Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 155: Vệ tinh gián điệp

Thiên Manh

18/09/2020

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Trong sa mạc trống trải, một chiếc quân dụng việt dã sơn màu camouflage đang lao nhanh, kéo lên một mảnh bụi mù. Lái xe là sĩ quan hộ vệ Lục Bân của Trung tâm hàng không Tây Lâm, hắn vững vàng lái xe, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía người ghé vào ghế sau xe.

Két một tiếng, bánh xe nghiền quá một tảng đá, xe chấn động, ghế sau phát ra một tiếng rẹt hãm nhanh, một người chậm rãi ngồi dậy.

“Xin lỗi, Thư Tuân, tôi sẽ cẩn thận chút.” Lục Bân nói.

“Không sao…” Vệ Thư Tuân còn bảo trì trạng thái nhắm mắt lại, lấy mắt kính từ trong túi áo ra đặt lên trên mũi, sau đó nghiêng nghiêng tựa vào ghế sau: “Mấy giờ rồi?”

“8h25.”

“Tới kịp không?”

“Không thành vấn đề.”

Gần đây Hàng không Bắc Hoa đang chuẩn bị phóng ra một vệ tinh gián điệp, tuyên bố một vài lệnh điều người, Vệ Thư Tuân cũng ở trong danh sách. Mấy ngày hôm trước đồng nghiệp khác đã ngồi trực thăng đi trước, Vệ Thư Tuân gần đây cùng đám người giáo sư Quan Trình, giáo sư Lâm nghiên cứu kỹ thuật động lực liên lộ thấp quỹ, nếu thành công lại là một tàu vũ trụ kiểu mới sinh ra. Vừa vặn tới thời điểm trọng yếu cuối cùng, Vệ Thư Tuân không nỡ đi, vì thế ở lại Tây Lâm vài ngày, cho tới sáng hôm nay, vấn đề mấu chốt cuối cùng cũng được giải quyết. Sau đó Vệ Thư Tuân vừa nhìn thời gian, mới phát hiện đã là ngày cuối cùng của lệnh điều người.

Đương nhiên, nếu không muốn đi có thể từ chối, bên Bắc Hoa cũng sẽ không trách phạt gì, nhưng Vệ Thư Tuân không muốn bỏ qua cơ hội học tập này, nhờ Giáo sư Lâm hỗ trợ hỏi, biết được khu quân sự ngoài 20 km hôm nay vừa vặn có một loạt vật tư phải vận đến hàng không Bắc Hoa, vội vội vàng vàng nhờ Lục Bân đưa y đến đi ké trực thăng.

Vội chạy vội đón, rốt cục ở giây cuối cùng bắt kịp trực thăng, quân nhân trên trực thăng đều là người quen, thấy Vệ Thư Tuân liền cười rộ lên: “Ơ hay, Vệ Thư Tuân, sao lúc nào anh cũng đi nhờ vậy!”

Tiếng trực thăng ồn ào, nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng nhìn ra khẩu hình miệng, Vệ Thư Tuân cười chắp tay tỏ vẻ xin nhờ, tìm góc tiếp tục ngủ bù. Từ bốn năm trước gặp phải tiến sĩ Hạ Thượng hàng không Bắc Hoa, tiến sĩ Hạ luôn nhớ thương y, vẫn muốn điều y đi Bắc Hoa. Sau đó Vệ Thư Tuân bởi vì công tác đi Bắc Hoa một chuyến, phát hiện bên kia thật sự người trẻ tuổi rất nhiều, hơn nữa độ sinh động cùng tự do cũng rất cao, làm việc áp lực quá gom thành một đoàn đội cùng nhau chơi game gì gì đó khỏi nói vui biết chừng nào, Vệ Thư Tuân thiếu chút nữa vui đến quên cả trời đất.

Nhưng Vệ Thư Tuân vẫn không muốn chuyển đến Bắc Hoa, khoa học gia thế hệ trước ở Hàng không Tây Lâm tương đối nhiều, là nặng nề chút, nhưng có thể học được các loại kinh nghiệm quý giá. Hơn nữa Hàng không Tây Lâm tốt với y lắm, Giáo sư Quan Trình lại ở đây, Vệ Thư Tuân không có khả năng rời đi.

Nhưng có trụ cột quan hệ tốt đẹp, sau đó cứ có nghiên cứu gì cần hợp tác, Hàng không Bắc Hoa đều thích điều Vệ Thư Tuân qua. Không vì cái gì khác, Vệ Thư Tuân năng lực mạnh lại chịu khổ tốt, nếu cần điều người tất nhiên phải tìm cộng sự hợp nhau tự nhiên tốt hơn.

Vệ Thư Tuân hiện tại là một trong các nghiên cứu viên Hàng không Tây Lâm trọng điểm bồi dưỡng, công việc càng áp càng nặng, thường xuyên bận tối mày tối mặt, cho nên mỗi lần hàng không Bắc Hoa điều động y, y luôn ở giây cuối cùng mới đến. Mấy lần như thế, ngay cả căn cứ quân sự bên cạnh cũng quen biết người bận rộn là y.

Khi trực thăng tới Bắc Hoa, đã có người quen chờ ở ngoài sân bay. Vệ Thư Tuân vừa xuống trực thăng là thấy một người thanh niên tươi cười chạy tới: “Anh người này, cứ thích tới phút chót không vậy!” Anh dừng lại trước mặt Vệ Thư Tuân, đấm mạnh y một cái: “Tôi còn cá với người ta anh tới không được đó!”

Vệ Thư Tuân đẩy mắt kính, cười hỏi: “Thắng hay thua?”

“Đương nhiên thắng, chuyện vui vậy sao anh có thể không đến!”



Vệ Thư Tuân cười to: “Vậy cũng phải nói à!”

Người thanh niên này là nghiên cứu viên của Hàng không Bắc Hoa, tên là Đặng Trữ Duy, tiến sĩ nước ngoài, du học mười năm ở nước M, học thành lại về nước, hiện tại đang bị nước M truy nã, tội danh là gián điệp. Tình hình chi tiết Vệ Thư Tuân không biết, chỉ biết là Đặng Trữ Duy rất lợi hại, lợi hại đến nước M lúc trước cũng không chịu thả anh về, vẫn là bộ an ninh quốc gia nhập cư trái phép anh ta trở về. Sau khi về nước Đặng Trữ Duy quả thật cũng cực kỳ nổi bật, đã độc lập phụ trách mấy hạng mục lớn, gần như cùng thế hệ không một ai sánh bằng, nếu không phải Vệ Thư Tuân có máy học tập mở buff, căn bản không có biện pháp đuổi kịp tư duy của anh. Mà Đặng Trữ Duy cũng khó lắm mới tìm được một người có thể tán gẫu chung, cho nên đặc biệt để mắt coi trọng Vệ Thư Tuân.

Hàng không Bắc Hoa nhiệt tình muốn dụ Vệ Thư Tuân qua như vậy, ít nhất một nửa là vì Đặng Trữ Duy —— nếu Vệ Thư Tuân không đến Bắc Hoa, nói không chừng ngày nào đó Đặng Trữ Duy sẽ bỏ chạy qua Tây Lâm đó!

Hai người cười vừa đi vừa tán gẫu, ngồi lên chiếc xe chuyên chở đang đợi ở sân bay, nhanh chóng chạy về hướng Trung tâm hàng không Bắc Hoa.

Hàng không Bắc Hoa nhỏ hơn Hàng không Tây Lâm một chút, bởi vậy tên lửa có người lái bình thường đều phóng ở Tây Lâm, nhưng vệ tinh trong nước cơ bản đều là do Hàng không Bắc Hoa nghiên cứu chế tạo và phóng ra.

Vệ Thư Tuân lúc trước đến Bắc Hoa tham gia phóng vệ tinh thông tin, vệ tinh khí tượng, vệ tinh hướng dẫn vân vân vệ tinh gián điệp là lần đầu tiên, không thể không kích động.

Kỳ thực phóng vệ tinh gián điệp, cũng chỉ có nội bộ mới biết được thôi, công bố ra ngoài chỉ nói là muốn phóng ra vệ tinh thiên văn, không có quốc gia nào lại công nhiên tuyên bố mình phóng vệ tinh gián điệp. Hơn nữa vẻ ngoài của vệ tinh cũng tương tự nhau, thật sự không có gì phải kích động. Nhưng không ngăn nổi Vệ Thư Tuân vẫn là  thanh niên, nghĩ đến mình tham dự hành động quân sự tuyệt mật này liền nhiệt huyết sôi trào.

Sau đó, Vệ Thư Tuân kích động không thôi được đưa đến phòng thí nghiệm, thay áo blouse thí nghiệm xong, một lão giáo sư nói với Vệ Thư Tuân: “Tới đúng lúc, cậu và Đặng Trữ Duy một tổ, phụ trách mục tần suất phản xạ quang và laser tốc độ siêu âm này, không vấn đề chứ!”

Vệ Thư Tuân: “Không vấn đề!”

Sau đó… Sau đó cứ như bình thường, mọi người cùng nhau vùi đầu thực nghiệm.

Vệ Thư Tuân đầy cõi lòng chờ mong: “… QAQ ”

“… Tôi cảm thấy không giống tôi tưởng tượng gì cả.” Sau khi bận rộn vài ngày, Vệ Thư Tuân bị thực nghiệm buồn tẻ làm nhiệt huyết đông lạnh thành băng oán giận như vầy: “Không có chút cảm giác khẩn trương gì cả.”

Đặng Trữ Duy đang ăn cơm dừng đũa, hỏi: “Anh muốn khẩn trương gì?”

Vệ Thư Tuân nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói: “Chính là cái loại cảm giác thực kích thích, thực khẩn trương, tất cả mọi người bị nhốt trong phòng thí nghiệm bí mật, bên cạnh đứng đầy sĩ binh súng vác vai, đạn lên nòng, ai dám động một cái là nã đó!”

“Phốc…” Đặng Trữ Duy thiếu chút nữa bị cơm sặc chết, vội uống ngụm nước: “Nghĩ nhiều quá, vệ tinh gián điệp cũng chỉ là thêm một ống kính quang học độ phân giải cao vào vệ tinh quan sát thôi, cũng không phải bí mật lớn gì, quốc gia nào không làm được.” Anh dừng một chút: “Chẳng qua cũng không ai biết cái nào là vệ tinh gián điệp thôi, cho dù biết, chẳng lẽ còn dám bắn hạ nó sao?”

Vệ Thư Tuân mất mác gật gật đầu, trừ phi thật sự khai chiến, bằng không ai cũng sẽ không đi bắn vệ tinh nước khác, nghĩ thêm chữ “Gián điệp” có thể khẩn trương như phim hành động thật sự không có khả năng. Ít nhất đối với nghiên cứu viên mà nói là không phải, bọn họ bất quá khi chế tạo vệ tinh, thêm một cái ống kính quang học đặc thù mà thôi.

Bởi vì là công việc quen thuộc, hợp tác lại là với Đặng Trữ Duy lợi hại hơn y, hai người mang theo hơn mười trợ lý, chỉ tốn một tuần là hoàn thành công việc được giao. Người phụ trách thấy bọn hắn rảnh rồi liền trực tiếp điều họ đến đài tổng điều khiển hỗ trợ, cùng tổ đo lường nghiên cứu quỹ đạo dự định. Vì tránh sai lầm trong quá trình phóng, trừ quỹ đạo đặt trước tốt nhất, còn phải chuẩn bị quỹ đạo thứ hai, thứ ba. Về phần thứ tư… Nào có nhiều lựa chọn như vậy, tới nước thì đó trực tiếp rớt luôn ấy chứ.

Vệ Thư Tuân vài năm gần đây được khen nhiều, còn tưởng rằng mình khá thông minh, đi theo tổ đo lường chơi một tuần, thiếu chút nữa bị đả kích mất đi tự tin.

Mặt phẳng xích đạo và góc địa tâm là cái gì, độ lệch tâm và vận tốc góc là cái gì, những hàm số này nhìn quen hết, vì cái sao các người vừa viết ra tôi lại hết quen rồi?

Máy học tập cực kỳ hảo tâm giảng giải cho Vệ Thư Tuân rất nhiều lý thuyết chuyên nghiệp, tỷ như độ lệch tâm là cái gì, giao điểm tăng dần là cái gì, nên đo lường tính toán thế nào, Vệ Thư Tuân miễn miễn cưỡng cưỡng học cũng nghe không hiểu, sở trường của y không phải phương diện này. trước kia y tiếp xúc tổ đo lường, đều là trực tiếp bắt được số liệu quỹ đạo dự định, sau đó giao cho đài tổng điều khiển xử lý là được rồi, căn bản không biết bọn họ đo lường tính toán phức tạp như thế, quả thực không phải nhân loại có thể lý giải.



Đặng Trữ Duy có vẻ cũng thực đau đầu, vuốt cằm nói: “Vì sao kêu chúng ta đến hỗ trợ, tôi chậm hơn họ nhiều mà.”

Vệ Thư Tuân: “… Chỉ bị cho là chậm à?”

Đặng Trữ Duy: “Bằng không thì sao?”

Vệ Thư Tuân: “… QAQ ”

Hàng không Bắc Hoa và Hàng không TâyLâm tính toán trọng điểm bồi dưỡng y và Đặng Trữ Duy thành quan chỉ huy hàng không, cho nên thường xuyên điều bọn họ hướng các ngành học tập, làm bọn họ hiểu biết công việc của các ngành.

Kỳ thực lúc trước cũng có hơn mười người từ các trung tâm hàng không cùng nhóm, nhưng cơ bản đều như Vệ Thư Tuân, chuyên ngành bất đồng, đột nhiên tiếp xúc lĩnh vực khác liền bó tay hết cách. Bọn họ không giống Vệ Thư Tuân có máy học tập mở buff, cũng không toàn tài như Đặng Trữ Duy, cuối cùng trải qua khảo sát ngầm của mấy trung tâm hàng không, cũng chỉ còn lại Vệ Thư Tuân và Đặng Trữ Duy.

Hiện tại Vệ Thư Tuân sớm được cho phép tiến vào đài tổng điều khiển, mà không phải như quá khứ chỉ có thể đứng ngoài đại sảnh xem. Y tuy năm nay mới 26 tuổi, nhưng đã tham dự hai lần phóng tàu có người lái, còn tham dự nhiều lần phóng vệ tinh, mấy thao tác như mở tháp thoát hiểm, tách rời booster, y có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Ít nhất đơn giản hơn đo lường tính toán quỹ đạo nhiều.

Vệ tinh gián điệp phóng ra thuận lợi, đối mặt các quốc gia chú ý, viện quốc vụ và trên tin tức đều chỉ đơn giản nói: Quốc gia của tôi thành công phóng ra một vệ tinh thiên văn. Cũng chỉ như vậy.

Sau khi thành công phóng vệ tinh, Vệ Thư Tuân theo thường lệ được một ngày nghỉ ngắn ngủi, y ngồi chuyên xe rời khỏi Hàng không Bắc Hoa rất xa, điện thoại mới khôi phục tín hiệu, sau đó Vệ Thư Tuân liền nhìn thấy trong di động có mấy chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

Cha mẹ hai cuộc, phát hiện gọi không được thì nhắn tin, kêu y không bận thì goi về nhà báo bình an, Chu Tuyền chỉ có một cuộc, hắn là người rõ ràng tình huống của Vệ Thư Tuân nhất, gọi không được chỉ nhắn lại một dòng: Bận xong thì cho anh biết, anh đi đón em.

Còn lại hơn mười cuộc là của đám bạn, cơ bản đều là gọi không được lo y gặp chuyện không may cho nên nhắn tin hỏi.

Vệ Thư Tuân hiện tại với bên ngoài vẫn còn đang học tiến sĩ, tuy không cố ý giấu diếm các bạn, nhưng cứ cảm thấy nói mình đi làm ở Hàng không Tây Lâm có cảm giác hơi khoe khoang, cho nên Vệ Thư Tuân vẫn chưa nói, cũng chỉ có thể nhắn trả lời từng người, tỏ vẻ mình bình an vô sự.

Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, liền nhận được điện thoại của Dư Hân: “Thư Tuân, thời gian này cậu làm gì, điện thoại thì không gọi được, làm người ta lo gần chết.”

“Xin lỗi, gần nhất tớ đang kẹt một nghiên cứu, cho nên…”

“Được rồi, khỏi giải thích, cậu không có việc gì là tốt rồi. Gần đây có thời gian không?”

“Có, hôm nay bắt đầu nghỉ.”

“Thật tốt quá, đi ra tụ hợp chút đi, tớ gọi cả Ngũ Phong cùng đi.”

Từ sau tốt nghiệp, bốn người chung phòng đều mỗi người một ngả, Dư Hân và Vệ Thư Tuân học lên, Ngũ Phong đi làm, Vương An Thanh về nhà thi nhân viên công vụ, Ngũ Phong và Dư Hân còn có thể thường xuyên họp mặt, Vệ Thư Tuân bận đến tối mày tối mặt, căn bản không có thời gian đi gặp đám bạn. Nghe Dư Hân nói như vậy, Vệ Thư Tuân lập tức đồng ý: “Tốt, tớ nhất định tham gia.”

Chuyên xe đưa bọn Vệ Thư Tuân trực tiếp đến sân bay, chuẩn bị cho bọn họ vé máy bay khứ hồi rồi mới đi. Vệ Thư Tuân thừa dịp hơn một giờ trên máy bay ngủ một giấc, mơ mơ màng màng xuống xe, mới nhớ tới còn chưa báo bình an với Chu Tuyền, tuy rằng hắn hẳn đã thông qua máy học tập biết được.

Nhắn tin cho Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân liền bắt taxi, báo ra địa chỉ Dư Hân gửi tới. Dư Hân đặt một gian phòng trong hội sở giải trí xa hoa, nói còn mời đám bạn khác, mọi người cùng nhau họp lớp. Vệ Thư Tuân vui vẻ chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook