Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 109: Phong ba phòng triển lãm

Thiên Manh

18/09/2020

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Buổi sáng 7h30, Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân còn nằm ỳ trên giường ngủ nướng, liền nghe cửa phòng bị gõ vang: “Mấy em trong đó, dậy mau.”

“Ai vậy?” Hàn Chi Tân xoa mắt hỏi.

“Là giáo sư Lý, mau dậy đi!”

Hai người rất nhanh rời giường rửa mặt, lúc ra cửa phát hiện các sinh viên chung trường đều đã thức dậy, trên hành lang còn có giáo sư trường khác đang gõ cửa kêu sinh viên rời giường.

Dựa theo hành trình kế hoạch, 9h mới bắt đầu chính thức tham quan, nhưng các trường đều rất coi trọng chuyến tham quan một năm một lần này, sợ để lại ấn tượng vô kỷ luật nhàn hạ cho Trung tâm Khống chế, cho nên sáng sớm đã kêu các sinh viên dậy, để mọi người sớm tỉnh táo. Có cảm giác giống như hận không thể cho tập quân sự trước, để sinh viên đều tỉnh táo tập trung.

Các sinh viên cũng không sợ giáo sư mấy, lúc cùng nhau ăn sáng còn có người phàn nàn: “Giáo sư, tụi em thức dậy quá sớm, bây giờ còn chưa đến 8h, đi tham quan còn phải chờ 1h nữa lận!”

“Ăn xong rồi về nghỉ tiếp.” một sinh viên khác nói.

“Không hiểu chuyện!” Giáo sư Lý dùng đũa gõ lên đầu hai người một cái: “Lần tham quan này không chỉ để các em xem khống chế vũ trụ, cũng là để người khác đến xem các em.”

“Cái gì?” Các sinh viên đều lộ vẻ khó hiểu, Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân cũng dừng đũa lại, tò mò nhìn về phía Giáo sư Lý.

“Các em biết Trung tâm Khống chế này có bao nhiêu nghiên cứu sinh thạc sĩ không?”

Chúng sinh viên lắc đầu, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: “Ở… ở đây cũng có thạc sĩ sinh?”

Không trách các sinh viên kinh ngạc, hiện tại một ít xí nghiệp công nghệ cao đều đòi hỏi bằng tiến sĩ, mà Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ lại có thạc sĩ nghiên cứu sinh, bọn họ luôn nghĩ là trước khi có bằng tiến sĩ, thạc sĩ sinh chỉ có thể đảo quanh các hạng mục ngoại vi thôi.

“Không sai, chỉ trong Trung tâm Khống chế này đã có hơn hai trăm thạc sĩ nghiên cứu sinh, đều từ phòng nghiên cứu các trường đại học đề cử vào. Nhưng mà, đến lúc đó có thể thông qua xét tuyển hay không, phải nhìn trình độ của các em.”

Cho nên, nhận cơ hội này để lại ấn tượng tốt là rất cần thiết.

Nghe xong lời Giáo sư Lý nói, tất cả sinh viên đều hưng phấn lên. Bọn họ tuy là người nổi bật cùng ngành, nhưng ai cũng không thể đảm bảo sau này có cơ hội trở thành kỹ sư nghiên cứu Hàng không vũ trụ, dù sao trạm phóng vệ tinh cả nước cũng có bốn cái thôi.

Nhưng nếu trong thời kì thạc sĩ có thể tiến vào Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ, tương lai chẳng khác nào đã được định ra là đến đây.

Hàn Chi Tân chọt chọt Vệ Thư Tuân, nhỏ giọng nói: “Nghe chưa? Cậu phải bắt lấy cơ hội.”

Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Tớ không cần, tớ đã có giáo sư muốn đi theo.”

Từ ghi chép của máy học tập, giáo sư Quan Trình lúc này còn chưa có danh tiếng gì, chỉ phụ trách nghiên cứu hạng mục Hàng không bên ngoài. Thẳng đến hơn mười năm sau, thầy mới nhờ nghiên cứu mang tính đột phá mà tiến vào Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ.

Cho nên hiện tại mục tiêu của Vệ Thư Tuân chính là đi theo giáo sư Quan Trình, nhìn nghiên cứu của thầy có cái nào liên quan Không thành, lợi dụng tài liệu trong máy học tập nhanh chóng xúc tiến cách tân khoa học kỹ thuật đó.

Hàn Chi Tân khuyên y: “Tuy hi vọng không lớn, nhưng tớ cảm thấy cậu vẫn có thể cố gắng một lần, dù sao cơ hội khó được.”



“Được rồi!” Lười lãng phí nước miếng giải thích, Vệ Thư Tuân có lệ gật đầu.

Đại khái giáo sư trường khác cũng có nhắc nhở tương tự, ăn xong bữa sáng các sinh viên đều không cười hì đùa giỡn nữa, cũng không về ký túc xá, cả đám ngồi ở bồn hoa hoặc trên ghế, có đem sách thì ôm sách đọc, không sách thì cầm sổ viết viết vẽ vẽ, cảnh tượng kia, cũng tương đương khi lãnh đạo đến kiểm tra vậy.

Vệ Thư Tuân tương đối muốn về phòng nằm bẹp nghỉ ngơi chút, nhưng y mới quay qua hướng ký túc xá, Giáo sư Lý lập tức trừng y. Hàn Chi Tân chạy nhanh kéo y cùng tìm bồn hoa dưới bóng cây mà ngồi, lấy sổ ra giả bộ viết bậy vài hàng.

“Chú ý chút đi Thư Tuân, Giáo sư Lý vốn có y kiến với tụi mình rồi, cậu đừng ghẹo thầy ấy giận, sau này nói không chừng thầy ấy là thầy cậu đó!”

“Nhìn giả tạo quá.” Vệ Thư Tuân cũng không nói gì lấy sổ ra vẽ tranh: “Đảm bảo đã sớm bị người ta nhìn thấu.”

Đúng 9h, tất cả sinh viên tập hợp trên quảng trường trước cửa chính, có hai sĩ quan văn phòng mặc quân phục tiến lên tự giới thiệu. Một người sĩ quan họ Lục khuôn mặt trắng nõn, nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, một sĩ quan họ Hoàng dáng người cao to, màu da ngăm đen. Nói chuyện là Lục sĩ quan, Sĩ quan Hoàng trừ lúc vào kính chào ra, cứ để tay sau lưng đứng một bên không nói một lời, ngay cả tên của hắn cũng là sĩ quan Lục giới thiệu.

Sĩ quan Lục nói giản lược hành trình hôm nay và những điều cần chú ý một chút, liền dẫn các sinh viên đi điểm đầu tiên của hôm nay: Phòng triển lãm vinh dự.

Phòng triển lãm này tổng cộng hơn hai trăm m2, trên tường treo đầy các thành tựu của Trạm phóng vệ tinh Tây Lâm. Ảnh chụp các tên lửa khi lên không, mấy trăm công việc khi vệ tinh phóng ra, hình ảnh các phi hành gia trong khoang thuyền vũ trụ, còn có hình ảnh nhóm nghiên cứu viên bận rộn.

Còn có một quầy triển lãm khác bày đầy các loại giấy chứng nhận, huân chương vinh dự mà quốc gia trao tặng cho Trạm phóng vệ tinh Tây Lâm.

Lúc sĩ quan Lục giảng giải, các sinh viên liền cầm sổ ghi chép lại —— kỳ thực chuyện này hoàn toàn không cần thiết, vốn loại giảng giải này nghe hiểu là đủ rồi, cũng không phải thi, có ghi lại [năm xx phóng ra vệ tinh khí tượng thành công ], [năm xx đạt được huy hiệu xx quốc gia trao tặng] cũng không có ý nghĩa gì. Nói cách khác, nếu thật muốn nhớ, còn không bằng mở di động ra ghi âm thì càng chi tiết hơn.

Cho nên Vệ Thư Tuân hoàn toàn không muốn ghi lại gì hết!

Nhưng Giáo sư Lý nhìn chằm chằm vào y, vừa thấy y khép sổ lại, lập tức trợn mắt, trách y không chuyên tâm.

Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ, một lần nữa mở sổ ra viết viết vẽ vẽ, đồng thời thấp giọng hỏi Hàn Chi Tân đang vùi đầu mà viết: “Cậu nói chúng ta chép cái này làm gì?”

“Hết cách.” Hàn Chi Tân đẩy đẩy kính: “Mặc kệ lãnh đạo ở trên đài nói cái gì, nhớ ghi lại mới chứng tỏ cậu đang nghiêm túc nghe, đây là thường thức.”

“Chậc!”

Sĩ quan Lục cuối cùng cũng giới thiệu xong các vinh dự trong phòng triển lãm, cho phép các sinh viên tự do chụp ảnh lúc này. Vệ Thư Tuân đang cúi đầu lấy máy ảnh từ ba lô mình ra, đột nhiên cảm giác được một khí thế mãnh liệt, đồng thời một bàn tay to chụp vào y.

Vệ Thư Tuân lông tơ dựng lên, bản năng bắt lấy cái tay kia, chân đá hậu, bị đối phương cản lại. Khuỷu tay thụi ra, nghiêng người bắt, lại bị cản, đồng thời khuỷu tay bị đối phương thuận thế khống chế, muốn đè y xuống đất. Vệ Thư Tuân nóng nảy, một tay chống đất quét đá ngang hất văng đối phương, nhảy dựng lên đá mạnh một cái…

Chân bị cản lại, Vệ Thư Tuân cũng thấy rõ tập kích y chính là, là vị sĩ quan Hoàng im lặng ít lời kia.

“Hả…?”

Vốn Vệ Thư Tuân đang đứng giữa đám sinh viên đông đúc, y và sĩ quan Hoàng vừa ra chiêu, chung quanh lập tức trống ra vài mét, tất cả mọi người dùng ánh mắt không tin tưởng nổi hoặc cảnh giác trừng y.

Vệ Thư Tuân thấy ánh mắt mọi người rõ ràng viết: Vì sao y đột nhiên đánh nhau với sĩ quan, hay y là gián điệp?

Sĩ quan Hoàng đánh nhau với Vệ Thư Tuân thái độ lại tương đối thân thiết, hắn buông chân Vệ Thư Tuân ra, gật gật đầu: “Phản ứng không tệ.”

“Khụ khụ.” sĩ quan Lục trên bục khụ khụ, chỉ vào một nữ sinh: “Cô bên kia, cô mặc áo hồng đó, xin đưa máy ảnh cho tôi, chúng tôi không được chụp ảnh.”

Thì ra sĩ quan Hoàng muốn tìm là nữ sinh này, lúc ấy cô liền đứng bên cạnh Vệ Thư Tuân, chụp hình sĩ quan Lục, sĩ quan Hoàng chuẩn bị tiến lên cản, lại bị Vệ Thư Tuân hiểu lầm.



“A…” Đột nhiên bị chỉ tên trước mặt mọi người, ai cũng nhìn về phía cô, nữ sinh kia có chút sợ hãi, vẻ mặt sắp khóc: “Thật… thật xin lỗi, em xóa ngay.”

“Không sao, không phải chuyện gì lớn.” Sĩ quan Lục cười nói, lại nhìn về phía các sinh viên khác: “Những người đã lỡ chụp còn lại xin tự giác xóa bỏ ha, bằng không chúng tôi đành tiễn người trái quy định về trước!”

Các sinh viên đều vừa lấy máy ra, còn chưa chụp được gì, cho nên không xuất hiện vấn đề gì nữa, mọi người bắt đầu nhốn nháo chụp ảnh cho nhau.

Vệ Thư Tuân có chút ngượng ngùng đi đến trước mặt sĩ quan Hoàng xin lỗi: “Thật có lỗi, sĩ quan Hoàng, tôi tưởng có người tập kích tôi, không phải cố ý…”

Trên đùi Sĩ quan Hoàng bị y đạp một đạp, còn để lại dấu giày. Nếu hắn thật sự nghiêm túc, hoàn toàn có thể áp chế Vệ Thư Tuân, ước chừng thấy y là sinh viên, cho nên xuống tay rất nhẹ, ngược lại bị Vệ Thư Tuân đá văng.

“Không có gì.” Sĩ quan Hoàng không sao cả vỗ vỗ, gật đầu với Vệ Thư Tuân: “Cậu không tồi.”

Sĩ quan Lục đi tới, cười nói: “Đúng vậy, cho dù Chí Lỗi nương tay, nhưng người có thể đá văng anh ta cũng không nhiều, trước kia cậu có luyện à.”

“Vâng.” Hình như đang bị đối phương hoài nghi, vẫn nói rõ thi tốt hơn, Vệ Thư Tuân gật đầu: “Bạn tôi cũng là sĩ quan, dạy tôi rất nhiều thuật phòng thân.”

“Khó trách.” Ánh mắt Sĩ quan Lục dịu lại.

Hàn huyên với hai sĩ quan một hồi, Vệ Thư Tuân trở lại đám sinh viên, Hàn Chi Tân đi tới, lo lắng vỗ vỗ ngực: “Tự nhiên cậu đánh với sĩ quan, làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng cậu làm cái gì.”

Vệ Thư Tuân hừ hừ: “Tớ cũng bị liên lụy được chưa? Đúng rồi, giúp tớ chụp hình.”

Y đột nhiên nhớ tới, sau khi trở về có thể gửi ảnh cho cha mẹ xem, phỏng chừng đủ cho bọn họ khoe với hàng xóm rất lâu.

Y ngẫu nhiên vẫn nghe được có người nói y vào được Đại học A chỉ là được thưởng do làm chuyện tốt, là ăn may, cho dù tốt nghiệp rồi cũng sẽ không có thành tựu gì.

Vệ Thư Tuân để bọn họ nhìn coi, “Thành tựu” của y ở Đại học A.

Tấm ảnh lớn nhất đại sảnh triển lãm chính là tấm tên lửa phóng lên không, bởi vì là chụp cận cảnh, càng rõ ràng càng rung động hơn so với trên thời sự báo chí. Sinh viên các trường đều chen nhau xếp hàng chụp ảnh, còn có mấy giáo sư ở một bên giám sát.

“Lý Tiểu Ly, nghiêm túc lên, không được giơ chữ V!”

“Trần Chí, không được nhăn mặt!”

“Giáo sư, em đang cười!”

“Nói bậy, miệng em méo kia kìa.”

“Em… lúc em cười miệng hơi bị lệch thôi…”

Đối với sinh viên mà nói, chụp ảnh dưới sự giám sát này thật sự là bi kịch cực kỳ.

Vệ Thư Tuân vốn xếp hàng ở phía sau, không biết vì cái gì, y vừa tới gần, người phía trước liền tự động tránh ra. Sau đó Vệ Thư Tuân leo lên lại leo lên, liền chen ngang đến trước nhất.

Các giáo sư liếc y một cái, không trách cứ, Vệ Thư Tuân cũng không khách khí bày mấy pose.

Tuy có chút sóng gió, nhưng mà, biết đánh nhau vẫn rất có lợi á!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook