Chương 58: Đừng tìm tao nữa
Thiên Manh
18/09/2020
Tên mập kia là ai? A, là tên hầu nhỏ trước kia của Vệ Thư Tuân, Lý Triết Hữu.
Lý Triết Hữu là một người nhát gan yếu đuối, ai nói cũng nghe, tục xưng cỏ mọc đầu tường, thiếu hiểu biết, khờ dại. Lúc trước họ vừa quen đại ca Thành đã chơi trò mất tích, phụ huynh tìm đến nhà y, sau khi bị y bán ra hành tung, Nghiêm Đông Nam có mang vài đàn em đến chặn đầu y, trong đó cũng có Lý Triết Hữu.
Sau đó Vệ Thư Tuân thi đậu Đại học A, bọn họ bị Nghiêm Đông Nam ném qua một bên, Lý Triết Hữu lại bị người khác giựt dây chạy tới khuyên y đừng đến trường, kêu y dẫn họ kiếm tiền. Cũng may Vệ Thư Tuân biết hắn là bị người ta lợi dụng nếu không đã một đấm đánh chết luôn.
Tóm lại Lý Triết Hữu chính là một tên ngốc không não, nếu nói hắn sẽ làm chuyện xấu gì, thì hắn không có can đảm cũng không có đầu óc đó, xác suất bị người ta coi thành bia đỡ càng lớn hơn.
Vệ Thư Tuân thở dài, nếu là người khác y cũng không thèm lo, nhưng Lý Triết Hữu tên ngốc này nếu cứu được vẫn nên cứu, tên này có đủ loại khuyết điểm nhưng chưa từng có ý xấu hại người.
“Thư Tuân, cứu mạng a!” thân thể mập mạp của Lý Triết Hữu nhào thẳng về phía Vệ Thư Tuân, bị Vệ Thư Tuân đẩy ra một cái: “Lăn qua một bên.”
Đuổi theo Lý Triết Hữu có ba người, nhìn từ ánh mắt hiện tại của Vệ Thư Tuân, bước chân không vững, đầy người sơ hở, chỉ là vài tên côn đồ không có sức uy hiếp thôi.
Bíp bíp —— bíp bíp bíp —— bíp bíp ——!
Rõ ràng đã ấn nút tắt, webcam trên cổ tay lại vang lên lần nữa. Lúc này Vệ Thư Tuân vừa đánh văng một tên côn đồ, đoạt gậy sắt trên tay hắn ném vào tên thứ hai. Lui ra phía sau một bước, tránh đi đón hiểm của tên thứ ba, y nâng cổ tay nhìn nhìn webcam.
Ánh xanh trên Webcam lóe ra, Vệ Thừa muốn tới!
Tên côn đồ có thể đuổi đi, Lý Triết Hữu lại đuổi không được, Vệ Thư Tuân dẫn tên côn đồ vừa đánh vừa lui đến bên người Lý Triết Hữu, thừa dịp hắn không chú ý một dao đánh ngất hắn, đồng thời nhấc người đá bay tên côn đồ.
“Cút!”
Ba tên côn đồ nhìn y, dìu đỡ kéo nhau luống cuống lui về phía sau, mà còn ngã mấy đợt.
Vệ Thư Tuân nhíu mày nhìn họ rời khỏi con hẻm, thình lình nghe thấy tiếng gió vút tới sau tai.
Vệ Thư Tuân xoay người, nghênh diện là một ống tuýp vung tới. Vệ Thư Tuân không hề động, bởi vì ống tuýp đã khựng lại, tên côn đồ nắm nó cả người cứng còng bảo trì tư thế quất, đồng tử tán loạn.
“Ông đang làm cái gì?!” Bên tai truyền đến tiếng mắng, Vệ Thừa mặt lạnh xuất hiện phía sau tên côn đồ.
Tình huống của hắn tốt hơn lần gặp mặt trước đó rất nhiều, một thân quân phục rằn ri ngay ngắn mới tinh, cánh tay, đai lưng, chân đều cài vào mấy hộp kim loại bất đồng, phỏng chừng là vũ khí nào đó. Mà người càng tinh thần sáng láng, mở mồm một cái là giáo huấn: “Ông ngu hả người ta núp sau lưng ông mà cũng không biết, ngại mạng dài quá à? Mà sao ông lại đi đánh nhau với người ta, tôi nhớ rõ ràng ông đã nói ông đang đi học, đây là chương trình học gì mà…?”
Vệ Thư Tuân phản bác là: “Mày là bà tám hả?” Thành công làm Vệ Thừa nghẹn mấy lời phía sau lại.
Vệ Thư Tuân kéo ống tuýp ra, đẩy ngã tên côn đồ: “Người này không chết đâu đúng không?”
“Chỉ mất đi ý thức.” Vệ Thừa trả lời, truy vấn: “Ông vì sao lại đánh nhau?”
Đại khái là chợt mất đi ý thức, tên côn đồ cả mí mắt cũng không có thời gian đóng lại. Bị Vệ Thư Tuân đẩy xuống đất xong mới chịu nhắm.
Vệ Thư Tuân xác nhận hắn còn sống xong, chỉ hướng Lý Triết Hữu trên đất: “Người này coi như là bạn tao, cũng không thể nhìn nó bị người ta truy đánh.”
Tuy đã nói phải làm học sinh ngoan, nhưng tính cách của Vệ Thư Tuân không làm được việc mở mắt trừng trừng nhìn bạn bị người ta truy đánh mà bỏ mặc, cho dù quan hệ của họ đã không bằng ngày trước.
Sẽ tránh đi có thể là bất kì kẻ nào, duy độc không phải người tên Vệ Thư Tuân!
Vệ Thừa chấp nhận đáp án này, chỉ hướng đầu hẻm: “Mấy tên kia thì sao?”
Ba tên côn đồ vừa rồi cố ý giả vờ té ngã che dấu cho tên đánh lén, lúc này chúng đang thăm dò ló đầu vào nhìn ở chỗ quẹo.
Vệ Thư Tuân quăng mạnh ống tuýp qua: “Phắn!”
Một tên côn đồ vừa ló đầu ra đã bị ống tuýp đập vào mặt, hét thảm một tiếng, hai tên còn lại vội vàng kéo hắn chạy trốn. Vệ Thư Tuân đỡ trán, nói với Vệ Thừa “Nói thật, gần đây tao đã quyết định tận lực ít đánh nhau.”
“Không hề gì.” yêu cầu của Vệ Thừa với y cũng không cao, không cần tương lai ngồi tù thì tốt rồi, mặt khác không liên quan đến hắn.”Vừa rồi webcam xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì?”
“Đang chuẩn bị hiện ra, đột nhiên ngừng, tôi lo bên ông có chuyện nên cứ tới đây nhìn xem.” Vệ Thừa bảo.
Vệ Thư Tuân gật đầu, khó trách y rõ ràng ân tắt, webcam còn liên lạc được.
“Bất quá thật kỳ quái, tôi nhớ là webcam của ông đã hư rồi chứ.” Vệ Thừa nghi hoặc nói “Tôi vốn chỉ thử thôi, không ngờ cư nhiên liên hệ được.”
“Ờ, tao sửa nó lại rồi.” Vệ Thư Tuân giơ cổ tay lên: “Tiện cho sau này liên lạc, đương nhiên, nếu tao không tìm mày, mày nhớ tận lực đừng qua đây, đỡ thêm phiền toái cho tao.” tên côn đồ đánh lén mình y cũng giải quyết được, hơn nữa máy học tập sẽ bảo hộ y, ngược lại Vệ Thừa đột nhiên xuất hiện trước mặt người khác mới gây nên phiền toái.
“Ông tự sửa?” Vệ Thừa đầy mặt kinh ngạc: “Webcam là kỹ thuật cả trăm năm sau, ông làm sao được?”
“Máy học tập có bản vẽ a.” Vệ Thư Tuân đương nhiên nói, vẫn chưa oán giận mình vì thứ này tốn hết phần thưởng cả hai nhiệm vụ.
“Bản vẽ…” Cho dù có bản vẽ, cũng không phải dễ sửa như vậy. Vệ Thừa nhìn tổ tiên trẻ tuổi trước mắt, ánh mắt hơi dịu dàng lại: “Xem ra ông thật sự đang cố gắng.”
Lý Triết Hữu là một người nhát gan yếu đuối, ai nói cũng nghe, tục xưng cỏ mọc đầu tường, thiếu hiểu biết, khờ dại. Lúc trước họ vừa quen đại ca Thành đã chơi trò mất tích, phụ huynh tìm đến nhà y, sau khi bị y bán ra hành tung, Nghiêm Đông Nam có mang vài đàn em đến chặn đầu y, trong đó cũng có Lý Triết Hữu.
Sau đó Vệ Thư Tuân thi đậu Đại học A, bọn họ bị Nghiêm Đông Nam ném qua một bên, Lý Triết Hữu lại bị người khác giựt dây chạy tới khuyên y đừng đến trường, kêu y dẫn họ kiếm tiền. Cũng may Vệ Thư Tuân biết hắn là bị người ta lợi dụng nếu không đã một đấm đánh chết luôn.
Tóm lại Lý Triết Hữu chính là một tên ngốc không não, nếu nói hắn sẽ làm chuyện xấu gì, thì hắn không có can đảm cũng không có đầu óc đó, xác suất bị người ta coi thành bia đỡ càng lớn hơn.
Vệ Thư Tuân thở dài, nếu là người khác y cũng không thèm lo, nhưng Lý Triết Hữu tên ngốc này nếu cứu được vẫn nên cứu, tên này có đủ loại khuyết điểm nhưng chưa từng có ý xấu hại người.
“Thư Tuân, cứu mạng a!” thân thể mập mạp của Lý Triết Hữu nhào thẳng về phía Vệ Thư Tuân, bị Vệ Thư Tuân đẩy ra một cái: “Lăn qua một bên.”
Đuổi theo Lý Triết Hữu có ba người, nhìn từ ánh mắt hiện tại của Vệ Thư Tuân, bước chân không vững, đầy người sơ hở, chỉ là vài tên côn đồ không có sức uy hiếp thôi.
Bíp bíp —— bíp bíp bíp —— bíp bíp ——!
Rõ ràng đã ấn nút tắt, webcam trên cổ tay lại vang lên lần nữa. Lúc này Vệ Thư Tuân vừa đánh văng một tên côn đồ, đoạt gậy sắt trên tay hắn ném vào tên thứ hai. Lui ra phía sau một bước, tránh đi đón hiểm của tên thứ ba, y nâng cổ tay nhìn nhìn webcam.
Ánh xanh trên Webcam lóe ra, Vệ Thừa muốn tới!
Tên côn đồ có thể đuổi đi, Lý Triết Hữu lại đuổi không được, Vệ Thư Tuân dẫn tên côn đồ vừa đánh vừa lui đến bên người Lý Triết Hữu, thừa dịp hắn không chú ý một dao đánh ngất hắn, đồng thời nhấc người đá bay tên côn đồ.
“Cút!”
Ba tên côn đồ nhìn y, dìu đỡ kéo nhau luống cuống lui về phía sau, mà còn ngã mấy đợt.
Vệ Thư Tuân nhíu mày nhìn họ rời khỏi con hẻm, thình lình nghe thấy tiếng gió vút tới sau tai.
Vệ Thư Tuân xoay người, nghênh diện là một ống tuýp vung tới. Vệ Thư Tuân không hề động, bởi vì ống tuýp đã khựng lại, tên côn đồ nắm nó cả người cứng còng bảo trì tư thế quất, đồng tử tán loạn.
“Ông đang làm cái gì?!” Bên tai truyền đến tiếng mắng, Vệ Thừa mặt lạnh xuất hiện phía sau tên côn đồ.
Tình huống của hắn tốt hơn lần gặp mặt trước đó rất nhiều, một thân quân phục rằn ri ngay ngắn mới tinh, cánh tay, đai lưng, chân đều cài vào mấy hộp kim loại bất đồng, phỏng chừng là vũ khí nào đó. Mà người càng tinh thần sáng láng, mở mồm một cái là giáo huấn: “Ông ngu hả người ta núp sau lưng ông mà cũng không biết, ngại mạng dài quá à? Mà sao ông lại đi đánh nhau với người ta, tôi nhớ rõ ràng ông đã nói ông đang đi học, đây là chương trình học gì mà…?”
Vệ Thư Tuân phản bác là: “Mày là bà tám hả?” Thành công làm Vệ Thừa nghẹn mấy lời phía sau lại.
Vệ Thư Tuân kéo ống tuýp ra, đẩy ngã tên côn đồ: “Người này không chết đâu đúng không?”
“Chỉ mất đi ý thức.” Vệ Thừa trả lời, truy vấn: “Ông vì sao lại đánh nhau?”
Đại khái là chợt mất đi ý thức, tên côn đồ cả mí mắt cũng không có thời gian đóng lại. Bị Vệ Thư Tuân đẩy xuống đất xong mới chịu nhắm.
Vệ Thư Tuân xác nhận hắn còn sống xong, chỉ hướng Lý Triết Hữu trên đất: “Người này coi như là bạn tao, cũng không thể nhìn nó bị người ta truy đánh.”
Tuy đã nói phải làm học sinh ngoan, nhưng tính cách của Vệ Thư Tuân không làm được việc mở mắt trừng trừng nhìn bạn bị người ta truy đánh mà bỏ mặc, cho dù quan hệ của họ đã không bằng ngày trước.
Sẽ tránh đi có thể là bất kì kẻ nào, duy độc không phải người tên Vệ Thư Tuân!
Vệ Thừa chấp nhận đáp án này, chỉ hướng đầu hẻm: “Mấy tên kia thì sao?”
Ba tên côn đồ vừa rồi cố ý giả vờ té ngã che dấu cho tên đánh lén, lúc này chúng đang thăm dò ló đầu vào nhìn ở chỗ quẹo.
Vệ Thư Tuân quăng mạnh ống tuýp qua: “Phắn!”
Một tên côn đồ vừa ló đầu ra đã bị ống tuýp đập vào mặt, hét thảm một tiếng, hai tên còn lại vội vàng kéo hắn chạy trốn. Vệ Thư Tuân đỡ trán, nói với Vệ Thừa “Nói thật, gần đây tao đã quyết định tận lực ít đánh nhau.”
“Không hề gì.” yêu cầu của Vệ Thừa với y cũng không cao, không cần tương lai ngồi tù thì tốt rồi, mặt khác không liên quan đến hắn.”Vừa rồi webcam xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì?”
“Đang chuẩn bị hiện ra, đột nhiên ngừng, tôi lo bên ông có chuyện nên cứ tới đây nhìn xem.” Vệ Thừa bảo.
Vệ Thư Tuân gật đầu, khó trách y rõ ràng ân tắt, webcam còn liên lạc được.
“Bất quá thật kỳ quái, tôi nhớ là webcam của ông đã hư rồi chứ.” Vệ Thừa nghi hoặc nói “Tôi vốn chỉ thử thôi, không ngờ cư nhiên liên hệ được.”
“Ờ, tao sửa nó lại rồi.” Vệ Thư Tuân giơ cổ tay lên: “Tiện cho sau này liên lạc, đương nhiên, nếu tao không tìm mày, mày nhớ tận lực đừng qua đây, đỡ thêm phiền toái cho tao.” tên côn đồ đánh lén mình y cũng giải quyết được, hơn nữa máy học tập sẽ bảo hộ y, ngược lại Vệ Thừa đột nhiên xuất hiện trước mặt người khác mới gây nên phiền toái.
“Ông tự sửa?” Vệ Thừa đầy mặt kinh ngạc: “Webcam là kỹ thuật cả trăm năm sau, ông làm sao được?”
“Máy học tập có bản vẽ a.” Vệ Thư Tuân đương nhiên nói, vẫn chưa oán giận mình vì thứ này tốn hết phần thưởng cả hai nhiệm vụ.
“Bản vẽ…” Cho dù có bản vẽ, cũng không phải dễ sửa như vậy. Vệ Thừa nhìn tổ tiên trẻ tuổi trước mắt, ánh mắt hơi dịu dàng lại: “Xem ra ông thật sự đang cố gắng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.