Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi
Chương 109: Không có quan hệ gì
Tư Không Vũ Tịch
14/07/2023
Bài báo liên quan đến Trì Tuyết và Kỷ Nhiên được tung lên mạng, hầu như những ai ở đất này đều biết quan hệ giữa hai người họ, mà người vui vẻ nhất, có lẽ là bố của Trì Tuyết. Ngủ một đêm, vừa tỉnh dậy nhận ra con gái nhà mình lấy chồng, chồng của nó lại là một người có máu mặt trong giới như thế, ông ta không vui mới là lạ.
Ông Nguyên vừa cười vừa ấn số điện thoại, gọi đến cho Trì Tuyết. Ông quên sạch sành sanh chuyện mình không mấy hài lòng với Kỷ Nhiên lúc trước rồi, bây giờ ông cảm thấy cái nhìn của mình quá là sáng suốt, nếu sau này có sự giúp sức của Kỷ Nhiên, ông ta còn sợ ai nữa.
Ông Nguyên cười ngoác cả miệng, vừa nghe tiếng Trì Tuyết đã ra vẻ cha hiền.
"Trì Tuyết, con đưa chồng về ăn cơm đi".
Trì Tuyết vừa tiễn bước Quế Chi về, đã nhận được điện thoại của bố mình. Trì Tuyết không biết vì sao, nhưng vẫn nhấc máy lên. Vừa nghe chưa kịp ừ hử gì đã nghe thấy giọng ông nhẹ nhàng nói như vậy. Trì Tuyết ngơ ngác một lúc, đã bao lâu cô chưa nghe thấy giọng nói của ông như vậy rồi? Vậy mà Trì Tuyết không vui nổi, nắm chặt điện thoại đáp lại.
“Anh ấy... rất bận, có lẽ không về được."
Ông Nguyên nghe thấy không cảm giác gì, lúc trước không biết Kỷ Nhiên là ai, bây giờ biết con rể mình lại là tổng giám đốc Eudora, ông ta phồng mũi không kịp, Kỷ Nhiên bây giờ có nói gì ông cũng sẽ thấy anh tốt. Vậy là cười to.
“Được rồi, thằng Nhiên nó bận là đúng rồi, Eudora dạo này có nhiều dự án lắm".
Trì Tuyết bấy giờ mới nghe thấy giọng điệu ông có gì đó khác lạ, từ bao giờ ông Nguyên lại hài lòng với Kỷ Nhiên như vậy. Nhưng rồi, Trì Tuyết chợt thấy, có vẻ như ông biết được chuyện Kỷ Nhiên là tổng giám đốc của Eudora. Cô không rõ trong lòng mình nên cảm giác như thế nào mới phải, đáy lòng vừa thất vọng vừa chua chát. Bây giờ, cô không muốn ai nhắc đến anh cả... Vậy mà ông Nguyên đã nói tiếp, khẳng định suy đoán của cô.
“Con bé này, chồng con như vậy sao không nói trước cho bố? Đợt trước nó có tặng bố chai rượu, bố còn giữ kĩ lắm. Bao giờ nó đến báo trước nhé, bố mời nó một ly".
Giọng điệu không giấu sự hân hoan, thậm chí còn có ý lấy lòng rõ ràng như thế. Trì Tuyết nghe thấy khó chịu không thôi, nếu là trước kia, cô không thích ông gán ghép mình với ai hết, không muốn lấy hôn nhân của mình ra làm điều kiện đổi chác của ông với đối tác bụng phệ nào đó của ông, thì bây giờ càng không muốn ông trở mặt chỉ vì chồng cô là tổng giám đốc... Trì Tuyết cúi đầu, che giấu đi sự mất mát trong ánh mắt.
“Bố nói gì con không hiểu".
Ông Nguyên không vui, "Không hiểu gì nữa, hôm nay bố đọc báo rồi, nếu con nói trước với bố thì bố đã không gọi Nhiên vào công ty nhà mình. Ai mà ngờ được nó lại là tổng giám đốc Eudora".
Trì Tuyết bừng tỉnh, ra là lên báo. Cô nắm chặt tay, cố lấy dũng khí nói với ông.
“Tổng giám đốc Eudora là ai? Con không hiểu gì cả, con không có quan hệ gì với anh ta cả, bố nhầm rồi."
Ông Nguyễn nghe thấy vậy thôi cười, nghiến răng nghiến lợi.
“Trì Tuyết, bây giờ mày có chồng rồi thì trở mặt không nhận bố nữa phải không?"
Trì Tuyết biết trước sẽ thế này, cô không lấy làm lạ nữa. Trì Tuyết vẫn bình thản như không.
"Con thật sự không biết bố đang nói ai, chồng con chỉ là người bình thường, nào tai to mặt lớn như bố nói. Con có việc ra ngoài, con tắt máy nha”.
Trì Tuyết không muốn nghe giọng ông Nguyên trách mắng nữa, nên dập máy ngay. Cô ấn nút tắt nguồn điện thoại, vứt nó sang bên cạnh, ngã nhoài ra giường. Trì Tuyết đưa tay che lên mặt mình, nhắm mắt lại không suy nghĩ gì nữa. Cô không biết, ông Nguyên vừa nghe tiếng dập máy đã nổi điên lên. Ông
gọi lại cô thêm mấy lần, mới thấy số máy không liên lạc được, thì càng bực mình hơn.
Gần đây công ty ông có vài hạng mục, ông tính tìm đối tác để thực thi, biết tin Kỷ Nhiên là tổng giám đốc Eudora, mới nghĩ đến chuyện vươn tay đến anh. Mấy dự án này chẳng là gì với Eudora, nên ông ta mới nghĩ đến việc tìm Trì Tuyết. Dù sao cũng có quan hệ máu mủ, không lẽ con gái mình không giúp bố nó? Ông không ngờ, vịn vào cái cớ máu mủ này không được.
Trì Tuyết chẳng biết từ bao giờ, hết hy vọng với người bố như ông rồi. Bà Vân nghe thấy ông nói chuyện với Trì Tuyết, đi vào bên trong. Kể từ sau khi ông nói sẽ để Kỷ Nhiên vào công ty, bà ta và ông cứ cãi nhau suốt. Hôm nay nghe thấy Trì Tuyết lấy được chồng giàu, bà có hơi lo lắng. Nhưng thấy Trì Tuyết dập máy của ông Nguyên, bà ta mới thoáng yên tâm lại. Người phụ nữ còn đẹp mặn mà, đi vào bên trong lượn lờ trước mặt ông, nở nụ cười.
"Gớm chưa, con gái không nhận anh nữa rồi".
Ông Nguyên nhìn bà Vân, sắp nổi bão thì bà đã đến cạnh đặt tay lên vai ông xoa bóp. Động tác nhẹ nhàng mà dễ chịu. Ông Nguyên vẫn chưa hết giận, đã nghe bà nói.
"Giờ con anh có chồng giàu như thế, làm sao nhớ bố nó là ai nữa. Anh xem đi, bây giờ anh cun cút lấy lòng con rể mình, nó cũng có nhớ anh là ai đâu?"
Ông Nguyên dù sao cũng là người có tiền, nghe vậy chỉ thấy da mặt hơi nóng. Ông ngượng quá nên nổi giận với bà.
"Bà thôi đi, nếu không phải tại bà sao con bé lại trở mặt với tôi như thế? Lúc trước để Kỷ Nhiên đến công ty thì giờ đã ổn rồi."
Bà Vân biết ông Nguyên khá bảo thủ, ông chỉ cho mình là đúng, nên gạt bỏ những ý kiến của người xung quanh. Hôm nay còn đổ lên đầu bà, bà Vân còn lạ gì tính ông Nguyên, ở với nhau nửa đời không lẽ không biết chồng mình là dạng gì? Nên bà chỉ cười.
"Ừ, tại tôi. Nếu anh không suốt ngày mắng chửi con bé, nó có bỏ đi không? Anh chỉ biết nói tại tôi. Anh làm bố tốt quá đấy..."
Ông Nguyên đang nói dở, Nhã Linh đã từ đâu đi vào. Nhã Linh thấy bà Vân đang nói gì với ông Nguyên, không có cảm giác mình làm phiền gì, đi vào đã làm nũng với ông.
"Bố, chị quen được anh Nhiên, sao không giúp đỡ bố?"
Ông Nguyên có xích mích với bà Vân, nhưng với Nhã Linh vẫn yêu thương như cũ, nên khi Nhã Linh vừa vào ông đã hòa hoãn bớt. Chỉ là Nhã Linh nói đâm bị thóc, chọt bị gạo như vậy, làm ông không vui mấy. Tất nhiên ông cũng biết Kỷ Nhiên tốt, nhưng Trì Tuyết dứt khoát nói không quen biết, có khác gì nói với ông cô sẽ không nhờ vả gì Kỷ Nhiên đâu.
Nhã Linh ban đầu đã thích anh, cảm thấy dành của chị mấy lần mà chẳng giống nhau. Bây giờ còn biết thân thế của anh, thì càng ghen tị với Trì Tuyết hơn. Trì Tuyết số tốt thế, chẳng biết sao quen được cả anh. Bởi vậy, ở nhà nhiều lúc cô sẽ chọc ngoáy Trì Tuyết vài câu, mà ông Nguyên đã quen với sự thảo mai của Nhã Linh, ông không biết cô suy nghĩ thế nào, bị cô dắt mũi kéo đi lúc nào chẳng biết.
Hôm nay cũng vậy, bà Vân chen một câu, Nhã Linh lại chọc một câu. Ông Nguyên đã khó chịu lại thêm phiền.
"Bố, nếu chị còn nể tình bố con, đã gọi anh rể rót vốn vào rồi. Bố nhìn đi, bây giờ gọi mà không giúp nữa. Chắc chị đeo được anh rể rồi, cảm thấy nhà chúng ta không còn giá trị lợi dụng gì nữa, nên con mắt cao nửa đầu, không muốn nhận họ hàng gì hết."
Nhã Linh ấm ức kể, "Hôm nọ con đi vào quán lẩu chung với chị, chị thấy con cũng làm lơ không thấy, khi ấy còn gạt chân để con ngã nữa. Chắc là chị biết chồng chị có quyền có thế, giàu có như vậy... nên không muốn thấy mặt đứa em này, sợ con cản trở chị ấy."
Ông Nguyên mới nghe chuyện này lần đầu, lông mày nhướn lên. “Nó dám làm như thế với con sao?"
Nhã Linh gật đầu, "Thôi không sao đâu bố, chị ấy không ưa con từ nhỏ rồi, có lẽ do con làm chị mất mặt thôi. "
Nhã Linh là hotgirl mạng, nhưng cô tham gia diễn xuất, muốn chảy vài giọt nước mắt với cô rất dễ dàng. Ông Nguyên nhìn thấy Nhã Linh đỏ mắt, trong lòng không vui, kéo Nhã Linh dỗ dành.
“Đừng khóc, con gái rượu của bố. Sau này tài sản của bố là của con hết mà con so đo với nó làm gì. Mặc kệ nó, cho nó đi đâu thì đi đi, ngoan, bố thương con là được”.
Ông Nguyên thấy vậy càng thương cô hơn, dỗ dành một lúc. Nhã Linh đáp hùa theo, cuối cùng mới nở nụ cười.
“Con không cần tài sản gì hết, con chỉ mong bố sống thật lâu với con là được".
Ông Nguyên nghe vậy gật đầu, trong lòng nghĩ đúng là chỉ có Nhã Linh là con gái ông. Còn Trì Tuyết, với ông bây giờ chẳng còn chút tình cảm nào nữa. Ông sờ đầu Nhã Linh, bà Vân đặt tay lên vai ông. Nhà ba người ấm áp như vậy, khi nào cũng chẳng có chỗ cho Trì Tuyết...
Ông Nguyên vừa cười vừa ấn số điện thoại, gọi đến cho Trì Tuyết. Ông quên sạch sành sanh chuyện mình không mấy hài lòng với Kỷ Nhiên lúc trước rồi, bây giờ ông cảm thấy cái nhìn của mình quá là sáng suốt, nếu sau này có sự giúp sức của Kỷ Nhiên, ông ta còn sợ ai nữa.
Ông Nguyên cười ngoác cả miệng, vừa nghe tiếng Trì Tuyết đã ra vẻ cha hiền.
"Trì Tuyết, con đưa chồng về ăn cơm đi".
Trì Tuyết vừa tiễn bước Quế Chi về, đã nhận được điện thoại của bố mình. Trì Tuyết không biết vì sao, nhưng vẫn nhấc máy lên. Vừa nghe chưa kịp ừ hử gì đã nghe thấy giọng ông nhẹ nhàng nói như vậy. Trì Tuyết ngơ ngác một lúc, đã bao lâu cô chưa nghe thấy giọng nói của ông như vậy rồi? Vậy mà Trì Tuyết không vui nổi, nắm chặt điện thoại đáp lại.
“Anh ấy... rất bận, có lẽ không về được."
Ông Nguyên nghe thấy không cảm giác gì, lúc trước không biết Kỷ Nhiên là ai, bây giờ biết con rể mình lại là tổng giám đốc Eudora, ông ta phồng mũi không kịp, Kỷ Nhiên bây giờ có nói gì ông cũng sẽ thấy anh tốt. Vậy là cười to.
“Được rồi, thằng Nhiên nó bận là đúng rồi, Eudora dạo này có nhiều dự án lắm".
Trì Tuyết bấy giờ mới nghe thấy giọng điệu ông có gì đó khác lạ, từ bao giờ ông Nguyên lại hài lòng với Kỷ Nhiên như vậy. Nhưng rồi, Trì Tuyết chợt thấy, có vẻ như ông biết được chuyện Kỷ Nhiên là tổng giám đốc của Eudora. Cô không rõ trong lòng mình nên cảm giác như thế nào mới phải, đáy lòng vừa thất vọng vừa chua chát. Bây giờ, cô không muốn ai nhắc đến anh cả... Vậy mà ông Nguyên đã nói tiếp, khẳng định suy đoán của cô.
“Con bé này, chồng con như vậy sao không nói trước cho bố? Đợt trước nó có tặng bố chai rượu, bố còn giữ kĩ lắm. Bao giờ nó đến báo trước nhé, bố mời nó một ly".
Giọng điệu không giấu sự hân hoan, thậm chí còn có ý lấy lòng rõ ràng như thế. Trì Tuyết nghe thấy khó chịu không thôi, nếu là trước kia, cô không thích ông gán ghép mình với ai hết, không muốn lấy hôn nhân của mình ra làm điều kiện đổi chác của ông với đối tác bụng phệ nào đó của ông, thì bây giờ càng không muốn ông trở mặt chỉ vì chồng cô là tổng giám đốc... Trì Tuyết cúi đầu, che giấu đi sự mất mát trong ánh mắt.
“Bố nói gì con không hiểu".
Ông Nguyên không vui, "Không hiểu gì nữa, hôm nay bố đọc báo rồi, nếu con nói trước với bố thì bố đã không gọi Nhiên vào công ty nhà mình. Ai mà ngờ được nó lại là tổng giám đốc Eudora".
Trì Tuyết bừng tỉnh, ra là lên báo. Cô nắm chặt tay, cố lấy dũng khí nói với ông.
“Tổng giám đốc Eudora là ai? Con không hiểu gì cả, con không có quan hệ gì với anh ta cả, bố nhầm rồi."
Ông Nguyễn nghe thấy vậy thôi cười, nghiến răng nghiến lợi.
“Trì Tuyết, bây giờ mày có chồng rồi thì trở mặt không nhận bố nữa phải không?"
Trì Tuyết biết trước sẽ thế này, cô không lấy làm lạ nữa. Trì Tuyết vẫn bình thản như không.
"Con thật sự không biết bố đang nói ai, chồng con chỉ là người bình thường, nào tai to mặt lớn như bố nói. Con có việc ra ngoài, con tắt máy nha”.
Trì Tuyết không muốn nghe giọng ông Nguyên trách mắng nữa, nên dập máy ngay. Cô ấn nút tắt nguồn điện thoại, vứt nó sang bên cạnh, ngã nhoài ra giường. Trì Tuyết đưa tay che lên mặt mình, nhắm mắt lại không suy nghĩ gì nữa. Cô không biết, ông Nguyên vừa nghe tiếng dập máy đã nổi điên lên. Ông
gọi lại cô thêm mấy lần, mới thấy số máy không liên lạc được, thì càng bực mình hơn.
Gần đây công ty ông có vài hạng mục, ông tính tìm đối tác để thực thi, biết tin Kỷ Nhiên là tổng giám đốc Eudora, mới nghĩ đến chuyện vươn tay đến anh. Mấy dự án này chẳng là gì với Eudora, nên ông ta mới nghĩ đến việc tìm Trì Tuyết. Dù sao cũng có quan hệ máu mủ, không lẽ con gái mình không giúp bố nó? Ông không ngờ, vịn vào cái cớ máu mủ này không được.
Trì Tuyết chẳng biết từ bao giờ, hết hy vọng với người bố như ông rồi. Bà Vân nghe thấy ông nói chuyện với Trì Tuyết, đi vào bên trong. Kể từ sau khi ông nói sẽ để Kỷ Nhiên vào công ty, bà ta và ông cứ cãi nhau suốt. Hôm nay nghe thấy Trì Tuyết lấy được chồng giàu, bà có hơi lo lắng. Nhưng thấy Trì Tuyết dập máy của ông Nguyên, bà ta mới thoáng yên tâm lại. Người phụ nữ còn đẹp mặn mà, đi vào bên trong lượn lờ trước mặt ông, nở nụ cười.
"Gớm chưa, con gái không nhận anh nữa rồi".
Ông Nguyên nhìn bà Vân, sắp nổi bão thì bà đã đến cạnh đặt tay lên vai ông xoa bóp. Động tác nhẹ nhàng mà dễ chịu. Ông Nguyên vẫn chưa hết giận, đã nghe bà nói.
"Giờ con anh có chồng giàu như thế, làm sao nhớ bố nó là ai nữa. Anh xem đi, bây giờ anh cun cút lấy lòng con rể mình, nó cũng có nhớ anh là ai đâu?"
Ông Nguyên dù sao cũng là người có tiền, nghe vậy chỉ thấy da mặt hơi nóng. Ông ngượng quá nên nổi giận với bà.
"Bà thôi đi, nếu không phải tại bà sao con bé lại trở mặt với tôi như thế? Lúc trước để Kỷ Nhiên đến công ty thì giờ đã ổn rồi."
Bà Vân biết ông Nguyên khá bảo thủ, ông chỉ cho mình là đúng, nên gạt bỏ những ý kiến của người xung quanh. Hôm nay còn đổ lên đầu bà, bà Vân còn lạ gì tính ông Nguyên, ở với nhau nửa đời không lẽ không biết chồng mình là dạng gì? Nên bà chỉ cười.
"Ừ, tại tôi. Nếu anh không suốt ngày mắng chửi con bé, nó có bỏ đi không? Anh chỉ biết nói tại tôi. Anh làm bố tốt quá đấy..."
Ông Nguyên đang nói dở, Nhã Linh đã từ đâu đi vào. Nhã Linh thấy bà Vân đang nói gì với ông Nguyên, không có cảm giác mình làm phiền gì, đi vào đã làm nũng với ông.
"Bố, chị quen được anh Nhiên, sao không giúp đỡ bố?"
Ông Nguyên có xích mích với bà Vân, nhưng với Nhã Linh vẫn yêu thương như cũ, nên khi Nhã Linh vừa vào ông đã hòa hoãn bớt. Chỉ là Nhã Linh nói đâm bị thóc, chọt bị gạo như vậy, làm ông không vui mấy. Tất nhiên ông cũng biết Kỷ Nhiên tốt, nhưng Trì Tuyết dứt khoát nói không quen biết, có khác gì nói với ông cô sẽ không nhờ vả gì Kỷ Nhiên đâu.
Nhã Linh ban đầu đã thích anh, cảm thấy dành của chị mấy lần mà chẳng giống nhau. Bây giờ còn biết thân thế của anh, thì càng ghen tị với Trì Tuyết hơn. Trì Tuyết số tốt thế, chẳng biết sao quen được cả anh. Bởi vậy, ở nhà nhiều lúc cô sẽ chọc ngoáy Trì Tuyết vài câu, mà ông Nguyên đã quen với sự thảo mai của Nhã Linh, ông không biết cô suy nghĩ thế nào, bị cô dắt mũi kéo đi lúc nào chẳng biết.
Hôm nay cũng vậy, bà Vân chen một câu, Nhã Linh lại chọc một câu. Ông Nguyên đã khó chịu lại thêm phiền.
"Bố, nếu chị còn nể tình bố con, đã gọi anh rể rót vốn vào rồi. Bố nhìn đi, bây giờ gọi mà không giúp nữa. Chắc chị đeo được anh rể rồi, cảm thấy nhà chúng ta không còn giá trị lợi dụng gì nữa, nên con mắt cao nửa đầu, không muốn nhận họ hàng gì hết."
Nhã Linh ấm ức kể, "Hôm nọ con đi vào quán lẩu chung với chị, chị thấy con cũng làm lơ không thấy, khi ấy còn gạt chân để con ngã nữa. Chắc là chị biết chồng chị có quyền có thế, giàu có như vậy... nên không muốn thấy mặt đứa em này, sợ con cản trở chị ấy."
Ông Nguyên mới nghe chuyện này lần đầu, lông mày nhướn lên. “Nó dám làm như thế với con sao?"
Nhã Linh gật đầu, "Thôi không sao đâu bố, chị ấy không ưa con từ nhỏ rồi, có lẽ do con làm chị mất mặt thôi. "
Nhã Linh là hotgirl mạng, nhưng cô tham gia diễn xuất, muốn chảy vài giọt nước mắt với cô rất dễ dàng. Ông Nguyên nhìn thấy Nhã Linh đỏ mắt, trong lòng không vui, kéo Nhã Linh dỗ dành.
“Đừng khóc, con gái rượu của bố. Sau này tài sản của bố là của con hết mà con so đo với nó làm gì. Mặc kệ nó, cho nó đi đâu thì đi đi, ngoan, bố thương con là được”.
Ông Nguyên thấy vậy càng thương cô hơn, dỗ dành một lúc. Nhã Linh đáp hùa theo, cuối cùng mới nở nụ cười.
“Con không cần tài sản gì hết, con chỉ mong bố sống thật lâu với con là được".
Ông Nguyên nghe vậy gật đầu, trong lòng nghĩ đúng là chỉ có Nhã Linh là con gái ông. Còn Trì Tuyết, với ông bây giờ chẳng còn chút tình cảm nào nữa. Ông sờ đầu Nhã Linh, bà Vân đặt tay lên vai ông. Nhà ba người ấm áp như vậy, khi nào cũng chẳng có chỗ cho Trì Tuyết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.