong tay bà ta đã. Còn muốn hỏi vấn đề gì nữa không?"
"... Có."
Hạ Thanh: "Giờ ngươi bình thường quá làm ta cảm giác tối kinh trập ta gặp nhầm ma quỷ luôn vậy."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Ồ, vậy thì ngươi cứ xem như gặp ma quỷ đi thôi."
__________
Tác giả có lời:
Công: Muốn tâm tình với ta, trước tiên phải theo đuổi ta đã, ta đã dạy ngươi cả phương pháp luôn rồi đấy ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.