Chương 53: Chương 52.1
Đông Bôn Tây Cố
20/11/2015
Trên đường về Diệp Tử Nam nhận được điện thoại của Đường Nhiễm Băng.
“Có thời gian rãnh không?”
Diệp Tử Nam lo lắng cho Túc Kỳ, không muốn chậm trễ, “Hôm nay tôi không có thời gian, có việc gì hôm nào nói sau đi.”
Đường Nhiễm Băng yên lặng một lúc, chợt nở nụ cười, “Sợ gặp em như vậy ư? Em là lũ lụt thú dữ sao, em đang ở quán cà phê đối diện công ty anh, chỉ năm phút thôi. Nếu anh không tới thì em trực tiếp tìm tới nhà họ Diệp, thật, thật đó.”
Diệp Tử Nam cúp máy, nhìn đồng hồ, quyết định đi gặp mặt Đường Nhiễm Băng trước.
Đường Nhiễm Băng nhìn thấy bộ dạng Diệp Tử Nam giật nảy mình, “Anh sao vậy?”
Diệp Tử Nam không chút nào để ý vết thương trên khuôn mặt đẹp trai của mình, “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Em muốn kết hôn.” Đường Nhiễm Băng nhìn anh không muốn nói cũng không hỏi lại, tháo mắt kính, cầm thiệp cưới đỏ thẫm đặt trước mặt Diệp Tử Nam, “Chúc mừng em đi.”
Diệp Tử Nam có chút giật mình, “Trước đây không nghe em nói, thật nhanh.”
“Không nhanh đâu, hai bọn em cùng tuổi, em cũng không còn nhỏ nữa. Nếu không lập gia đình qua vài năm nữa thật sự liền không có người nào muốn nữa rồi.”
Ý tứ trong lời nói của cô ta Diệp Tử Nam nghe liền hiểu nhưng giả vờ như không biết, cầm thiệp cưới lên, mở ra xem, “Tên nhìn quen quá.”
Đường Nhiễm Băng bật cười ha ha, “Cũng là người trong giới, theo đuổi em lâu rồi, em vẫn không để trong lòng, nếu không bị anh nói cho tỉnh lại, sợ là em đã bỏ qua hạnh phúc của mình rồi.”
Diệp Tử Nam chân thành chúc mừng cô ta, “Chúc mừng.”
Vẻ mặt cô ta cười hạnh phúc, hơi thở trong sáng, nét mặt toàn thân rạng rỡ.
Trong lúc Diệp Tử Nam liên tục nhìn đồng hồ, tay phải Đường Nhiễm Băng chống đầu nhìn anh, “Này, em nói nghe, anh có thể trọng em một chút không? Em nhớ rõ dù thái sơn có sập trước mặt anh cũng không biến sắc đổi nét, bây giờ thế nào? Mới tách ra đã sốt ruột trở về?”
Diệp Tử Nam hơi có chút không kiên nhẫn, “Hôm nay tôi thật sự có việc.”
Đường Nhiễm Băng thoải mái gật đầu, “Được rồi, điều muốn nói em cũng đã nói xong, anh đi đi.”
“Được, gặp lại.”
Diệp Tử Nam đứng lên không chút lưu luyến đi ra ngoài, Đường Nhiễm Băng đột nhiên gọi anh lại, “Diệp Tử Nam!”
Diệp Tử Nam xoay người nhìn cô ta, “Làm sao vậy?”
Đường Nhiễm Băng nhìn chằm chằm anh hồi lâu, dường như không muốn mở miệng, nhưng lại không cam lòng, cuối cùng vẫn hỏi ra, “Mấy ngày hôm trước em nhìn thấy một câu nói, vẫn muốn hỏi anh một chút, nếu lúc trước em dũng cảm, có phải kết quả sẽ không giống thế này? Nếu lúc trước anh kiên trì, có phải hồi ức sẽ không như vậy?”
Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Diệp Tử Nam nhìn ngoài cửa sổ ký túc xá gần ngay trước mắt, nơi đó có kỷ niệm đặc biệt anh gặp một người, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt trả lời, “Không có nếu như.”
Đường Nhiễm Băng cười khổ, “Người cũng đã là của cô ấy, nói lời lừa dối em, an ủi em một chút cũng không được sao?”
“Không được. Nhiễm Băng, thật xin lỗi, tôi vì bản thân lợi dụng em, trong lời nói và việc làm có thể khiến cho em hiểu lầm.”
Đường Nhiễm Băng cúi đầu im lặng rất lâu, sau đó, ngẩng đầu, cười sảng khoái, “Ha ha, đã hiểu, đến lúc đó nhớ mang theo phu nhân đến dự đám cưới của em.”
Diệp Tử Nam rời đi rất nhanh, Đường Nhiễm Băng ngồi trên ghế sofa, tầm mắt đuổi theo bóng dáng anh, mãi đến lúc không thấy nữa mới thôi.
Diệp Tử Nam trở lại văn phòng, Tô Dương đang từ từ đóng cửa phòng nghỉ.
“Còn chưa tỉnh sao?”
“Tôi vừa nhìn qua, còn đang ngủ. Giữa chừng có tỉnh một lần, hỏi anh đi đâu, sau đó uống chút nước lại ngủ thiếp đi.”
Diệp Tử Nam gật gật đầu, “Được rồi, cô về trước đi.”
Túc Kỳ là người sau khi thức dậy sẽ rất khó ngủ tiếp, hơn nữa trong lòng cô có chuyện.
Quả nhiên, Diệp Tử Nam vừa vào cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên vào thấy được cặp mắt đen tuyền sáng ngời, lẳng lặng nhìn anh.
“Tỉnh rồi thì đứng lên, dẫn em đi ăn chút gì đã.”
Anh không bật đèn, sợ Túc Kỳ thấy vết thương trên mặt và trên người anh.
“Anh không có việc gì hỏi em hả?”
“Không có.”
Túc Kỳ vươn tay bật đèn bàn đầu giường, rốt cuộc nhìn thấy Diệp Tử Nam, cũng hiểu rõ vì sao anh không hỏi cô.
Túc Kỳ hắng giọng rõ ràng, “Em muốn về nhà.”
Diệp Tử Nam gật đầu, “Được, anh đưa em về nhà.”
Hai người ngồi vào ghế sau, lái xe rất tinh mắt thấy vậy nâng màn che lên.
Túc Kỳ dịch sang, chủ động kéo cánh tay Diệp Tử Nam, tựa đầu lên vai anh, cầm tay Diệp Tử Nam, cẩn thận chạm vào phía sau ngón tay bị toác ra, không còn chảy máu nữa, màu sắc có chút thâm, nhìn qua rất đáng sợ.
“Có đau không?”
“Không đau.”
Cô tách ngón tay hơi cong của anh ra, vuốt lên, dùng ngón trỏ nghiêm túc đặt lên, chấp bút liền viết ra gì đó.
Đầu ngón tay lạnh buốt của cô viết tên của anh trong lòng bàn tay anh, từng nét từng nét, cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay lan vào tận trong lòng.
Anh chợt nắm chặt năm ngón tay, cầm ngón tay đang nghịch ngợm, sau đó nắm toàn bộ tay cô vào lòng bàn tay.
Túc Kỳ để mặc anh nắm, cúi đầu không dám nhìn anh, từ từ mở miệng, bên trong xe cách âm rất tốt, giọng nói có chút run rẩy vây quanh.
“Chúng ta hòa thuận được không? Anh đừng thích người khác, chỉ thích mình em được không? Em nhìn thấy anh và Đường Nhiễm Băng, Hứa Thanh cùng một chỗ, trong lòng em rất khổ sở. Em biết em sai rồi, trước kia em cho rằng đến cùng khi có cơ hội, em có thể từ từ giải thích với anh, nhưng mà về sau em mới phát hiện, giữa chúng ta hiểu lầm rất sâu, sâu đến mức em không biết nên giải thích với anh như thế nào. Vừa rồi, em ở trong bóng tối chờ anh trở về, một chút ánh sáng cũng không có, trong lòng suy nghĩ, mấy năm nay, em đối với anh như vậy, một chút hi vọng cũng chưa cho anh, làm thế nào mà anh đối với em không rời không bỏ?
Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Em đã sớm không thích Thẩm Ngôn Lỗi, em không muốn khiến anh buông tha Hoa Vinh, em chỉ là...Bọn họ nói, trước kia, anh vì Đường Nhiễm Băng mà cái gì cũng không cần, em chỉ muốn biết, trong lòng anh em và cô ta đến cùng ai là người quan trọng hơn, em biết em rất ngây thơ, nhưng mà em muốn biết, nếu em biết sẽ biến thành như vậy, nhất định em sẽ giải thích rõ ràng với anh.
Em nghĩ tới anh không thích em, về sau lúc anh ốm, em nhìn thấy chữ viết của anh trong thư phòng, trong lòng rất khó chịu, Đường Nhiễm Băng, Hứa Thanh, còn có nhiều phụ nữ xinh đẹp tính tình lại tốt như vậy, bọn họ đều thích anh, em vừa tùy hứng tính tình lại ngang bướng, còn thích làm đà điểu (rụt rè, nhút nhát), em biết em không có gì tốt, đáng để anh đối xử tốt với em như vậy. Anh nói em không để ý anh, thật ra không phải, chúng ta ở chung lâu như vậy, anh luôn ở trong lòng em, ngay cả bản thân em cũng không phát hiện, nhớ tới chuyện lúc trước, em thật sự rất hối hần, anh đừng giận em nữa, tha thứ cho em có được không?”
Cho tới bây giờ Túc Kỳ chưa từng thẳng thẳn nói nhiều lời trong lòng như vậy với anh, Diệp Tử Nam chợt có chút sợ, có chút không biết làm sao, bình tĩnh như anh đã rất nhiều năm chưa từng có loại cảm giác này.
Qua lúc lâu, anh mới mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, thậm chí có chút bí từ, “Đường Nhiễm Băng... Lúc ấy tuổi trẻ khinh cuồng, sớm đã qua, anh cũng có chỗ không đúng, là anh không nói rõ ràng với em. Cô ta và Hứa Thanh đều không quan trọng, em là nhất, trước kia là anh không hiểu em, bây giờ anh đã hiểu rõ, về sau... Chúng ta sẽ sống tốt.”
Bao Gạo nói, có chuyện gì là phải nói ra, không cần chờ đối phương hiểu rõ, bởi vì đối phương không phải là mình, không biết mình cần cái gì, cuối cùng chỉ chờ được là đau lòng và thất vọng, nhất là tình cảm.
Không dám lôi ra, một người sinh ra là tảng đá một người sinh ra là vải bố, đến cùng là ai tổn thương ai.
Những ngày sau trôi qua rất mau, lập tức liền bước sang năm mới, trên đường tràn đầy hương vị năm mới, trường học cũng chính thức bắt đầu nghỉ từ hôm nay, cuối cùng đã vượt qua kỳ thi, cho dù kết quả như thế nào, các học sinh cũng đã có thể lơi lỏng một chút, Túc Kỳ cùng Trần Tư Giai và các học sinh trong ban hẹn nhau cùng chúc mừng kỳ nghỉ, chúc mừng năm mới trước.
Trần Tư Giai đặc biệt mang theo bạn trai cùng tới, hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi.
Đều là người trẻ tuổi, rất nhanh nháo thành một đoàn, vô cùng náo nhiệt ăn cơm xong, còn chưa thỏa thích laị ầm ĩ đòi đi hát, Túc Kỳ và Trần Tư Giai chỉ có thể đi theo tới cùng.
Vốn đang hát rất tốt, bỗng nhiên có một trận thét chói tai và tiếng huýt sáo, cậu con trai một tay ôm bó hoa hồng đỏ thắm, một tay cầm Microphone, vừa hát, vừa có ánh mắt cực nóng nhìn một cô gái.
Túc Kỳ nhận ra hai người là Dư Hiểu và chàng trai đưa cô bé ấy tới bệnh viện, thì ra cậu ta thật sự không buông tha.
Một lúc sau khi kết thúc, những người khác bắt đầu cùng đồng thanh kêu lên, “Song ca! Song ca!”
Cô gái nhỏ mặt đỏ rực, vẻ mặt không biết làm sao, tay cương quyết bị nhét Microphone vào, không dám ngẩng đầu lên. Cuối cùng cô bé đi tới đứng bên cạnh chàng trai, do dự một chút rồi hát theo bài chàng trai đang hát.
Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Kết thúc, chàng trai cầm Microphone, nhìn cô gái, “Dư Hiểu, anh yêu em.”
Nói xong chìa bó hoa hồng trong tay.
Tiếng huýt sáo và tiếng thét chói tai lại vang lên, bọn họ lớn tiếng kêu, “Đồng ý! Đồng ý!”
Có lẽ cái tuổi này nói chữ “Yêu” này là còn quá sớm, nhưng lúc bọn họ nói ra, đều là thật lòng, mang theo tình cảm chân thành tha thiết nhất, cho dù đoạn tình cảm này có thể đi bao xa.
Cuối cùng cô gái vươn tay nhận lấy, tiếng hoan hô và vỗ tay vọt lên như thủy triều.
Khóe mắt Túc Kỳ có chút ẩm ướt, cô thấy một màn như vậy thật sự rất vui vẻ, đồng thời cũng bị tinh thần can đảm và dũng cảm của chàng trai làm cho cảm động, đã từng đã từng, lúc cô còn trẻ, cũng đã từng điên cuồng như vậy. Vừa quay đầu liền thấy Trần Tư Giai và người đàn ông kia đang nhìn nhau cười.
Mặc dù trong phòng bao cực kỳ náo nhiệt, không khí còn đang vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy lẻ loi một mình, bắt đầu nhớ người kia.
Trần Tư Giai chợt quay đầu nói với Túc Kỳ, “Không nghĩ tới vậy mà trong lúc vô tình chúng ta lại làm mai cho đôi này.”
Túc Kỳ gật đầu, mở miệng nói đùa, “Đúng vậy, tớ cũng trong lúc vô ý tác hợp cho đôi các cậu.”
Người đàn ông bên cạnh cười ha hả, Trần Tư Giai hung dữ trừng cô, Túc Kỳ cười càng vui vẻ.
Không biết làm sao sau đó đề tài kéo đến trên người cô, các học trò ồn ào, “Bọn em đều đã thấy bạn trai cô giáo Trần, khi nào thì cho chúng em gặp chồng cô giáo Túc đây ạ?”
Miệng Trần Tư Giai trước sau như một không biết chừng mực, cười đùa náo nhiệt cùng các học trò, “Các em à, vẫn là không nên thấy chồng cô Túc, chỉ sợ thấy được, đám con gái sẽ chỉ cảm thấy hận không được gặp sớm, đám con trai sẽ cảm thấy xấu hổ!”
“Nào có khoa trương như thế chứ?”
Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
“Là thật!”
“Cô giáo Trần, vậy vị trước mắt này là người thầy (chồng cô giáo) tốt, hay vẫn là thầy nhà cô Túc tốt ạ?”
Đám này nhiều đứa nhỏ rất tinh ranh, Túc Kỳ cũng không mở miệng, cười nhìn Trần Tư Giai trả lời như thế nào.
Người đàn ông bên cạnh Trần Tư Giai cũng không mở miệng, cũng không có ý định giúp giải vây, dường như cũng muốn nghe được đáp án của cô.
Trần Tư Giai nổi giận, “Đám người Tiểu Hầu Tử các em! Có các em như vậy cô Khanh sẽ thế nào? Năm sau không cho ôn vào trọng điểm!”
Khoảng cách kỳ thi năm sau vẫn còn rất xa, bọn họ không chút nào bị uy hiếp, tiếp tục quấy rối, “Cô Trần, đừng nói sang chuyện khác, mau trả lời đi!”
Trần Tư Giai bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi trả lời, “Các em người thầy nhà cô giáo Túc ấy à, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, vị bên cạnh cô đây, mới phù hợp cho cô coi trọng, đúng không?”
Nói xong ngón trỏ cong lên đặt trên cằm người đàn ông bên cạnh, bộ dạng như thiếu niên hư hỏng trêu ghẹo con gái nhà lành.
Mọi người lập tức cười lăn lộn.
“Có thời gian rãnh không?”
Diệp Tử Nam lo lắng cho Túc Kỳ, không muốn chậm trễ, “Hôm nay tôi không có thời gian, có việc gì hôm nào nói sau đi.”
Đường Nhiễm Băng yên lặng một lúc, chợt nở nụ cười, “Sợ gặp em như vậy ư? Em là lũ lụt thú dữ sao, em đang ở quán cà phê đối diện công ty anh, chỉ năm phút thôi. Nếu anh không tới thì em trực tiếp tìm tới nhà họ Diệp, thật, thật đó.”
Diệp Tử Nam cúp máy, nhìn đồng hồ, quyết định đi gặp mặt Đường Nhiễm Băng trước.
Đường Nhiễm Băng nhìn thấy bộ dạng Diệp Tử Nam giật nảy mình, “Anh sao vậy?”
Diệp Tử Nam không chút nào để ý vết thương trên khuôn mặt đẹp trai của mình, “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Em muốn kết hôn.” Đường Nhiễm Băng nhìn anh không muốn nói cũng không hỏi lại, tháo mắt kính, cầm thiệp cưới đỏ thẫm đặt trước mặt Diệp Tử Nam, “Chúc mừng em đi.”
Diệp Tử Nam có chút giật mình, “Trước đây không nghe em nói, thật nhanh.”
“Không nhanh đâu, hai bọn em cùng tuổi, em cũng không còn nhỏ nữa. Nếu không lập gia đình qua vài năm nữa thật sự liền không có người nào muốn nữa rồi.”
Ý tứ trong lời nói của cô ta Diệp Tử Nam nghe liền hiểu nhưng giả vờ như không biết, cầm thiệp cưới lên, mở ra xem, “Tên nhìn quen quá.”
Đường Nhiễm Băng bật cười ha ha, “Cũng là người trong giới, theo đuổi em lâu rồi, em vẫn không để trong lòng, nếu không bị anh nói cho tỉnh lại, sợ là em đã bỏ qua hạnh phúc của mình rồi.”
Diệp Tử Nam chân thành chúc mừng cô ta, “Chúc mừng.”
Vẻ mặt cô ta cười hạnh phúc, hơi thở trong sáng, nét mặt toàn thân rạng rỡ.
Trong lúc Diệp Tử Nam liên tục nhìn đồng hồ, tay phải Đường Nhiễm Băng chống đầu nhìn anh, “Này, em nói nghe, anh có thể trọng em một chút không? Em nhớ rõ dù thái sơn có sập trước mặt anh cũng không biến sắc đổi nét, bây giờ thế nào? Mới tách ra đã sốt ruột trở về?”
Diệp Tử Nam hơi có chút không kiên nhẫn, “Hôm nay tôi thật sự có việc.”
Đường Nhiễm Băng thoải mái gật đầu, “Được rồi, điều muốn nói em cũng đã nói xong, anh đi đi.”
“Được, gặp lại.”
Diệp Tử Nam đứng lên không chút lưu luyến đi ra ngoài, Đường Nhiễm Băng đột nhiên gọi anh lại, “Diệp Tử Nam!”
Diệp Tử Nam xoay người nhìn cô ta, “Làm sao vậy?”
Đường Nhiễm Băng nhìn chằm chằm anh hồi lâu, dường như không muốn mở miệng, nhưng lại không cam lòng, cuối cùng vẫn hỏi ra, “Mấy ngày hôm trước em nhìn thấy một câu nói, vẫn muốn hỏi anh một chút, nếu lúc trước em dũng cảm, có phải kết quả sẽ không giống thế này? Nếu lúc trước anh kiên trì, có phải hồi ức sẽ không như vậy?”
Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Diệp Tử Nam nhìn ngoài cửa sổ ký túc xá gần ngay trước mắt, nơi đó có kỷ niệm đặc biệt anh gặp một người, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt trả lời, “Không có nếu như.”
Đường Nhiễm Băng cười khổ, “Người cũng đã là của cô ấy, nói lời lừa dối em, an ủi em một chút cũng không được sao?”
“Không được. Nhiễm Băng, thật xin lỗi, tôi vì bản thân lợi dụng em, trong lời nói và việc làm có thể khiến cho em hiểu lầm.”
Đường Nhiễm Băng cúi đầu im lặng rất lâu, sau đó, ngẩng đầu, cười sảng khoái, “Ha ha, đã hiểu, đến lúc đó nhớ mang theo phu nhân đến dự đám cưới của em.”
Diệp Tử Nam rời đi rất nhanh, Đường Nhiễm Băng ngồi trên ghế sofa, tầm mắt đuổi theo bóng dáng anh, mãi đến lúc không thấy nữa mới thôi.
Diệp Tử Nam trở lại văn phòng, Tô Dương đang từ từ đóng cửa phòng nghỉ.
“Còn chưa tỉnh sao?”
“Tôi vừa nhìn qua, còn đang ngủ. Giữa chừng có tỉnh một lần, hỏi anh đi đâu, sau đó uống chút nước lại ngủ thiếp đi.”
Diệp Tử Nam gật gật đầu, “Được rồi, cô về trước đi.”
Túc Kỳ là người sau khi thức dậy sẽ rất khó ngủ tiếp, hơn nữa trong lòng cô có chuyện.
Quả nhiên, Diệp Tử Nam vừa vào cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên vào thấy được cặp mắt đen tuyền sáng ngời, lẳng lặng nhìn anh.
“Tỉnh rồi thì đứng lên, dẫn em đi ăn chút gì đã.”
Anh không bật đèn, sợ Túc Kỳ thấy vết thương trên mặt và trên người anh.
“Anh không có việc gì hỏi em hả?”
“Không có.”
Túc Kỳ vươn tay bật đèn bàn đầu giường, rốt cuộc nhìn thấy Diệp Tử Nam, cũng hiểu rõ vì sao anh không hỏi cô.
Túc Kỳ hắng giọng rõ ràng, “Em muốn về nhà.”
Diệp Tử Nam gật đầu, “Được, anh đưa em về nhà.”
Hai người ngồi vào ghế sau, lái xe rất tinh mắt thấy vậy nâng màn che lên.
Túc Kỳ dịch sang, chủ động kéo cánh tay Diệp Tử Nam, tựa đầu lên vai anh, cầm tay Diệp Tử Nam, cẩn thận chạm vào phía sau ngón tay bị toác ra, không còn chảy máu nữa, màu sắc có chút thâm, nhìn qua rất đáng sợ.
“Có đau không?”
“Không đau.”
Cô tách ngón tay hơi cong của anh ra, vuốt lên, dùng ngón trỏ nghiêm túc đặt lên, chấp bút liền viết ra gì đó.
Đầu ngón tay lạnh buốt của cô viết tên của anh trong lòng bàn tay anh, từng nét từng nét, cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay lan vào tận trong lòng.
Anh chợt nắm chặt năm ngón tay, cầm ngón tay đang nghịch ngợm, sau đó nắm toàn bộ tay cô vào lòng bàn tay.
Túc Kỳ để mặc anh nắm, cúi đầu không dám nhìn anh, từ từ mở miệng, bên trong xe cách âm rất tốt, giọng nói có chút run rẩy vây quanh.
“Chúng ta hòa thuận được không? Anh đừng thích người khác, chỉ thích mình em được không? Em nhìn thấy anh và Đường Nhiễm Băng, Hứa Thanh cùng một chỗ, trong lòng em rất khổ sở. Em biết em sai rồi, trước kia em cho rằng đến cùng khi có cơ hội, em có thể từ từ giải thích với anh, nhưng mà về sau em mới phát hiện, giữa chúng ta hiểu lầm rất sâu, sâu đến mức em không biết nên giải thích với anh như thế nào. Vừa rồi, em ở trong bóng tối chờ anh trở về, một chút ánh sáng cũng không có, trong lòng suy nghĩ, mấy năm nay, em đối với anh như vậy, một chút hi vọng cũng chưa cho anh, làm thế nào mà anh đối với em không rời không bỏ?
Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Em đã sớm không thích Thẩm Ngôn Lỗi, em không muốn khiến anh buông tha Hoa Vinh, em chỉ là...Bọn họ nói, trước kia, anh vì Đường Nhiễm Băng mà cái gì cũng không cần, em chỉ muốn biết, trong lòng anh em và cô ta đến cùng ai là người quan trọng hơn, em biết em rất ngây thơ, nhưng mà em muốn biết, nếu em biết sẽ biến thành như vậy, nhất định em sẽ giải thích rõ ràng với anh.
Em nghĩ tới anh không thích em, về sau lúc anh ốm, em nhìn thấy chữ viết của anh trong thư phòng, trong lòng rất khó chịu, Đường Nhiễm Băng, Hứa Thanh, còn có nhiều phụ nữ xinh đẹp tính tình lại tốt như vậy, bọn họ đều thích anh, em vừa tùy hứng tính tình lại ngang bướng, còn thích làm đà điểu (rụt rè, nhút nhát), em biết em không có gì tốt, đáng để anh đối xử tốt với em như vậy. Anh nói em không để ý anh, thật ra không phải, chúng ta ở chung lâu như vậy, anh luôn ở trong lòng em, ngay cả bản thân em cũng không phát hiện, nhớ tới chuyện lúc trước, em thật sự rất hối hần, anh đừng giận em nữa, tha thứ cho em có được không?”
Cho tới bây giờ Túc Kỳ chưa từng thẳng thẳn nói nhiều lời trong lòng như vậy với anh, Diệp Tử Nam chợt có chút sợ, có chút không biết làm sao, bình tĩnh như anh đã rất nhiều năm chưa từng có loại cảm giác này.
Qua lúc lâu, anh mới mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, thậm chí có chút bí từ, “Đường Nhiễm Băng... Lúc ấy tuổi trẻ khinh cuồng, sớm đã qua, anh cũng có chỗ không đúng, là anh không nói rõ ràng với em. Cô ta và Hứa Thanh đều không quan trọng, em là nhất, trước kia là anh không hiểu em, bây giờ anh đã hiểu rõ, về sau... Chúng ta sẽ sống tốt.”
Bao Gạo nói, có chuyện gì là phải nói ra, không cần chờ đối phương hiểu rõ, bởi vì đối phương không phải là mình, không biết mình cần cái gì, cuối cùng chỉ chờ được là đau lòng và thất vọng, nhất là tình cảm.
Không dám lôi ra, một người sinh ra là tảng đá một người sinh ra là vải bố, đến cùng là ai tổn thương ai.
Những ngày sau trôi qua rất mau, lập tức liền bước sang năm mới, trên đường tràn đầy hương vị năm mới, trường học cũng chính thức bắt đầu nghỉ từ hôm nay, cuối cùng đã vượt qua kỳ thi, cho dù kết quả như thế nào, các học sinh cũng đã có thể lơi lỏng một chút, Túc Kỳ cùng Trần Tư Giai và các học sinh trong ban hẹn nhau cùng chúc mừng kỳ nghỉ, chúc mừng năm mới trước.
Trần Tư Giai đặc biệt mang theo bạn trai cùng tới, hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi.
Đều là người trẻ tuổi, rất nhanh nháo thành một đoàn, vô cùng náo nhiệt ăn cơm xong, còn chưa thỏa thích laị ầm ĩ đòi đi hát, Túc Kỳ và Trần Tư Giai chỉ có thể đi theo tới cùng.
Vốn đang hát rất tốt, bỗng nhiên có một trận thét chói tai và tiếng huýt sáo, cậu con trai một tay ôm bó hoa hồng đỏ thắm, một tay cầm Microphone, vừa hát, vừa có ánh mắt cực nóng nhìn một cô gái.
Túc Kỳ nhận ra hai người là Dư Hiểu và chàng trai đưa cô bé ấy tới bệnh viện, thì ra cậu ta thật sự không buông tha.
Một lúc sau khi kết thúc, những người khác bắt đầu cùng đồng thanh kêu lên, “Song ca! Song ca!”
Cô gái nhỏ mặt đỏ rực, vẻ mặt không biết làm sao, tay cương quyết bị nhét Microphone vào, không dám ngẩng đầu lên. Cuối cùng cô bé đi tới đứng bên cạnh chàng trai, do dự một chút rồi hát theo bài chàng trai đang hát.
Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Kết thúc, chàng trai cầm Microphone, nhìn cô gái, “Dư Hiểu, anh yêu em.”
Nói xong chìa bó hoa hồng trong tay.
Tiếng huýt sáo và tiếng thét chói tai lại vang lên, bọn họ lớn tiếng kêu, “Đồng ý! Đồng ý!”
Có lẽ cái tuổi này nói chữ “Yêu” này là còn quá sớm, nhưng lúc bọn họ nói ra, đều là thật lòng, mang theo tình cảm chân thành tha thiết nhất, cho dù đoạn tình cảm này có thể đi bao xa.
Cuối cùng cô gái vươn tay nhận lấy, tiếng hoan hô và vỗ tay vọt lên như thủy triều.
Khóe mắt Túc Kỳ có chút ẩm ướt, cô thấy một màn như vậy thật sự rất vui vẻ, đồng thời cũng bị tinh thần can đảm và dũng cảm của chàng trai làm cho cảm động, đã từng đã từng, lúc cô còn trẻ, cũng đã từng điên cuồng như vậy. Vừa quay đầu liền thấy Trần Tư Giai và người đàn ông kia đang nhìn nhau cười.
Mặc dù trong phòng bao cực kỳ náo nhiệt, không khí còn đang vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy lẻ loi một mình, bắt đầu nhớ người kia.
Trần Tư Giai chợt quay đầu nói với Túc Kỳ, “Không nghĩ tới vậy mà trong lúc vô tình chúng ta lại làm mai cho đôi này.”
Túc Kỳ gật đầu, mở miệng nói đùa, “Đúng vậy, tớ cũng trong lúc vô ý tác hợp cho đôi các cậu.”
Người đàn ông bên cạnh cười ha hả, Trần Tư Giai hung dữ trừng cô, Túc Kỳ cười càng vui vẻ.
Không biết làm sao sau đó đề tài kéo đến trên người cô, các học trò ồn ào, “Bọn em đều đã thấy bạn trai cô giáo Trần, khi nào thì cho chúng em gặp chồng cô giáo Túc đây ạ?”
Miệng Trần Tư Giai trước sau như một không biết chừng mực, cười đùa náo nhiệt cùng các học trò, “Các em à, vẫn là không nên thấy chồng cô Túc, chỉ sợ thấy được, đám con gái sẽ chỉ cảm thấy hận không được gặp sớm, đám con trai sẽ cảm thấy xấu hổ!”
“Nào có khoa trương như thế chứ?”
Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
“Là thật!”
“Cô giáo Trần, vậy vị trước mắt này là người thầy (chồng cô giáo) tốt, hay vẫn là thầy nhà cô Túc tốt ạ?”
Đám này nhiều đứa nhỏ rất tinh ranh, Túc Kỳ cũng không mở miệng, cười nhìn Trần Tư Giai trả lời như thế nào.
Người đàn ông bên cạnh Trần Tư Giai cũng không mở miệng, cũng không có ý định giúp giải vây, dường như cũng muốn nghe được đáp án của cô.
Trần Tư Giai nổi giận, “Đám người Tiểu Hầu Tử các em! Có các em như vậy cô Khanh sẽ thế nào? Năm sau không cho ôn vào trọng điểm!”
Khoảng cách kỳ thi năm sau vẫn còn rất xa, bọn họ không chút nào bị uy hiếp, tiếp tục quấy rối, “Cô Trần, đừng nói sang chuyện khác, mau trả lời đi!”
Trần Tư Giai bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi trả lời, “Các em người thầy nhà cô giáo Túc ấy à, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, vị bên cạnh cô đây, mới phù hợp cho cô coi trọng, đúng không?”
Nói xong ngón trỏ cong lên đặt trên cằm người đàn ông bên cạnh, bộ dạng như thiếu niên hư hỏng trêu ghẹo con gái nhà lành.
Mọi người lập tức cười lăn lộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.