Chương 132: Người đại diện minh tinh
Thiên Manh
18/09/2020
Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
“…!!”
Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên cùng trợn mắt nhìn ông Đinh, dùng ánh mắt như xem gã dê xồm.
“Nghĩ bậy cái gì!” Ông Đinh răn dạy hai người: “Tôi là tính bán cho cảnh sát, bọn họ hằng ngày tra xét nhất định cần thứ này… Đương nhiên, công năng khác cậu cũng phải làm theo tôi nói.” Ông Đinh khụ khụ, nói: “Nếu cậu có thể chế tạo ra cái tôi muốn, tôi có thể đầu tư cho cậu.”
“Thật có lỗi, không có khả năng, ngài Đinh.” Diệp Thành Thiên lắc đầu: “Nghiên cứu của tôi chỉ là lợi dụng kỹ thuật chia chùm sáng và chiết xạ không gian Quang học tiến hành nâng cấp dụng cụ vốn có, cũng không thể tự nhiên chế tạo ra thứ này… Nếu có khả năng đó, tôi đã xin được kinh phí của nhà nước rồi.” Căn bản khỏi tìm đến nhà đầu tư.
Câu cuối cùng Diệp Thành Thiên cũng không nói ra, nhưng ông Đinh đã đoán được, ông lập tức tái mặt, lộ vẻ không vui: “Nếu cái gì cũng không làm được, vì sao tôi phải đầu tư cho các người? Cho là tiền của tôi nhặt được à?”
“Không phải như thế.” Diệp Thành Thiên vẫn nghiêm trang muốn giải thích, ý bảo Vệ Thư Tuân mở máy tính ra: “Ngài Đinh, ngài có thể xem phân tích của tôi trước, sau khi nghiên cứu này thành công, tương đương mở ra một trang sử thăng cấp cho thiết bị dụng cụ y tế, đến lúc đó lợi nhuận ngài có được sẽ chiếm phần trăm thị trường…”
“Khỏi nói nữa.” ông Đinh lạnh lùng cắt ngang anh, đứng dậy bỏ đi một nước.
“…” Diệp Thành Thiên nhìn bóng ông, lộ vẻ mất mác rồi quay qua Vệ Thư Tuân, gượng cười nói: “Xin lỗi, để em cùng xấu hổ với anh.”
“Không có gì.” Vệ Thư Tuân lắc đầu, lại vỗ vỗ vai anh: “Chỉ là một nhà đầu tư mà thôi, sẽ tìm được người khác. Em cảm thấy nghiên cứu của anh rất tốt mà, nhất định có thể tìm được người tinh mắt.”
“Ừ…” Nói là nói như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Thành Thiên tự làm dự án, lần đầu tiên tìm kiếm nhà đầu tư. Mở màn liền không thuận lợi như vậy, anh vẫn thực uể oải.
Vệ Thư Tuân cũng không có cách gì, dù sao bọn họ không có khả năng ép người ta đầu tư cho mình. Chỉ có thể vỗ vỗ vai Diệp Thành Thiên, kéo anh: “Đi thôi, bên ngoài không phải đang nướng và câu cá à? Dù sao chúng ta coi như đến chơi, ăn nhiều cánh gà nướng chút cũng có lời rồi.”
Chính giữa resort có cái hồ lớn, trên hồ là một cái đình và cầu vòm phong cách cổ điển, bên hồ còn có gò đất để khách có thể câu cá. Tuy đã tối, nhưng ánh đèn sáng tỏ, tuyệt đối không ảnh hưởng hứng thú câu cá của các đại gia, lúc này không ít khách dự tiệc đều mang theo cần câu câu cá bên hồ. Vệ Thư Tuân kêu nhân viên lấy một cần câu, ấn Diệp Thành Thiên ngồi lên gò đất, lại chạy đi cầm mấy cái cánh gà bên kia tiệc nướng, chạy về đưa cho Diệp Thành Thiên, muốn anh vui lên chút.
Diệp Thành Thiên cười cười, tuy còn có chút miễn cưỡng, nhưng vẻ mặt đã tỉnh táo lại: “Yên tâm đi Thư Tuân, anh không sao… Vốn anh cũng không vội muốn đầu tư, chỉ muốn dựa vào chính mình độc lập nghiên cứu một hạng mục mà thôi, dù sao không thể tốt nghiệp rồi còn ỷ lại vào Giáo sư Triệu, từ từ đến là được.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu, cười rộ lên: “Anh nghĩ vậy là tốt rồi.”
Ngồi xếp bằng trên mặt cỏ bên hồ, cùng Diệp Thành Thiên câu cá nửa giờ, thuận tiện ăn mấy cái cánh gà, Vệ Thư Tuân xoa xoa cái bụng hơi no căng, đứng dậy duỗi thắt lưng một cái, thấy Diệp Thành Thiên đã hoàn toàn đắm chìm vào lạc thú câu cá, Vệ Thư Tuân nói với anh một tiếng, tính tản bộ tiêu cơm chút.
Phong cảnh của resort không tệ, các ngọn đèn đủ màu sắc soi chiếu cây hoa tỏa ánh rực rỡ, Vệ Thư Tuân đang vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, phía sau đột nhiên có người chạy theo, gọi Vệ Thư Tuân lại: “Cậu gì ơi, cậu gì ơi, xin đợi một chút.”
Vệ Thư Tuân xoay người, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ dạ, mặc tây trang màu xám chạy tới, người nọ dừng lại trước mặt y, thở hổn hển, đưa ra một danh thiếp màu vàng: “Xin chào, tôi là người đại diện công ty giải trí Hoàn Thiên, Trương Khải.”
“Ồ.” Vệ Thư Tuân không hiểu cái gì mà nhận lấy danh thiếp.
Trương Khải thở hổn hển, cũng nhân cơ hội đánh giá kỹ Vệ Thư Tuân. So với cái thoáng nhìn lướt qua vừa rồi, quả nhiên nhìn chính diện càng đẹp không tỳ vết, thân hình mảnh khảnh, hai chân cao ngất, áo khoác âu phục tùy ý khoát lên cánh tay, vừa mang theo một cảm giác phóng khoáng không an phận, lại có phong độ trí thức hào hoa phong nhã. Hai loại khí chất mâu thuẫn kết hợp trên một người, làm Trương Khải nhất thời cũng không cách nào phán đoán người trước mắt tính cách ra sao, nên bắt chuyện bằng đề tài gì. Nhưng bất kể thế nào, tên minh tinh hư hỏng này, ông nhất định phải ký được.
“Tôi là người đại diện của Viên Viện.” Trương Khải đột nhiên nói.
“A?” Vệ Thư Tuân không biết Viên Viện ông nói là ai, sửng sốt một chút mới nghĩ đến cái nghề người đại diện bình thường là của minh tinh, Viên Viện chắc là minh tinh ha?
Viên Viện quả thật là minh tinh, tuy đã làm trong nghề nhiều năm, kỳ thực tên tuổi cũng không lớn, năm nay vừa nhờ một bộ phim truyền hình mà nổi tiếng, gần đây đang là minh tinh đang hot đến chạm tay có thể bỏng.
Nhưng Vệ Thư Tuân đã rất lâu không coi phim, tự nhiên không biết cô ta là ai.
Thấy đối phương ngẩng đầu ngơ ngơ nhìn y, hình như muốn chờ y mừng rỡ hoan hô vậy, cứ cảm thấy nói không biết hình như tổn thương người ta quá, Vệ Thư Tuân ráng nặn ra một nụ cười: “À, tôi từng thấy cô ta trên TV…”
Bất kể cô ta thuộc lĩnh vực bên nào, tóm lại chắc từng lên TV rồi!
“Đúng vậy, Viên Viện chính là hoa đán đang nổi tiếng mà Hoàn Thiên chúng tôi đang lăng xê.”
“Ừm…” Cho dù là thời côn đồ, Vệ Thư Tuân cũng không có hứng với minh tinh, huống chi là giờ. Khách sáo nghe ông nói một hơi dài giải trí Hoàn Thiên có đại minh tinh nào nào, Vệ Thư Tuân ậm ừ vài câu rồi muốn đi, không ngờ lại bị đối phương ngăn lại: “Tôi muốn hỏi một chút, cậu Vệ có ký hợp đồng với công ty giải trí nào chưa?”
Nghe ông hỏi vậy, Vệ Thư Tuân bật cười: “Không có, tôi không phải sinh viên học viện điện ảnh.”
Trương Khải nghe vậy càng nóng bỏng: “Như vậy, cậu muốn gia nhập Giải trí Hoàn Thiên không?”
“Cái gì?” Vệ Thư Tuân sửng sốt.
“Cậu Vệ đây rất có tiềm chất làm minh tinh.” Trương Khải dùng giọng điệu như bán hàng đa cấp, nói: “Chỉ cần trải qua huấn luyện cùng tân trang của giải trí Hoàn Thiên chúng tôi, cậu Vệ nhất định có thể trở thành tiểu sinh nổi danh như Nam Phong, Lý Lập. Kỳ thực nếu chỉ xem mặt, cậu còn bảnh hơn họ nhiều, nói không chừng có thể nổi tiếng hơn cả họ nữa.”
“…” Vệ Thư Tuân mờ mịt nhìn ông ta, hai cái tên Trương Khải nói y cũng chưa nghe qua, không biết bọn họ là ai, bộ dạng đến tột cùng thế nào. Đương nhiên, cũng không tính đi so bì gì.
Nhưng mà, hai năm nay y vội vàng đến trường, hình như đã đổi mới một đám minh tinh, y cả một người cũng không quen, cảm giác hơi bị lạc đơn vị a!
Trương Khải không được câu trả lời của Vệ Thư Tuân cũng không sốt ruột, ông tin không có người trẻ tuổi nào không muốn làm minh tinh. Cầm tay Vệ Thư Tuân, đặt danh thiếp của mình vào lòng bàn tay y: “Tôi biết rất đột ngột, cho nên cậu có thể suy nghĩ thử xem, nhưng xin hãy trả lời tôi trong vòng 3 ngày.”
“Ơ…”
Không hiểu gì mà nhận được danh tiếp của người đại diện, đối phương còn khen y rất có tiềm chất. Tuy không có hứng làm minh tinh, nhưng cảm giác này vẫn rất thích. Vệ Thư Tuân nhận danh thiếp, tiếp tục lững thững du ngoạn.
Bất tri bất giác đi tới một nhà ấm trồng hoa, nhà ấm trong suốt, chính giữa có một cái bàn dài bằng gỗ đen hoàn toàn không phù hợp phong cách, ngồi quanh bàn dài là mấy người đàn ông trung niên bụng phệ, vừa thấy biết ngay là địa vị cao. Bọn họ hình như đang đánh bài, trên bàn bày đầy token, có một nhân viên đang chia bài.
Vệ Thư Tuân xoay người muốn đi, không khéo một người đàn ông trong đó thấy được y. Người nọ chính là ông Đinh chia tay trong không vui lúc nãy, ông ta hình như đang thua bài, sắc mặt âm u, nhìn thấy Vệ Thư Tuân liền phái người gọi y lại.
Khi Vệ Thư Tuân đi vào nhà ấm, ông Đinh kia đang đập mạnh sấp bài lên bàn, sau đó dùng khoé mắt liếc Vệ Thư Tuân một cái: “Thế nào, theo tới đây luôn à, là muốn đến cầu xin tôi đầu tư?”
“… Suy nghĩ nhiều.” nói chuyện với thể loại tự kỷ này cũng chả có tác dụng gì, Vệ Thư Tuân lười lãng phí nước miếng, xoay người bước đi.
Hai bảo tiêu ngăn y lại, Vệ Thư Tuân đang chuẩn bị ra tay, ông Đinh kêu lên: “A a, gấp cái gì, chơi với tôi mấy ván thế nào? Các cậu không phải muốn đầu tư sao? Thắng thì cho cậu.”
Vệ Thư Tuân quay đầu, nhìn chằm chằm ông: “Ông nói thật?”
“Đúng đúng.” Người đối diện đang ra bài, ông Đinh chửi nhỏ một tiếng, ném lá bài trên tay lên mặt bàn, mới nghiêm túc nói chuyện với Vệ Thư Tuân: “Thế nào sinh viên tài cao, muốn đánh cuộc thử không?”
“Tốt a.” Vệ Thư Tuân gật đầu: “Đánh thế nào?”
Mấy người trung niên trên bàn cũng đã xong ván bài, thảnh thảnh thơi thơi châm điếu thuốc: “Thế nào, lão Đinh, không chơi nữa?”
“Hôm nay xui vậy, không chơi với các ông nữa, tôi phải cá mấy ván với sinh viên tài cao Đại học A đây.”
“Đánh mấy ván có gì thú vị.” Vệ Thư Tuân kéo qua một cái ghế, ngồi xuống đối diện ông Đinh: “Không phải một ván định thắng thua?”
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Ông Đinh ngửa đầu cười ha ha: “Một ván mà muốn thắng mấy trăm vạn, cậu cho đây là Macao à!”
“Hiểu.” Vệ Thư Tuân ngó lơ cười nhạo, gật gật đầu: “Như vậy, 50 vạn một ván đi!”
Beta: Vương Gia
——————
“…!!”
Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên cùng trợn mắt nhìn ông Đinh, dùng ánh mắt như xem gã dê xồm.
“Nghĩ bậy cái gì!” Ông Đinh răn dạy hai người: “Tôi là tính bán cho cảnh sát, bọn họ hằng ngày tra xét nhất định cần thứ này… Đương nhiên, công năng khác cậu cũng phải làm theo tôi nói.” Ông Đinh khụ khụ, nói: “Nếu cậu có thể chế tạo ra cái tôi muốn, tôi có thể đầu tư cho cậu.”
“Thật có lỗi, không có khả năng, ngài Đinh.” Diệp Thành Thiên lắc đầu: “Nghiên cứu của tôi chỉ là lợi dụng kỹ thuật chia chùm sáng và chiết xạ không gian Quang học tiến hành nâng cấp dụng cụ vốn có, cũng không thể tự nhiên chế tạo ra thứ này… Nếu có khả năng đó, tôi đã xin được kinh phí của nhà nước rồi.” Căn bản khỏi tìm đến nhà đầu tư.
Câu cuối cùng Diệp Thành Thiên cũng không nói ra, nhưng ông Đinh đã đoán được, ông lập tức tái mặt, lộ vẻ không vui: “Nếu cái gì cũng không làm được, vì sao tôi phải đầu tư cho các người? Cho là tiền của tôi nhặt được à?”
“Không phải như thế.” Diệp Thành Thiên vẫn nghiêm trang muốn giải thích, ý bảo Vệ Thư Tuân mở máy tính ra: “Ngài Đinh, ngài có thể xem phân tích của tôi trước, sau khi nghiên cứu này thành công, tương đương mở ra một trang sử thăng cấp cho thiết bị dụng cụ y tế, đến lúc đó lợi nhuận ngài có được sẽ chiếm phần trăm thị trường…”
“Khỏi nói nữa.” ông Đinh lạnh lùng cắt ngang anh, đứng dậy bỏ đi một nước.
“…” Diệp Thành Thiên nhìn bóng ông, lộ vẻ mất mác rồi quay qua Vệ Thư Tuân, gượng cười nói: “Xin lỗi, để em cùng xấu hổ với anh.”
“Không có gì.” Vệ Thư Tuân lắc đầu, lại vỗ vỗ vai anh: “Chỉ là một nhà đầu tư mà thôi, sẽ tìm được người khác. Em cảm thấy nghiên cứu của anh rất tốt mà, nhất định có thể tìm được người tinh mắt.”
“Ừ…” Nói là nói như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Thành Thiên tự làm dự án, lần đầu tiên tìm kiếm nhà đầu tư. Mở màn liền không thuận lợi như vậy, anh vẫn thực uể oải.
Vệ Thư Tuân cũng không có cách gì, dù sao bọn họ không có khả năng ép người ta đầu tư cho mình. Chỉ có thể vỗ vỗ vai Diệp Thành Thiên, kéo anh: “Đi thôi, bên ngoài không phải đang nướng và câu cá à? Dù sao chúng ta coi như đến chơi, ăn nhiều cánh gà nướng chút cũng có lời rồi.”
Chính giữa resort có cái hồ lớn, trên hồ là một cái đình và cầu vòm phong cách cổ điển, bên hồ còn có gò đất để khách có thể câu cá. Tuy đã tối, nhưng ánh đèn sáng tỏ, tuyệt đối không ảnh hưởng hứng thú câu cá của các đại gia, lúc này không ít khách dự tiệc đều mang theo cần câu câu cá bên hồ. Vệ Thư Tuân kêu nhân viên lấy một cần câu, ấn Diệp Thành Thiên ngồi lên gò đất, lại chạy đi cầm mấy cái cánh gà bên kia tiệc nướng, chạy về đưa cho Diệp Thành Thiên, muốn anh vui lên chút.
Diệp Thành Thiên cười cười, tuy còn có chút miễn cưỡng, nhưng vẻ mặt đã tỉnh táo lại: “Yên tâm đi Thư Tuân, anh không sao… Vốn anh cũng không vội muốn đầu tư, chỉ muốn dựa vào chính mình độc lập nghiên cứu một hạng mục mà thôi, dù sao không thể tốt nghiệp rồi còn ỷ lại vào Giáo sư Triệu, từ từ đến là được.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu, cười rộ lên: “Anh nghĩ vậy là tốt rồi.”
Ngồi xếp bằng trên mặt cỏ bên hồ, cùng Diệp Thành Thiên câu cá nửa giờ, thuận tiện ăn mấy cái cánh gà, Vệ Thư Tuân xoa xoa cái bụng hơi no căng, đứng dậy duỗi thắt lưng một cái, thấy Diệp Thành Thiên đã hoàn toàn đắm chìm vào lạc thú câu cá, Vệ Thư Tuân nói với anh một tiếng, tính tản bộ tiêu cơm chút.
Phong cảnh của resort không tệ, các ngọn đèn đủ màu sắc soi chiếu cây hoa tỏa ánh rực rỡ, Vệ Thư Tuân đang vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, phía sau đột nhiên có người chạy theo, gọi Vệ Thư Tuân lại: “Cậu gì ơi, cậu gì ơi, xin đợi một chút.”
Vệ Thư Tuân xoay người, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ dạ, mặc tây trang màu xám chạy tới, người nọ dừng lại trước mặt y, thở hổn hển, đưa ra một danh thiếp màu vàng: “Xin chào, tôi là người đại diện công ty giải trí Hoàn Thiên, Trương Khải.”
“Ồ.” Vệ Thư Tuân không hiểu cái gì mà nhận lấy danh thiếp.
Trương Khải thở hổn hển, cũng nhân cơ hội đánh giá kỹ Vệ Thư Tuân. So với cái thoáng nhìn lướt qua vừa rồi, quả nhiên nhìn chính diện càng đẹp không tỳ vết, thân hình mảnh khảnh, hai chân cao ngất, áo khoác âu phục tùy ý khoát lên cánh tay, vừa mang theo một cảm giác phóng khoáng không an phận, lại có phong độ trí thức hào hoa phong nhã. Hai loại khí chất mâu thuẫn kết hợp trên một người, làm Trương Khải nhất thời cũng không cách nào phán đoán người trước mắt tính cách ra sao, nên bắt chuyện bằng đề tài gì. Nhưng bất kể thế nào, tên minh tinh hư hỏng này, ông nhất định phải ký được.
“Tôi là người đại diện của Viên Viện.” Trương Khải đột nhiên nói.
“A?” Vệ Thư Tuân không biết Viên Viện ông nói là ai, sửng sốt một chút mới nghĩ đến cái nghề người đại diện bình thường là của minh tinh, Viên Viện chắc là minh tinh ha?
Viên Viện quả thật là minh tinh, tuy đã làm trong nghề nhiều năm, kỳ thực tên tuổi cũng không lớn, năm nay vừa nhờ một bộ phim truyền hình mà nổi tiếng, gần đây đang là minh tinh đang hot đến chạm tay có thể bỏng.
Nhưng Vệ Thư Tuân đã rất lâu không coi phim, tự nhiên không biết cô ta là ai.
Thấy đối phương ngẩng đầu ngơ ngơ nhìn y, hình như muốn chờ y mừng rỡ hoan hô vậy, cứ cảm thấy nói không biết hình như tổn thương người ta quá, Vệ Thư Tuân ráng nặn ra một nụ cười: “À, tôi từng thấy cô ta trên TV…”
Bất kể cô ta thuộc lĩnh vực bên nào, tóm lại chắc từng lên TV rồi!
“Đúng vậy, Viên Viện chính là hoa đán đang nổi tiếng mà Hoàn Thiên chúng tôi đang lăng xê.”
“Ừm…” Cho dù là thời côn đồ, Vệ Thư Tuân cũng không có hứng với minh tinh, huống chi là giờ. Khách sáo nghe ông nói một hơi dài giải trí Hoàn Thiên có đại minh tinh nào nào, Vệ Thư Tuân ậm ừ vài câu rồi muốn đi, không ngờ lại bị đối phương ngăn lại: “Tôi muốn hỏi một chút, cậu Vệ có ký hợp đồng với công ty giải trí nào chưa?”
Nghe ông hỏi vậy, Vệ Thư Tuân bật cười: “Không có, tôi không phải sinh viên học viện điện ảnh.”
Trương Khải nghe vậy càng nóng bỏng: “Như vậy, cậu muốn gia nhập Giải trí Hoàn Thiên không?”
“Cái gì?” Vệ Thư Tuân sửng sốt.
“Cậu Vệ đây rất có tiềm chất làm minh tinh.” Trương Khải dùng giọng điệu như bán hàng đa cấp, nói: “Chỉ cần trải qua huấn luyện cùng tân trang của giải trí Hoàn Thiên chúng tôi, cậu Vệ nhất định có thể trở thành tiểu sinh nổi danh như Nam Phong, Lý Lập. Kỳ thực nếu chỉ xem mặt, cậu còn bảnh hơn họ nhiều, nói không chừng có thể nổi tiếng hơn cả họ nữa.”
“…” Vệ Thư Tuân mờ mịt nhìn ông ta, hai cái tên Trương Khải nói y cũng chưa nghe qua, không biết bọn họ là ai, bộ dạng đến tột cùng thế nào. Đương nhiên, cũng không tính đi so bì gì.
Nhưng mà, hai năm nay y vội vàng đến trường, hình như đã đổi mới một đám minh tinh, y cả một người cũng không quen, cảm giác hơi bị lạc đơn vị a!
Trương Khải không được câu trả lời của Vệ Thư Tuân cũng không sốt ruột, ông tin không có người trẻ tuổi nào không muốn làm minh tinh. Cầm tay Vệ Thư Tuân, đặt danh thiếp của mình vào lòng bàn tay y: “Tôi biết rất đột ngột, cho nên cậu có thể suy nghĩ thử xem, nhưng xin hãy trả lời tôi trong vòng 3 ngày.”
“Ơ…”
Không hiểu gì mà nhận được danh tiếp của người đại diện, đối phương còn khen y rất có tiềm chất. Tuy không có hứng làm minh tinh, nhưng cảm giác này vẫn rất thích. Vệ Thư Tuân nhận danh thiếp, tiếp tục lững thững du ngoạn.
Bất tri bất giác đi tới một nhà ấm trồng hoa, nhà ấm trong suốt, chính giữa có một cái bàn dài bằng gỗ đen hoàn toàn không phù hợp phong cách, ngồi quanh bàn dài là mấy người đàn ông trung niên bụng phệ, vừa thấy biết ngay là địa vị cao. Bọn họ hình như đang đánh bài, trên bàn bày đầy token, có một nhân viên đang chia bài.
Vệ Thư Tuân xoay người muốn đi, không khéo một người đàn ông trong đó thấy được y. Người nọ chính là ông Đinh chia tay trong không vui lúc nãy, ông ta hình như đang thua bài, sắc mặt âm u, nhìn thấy Vệ Thư Tuân liền phái người gọi y lại.
Khi Vệ Thư Tuân đi vào nhà ấm, ông Đinh kia đang đập mạnh sấp bài lên bàn, sau đó dùng khoé mắt liếc Vệ Thư Tuân một cái: “Thế nào, theo tới đây luôn à, là muốn đến cầu xin tôi đầu tư?”
“… Suy nghĩ nhiều.” nói chuyện với thể loại tự kỷ này cũng chả có tác dụng gì, Vệ Thư Tuân lười lãng phí nước miếng, xoay người bước đi.
Hai bảo tiêu ngăn y lại, Vệ Thư Tuân đang chuẩn bị ra tay, ông Đinh kêu lên: “A a, gấp cái gì, chơi với tôi mấy ván thế nào? Các cậu không phải muốn đầu tư sao? Thắng thì cho cậu.”
Vệ Thư Tuân quay đầu, nhìn chằm chằm ông: “Ông nói thật?”
“Đúng đúng.” Người đối diện đang ra bài, ông Đinh chửi nhỏ một tiếng, ném lá bài trên tay lên mặt bàn, mới nghiêm túc nói chuyện với Vệ Thư Tuân: “Thế nào sinh viên tài cao, muốn đánh cuộc thử không?”
“Tốt a.” Vệ Thư Tuân gật đầu: “Đánh thế nào?”
Mấy người trung niên trên bàn cũng đã xong ván bài, thảnh thảnh thơi thơi châm điếu thuốc: “Thế nào, lão Đinh, không chơi nữa?”
“Hôm nay xui vậy, không chơi với các ông nữa, tôi phải cá mấy ván với sinh viên tài cao Đại học A đây.”
“Đánh mấy ván có gì thú vị.” Vệ Thư Tuân kéo qua một cái ghế, ngồi xuống đối diện ông Đinh: “Không phải một ván định thắng thua?”
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Ông Đinh ngửa đầu cười ha ha: “Một ván mà muốn thắng mấy trăm vạn, cậu cho đây là Macao à!”
“Hiểu.” Vệ Thư Tuân ngó lơ cười nhạo, gật gật đầu: “Như vậy, 50 vạn một ván đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.