Chương 160: Tổng chỉ huy quan
Thiên Manh
18/09/2020
Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Khi Vệ Thư Tuân trở về trung tâm hàng không, lại khôi phục cuộc sống bình tĩnh. bây giờ y còn học tiến sĩ, lấy được học vị tiến sĩ bất quá cũng chỉ thiếu mấy bài luận văn mà thôi. Vệ Thư Tuân không muốn rời khỏi phòng thí nghiệm của Giáo sư Quan Trình, y chưa quên kỹ thuật trung tâm Không thành là Giáo sư Quan Trình nghiên cứu ra, chỉ là đến bây giờ, Giáo sư Quan Trình đã trở thành một trong những người phụ trách của bộ nghiên cứu tàu vũ trụ, vẫn không thấy thầy nghiên cứu ra.
“Vệ Thư Tuân, đừng lười, em mau mà giao luận văn tốt nghiệp ra đây cho thầy!”
So với Vệ Thư Tuân lưu luyến không rời, Giáo sư Quan Trình lãnh khốc hơn, một lòng muốn đuổi Vệ Thư Tuân đi. Bởi vì nữ nghiên cứu sinh chọn thầy làm hướng dẫn đặc biệt nhiều, đều là hướng về “Đàn anh Vệ Thư Tuân “, Quan Trình phân biệt không ra ai là thật tình muốn học, ai là vì Vệ Thư Tuân, dứt khoát chỉ nhận nghiên cứu sinh nam, vì thế được cái danh hào “Trọng nam khinh nữ”.
Cho nên Quan Trình giờ thầm nghĩ mau mau mà đá Vệ Thư Tuân ra khỏi hàng ngũ học trò của thầy, dù sao hai người đều ở trung tâm hàng không, ở trường gặp cũng vậy thôi.
Vệ Thư Tuân kéo kéo kéo kéo, nhưng vẫn lấy được học vị tiến sĩ, lưu luyến không rời bị Giáo sư Quan Trình đá ra khỏi Đại học A. sau không bao lâu y lấy được bằng tiến sĩ, đã nhận được công việc Hàng không Tây Lâm yêu cầu, kêu y viết một kế hoạch dự án Hàng không có người lái.
Nghe nói, trung tâm hàng không dự tính hai năm sau lại mở dự án Hàng không có người lái, bộ trưởng Lý nói, rảnh thì cũng hoàn rảnh, không bằng học cách viết kế hoạch dự án đi.
“Đúng rồi, học xong rồi sau này để thầy sai vặt.” Vệ Thư Tuân than thở, rất rõ ràng sau khi y học được, bộ trưởng Lý khẳng định sẽ ném hết việc vặt cho y.
Nhưng y đã quen, trung tâm hàng không không biết có phải đặc biệt thích sai người nhỏ tuổi không, thường xuyên có ngành khác ném việc cho y. Nhưng vì đối phương đều là lão giáo sư, Vệ Thư Tuân cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm. Có thể là sai y sai đến thuận tay, rõ ràng cũng có người mới vào, lúc các lão giáo sư muốn tìm người sai, vẫn sẽ trực tiếp tìm y.
Bộ trưởng Lý kêu y viết một kế hoạch dự án Hàng không có người lái, Vệ Thư Tuân liền viết kế hoạch hai năm tiến hành. Tham khảo kế hoạch dự án trước kia, mới phát hiện khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Đối với người thường mà nói, dự án Hàng không có người lái chính là chở phi hành gia lên trời bay một vòng, đối nghiên cứu viên bình thường mà nói, nghiên cứu dự án Hàng không có người lái là chế tạo và sát nhập các kỹ thuật cao nhất, nhưng trên thực tế, công trình hàng không là vì khai triển nghiên cứu các phương diện sinh mệnh khoa học, tài liệu khoa học, vi trọng lực khoa học cùng với thể lưu vật lý học vân vân, chẳng qua lấy hình thức dự án Hàng không có người lái, đem chúng nó bày ra mà thôi.
Trong quá trình nghiên cứu, còn bao gồm các nghiên cứu phụ trợ đối với tầng khí quyển, khí tượng, thiên văn, chế tạo vân vân, những kỹ thuật đó, cuối cùng sẽ bị chuyển dời đến quân dụng hoặc dân dụng. công trình hàng không, thật ra là một quá trình nghiên cứu những kỹ thuật đó.
Những thứ cần chú ý gì còn nhiều hơn tưởng tượng rất rất nhiều, nhưng thực kỳ dị, bởi vì vẫn luôn bị các ngành sai vặt, muốn sắp xếp chúng cũng không cảm thấy khó khăn. ngành nào phụ trách phương diện nào, tiến độ nghiên cứu hiện tại thế nào, Vệ Thư Tuân biết được từng chi tiết.
Nhưng y vẫn là kiên kiên định định đến các ngành xác nhận, có vài ngành nghiên cứu mới còn chưa cho ra thành quả, Vệ Thư Tuân liền kiên nhẫn một lần lại một lần hỏi thăm, có thể hỗ trợ cũng tận lực hỗ trợ.
Có vài luận văn thậm chí cần phí mười mấy năm mới viết xong, chút thời gian y phải đợi thì coi là gì, dù sao chính thức bắt đầu là hai năm sau.
Tốn gần nửa năm, kế hoạch mới làm được một nửa, Vệ Thư Tuân sau đó khi nói chuyện phiếm với Đặng Trữ Duy qua điện thoại, nghe nói Đặng Trữ Duy cũng bị ép viết kế hoạch dự án, hơn nữa Đặng Trữ Duy đã sắp viết xong, Vệ Thư Tuân quả thực đố kị muốn chết: “Tôi cũng muốn mau viết xong, nhưng qua loa khẳng định sẽ bị mắng chết, nghiêm túc viết thì nhất định sẽ nhiều thêm một phần việc vặt, tôi thật rối rắm muốn chết.”
Đặng Trữ Duy cười ha ha: “Hàng không Bắc Hoa chưa từng có nghiên cứu dự án Hàng không có người lái, cho nên tôi viết thế nào cũng không ai nói được tôi, nhưng tôi có tự tin khẳng định viết tốt hơn anh đấy.”
Vệ Thư Tuân gật đầu: “Tôi biết, nhưng tôi cũng sẽ không thua anh đâu.”
Máy học tập từng tuyên bố một nhiệm vụ cho Vệ Thư Tuân, bảo y học hết mấy kỹ thuật《DSP》《ARM》《SOC》《CPLD》《FRGA》, những hệ thống phân biệt này đại biểu cho các kỹ thuật vi xử lý, hệ thống, chip, logic vân vân đứng đầu nhất trước mắt, cũng là trung tâm trí tuệ nhân tạo. sau khi Vệ Thư Tuân hoàn toàn lý giải các kỹ thuật đó, mà máy học tập hấp thu tri thức của y, tốn thời gian một tháng tiến hành thăng cấp mình.
Muốn nói thăng cấp có hiệu quả gì, ở chỗ Vệ Thư Tuân không thấy được gì, nhưng Chu Tuyền, bởi vì Chu Tuyền đã toàn tâm toàn ý phụ trợ Vệ Thư Tuân, máy học tập thoát ly khỏi thân thể hắn, làm cho Vệ Thư Tuân thấy được phân thể của nó.
Phân thể của máy học tập chỉ là một người máy to như hạt gạo, vốn thiết lập là lập tức ngừng vận hành khi tách khỏi cơ thể người, nhưng máy học tập sau thăng cấp tỏ vẻ phân thể vẫn có thể tiếp tục hoạt động.
Thấy Vệ Thư Tuân vẫn vuốt đầu nói: “Chính là thứ này ở trong não tao á?” Máy học tập không vui, dùng giọng điện tử cứng nhắc nói: “Tôi nhỏ hơn nó rất nhiều, độ chính xác cùng trí năng rất cao!”
“Dạ dạ, em biết anh tốt nhất mà.” Vệ Thư Tuân cười nhờ đồng nghiệp hỗ trợ làm một người máy hình người, sau khi đem phân thể nhập vào trung tâm, người máy đã thành thân thể của máy học tập.
“Hình như khá thú vị.” Phân thể và bản thể là tương liên, máy học tập có thể cảm nhận được động tác của phân thể, giọng nói hơi hơi cao lên.
Người máy này chỉ cao đến đùi người, thoạt nhìn như đứa con nít, Vệ Thư Tuân cũng coi nó thành con nít mà đối đãi, mua rất nhiều bộ xếp gỗ cho nó.
Máy học tập nói: “Tôi không cần, cho tôi internet và máy tính, tôi muốn biết nhân loại thao tác máy tính như thế nào.”
Vì thế máy học tập bị nghiện lên mạng.
Cái này là nói với người lạ thế, máy học tập thăng cấp trừ có được một thân thể ra, quan trọng nhất là …, nó học được cách vận dụng tư liệu trong kho số liệu của mình.
Trong quá khứ, nó chỉ có thể đơn thuần đưa tư liệu trong kho số liệu ra cho Vệ Thư Tuân, ngay cả có thể dùng không cũng không biết, toàn bộ dựa vào Vệ Thư Tuân tự học tập và mò mẫm. Hiện tại nó lại có thể linh hoạt vận dụng kho số liệu, kế hoạch dự án hàng không Vệ Thư Tuân tốn nửa năm cũng chưa hoàn thành, máy học tập chỉ tốn một ngày liền xong.
Vệ Thư Tuân so sánh đối chiếu từng mục của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ tỏ vẻ, máy tính quả nhiên hoàn mỹ hơn con người, trong kế hoạch của máy học tập, y tìm không thấy một sai lầm nào.
“Nhưng mà, chuyển đổi công suất quang từ là cái gì? Tao không nhớ chúng ta có kỹ thuật này.”
“Trong ghi chép của tôi có kỹ thuật này, đại khái là lúc sau mới nghiên cứu, tóm lại là kỹ thuật của nhân loại các cậu.” Máy học tập đáp.
“Như vậy cũng quá qua loa.” Nhưng trong kế hoạch của máy học tập cung cấp, đều thuộc về kỹ thuật niên đại này, ít nhất chứng tỏ chuyển đổi công suất quang từ là kỹ thuật mới trong vài năm nay nghiên cứu ra. Còn có một ít vật liệu mới như laser thần tốc, kim loại kiềm vân vân, đều là bây giờ còn chưa nghiên cứu ra, ít nhất Vệ Thư Tuân chưa thấy qua cũng chưa từng nghe nói.
Vệ Thư Tuân tuần tra một chút, phát hiện những kỹ thuật kia quả nhiên đều còn đang trong quá trình nghiên cứu, ờ, nếu chỗ máy học tập có kế hoạch hoàn mỹ, y dứt khoát giúp những ngành kia nghiên cứu ra là được.
Vệ Thư Tuân tính toán như vậy, tiếp tục ôm cớ phải viết kế hoạch dự án hàng không đảo quanh các ngành. Y có đầy đủ tư liệu của máy học tập, nhìn thấy nghiên cứu nào rơi vào ngõ cụt, liền giả ý nhắc nhở chút. Trung tâm hàng không đã sớm biết Vệ Thư Tuân là thiên tài mặt nghiên cứu, đặc biệt đặc biệt có linh cảm, cho nên luôn rất coi trọng lời ý nói, vì thế có Vệ Thư Tuân dẫn đường, rất nhiều dự án sinh ra trước.
Tốn hết một năm, Vệ Thư Tuân giao ra phần kế hoạch dự án hoàn mỹ kia.
Lấy phần kế hoạch của máy học tập làm cơ sở, lại căn cứ tình hình thực tế của trung tâm hàng không để sửa chữa, cuối cùng kế hoạch đã hoàn thành, ngay cả máy học tập cũng nói, tìm không thấy chỗ có thể sửa đổi.
Vệ Thư Tuân rất đắc ý, lại có chút rối rắm. Y lại phải thêm một việc để làm rồi
Bộ trưởng Lý bị kế hoạch của Vệ Thư Tuân làm kinh hãi, ý định ban đầu của ông chỉ là để Vệ Thư Tuân luyện tập thôi, kế hoạch dự án hàng không chính thức có người lái, bọn họ khẳng định là viết một bản khác. Chỉ là đây là một trong các việc làm của quan chỉ huy hàng không, cho nên vẫn để y luyện tập, luyện đến viết xong thì thôi.
Đặng Trữ Duy của Hàng không Bắc Hoa nửa năm trước cũng đã giao ra kế hoạch dự án ưu tú, Vệ Thư Tuân chậm nửa năm, nhưng trong nửa năm này, y làm được rất nhiều chuyện trợ giúp các ngành đột phá ngõ cụt kỹ thuật, cho nên bộ trưởng Lý càng vừa lòng với Vệ Thư Tuân hơn. Không chỉ ông, các lão giáo sư quan sát khác cũng như thế. Rõ ràng không phải ngành và hạng mục nghiên cứu của mình, chỉ cần gọi vào Vệ Thư Tuân, mặc kệ y bận đến mấy, cũng sẽ tận tâm tận lực cùng nghiên cứu, thành công tên của y cũng không ghi chép vào danh sách nghiên cứu viên, y lại không chút để ý nào.
Tuy còn chưa trở thành quan chỉ huy hàng không, nhưng kỳ thực Vệ Thư Tuân đã đang làm công việc của quan chỉ huy.
Sau đó, khi bộ trưởng Lý nghĩ Vệ Thư Tuân đã sớm quên viết kế hoạch dự án hàng không, Vệ Thư Tuân giao ra kế hoạch của y.
Hoàn mỹ không tỳ vết!
Chỉ có thể dùng hoàn mỹ không tỳ vết để hình dung.
Rất kỹ càng tỉ mỉ, phần kế hoạch dự án này cần hơn mười ngành cộng đồng sáng tạo, bởi vì Vệ Thư Tuân quá mức hiểu biết các ngành, trực tiếp tự viết nó ra, tường thuật kỹ càng chi tiết rành mạch. Chỉ cần chiếu theo phần kế hoạch này, thậm chí không cần tự hỏi có thể hoàn mỹ cũng có thể chế tạo ra một tên lửa có người lái.
“Thư Tuân, đây là cậu viết?”
“Đúng vậy, thế nào?” Vệ Thư Tuân tò mò hỏi.
“Cậu đi thông báo người phụ trách các ngành mở họp đi.” Bộ trưởng Lý đáp.
“Nga.”
Nhận được thông báo của Vệ Thư Tuân, người phụ trách các ngành vội đến, bộ trưởng Lý cầm phần kế hoạch của Vệ Thư Tuân tiến vào phòng họp, sau đó mọi người mở họp liên tục ba ngày, tiến hành xác nhận kỹ thuật và các hạng số liệu trong kế hoạch, cuối cùng tất cả người phụ trách cũng không thể không gật đầu.
Đây là một phần kế hoạch hoàn mỹ không hề sai lầm.
Trung tâm hàng không Tây Lâm cũng không cần viết kế hoạch khác nữa, trực tiếp giao cho viện khoa học thẩm tra. Nghe nói Hàng không Bắc Hoa cũng muốn triển khai dự án dự án Hàng không có người lái, cũng đệ trình một phần kế hoạch, tuyệt đối hết hi vọng đi ha ha ha ha ha!
Lại nửa năm sau, dự án nghiên cứu Hàng không có người lái lại triển khai, viện khoa học vẫn lựa chọn Hàng không Tây Lâm. Đi chung với lệnh phát xuống còn có thư nhậm chức của Vệ Thư Tuân.
Trải qua đơn xin chính thức của Hàng không Tây Lâm, bổ nhiệm Vệ Thư Tuân thành tổng chỉ huy hàng không.
Vệ Thư Tuân hoàn toàn không rõ sao mình tự nhiên lại thành tổng chỉ huy, nhưng tất cả giáo sư đều nói, y rất thích hợp với chức vị này, viện khoa học quốc gia cũng trải qua thẩm tra chặt chẽ mới đồng ý, Vệ Thư Tuân đã bị các lão giáo sư bắt làm việc vượt qua cương vị.
Mặc kệ thích hợp không, có công việc thì làm cho tốt nó, đây là yêu cầu của Vệ Thư Tuân dành cho mình.
Công việc mà tổng chỉ huy phải làm rất nhiều, đầu tiên là điều động nhân sự, từ trong hồ sơ của mấy vạn nhân tài dự bị chọn lựa mấy ngàn nghiên cứu viên thích hợp, còn có kỹ thuật viên bên ngoài vân vân, cho dù có máy học tập theo phụ trợ, Vệ Thư Tuân cũng tốn hơn một tuần lễ mới chuẩn bị xong danh sách.
Đám người Bộ trưởng Lý thẩm duyệt xong tỏ vẻ vừa lòng, mới chính thức phát lệnh triệu tập.
Theo sau lại là công tác hậu cần về các loại công cụ, dụng cụ, tài liệu, kế hoạch vân vân phải an bài trước, chờ khi chính thức bắt đầu, còn phải đi theo nghiên cứu các ngành mọi lúc, cần phải đảm bảo tiến độ trong thời hạn.
Sau khi dự án nghiên cứu Hàng không có người lái chính thức triển khai, viện khoa học liền tuyên bố tin tức, giống như trước đây, cho phép bộ phận truyền thông vào trung tâm hàng không phỏng vấn. Phóng viên không thể vào các ngành, chỉ có thể tiến hành phỏng vấn ở phòng ngoài đặt dụng cụ cỡ lớn, giáo sư được phỏng vấn cũng sẽ không nói quá kỹ với bọn họ,
Bởi vì cách mỗi bốn năm liền tiến hành một lần dự án Hàng không có người lái, tất cả mọi người đều quen, không có điểm đặc biệt gì. Vì thế khi nhìn thấy Vệ Thư Tuân đi ngang qua, vài vị phóng viên đều bu lại.
“Các người muốn làm gì?” Hai sĩ quan hộ vệ chắn trước mặt Vệ Thư Tuân, tay đã đặt lên súng.
Phóng viên nhìn thấy vẻ mặt bọn họ, không dám chạy tới nữa, sốt ruột hỏi: “Vệ Thư Tuân, chúng tôi có thể phỏng vấn anh không?”
Mấy cái micro đều đưa tới trước mặt, Vệ Thư Tuân còn có thể nói gì, gật đầu: “Có thể.”
Sau khi y gật đầu, hai sĩ quan hộ vệ mới lui ra, nhưng vẫn đứng trái phải y để phòng bất trắc.
Phóng viên đầu tiên là hỏi một ít vấn đề tầm thường, tỷ như tính toán khi nào thì cất cánh, vũ trụ viên huấn luyện thế nào linh tinh, mặt sau lại bắt đầu lệch đề: “Vệ Thư Tuân, giờ anh phụ trách công tác phương diện nào ở trung tâm hàng không?”
Vệ Thư Tuân cười cười: “Xem như làm việc vặt đi!”
Chuyện gì cũng phải làm, chưa từng thể nghiệm qua cảm giác nhàn nhã ngồi sau bàn công tác chỉ phụ trách tuyên bố lệnh, Vệ Thư Tuân cảm thấy mình là chân sai vặt.
Phóng viên vội hỏi: “Ý anh là, ngươi làm việc ở trung tâm hàng không không như ý sao? Vậy anh có tính toán trở về giới giải trí không?”
Bởi vì hứa với fan sẽ up ảnh mình, cho nên Vệ Thư Tuân thường xuyên up hình lên mạng, có đôi khi là selfile, có đôi khi là anh đang làm việc mà đồng nghiệp chụp, tóm lại, khuôn mặt này chính là 360 độ không góc chết, hoàn mỹ làm cho fan gào thét. Bởi vậy Vệ Thư Tuân luôn giữ được danh tiếng rất cao trên internet, vừa nói đến mỹ nam, tất có tên Vệ Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân bật cười: “Thưa cô, cô cũng không phải bên báo giải trí, cẩn thận sếp phạt cô đó. Tôi rất thỏa mãn với công việc hiện giờ của mình, không hề có tính toán chuyển công việc.”
Sau lại nghe các phóng viên nói, đoạn phỏng vấn ngắn này Vệ Thư Tuân giúp đài truyền hình tăng vài điểm. Bởi vì trong tin tức luôn là lão giáo sư tóc đã hoa râm, đột nhiên xuất hiện một mỹ nam, làm tất cả mọi người trước mắt sáng ngời. fan Thích Vệ Thư Tuân nhìn đến nam thần mặc áo blouse trắng, đứng ở trung tâm hàng không bọn họ nhìn lên không với tới, chỉ cảm thấy nam thần quá cao lớn, mà người không biết Vệ Thư Tuân, cảm thấy chỉ nhìn khuôn mặt này dưỡng dưỡng mắt cũng tốt —— các bà các mẹ nói như thế.
Sau đó khi Vệ Thư Tuân online, nhìn thấy có fan nói, đã cắt video phỏng vấn của Vệ Thư Tuân xuống, nói cho mẹ mình, mình thần tượng là một nghiên cứu viên, cao tài sinh làm việc ở trung tâm hàng không, vì thế mẹ đã không cản cô thần tượng nữa!
Vệ Thư Tuân dở khóc dở cười, lắc đầu, tiếp tục trở lại công việc.
Trải qua hơn bốn nghìn nghiên cứu viên của trung tâm hàng không chung tay cố gắng, nửa năm sau, tàu vũ trụ có người lái thuận lợi hoàn thành.
Hôm nay, đúng vào ngày 15 tháng 8, Tàu Hằng Nga số 1 chính thức được phóng lên quỹ đạo.
Vệ Thư Tuân cẩn thận ngồi ở trước đài tổng chỉ huy, bên cạnh là phó chỉ huy Đặng Trữ Duy, anh vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, trấn định, anh đã làm tốt lắm, cho nên tuyệt đối không thành vấn đề.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu, thở sâu, đỡ lấy tai nghe: “Hiện tại là 9h08 phút, lại xác nhận tình huống thời tiết cục khí tượng.”
“Vâng!”
“Các ngành khác điều chỉnh khống chế lần cuối, xác nhận trị số.”
“Vâng.”
Báo cáo từng câu hồi đáp, thời tiết ổn định, không có dị tượng, trị số tên lửa chuẩn xác, các phi hành gia đã làm tốt chuẩn bị công tác phóng.
9h35 phút, Vệ Thư Tuân hạ lệnh phóng ra.
Tên lửa vận tài trong mắt mọi người bất quá là bay lên không trong nháy mắt, nhưng đài tổng điều khiển lại phải lấy giây làm đơn vị công tác.
Tốc độ bay là bao nhiêu, trong mấy giây sẽ tới tầng khí quyển, ngay cả máy tính cũng không kịp, tính toán phương diện này là việc của bộ đo lường. May mà trung tâm hàng không thiên tài nhiều, tư duy của bộ đo lường còn nhanh hơn so với máy tính vận hành, trực tiếp thông báo cho Vệ Thư Tuân: “Còn 3 giây sắp tiến vào tầng khí quyển.”
Vệ Thư Tuân lập tức hạ lệnh: “Tên lửa bậc một 3 giây sau đóng cửa thoát ly.”
“Đã thoát ly.”
“Tên lửa bậc 2 khởi động.”
“Đã khởi động.”
Tên lửa sau khi rời khỏi tầng khí quyển, bộ đo lường tiếp tục báo cáo: “Tên lửa có chút lệch khỏi quỹ đạo dự định.”
“Lập tức khởi động thiết bị nâng số 6, động lực định là 23.5rz!”
Thông qua hình ảnh trong màn hình, có thể nhìn thấy rõ ràng tên lửa dưới sự tác động của thiết bị nâng chậm rãi thay đổi phương hướng phi hành.
“Đã điều chỉnh, 2 giây sau tiến vào quỹ đạo dự định.” Bộ Đo lường lại nhắc nhở.
“Đóng thiết bị nâng, tên lửa bậc ba 2 giây sau thoát ly.”
Dưới sự khống chế từng mệnh lệnh không gián đoạn của đài tổng điều khiển, tên lửa có người lái thuận lợi tiến vào quỹ đạo dự định. Đối với dân chúng bình thường mà nói, bất quá là nhìn tên lửa bay lên vũ trụ, không có rơi xuống, trong tin tức chỉ là vui sướng đưa tin lại một lần dự án Hàng không có người lái thành công.
Không có ai biết, phía sau đó, có bao nhiêu người, trả giá bao nhiêu tâm huyết.
Khi nhìn tên lửa tiến vào quỹ đạo dự định, Vệ Thư Tuân tựa lưng vào ghế ngồi, mới phát hiện phía sau lưng mình đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Đây là cảm thụ hoàn toàn không có trong quá khứ, dù cho chênh lệch 0.5 giây, cũng có thể tạo thành sự cố tên lửa lệch khỏi quỹ đạo thậm chí rơi tan, thần kinh Vệ Thư Tuân buộc chặt, sau khi thả lỏng cảm thấy mình giống như đứt mất hơi, động cũng không muốn động.
Nhưng mà, đây chỉ là cảm giác cá nhân y. Ở trong mắt những người khác, Vệ Thư Tuân lần đầu tiên tiến hành chỉ huy hàng không từ đầu tới đuôi mặt vô cảm, cực kỳ bình tĩnh, hoàn mỹ giải quyết vấn đề thiếu chút nữa xuất hiện, ưu tú đến không thể soi mói, không thể nghi ngờ.
Năm đó, Vệ Thư Tuân 28 tuổi, trở thành tổng chỉ huy trẻ tuổi nhất lịch sử hàng không, cũng được ghi chép vào sử sách hàng không.
Beta: Vương Gia
——————
Khi Vệ Thư Tuân trở về trung tâm hàng không, lại khôi phục cuộc sống bình tĩnh. bây giờ y còn học tiến sĩ, lấy được học vị tiến sĩ bất quá cũng chỉ thiếu mấy bài luận văn mà thôi. Vệ Thư Tuân không muốn rời khỏi phòng thí nghiệm của Giáo sư Quan Trình, y chưa quên kỹ thuật trung tâm Không thành là Giáo sư Quan Trình nghiên cứu ra, chỉ là đến bây giờ, Giáo sư Quan Trình đã trở thành một trong những người phụ trách của bộ nghiên cứu tàu vũ trụ, vẫn không thấy thầy nghiên cứu ra.
“Vệ Thư Tuân, đừng lười, em mau mà giao luận văn tốt nghiệp ra đây cho thầy!”
So với Vệ Thư Tuân lưu luyến không rời, Giáo sư Quan Trình lãnh khốc hơn, một lòng muốn đuổi Vệ Thư Tuân đi. Bởi vì nữ nghiên cứu sinh chọn thầy làm hướng dẫn đặc biệt nhiều, đều là hướng về “Đàn anh Vệ Thư Tuân “, Quan Trình phân biệt không ra ai là thật tình muốn học, ai là vì Vệ Thư Tuân, dứt khoát chỉ nhận nghiên cứu sinh nam, vì thế được cái danh hào “Trọng nam khinh nữ”.
Cho nên Quan Trình giờ thầm nghĩ mau mau mà đá Vệ Thư Tuân ra khỏi hàng ngũ học trò của thầy, dù sao hai người đều ở trung tâm hàng không, ở trường gặp cũng vậy thôi.
Vệ Thư Tuân kéo kéo kéo kéo, nhưng vẫn lấy được học vị tiến sĩ, lưu luyến không rời bị Giáo sư Quan Trình đá ra khỏi Đại học A. sau không bao lâu y lấy được bằng tiến sĩ, đã nhận được công việc Hàng không Tây Lâm yêu cầu, kêu y viết một kế hoạch dự án Hàng không có người lái.
Nghe nói, trung tâm hàng không dự tính hai năm sau lại mở dự án Hàng không có người lái, bộ trưởng Lý nói, rảnh thì cũng hoàn rảnh, không bằng học cách viết kế hoạch dự án đi.
“Đúng rồi, học xong rồi sau này để thầy sai vặt.” Vệ Thư Tuân than thở, rất rõ ràng sau khi y học được, bộ trưởng Lý khẳng định sẽ ném hết việc vặt cho y.
Nhưng y đã quen, trung tâm hàng không không biết có phải đặc biệt thích sai người nhỏ tuổi không, thường xuyên có ngành khác ném việc cho y. Nhưng vì đối phương đều là lão giáo sư, Vệ Thư Tuân cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm. Có thể là sai y sai đến thuận tay, rõ ràng cũng có người mới vào, lúc các lão giáo sư muốn tìm người sai, vẫn sẽ trực tiếp tìm y.
Bộ trưởng Lý kêu y viết một kế hoạch dự án Hàng không có người lái, Vệ Thư Tuân liền viết kế hoạch hai năm tiến hành. Tham khảo kế hoạch dự án trước kia, mới phát hiện khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Đối với người thường mà nói, dự án Hàng không có người lái chính là chở phi hành gia lên trời bay một vòng, đối nghiên cứu viên bình thường mà nói, nghiên cứu dự án Hàng không có người lái là chế tạo và sát nhập các kỹ thuật cao nhất, nhưng trên thực tế, công trình hàng không là vì khai triển nghiên cứu các phương diện sinh mệnh khoa học, tài liệu khoa học, vi trọng lực khoa học cùng với thể lưu vật lý học vân vân, chẳng qua lấy hình thức dự án Hàng không có người lái, đem chúng nó bày ra mà thôi.
Trong quá trình nghiên cứu, còn bao gồm các nghiên cứu phụ trợ đối với tầng khí quyển, khí tượng, thiên văn, chế tạo vân vân, những kỹ thuật đó, cuối cùng sẽ bị chuyển dời đến quân dụng hoặc dân dụng. công trình hàng không, thật ra là một quá trình nghiên cứu những kỹ thuật đó.
Những thứ cần chú ý gì còn nhiều hơn tưởng tượng rất rất nhiều, nhưng thực kỳ dị, bởi vì vẫn luôn bị các ngành sai vặt, muốn sắp xếp chúng cũng không cảm thấy khó khăn. ngành nào phụ trách phương diện nào, tiến độ nghiên cứu hiện tại thế nào, Vệ Thư Tuân biết được từng chi tiết.
Nhưng y vẫn là kiên kiên định định đến các ngành xác nhận, có vài ngành nghiên cứu mới còn chưa cho ra thành quả, Vệ Thư Tuân liền kiên nhẫn một lần lại một lần hỏi thăm, có thể hỗ trợ cũng tận lực hỗ trợ.
Có vài luận văn thậm chí cần phí mười mấy năm mới viết xong, chút thời gian y phải đợi thì coi là gì, dù sao chính thức bắt đầu là hai năm sau.
Tốn gần nửa năm, kế hoạch mới làm được một nửa, Vệ Thư Tuân sau đó khi nói chuyện phiếm với Đặng Trữ Duy qua điện thoại, nghe nói Đặng Trữ Duy cũng bị ép viết kế hoạch dự án, hơn nữa Đặng Trữ Duy đã sắp viết xong, Vệ Thư Tuân quả thực đố kị muốn chết: “Tôi cũng muốn mau viết xong, nhưng qua loa khẳng định sẽ bị mắng chết, nghiêm túc viết thì nhất định sẽ nhiều thêm một phần việc vặt, tôi thật rối rắm muốn chết.”
Đặng Trữ Duy cười ha ha: “Hàng không Bắc Hoa chưa từng có nghiên cứu dự án Hàng không có người lái, cho nên tôi viết thế nào cũng không ai nói được tôi, nhưng tôi có tự tin khẳng định viết tốt hơn anh đấy.”
Vệ Thư Tuân gật đầu: “Tôi biết, nhưng tôi cũng sẽ không thua anh đâu.”
Máy học tập từng tuyên bố một nhiệm vụ cho Vệ Thư Tuân, bảo y học hết mấy kỹ thuật《DSP》《ARM》《SOC》《CPLD》《FRGA》, những hệ thống phân biệt này đại biểu cho các kỹ thuật vi xử lý, hệ thống, chip, logic vân vân đứng đầu nhất trước mắt, cũng là trung tâm trí tuệ nhân tạo. sau khi Vệ Thư Tuân hoàn toàn lý giải các kỹ thuật đó, mà máy học tập hấp thu tri thức của y, tốn thời gian một tháng tiến hành thăng cấp mình.
Muốn nói thăng cấp có hiệu quả gì, ở chỗ Vệ Thư Tuân không thấy được gì, nhưng Chu Tuyền, bởi vì Chu Tuyền đã toàn tâm toàn ý phụ trợ Vệ Thư Tuân, máy học tập thoát ly khỏi thân thể hắn, làm cho Vệ Thư Tuân thấy được phân thể của nó.
Phân thể của máy học tập chỉ là một người máy to như hạt gạo, vốn thiết lập là lập tức ngừng vận hành khi tách khỏi cơ thể người, nhưng máy học tập sau thăng cấp tỏ vẻ phân thể vẫn có thể tiếp tục hoạt động.
Thấy Vệ Thư Tuân vẫn vuốt đầu nói: “Chính là thứ này ở trong não tao á?” Máy học tập không vui, dùng giọng điện tử cứng nhắc nói: “Tôi nhỏ hơn nó rất nhiều, độ chính xác cùng trí năng rất cao!”
“Dạ dạ, em biết anh tốt nhất mà.” Vệ Thư Tuân cười nhờ đồng nghiệp hỗ trợ làm một người máy hình người, sau khi đem phân thể nhập vào trung tâm, người máy đã thành thân thể của máy học tập.
“Hình như khá thú vị.” Phân thể và bản thể là tương liên, máy học tập có thể cảm nhận được động tác của phân thể, giọng nói hơi hơi cao lên.
Người máy này chỉ cao đến đùi người, thoạt nhìn như đứa con nít, Vệ Thư Tuân cũng coi nó thành con nít mà đối đãi, mua rất nhiều bộ xếp gỗ cho nó.
Máy học tập nói: “Tôi không cần, cho tôi internet và máy tính, tôi muốn biết nhân loại thao tác máy tính như thế nào.”
Vì thế máy học tập bị nghiện lên mạng.
Cái này là nói với người lạ thế, máy học tập thăng cấp trừ có được một thân thể ra, quan trọng nhất là …, nó học được cách vận dụng tư liệu trong kho số liệu của mình.
Trong quá khứ, nó chỉ có thể đơn thuần đưa tư liệu trong kho số liệu ra cho Vệ Thư Tuân, ngay cả có thể dùng không cũng không biết, toàn bộ dựa vào Vệ Thư Tuân tự học tập và mò mẫm. Hiện tại nó lại có thể linh hoạt vận dụng kho số liệu, kế hoạch dự án hàng không Vệ Thư Tuân tốn nửa năm cũng chưa hoàn thành, máy học tập chỉ tốn một ngày liền xong.
Vệ Thư Tuân so sánh đối chiếu từng mục của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ tỏ vẻ, máy tính quả nhiên hoàn mỹ hơn con người, trong kế hoạch của máy học tập, y tìm không thấy một sai lầm nào.
“Nhưng mà, chuyển đổi công suất quang từ là cái gì? Tao không nhớ chúng ta có kỹ thuật này.”
“Trong ghi chép của tôi có kỹ thuật này, đại khái là lúc sau mới nghiên cứu, tóm lại là kỹ thuật của nhân loại các cậu.” Máy học tập đáp.
“Như vậy cũng quá qua loa.” Nhưng trong kế hoạch của máy học tập cung cấp, đều thuộc về kỹ thuật niên đại này, ít nhất chứng tỏ chuyển đổi công suất quang từ là kỹ thuật mới trong vài năm nay nghiên cứu ra. Còn có một ít vật liệu mới như laser thần tốc, kim loại kiềm vân vân, đều là bây giờ còn chưa nghiên cứu ra, ít nhất Vệ Thư Tuân chưa thấy qua cũng chưa từng nghe nói.
Vệ Thư Tuân tuần tra một chút, phát hiện những kỹ thuật kia quả nhiên đều còn đang trong quá trình nghiên cứu, ờ, nếu chỗ máy học tập có kế hoạch hoàn mỹ, y dứt khoát giúp những ngành kia nghiên cứu ra là được.
Vệ Thư Tuân tính toán như vậy, tiếp tục ôm cớ phải viết kế hoạch dự án hàng không đảo quanh các ngành. Y có đầy đủ tư liệu của máy học tập, nhìn thấy nghiên cứu nào rơi vào ngõ cụt, liền giả ý nhắc nhở chút. Trung tâm hàng không đã sớm biết Vệ Thư Tuân là thiên tài mặt nghiên cứu, đặc biệt đặc biệt có linh cảm, cho nên luôn rất coi trọng lời ý nói, vì thế có Vệ Thư Tuân dẫn đường, rất nhiều dự án sinh ra trước.
Tốn hết một năm, Vệ Thư Tuân giao ra phần kế hoạch dự án hoàn mỹ kia.
Lấy phần kế hoạch của máy học tập làm cơ sở, lại căn cứ tình hình thực tế của trung tâm hàng không để sửa chữa, cuối cùng kế hoạch đã hoàn thành, ngay cả máy học tập cũng nói, tìm không thấy chỗ có thể sửa đổi.
Vệ Thư Tuân rất đắc ý, lại có chút rối rắm. Y lại phải thêm một việc để làm rồi
Bộ trưởng Lý bị kế hoạch của Vệ Thư Tuân làm kinh hãi, ý định ban đầu của ông chỉ là để Vệ Thư Tuân luyện tập thôi, kế hoạch dự án hàng không chính thức có người lái, bọn họ khẳng định là viết một bản khác. Chỉ là đây là một trong các việc làm của quan chỉ huy hàng không, cho nên vẫn để y luyện tập, luyện đến viết xong thì thôi.
Đặng Trữ Duy của Hàng không Bắc Hoa nửa năm trước cũng đã giao ra kế hoạch dự án ưu tú, Vệ Thư Tuân chậm nửa năm, nhưng trong nửa năm này, y làm được rất nhiều chuyện trợ giúp các ngành đột phá ngõ cụt kỹ thuật, cho nên bộ trưởng Lý càng vừa lòng với Vệ Thư Tuân hơn. Không chỉ ông, các lão giáo sư quan sát khác cũng như thế. Rõ ràng không phải ngành và hạng mục nghiên cứu của mình, chỉ cần gọi vào Vệ Thư Tuân, mặc kệ y bận đến mấy, cũng sẽ tận tâm tận lực cùng nghiên cứu, thành công tên của y cũng không ghi chép vào danh sách nghiên cứu viên, y lại không chút để ý nào.
Tuy còn chưa trở thành quan chỉ huy hàng không, nhưng kỳ thực Vệ Thư Tuân đã đang làm công việc của quan chỉ huy.
Sau đó, khi bộ trưởng Lý nghĩ Vệ Thư Tuân đã sớm quên viết kế hoạch dự án hàng không, Vệ Thư Tuân giao ra kế hoạch của y.
Hoàn mỹ không tỳ vết!
Chỉ có thể dùng hoàn mỹ không tỳ vết để hình dung.
Rất kỹ càng tỉ mỉ, phần kế hoạch dự án này cần hơn mười ngành cộng đồng sáng tạo, bởi vì Vệ Thư Tuân quá mức hiểu biết các ngành, trực tiếp tự viết nó ra, tường thuật kỹ càng chi tiết rành mạch. Chỉ cần chiếu theo phần kế hoạch này, thậm chí không cần tự hỏi có thể hoàn mỹ cũng có thể chế tạo ra một tên lửa có người lái.
“Thư Tuân, đây là cậu viết?”
“Đúng vậy, thế nào?” Vệ Thư Tuân tò mò hỏi.
“Cậu đi thông báo người phụ trách các ngành mở họp đi.” Bộ trưởng Lý đáp.
“Nga.”
Nhận được thông báo của Vệ Thư Tuân, người phụ trách các ngành vội đến, bộ trưởng Lý cầm phần kế hoạch của Vệ Thư Tuân tiến vào phòng họp, sau đó mọi người mở họp liên tục ba ngày, tiến hành xác nhận kỹ thuật và các hạng số liệu trong kế hoạch, cuối cùng tất cả người phụ trách cũng không thể không gật đầu.
Đây là một phần kế hoạch hoàn mỹ không hề sai lầm.
Trung tâm hàng không Tây Lâm cũng không cần viết kế hoạch khác nữa, trực tiếp giao cho viện khoa học thẩm tra. Nghe nói Hàng không Bắc Hoa cũng muốn triển khai dự án dự án Hàng không có người lái, cũng đệ trình một phần kế hoạch, tuyệt đối hết hi vọng đi ha ha ha ha ha!
Lại nửa năm sau, dự án nghiên cứu Hàng không có người lái lại triển khai, viện khoa học vẫn lựa chọn Hàng không Tây Lâm. Đi chung với lệnh phát xuống còn có thư nhậm chức của Vệ Thư Tuân.
Trải qua đơn xin chính thức của Hàng không Tây Lâm, bổ nhiệm Vệ Thư Tuân thành tổng chỉ huy hàng không.
Vệ Thư Tuân hoàn toàn không rõ sao mình tự nhiên lại thành tổng chỉ huy, nhưng tất cả giáo sư đều nói, y rất thích hợp với chức vị này, viện khoa học quốc gia cũng trải qua thẩm tra chặt chẽ mới đồng ý, Vệ Thư Tuân đã bị các lão giáo sư bắt làm việc vượt qua cương vị.
Mặc kệ thích hợp không, có công việc thì làm cho tốt nó, đây là yêu cầu của Vệ Thư Tuân dành cho mình.
Công việc mà tổng chỉ huy phải làm rất nhiều, đầu tiên là điều động nhân sự, từ trong hồ sơ của mấy vạn nhân tài dự bị chọn lựa mấy ngàn nghiên cứu viên thích hợp, còn có kỹ thuật viên bên ngoài vân vân, cho dù có máy học tập theo phụ trợ, Vệ Thư Tuân cũng tốn hơn một tuần lễ mới chuẩn bị xong danh sách.
Đám người Bộ trưởng Lý thẩm duyệt xong tỏ vẻ vừa lòng, mới chính thức phát lệnh triệu tập.
Theo sau lại là công tác hậu cần về các loại công cụ, dụng cụ, tài liệu, kế hoạch vân vân phải an bài trước, chờ khi chính thức bắt đầu, còn phải đi theo nghiên cứu các ngành mọi lúc, cần phải đảm bảo tiến độ trong thời hạn.
Sau khi dự án nghiên cứu Hàng không có người lái chính thức triển khai, viện khoa học liền tuyên bố tin tức, giống như trước đây, cho phép bộ phận truyền thông vào trung tâm hàng không phỏng vấn. Phóng viên không thể vào các ngành, chỉ có thể tiến hành phỏng vấn ở phòng ngoài đặt dụng cụ cỡ lớn, giáo sư được phỏng vấn cũng sẽ không nói quá kỹ với bọn họ,
Bởi vì cách mỗi bốn năm liền tiến hành một lần dự án Hàng không có người lái, tất cả mọi người đều quen, không có điểm đặc biệt gì. Vì thế khi nhìn thấy Vệ Thư Tuân đi ngang qua, vài vị phóng viên đều bu lại.
“Các người muốn làm gì?” Hai sĩ quan hộ vệ chắn trước mặt Vệ Thư Tuân, tay đã đặt lên súng.
Phóng viên nhìn thấy vẻ mặt bọn họ, không dám chạy tới nữa, sốt ruột hỏi: “Vệ Thư Tuân, chúng tôi có thể phỏng vấn anh không?”
Mấy cái micro đều đưa tới trước mặt, Vệ Thư Tuân còn có thể nói gì, gật đầu: “Có thể.”
Sau khi y gật đầu, hai sĩ quan hộ vệ mới lui ra, nhưng vẫn đứng trái phải y để phòng bất trắc.
Phóng viên đầu tiên là hỏi một ít vấn đề tầm thường, tỷ như tính toán khi nào thì cất cánh, vũ trụ viên huấn luyện thế nào linh tinh, mặt sau lại bắt đầu lệch đề: “Vệ Thư Tuân, giờ anh phụ trách công tác phương diện nào ở trung tâm hàng không?”
Vệ Thư Tuân cười cười: “Xem như làm việc vặt đi!”
Chuyện gì cũng phải làm, chưa từng thể nghiệm qua cảm giác nhàn nhã ngồi sau bàn công tác chỉ phụ trách tuyên bố lệnh, Vệ Thư Tuân cảm thấy mình là chân sai vặt.
Phóng viên vội hỏi: “Ý anh là, ngươi làm việc ở trung tâm hàng không không như ý sao? Vậy anh có tính toán trở về giới giải trí không?”
Bởi vì hứa với fan sẽ up ảnh mình, cho nên Vệ Thư Tuân thường xuyên up hình lên mạng, có đôi khi là selfile, có đôi khi là anh đang làm việc mà đồng nghiệp chụp, tóm lại, khuôn mặt này chính là 360 độ không góc chết, hoàn mỹ làm cho fan gào thét. Bởi vậy Vệ Thư Tuân luôn giữ được danh tiếng rất cao trên internet, vừa nói đến mỹ nam, tất có tên Vệ Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân bật cười: “Thưa cô, cô cũng không phải bên báo giải trí, cẩn thận sếp phạt cô đó. Tôi rất thỏa mãn với công việc hiện giờ của mình, không hề có tính toán chuyển công việc.”
Sau lại nghe các phóng viên nói, đoạn phỏng vấn ngắn này Vệ Thư Tuân giúp đài truyền hình tăng vài điểm. Bởi vì trong tin tức luôn là lão giáo sư tóc đã hoa râm, đột nhiên xuất hiện một mỹ nam, làm tất cả mọi người trước mắt sáng ngời. fan Thích Vệ Thư Tuân nhìn đến nam thần mặc áo blouse trắng, đứng ở trung tâm hàng không bọn họ nhìn lên không với tới, chỉ cảm thấy nam thần quá cao lớn, mà người không biết Vệ Thư Tuân, cảm thấy chỉ nhìn khuôn mặt này dưỡng dưỡng mắt cũng tốt —— các bà các mẹ nói như thế.
Sau đó khi Vệ Thư Tuân online, nhìn thấy có fan nói, đã cắt video phỏng vấn của Vệ Thư Tuân xuống, nói cho mẹ mình, mình thần tượng là một nghiên cứu viên, cao tài sinh làm việc ở trung tâm hàng không, vì thế mẹ đã không cản cô thần tượng nữa!
Vệ Thư Tuân dở khóc dở cười, lắc đầu, tiếp tục trở lại công việc.
Trải qua hơn bốn nghìn nghiên cứu viên của trung tâm hàng không chung tay cố gắng, nửa năm sau, tàu vũ trụ có người lái thuận lợi hoàn thành.
Hôm nay, đúng vào ngày 15 tháng 8, Tàu Hằng Nga số 1 chính thức được phóng lên quỹ đạo.
Vệ Thư Tuân cẩn thận ngồi ở trước đài tổng chỉ huy, bên cạnh là phó chỉ huy Đặng Trữ Duy, anh vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, trấn định, anh đã làm tốt lắm, cho nên tuyệt đối không thành vấn đề.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu, thở sâu, đỡ lấy tai nghe: “Hiện tại là 9h08 phút, lại xác nhận tình huống thời tiết cục khí tượng.”
“Vâng!”
“Các ngành khác điều chỉnh khống chế lần cuối, xác nhận trị số.”
“Vâng.”
Báo cáo từng câu hồi đáp, thời tiết ổn định, không có dị tượng, trị số tên lửa chuẩn xác, các phi hành gia đã làm tốt chuẩn bị công tác phóng.
9h35 phút, Vệ Thư Tuân hạ lệnh phóng ra.
Tên lửa vận tài trong mắt mọi người bất quá là bay lên không trong nháy mắt, nhưng đài tổng điều khiển lại phải lấy giây làm đơn vị công tác.
Tốc độ bay là bao nhiêu, trong mấy giây sẽ tới tầng khí quyển, ngay cả máy tính cũng không kịp, tính toán phương diện này là việc của bộ đo lường. May mà trung tâm hàng không thiên tài nhiều, tư duy của bộ đo lường còn nhanh hơn so với máy tính vận hành, trực tiếp thông báo cho Vệ Thư Tuân: “Còn 3 giây sắp tiến vào tầng khí quyển.”
Vệ Thư Tuân lập tức hạ lệnh: “Tên lửa bậc một 3 giây sau đóng cửa thoát ly.”
“Đã thoát ly.”
“Tên lửa bậc 2 khởi động.”
“Đã khởi động.”
Tên lửa sau khi rời khỏi tầng khí quyển, bộ đo lường tiếp tục báo cáo: “Tên lửa có chút lệch khỏi quỹ đạo dự định.”
“Lập tức khởi động thiết bị nâng số 6, động lực định là 23.5rz!”
Thông qua hình ảnh trong màn hình, có thể nhìn thấy rõ ràng tên lửa dưới sự tác động của thiết bị nâng chậm rãi thay đổi phương hướng phi hành.
“Đã điều chỉnh, 2 giây sau tiến vào quỹ đạo dự định.” Bộ Đo lường lại nhắc nhở.
“Đóng thiết bị nâng, tên lửa bậc ba 2 giây sau thoát ly.”
Dưới sự khống chế từng mệnh lệnh không gián đoạn của đài tổng điều khiển, tên lửa có người lái thuận lợi tiến vào quỹ đạo dự định. Đối với dân chúng bình thường mà nói, bất quá là nhìn tên lửa bay lên vũ trụ, không có rơi xuống, trong tin tức chỉ là vui sướng đưa tin lại một lần dự án Hàng không có người lái thành công.
Không có ai biết, phía sau đó, có bao nhiêu người, trả giá bao nhiêu tâm huyết.
Khi nhìn tên lửa tiến vào quỹ đạo dự định, Vệ Thư Tuân tựa lưng vào ghế ngồi, mới phát hiện phía sau lưng mình đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Đây là cảm thụ hoàn toàn không có trong quá khứ, dù cho chênh lệch 0.5 giây, cũng có thể tạo thành sự cố tên lửa lệch khỏi quỹ đạo thậm chí rơi tan, thần kinh Vệ Thư Tuân buộc chặt, sau khi thả lỏng cảm thấy mình giống như đứt mất hơi, động cũng không muốn động.
Nhưng mà, đây chỉ là cảm giác cá nhân y. Ở trong mắt những người khác, Vệ Thư Tuân lần đầu tiên tiến hành chỉ huy hàng không từ đầu tới đuôi mặt vô cảm, cực kỳ bình tĩnh, hoàn mỹ giải quyết vấn đề thiếu chút nữa xuất hiện, ưu tú đến không thể soi mói, không thể nghi ngờ.
Năm đó, Vệ Thư Tuân 28 tuổi, trở thành tổng chỉ huy trẻ tuổi nhất lịch sử hàng không, cũng được ghi chép vào sử sách hàng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.