Chương 31
Đông Bôn Tây Cố
19/10/2015
"Nói đi! Con im lặng như đứa trẻ là có ý gì đây!"
Cha Diệp nhận ly trà mẹ Diệp đưa qua rồi trực tiếp quăng tới, Túc Kỳ chỉ còn kịp kinh hô (kinh sợ rồi hét lên) một tiếng, cái chén và nước trà nóng bỏng liền nện vào trên người Diệp Tử Nam, cái chén bể tan tành dưới đất, quần áo ẩm ướt một mảng, vẫn còn bốc lên hơi nóng.
Diệp Tử Nam ngay cả hừ một tiếng cũng không.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Túc Kỳ quay đầu liếc anh một cái, vẻ mặt anh bình tĩnh. Cô bỗng nhiên nhớ tới một câu, càng thoạt nhìn là người bình tĩnh, càng có thể khơi dậy sóng gió.
Trong ngày thường Diệp Tử Nam rất mềm mỏng có lễ phép, tác phong nhanh nhẹn, lúc này lại bướng bỉnh như đứa trẻ, luôn luôn hiếu thuận với cha mẹ lại không tiếc chống đối.
Cho tới bây giờ cô cũng không cho rằng Diệp Tử Nam và từ bướng bỉnh này có quan hệ, kém khá xa anh trong ngày thường không chút để ý.
Mẹ Diệp nhỏ giọng trấn an cha Diệp, Túc Kỳ quay đầu đi, nhẹ giọng mở miệng, "Ba, mẹ, chuyện này là không có thật, Tử Nam làm ăn buôn bán xã giao bên ngoài, phụ nữ là không thể thiếu, không thể tránh được gặp dịp thì chơi, ba và mẹ cũng biết, con không thích trường hợp đó, anh ấy cũng là không còn cách nào."
Túc Kỳ biết, cha mẹ Diệp nói và làm toàn bộ những thứ này, một nửa là giận thật sự, còn một nửa là làm cho cô xem. Cô cố ý xem nhẹ lời mẹ Diệp nói lúc trước, chỉ nói rằng toàn bộ những việc này chẳng qua cũng là do các phóng viên giải trí cố tình gây chuyện, làm cho Đường Nhiễm Băng không hề dính líu tới mà chỉ là người qua đường Ất Giáp.
Không biết có phải cô nhập vai diễn quá sâu, mà nói xong hốc mắt đỏ lên, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Cha mẹ Diệp nghe xong lời cô nói, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Thật lâu sau, cha Diệp thở dài, giọng nói lộ ra vẻ tang thương, "Về thư phòng phía sau chép lời giáo huấn, chép đến khi nào hiểu được, thì khi đó đến gặp ba."
Diệp Tử Nam không có chút mảy may chần chừ, xoay người liền đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề liếc cô một cái. Trong lòng Túc Kỳ lành lạnh, chan chát.
Cơm trưa, cơm tối, trên bàn cơm yên tĩnh ngay cả tiếng va chạm bát đũa cũng không có, không khí ép xuống cực thấp, cũng không ai nhắc tới người đói bụng đang chép lời giáo huấn kia.
Sau bữa cơm tối, mẹ Diệp mở miệng, "Tiểu kỳ à, đêm nay con ngủ lại đây đi."
Mẹ hiền đau lòng con trai, ngại bố nghiêm ngặt không tiện ra mặt, vậy con dâu nhỏ này ra mặt, cha Diệp cũng không nói gì.
Túc Kỳ cười đáp ứng, "Được, thưa mẹ."
Cha Diệp ngày kiếm bạc tỷ, rất không dễ dàng nghỉ ngơi một ngày, vừa qua chín giờ liền cùng mẹ Diệp lên lầu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước khi lên lầu mẹ Diệp có thâm ý khác nhìn Túc Kỳ, Túc Kỳ mỉm cười gật đầu.
Túc Kỳ ngồi trên ghế sofa xem ti vi một lúc, thì nhận được điện thoại của Trần Tư Giai.
"Này, buổi sáng cậu vội vã bỏ chạy, không có chuyện gì đó chứ?"
Túc Kỳ tùy tiện đổi kênh, không chút để ý đáp câu, "Không có việc gì."
"Liên lạc được với Diệp Tử Nam chưa?"
Túc Kỳ nhìn thoáng qua về thư phòng phía sau, "Liên lạc được rồi."
"Liên lạc được là tốt rồi, cậu cũng biết làng giải trí vốn là ngư long hỗn tạp, lại thêm những tên phóng viên nhảy vào cuộc, cậu thấy chưa chắc đã là sự thật, huống chi là do người khác để cho cậu thấy."
Túc Kỳ khẽ cười một tiếng, "Ừm, Trần Tư Giai, sao đột nhiên tớ phát hiện cậu có ý nghĩa thế này."
"Tớ vốn rất có ích được không?"
Túc Kỳ hoàn toàn tưởng tượng được điệu bộ dương dương tự đắc của người bên kia điện thoại, cười nói, "Được rồi, tớ biết rõ, tớ không sao."
Trần Tư Giai lập tức phản bác, "Ai thèm quan tâm cậu có sao hay không chứ, đó là tớ sợ về sau tớ không thấy được trai đẹp nữa!"
Hai người cười hi hi ha ha cúp điện thoại, Túc Kỳ nhìn đồng hồ, cảm thấy không sai biệt lắm mới đứng dậy.
Dù cho cô sẽ giả vờ như không có chuyện gì, có một số việc vẫn là nên đối mặt.
Túc Kỳ đi đến sân sau, mở cửa thư phòng liền nhìn thấy Diệp Tử Nam đứng sau bàn viết rộng rãi, nhìn như hết sức chăm chú viết chữ. Động tĩnh của cô không nhỏ, mà anh lại hoàn toàn coi như không có sự xuất hiện của cô.
Thư phòng ở phía sau không có điều hòa, phòng to như vậy giống hầm băng, lạnh tanh, giống như con người anh vậy.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Không, dường như con người anh lạnh hơn, nhiệt độ không khí chỉ làm lạnh cơ thể, mà anh là lạnh ở trái tim người.
Sau khi anh bị quở mắng ngay cả áo khoác cũng chưa mặc cứ thế tới đây, đã lâu như vậy, dấu vết nước trên quần áo anh vẫn còn, tay nắm bút lông cũng có chút cứng ngắc.
Túc Kỳ tới gần mấy bước, nhìn anh như trong lòng không có việc gì sao chép lời giáo huấn, đúng là chữ viết ra tiết lộ nội tâm anh bực bội.
Túc Kỳ ho nhẹ một tiếng, mở miệng, "Anh bị bỏng đúng không? Mẹ đưa thuốc mỡ cho anh."
Diệp Tử Nam mắt điếc tai ngơ.
"Trước đừng viết nữa, bà vú vừa nấu mì, thừa lúc còn nóng anh ăn một chút."
"Một lát nữa thay quần áo đi, người lạnh như thế này, đừng để bị cóng nữa."
Túc Kỳ dằn lại tính nóng nhẹ nhàng nói xong, tầm mắt của cô vẫn rơi trên người Diệp Tử Nam, cô nhìn không thấu người đàn ông này, tại sao bỗng nhiên thay đổi thế hả trời? Giữa bọn họ sao đột nhiên lại biến thành như vậy, ngay cả liếc cô một cái anh cũng không muốn.
"Anh cũng không cần như vậy, mặc dù em không biết rốt cuộc anh cùng Đường Nhiễm Băng lúc đó có quan hệ gì, niềm vui mới cũng được, tình yêu cũ cũng tốt, nếu anh thật sự thích cô ta, hoàn toàn có thể nói cho em biết, em....."
Bỗng Diệp Tử Nam cầm bút lông trong tay hung hăng ném lên bàn, nước mực bắn tung tóe khắp nơi, ngay lập tức một trang giấy vừa viết xong liền như vậy ô uế, cả trong cổ tay áo của anh cũng bị mấy nét mực vương vào.
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt lạnh băng giống như một con dao găm bay tới, giọng điệu cũng không tốt lại còn châm biếm, "Em quyết định thế nào? Tính thoát khỏi chỗ này đúng không? Cái chức Diệp phu nhân sợ em đã sớm không muốn làm, sẵn cơ hội này vừa đúng lúc hoàn toàn thoát khỏi! Để em và người yêu cũ chung chăn chung gối được tốt!"
Da đầu Túc Kỳ run lên, có dự cảm không tốt, "Anh có ý gì?"
Bên môi Diệp Tử Nam mang theo một tia châm biếm, âm thanh lạnh buốt, "Em đừng quên, ngay cả khi em không còn là Diệp phu nhân, Thẩm Ngôn Lỗi anh ta vẫn là chồng chưa cưới của Thi Nhã Tinh! Tôi đồng ý buông tay, chưa hẳn nhà họ Thi đồng ý bỏ qua, các người chưa chắc có thể ở chung một chỗ!"
Trong đầu Túc Kỳ oanh một tiếng nổ tung, anh biết! Thì ra cái gì anh cũng biết!
Dường như Diệp Tử Nam không hề có ý định buông tha cô nhẹ nhàng như vậy, không biết từ đâu rút ra một xấp hình ném trước mặt cô, "Huống hồ nam đã kết hôn nữ đã gả, các người ngang nhiên như vậy, điểm mấu chốt đạo đức của các người ở đâu! Em đẩy tôi vào hoàn cảnh nào?!"
Túc Kỳ yên lặng nhìn ảnh chụp bừa bộn trên bàn.
Không ngờ mẹ Thẩm gửi ảnh chụp cho anh, anh vậy mà tin.
Anh là một người thông minh lạnh lợi như thế, làm sao có thể khinh địch bị lừa như vậy chứ? Đối với sự tin tưởng ở bản thân mình không chịu nổi một kích này sao?
Con tim cô nguội lạnh phát đau, không muốn giải thích một chút nào cả.
Mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cô hỏi hình dáng kia, âm thanh rất cao, bén nhọn thay đổi giọng điệu, "Vậy còn anh? Anh liền trong sạch như vậy sao? Các người biết nhau không phải ngày một ngày hai, lần trước nhắc tới Đường Nhiễm Băng, anh cần gì phải làm bộ như không biết? Anh hoàn toàn có thể thoải mái nói cho tôi biết, đúng, anh nói đúng, cái danh Diệp phu nhân tôi đã sớm không muốn làm, anh tặng cho cô ta đi!"
Sau khi cô rống một tiếng cuối cùng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đầu óc vừa căng vừa đau, rốt cuộc nói không nên một câu nào.
Đều nói vợ chồng cãi nhau không thể nói lời ngoan độc, bởi vì quen thuộc lẫn nhau, biết rõ điểm yếu đối phương, bắt đầu tức giận mỗi câu nói đều đâm thẳng vào chỗ yếu đối phương, so với người ngoài mười câu nói lực sát thương rất mạnh, máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất, ngay cả sau này hòa thuận, vết thương vẫn còn tồn tại như cũ.
Cô không biết cô có chọc đến điểm yếu của Diệp Tử Nam hay không, nhưng cô biết, mỗi một câu của Diệp Tử Nam đều giống như cây đao không chút lưu tình nào cằm vào lòng cô, một đao lại một đao thêm sâu, một đao lại một đao ngoan độc.
Sao anh có thể nói cô như vậy, cô khi nào thì nghĩ tới sẽ cùng Thẩm Ngôn Lỗi chung chăn chung gối hả? Rõ ràng là anh chán ghét cô, lại nói ngược.
Diệp Tử Nam cũng ngừng công kích, hai người đứng tại chỗ, cúi đầu, hạ mí mắt.
Không biết Túc Kỳ đứng bao lâu, về sau thật sự không chịu được, đến ngồi trên ghế sofa bên cạnh.
Trong ấn tượng của cô, chưa bao giờ cô và Diệp Tử Nam cãi nhau kịch liệt như vậy. Mẹ Túc dạy cô, giữa vợ chồng ở chung cãi nhau cũng không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, cô vẫn ghi nhớ trong lòng, mà còn Diệp Tử Nam cũng không phải là người nóng tính, cho nên giữa bọn họ chưa bao giờ thật sự bùng nổ chiến tranh kịch liệt như vậy.
Mỗi lần cùng Diệp Tử Nam đấu võ mồm, thua luôn là cô, lần này, cả hai bên đều tổn hại.
Bọn cô sao có thể biến thành như vậy. Cái cô nghĩ và việc này không giống nhau chút nào.
Cô nghĩ rằng mình có thể giống như nói đùa mở miệng hỏi anh, "Diệp Tử Nam, có phải anh tìm được người phụ nữ để yêu thương rồi không? Có phải tôi có thể rút lui được rồi không?"
Diệp Tử Nam cũng sẽ giống như trước, cười trả lời, "Ừ."
Sau đó bọn cô hợp được thì tan được nói chia tay.
Nhưng vì cái gì mà biến thành như vậy?
Vì cái gì mà muốn nói một câu cũng nói không nên lời, vì cái gì mà trái tim như bị xé rách đau đớn?
Trầm mặc.
Không biết khi nào thì cô tựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã sáng, trên người đắp cái chăn vốn là mang đến cho anh.
Cô ngủ không được an ổn, mơ rất nhiều, nhưng nội dung cụ thể thì không nhớ được chút nào, mệt chết mất.
Cô ngồi xuống mới nhìn thấy Diệp Tử Nam đứng trước cửa sổ, ngược ánh sáng, Túc Kỳ đi đến phía sau anh, lẳng lặng nghe anh hô hấp.
Anh không hút thuốc, trong phòng một chút xíu mùi thuốc lá cũng không có.
Túc Kỳ đã từng hỏi Diệp Tử Nam vì sao hút thuốc, là vì thu hút sự chú ý của các cô gái sao?
Diệp Tử Nam nghe xong cười ha ha, cười cô xem nhiều tiểu thuyết quá. Anh nói không vì gì cả, lúc buồn phiền hút một hai điếu cho mình bình tĩnh lại, lúc mệt mỏi có thể giải lao nâng cao tinh thần, về phần nguyên nhân cô nói kia anh chưa từng nghĩ tới.
Lúc ấy Túc Kỳ nghĩ cũng cảm thấy đúng, người như anh đứng ở đâu cũng đủ hấp dẫn ánh mắt con gái rồi, sao còn phải dùng cách này làm gì?
Trước kia lúc bọn cô chiến tranh lạnh, lúc anh gặp khó khăn, cũng đều thu hồi nét thờ ơ trong ngày thường, mặt không chút thay đổi hút thuốc một điếu lại một điếu, mà giờ đây?
Xem ra, cô với anh mà nói, thật là không quan trọng nữa rồi.
Túc Kỳ đứng sau lưng anh rất lâu, chỉ có một cảm giác, bình tĩnh.
Nếu nói, ngày hôm qua trước mặt cha mẹ Diệp ra vẻ bình tĩnh mà nói, thì bây giờ là bình tĩnh thật, bình tĩnh đến độ một chút gợn sóng cũng không có, bình tĩnh đến mức khiến cho cô sợ hãi.
Cô bây giờ rất nhớ lời nói ác độc của Diệp Tử Nam, nhớ tới Diệp Tử Nam cười xấu xa với cô, nhớ tới vẻ mặt cười không chút để của Diệp Tử Nam, còn nhớ Diệp Tử Nam ngày hôm qua nổi trận lôi đình, bất cứ hình ảnh nào cũng đều mạnh gấp trăm gấp nghìn lần so với người hiện tại.
Im lặng như đao cùn, từ từ lăng trì lòng cô.
Cha Diệp nhận ly trà mẹ Diệp đưa qua rồi trực tiếp quăng tới, Túc Kỳ chỉ còn kịp kinh hô (kinh sợ rồi hét lên) một tiếng, cái chén và nước trà nóng bỏng liền nện vào trên người Diệp Tử Nam, cái chén bể tan tành dưới đất, quần áo ẩm ướt một mảng, vẫn còn bốc lên hơi nóng.
Diệp Tử Nam ngay cả hừ một tiếng cũng không.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Túc Kỳ quay đầu liếc anh một cái, vẻ mặt anh bình tĩnh. Cô bỗng nhiên nhớ tới một câu, càng thoạt nhìn là người bình tĩnh, càng có thể khơi dậy sóng gió.
Trong ngày thường Diệp Tử Nam rất mềm mỏng có lễ phép, tác phong nhanh nhẹn, lúc này lại bướng bỉnh như đứa trẻ, luôn luôn hiếu thuận với cha mẹ lại không tiếc chống đối.
Cho tới bây giờ cô cũng không cho rằng Diệp Tử Nam và từ bướng bỉnh này có quan hệ, kém khá xa anh trong ngày thường không chút để ý.
Mẹ Diệp nhỏ giọng trấn an cha Diệp, Túc Kỳ quay đầu đi, nhẹ giọng mở miệng, "Ba, mẹ, chuyện này là không có thật, Tử Nam làm ăn buôn bán xã giao bên ngoài, phụ nữ là không thể thiếu, không thể tránh được gặp dịp thì chơi, ba và mẹ cũng biết, con không thích trường hợp đó, anh ấy cũng là không còn cách nào."
Túc Kỳ biết, cha mẹ Diệp nói và làm toàn bộ những thứ này, một nửa là giận thật sự, còn một nửa là làm cho cô xem. Cô cố ý xem nhẹ lời mẹ Diệp nói lúc trước, chỉ nói rằng toàn bộ những việc này chẳng qua cũng là do các phóng viên giải trí cố tình gây chuyện, làm cho Đường Nhiễm Băng không hề dính líu tới mà chỉ là người qua đường Ất Giáp.
Không biết có phải cô nhập vai diễn quá sâu, mà nói xong hốc mắt đỏ lên, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Cha mẹ Diệp nghe xong lời cô nói, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Thật lâu sau, cha Diệp thở dài, giọng nói lộ ra vẻ tang thương, "Về thư phòng phía sau chép lời giáo huấn, chép đến khi nào hiểu được, thì khi đó đến gặp ba."
Diệp Tử Nam không có chút mảy may chần chừ, xoay người liền đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề liếc cô một cái. Trong lòng Túc Kỳ lành lạnh, chan chát.
Cơm trưa, cơm tối, trên bàn cơm yên tĩnh ngay cả tiếng va chạm bát đũa cũng không có, không khí ép xuống cực thấp, cũng không ai nhắc tới người đói bụng đang chép lời giáo huấn kia.
Sau bữa cơm tối, mẹ Diệp mở miệng, "Tiểu kỳ à, đêm nay con ngủ lại đây đi."
Mẹ hiền đau lòng con trai, ngại bố nghiêm ngặt không tiện ra mặt, vậy con dâu nhỏ này ra mặt, cha Diệp cũng không nói gì.
Túc Kỳ cười đáp ứng, "Được, thưa mẹ."
Cha Diệp ngày kiếm bạc tỷ, rất không dễ dàng nghỉ ngơi một ngày, vừa qua chín giờ liền cùng mẹ Diệp lên lầu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước khi lên lầu mẹ Diệp có thâm ý khác nhìn Túc Kỳ, Túc Kỳ mỉm cười gật đầu.
Túc Kỳ ngồi trên ghế sofa xem ti vi một lúc, thì nhận được điện thoại của Trần Tư Giai.
"Này, buổi sáng cậu vội vã bỏ chạy, không có chuyện gì đó chứ?"
Túc Kỳ tùy tiện đổi kênh, không chút để ý đáp câu, "Không có việc gì."
"Liên lạc được với Diệp Tử Nam chưa?"
Túc Kỳ nhìn thoáng qua về thư phòng phía sau, "Liên lạc được rồi."
"Liên lạc được là tốt rồi, cậu cũng biết làng giải trí vốn là ngư long hỗn tạp, lại thêm những tên phóng viên nhảy vào cuộc, cậu thấy chưa chắc đã là sự thật, huống chi là do người khác để cho cậu thấy."
Túc Kỳ khẽ cười một tiếng, "Ừm, Trần Tư Giai, sao đột nhiên tớ phát hiện cậu có ý nghĩa thế này."
"Tớ vốn rất có ích được không?"
Túc Kỳ hoàn toàn tưởng tượng được điệu bộ dương dương tự đắc của người bên kia điện thoại, cười nói, "Được rồi, tớ biết rõ, tớ không sao."
Trần Tư Giai lập tức phản bác, "Ai thèm quan tâm cậu có sao hay không chứ, đó là tớ sợ về sau tớ không thấy được trai đẹp nữa!"
Hai người cười hi hi ha ha cúp điện thoại, Túc Kỳ nhìn đồng hồ, cảm thấy không sai biệt lắm mới đứng dậy.
Dù cho cô sẽ giả vờ như không có chuyện gì, có một số việc vẫn là nên đối mặt.
Túc Kỳ đi đến sân sau, mở cửa thư phòng liền nhìn thấy Diệp Tử Nam đứng sau bàn viết rộng rãi, nhìn như hết sức chăm chú viết chữ. Động tĩnh của cô không nhỏ, mà anh lại hoàn toàn coi như không có sự xuất hiện của cô.
Thư phòng ở phía sau không có điều hòa, phòng to như vậy giống hầm băng, lạnh tanh, giống như con người anh vậy.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Không, dường như con người anh lạnh hơn, nhiệt độ không khí chỉ làm lạnh cơ thể, mà anh là lạnh ở trái tim người.
Sau khi anh bị quở mắng ngay cả áo khoác cũng chưa mặc cứ thế tới đây, đã lâu như vậy, dấu vết nước trên quần áo anh vẫn còn, tay nắm bút lông cũng có chút cứng ngắc.
Túc Kỳ tới gần mấy bước, nhìn anh như trong lòng không có việc gì sao chép lời giáo huấn, đúng là chữ viết ra tiết lộ nội tâm anh bực bội.
Túc Kỳ ho nhẹ một tiếng, mở miệng, "Anh bị bỏng đúng không? Mẹ đưa thuốc mỡ cho anh."
Diệp Tử Nam mắt điếc tai ngơ.
"Trước đừng viết nữa, bà vú vừa nấu mì, thừa lúc còn nóng anh ăn một chút."
"Một lát nữa thay quần áo đi, người lạnh như thế này, đừng để bị cóng nữa."
Túc Kỳ dằn lại tính nóng nhẹ nhàng nói xong, tầm mắt của cô vẫn rơi trên người Diệp Tử Nam, cô nhìn không thấu người đàn ông này, tại sao bỗng nhiên thay đổi thế hả trời? Giữa bọn họ sao đột nhiên lại biến thành như vậy, ngay cả liếc cô một cái anh cũng không muốn.
"Anh cũng không cần như vậy, mặc dù em không biết rốt cuộc anh cùng Đường Nhiễm Băng lúc đó có quan hệ gì, niềm vui mới cũng được, tình yêu cũ cũng tốt, nếu anh thật sự thích cô ta, hoàn toàn có thể nói cho em biết, em....."
Bỗng Diệp Tử Nam cầm bút lông trong tay hung hăng ném lên bàn, nước mực bắn tung tóe khắp nơi, ngay lập tức một trang giấy vừa viết xong liền như vậy ô uế, cả trong cổ tay áo của anh cũng bị mấy nét mực vương vào.
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt lạnh băng giống như một con dao găm bay tới, giọng điệu cũng không tốt lại còn châm biếm, "Em quyết định thế nào? Tính thoát khỏi chỗ này đúng không? Cái chức Diệp phu nhân sợ em đã sớm không muốn làm, sẵn cơ hội này vừa đúng lúc hoàn toàn thoát khỏi! Để em và người yêu cũ chung chăn chung gối được tốt!"
Da đầu Túc Kỳ run lên, có dự cảm không tốt, "Anh có ý gì?"
Bên môi Diệp Tử Nam mang theo một tia châm biếm, âm thanh lạnh buốt, "Em đừng quên, ngay cả khi em không còn là Diệp phu nhân, Thẩm Ngôn Lỗi anh ta vẫn là chồng chưa cưới của Thi Nhã Tinh! Tôi đồng ý buông tay, chưa hẳn nhà họ Thi đồng ý bỏ qua, các người chưa chắc có thể ở chung một chỗ!"
Trong đầu Túc Kỳ oanh một tiếng nổ tung, anh biết! Thì ra cái gì anh cũng biết!
Dường như Diệp Tử Nam không hề có ý định buông tha cô nhẹ nhàng như vậy, không biết từ đâu rút ra một xấp hình ném trước mặt cô, "Huống hồ nam đã kết hôn nữ đã gả, các người ngang nhiên như vậy, điểm mấu chốt đạo đức của các người ở đâu! Em đẩy tôi vào hoàn cảnh nào?!"
Túc Kỳ yên lặng nhìn ảnh chụp bừa bộn trên bàn.
Không ngờ mẹ Thẩm gửi ảnh chụp cho anh, anh vậy mà tin.
Anh là một người thông minh lạnh lợi như thế, làm sao có thể khinh địch bị lừa như vậy chứ? Đối với sự tin tưởng ở bản thân mình không chịu nổi một kích này sao?
Con tim cô nguội lạnh phát đau, không muốn giải thích một chút nào cả.
Mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cô hỏi hình dáng kia, âm thanh rất cao, bén nhọn thay đổi giọng điệu, "Vậy còn anh? Anh liền trong sạch như vậy sao? Các người biết nhau không phải ngày một ngày hai, lần trước nhắc tới Đường Nhiễm Băng, anh cần gì phải làm bộ như không biết? Anh hoàn toàn có thể thoải mái nói cho tôi biết, đúng, anh nói đúng, cái danh Diệp phu nhân tôi đã sớm không muốn làm, anh tặng cho cô ta đi!"
Sau khi cô rống một tiếng cuối cùng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đầu óc vừa căng vừa đau, rốt cuộc nói không nên một câu nào.
Đều nói vợ chồng cãi nhau không thể nói lời ngoan độc, bởi vì quen thuộc lẫn nhau, biết rõ điểm yếu đối phương, bắt đầu tức giận mỗi câu nói đều đâm thẳng vào chỗ yếu đối phương, so với người ngoài mười câu nói lực sát thương rất mạnh, máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất, ngay cả sau này hòa thuận, vết thương vẫn còn tồn tại như cũ.
Cô không biết cô có chọc đến điểm yếu của Diệp Tử Nam hay không, nhưng cô biết, mỗi một câu của Diệp Tử Nam đều giống như cây đao không chút lưu tình nào cằm vào lòng cô, một đao lại một đao thêm sâu, một đao lại một đao ngoan độc.
Sao anh có thể nói cô như vậy, cô khi nào thì nghĩ tới sẽ cùng Thẩm Ngôn Lỗi chung chăn chung gối hả? Rõ ràng là anh chán ghét cô, lại nói ngược.
Diệp Tử Nam cũng ngừng công kích, hai người đứng tại chỗ, cúi đầu, hạ mí mắt.
Không biết Túc Kỳ đứng bao lâu, về sau thật sự không chịu được, đến ngồi trên ghế sofa bên cạnh.
Trong ấn tượng của cô, chưa bao giờ cô và Diệp Tử Nam cãi nhau kịch liệt như vậy. Mẹ Túc dạy cô, giữa vợ chồng ở chung cãi nhau cũng không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, cô vẫn ghi nhớ trong lòng, mà còn Diệp Tử Nam cũng không phải là người nóng tính, cho nên giữa bọn họ chưa bao giờ thật sự bùng nổ chiến tranh kịch liệt như vậy.
Mỗi lần cùng Diệp Tử Nam đấu võ mồm, thua luôn là cô, lần này, cả hai bên đều tổn hại.
Bọn cô sao có thể biến thành như vậy. Cái cô nghĩ và việc này không giống nhau chút nào.
Cô nghĩ rằng mình có thể giống như nói đùa mở miệng hỏi anh, "Diệp Tử Nam, có phải anh tìm được người phụ nữ để yêu thương rồi không? Có phải tôi có thể rút lui được rồi không?"
Diệp Tử Nam cũng sẽ giống như trước, cười trả lời, "Ừ."
Sau đó bọn cô hợp được thì tan được nói chia tay.
Nhưng vì cái gì mà biến thành như vậy?
Vì cái gì mà muốn nói một câu cũng nói không nên lời, vì cái gì mà trái tim như bị xé rách đau đớn?
Trầm mặc.
Không biết khi nào thì cô tựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã sáng, trên người đắp cái chăn vốn là mang đến cho anh.
Cô ngủ không được an ổn, mơ rất nhiều, nhưng nội dung cụ thể thì không nhớ được chút nào, mệt chết mất.
Cô ngồi xuống mới nhìn thấy Diệp Tử Nam đứng trước cửa sổ, ngược ánh sáng, Túc Kỳ đi đến phía sau anh, lẳng lặng nghe anh hô hấp.
Anh không hút thuốc, trong phòng một chút xíu mùi thuốc lá cũng không có.
Túc Kỳ đã từng hỏi Diệp Tử Nam vì sao hút thuốc, là vì thu hút sự chú ý của các cô gái sao?
Diệp Tử Nam nghe xong cười ha ha, cười cô xem nhiều tiểu thuyết quá. Anh nói không vì gì cả, lúc buồn phiền hút một hai điếu cho mình bình tĩnh lại, lúc mệt mỏi có thể giải lao nâng cao tinh thần, về phần nguyên nhân cô nói kia anh chưa từng nghĩ tới.
Lúc ấy Túc Kỳ nghĩ cũng cảm thấy đúng, người như anh đứng ở đâu cũng đủ hấp dẫn ánh mắt con gái rồi, sao còn phải dùng cách này làm gì?
Trước kia lúc bọn cô chiến tranh lạnh, lúc anh gặp khó khăn, cũng đều thu hồi nét thờ ơ trong ngày thường, mặt không chút thay đổi hút thuốc một điếu lại một điếu, mà giờ đây?
Xem ra, cô với anh mà nói, thật là không quan trọng nữa rồi.
Túc Kỳ đứng sau lưng anh rất lâu, chỉ có một cảm giác, bình tĩnh.
Nếu nói, ngày hôm qua trước mặt cha mẹ Diệp ra vẻ bình tĩnh mà nói, thì bây giờ là bình tĩnh thật, bình tĩnh đến độ một chút gợn sóng cũng không có, bình tĩnh đến mức khiến cho cô sợ hãi.
Cô bây giờ rất nhớ lời nói ác độc của Diệp Tử Nam, nhớ tới Diệp Tử Nam cười xấu xa với cô, nhớ tới vẻ mặt cười không chút để của Diệp Tử Nam, còn nhớ Diệp Tử Nam ngày hôm qua nổi trận lôi đình, bất cứ hình ảnh nào cũng đều mạnh gấp trăm gấp nghìn lần so với người hiện tại.
Im lặng như đao cùn, từ từ lăng trì lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.