Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi
Chương 97: Anh đã có vợ đâu
Tư Không Vũ Tịch
07/07/2023
Kỷ Nhiên ngồi ngả hẳn người ra sô pha đằng sau, giải quyết xong chuyện
đơn giản như thể vừa búng tay cái rồi thôi, vậy mà đám đàn em thang A
đến tháng F thậm chí cả Hải Đăng đều lờ mờ nhận ra anh đang giận lắm.
Chẳng biết cô gì đó Kỷ Nhiên có tình cảm ra sao, mà Kỷ Nhiên có vẻ bảo
vệ như vậy, rồi Hải Đăng lại nhớ lại vụ mình bỏ qua cô ấy, còn quay
video lại tiêu khiển nữa chứ, vậy là càng cố gắng giảm nhẹ cảm giác tồn
tại, chỉ mong Kỷ Nhiên đừng nhớ đến mình mà ghi nợ thì tốt hơn. Hải Đăng còn nghĩ được vậy, nên đám đàn em càng không dám nói nhiều, chỉ biết
cúi đầu thằng này nhìn đứa kia, không dám nhìn gì người đàn ông đang
ngồi giữa phòng vò đầu bứt tai.
Kỷ Nhiên mặc kệ tất cả mọi người đang rối rắm nghĩ về chuyện làm sao thoát khỏi phòng lạnh này, với anh âm thanh kêu gào của gã Chỉnh và không khí lạnh lẽo của máy lạnh hai mươi độ không có gì đáng bận tâm, cái anh quan tâm lúc nào là làm sao xin lỗi được một cô gái mà anh không đoái hoài gì mấy ngày qua. Nếu là một người bình thường, Kỷ Nhiên hẳn sẽ chẳng cần xin lỗi gì, vì họ sẽ tự biết cách nhìn mặt đoán ý mà cúi đầu xin lỗi anh, nhưng người đó lại là Trì Tuyết, nên anh sai thì anh phải xin lỗi.
Hải Đăng lân la ngồi cạnh, mãi đến khi Kỷ Nhiên đăm chiêu suy nghĩ đến mức rượu tràn ra ly còn không hay, anh mới quyết định sẽ thò mặt ra cứu lấy những giọt rượu tràn trên bàn để không lãng phí. Hải Đăng đằng hắng, vỗ vai Kỷ Nhiên, đã thấy Kỷ Nhiên ngẩng lên, dáng vẻ ủ ê nặng nề.
"Có chuyện gì vậy?" Kỷ Nhiên đang bận suy nghĩ, mỗi lần anh suy nghĩ từ chối mọi sự làm phiền đến từ phía khác, Hải Đăng biết được điều này từ lâu, vậy mà hôm nay lại vô tình phạm vào. Hải Đăng nhìn Kỷ Nhiên như gầy đi hai cân, cho dù Kỷ Nhiên cân đối thon gọn gầy đi hai cân cũng không ảnh hưởng mấy đến vẻ đẹp của cậu em, nhưng Hải Đăng lại cứ muốn lo lắng cho Kỷ Nhiên đấy, vậy là đành nói.
"Cậu có chuyện gì vậy? Nói ra anh nghe xem nào".
Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng, thở dài lại thôi: “Anh đã có vợ đâu".
Hải Đăng cứng đờ người, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Kỷ Nhiên, anh không biết cậu ta còn có thể gợn đòn thế này.
“Không có vợ thì có làm sao? Kinh nghiệm về phụ nữ của anh nhiều hơn cậu là cái chắc".
Hải Đăng bốc phét, đám đàn em ai mà không biết anh đang bốc phét, nhưng đều nhìn nhau không dám nói gì. Nhìn Hải Đăng hất cằm như vậy, anh Quân chắc hẳn không tin đâu. Vậy mà họ sai rồi, Kỷ Nhiên không những tin, mà còn tin sắp sái cổ, hai người chụm đầu vào nhau, rủ rỉ gì đấy không ai nghe được. Kỷ Nhiên thì gật đầu liên tục, Hải Đăng càng nói càng hăng say.
“Nên cậu phải giả vờ đáng thương vào, thái độ nhận lỗi phải chân thành lễ độ. Cổ nói một là một, nói hai là hai, nói một cộng hai bằng mười cậu cũng phải gật đầu, như vậy may ra mới có hy vọng".
Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng như người lạ, rồi xoa cầm, mới gật đầu: “Liệu cô ấy có tin không?"
Hải Đăng nhìn anh, "Không tin cậu phải làm sao cho người ta tin chứ".
Hải Đăng biết chắc Kỷ Nhiên không hiểu, làm sao Kỷ Nhiên hiểu được mấy chuyện gió trăng này, khi mà gần mấy chục năm trên đời còn chưa cầm tay con gái chứ. Vậy là thân là đàn anh đi trước, Hải Đăng đành phải ra vẻ dạy bảo những đứa em chưa trải sự đời. Anh dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất, nói với Kỷ Nhiên:
"Cậu biết cái gì là dịu dàng không? Con gái yêu bằng tai, cậu phải nói nhẹ nhàng dịu dàng vào, rồi chân thành xin lỗi, lồng thêm chút thảm thương, ví dụ thiếu em anh không sống nổi... một ngày không gặp em anh làm gì cũng không xong... kiểu kiểu đấy. Kiểu gì cô ấy chẳng tha thứ cho cậu?"
Đám đàn em nhìn sang Hải Đăng, mấy câu này anh ta gặp ai chẳng nói, Hải Đăng không phải dạng lăng nhăng, nhưng dỗ gái chắc cũng có đôi ba lần. Chỉ là, cho dù họ trong giang hồ đi nữa, vẫn biết được con gái thời này ai mà tin mấy lời như vậy nữa, còn không bằng đập một cọc tiền cho họ vui còn hơn. Đám đàn em muốn lên tiếng ngăn cản, thì Kỷ Nhiên đã tin theo lời Hải Đăng xúi giục mà gọi điện thoại đi, cả đám muốn khóc tiếng miên, cúi đầu nghĩ về chuyện làm sao ra khỏi căn phòng này, chỉ sợ Kỷ Nhiên giận quá hóa điên đem họ ra rủa xả thì nguy.
Dù có bao nhiêu người đấu tranh tâm lý, vẫn không ảnh hưởng gì Kỷ Nhiên đang dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất, ngồi thẳng lưng như sắp kí hợp đồng trăm tỷ, chờ điện thoại đổ chuông.
“Trì Tuyết”.
Giọng Kỷ Nhiên thiếu điều vắt ra nước, Trì Tuyết nghe mà run rẩy một hồi. Ai nói cho cô biết hôm nay là ngày gì, ông chồng của mình mấy hôm nay không thèm đoái hoài gì mình dù chỉ là một chút, bỗng gọi điện đến tìm mình. Mà còn dùng chất giọng kiểu này nữa chứ.
"Nhiên? Anh sao vậy?"
Có lẽ Kỷ Nhiên quá khẩn trương, nên chưa gì đã nói thẳng vào vấn đề chính: "Trì Tuyết, thiếu em anh không sống nổi."
"... " Trì Tuyết không biết mình và khí oxi có đặc điểm gì giống nhau. Anh sợ cô chưa nghe rõ, nhìn lướt sang thấy Hải Đăng đang cổ vũ, vậy là nói tiếp.
"Một ngày không gặp em như cách ba thu..."
Trì Tuyết bật cười, tiếng cười thanh thót làm Kỷ Nhiên ngơ ngẩn cả người. Quế Chi đang ngồi cạnh, lúc này cũng ghé mắt nhìn sang. Nói con gái sáng nắng chiều mưa trưa lâm thâm cũng chẳng sai chút nào. Sáng nay đến công ty, Trì Tuyết mặt ủ mày ê, ai hỏi gì cũng không nói, đồ ăn vặt cũng chẳng buồn quan tâm. Quế Chi quan sát hết cả buổi mới nghĩ, có khi Trì Tuyết thất tình đến nơi, nên đang nghĩ không biết làm sao dỗ dành cô bạn, thì thấy điện thoại gọi đến. Quế Chi ngó thấy tên anh, chưa kịp nói Trì Tuyết phải lên mặt giận ngược, thì cô đã bật cười. Được rồi, con bạn thiếu nghị lực này.
Cô vừa nghe xong hai câu, cười xong cơn giận đã mất tăm. Kỷ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ giơ ngón cái với Hải Đăng. Anh thuận theo nói với cô.
“Lát nữa chúng ta gặp nhau đi, anh muốn gặp em".
Trì Tuyết hiển nhiên không từ chối, cô cũng mong gặp anh. Nên gật đầu ngay, "Được rồi, buổi tối chúng ta đi ăn đi."
Kỷ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Trì Tuyết dập máy xong trên mặt vẫn tươi cười như hoa. Quế Chi càng nhìn càng chướng mắt, sà sát người Trì Tuyết bẹo má.
“Nhìn bản mặt của cậu đi, cậu dễ dãi như vậy đàn ông không trân trọng đâu. Mới nói hai câu đã làm cậu vui đến vậy rồi”.
Trì Tuyết hồi thần lại, nhìn sang Quế Chi một chút rồi lắc đầu.
"Cậu chưa có người yêu không hiểu được đâu".
Bây giờ Quế Chi không đập chết Trì Tuyết, Quế Chi sẽ không tên Quế Chi nữa. Trì Tuyết cũng biết nói sai, vừa chống cự vừa hối hả xin tha, cười đến chảy cả nước mắt Quế Chi mới ngừng tay. Cô lắc lắc mái tóc ngắn củn cỡn, giọng điệu thoải mái xen lẫn ý mỉa mai, "Tha cho cô đó, lần sau còn vậy đừng trách chị đây ra tay độc ác".
Trì Tuyết gật đầu như giã tỏi, Quế Chi lúc này mới nhìn bộ váy công sở của Trì Tuyết.
"Tối nay đi gặp Kỷ tổng à?”
Trì Tuyết nhắc đến lại cười, đúng là đi gặp anh. Quế Chi vừa ngừng tay lại muốn đánh, bày cái bản mặt xuân tình ngời ngợi thế này cho ai xem? Cô nắm tay Trì Tuyết, như thể mẹ già dặn con thơ: “Cho dù cậu đối xử với tớ độc ác tuyệt tình, Quế Chi này vẫn chẳng bỏ cậu được. Kiếp trước chắc cậu là con cún tớ nuôi, nên đời này mới nhọc lòng thế này”.
Trì Tuyết còn ngẩn tò te, Quế Chi đã sờ áo sơ mi không có chút quyến rũ nào.
“Cậu tính mặc cái này đến gặp anh ấy à?”
Quế Chi lại lắc đầu nguầy nguậy, "Bỏ đi bỏ đi, chắc chắn kiếp trước tớ nợ cậu".
Và con sen Quế Chi kéo thẳng Trì Tuyết đến trung tâm thương mại, lựa sạch đồ trên giá cổ vũ Trì Tuyết vào phòng thay đồ, đến khi Trì Tuyết mặc một bộ váy chiết eo, phần lưng lộ ra quá nửa, đỏ ửng mặt mày ra ngoài, Quế Chi mới gật đầu.
"Đẹp".
Trì Tuyết là mẫu người truyền thống, ăn mặc hở hang thế này không phải là phong cách của cô, Trì Tuyết nhìn mình thật lâu, làn da trắng nõn nà, môi đỏ tóc dài, bộ váy ôm sát từng đường cong, làm sao cũng không thả lỏng tự nhiên nổi vậy là lắc đầu với Quế Chi.
"Tớ đi gặp chồng, chứ đâu phải gặp ai mà mặc thế này?"
Trì Tuyết xoay người, phía sau hở gần hết lưng kéo dài tận eo.
"Có bộ nào đàng hoàng chút không?"
Quế Chi gật đầu, lôi một bộ váy trên kệ xuống, Trì Tuyết cầm lấy nhìn trước ngó sau một chút, rồi đi vào trong. Đây là một váy dài ca rô, kết hợp với áo phông trắng, phía trước có một dải nơ giả cà vạt, không hề hở hang, dịu dàng nữ tính nổi bật gương mặt xinh xắn của Trì Tuyết, Trì Tuyết vừa nhìn đã thấy thích, mới quyết định lấy bộ này. Quế Chi nhìn lại bộ váy hở eo lúc nãy, tiếc nuối không thôi.
“Tớ cá là cậu mặc nó, anh ấy chẳng bao giờ giận nổi cậu một câu luôn".
“Bậy bạ, anh ấy không phải người phàm tục như thế".
“Có người nào không mê gái chứ, đây không phải là phàm tục, là thân thể khỏe mạnh".
Quế Chi sửa lời Trì Tuyết, trong phút chốc cô nhớ đến người nào đó khỏe mạnh mỗi đêm, nuốt nước miếng một cái rồi lắc đầu, gương mặt đỏ ửng không rõ vì sao. Trì Tuyết đẩy Quế Chi một cái.
“Cậu bậy quá đi."
Quế Chi tự nhiên bị đẩy, suýt nữa thì chúi đầu xuống đất, không hiểu gì nhìn Trì Tuyết đang ngượng chín mặt đứng bên kia. Quế Chi ghé sát lại, sờ má nóng hổi, cười khả ố.
“Ái chà chà, Trì Tuyết nhà ta đang nghĩ gì vậy? Ai mới bậy bạ chứ?"
Trì Tuyết da mặt mỏng chịu hết nổi, vội vàng quơ hết đồ đạc chạy ra tính tiền, để lại Quế Chi đang cười như được mùa đằng sau.
Quế Chi mua tặng Trì Tuyết bộ này, ban đầu Trì Tuyết còn từ chối, nhưng đến khi Quế Chi nhanh tay quẹt thẻ cô lại nuốt lại lời vào trong. Miệng than thở một hồi.
"Quế Chi nhà ta giàu thật"
Quế Chi liếc xéo Trì Tuyết, bày ra vẻ mặt hiển nhiên, rồi cất thẻ tín dụng vào túi áo khoác, khoác tay ngang qua eo Trì Tuyết kéo người đi. Trì Tuyết cầm theo váy đi theo Quế Chi, đến hàng ghế ngồi nghỉ bên cạnh thang cuốn thì nghe Quế Chi nói.
“Nếu nói về giàu có, thì là chồng cậu mới đúng ấy”.
"Thôi đi cô".
Đến chiều khi Kỷ Nhiên đến tìm cô, Trì Tuyết đã thay xong bộ váy nọ, ra ngoài vừa hay thấy anh mặc một bộ vest. Trì Tuyết nhìn chăm chăm vào bộ vest, từng đường kim mũi chỉ đều rất chỉnh chu, cho dù có muốn hạ cấp nó xuống thành hàng fake cũng không biết hạ giá từ đâu cả. Kỷ Nhiên lâu ngày không gặp Trì Tuyết, vừa gặp chỉ muốn lao đến cô, vậy mà Trì Tuyết không vui vẻ như anh tưởng tượng, trái lại nhìn chăm chăm bộ vest của mình.
Kỷ Nhiên nhìn quanh, vest vẫn bình thường ngay ngắn, Trì Tuyết nhìn gì mới được? Anh e dè đi sang.
"Trì Tuyết? Em thích vest à?"
Trì Tuyết hồi thần trở lại, lắc đầu.
"Không phải...”
Kỷ Nhiên gật đầu, "Vậy là em thích anh".
Trì Tuyết. "..."
Mới mấy ngày không gặp, Kỷ Nhiên cứ như người khác thế này là làm sao?
Kỷ Nhiên mặc kệ tất cả mọi người đang rối rắm nghĩ về chuyện làm sao thoát khỏi phòng lạnh này, với anh âm thanh kêu gào của gã Chỉnh và không khí lạnh lẽo của máy lạnh hai mươi độ không có gì đáng bận tâm, cái anh quan tâm lúc nào là làm sao xin lỗi được một cô gái mà anh không đoái hoài gì mấy ngày qua. Nếu là một người bình thường, Kỷ Nhiên hẳn sẽ chẳng cần xin lỗi gì, vì họ sẽ tự biết cách nhìn mặt đoán ý mà cúi đầu xin lỗi anh, nhưng người đó lại là Trì Tuyết, nên anh sai thì anh phải xin lỗi.
Hải Đăng lân la ngồi cạnh, mãi đến khi Kỷ Nhiên đăm chiêu suy nghĩ đến mức rượu tràn ra ly còn không hay, anh mới quyết định sẽ thò mặt ra cứu lấy những giọt rượu tràn trên bàn để không lãng phí. Hải Đăng đằng hắng, vỗ vai Kỷ Nhiên, đã thấy Kỷ Nhiên ngẩng lên, dáng vẻ ủ ê nặng nề.
"Có chuyện gì vậy?" Kỷ Nhiên đang bận suy nghĩ, mỗi lần anh suy nghĩ từ chối mọi sự làm phiền đến từ phía khác, Hải Đăng biết được điều này từ lâu, vậy mà hôm nay lại vô tình phạm vào. Hải Đăng nhìn Kỷ Nhiên như gầy đi hai cân, cho dù Kỷ Nhiên cân đối thon gọn gầy đi hai cân cũng không ảnh hưởng mấy đến vẻ đẹp của cậu em, nhưng Hải Đăng lại cứ muốn lo lắng cho Kỷ Nhiên đấy, vậy là đành nói.
"Cậu có chuyện gì vậy? Nói ra anh nghe xem nào".
Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng, thở dài lại thôi: “Anh đã có vợ đâu".
Hải Đăng cứng đờ người, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Kỷ Nhiên, anh không biết cậu ta còn có thể gợn đòn thế này.
“Không có vợ thì có làm sao? Kinh nghiệm về phụ nữ của anh nhiều hơn cậu là cái chắc".
Hải Đăng bốc phét, đám đàn em ai mà không biết anh đang bốc phét, nhưng đều nhìn nhau không dám nói gì. Nhìn Hải Đăng hất cằm như vậy, anh Quân chắc hẳn không tin đâu. Vậy mà họ sai rồi, Kỷ Nhiên không những tin, mà còn tin sắp sái cổ, hai người chụm đầu vào nhau, rủ rỉ gì đấy không ai nghe được. Kỷ Nhiên thì gật đầu liên tục, Hải Đăng càng nói càng hăng say.
“Nên cậu phải giả vờ đáng thương vào, thái độ nhận lỗi phải chân thành lễ độ. Cổ nói một là một, nói hai là hai, nói một cộng hai bằng mười cậu cũng phải gật đầu, như vậy may ra mới có hy vọng".
Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng như người lạ, rồi xoa cầm, mới gật đầu: “Liệu cô ấy có tin không?"
Hải Đăng nhìn anh, "Không tin cậu phải làm sao cho người ta tin chứ".
Hải Đăng biết chắc Kỷ Nhiên không hiểu, làm sao Kỷ Nhiên hiểu được mấy chuyện gió trăng này, khi mà gần mấy chục năm trên đời còn chưa cầm tay con gái chứ. Vậy là thân là đàn anh đi trước, Hải Đăng đành phải ra vẻ dạy bảo những đứa em chưa trải sự đời. Anh dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất, nói với Kỷ Nhiên:
"Cậu biết cái gì là dịu dàng không? Con gái yêu bằng tai, cậu phải nói nhẹ nhàng dịu dàng vào, rồi chân thành xin lỗi, lồng thêm chút thảm thương, ví dụ thiếu em anh không sống nổi... một ngày không gặp em anh làm gì cũng không xong... kiểu kiểu đấy. Kiểu gì cô ấy chẳng tha thứ cho cậu?"
Đám đàn em nhìn sang Hải Đăng, mấy câu này anh ta gặp ai chẳng nói, Hải Đăng không phải dạng lăng nhăng, nhưng dỗ gái chắc cũng có đôi ba lần. Chỉ là, cho dù họ trong giang hồ đi nữa, vẫn biết được con gái thời này ai mà tin mấy lời như vậy nữa, còn không bằng đập một cọc tiền cho họ vui còn hơn. Đám đàn em muốn lên tiếng ngăn cản, thì Kỷ Nhiên đã tin theo lời Hải Đăng xúi giục mà gọi điện thoại đi, cả đám muốn khóc tiếng miên, cúi đầu nghĩ về chuyện làm sao ra khỏi căn phòng này, chỉ sợ Kỷ Nhiên giận quá hóa điên đem họ ra rủa xả thì nguy.
Dù có bao nhiêu người đấu tranh tâm lý, vẫn không ảnh hưởng gì Kỷ Nhiên đang dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất, ngồi thẳng lưng như sắp kí hợp đồng trăm tỷ, chờ điện thoại đổ chuông.
“Trì Tuyết”.
Giọng Kỷ Nhiên thiếu điều vắt ra nước, Trì Tuyết nghe mà run rẩy một hồi. Ai nói cho cô biết hôm nay là ngày gì, ông chồng của mình mấy hôm nay không thèm đoái hoài gì mình dù chỉ là một chút, bỗng gọi điện đến tìm mình. Mà còn dùng chất giọng kiểu này nữa chứ.
"Nhiên? Anh sao vậy?"
Có lẽ Kỷ Nhiên quá khẩn trương, nên chưa gì đã nói thẳng vào vấn đề chính: "Trì Tuyết, thiếu em anh không sống nổi."
"... " Trì Tuyết không biết mình và khí oxi có đặc điểm gì giống nhau. Anh sợ cô chưa nghe rõ, nhìn lướt sang thấy Hải Đăng đang cổ vũ, vậy là nói tiếp.
"Một ngày không gặp em như cách ba thu..."
Trì Tuyết bật cười, tiếng cười thanh thót làm Kỷ Nhiên ngơ ngẩn cả người. Quế Chi đang ngồi cạnh, lúc này cũng ghé mắt nhìn sang. Nói con gái sáng nắng chiều mưa trưa lâm thâm cũng chẳng sai chút nào. Sáng nay đến công ty, Trì Tuyết mặt ủ mày ê, ai hỏi gì cũng không nói, đồ ăn vặt cũng chẳng buồn quan tâm. Quế Chi quan sát hết cả buổi mới nghĩ, có khi Trì Tuyết thất tình đến nơi, nên đang nghĩ không biết làm sao dỗ dành cô bạn, thì thấy điện thoại gọi đến. Quế Chi ngó thấy tên anh, chưa kịp nói Trì Tuyết phải lên mặt giận ngược, thì cô đã bật cười. Được rồi, con bạn thiếu nghị lực này.
Cô vừa nghe xong hai câu, cười xong cơn giận đã mất tăm. Kỷ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ giơ ngón cái với Hải Đăng. Anh thuận theo nói với cô.
“Lát nữa chúng ta gặp nhau đi, anh muốn gặp em".
Trì Tuyết hiển nhiên không từ chối, cô cũng mong gặp anh. Nên gật đầu ngay, "Được rồi, buổi tối chúng ta đi ăn đi."
Kỷ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Trì Tuyết dập máy xong trên mặt vẫn tươi cười như hoa. Quế Chi càng nhìn càng chướng mắt, sà sát người Trì Tuyết bẹo má.
“Nhìn bản mặt của cậu đi, cậu dễ dãi như vậy đàn ông không trân trọng đâu. Mới nói hai câu đã làm cậu vui đến vậy rồi”.
Trì Tuyết hồi thần lại, nhìn sang Quế Chi một chút rồi lắc đầu.
"Cậu chưa có người yêu không hiểu được đâu".
Bây giờ Quế Chi không đập chết Trì Tuyết, Quế Chi sẽ không tên Quế Chi nữa. Trì Tuyết cũng biết nói sai, vừa chống cự vừa hối hả xin tha, cười đến chảy cả nước mắt Quế Chi mới ngừng tay. Cô lắc lắc mái tóc ngắn củn cỡn, giọng điệu thoải mái xen lẫn ý mỉa mai, "Tha cho cô đó, lần sau còn vậy đừng trách chị đây ra tay độc ác".
Trì Tuyết gật đầu như giã tỏi, Quế Chi lúc này mới nhìn bộ váy công sở của Trì Tuyết.
"Tối nay đi gặp Kỷ tổng à?”
Trì Tuyết nhắc đến lại cười, đúng là đi gặp anh. Quế Chi vừa ngừng tay lại muốn đánh, bày cái bản mặt xuân tình ngời ngợi thế này cho ai xem? Cô nắm tay Trì Tuyết, như thể mẹ già dặn con thơ: “Cho dù cậu đối xử với tớ độc ác tuyệt tình, Quế Chi này vẫn chẳng bỏ cậu được. Kiếp trước chắc cậu là con cún tớ nuôi, nên đời này mới nhọc lòng thế này”.
Trì Tuyết còn ngẩn tò te, Quế Chi đã sờ áo sơ mi không có chút quyến rũ nào.
“Cậu tính mặc cái này đến gặp anh ấy à?”
Quế Chi lại lắc đầu nguầy nguậy, "Bỏ đi bỏ đi, chắc chắn kiếp trước tớ nợ cậu".
Và con sen Quế Chi kéo thẳng Trì Tuyết đến trung tâm thương mại, lựa sạch đồ trên giá cổ vũ Trì Tuyết vào phòng thay đồ, đến khi Trì Tuyết mặc một bộ váy chiết eo, phần lưng lộ ra quá nửa, đỏ ửng mặt mày ra ngoài, Quế Chi mới gật đầu.
"Đẹp".
Trì Tuyết là mẫu người truyền thống, ăn mặc hở hang thế này không phải là phong cách của cô, Trì Tuyết nhìn mình thật lâu, làn da trắng nõn nà, môi đỏ tóc dài, bộ váy ôm sát từng đường cong, làm sao cũng không thả lỏng tự nhiên nổi vậy là lắc đầu với Quế Chi.
"Tớ đi gặp chồng, chứ đâu phải gặp ai mà mặc thế này?"
Trì Tuyết xoay người, phía sau hở gần hết lưng kéo dài tận eo.
"Có bộ nào đàng hoàng chút không?"
Quế Chi gật đầu, lôi một bộ váy trên kệ xuống, Trì Tuyết cầm lấy nhìn trước ngó sau một chút, rồi đi vào trong. Đây là một váy dài ca rô, kết hợp với áo phông trắng, phía trước có một dải nơ giả cà vạt, không hề hở hang, dịu dàng nữ tính nổi bật gương mặt xinh xắn của Trì Tuyết, Trì Tuyết vừa nhìn đã thấy thích, mới quyết định lấy bộ này. Quế Chi nhìn lại bộ váy hở eo lúc nãy, tiếc nuối không thôi.
“Tớ cá là cậu mặc nó, anh ấy chẳng bao giờ giận nổi cậu một câu luôn".
“Bậy bạ, anh ấy không phải người phàm tục như thế".
“Có người nào không mê gái chứ, đây không phải là phàm tục, là thân thể khỏe mạnh".
Quế Chi sửa lời Trì Tuyết, trong phút chốc cô nhớ đến người nào đó khỏe mạnh mỗi đêm, nuốt nước miếng một cái rồi lắc đầu, gương mặt đỏ ửng không rõ vì sao. Trì Tuyết đẩy Quế Chi một cái.
“Cậu bậy quá đi."
Quế Chi tự nhiên bị đẩy, suýt nữa thì chúi đầu xuống đất, không hiểu gì nhìn Trì Tuyết đang ngượng chín mặt đứng bên kia. Quế Chi ghé sát lại, sờ má nóng hổi, cười khả ố.
“Ái chà chà, Trì Tuyết nhà ta đang nghĩ gì vậy? Ai mới bậy bạ chứ?"
Trì Tuyết da mặt mỏng chịu hết nổi, vội vàng quơ hết đồ đạc chạy ra tính tiền, để lại Quế Chi đang cười như được mùa đằng sau.
Quế Chi mua tặng Trì Tuyết bộ này, ban đầu Trì Tuyết còn từ chối, nhưng đến khi Quế Chi nhanh tay quẹt thẻ cô lại nuốt lại lời vào trong. Miệng than thở một hồi.
"Quế Chi nhà ta giàu thật"
Quế Chi liếc xéo Trì Tuyết, bày ra vẻ mặt hiển nhiên, rồi cất thẻ tín dụng vào túi áo khoác, khoác tay ngang qua eo Trì Tuyết kéo người đi. Trì Tuyết cầm theo váy đi theo Quế Chi, đến hàng ghế ngồi nghỉ bên cạnh thang cuốn thì nghe Quế Chi nói.
“Nếu nói về giàu có, thì là chồng cậu mới đúng ấy”.
"Thôi đi cô".
Đến chiều khi Kỷ Nhiên đến tìm cô, Trì Tuyết đã thay xong bộ váy nọ, ra ngoài vừa hay thấy anh mặc một bộ vest. Trì Tuyết nhìn chăm chăm vào bộ vest, từng đường kim mũi chỉ đều rất chỉnh chu, cho dù có muốn hạ cấp nó xuống thành hàng fake cũng không biết hạ giá từ đâu cả. Kỷ Nhiên lâu ngày không gặp Trì Tuyết, vừa gặp chỉ muốn lao đến cô, vậy mà Trì Tuyết không vui vẻ như anh tưởng tượng, trái lại nhìn chăm chăm bộ vest của mình.
Kỷ Nhiên nhìn quanh, vest vẫn bình thường ngay ngắn, Trì Tuyết nhìn gì mới được? Anh e dè đi sang.
"Trì Tuyết? Em thích vest à?"
Trì Tuyết hồi thần trở lại, lắc đầu.
"Không phải...”
Kỷ Nhiên gật đầu, "Vậy là em thích anh".
Trì Tuyết. "..."
Mới mấy ngày không gặp, Kỷ Nhiên cứ như người khác thế này là làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.