Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi
Chương 66: Bởi vì anh đang chờ em
Tư Không Vũ Tịch
24/05/2023
Cô rời khỏi tòa soạn trời đã tối sầm, dạo này dứt mưa, không khí cũng
không quay về oi ả như vài tuần trước nữa, thời tiết thay đổi thất
thường hơn cả tính cách người con gái.
Cô vừa chào Quế Chi, đã thấy chiếc xe quen thuộc bên góc đường, trong ngày có bao nhiêu bực dọc cũng thấy vơi đâu mất, bước chân cũng nhanh chóng đi về phía anh. Chính cô cũng không biết, tâm trạng của mình bị anh ảnh hưởng nhiều như thế từ khi nào.
Anh dừng xe đã lâu, anh tắt máy ngồi trong xe nhìn về phía cổng đợi, đã thấy cô bước nhanh về phía mình, vậy là trên môi cũng nở nụ cười khẽ. Anh đứng xuống xe, mở cửa xe ra, cô đến gần anh, như thể vừa đi vừa chạy, phải mất một lúc mới lấy lại nhịp thở đều đều của mình. Anh nhìn cô rồi cười rất nhẹ.
"Có ai đuổi em đâu mà em đi gấp thế?”
“Bởi vì anh đang chờ em”.
Cô đáp, trong ánh mắt như có ánh sao.
''Nên em không muốn anh chờ".
Cô không biết câu nói của mình cuộn thành một cơn bão lớn trong lòng anh, cô càng không biết khi nghe xong câu nói ấy, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh ngỡ như chỉ thấy có mình bóng dáng của chính anh, là một sự rung động lớn lao nhường nào. Anh vốn là đàn ông, không biết cách bày tỏ quá nhiều tình cảm, chỉ biết đỡ đầu cô để cô thoải mái ngồi vào xe, rồi đóng cửa lại. Không gian trong xe rất kín đáo, cô vừa ngồi vào, còn chưa nghe thấy anh đáp lại, nên cũng không suy nghĩ gì thêm.
Chỉ là khi anh nghiêng người vào ghế lái, mãi chẳng lái xe đi, cô mới tò mò nhìn sang anh. Anh vẫn ngồi nhìn phía trước, không muốn lái xe, cô khi này mới nghĩ mình nên nhắc anh một chút, vì ở đây là trước cổng tòa soạn, anh không lái xe đi sẽ ảnh hưởng giao thông.
"Anh không đi à?”
Anh nhìn sang, cô thấy trong mắt anh có do dự. Rồi lại sáng rực rỡ.
“Anh… bỗng rất muốn hôn em”.
Cô đỏ mặt, quay sang cửa xe không nhìn anh nữa. Anh thấy cô như vậy không nói gì nữa, lúc này mới từ từ lăn bánh đi. Vậy mà khi qua hai ngã tư, dừng một lần đèn đỏ, nhìn người qua đường qua qua lại lại đi nhanh tìm đường về nhà, cô mới khe khẽ nói.
“Được”.
Anh lúc này mới biết cô nói được là gì. Trong lòng mừng như điên, nhưng đang lái xe không thể lơ là được, anh ảo não không thôi, cảm giác cứ như mình mới biết yêu lần đầu. Mà thật, trước giờ anh nào có tiếp xúc gần gũi với phái nữ, cô là sự ngoài ý muốn của đời anh rồi. Anh tuy nghe vậy, vẫn không nhịn được ý trêu cô.
“Được gì cơ?"
Cô nhìn anh, anh không giả vờ, nhưng nào cho cô tự nguyện. Anh vẫn cứ giữ thái độ vô thưởng vô phạt, làm cô ngại nhắc lại. Anh lái xe một lúc, mới dừng ở siêu thị nhỏ gần nhà. Anh cho xe vào bãi, cô vẫn còn đang loay hoay mở cửa xe, thì anh đã xuống trước rồi.
Đến khi anh mở cửa ra, cô mới thò đầu ra, chuẩn bị ra ngoài, thì cả thân thể rơi vào vòng ấm của anh. Anh chống hai tay sau ghế tựa, cúi đầu nhìn cô. Cô chỉ nghe tim mình đập như trống, giọng nói hơi run khẽ.
“Anh làm gì vậy?”
“Hôn em”.
Anh vừa dứt lời, đã cúi đầu hôn xuống. Cô không kịp phản ứng, đến khi cô định thần anh đã kết thúc nụ hôn từ bao giờ, dắt tay cô đến siêu thị vắng người, đến khi hơi lạnh trong siêu thị phả ra, hai má của cô mới bớt nhiệt.
Anh lựa đồ ăn, cô thấy anh tự nhiên cũng không lúng túng mấy nữa, đi theo anh phụ anh xách đồ. Cảm giác này thật lạ, cứ như đi cùng với người yêu. Cô nghĩ đến đây, rồi lại thấy anh đưa cho cô một bó rau cải, ngẩn người hồi lâu ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh.
“Em thích ăn rau này không?"
Cô chỉ biết gật đầu, nhìn anh chọn lựa từng thứ tỉ mỉ. Hỏi cái gì cũng gật đầu, đến khi thấy anh cầm lên một hộp durex, tiếp tục hỏi cô.
“Loại này thì sao?"
Cô chuẩn bị gật đầu, đã thấy anh cười như có như không, cô mới bần thần nhìn kĩ đồ trên tay anh. Ngượng đến mức cao giọng.
“Không thích!!!”
Anh bật cười ha hả, bỏ lại đồ xuống, đi thanh toán đồ. Cô cúi gầm mặt không dám nhìn ai, khẽ nhéo eo anh một cái. Anh thấy vậy không ghẹo cô nữa, choàng vai cô kéo ra cửa, cúi đầu nói thầm.
“Được rồi, hôn em một cái thôi, sao lại ngẩn cả chiều vậy?”
Cô liếc xéo anh, nhưng phải công nhận nhờ vậy mà không còn bối rối nữa, trong lòng ngọt ngào như kẹo. Anh cầm hết giỏ cho cô, thấy vậy mới đưa tay, ý bảo anh đưa bớt cho mình. Anh mới dời hết đồ sang một tay, tay phải nắm lấy tay trái của cô.
“Nắm anh là được rồi".
Trì Tuyết nhìn nụ cười của anh trong ánh đèn màu, ngơ ra một lúc mới dần nắm lại tay anh. Cả hai cứ vậy tựa vào nhau, quay trở lại nhà mình.
Quế Chi mặc một bộ váy đen tuyền, kẹp tóc một bên, ngồi trước gương dặm lại son môi. Cho dù cô biết không ai để tâm cô xấu hay đẹp, người đêm nay cũng vậy, vẫn muốn chỉnh trang cho mình rực rỡ nhất có thể. Khi này trời đã tối hẳn, bên ngoài gió lạnh khiến cô nổi da gà. Tài xế riêng nhìn thấy vậy, mới tăng nhiệt độ xe, rồi mở xe cho Quế Chi. Quế Chi nhìn anh ta một lúc rồi cũng ngồi vào trong xe.
Quế Chi không dùng nước hoa, không thích mùi hương nào đặc biệt, nhưng trên xe khi nào cũng có hương ngọt như kẹo, không biết tài xế cố tình xịt hay có ai dặn dò. Quế Chi vừa ngồi trên xe, tài xế đã quay đầu hỏi cô.
“Đi đâu ạ?”
Quế Chi không thích sự xa cách của tài xế, nhưng vẫn đáp lại.
“Đến nhà hàng Bách Hợp”.
Tài xế không nói gì nữa, lái xe đi. Nhà hàng nằm bên cạnh hồ Bắc Giang, chỗ này khá sang trọng, hầu như người giàu có cũng rất ít khi đến đây ăn. Quế Chi xuống xe, đã có người ra hỏi han ân cần. Phục vụ giọng nhẹ nhàng ngọt ngào như rót mật.
“Chị có đặt bàn trước chưa ạ? Chị đi mấy người? Để em dẫn chị đến".
Quế Chi nhìn đồng hồ, tám giờ hơn, vậy là gật đầu.
“Chị tìm giúp em bàn của Nguyễn Minh."
Phục vụ vừa nghe tên, không khỏi nhìn cô một chút, rồi dẫn cô đi vào trong. Quế Chi đi qua những bàn đông thực khách, đến một gian phòng nhỏ, khi này mới vào trong. Ở giữa phòng, có một người đàn ông đã ngồi từ bao giờ.
Tháng năm để lại trên anh những dấu vết không thể phai mờ, Quế Chi vừa vào anh đã nhận ra ngay, quay lại nhìn cô từ trên xuống dưới. Quế Chi nhìn anh một lúc, cố gắng tìm những dấu vết mệt mỏi trên gương mặt còn trẻ của anh, thời gian khiến anh thêm phần phong trần, như một loại rượu ngon càng để càng nồng nàn dư hương.
Quế Chi hít sâu một hơi, dù có qua bao lâu, đối mặt với anh, cô giống như một đứa trẻ mãi không bao giờ lớn, cho dù không thường xuyên chạy đến tìm anh nữa, nhưng vẫn không điều khiển được trái tim mình. Quế Chi khi này mới đưa tay tính vuốt tóc, mới nhớ ra tóc mình đã cắt phăng đi lâu rồi, vậy là lúng túng hạ tay xuống. Cô cố làm ra vẻ tự nhiên, nắm chặt ví da của mình đến gần anh, rồi lại mất vài giây mới gọi ra.
“Chú”.
Minh nghe thấy cô, trong đôi mắt thâm trầm có ít ánh sáng lọt vào, khiến cả người anh nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Bé Chi dạo này lớn ghê".
Quế Chi nghe vậy mới khựng lại một chút, bấy giờ mới kéo ghế ngồi gần anh. Minh là chú của cô, năm ấy bà nội hiếm muộn, chẳng hiểu sao lại mang thai được Minh. Bà nhất quyết sinh Minh ra, nên chú của cô trông chẳng khác gì anh cô cả, chỉ có nét thâm trầm của anh, làm cô vĩnh viễn chỉ như một đứa trẻ. Quế Chi biết điều đấy, mỗi lần anh bên cạnh mình, sự chiều chuộng của anh, chẳng khác nào với con gái cả. Vậy là cô mỉm cười, chẳng biết ngọt ngào ra sao, chỉ thấy miệng hơi đắng, nói một câu đùa theo.
“Chú, cháu mới gặp chú tháng trước mà."
Quế Chi cười tươi như hoa, Minh thấy cô như vậy, nhéo mũi cô theo thói quen.
“Nghịch ngợm”.
Bàn tay anh nhu nhẹ mũi, Quế Chi cứng người, vẫn cố gắng đáp lại anh.
“Đâu có đâu, người ta ngoan như vậy mà”.
Minh vừa tan ca đã thấy Quế Chi hẹn mình, chưa suy nghĩ gì đã đến đây. Ngay cả đồ còn chưa thay, mới thấy anh thích Quế Chi đến nhường nào. Minh không có con gái, cũng chưa có ý định lập gia đình, sinh ra trong một gia đình giàu có từ nhỏ, nên anh để tâm lên sự nghiệp cũng hơn người bình thường nhiều. Thành ra mỗi lần gặp cô cháu nhỏ này, anh đều muốn thương cô hơn, như thể bù đắp lại việc mình không có vợ con gì vậy.
Quế Chi đợi nhân viên bưng đồ lên, rồi mới bắt đầu tự tay bóc vỏ tôm, cô làm rất chậm, bóc một con tôm tận năm phút, nhưng không ăn mà bỏ vào chén của Minh. Quế Chi sau lưng luôn gọi Minh là anh, nhưng trước mặt anh nào dám, chỉ có thể gọi là chú, một câu cũng chú, hai câu cũng chú, bây giờ ngay cả tôm chua cay cô thích, cũng bỏ vào chén của anh.
“Cháu có gì muốn xin à? Sao lại đối xử tốt với chú vậy?"
Quế Chi cười khanh khách, nhìn không thấy cảm xúc gì khác lạ.
“Cháu đâu có đâu, lâu ngày mới gặp chú nên muốn chăm sóc chú thôi, chú còn nghĩ cháu như vậy đấy.”
Minh thấy Quế Chi dẻo miệng, không hề nghĩ gì nhiều, ăn tôm cô bóc cho. Bấy giờ mới gắp cho cô một miếng sườn chua ngọt. Quế Chi thích nhất ăn sườn chua ngọt, mấy lần qua nhà khi nào cô cũng quấn lấy anh nói nấu món này, tuy gần đây Quế Chi ít sang thăm, nhưng anh vẫn còn nhớ thói quen này.
Quế Chi nhìn thấy miếng sườn chua ngọt, trong lòng rối râm một đỗi. Muốn bỏ ra, nhưng rồi vẫn cố gắng nuốt xuống. Minh thấy Quế Chi chần chừ chẳng ăn ngay, mới quan tâm hỏi.
“Sao vậy? Không ngon à?"
Quế Chi nén cảm giác đắng nghét trong miệng, lắc đầu.
“Ngon lắm ạ”.
“Ngon thì ăn nhiều một chút".
Minh không nghĩ sâu, lại gấp cho cô thêm một miếng. Quế Chi quả rất thích sườn xào chua ngọt, nhưng kể từ bữa cơm cuối cùng ở nhà anh, cô không thích sườn xào nữa. Không biết phải giải thích với anh ra sao, đành nén xuống ăn hết đồ anh gắp cho. Quế Chi nghĩ, chỉ cần anh đưa, có lẽ thứ gì cô cũng ăn được.
Cả hai ăn cơm trong tâm trạng mỗi người mỗi khác. Gần đây Minh thường xuyên đi công tác, nếu không phải anh vẫn cưng chiều cô như cũ, cô còn nghĩ anh tránh mặt không chừng. May mà không phải, Quế Chi vừa ăn vừa nghĩ, thì ra bên cạnh người mình yêu quý, cho dù đau đớn cũng ngọt ngào.
Quế Chi ăn xong, mới vào đề.
"Dạo này công ty của bố Trì Tuyết đang bị Hoài Khanh thu mua cổ phiếu… "
Minh nghe xong nhìn Quế Chi, khi này mới hiểu mục đích của buổi tối nay.
Anh thở dài.
“Chú còn tưởng cháu nhớ chú nên đi ăn tối với chú, ra là vì bạn thân mình à?"
Quế Chi lại thoáng lạc nhịp, nhưng vẫn cười rộ lên.
“Đâu có, cháu nhớ chú mà".
Minh không để trong lòng, xoa xoa đầu Quế Chi.
“Được rồi, chú sẽ lưu tâm, yên tâm chưa?"
Quế Chi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, trong giới thương nhân, danh tiếng của Minh cũng không kém gì ai. Trong nước có một số tập đoàn lớn, chỉ cần nhắc tên mọi người đều biết, ngoài Eudora ra, còn một số khác, tập đoàn Nguyễn Minh Group của Minh cũng nằm trong đó. Nếu anh chịu ra tay giúp đỡ, vậy nguy cơ của công ty bố cô đã được giải quyết phần nào rồi.
“Cảm ơn chú”.
Quế Chi cười ngọt ngào. Minh thấy vậy chỉ lắc lắc đầu, rót thêm nước vào ly cho cô.
Cô vừa chào Quế Chi, đã thấy chiếc xe quen thuộc bên góc đường, trong ngày có bao nhiêu bực dọc cũng thấy vơi đâu mất, bước chân cũng nhanh chóng đi về phía anh. Chính cô cũng không biết, tâm trạng của mình bị anh ảnh hưởng nhiều như thế từ khi nào.
Anh dừng xe đã lâu, anh tắt máy ngồi trong xe nhìn về phía cổng đợi, đã thấy cô bước nhanh về phía mình, vậy là trên môi cũng nở nụ cười khẽ. Anh đứng xuống xe, mở cửa xe ra, cô đến gần anh, như thể vừa đi vừa chạy, phải mất một lúc mới lấy lại nhịp thở đều đều của mình. Anh nhìn cô rồi cười rất nhẹ.
"Có ai đuổi em đâu mà em đi gấp thế?”
“Bởi vì anh đang chờ em”.
Cô đáp, trong ánh mắt như có ánh sao.
''Nên em không muốn anh chờ".
Cô không biết câu nói của mình cuộn thành một cơn bão lớn trong lòng anh, cô càng không biết khi nghe xong câu nói ấy, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh ngỡ như chỉ thấy có mình bóng dáng của chính anh, là một sự rung động lớn lao nhường nào. Anh vốn là đàn ông, không biết cách bày tỏ quá nhiều tình cảm, chỉ biết đỡ đầu cô để cô thoải mái ngồi vào xe, rồi đóng cửa lại. Không gian trong xe rất kín đáo, cô vừa ngồi vào, còn chưa nghe thấy anh đáp lại, nên cũng không suy nghĩ gì thêm.
Chỉ là khi anh nghiêng người vào ghế lái, mãi chẳng lái xe đi, cô mới tò mò nhìn sang anh. Anh vẫn ngồi nhìn phía trước, không muốn lái xe, cô khi này mới nghĩ mình nên nhắc anh một chút, vì ở đây là trước cổng tòa soạn, anh không lái xe đi sẽ ảnh hưởng giao thông.
"Anh không đi à?”
Anh nhìn sang, cô thấy trong mắt anh có do dự. Rồi lại sáng rực rỡ.
“Anh… bỗng rất muốn hôn em”.
Cô đỏ mặt, quay sang cửa xe không nhìn anh nữa. Anh thấy cô như vậy không nói gì nữa, lúc này mới từ từ lăn bánh đi. Vậy mà khi qua hai ngã tư, dừng một lần đèn đỏ, nhìn người qua đường qua qua lại lại đi nhanh tìm đường về nhà, cô mới khe khẽ nói.
“Được”.
Anh lúc này mới biết cô nói được là gì. Trong lòng mừng như điên, nhưng đang lái xe không thể lơ là được, anh ảo não không thôi, cảm giác cứ như mình mới biết yêu lần đầu. Mà thật, trước giờ anh nào có tiếp xúc gần gũi với phái nữ, cô là sự ngoài ý muốn của đời anh rồi. Anh tuy nghe vậy, vẫn không nhịn được ý trêu cô.
“Được gì cơ?"
Cô nhìn anh, anh không giả vờ, nhưng nào cho cô tự nguyện. Anh vẫn cứ giữ thái độ vô thưởng vô phạt, làm cô ngại nhắc lại. Anh lái xe một lúc, mới dừng ở siêu thị nhỏ gần nhà. Anh cho xe vào bãi, cô vẫn còn đang loay hoay mở cửa xe, thì anh đã xuống trước rồi.
Đến khi anh mở cửa ra, cô mới thò đầu ra, chuẩn bị ra ngoài, thì cả thân thể rơi vào vòng ấm của anh. Anh chống hai tay sau ghế tựa, cúi đầu nhìn cô. Cô chỉ nghe tim mình đập như trống, giọng nói hơi run khẽ.
“Anh làm gì vậy?”
“Hôn em”.
Anh vừa dứt lời, đã cúi đầu hôn xuống. Cô không kịp phản ứng, đến khi cô định thần anh đã kết thúc nụ hôn từ bao giờ, dắt tay cô đến siêu thị vắng người, đến khi hơi lạnh trong siêu thị phả ra, hai má của cô mới bớt nhiệt.
Anh lựa đồ ăn, cô thấy anh tự nhiên cũng không lúng túng mấy nữa, đi theo anh phụ anh xách đồ. Cảm giác này thật lạ, cứ như đi cùng với người yêu. Cô nghĩ đến đây, rồi lại thấy anh đưa cho cô một bó rau cải, ngẩn người hồi lâu ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh.
“Em thích ăn rau này không?"
Cô chỉ biết gật đầu, nhìn anh chọn lựa từng thứ tỉ mỉ. Hỏi cái gì cũng gật đầu, đến khi thấy anh cầm lên một hộp durex, tiếp tục hỏi cô.
“Loại này thì sao?"
Cô chuẩn bị gật đầu, đã thấy anh cười như có như không, cô mới bần thần nhìn kĩ đồ trên tay anh. Ngượng đến mức cao giọng.
“Không thích!!!”
Anh bật cười ha hả, bỏ lại đồ xuống, đi thanh toán đồ. Cô cúi gầm mặt không dám nhìn ai, khẽ nhéo eo anh một cái. Anh thấy vậy không ghẹo cô nữa, choàng vai cô kéo ra cửa, cúi đầu nói thầm.
“Được rồi, hôn em một cái thôi, sao lại ngẩn cả chiều vậy?”
Cô liếc xéo anh, nhưng phải công nhận nhờ vậy mà không còn bối rối nữa, trong lòng ngọt ngào như kẹo. Anh cầm hết giỏ cho cô, thấy vậy mới đưa tay, ý bảo anh đưa bớt cho mình. Anh mới dời hết đồ sang một tay, tay phải nắm lấy tay trái của cô.
“Nắm anh là được rồi".
Trì Tuyết nhìn nụ cười của anh trong ánh đèn màu, ngơ ra một lúc mới dần nắm lại tay anh. Cả hai cứ vậy tựa vào nhau, quay trở lại nhà mình.
Quế Chi mặc một bộ váy đen tuyền, kẹp tóc một bên, ngồi trước gương dặm lại son môi. Cho dù cô biết không ai để tâm cô xấu hay đẹp, người đêm nay cũng vậy, vẫn muốn chỉnh trang cho mình rực rỡ nhất có thể. Khi này trời đã tối hẳn, bên ngoài gió lạnh khiến cô nổi da gà. Tài xế riêng nhìn thấy vậy, mới tăng nhiệt độ xe, rồi mở xe cho Quế Chi. Quế Chi nhìn anh ta một lúc rồi cũng ngồi vào trong xe.
Quế Chi không dùng nước hoa, không thích mùi hương nào đặc biệt, nhưng trên xe khi nào cũng có hương ngọt như kẹo, không biết tài xế cố tình xịt hay có ai dặn dò. Quế Chi vừa ngồi trên xe, tài xế đã quay đầu hỏi cô.
“Đi đâu ạ?”
Quế Chi không thích sự xa cách của tài xế, nhưng vẫn đáp lại.
“Đến nhà hàng Bách Hợp”.
Tài xế không nói gì nữa, lái xe đi. Nhà hàng nằm bên cạnh hồ Bắc Giang, chỗ này khá sang trọng, hầu như người giàu có cũng rất ít khi đến đây ăn. Quế Chi xuống xe, đã có người ra hỏi han ân cần. Phục vụ giọng nhẹ nhàng ngọt ngào như rót mật.
“Chị có đặt bàn trước chưa ạ? Chị đi mấy người? Để em dẫn chị đến".
Quế Chi nhìn đồng hồ, tám giờ hơn, vậy là gật đầu.
“Chị tìm giúp em bàn của Nguyễn Minh."
Phục vụ vừa nghe tên, không khỏi nhìn cô một chút, rồi dẫn cô đi vào trong. Quế Chi đi qua những bàn đông thực khách, đến một gian phòng nhỏ, khi này mới vào trong. Ở giữa phòng, có một người đàn ông đã ngồi từ bao giờ.
Tháng năm để lại trên anh những dấu vết không thể phai mờ, Quế Chi vừa vào anh đã nhận ra ngay, quay lại nhìn cô từ trên xuống dưới. Quế Chi nhìn anh một lúc, cố gắng tìm những dấu vết mệt mỏi trên gương mặt còn trẻ của anh, thời gian khiến anh thêm phần phong trần, như một loại rượu ngon càng để càng nồng nàn dư hương.
Quế Chi hít sâu một hơi, dù có qua bao lâu, đối mặt với anh, cô giống như một đứa trẻ mãi không bao giờ lớn, cho dù không thường xuyên chạy đến tìm anh nữa, nhưng vẫn không điều khiển được trái tim mình. Quế Chi khi này mới đưa tay tính vuốt tóc, mới nhớ ra tóc mình đã cắt phăng đi lâu rồi, vậy là lúng túng hạ tay xuống. Cô cố làm ra vẻ tự nhiên, nắm chặt ví da của mình đến gần anh, rồi lại mất vài giây mới gọi ra.
“Chú”.
Minh nghe thấy cô, trong đôi mắt thâm trầm có ít ánh sáng lọt vào, khiến cả người anh nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Bé Chi dạo này lớn ghê".
Quế Chi nghe vậy mới khựng lại một chút, bấy giờ mới kéo ghế ngồi gần anh. Minh là chú của cô, năm ấy bà nội hiếm muộn, chẳng hiểu sao lại mang thai được Minh. Bà nhất quyết sinh Minh ra, nên chú của cô trông chẳng khác gì anh cô cả, chỉ có nét thâm trầm của anh, làm cô vĩnh viễn chỉ như một đứa trẻ. Quế Chi biết điều đấy, mỗi lần anh bên cạnh mình, sự chiều chuộng của anh, chẳng khác nào với con gái cả. Vậy là cô mỉm cười, chẳng biết ngọt ngào ra sao, chỉ thấy miệng hơi đắng, nói một câu đùa theo.
“Chú, cháu mới gặp chú tháng trước mà."
Quế Chi cười tươi như hoa, Minh thấy cô như vậy, nhéo mũi cô theo thói quen.
“Nghịch ngợm”.
Bàn tay anh nhu nhẹ mũi, Quế Chi cứng người, vẫn cố gắng đáp lại anh.
“Đâu có đâu, người ta ngoan như vậy mà”.
Minh vừa tan ca đã thấy Quế Chi hẹn mình, chưa suy nghĩ gì đã đến đây. Ngay cả đồ còn chưa thay, mới thấy anh thích Quế Chi đến nhường nào. Minh không có con gái, cũng chưa có ý định lập gia đình, sinh ra trong một gia đình giàu có từ nhỏ, nên anh để tâm lên sự nghiệp cũng hơn người bình thường nhiều. Thành ra mỗi lần gặp cô cháu nhỏ này, anh đều muốn thương cô hơn, như thể bù đắp lại việc mình không có vợ con gì vậy.
Quế Chi đợi nhân viên bưng đồ lên, rồi mới bắt đầu tự tay bóc vỏ tôm, cô làm rất chậm, bóc một con tôm tận năm phút, nhưng không ăn mà bỏ vào chén của Minh. Quế Chi sau lưng luôn gọi Minh là anh, nhưng trước mặt anh nào dám, chỉ có thể gọi là chú, một câu cũng chú, hai câu cũng chú, bây giờ ngay cả tôm chua cay cô thích, cũng bỏ vào chén của anh.
“Cháu có gì muốn xin à? Sao lại đối xử tốt với chú vậy?"
Quế Chi cười khanh khách, nhìn không thấy cảm xúc gì khác lạ.
“Cháu đâu có đâu, lâu ngày mới gặp chú nên muốn chăm sóc chú thôi, chú còn nghĩ cháu như vậy đấy.”
Minh thấy Quế Chi dẻo miệng, không hề nghĩ gì nhiều, ăn tôm cô bóc cho. Bấy giờ mới gắp cho cô một miếng sườn chua ngọt. Quế Chi thích nhất ăn sườn chua ngọt, mấy lần qua nhà khi nào cô cũng quấn lấy anh nói nấu món này, tuy gần đây Quế Chi ít sang thăm, nhưng anh vẫn còn nhớ thói quen này.
Quế Chi nhìn thấy miếng sườn chua ngọt, trong lòng rối râm một đỗi. Muốn bỏ ra, nhưng rồi vẫn cố gắng nuốt xuống. Minh thấy Quế Chi chần chừ chẳng ăn ngay, mới quan tâm hỏi.
“Sao vậy? Không ngon à?"
Quế Chi nén cảm giác đắng nghét trong miệng, lắc đầu.
“Ngon lắm ạ”.
“Ngon thì ăn nhiều một chút".
Minh không nghĩ sâu, lại gấp cho cô thêm một miếng. Quế Chi quả rất thích sườn xào chua ngọt, nhưng kể từ bữa cơm cuối cùng ở nhà anh, cô không thích sườn xào nữa. Không biết phải giải thích với anh ra sao, đành nén xuống ăn hết đồ anh gắp cho. Quế Chi nghĩ, chỉ cần anh đưa, có lẽ thứ gì cô cũng ăn được.
Cả hai ăn cơm trong tâm trạng mỗi người mỗi khác. Gần đây Minh thường xuyên đi công tác, nếu không phải anh vẫn cưng chiều cô như cũ, cô còn nghĩ anh tránh mặt không chừng. May mà không phải, Quế Chi vừa ăn vừa nghĩ, thì ra bên cạnh người mình yêu quý, cho dù đau đớn cũng ngọt ngào.
Quế Chi ăn xong, mới vào đề.
"Dạo này công ty của bố Trì Tuyết đang bị Hoài Khanh thu mua cổ phiếu… "
Minh nghe xong nhìn Quế Chi, khi này mới hiểu mục đích của buổi tối nay.
Anh thở dài.
“Chú còn tưởng cháu nhớ chú nên đi ăn tối với chú, ra là vì bạn thân mình à?"
Quế Chi lại thoáng lạc nhịp, nhưng vẫn cười rộ lên.
“Đâu có, cháu nhớ chú mà".
Minh không để trong lòng, xoa xoa đầu Quế Chi.
“Được rồi, chú sẽ lưu tâm, yên tâm chưa?"
Quế Chi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, trong giới thương nhân, danh tiếng của Minh cũng không kém gì ai. Trong nước có một số tập đoàn lớn, chỉ cần nhắc tên mọi người đều biết, ngoài Eudora ra, còn một số khác, tập đoàn Nguyễn Minh Group của Minh cũng nằm trong đó. Nếu anh chịu ra tay giúp đỡ, vậy nguy cơ của công ty bố cô đã được giải quyết phần nào rồi.
“Cảm ơn chú”.
Quế Chi cười ngọt ngào. Minh thấy vậy chỉ lắc lắc đầu, rót thêm nước vào ly cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.