Kỳ Thiên Lộ

Quyển 7 - Chương 9: NHIỆM VỤ GIAN NAN

Tiêu Tiềm

01/10/2013

Tần Tiểu Thiên mở to hai mắt, phun ra nuốt vào xuất hai đạo kim mang, trong phút chốc, hắn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài. Vô số cương châu thật nhỏ như quang châu màu vàng trầm nổi lơ lửng ở trong sơn cốc, rậm rạp, không cách nào đếm hết, trong quang châu ẩn chứa năng lượng phi thường kinh người. Kiếp vân vẫn còn không ngừng rơi xuống quang châu thật nhỏ như thế, dày đặc như mưa.

Trong tay Tần Tiểu Thiên cầm một xấp ngọc phù cũng không dám tiếp tục phóng ra, cổ tay hắn vừa lộn, thu hồi ngọc phù, toàn lực khu động tiểu phòng ngự tiên trận. Bên ngoài là Đại Diễn Thần Lôi dày đặc, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, chỉ có thể chờ đợi Đại Diễn Thần Lôi bộc phát.

Trong lòng hắn nhịn không được ai thán: " Ai, nếu có người ở bên ngoài hỗ trợ là tốt rồi, lần này thảm thật, thứ Đại Diễn Thần Lôi này...không biết uy lực như thế nào?" Nhưng thật ra hắn hiểu rất rõ ràng, Đại Diễn Thần Lôi tự mình không thể chống đỡ.

Thanh âm hoa ba dần dần vang lên, giống như tiên pháo từ xa xa phóng đến. Tần Tiểu Thiên cau chặt mày, biết Đại Diễn Thần Lôi sắp phát tác. Một loại cảm giác nguy cơ chưa bao giờ có dũng mãnh vào trái tim, phảng phất có một bàn tay đang gắt gao bóp chặt trái tim của hắn, hít thở tựa hồ muốn dừng lại, trong óc oanh oanh nổ vang.

Đám người Dữu Trạch đã thối lui ra ngoài trăm dặm, năm người vô lực nhìn xem phương hướng Tây Cát Cốc, nơi đó mọc lên một đóa ma cô vân, lực cuồng bạo đánh sâu vào làm cho rừng rậm phương viên trăm dặm đảo mạnh, bọn họ cũng phải kiệt lực chống cự mới có thể đối phó lực đánh sâu mãnh liệt như thế, nhưng vừa mới ổn định thân hình, thứ đóa ma cô vân thứ hai đã mọc lên, quang hoa chói mắt làm bọn hắn không thể mở mắt, chỉ có thể tiếp tục lui ra xa.

Dữu Trạch không cách nào tưởng tượng, Tần Tiểu Thiên ở trong Tây Cát Cốc làm thế nào chống cự.

Tần Tiểu Thiên tới thời khắc nguy hiểm nhất, tiểu phòng ngự tiên trận vì đóa ma cô vân đầu tiên dâng lên đã bị hủy diệt, dựa vào hoàng bài cùng ngọc trâm phòng hộ, hắn mới miễn cưỡng vượt qua kiểm tra. Không đợi hắn thở dốc, đóa ma cô vân thứ hai mọc lên, trong thời gian ngắn hoàng bài xuất hiện vết nứt, nhất thời làm cho hắn không còn lực hoàn thủ, ngọc trâm cũng trở nên lờ mờ không ánh sáng, chỉ có Cửu Bức kiếm còn có thể bảo vệ toàn thân. Hắn lâm vào dưới đất sâu đến hơn một trăm thước, đó là bị Đại Diễn Thần Lôi ngạnh sanh tạc xuống dưới.

Đại Diễn Thần Lôi thứ ba đã dựng dục thành công. Tần Tiểu Thiên thở dài một tiếng, hắn biết tự mình không có khả năng vượt qua được thần lôi như vậy. Nguyên bổn trong Tây Cát Cốc phát hiện ra Tử Mộc, có thể hấp thu thiên kiếp lôi hỏa, nhưng cũng đã bị thần lôi tạc nát bấy, không còn kịp hấp thu bất cứ năng lượng gì của thần lôi. Tử Mộc nhiều nhất có thể hấp thu được một chút tiên kiếp lôi hỏa, không cách nào ngăn cản được uy lực của thần lôi.

Đã tới lúc không thể nào ngăn cản, Tần Tiểu Thiên cũng phóng mở. Dù sao linh hồn công pháp một mực tu luyện, cùng lắm lại đi tìm kiếm một cụ khu xác, đáng tiếc chính là hắn vừa mới thích ứng cụ thân thể này, đã bị thần lôi hủy đi.

Hắn không biết Thiên Diễn xảy ra biến hóa gì, nhịn không được phát ra một tiếng hống sắc bén, Cửu Bức kiếm hóa thành chín thanh kiếm tiên, thẳng tắp xuyên qua kiếp vân màu đen. Cho dù chết chắc, cũng phải giãy dụa một chút.

Đại Diễn Thần Lôi một khi hình thành, sẽ liên tục sinh ra không ngừng, ít nhất cũng có bốn mươi chín thần lôi phủ xuống, cho dù Tần Tiểu Thiên học hết nội dung trong cổ ngọc giản, đạt tới đại thành cảnh giới, cũng không nhất định bình yên vượt qua bốn mươi chín thần lôi tẩy lễ, đừng nói chi hắn chẳng qua chỉ mới là một thân thể nửa tiên nhân đang độ kiếp.

Cửu Bức kiếm nhảy vào trong kiếp vân, Tần Tiểu Thiên đọt nhiên chợt toàn thân đại chấn, vô số hình vẽ và thể ngộ theo Cửu Bức kiếm quan sát đi đến trong linh hồn của hắn, đó là thứ hắn không cách nào lý giải, cảm giác như linh hồn sắp rụng rơi nổ bạo, dưới hoảng hốt, hắn cố gắng thu nhiếp Cửu Bức kiếm, ai ngờ Cửu Bức kiếm mất đi khống chế, không khỏi cười khổ nói: " Xong đời rồi!"

Cửu Bức kiếm vô thanh vô tức hóa thành tro tàn. Tần Tiểu Thiên uẩn dưỡng thanh kiếm tiên này không ít thời gian, kiếm hủy người thương. Ngay sau đó, bốn khôi lỗi giống như phấn mạt tạo thành, phốc một tiếng tiêu tán tại lực đánh sâu vào, hoàng bài miễn cưỡng khởi động, cũng bị áp thành mảnh nhỏ, hổ phù tiếp theo khởi động, mới vừa phát ra hai luồng quang hoa, cũng bị thần lôi oanh tán, ngọc trâm nhấp nhoáng một đạo quang hoa màu trắng, lặng lẽ cản trở một chút, cũng vỡ thành phấn vụn.

Lực lượng của Đại Diễn Thần Lôi kinh khủng chí cực, tất cả tiên khí toàn bộ bị hủy, giống như phô thiên cái địa, những gì ngăn cản đã đảo qua biến mất.

Tần Tiểu Thiên cũng không tiếp tục giãy dụa, hắn kháp động một linh quyết cổ quái, chính mắt nhìn thấy thân thể của mình hóa thành phấn vụn. Hắn hiểu rõ ràng, tự mình lại một lần nữa biến thành trạng thái linh hồn.

Kiếp vân sau khi hủy diệt thân thể Tần Tiểu Thiên thì nhanh chóng tiêu tán, đại địa một mảnh hoang tàn. Một kích cuối cùng của thần lôi, hủy diệt hết thảy trong phương viên một ngàn dặm, đám người Dữu Trạch cũng bị thương nặng, đem về Thực Luyện bộ lạc, không dám đi Tây Các Cốc xem tình huống, uy lực của kiếp vân làm cho bọn họ hoàn toàn rét lạnh.

Tần Tiểu Thiên phát hiện, tự mình không bị vây trong trạng thái không hay biết gì cả. Lần đầu tiên hiện ra trạng thái linh hồn, hắn cơ hồ cái gì cũng không biết, nhưng lần này khác hẳn, đang ở trong trạng thái linh hồn mà còn có thể tự hỏi, thậm chí còn có thể nhìn thấy hết thảy chung quanh, có chút cảm giác như thần thức xuất khiếu, rất kỳ diệu.

Cảm giác chết đi cũng rất có ý nghĩa, linh hồn Tần Tiểu Thiên một chút cũng không có tâm tình đau thương hoặc là hối hận, ngược lại cảm giác rất nhẹ nhàng. Đã trải qua linh hồn rèn luyện, hắn tiến vào dưới đất. Tây Cát Cốc đã trở thành một cái hố to rất lớn, diện tích chừng hơn mười thước vuông, bề sâu chừng hai dặm, hình dáng như cái phễu, linh hồn hắn bám vào đáy cốc.

Dưới đất có nước thẩm thấu ra, đại lượng linh khí từ trong linh mạch dũng xuất, nhanh chóng điền đầy đáy động, kỳ diệu chính là linh hồn của Tần Tiểu Thiên tựa hồ cũng bị linh khí điền đầy, cảm giác này phi thường tốt. Mặc dù vẫn không thể nhúc nhích, nhưng có linh hồn công pháp, Tần Tiểu Thiên có thể tu luyện. Hắn bám vào linh mạch, lập tức tiến hành tu luyện.

Linh hồn tu luyện vừa mới bắt đầu, Tần Tiểu Thiên chợt phát hiện không đúng, trong linh hồn tựa như có thêm một chút đồ vật. Tò mò, hắn cẩn thận xem xét.

Vô số lần chuyển sinh, vô số kinh nghiệm, vô số hình vẽ, tinh thần huyễn khởi huyễn diệt, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, nhưng lại giống như qua vạn ngàn năm. Nếu không phải đang ở linh hồn trạng thái, không có thân thể trói buộc, hắn không có khả năng hấp thu lượng tư tấn lớn đến như thế. Thiên Diễn trong lúc hắn đang hấp thu tư tấn thì xảy ra biến hóa kịch liệt.

Tần Tiểu Thiên không biết đó là tin tức dạng gì, đó là một loại thể nghiệm rất kỳ lạ, đã trải qua vô số lần sinh tử, kiến thức thiên ngàn thế giới triều khởi triều lạc( lúc lên lúc xuống), vô số lần tu luyện, vô số lần độ kiếp.

Từ một khắc bắt đầu hấp thu tin tức nọ, linh hồn hắn đột nhiên đứng lên, linh khí bốn phía lặng yên chuyển đổi thành một loại vật chất kỳ lạ, vô thanh vô tức tư dưỡng linh hồn của hắn.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên phát giác được, linh hồn của mình tự nhiên trở nên thập phần cường đại, đã có thể ngưng kết thành bộ dáng hình người.

Chẳng qua trong tâm niệm vừa động, thân thể trở nên từ từ rõ ràng, một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ nhanh chóng gạt ra bên cạnh, những giọt nước quanh mình. Hắn nhìn thấy nhẫn trữ vật trên mặt đất, không khỏi bật cười.

Ở một khắc này, hắn cảm giác được hết thảy đều là bất khả tư nghị, đưa tay một chiêu, nhẫn trữ vật bay vào lòng bàn tay biến mất không thấy, ngay sau đó, một trữ vật thủ trạc từ cách đó không xa bay ra, một đoạn mảnh vỡ của Cửu Bức kiếm cũng bay vào lòng bàn tay của hắn.

Tần Tiểu Thiên thở dài, xuất hiện trên bầu trời của Tây Cát Cốc, trong lòng không nhịn được cười khổ. Trải qua tiên kiếp lần này, tự mình không biết biến thành thứ gì, cũng không phải ma đầu không phải tiên nhân, lại càng không phải linh thể quỷ hồn, thậm chí ngay cả nguyên bổn là linh hồn trạng thái cũng không phải, không biết đã thành thứ gì.

Tần Tiểu Thiên bây giờ chẳng qua là một mạt kim quang nhàn nhạt, trôi nổi ở giữa không trung, loáng thoáng có một hình người, đây là hình tượng lúc ban đầu của hắn trên địa cầu, tâm niệm khẽ nhúc nhích, hắn hóa thành vô số quang điểm thật nhỏ tiêu tán trong không trung.

Thanh Đế cùng Bác Tụ nhảy vào trong Thiên Diễn, lại thêm Thiên Cô, Lý Cường và Xích Minh, năm người liên thủ, nhanh chóng ổn định Thiên Diễn.

Năm người bọn họ ở ngay trung tâm Thiên Diễn, đó là một không gian hư vô, một mảnh mờ mịt, tựa như một thế giới hỗn độn. Thiên Cô đầu tiên mở ra một không gian riêng tư, Lý Cường và Xích Minh liên thủ mở ra một không gian, Thanh Đế và Bác Tụ cũng tự mình mở không gian, bốn không gian tương liên, lúc này mới ổn định Thiên Diễn thế giới.

Năm người tụ tập đến không gian của Thanh Đế, Lý Cường hỏi: " Đã ổn định xuống rồi, bước kế tiếp nên như thế nào?"

Xích Minh hỏi: " Tìm được tiểu tử kia chưa?" Hắn rất là buồn bực, bằng vào bản lãnh của mình, không ngờ một tia tung tích cũng tìm không được.

Lý Cường lắc đầu nói: " Không có, phỏng chừng...còn đang ở viễn cổ."

Xích Minh nói: " Vậy bây giờ làm thế nào?"

Thanh Đế nói: " Bác Tụ, trước tiên ngươi đi ra ngoài, nắm Thiên Diễn trong tay, bên ngoài không ai khống chế ta lo lắng."

Bác Tụ đáp ứng một tiếng, hóa thành một đạo kim hồng bay đi.

Thanh Đế vẫn có bộ dáng trấn định, mấy người này đều là người trải qua mưa gió ma lệ, không có gì có thể dao động được tâm thần bọn họ, Xích Minh thì hơi kém một chút, nhưng cũng kém không nhiều lắm.



Thiên Cô cười nói: " Không nghĩ tới một thần khí nho nhỏ không ngờ có thể làm cho ta luống cuống tay chân, hì hì, thần nhân luyện chế thần khí này thật sự là lợi hại."

Xích Minh nhếch miệng, nói: " Tên kia khẳng định là một tên biến thái, thần khí loạn chuyển bát tao như thế mà cũng có thể luyện ra, không biết có tác dụng gì..." Thanh âm của hắn đột nhiên biến thấp xuống: "...sư tôn không có việc gì thì tìm việc..." Nhìn lướt qua Thanh Đế, không dám tiếp tục trách oán.

Một đạo kim mang hiện lên, Bác Tụ một lần nữa xuất hiện.

" Ra không được rồi!"

Xích Minh nói: " Có ý tứ gì? Cái gì ra không được?" Bằng vào bản lãnh của Bác Tụ, làm sao có thể ra không được.

Thanh Đế nghe vậy cũng không nói gì, hóa thành một đạo trường hồng bay đi, thoáng qua lại quay về, nói: " Chúng ta bị nhốt lại, Thiên Diễn không biết vì sao xảy ra biến đổi lớn, vị trí bây giờ của chúng ta đang ở ngay giữa trung tâm, nhưng là...hạch tâm của Thiên Diễn lại biến mất không nhìn thấy nữa."

Thiên Cô khó hiểu nói: " Cái gì là hạch tâm?" Sắc mặt của nàng đột nhiên biến đổi, nói: " Chẳng lẽ..."

Thanh Đế gật đầu nói: " Không sai..."

Xích Minh nghiêng đầu, nhìn Thanh Đế một chút, rồi lại nhìn Thiên Cô, nhịn không được kêu lên: " Ai, sư tôn, sư cô, các ngươi đang làm ách mê gì?"

Bác Tụ tựa hồ cũng hiểu rõ, Lý Cường thì đang ở một bên trầm tư.

Thanh Đế nhàn nhạt nói: " Thật sự không được...thì phá rụng Thiên Diễn, chẳng qua là đáng tiếc thần khí này."

Xích Minh nói: " Tìm được Tiểu Thiên chưa?"

Thanh Đế lắc đầu nói: " Không, ân, để ta thôi toán một chút." Hắn nhắm mắt không nói.

Thiên Cô nói: " Không cần phải gấp, Tiểu Thiên cho dù thân thể tử vong, linh hồn tạm thời sẽ không tiêu tán." Nàng cũng bắt đầu thôi toán.

Lý Cường biết Tần Tiểu Thiên đúng là mấu chốt, từ sau khi tiểu tử kia mất tích, Thiên Diễn mới bắt đầu trở nên không cách nào nắm trong tay, điều này cũng có thể khẳng định, tiểu gia hỏa nhất định đã xúc động cái gì đó, cho nên vô luận thế nào thì Thanh Đế và Thiên Cô cũng sẽ không bỏ qua, phải tìm được Tần Tiểu Thiên, mới có thể hiểu rõ chân tướng của Thiên Diễn.

Hắn không lo lắng một chút nào, có đám người Thanh Đế ở đây, chỉ là một Thiên Diễn còn không làm khó được bọn họ.

Ai cũng không nghĩ tới, Thiên Diễn thật sự vây khốn được năm người.

Đang khi Thanh Đế thôi toán ra vị trí của Tần Tiểu Thiên, vừa tính toán đi tiếp đón hắn chạy tới thì mới phát giác Thiên Diễn đã vận chuyển đến cực hạn, năm người hợp lực cũng không cách phá vỡ Thiên Diễn. Cuối cùng dưới sự đề nghị của Thanh Đế, năm người hợp tác thôi diễn đến cực hạn, xong được kết luận làm cho bọn họ không dám tin tưởng, mấu chốt của Thiên Diễn không ngờ chính là Tần Tiểu Thiên.

Xích Minh vuốt đầu, tự nhủ: " Như thế nào có thể? Như vậy cũng thật là thần kỳ!"

Bởi vì là năm người hợp lực, hắn cũng xong được tin tức thôi trắc, cũng từ trong đó học được rất nhiều thứ hữu dụng.

Thanh Đế thở dài một tiếng: " Cho hắn lấy được rồi."

Thiên Cô gật đầu nói: " Tiểu tử kia vận khí thật tốt, a a, chúng ta muốn đi ra ngoài toàn phải dựa vào hắn thôi."

Lý Cường nói: " Hay là sư tôn đi tiếp đón hắn đi."

Thanh Đế nhìn Thiên Cô nói: " Giúp ta một chút."

Thiên Cô cười một tiếng, tay rắc hoa, mưa hoa rơi đầy trời. Nàng nói: " Ngươi đi đi, ta đã thiết trí tọa tiêu trở về."

Thanh Đế có chút khẽ gật đầu, trong chớp mắt đã biến mất trong biển hoa.

Lý Cường cười nói: " Sư cô vẫn còn thích hoa như vậy." Hắn nhớ ra lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Cô, khi đó Thiên Cô trong mắt mình chẳng những thần bí, hơn nữa cường đại vô cùng, lúc xuất hiện thì cũng mưa hoa đầy trời, làm kẻ khác kinh diễm không thôi.

Thiên Cô cười nói: " Chẳng qua là thói quen, có cái gì ly kỳ chứ."

Chỉ chốc lát thời gian, Thanh Đế trở về, tay áo vung lên, một mạt kim quang xuất hiện, từ từ ngưng kết thành hình.

Thiên Cô mấy người kinh ngạc trợn to đôi mắt. Trên thế giới này có rất ít đồ vật có thể làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc, nhưng Tần Tiểu Thiên trước mắt thật sự làm cho người ta giật mình.

Bác Tụ nhìn một phen, nói: " Linh hồn làm sao có thể thật hóa?" Trong giọng nói ẩn chứa ý vị không xác định.

Lý Cường nói: " Ngươi là Tần Tiểu Thiên? Hài tử đáng thương."

Xích Minh nhìn một cái đã nhận ra Tần Tiểu Thiên, bởi vì Tần Tiểu Thiên ngưng kết hình tượng chính là bộ dáng lúc còn ở trên địa cầu, không phải bộ dáng tiểu Xích Minh mà hắn cải tạo qua. Hắn nói: " Không sai, chính là tiểu tử này, kỳ quái, như thế nào lại biến thành bộ dáng này?"

Tần Tiểu Thiên một trận kích động, hắn đã có thể nói chuyện: " Sư tôn, sao ngài lại ở chỗ này?" Thanh âm phi thường kỳ quái, từng đạo âm ba trực tiếp từ trong thân thể phát ra, vang lên ở trong lòng mọi người.

Xích Minh nói: " Còn không phải là vì tiểu tử ngươi, lại đây, ra mắt sư bá ngươi Lý Cường, đây là tổ sư cô, tổ sư bá, nga, đúng rồi, sư tổ ngươi hẳn là đã biết."

Tần Tiểu Thiên không giải thích được, tại sao chỉ một thoáng lại đi ra nhiều trưởng bối như vậy? Ngoại trừ một sư bá, đều là người có thêm bối phận chữ " tổ", tự mình chỉ là một đồ tôn nho nhỏ, thật sự là gặp người còn bị thấp xuống tới hai bối phận. Người mà ngay cả sư tôn cũng phải đối đãi cung kính, hắn cũng không dám loạn bậy, đàng hoàng tiến lên làm lễ ra mắt.



" Đồ tôn bái kiến sư tổ, bái kiến tổ sư bá, bái kiến tổ sư cô, ách, bái kiến sư bá."

Tần Tiểu Thiên cũng bị dung mạo của Thiên Cô làm khiếp sợ, đây đúng là không phải khí chất nhân gian. Bởi vì nằm trong trạng thái của linh hồn, đối với sự cường đại của năm người hắn có cảm thụ rất sâu, hắn hoảng sợ phát giác, ở giữa năm người này, dĩ nhiên là Thanh Đế và Thiên Cô là sâu thâm không lường nhất, sư tôn Xích Minh là yếu nhất. Trước kia hắn còn không có năng lực phân biệt, đây là lúc độ kiếp thì không hiểu vì sao lại có được năng lực kỳ diệu này.

Lý Cường cẩn thận đánh giá tiểu sư điệt này, hắn luôn đối với bằng hữu tốt vô cùng, đừng nói chi là tiểu sư điệt của mình. Tiểu sư điệt trước mắt này làm hắn kinh hãi không thôi, hoàn toàn siêu ra sự nhận thức trong dĩ vãng. Hắn đối với hình thái linh hồn không hiểu rõ lắm, điều này so với linh thể có khác nhau rất lớn, Tần Tiểu Thiên trải qua Nghịch Thiên Bảo Kính hộ trì, linh hồn công pháp tu luyện, cuối cùng lúc độ kiếp thì lại chiếm được hạch tâm của Thiên Diễn, hình thành trang thái bây giờ, không phải tiên không phải ma, không phải người không phải yêu, cũng không biết là thứ gì.

Trong số những người ở đây, chỉ có Thanh Đế và Thiên Cô còn nhìn ra một tia dấu vết, hai người liếc nhau, Thiên Cô có chút do dự nói: " Chẳng lẽ là thượng cổ thần hồn?"

Trong lòng Thanh Đế có chút thất vọng, chậm rãi gật đầu, nói: " Đúng vậy...A a, tiểu tử kia vận khí rất tốt, không nghĩ tới hắn lại có được thần hồn của Thiên Diễn, đáng tiếc...cổ thần hồn ẩn trong Thiên Diễn, ta vẫn một mực không cách nào tìm được tới, không thể làm gì khác hơn là thôi động Thiên Diễn vận chuyển...đáng tiếc, đáng tiếc..."

Ngoại trừ Tần Tiểu Thiên, những người khác cũng đều hiểu rõ ràng tâm tư của Thanh Đế. Cổ thần hồn bất luận là ai ở đương trường xong được, đều có thể có được kinh nghiệm tu luyện của cổ thần hồn, mặc dù không nhất định có thể thành thần, nhưng xong được kinh nghiệm tu luyện của cổ thần hồn, đối với việc tu luyện của bản thân có chỗ tốt thật lớn.

Năm người bọn họ đều đạt tới cảnh giới nửa thần nhân, chỉ kém một bước ngắn là bước vào cánh cửa, nhưng một bước đó cùng ngàn vạn khó khăn. Cổ thần hồn cũng giống như chìa khóa, sau khi xong được cũng có thể biết được bầu trời phía sau cánh cửa. Mà Tần Tiểu Thiên xong được tác dụng cũng rất có hạn, con đường tu luyện của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, tạm thời không cách nào lý giải được chỗ tốt do cổ thần hồn mang đến.

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Đích xác đáng tiếc, a a, không nghĩ tới tiểu tử kia lại chiếm được Thiên Diễn."

Trong lòng mọi người cả kinh, lập tức hiểu rõ ràng ý tứ của Bác Tụ. Chiếm được cổ thần hồn, cũng như có được quyền khống chế Thiên Diễn.

Thanh Đế lắc đầu nói: " Vô dụng thôi, nếu như trong mấy người chúng ta...tùy tiện là ai chiếm được cổ thần hồn, là có thể hoàn toàn khống chế Thiên Diễn, nhưng hắn có cũng như không, không đủ thực lực, hắn cũng không pháp khống chế Thiên Diễn."

Xích Minh nói: " Ách, vậy không phải...ra không được rồi?"

Lý Cường gật đầu nói: " Đúng, ra không được rồi, ta vừa rồi cố gắng trực tiếp tiến vào Nguyên Giới, nhưng không có chủ nhân của Thiên Diễn cho phép...ta không cách nào trở về, Thiên Diễn tựa hồ so với Nguyên Giới còn lợi hại hơn." Vừa nói, hắn vừa móc ra một bình ngọc: " Tiểu Thiên, đây là lễ ra mắt sư bá đưa cho ngươi."

Xích Minh kinh ngạc nói: " Vật Uẩn Thần Đan!"

Trong thất tập đan, Vật Uẩn Thần Đan thuộc về lục tập đan, lúc đầu Lý Cường ở tại Phong Duyên Tinh dùng Bối Dã Đan Đỉnh luyện chế thần đan, lục tập đan chỉ được mười hai viên, bây giờ trong tay Lý Cường còn sót lại vài viên. Vật Uẩn Thần Đan ở trong tiên nhân cũng đỉnh đỉnh đại danh, Xích Minh cũng không nghĩ tới Lý Cường ra tay lại cấp cho một viên lục tập đan, vội vàng nói: " Tiểu Thiên, còn không mau tạ ơn sư bá."

Thanh Đế nói: " Ân, dùng lục tập đan ngưng thần, sư tổ ta đây cũng không thể quá nhỏ mọn, ha ha." Hắn lấy ra một bình ngọc, đó là một bình ngọc màu đen, phiếm ra nhè nhẹ hàn khí, nói: " Đây là Thiên Dịch Tương, dùng rất đơn giản, linh hồn có thể trực tiếp hấp thu."

Thiên Cô cười nói: " Thiên Dịch Tương đều cũng lấy ra rồi...ta đây là tổ sư cô cũng không thể hẹp hòi." Vừa nói vừa xuất ra một món đồ. Đó là một đóa hoa màu lam nhạt, chỉ cỡ cái nút nhỏ, ngoại hình như một đóa hoa mai, có năm cánh hoa. Nàng nói: " Bạc Lan Hoa, phòng ngự tiên khí, cũng có thể làm bằng chứng đi Cổ Vẫn Tinh Hoàn Lang Thiên, có Bạc Lan Hoa...có thể tùy ý xuất nhập thủy vực Ly Hợp đại trận, có thể điều động Thanh Vụ Chu."

Bác Tụ cười nhẹ, mỗi một người đều xuất ra một phần lễ vật, làm tổ sư bá, hắn cũng không có thể ngoại lệ, nói: " Đây là Định Tinh Bàn."

Xích Minh nói thầm: " Lão tử bây giờ một nghèo hai trắng...cái gì cũng không có!" Hắn là sư tôn của Tần Tiểu Thiên, mọi người cấp cho Tiểu Thiên đồ vật, cũng chính là cho hắn mặt mũi, cười nói: " Hắc hắc, Tiểu Thiên, mau nhận lấy, hắc hắc, nhận lấy! Còn không mau cầm lấy a!" Da mặt hắn dày vô cùng, một bộ dáng như giả vờ áy náy.

Tần Tiểu Thiên con mắt cũng choáng váng, Vật Uẩn Thần Đan, Thiên Dịch Tương, Định Tinh Bàn và Bạc Lan Hoa, cư nhiên chỉ một chút đã thu được bốn kiện bảo vật, hơn nữa trong lúc mình biến thành linh hồn trạng thái mà được tặng, nếu không phải dung hợp cổ thần hồn như lời bọn họ nói, chỉ sợ rằng cả bảo vật này cũng không thể thu hồi. Trong lòng hắn rất là cảm khái, cảm giác được người quan tâm quả thật rất tốt.

Nhẫn trữ vật và thủ trạc vẫn nổi lơ lửng trong linh hồn của Tần Tiểu Thiên, bởi vậy thu đi mấy bảo vật kia rất phương tiện. Tần Tiểu Thiên cũng không khách khí, nói: " Tạ ơn." rồi thu đi, hỏi: " Sư tổ, thân thể của ta mang tới chưa?"

Thanh Đế mỉm cười nói: " Mang tới rồi...nhưng tạm thời không thể cho ngươi."

" A? Tại sao?"

Tần Tiểu Thiên khó hiểu, cảm giác không có thân thể thật là quái lạ, nhưng có thân thể, Thanh Đế còn không cho dùng.

Thanh Đế nói: " Nếu ngươi có thân thể một lần nữa...cũng giống như chúng ta, không ra được nữa, a a."

Thiên Cô tiến lên một bước giải thích: " Bây giờ chỉ có ngươi đón nhận cổ thần hồn, cho nên chỉ có ngươi có thể đi ra Thiên Diễn, điều kiện tiên quyết là phải ở trong trạng thái linh hồn, đương nhiên, với trình độ bây giờ của ngươi, không có khả năng nắm được Thiên Diễn thế giới, phải tu luyện một lần nữa...."

" Không phải tu luyện công pháp lúc trước, mà là tu luyện công pháp xong được từ cổ thần hồn, còn phải đi ra ngoài tu luyện, đợi tu luyện thành công thì trở lại nắm Thiên Diễn thế giới trong tay, đến lúc đó, chúng ta mới có thể thoát khốn."

" A?" Tần Tiểu Thiên đột nhiên phản ứng, kinh ngạc nói: " Đã làm rối loạn đập bể rồi? Úc, thượng đế...nguyên lai thì ra các ngươi đã làm rối loạn nha!"

Tay của Xích Minh tát tới, nhưng đánh vào trạng thái linh hồn của Tần Tiểu Thiên cũng không hề tác dụng. Hắn mắng: " Tiểu tử thúi, cái gì rối loạn đập bể chứ? Xích xích..." Nhưng thật ra trong lòng hắn rất đồng ý lời của Tần Tiểu Thiên, cũng không phải chính là rối loạn đến bể nát hay sao, nhưng tự mình đã từng có nhiều năm giáo huấn, không thể để cho đệ tử có hại, vì vậy giả vờ giáo huấn Tiểu Thiên một chút, nhưng tự mình lại nhịn không được, phát ra tiếng cười trộm xích xích.

Lý Cường nói: " Ngươi nói không sai, đúng vậy, đúng là làm bể nát rồi, a a, nhưng chỗ tốt cho ngươi chiếm được, cũng không có gì đáng trách oán cả." Bất luận là Thanh Đế, Bác Tụ, Thiên Cô hay là Lý Cường, cũng không để ý tới được mất thành bại, ngược lại Xích Minh còn thiếu chút nữa.

Tần Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, mấy vị trưởng bối làm cho hắn rung động quá lớn, suy nghĩ một chút nói: " Ta phải làm cái gì?"

Trong mắt Lý Cường toát ra một tia thưởng thức, nói: " Chuyện có không ít, trước tiên ngươi tu luyện trước vài ngày, có không ít chuyện cần ngươi đi ra ngoài làm." Năm người bọn họ đều là đại lão nắm trong tay một phương, một khi bị nhốt trong Thiên Diễn, rất nhiều chuyện đều không thể xử lý, phải cần tính toán tình thế, cần phải chuẩn bị trước, làm cho Tần Tiểu Thiên đi ra ngoài truyền tin.

Thanh Đế nói: " Ngươi chiếm được cổ thần hồn, sau khi đi ra ngoài có lẽ không đánh lại được cao thủ, nhưng không người nào thật sự tiêu diệt được ngươi, chỉ cần có kiên nhẫn, ngươi có thể đạt tới tầng thứ rất cao, đến lúc đó không người nào có khả năng uy hiếp được ngươi. Đúng rồi, sau khi rời khỏi đây không nên tiếp tục tu luyện cổ tiên pháp môn, cần phải dựa theo ý niệm của cổ thần hồn đi tu luyện."

Tần Tiểu Thiên khó hiểu hỏi: " Không tu luyện cổ tiên pháp môn nữa?" Hắn thuần thục nhất là tu luyện cổ tiên pháp môn, nếu tu luyện công pháp mới, không biết sẽ tốn hao bao nhiêu thời gian, phải đi biết bao con đường quanh co.

Thanh Đế giải thích: " Phải nhớ cần nắm Thiên Diễn trong tay, thì phải tu luyện công pháp mới ngươi mới xong được, tu luyện cổ tiên pháp môn thì không có tác dụng gì, ngươi hiểu chưa?"

Trong giây lát, Tần Tiểu Thiên hoàn toàn hiểu rõ ràng, nếu như mình không tu luyện công pháp mới, thì đám người sư tôn sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong Thiên Diễn.

Thanh Đế mấy người nhất thời nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên, cũng may Tần Tiểu Thiên đang ở trong trạng thái linh hồn, nếu là thân thể tồn tại, con mắt của năm người là có thể ép hắn tới hỏng mất.

Nhiệm vụ này rất gian nan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kỳ Thiên Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook