Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi
Chương 53: Chụp lén
Tư Không Vũ Tịch
16/05/2023
Trì Tuyết đứng trong nhà vệ sinh, nghe tiếng động đuổi phóng viên bên
ngoài, rồi lại nhìn thẻ phòng trong tay mình, cô đã có bằng chứng ngoại
phạm sao còn lén lút vậy làm gì nhỉ? Trì Tuyết ủ rũ không thôi, chợt nhớ đến lời Quế Chi nói, phụ nữ có chồng suy nghĩ chậm chạp… Cô cảm thấy có gì sai sai, nhưng chẳng biết sai ở đâu.
Ban đầu vào phòng vệ sinh không có ý định gì khác, bây giờ tính đi ra thì cô bỗng đau bụng, cơn đau râm ran từ bụng dưới khiến cô oằn người một chút. Cô âm thầm nghĩ, không xui xẻo vậy chứ, vừa đi vào một buồng trống phía sau.
Đến khi cô vào trong, cầu trời khẩn phật cho kì sinh lí của mình đừng tới. Chẳng lẽ tháng này cô ăn ở không tốt sao… Cô không chuẩn bị trước phụ tùng, nên thành ra bây giờ chỉ đành trân mắt nhìn cánh cửa trước mặt, không biết nên giải quyết thế nào.
Hay là gọi Quế Chi? Cô định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, thì nghe thấy tiếng động vang lên bên phía cửa. Vậy là nghe ngóng theo bản năng.
Sau cánh cửa, có hai vị khách lạ đi vào, khi này đóng kín nhà vệ sinh. Cô ban đầu không để ý nhiều, chỉ là một phút sau đó, giọng người đàn ông khiến cô không thể không để ý.
“Trong này không có ai nhỉ?"
Đây là giọng của Herry Nguyễn, trầm ấm mà quyến rũ.
“Chắc là không có ai, em nhờ trợ lí canh rồi mà."
Còn đây, không phải là bạn gái tin đồn của Herry Nguyễn - Minh Trang hay sao.
Cô âm thầm cảm thán, không biết là mình xui hay may mắn nữa. Cô hồi hộp, cầm điện thoại lên, chỉ cần chụp được cảnh này, hoa hồng cuối tháng này không cần phải lo nữa. Cô động viên mình đến mức cả người dần hưng phấn, ngày đầu tiên tái xuất trở về nghề cũ mà thuận buồm xuôi gió như vậy.
Cô men theo cánh cửa buồng, đậy nắp bồn cầu rồi đứng lên đấy. Len lén nhìn qua khe hẹp. Chỉ thấy Herry Nguyên và Minh Trang đang đứng xa xa, hôn nhau nồng nhiệt, cô suýt thì hét lên, cầm điện thoại liên tục chụp tách tách, điện thoại không chất lượng nhưng mấy cảnh này thôi đã đủ nóng rồi.
Hai người bên kia đang say mê trong tình cảm của riêng mình, không phát hiện ra mình bị chụp lén. Động tác của Herry Nguyễn càng lúc càng mạnh bạo Minh Trang giống như một chiếc lá mặc cho anh cuốn lấy.
“Anh rất nhớ em."
Herry Nguyễn nói, bàn tay di chuyển khắp người cô. Minh Trang bắt đầu thở dốc, ngẩng đầu hôn sâu anh. Cô rất muốn dừng lại không xem nữa, cho dù đã kết hôn nhưng ở phương diện này cô vẫn hơi ngần ngại, thầm thở dài, hai người đừng có mạnh bạo thế được không, cô còn đang xem đây này.
Cô chụp bằng điện thoại xong thì nghĩ đến chuyện lấy máy ảnh ra chụp cho sắc nét, nên mới xuống lắp máy, trong lúc cô lắp ráp, hai người ngoài kia càng lúc càng sắc tình. Cô lại lên thành cửa, quên mất cơn đau khi đến tháng, lặng lẽ ấn máy.
Đến khi tầm ba bốn bức ảnh, bộ váy trên người Minh Trang cũng xộc xệch nhanh như tốc độ bấm máy của cô. Cô cắn răng không biết có nên chụp tiếp không, thì thấy bàn tay của Herry Nguyễn đang chạm vào nơi nào đấy. Cô lại bất chấp tất cả tiếp tục chụp.
Không biết vì Herry Nguyễn quá nhạy cảm với âm thanh bấm máy, hay là hai người vốn là người nổi tiếng nên cho dù yêu đương cũng ở trong tâm thế đề cao cảnh giác, mà đến lần chụp thứ ba, Herry Nguyễn bỗng quay đầu nhìn lại. Minh Trang phản ứng chậm hơn chút, nhưng vẫn ghé mắt nhìn sang.
Đã thấy cô ở trên buồng vệ sinh chụp liên tục, khuôn mặt cô ấy thảng thốt trong nháy mắt.
Herry Nguyễn bấy giờ mới quay phắt lại, chặn Minh Trang sau lưng mình.
“Bước xuống đây.”
Giọng anh ta có vẻ giận lắm, cô nhìn mà hơi run, vẫn mạnh miệng đe dọa.
“Anh Nguyễn, anh định làm gì? Cẩn thận tôi hét lên thì sẽ có rất nhiều người đến đây chứng kiến chuyện này đấy".
Herry Nguyễn nghe xong càng giận hơn, Minh Trang lúi cúi đi xuống chỉnh trang phục, cô lại bấm thêm vài bức nữa. Herry Nguyễn thấy cô vậy thì choáng váng, gắt gỏng:
“Còn chụp gì nữa, thôi ngay”.
Cô bị giọng gắt của anh ta làm giật mình, cô buông máy ảnh không chụp nữa. Herry Nguyễn nhìn cô, rồi lại nhìn Minh Trang đang ngẩn ra phía sau, anh đến gần rồi trấn an Minh Trang, giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Em ra ngoài trước đi, để anh ở lại làm việc với cô ta."
Minh Trang nhìn thoáng qua cô, rồi lại gật đầu với Herry Nguyễn.
“Vậy em ra ngoài trước”.
Herry Nguyễn rất nhẹ nhàng với Minh Trang, làm cô không khỏi nhìn anh một chút. Đến khi Minh Trang ra khỏi nhà vệ sinh nữ rồi, lúc này Herry Nguyễn mới đối diện với Trì Tuyết, ánh mắt anh ta không mấy thân thiện, bờ môi mím chặt, cô có cảm tưởng anh ta sắp nhào đến đánh mình đến nơi. Cô vẫn còn đu trên cửa, khi nãy ánh mắt anh ta quá đáng sợ, làm cô từ từ bước xuống. Herry Nguyễn đứng ở bên ngoài, khoanh tay nhìn vào cửa đóng kín.
“Bây giờ cô bước ra đây được chưa?”
Giọng nói của Herry Nguyễn sau cánh cửa, cô không khó đoán được vị trí của anh ta sát mình. Trong lòng bối rối một đỗi, rồi cũng thở dài không thôi. Cô biết hôm nay khó thoát rồi, nên đành nói với ra.
“Được thôi, anh tránh xa cửa chút đi".
Herry Nguyễn không nói chẳng rằng, lẳng lặng đứng xa cửa ra, cô khi này mới thậm thụt ra ngoài. Cũng chính lúc này, Herry Nguyễn từ đâu nhào đến nắm chặt cổ tay cô. Cô suýt thì hét lên, đã bị anh ta kéo lê ra ngoài. Sức lực của đàn ông vốn lớn hơn phụ nữ rất nhiều, đến khi bị va vào bồn rửa tay đằng sau, thì cổ tay đã ửng đỏ đau buốt.
Cô ngẩng mặt nhìn Herry Nguyễn đang nổi giận nhìn mình, âm thầm ghì chặt tay.
“Anh muốn làm gì?"
Herry Nguyễn đã từng gặp rất nhiều phóng viên, riêng mỗi cô gái này dũng cảm đến mức đu trên cửa chụp anh, bây giờ còn chất vất anh ta muốn làm gì. Herry Nguyễn không trả lời, nhìn sâu vào đôi mắt trước mặt, bấy giờ mới nhận ra cô ấy cũng khá xinh xắn, đôi mắt to tròn đối diện anh điềm tĩnh.
Herry Nguyễn siết tay, đã thấy cô nhíu mày một chút, nhưng vẫn không chịu buông tay, ôm chặt máy ảnh của mình.
“Câu đấy phải là tôi hỏi mới đúng, phóng viên các người xâm phạm đời tư vậy mà xem được à?"
Cô nhìn lại người đàn ông đang hâm hố trước mặt mình, rồi lại lắc đầu.
“Anh Nguyễn, anh là người của công chúng, sự riêng tư của anh không đặt lên hàng đầu giữa quần chúng. Tôi vô tình chụp được ảnh của anh, tôi có trách nhiệm lên tin để cả nước được biết, đây là nghề báo”.
“Chứ không phải nhà báo nói láo ăn tiền sao?"
Cô không nói, quả thật báo chí không phải khi nào cũng nói lên sự thật. Bấy giờ cô mới nhướn mày.
“Làm phiền anh buông tay”.
Herry Nguyễn đáng lý rất giận, nhưng khi nghe giọng nói yếu ớt của cô, lại nhìn lại cổ tay cô đỏ ửng một mảng lớn, anh mới biết mình hơi kích động, vậy là dần thả lỏng tay. Cô giật tay về, xoa xoa cổ tay đau buốt, bấy giờ mới nhìn Herry Nguyễn đang đứng đằng xa. Đã thấy anh ta ra chiều thương lượng.
“Cô nói đi, cô muốn giá bao nhiêu?"
Cô từ nhỏ sống trong nhung lụa, cho dù nhà cô không đến mức triệu phú gì, nhưng không ưa người thở ra mùi tiền, vả lại bây giờ cô lại là phu nhân của Kỷ gia, viên dạ minh châu trên tay Kỷ Nhiên.
“Không phải thứ gì cũng mua được bằng tiền”.
Cô nói, giọng nói có gì đó mà Herry Nguyễn không rõ, chỉ là cảm thấy cô có nỗi niềm riêng. Herry Nguyễn lăn lộn trong giới showbiz đã lâu, showbiz giống như một lẩu thập cẩm, nổi lên nhờ scandal hay thực lực vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến tiền anh kiếm được, nhưng như vậy không có nghĩa anh thích chuyện riêng tư của mình lên báo, rồi hôm nay người này mắng chửi, ngày mai người nọ cảm thông.
Anh nhìn cô gái đối diện, trong lòng suy nghĩ trăm mối, cuối cùng chọn cách nói mềm mỏng, nên giọng điệu cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn, không còn trịch thượng nữa.
“Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi. Tôi hy vọng, cô đừng công bố những bức ảnh kia ra, điều kiện thế nào tùy ý cô.”
Cô thấy anh ta đã hòa hoãn, nên cô không làm khó anh, dựa vào buồng cửa rồi nhìn về phía Herry Nguyễn.
“Tôi không có điều kiện gì cả.”
Herry Nguyễn tuy nóng giận, nhưng không phải người giận quá mất khôn, nên anh ta biết trước mặt cô chỉ có thể nói lý, dùng hết lời lẽ mà nói.
“Cô cũng thấy, Minh Trang và tôi… chúng tôi quen nhau khá lâu rồi, nhưng bởi vì cả hai đều là người nổi tiếng, Minh Trang chỉ mới vào nghề không lâu, nên chưa thể công bố chuyện này ra ngoài được. Sau một thời gian, chúng ta sẽ tự mình thông báo với fan hâm mộ.”
Cô nhìn thấy ánh mắt Herry Nguyễn có hơi nhún nhường, chẳng hiểu sao cô có cảm giác anh ta rất yêu Minh Trang, trong lòng như có một cơn sóng gợn lên, khiến cô không tự chủ mà hỏi ra.
“Vậy thì sao?”
Herry Nguyễn vòng tay trước ngực.
“Cô thấy đấy, yêu đương cũng chẳng có gì xấu cả, nhưng tôi là người nổi tiếng, nên ngay cả việc hẹn cô ấy ở một nơi thơm tho đắt tiền cũng khó khăn, chỉ có thể đến đây vào chốn này giải tỏa mong nhớ thôi. Tôi đã nợ cô ấy rất nhiều rồi, không thể cản trở bước chân của cô ấy nữa. Danh tiếng trong nghề này rất quan trọng, cô ấy còn trẻ, lại là con gái, không nên dính vào những chuyện thế này."
Cô cảm thấy việc diễn viên yêu đương thì cũng không có gì sai, nhưng theo lời nói của Herry Nguyễn, đây lại là chuyện rất khó khăn. Bởi vì fan hâm mộ của Herry Nguyễn có phần quá khích, trước đây cũng không chấp nhận anh có scandal tình ái nào. Nếu biết được chuyện này không biết sẽ gây nên động thái nào nữa. Vậy là cô do dự.
Ban đầu vào phòng vệ sinh không có ý định gì khác, bây giờ tính đi ra thì cô bỗng đau bụng, cơn đau râm ran từ bụng dưới khiến cô oằn người một chút. Cô âm thầm nghĩ, không xui xẻo vậy chứ, vừa đi vào một buồng trống phía sau.
Đến khi cô vào trong, cầu trời khẩn phật cho kì sinh lí của mình đừng tới. Chẳng lẽ tháng này cô ăn ở không tốt sao… Cô không chuẩn bị trước phụ tùng, nên thành ra bây giờ chỉ đành trân mắt nhìn cánh cửa trước mặt, không biết nên giải quyết thế nào.
Hay là gọi Quế Chi? Cô định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, thì nghe thấy tiếng động vang lên bên phía cửa. Vậy là nghe ngóng theo bản năng.
Sau cánh cửa, có hai vị khách lạ đi vào, khi này đóng kín nhà vệ sinh. Cô ban đầu không để ý nhiều, chỉ là một phút sau đó, giọng người đàn ông khiến cô không thể không để ý.
“Trong này không có ai nhỉ?"
Đây là giọng của Herry Nguyễn, trầm ấm mà quyến rũ.
“Chắc là không có ai, em nhờ trợ lí canh rồi mà."
Còn đây, không phải là bạn gái tin đồn của Herry Nguyễn - Minh Trang hay sao.
Cô âm thầm cảm thán, không biết là mình xui hay may mắn nữa. Cô hồi hộp, cầm điện thoại lên, chỉ cần chụp được cảnh này, hoa hồng cuối tháng này không cần phải lo nữa. Cô động viên mình đến mức cả người dần hưng phấn, ngày đầu tiên tái xuất trở về nghề cũ mà thuận buồm xuôi gió như vậy.
Cô men theo cánh cửa buồng, đậy nắp bồn cầu rồi đứng lên đấy. Len lén nhìn qua khe hẹp. Chỉ thấy Herry Nguyên và Minh Trang đang đứng xa xa, hôn nhau nồng nhiệt, cô suýt thì hét lên, cầm điện thoại liên tục chụp tách tách, điện thoại không chất lượng nhưng mấy cảnh này thôi đã đủ nóng rồi.
Hai người bên kia đang say mê trong tình cảm của riêng mình, không phát hiện ra mình bị chụp lén. Động tác của Herry Nguyễn càng lúc càng mạnh bạo Minh Trang giống như một chiếc lá mặc cho anh cuốn lấy.
“Anh rất nhớ em."
Herry Nguyễn nói, bàn tay di chuyển khắp người cô. Minh Trang bắt đầu thở dốc, ngẩng đầu hôn sâu anh. Cô rất muốn dừng lại không xem nữa, cho dù đã kết hôn nhưng ở phương diện này cô vẫn hơi ngần ngại, thầm thở dài, hai người đừng có mạnh bạo thế được không, cô còn đang xem đây này.
Cô chụp bằng điện thoại xong thì nghĩ đến chuyện lấy máy ảnh ra chụp cho sắc nét, nên mới xuống lắp máy, trong lúc cô lắp ráp, hai người ngoài kia càng lúc càng sắc tình. Cô lại lên thành cửa, quên mất cơn đau khi đến tháng, lặng lẽ ấn máy.
Đến khi tầm ba bốn bức ảnh, bộ váy trên người Minh Trang cũng xộc xệch nhanh như tốc độ bấm máy của cô. Cô cắn răng không biết có nên chụp tiếp không, thì thấy bàn tay của Herry Nguyễn đang chạm vào nơi nào đấy. Cô lại bất chấp tất cả tiếp tục chụp.
Không biết vì Herry Nguyễn quá nhạy cảm với âm thanh bấm máy, hay là hai người vốn là người nổi tiếng nên cho dù yêu đương cũng ở trong tâm thế đề cao cảnh giác, mà đến lần chụp thứ ba, Herry Nguyễn bỗng quay đầu nhìn lại. Minh Trang phản ứng chậm hơn chút, nhưng vẫn ghé mắt nhìn sang.
Đã thấy cô ở trên buồng vệ sinh chụp liên tục, khuôn mặt cô ấy thảng thốt trong nháy mắt.
Herry Nguyễn bấy giờ mới quay phắt lại, chặn Minh Trang sau lưng mình.
“Bước xuống đây.”
Giọng anh ta có vẻ giận lắm, cô nhìn mà hơi run, vẫn mạnh miệng đe dọa.
“Anh Nguyễn, anh định làm gì? Cẩn thận tôi hét lên thì sẽ có rất nhiều người đến đây chứng kiến chuyện này đấy".
Herry Nguyễn nghe xong càng giận hơn, Minh Trang lúi cúi đi xuống chỉnh trang phục, cô lại bấm thêm vài bức nữa. Herry Nguyễn thấy cô vậy thì choáng váng, gắt gỏng:
“Còn chụp gì nữa, thôi ngay”.
Cô bị giọng gắt của anh ta làm giật mình, cô buông máy ảnh không chụp nữa. Herry Nguyễn nhìn cô, rồi lại nhìn Minh Trang đang ngẩn ra phía sau, anh đến gần rồi trấn an Minh Trang, giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Em ra ngoài trước đi, để anh ở lại làm việc với cô ta."
Minh Trang nhìn thoáng qua cô, rồi lại gật đầu với Herry Nguyễn.
“Vậy em ra ngoài trước”.
Herry Nguyễn rất nhẹ nhàng với Minh Trang, làm cô không khỏi nhìn anh một chút. Đến khi Minh Trang ra khỏi nhà vệ sinh nữ rồi, lúc này Herry Nguyễn mới đối diện với Trì Tuyết, ánh mắt anh ta không mấy thân thiện, bờ môi mím chặt, cô có cảm tưởng anh ta sắp nhào đến đánh mình đến nơi. Cô vẫn còn đu trên cửa, khi nãy ánh mắt anh ta quá đáng sợ, làm cô từ từ bước xuống. Herry Nguyễn đứng ở bên ngoài, khoanh tay nhìn vào cửa đóng kín.
“Bây giờ cô bước ra đây được chưa?”
Giọng nói của Herry Nguyễn sau cánh cửa, cô không khó đoán được vị trí của anh ta sát mình. Trong lòng bối rối một đỗi, rồi cũng thở dài không thôi. Cô biết hôm nay khó thoát rồi, nên đành nói với ra.
“Được thôi, anh tránh xa cửa chút đi".
Herry Nguyễn không nói chẳng rằng, lẳng lặng đứng xa cửa ra, cô khi này mới thậm thụt ra ngoài. Cũng chính lúc này, Herry Nguyễn từ đâu nhào đến nắm chặt cổ tay cô. Cô suýt thì hét lên, đã bị anh ta kéo lê ra ngoài. Sức lực của đàn ông vốn lớn hơn phụ nữ rất nhiều, đến khi bị va vào bồn rửa tay đằng sau, thì cổ tay đã ửng đỏ đau buốt.
Cô ngẩng mặt nhìn Herry Nguyễn đang nổi giận nhìn mình, âm thầm ghì chặt tay.
“Anh muốn làm gì?"
Herry Nguyễn đã từng gặp rất nhiều phóng viên, riêng mỗi cô gái này dũng cảm đến mức đu trên cửa chụp anh, bây giờ còn chất vất anh ta muốn làm gì. Herry Nguyễn không trả lời, nhìn sâu vào đôi mắt trước mặt, bấy giờ mới nhận ra cô ấy cũng khá xinh xắn, đôi mắt to tròn đối diện anh điềm tĩnh.
Herry Nguyễn siết tay, đã thấy cô nhíu mày một chút, nhưng vẫn không chịu buông tay, ôm chặt máy ảnh của mình.
“Câu đấy phải là tôi hỏi mới đúng, phóng viên các người xâm phạm đời tư vậy mà xem được à?"
Cô nhìn lại người đàn ông đang hâm hố trước mặt mình, rồi lại lắc đầu.
“Anh Nguyễn, anh là người của công chúng, sự riêng tư của anh không đặt lên hàng đầu giữa quần chúng. Tôi vô tình chụp được ảnh của anh, tôi có trách nhiệm lên tin để cả nước được biết, đây là nghề báo”.
“Chứ không phải nhà báo nói láo ăn tiền sao?"
Cô không nói, quả thật báo chí không phải khi nào cũng nói lên sự thật. Bấy giờ cô mới nhướn mày.
“Làm phiền anh buông tay”.
Herry Nguyễn đáng lý rất giận, nhưng khi nghe giọng nói yếu ớt của cô, lại nhìn lại cổ tay cô đỏ ửng một mảng lớn, anh mới biết mình hơi kích động, vậy là dần thả lỏng tay. Cô giật tay về, xoa xoa cổ tay đau buốt, bấy giờ mới nhìn Herry Nguyễn đang đứng đằng xa. Đã thấy anh ta ra chiều thương lượng.
“Cô nói đi, cô muốn giá bao nhiêu?"
Cô từ nhỏ sống trong nhung lụa, cho dù nhà cô không đến mức triệu phú gì, nhưng không ưa người thở ra mùi tiền, vả lại bây giờ cô lại là phu nhân của Kỷ gia, viên dạ minh châu trên tay Kỷ Nhiên.
“Không phải thứ gì cũng mua được bằng tiền”.
Cô nói, giọng nói có gì đó mà Herry Nguyễn không rõ, chỉ là cảm thấy cô có nỗi niềm riêng. Herry Nguyễn lăn lộn trong giới showbiz đã lâu, showbiz giống như một lẩu thập cẩm, nổi lên nhờ scandal hay thực lực vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến tiền anh kiếm được, nhưng như vậy không có nghĩa anh thích chuyện riêng tư của mình lên báo, rồi hôm nay người này mắng chửi, ngày mai người nọ cảm thông.
Anh nhìn cô gái đối diện, trong lòng suy nghĩ trăm mối, cuối cùng chọn cách nói mềm mỏng, nên giọng điệu cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn, không còn trịch thượng nữa.
“Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi. Tôi hy vọng, cô đừng công bố những bức ảnh kia ra, điều kiện thế nào tùy ý cô.”
Cô thấy anh ta đã hòa hoãn, nên cô không làm khó anh, dựa vào buồng cửa rồi nhìn về phía Herry Nguyễn.
“Tôi không có điều kiện gì cả.”
Herry Nguyễn tuy nóng giận, nhưng không phải người giận quá mất khôn, nên anh ta biết trước mặt cô chỉ có thể nói lý, dùng hết lời lẽ mà nói.
“Cô cũng thấy, Minh Trang và tôi… chúng tôi quen nhau khá lâu rồi, nhưng bởi vì cả hai đều là người nổi tiếng, Minh Trang chỉ mới vào nghề không lâu, nên chưa thể công bố chuyện này ra ngoài được. Sau một thời gian, chúng ta sẽ tự mình thông báo với fan hâm mộ.”
Cô nhìn thấy ánh mắt Herry Nguyễn có hơi nhún nhường, chẳng hiểu sao cô có cảm giác anh ta rất yêu Minh Trang, trong lòng như có một cơn sóng gợn lên, khiến cô không tự chủ mà hỏi ra.
“Vậy thì sao?”
Herry Nguyễn vòng tay trước ngực.
“Cô thấy đấy, yêu đương cũng chẳng có gì xấu cả, nhưng tôi là người nổi tiếng, nên ngay cả việc hẹn cô ấy ở một nơi thơm tho đắt tiền cũng khó khăn, chỉ có thể đến đây vào chốn này giải tỏa mong nhớ thôi. Tôi đã nợ cô ấy rất nhiều rồi, không thể cản trở bước chân của cô ấy nữa. Danh tiếng trong nghề này rất quan trọng, cô ấy còn trẻ, lại là con gái, không nên dính vào những chuyện thế này."
Cô cảm thấy việc diễn viên yêu đương thì cũng không có gì sai, nhưng theo lời nói của Herry Nguyễn, đây lại là chuyện rất khó khăn. Bởi vì fan hâm mộ của Herry Nguyễn có phần quá khích, trước đây cũng không chấp nhận anh có scandal tình ái nào. Nếu biết được chuyện này không biết sẽ gây nên động thái nào nữa. Vậy là cô do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.