Chương 22
Đông Bôn Tây Cố
03/10/2015
Lúc Túc Kỳ về đến dưới lầu liền hoảng sợ.
Trước vườn hoa có mấy chiếc xe vây xung quanh, ánh sáng xa hoa phát ra trong bóng tối, mấy người đàn ông tựa vào mui xe nói chuyện, ngón giữa đều lóe lên đốm lửa đỏ.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Ánh đèn xe chiếu rọi tới đó, mấy người đàn ông đều quay đầu sang nhìn.
Túc Kỳ đến gần mới phát hiện, bọn họ đều uống rượu. Âu phục nam giới gọn gàng sạch đẹp, giữa hai hàng lông mày □ không giới hạn.
Thấy Túc Kỳ, Giang Thánh Trác sau khói thuốc mở miệng cười trêu chọc, "Ơ, nhân vật chính đến, chúng ta rút lui thôi!"
Ngay cả Thi Thần vẻ mặt từ tám trăm năm trước luôn luôn đứng đắn cũng đùa giỡn độc ác, "Đúng đó, đêm xuân khổ đoản, chúng ta đây là đám người cô đơn đừng quấy rầy người ta có đôi có cặp."
Mấy người cười rồi lái xe rời đi, động tác sạch gọn lưu loát, để lại một đống tàn thuốc.
Túc Kỳ cúi đầu oán thầm, chỗ nào có đôi có cặp chứ, tối hôm qua vừa mới cãi nhau một trận.
Vừa nghĩ vừa đi về phía trước, cố tình không để ý đến anh.
Lúc Diệp Tử Nam đi tới bên cạnh, anh chợt đưa tay kéo cô.
Diệp Tử Nam phải uống nhiều mặc dù không đến nỗi say, nhưng rõ ràng trạng thái đã không còn tỉnh táo. Rõ ràng bọn họ đang chiến tranh lạnh, bây giờ lại cười đến phong tình vạn chủng với cô.
Ánh mắt anh sáng lấp lánh, cong môi nhẹ giọng hỏi, "Vẫn còn giận anh?"
Túc Kỳ quay đầu chuyển hướng sang một bên, động tác tức giận như trẻ con khiến cho Diệp Tử Nam buồn cười.
Anh đứng thẳng người lên, đối mặt với Túc Kỳ, cầm tay cô đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng dụ dỗ, "Đừng giận nữa, tối hôm qua anh không thoải mái, bây giờ xin em lỗi có được không?"
Anh càng nói càng nhích tới gần, cuối cùng đặt bên tai cô, như gần như xa, vừa nói vừa hướng vào trong thổi khí.
Hơi thở mát lạnh của đàn ông và mùi rượu, cùng mùi thơm thuốc lá đồng loạt đánh úp tới, trong lòng Túc Kỳ hoảng sợ, muốn thoát ra ngoài khỏi lòng bàn tay anh.
Anh lại không cho phép cô trốn tránh, hai tay ôm mặt cô, nhìn ánh mắt cô, mang theo mê hoặc bên trong, từ từ tiến lại gần, cuối cùng in trên môi cô, trong nháy mắt gắn bó như môi với răng, mí mắt rất mỏng che kín ánh mắt xinh đẹp, lông mi dày cong vút nhìn rất mê người.
Anh cũng không đi sâu, chỉ là khe khẽ vuốt ve, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ trên môi cô, nhẹ nhàng ngậm môi dưới vào trong miệng, liếm ngậm hút cắn.
Mặt Túc Kỳ dần dần nóng lên, không thể tin nhìn gương mặt trước mắt này.
Anh cực ít dịu dàng và kiên nhẫn mà hôn cô như thế, cho dù là lúc trước thời điểm tình cảm tốt nhất cũng chưa bao giờ có.
Diệp Tử Nam chợt buông cô ra, từ từ mở mắt, khẽ cười một cái, "Nhắm mắt lại, ngoan."
Nói xong từ từ hướng về trước hôn lên đôi mắt cô, Túc Kỳ theo bản năng nhắm mắt lại.
Bới vì không thấy được cho nên cảm giác lập tức lớn mạnh thêm, môi lạnh của anh từ đôi mắt xuống chóp mũi, cuối cùng trở về vị trí ban đầu.
Dưới đèn đường, bóng cây loang lổ vẩy vào trên người bọn họ. Đêm đã khuya, xung quanh rất yên tĩnh, Túc Kỳ đột nhiên cảm giác được an tâm, người đàn ông này trên người luôn luôn có một loại làm cho người ta say đắm yên ổn.
Túc Kỳ đỡ anh mở cửa nhà, mới vừa vào tới liền bị anh đặt lên trên cánh cửa, cúi đầu cắn môi cô, lôi kéo cô cùng anh quấn quít, tay đã theo vạt áo vuốt lưng cô, cảm xúc trơn bóng mềm mỏng khiến cho anh càng ngày càng mê muội.
Túc Kỳ thở dốc, mới vừa rồi trong thang máy anh liền bắt đầu không đàng hoàng, không dấu vết động tay động chân, nếu như không có camera, chỉ sợ anh càng hành động táo tợn hơn.
Cuối cùng hai người cùng té xuống salon, Diệp Tử Nam nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Túc Kỳ duy trì tư thế nằm ngửa không thay đổi, trong lòng suy nghĩ chuyện lúc tối, chợt mở miệng hỏi, "Diệp Tử Nam, trước kia anh từng thích người nào không?"
Cô biết Diệp Tử Nam không có say.
Diệp Tử Nam mở mắt, vẻ mặt không rõ.
Túc Kỳ xoay người nằm đè lên trên người anh, tay gảy nút áo sơ mi của anh, "Lúc đi học có phải có rất nhiều cô gái theo đuổi không? Anh có biết lúc trước em rất thích một người không?"
Diệp Tử Nam nâng một cái cô lập tức trượt xuống, thờ ơ trả lời, "Có."
"Vậy bọn anh sao lại tách ra."
"Anh chỉ có thể nói, hai mươi tuổi nhất định phải yêu, cũng nhất định phải chia tay."
Âm thanh của Diệp Tử Nam rơi xuống, trong phòng một mảng yên tĩnh, Túc Kỳ cau mày nghiêng đầu, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó, Diệp Tử Nam nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ghế salon vốn rộng rãi mềm mại nhưng vì chứa hai người cùng lúc nên có vẻ chật chội, Diệp Tử Nam cũng không ngại, chỉ cảm thấy vợ nhỏ trong ngực hương thơm ôn nhu mềm mại, trong mũi quanh quẩn mùi thơm cơ thể thuộc về cô.
Túc Kỳ cau mày suy nghĩ rất lâu, chợt ngẩng đầu hỏi anh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, "Người con gái đó là ai?"
Diệp Tử Nam một tay ôm cô, một tay đặt sau ót, nhắm mắt lại vẻ mặt thích ý, "Người con gái nào?"
Túc Kỳ hai tay níu cổ áo sơ mi của anh, cười xấu xa, "Chính là người mà anh vừa nói từng thích ấy."
Diệp Tử Nam nhắm mắt lại, nửa thật nửa đùa trả lời, "Người con gái anh thích là em."
"Trước em cơ!"
"À, đã qua lâu rồi, anh không nhớ rõ."
"Không thể nào!" Túc Kỳ đè lên người anh, cách mặt anh chỉ mấy milimet, "Anh nói mau! Không phải quá nhiều người, nên anh không nhớ được chứ gì?"
"Ừ, nhớ, anh thích em." Diệp Tử Nam thờ ơ trước sau như một, dường như nói cho qua loa xong chuyện.
"Không phải vậy!"
"Anh yêu em!" Diệp Tử Nam trả lời rất nhanh, đôi mắt vẫn nhắm như cũ, lông mi rất dài khẽ rung rẩy.
Túc Kỳ càng nhìn càng thấy vẻ mặt của anh không được tự nhiên, còn giống như đỏ lên, không tự chủ dựa sát vào, muốn nhìn cho rõ hơn.
Diệp Tử Nam cảm giác được hơi thở ấm áp quét trên mặt, lửa nóng trong lòng lập tức vọt tới, vịn vào eo cô theo vạt áo trượt vào trong, xoa hông thịt của cô, càng lúc càng đè nén không được.
Anh mở mắt liếc cô một cái, giọng khàn khàn khó nhịn, "Em dựa vào nữa, dựa vào nữa anh liền động thủ đó!"
Túc Kỳ nhìn ánh mắt anh đang bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt mãnh liệt lập tức phản ứng kịp, muốn đứng thẳng dậy, nhưng bàn tay đặt bên hông cô không có chút ý định nào buông ra.
Túc Kỳ dùng sức đẩy mấy cái, không để ý tới bụng đang ma sát một chỗ, chờ đến khi cô chuẩn bị ngẩng đầu trách Diệp Tử Nam, vừa nhấc mắt liền thấy tín hiệu nguy hiểm trong mắt Diệp Tử Nam, đen nhánh như mực, đen nhưng có ánh lửa lấp lánh.
Cô lập tức rũ đầu nằm xuống ngực Diệp Tử Nam, bên tai nghe nhịp tim mạnh mẽ có lực của anh, 'đông đông đông,' bụng dưới cảm giác được rõ ràng lửa nóng đang chống vào, giống như ở đó thoáng chốc cũng nhảy lên một cái.
Túc Kỳ vừa bị hai bên cùng đập làm tâm tư hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, gương mặt hồng lại nóng, nhỏ giọng thì thầm, "Anh buông tay ra."
Diệp Tử Nam theo thắt lưng trượt lên trên, vốn định tạm giải nhiệt, ai ngờ khi nắm được đẫy đà trước ngực, mặc dù cách áo lót, nhưng cảm thấy mềm mại cảm giác no đủ khiến cho như có dòng điện chạy từ lòng bàn tay vào tận đáy lòng, cả người lập tức bị lửa lòng đốt cháy, dường như rượu cũng dâng lên, trong lòng trong đầu dục vọng bị ứ đầy, ngây ngô giống như trẻ mới lớn.
Diệp Tử Nam dịch người ra bên ngoài, hơi dùng sức nâng cô vợ nhỏ đang giả chết nằm trong ngực anh sang bên cạnh, nhìn khuôn mặt cô trắng nõn nhìn loạn khắp nơi nhưng không dám nhìn ánh mắt của anh, cũng không đè nén được nữa, cúi đầu cắn lên mặt cô một cái.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Túc Kỳ tưởng rằng sẽ nghênh đón một trận cuồng phong bão táp, thế nhưng anh chợt chậm động tác lại, tay cởi nút áo trước ngực cô rồi từ từ chui vào trong, không chút hoang mang âu yếm, vuốt ve, có mười phần thích thú trêu đùa.
Hơi thở nóng như lửa quét trên mặt, chóp mũi, môi lưỡi của anh lưu luyến trên khóe môi cô. Những chuyện như thế này Diệp Tử Nam luôn mạnh mẽ, tối nay cũng rất khác thường, có lẽ là do rượu, từ mới bắt đầu liền dịu dàng không thể tin.
Khi ngón tay anh vuốt ve trước ngực vừa đau vừa nhột lại căng ra, cô không tự chủ đưa tay đè anh lại, không biết rốt cuộc muốn cho cô dừng lại, hay vẫn là do anh dùng sức hơn. Anh để vào giữa hai chân cô, không chút báo động trước chôn sâu vào trong cơ thể cô, Túc Kỳ nhất thời nhịn không được ưm một tiếng, Diệp Tử Nam nghe vào tai rất khiêu khích.
Đột nhiên xuất hiện vật lấp vào chỗ trống không để cho cô thích ứng, cảm giác đau đớn tê dại cùng nhau kéo tới, cơ thể chợt căng cứng, thân thể theo phản ứng bình thường khiến cho cô đặt hai tay đặt trước ngực anh kịch liệt đẩy ra.
Diệp Tử Nam cũng không có bất kỳ động tác nào nữa, chôn ở cổ cô, nhẹ nhàng nói câu, "Đừng làm rộn, anh rất khó chịu, Túc Kỳ, em bắt anh phải làm gì với em bây giờ..."
Cô chợt có phần sợ hết hồn hết vía, mở ánh mắt ươn ướt mê hoặc nhìn anh, vừa mở miệng thanh âm quyến rũ chảy ra nước, "Anh chỗ nào không thoải mái?"
Diệp Tử Nam mở miệng thật sâu rồi cắn một ngụm vào thịt non mềm trên cổ cô, hận không thể cắn chết cô!
Cực nóng chôn trong cơ thể cô khẽ run rẩy, hai ngón tay nắm đỉnh cao vút trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi ấm áp ngậm lấy tai cô, khẽ liếm mút chậm rãi, Túc Kỳ chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ chỗ nhỏ bé xông ra, lúc đầu căng đau từ từ bị đủ loại cảm giác thay thế.
Nhưng dần dần lại cảm thấy trống không, cô muốn làm anh nhúc nhích. Lồng ngực anh dán chặt cô, nhiệt độ nóng lên, hơi thở thô ráp hổn hển mang theo khó nhịn, nhưng cố nhịn xuống như vậy lại giày vò cô!
Một khi nổi lên tâm tư, tế bào toàn thân đều kêu gào, cảm giác ngứa ngáy bò khắp toàn thân, cắn nuốt lý trí cô.
Hai tay Túc Kỳ nắm chặt vào ghế salon, ngón chân co quắp rúc vào một chỗ, không tự chủ nâng cao vòng eo ma sát một cái, cái loại này khiến cho tư tưởng khoái cảm lao ra khỏi cơ thể thẳng lên đại não!
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Có lần đầu tiên liền muốn có lần thứ hai, cảm giác tê dại nóng bỏng đó khiến cho Túc Kỳ muốn ngừng mà không ngừng được.
Hết lần này tới lần khác Diệp Tử Nam chỉ nhìn cô giãy dụa cơ thể một cách vụng về, cho dù cặp mắt đã đỏ lên vẫn không có chút động tác nào.
Anh không phải là không muốn, ngược lại, cảm giác chặt chẽ co rút xoắn vào nhau làm cho anh muốn phát điên lên rồi!
Chẳng qua là từ trước tới giờ ra trận đều chủ động khiến cho anh có chút nản lòng thoái chí, anh chợt muốn biết nếu như anh không chủ động, cô sẽ làm sao.
Cô chợt mở mắt nhìn anh không chớp, trong đó dường như có chút tủi thân, có cầu xin, có dục vọng, nhưng vẫn cứ cắn môi không nói lời nào.
Trong mắt cô có chứa nước, gợn sóng trong vắt, ánh mắt đen nháy sáng ngời như ngâm trong nước quả nho, nhìn vào trong mắt anh lại là hấp dẫn trí mạng, khiến cho anh cúi đầu hôn.
Diệp Tử Nam hôn đi hôn lại đôi mắt cô, rồi hôn chóp mũi cô, khóe môi, một cái, hai cái, nhưng làm thế nào cũng không đủ, cuối cùng mang dục vọng thật vất vả đè xuống thả ra ngoài, anh thở dài một tiếng, có chút nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu yêu tinh dày vò người."
Anh kéo hai chân cô quấn lên người anh, nặng nề va chạm, cảm nhận nơi kia hơi to lên, mỗi một lần chuẩn xác mà mãnh liệt đụng vào đều khiến cho cô từng đợt run rẩy, từng trận co rút nhanh lại làm cho anh muốn đụng nát cô, xé rách, như muốn nuốt vào trong bụng.
Cô ngửa đầu một tiếng rồi một tiếng nức nở và thở gấp, khiến cho anh cuối cùng không muốn giày vò cô thêm nữa, tự hành hạ mình, gác hai chân cô lên vai, hung hăng đứng lên va chạm....
Trước vườn hoa có mấy chiếc xe vây xung quanh, ánh sáng xa hoa phát ra trong bóng tối, mấy người đàn ông tựa vào mui xe nói chuyện, ngón giữa đều lóe lên đốm lửa đỏ.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Ánh đèn xe chiếu rọi tới đó, mấy người đàn ông đều quay đầu sang nhìn.
Túc Kỳ đến gần mới phát hiện, bọn họ đều uống rượu. Âu phục nam giới gọn gàng sạch đẹp, giữa hai hàng lông mày □ không giới hạn.
Thấy Túc Kỳ, Giang Thánh Trác sau khói thuốc mở miệng cười trêu chọc, "Ơ, nhân vật chính đến, chúng ta rút lui thôi!"
Ngay cả Thi Thần vẻ mặt từ tám trăm năm trước luôn luôn đứng đắn cũng đùa giỡn độc ác, "Đúng đó, đêm xuân khổ đoản, chúng ta đây là đám người cô đơn đừng quấy rầy người ta có đôi có cặp."
Mấy người cười rồi lái xe rời đi, động tác sạch gọn lưu loát, để lại một đống tàn thuốc.
Túc Kỳ cúi đầu oán thầm, chỗ nào có đôi có cặp chứ, tối hôm qua vừa mới cãi nhau một trận.
Vừa nghĩ vừa đi về phía trước, cố tình không để ý đến anh.
Lúc Diệp Tử Nam đi tới bên cạnh, anh chợt đưa tay kéo cô.
Diệp Tử Nam phải uống nhiều mặc dù không đến nỗi say, nhưng rõ ràng trạng thái đã không còn tỉnh táo. Rõ ràng bọn họ đang chiến tranh lạnh, bây giờ lại cười đến phong tình vạn chủng với cô.
Ánh mắt anh sáng lấp lánh, cong môi nhẹ giọng hỏi, "Vẫn còn giận anh?"
Túc Kỳ quay đầu chuyển hướng sang một bên, động tác tức giận như trẻ con khiến cho Diệp Tử Nam buồn cười.
Anh đứng thẳng người lên, đối mặt với Túc Kỳ, cầm tay cô đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng dụ dỗ, "Đừng giận nữa, tối hôm qua anh không thoải mái, bây giờ xin em lỗi có được không?"
Anh càng nói càng nhích tới gần, cuối cùng đặt bên tai cô, như gần như xa, vừa nói vừa hướng vào trong thổi khí.
Hơi thở mát lạnh của đàn ông và mùi rượu, cùng mùi thơm thuốc lá đồng loạt đánh úp tới, trong lòng Túc Kỳ hoảng sợ, muốn thoát ra ngoài khỏi lòng bàn tay anh.
Anh lại không cho phép cô trốn tránh, hai tay ôm mặt cô, nhìn ánh mắt cô, mang theo mê hoặc bên trong, từ từ tiến lại gần, cuối cùng in trên môi cô, trong nháy mắt gắn bó như môi với răng, mí mắt rất mỏng che kín ánh mắt xinh đẹp, lông mi dày cong vút nhìn rất mê người.
Anh cũng không đi sâu, chỉ là khe khẽ vuốt ve, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ trên môi cô, nhẹ nhàng ngậm môi dưới vào trong miệng, liếm ngậm hút cắn.
Mặt Túc Kỳ dần dần nóng lên, không thể tin nhìn gương mặt trước mắt này.
Anh cực ít dịu dàng và kiên nhẫn mà hôn cô như thế, cho dù là lúc trước thời điểm tình cảm tốt nhất cũng chưa bao giờ có.
Diệp Tử Nam chợt buông cô ra, từ từ mở mắt, khẽ cười một cái, "Nhắm mắt lại, ngoan."
Nói xong từ từ hướng về trước hôn lên đôi mắt cô, Túc Kỳ theo bản năng nhắm mắt lại.
Bới vì không thấy được cho nên cảm giác lập tức lớn mạnh thêm, môi lạnh của anh từ đôi mắt xuống chóp mũi, cuối cùng trở về vị trí ban đầu.
Dưới đèn đường, bóng cây loang lổ vẩy vào trên người bọn họ. Đêm đã khuya, xung quanh rất yên tĩnh, Túc Kỳ đột nhiên cảm giác được an tâm, người đàn ông này trên người luôn luôn có một loại làm cho người ta say đắm yên ổn.
Túc Kỳ đỡ anh mở cửa nhà, mới vừa vào tới liền bị anh đặt lên trên cánh cửa, cúi đầu cắn môi cô, lôi kéo cô cùng anh quấn quít, tay đã theo vạt áo vuốt lưng cô, cảm xúc trơn bóng mềm mỏng khiến cho anh càng ngày càng mê muội.
Túc Kỳ thở dốc, mới vừa rồi trong thang máy anh liền bắt đầu không đàng hoàng, không dấu vết động tay động chân, nếu như không có camera, chỉ sợ anh càng hành động táo tợn hơn.
Cuối cùng hai người cùng té xuống salon, Diệp Tử Nam nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Túc Kỳ duy trì tư thế nằm ngửa không thay đổi, trong lòng suy nghĩ chuyện lúc tối, chợt mở miệng hỏi, "Diệp Tử Nam, trước kia anh từng thích người nào không?"
Cô biết Diệp Tử Nam không có say.
Diệp Tử Nam mở mắt, vẻ mặt không rõ.
Túc Kỳ xoay người nằm đè lên trên người anh, tay gảy nút áo sơ mi của anh, "Lúc đi học có phải có rất nhiều cô gái theo đuổi không? Anh có biết lúc trước em rất thích một người không?"
Diệp Tử Nam nâng một cái cô lập tức trượt xuống, thờ ơ trả lời, "Có."
"Vậy bọn anh sao lại tách ra."
"Anh chỉ có thể nói, hai mươi tuổi nhất định phải yêu, cũng nhất định phải chia tay."
Âm thanh của Diệp Tử Nam rơi xuống, trong phòng một mảng yên tĩnh, Túc Kỳ cau mày nghiêng đầu, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó, Diệp Tử Nam nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ghế salon vốn rộng rãi mềm mại nhưng vì chứa hai người cùng lúc nên có vẻ chật chội, Diệp Tử Nam cũng không ngại, chỉ cảm thấy vợ nhỏ trong ngực hương thơm ôn nhu mềm mại, trong mũi quanh quẩn mùi thơm cơ thể thuộc về cô.
Túc Kỳ cau mày suy nghĩ rất lâu, chợt ngẩng đầu hỏi anh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, "Người con gái đó là ai?"
Diệp Tử Nam một tay ôm cô, một tay đặt sau ót, nhắm mắt lại vẻ mặt thích ý, "Người con gái nào?"
Túc Kỳ hai tay níu cổ áo sơ mi của anh, cười xấu xa, "Chính là người mà anh vừa nói từng thích ấy."
Diệp Tử Nam nhắm mắt lại, nửa thật nửa đùa trả lời, "Người con gái anh thích là em."
"Trước em cơ!"
"À, đã qua lâu rồi, anh không nhớ rõ."
"Không thể nào!" Túc Kỳ đè lên người anh, cách mặt anh chỉ mấy milimet, "Anh nói mau! Không phải quá nhiều người, nên anh không nhớ được chứ gì?"
"Ừ, nhớ, anh thích em." Diệp Tử Nam thờ ơ trước sau như một, dường như nói cho qua loa xong chuyện.
"Không phải vậy!"
"Anh yêu em!" Diệp Tử Nam trả lời rất nhanh, đôi mắt vẫn nhắm như cũ, lông mi rất dài khẽ rung rẩy.
Túc Kỳ càng nhìn càng thấy vẻ mặt của anh không được tự nhiên, còn giống như đỏ lên, không tự chủ dựa sát vào, muốn nhìn cho rõ hơn.
Diệp Tử Nam cảm giác được hơi thở ấm áp quét trên mặt, lửa nóng trong lòng lập tức vọt tới, vịn vào eo cô theo vạt áo trượt vào trong, xoa hông thịt của cô, càng lúc càng đè nén không được.
Anh mở mắt liếc cô một cái, giọng khàn khàn khó nhịn, "Em dựa vào nữa, dựa vào nữa anh liền động thủ đó!"
Túc Kỳ nhìn ánh mắt anh đang bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt mãnh liệt lập tức phản ứng kịp, muốn đứng thẳng dậy, nhưng bàn tay đặt bên hông cô không có chút ý định nào buông ra.
Túc Kỳ dùng sức đẩy mấy cái, không để ý tới bụng đang ma sát một chỗ, chờ đến khi cô chuẩn bị ngẩng đầu trách Diệp Tử Nam, vừa nhấc mắt liền thấy tín hiệu nguy hiểm trong mắt Diệp Tử Nam, đen nhánh như mực, đen nhưng có ánh lửa lấp lánh.
Cô lập tức rũ đầu nằm xuống ngực Diệp Tử Nam, bên tai nghe nhịp tim mạnh mẽ có lực của anh, 'đông đông đông,' bụng dưới cảm giác được rõ ràng lửa nóng đang chống vào, giống như ở đó thoáng chốc cũng nhảy lên một cái.
Túc Kỳ vừa bị hai bên cùng đập làm tâm tư hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, gương mặt hồng lại nóng, nhỏ giọng thì thầm, "Anh buông tay ra."
Diệp Tử Nam theo thắt lưng trượt lên trên, vốn định tạm giải nhiệt, ai ngờ khi nắm được đẫy đà trước ngực, mặc dù cách áo lót, nhưng cảm thấy mềm mại cảm giác no đủ khiến cho như có dòng điện chạy từ lòng bàn tay vào tận đáy lòng, cả người lập tức bị lửa lòng đốt cháy, dường như rượu cũng dâng lên, trong lòng trong đầu dục vọng bị ứ đầy, ngây ngô giống như trẻ mới lớn.
Diệp Tử Nam dịch người ra bên ngoài, hơi dùng sức nâng cô vợ nhỏ đang giả chết nằm trong ngực anh sang bên cạnh, nhìn khuôn mặt cô trắng nõn nhìn loạn khắp nơi nhưng không dám nhìn ánh mắt của anh, cũng không đè nén được nữa, cúi đầu cắn lên mặt cô một cái.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Túc Kỳ tưởng rằng sẽ nghênh đón một trận cuồng phong bão táp, thế nhưng anh chợt chậm động tác lại, tay cởi nút áo trước ngực cô rồi từ từ chui vào trong, không chút hoang mang âu yếm, vuốt ve, có mười phần thích thú trêu đùa.
Hơi thở nóng như lửa quét trên mặt, chóp mũi, môi lưỡi của anh lưu luyến trên khóe môi cô. Những chuyện như thế này Diệp Tử Nam luôn mạnh mẽ, tối nay cũng rất khác thường, có lẽ là do rượu, từ mới bắt đầu liền dịu dàng không thể tin.
Khi ngón tay anh vuốt ve trước ngực vừa đau vừa nhột lại căng ra, cô không tự chủ đưa tay đè anh lại, không biết rốt cuộc muốn cho cô dừng lại, hay vẫn là do anh dùng sức hơn. Anh để vào giữa hai chân cô, không chút báo động trước chôn sâu vào trong cơ thể cô, Túc Kỳ nhất thời nhịn không được ưm một tiếng, Diệp Tử Nam nghe vào tai rất khiêu khích.
Đột nhiên xuất hiện vật lấp vào chỗ trống không để cho cô thích ứng, cảm giác đau đớn tê dại cùng nhau kéo tới, cơ thể chợt căng cứng, thân thể theo phản ứng bình thường khiến cho cô đặt hai tay đặt trước ngực anh kịch liệt đẩy ra.
Diệp Tử Nam cũng không có bất kỳ động tác nào nữa, chôn ở cổ cô, nhẹ nhàng nói câu, "Đừng làm rộn, anh rất khó chịu, Túc Kỳ, em bắt anh phải làm gì với em bây giờ..."
Cô chợt có phần sợ hết hồn hết vía, mở ánh mắt ươn ướt mê hoặc nhìn anh, vừa mở miệng thanh âm quyến rũ chảy ra nước, "Anh chỗ nào không thoải mái?"
Diệp Tử Nam mở miệng thật sâu rồi cắn một ngụm vào thịt non mềm trên cổ cô, hận không thể cắn chết cô!
Cực nóng chôn trong cơ thể cô khẽ run rẩy, hai ngón tay nắm đỉnh cao vút trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi ấm áp ngậm lấy tai cô, khẽ liếm mút chậm rãi, Túc Kỳ chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ chỗ nhỏ bé xông ra, lúc đầu căng đau từ từ bị đủ loại cảm giác thay thế.
Nhưng dần dần lại cảm thấy trống không, cô muốn làm anh nhúc nhích. Lồng ngực anh dán chặt cô, nhiệt độ nóng lên, hơi thở thô ráp hổn hển mang theo khó nhịn, nhưng cố nhịn xuống như vậy lại giày vò cô!
Một khi nổi lên tâm tư, tế bào toàn thân đều kêu gào, cảm giác ngứa ngáy bò khắp toàn thân, cắn nuốt lý trí cô.
Hai tay Túc Kỳ nắm chặt vào ghế salon, ngón chân co quắp rúc vào một chỗ, không tự chủ nâng cao vòng eo ma sát một cái, cái loại này khiến cho tư tưởng khoái cảm lao ra khỏi cơ thể thẳng lên đại não!
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Có lần đầu tiên liền muốn có lần thứ hai, cảm giác tê dại nóng bỏng đó khiến cho Túc Kỳ muốn ngừng mà không ngừng được.
Hết lần này tới lần khác Diệp Tử Nam chỉ nhìn cô giãy dụa cơ thể một cách vụng về, cho dù cặp mắt đã đỏ lên vẫn không có chút động tác nào.
Anh không phải là không muốn, ngược lại, cảm giác chặt chẽ co rút xoắn vào nhau làm cho anh muốn phát điên lên rồi!
Chẳng qua là từ trước tới giờ ra trận đều chủ động khiến cho anh có chút nản lòng thoái chí, anh chợt muốn biết nếu như anh không chủ động, cô sẽ làm sao.
Cô chợt mở mắt nhìn anh không chớp, trong đó dường như có chút tủi thân, có cầu xin, có dục vọng, nhưng vẫn cứ cắn môi không nói lời nào.
Trong mắt cô có chứa nước, gợn sóng trong vắt, ánh mắt đen nháy sáng ngời như ngâm trong nước quả nho, nhìn vào trong mắt anh lại là hấp dẫn trí mạng, khiến cho anh cúi đầu hôn.
Diệp Tử Nam hôn đi hôn lại đôi mắt cô, rồi hôn chóp mũi cô, khóe môi, một cái, hai cái, nhưng làm thế nào cũng không đủ, cuối cùng mang dục vọng thật vất vả đè xuống thả ra ngoài, anh thở dài một tiếng, có chút nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu yêu tinh dày vò người."
Anh kéo hai chân cô quấn lên người anh, nặng nề va chạm, cảm nhận nơi kia hơi to lên, mỗi một lần chuẩn xác mà mãnh liệt đụng vào đều khiến cho cô từng đợt run rẩy, từng trận co rút nhanh lại làm cho anh muốn đụng nát cô, xé rách, như muốn nuốt vào trong bụng.
Cô ngửa đầu một tiếng rồi một tiếng nức nở và thở gấp, khiến cho anh cuối cùng không muốn giày vò cô thêm nữa, tự hành hạ mình, gác hai chân cô lên vai, hung hăng đứng lên va chạm....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.