Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60
Chương 27:
Lộc Tử Thảo
29/04/2022
Hạ Lộ giúp mẹ tiếp đãi khách đến nhà. Lúc châm trà thì cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Học Quân đang ngồi trên ghế sô pha nhà mình.
Như biết cô đang nghĩ gì, Triệu Học Quân cầm lấy ấm trà trong tay cô, chủ động giải thích: "Ba anh còn đang bận phụ trách công việc trong nhà máy nên để anh thay mặt ông đến thăm chú Hạ. Tan tầm rồi ông ấy sẽ đến đây sau."
Nhìn lướt qua áo sơ mi trên người cô, Triệu Học Quân không dấu vết nhíu mày lại.
Ngay khi Triệu Học Quân liếc mắt nhìn quá, Hạ Lộ dã nhận ra có gì đó không ổn.
Vạt áo sơmi của Đới Dự hơi dài, nên để tiện đi lại, cô đã buộc hai mảnh vạt áo lại ở ngang hông.
Tuy rằng áo sơmi nam nữ có kiểu dáng tương tự nhau, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra manh mối, nhất là khi chiếc áo trên người cô rất lớn.
Mặt không hề biến sắc, Hạ Lộ bình tĩnh phục vụ trà bánh cho khách rồi lên lầu thay quần áo.
Vào phòng ngủ, cô xoay người lại vừa định đóng cửa thì thấy một thằng nhóc ở bên ngoài đang đẩy cửa phòng cô, muốn chen vào trong.
Hạ Lộ giật mình, sợ tay nó kẹp vào cửa nên cuống quít mở cửa xách người vào.
"Hạ Tuân, em lại nghịch ngợm nữa hả? Lại vừa chạy đi đâu về? Chị về nãy giờ mà không thấy bóng em đâu."
Nhóc con Hạ Tuân hì hì cười: "Bên ngoài quá nhiều người, mẹ không cho em ra ngoài làm phiền nên để em qua trông ba truyền dịch.”
Hạ Lộ vội hỏi: "Ba thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?"
"Tỉnh từ nãy rồi, mẹ bảo ba đói quá nên chóng mặt thôi, ăn một bữa no là tốt rồi! Còn lấy sô-cô-la và kẹo thỏ trắng của em cho ba ăn nữa chứ!”
Hạ Tấn vào cửa thì đi thẳng đến chiếc giường lớn trải ga màu tím ở giữa phòng, bất chấp sự phản đối của Hạ Lộ, cu cậu leo lên nằm sấp trên giường của chị mình.
Hạ Lục liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp đến giờ rồi, mỗi ngày đều vào giờ này, thằng nhóc Hạ Tuân sẽ ngủ trưa.
Mặc kệ thằng bé, Hạ Lộ đi vào buồng nhỏ thay quần áo.
Thế nhưng hôm nay thằng nhóc này có chút không bình thường, mười phút sau cô đi ra, vậy mà nó còn chưa ngủ.
"Buồn ngủ thì mau ngủ đi, chờ cái gì nữa?" Hạ Lộ kéo chăn mỏng phủ lên cho nó.
"Đồng chí Tiểu Hạ, em có việc muốn nói với chị." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuân bày ra vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy.
Những lúc mẹ tìm chị gái nó nói chuyện, đều kêu chị nó là đồng chí Tiểu Hạ, Hạ Tuân thấy vậy cũng bắt chước theo.
Hạ Lộ không để ý đến nó, cô đi tới bàn trà, tự rót cho mình một cốc nước sôi để nguội.
"Vừa rồi ở dưới lầu, chị có nhìn thấy Triệu Học Quân không?" Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng Hạ Tuân lại dùng giọng điệu khẳng định.
"Đừng có không biết lớn nhỏ, em phải gọi là anh Triệu."
"Hừ, chị cũng nhỏ tuổi hơn anh ta, sao em không thấy chị gọi anh ta là anh Triệu, chị không gọi em cũng không gọi!”
Đã có một lần nó nghe chị mình gọi Triệu Học Quân là đàn anh Triệu, còn một lần khác nữa thì gọi là đồng chí Triệu.
Đồng chí thì nó còn biết nghĩa là gì, nhưng đàn anh là gì thì Hạ Tuân không biết.
Bạn nhỏ Hạ Tuân sáu tuổi còn chưa được tiếp xúc qua với loại sinh vật tên là “đàn anh” này đâu.
Hạ Lộ cố ý nghiêm mặt nói: "Đồng chí Hạ Tuân, nếu đồng chí không có gì chuyện gì đứng đắn để nói, tôi xin phép đi trước. Dưới lầu còn có khách đang ngồi đó."
Hạ Tuân làm bộ làm tịch hắng giọng một cái, đột nhiên nói: "Triệu Học Quân sắp thành anh rể của em hả?"
Hạ Lộ sững người, lông mày hơi nhíu lại, sau đó gõ nhẹ lên vầng trán sáng sủa của nó: "Em nghe ở đâu ra vậy hả? Đừng nói bậy!"
"Chị cứ mặc kệ em từ đâu nghe được đi!" Hạ Tuân từ trên giường đứng lên, chống nạnh tăng thêm khí thế, "Em nói cho chị, em không đồng ý để Triệu Học Quân làm anh rể em đâu đó!"
Nó nghe lén ba mẹ nói chuyện với nhau, mẹ nói muốn để chị gái nó gả cho Triệu Học Quân!
Hạ Lộ thấy nó bày ra bộ dáng ông cụ nên thì nén cười, cố ý đùa nó: "Thế sao được, chị đã đồng ý với người ta rồi, để anh ta làm anh rể của Hạ Tuân!"
Hạ Tuân vừa nghe thấy Triệu Học Quân quả nhiên sắp thành anh rể nó thì lập tức nóng nảy: "Không được, không được! Em không đồng ý!"
"Ồ, thế em nói cho chị biết tại sao em không đồng ý đi nào!"
Hạ Tuân buột miệng nói: "Trên mông Triệu Học Quân có con cóc!"
"Khụ khụ…" Hạ Lộ bị sặc không nhẹ, cô vội đặt cốc nước trên tay xuống, "Em lại nói nhảm gì đó?"
"Thật mà, Đại Mao nói với em đó! Trên mông trái của Triệu Học Quân có cái bớt hình con cóc!"
Đại Mao là cháu trai cả của Phó giám đốc Từ, so với Hạ Tuân thì còn lớn hơn một tuổi.
Hạ Lộ nín cười, sắc mặt cổ quái nói: "Đại Mao làm sao mà biết được?"
"Đại Mao nghe bảo mẫu nhà nó nói, thím Trương đó."
Như biết cô đang nghĩ gì, Triệu Học Quân cầm lấy ấm trà trong tay cô, chủ động giải thích: "Ba anh còn đang bận phụ trách công việc trong nhà máy nên để anh thay mặt ông đến thăm chú Hạ. Tan tầm rồi ông ấy sẽ đến đây sau."
Nhìn lướt qua áo sơ mi trên người cô, Triệu Học Quân không dấu vết nhíu mày lại.
Ngay khi Triệu Học Quân liếc mắt nhìn quá, Hạ Lộ dã nhận ra có gì đó không ổn.
Vạt áo sơmi của Đới Dự hơi dài, nên để tiện đi lại, cô đã buộc hai mảnh vạt áo lại ở ngang hông.
Tuy rằng áo sơmi nam nữ có kiểu dáng tương tự nhau, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra manh mối, nhất là khi chiếc áo trên người cô rất lớn.
Mặt không hề biến sắc, Hạ Lộ bình tĩnh phục vụ trà bánh cho khách rồi lên lầu thay quần áo.
Vào phòng ngủ, cô xoay người lại vừa định đóng cửa thì thấy một thằng nhóc ở bên ngoài đang đẩy cửa phòng cô, muốn chen vào trong.
Hạ Lộ giật mình, sợ tay nó kẹp vào cửa nên cuống quít mở cửa xách người vào.
"Hạ Tuân, em lại nghịch ngợm nữa hả? Lại vừa chạy đi đâu về? Chị về nãy giờ mà không thấy bóng em đâu."
Nhóc con Hạ Tuân hì hì cười: "Bên ngoài quá nhiều người, mẹ không cho em ra ngoài làm phiền nên để em qua trông ba truyền dịch.”
Hạ Lộ vội hỏi: "Ba thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?"
"Tỉnh từ nãy rồi, mẹ bảo ba đói quá nên chóng mặt thôi, ăn một bữa no là tốt rồi! Còn lấy sô-cô-la và kẹo thỏ trắng của em cho ba ăn nữa chứ!”
Hạ Tấn vào cửa thì đi thẳng đến chiếc giường lớn trải ga màu tím ở giữa phòng, bất chấp sự phản đối của Hạ Lộ, cu cậu leo lên nằm sấp trên giường của chị mình.
Hạ Lục liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp đến giờ rồi, mỗi ngày đều vào giờ này, thằng nhóc Hạ Tuân sẽ ngủ trưa.
Mặc kệ thằng bé, Hạ Lộ đi vào buồng nhỏ thay quần áo.
Thế nhưng hôm nay thằng nhóc này có chút không bình thường, mười phút sau cô đi ra, vậy mà nó còn chưa ngủ.
"Buồn ngủ thì mau ngủ đi, chờ cái gì nữa?" Hạ Lộ kéo chăn mỏng phủ lên cho nó.
"Đồng chí Tiểu Hạ, em có việc muốn nói với chị." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuân bày ra vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy.
Những lúc mẹ tìm chị gái nó nói chuyện, đều kêu chị nó là đồng chí Tiểu Hạ, Hạ Tuân thấy vậy cũng bắt chước theo.
Hạ Lộ không để ý đến nó, cô đi tới bàn trà, tự rót cho mình một cốc nước sôi để nguội.
"Vừa rồi ở dưới lầu, chị có nhìn thấy Triệu Học Quân không?" Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng Hạ Tuân lại dùng giọng điệu khẳng định.
"Đừng có không biết lớn nhỏ, em phải gọi là anh Triệu."
"Hừ, chị cũng nhỏ tuổi hơn anh ta, sao em không thấy chị gọi anh ta là anh Triệu, chị không gọi em cũng không gọi!”
Đã có một lần nó nghe chị mình gọi Triệu Học Quân là đàn anh Triệu, còn một lần khác nữa thì gọi là đồng chí Triệu.
Đồng chí thì nó còn biết nghĩa là gì, nhưng đàn anh là gì thì Hạ Tuân không biết.
Bạn nhỏ Hạ Tuân sáu tuổi còn chưa được tiếp xúc qua với loại sinh vật tên là “đàn anh” này đâu.
Hạ Lộ cố ý nghiêm mặt nói: "Đồng chí Hạ Tuân, nếu đồng chí không có gì chuyện gì đứng đắn để nói, tôi xin phép đi trước. Dưới lầu còn có khách đang ngồi đó."
Hạ Tuân làm bộ làm tịch hắng giọng một cái, đột nhiên nói: "Triệu Học Quân sắp thành anh rể của em hả?"
Hạ Lộ sững người, lông mày hơi nhíu lại, sau đó gõ nhẹ lên vầng trán sáng sủa của nó: "Em nghe ở đâu ra vậy hả? Đừng nói bậy!"
"Chị cứ mặc kệ em từ đâu nghe được đi!" Hạ Tuân từ trên giường đứng lên, chống nạnh tăng thêm khí thế, "Em nói cho chị, em không đồng ý để Triệu Học Quân làm anh rể em đâu đó!"
Nó nghe lén ba mẹ nói chuyện với nhau, mẹ nói muốn để chị gái nó gả cho Triệu Học Quân!
Hạ Lộ thấy nó bày ra bộ dáng ông cụ nên thì nén cười, cố ý đùa nó: "Thế sao được, chị đã đồng ý với người ta rồi, để anh ta làm anh rể của Hạ Tuân!"
Hạ Tuân vừa nghe thấy Triệu Học Quân quả nhiên sắp thành anh rể nó thì lập tức nóng nảy: "Không được, không được! Em không đồng ý!"
"Ồ, thế em nói cho chị biết tại sao em không đồng ý đi nào!"
Hạ Tuân buột miệng nói: "Trên mông Triệu Học Quân có con cóc!"
"Khụ khụ…" Hạ Lộ bị sặc không nhẹ, cô vội đặt cốc nước trên tay xuống, "Em lại nói nhảm gì đó?"
"Thật mà, Đại Mao nói với em đó! Trên mông trái của Triệu Học Quân có cái bớt hình con cóc!"
Đại Mao là cháu trai cả của Phó giám đốc Từ, so với Hạ Tuân thì còn lớn hơn một tuổi.
Hạ Lộ nín cười, sắc mặt cổ quái nói: "Đại Mao làm sao mà biết được?"
"Đại Mao nghe bảo mẫu nhà nó nói, thím Trương đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.