Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 82: Cấp A?

Lý Ôn Tửu

27/07/2024

Các robot di chuyển lơ lửng trên cao, rà quét toàn bộ xung quanh cơ giáp đã bị hư tổn ghi lại toàn bộ hiện trạng bên trong cơ giáp. Vật ô nhiễm cấp S có tính ăn mòn rất mạnh, nhiều bộ phận bên trong cơ giáp đã bị chất ăn mòn này ngấm vào phần nào, đặc biệt là phần khuỷu tay, thậm chí tất cả dây thần kinh kim loại đều đã đứt hết.

Đối với các cơ giáp có độ cộng cảm cao mà nói thì đây chẳng khác nào một lần trải qua cảm giác gãy tay.

Góc nhìn từ trạm cơ sở vô cùng rõ ràng, tất cả khán giả đang theo dõi khu vực A-26 đều nhìn thấy chiếc cơ giáp đã bị hỏng nặng.

Kể từ khi tình hình hố đen diễn biến đến nay, đây chiếc cơ giáp đầu tiên ghi nhận thiệt hại. Không ít người xem do quá sợ hãi nên đã rời khỏi kênh quan sát, nhưng cũng có người bồn chồn lo lắng nhìn cơ giáp đã hỏng.

[ Không thể quá độ để đưa về cục quản lý sao? ]

[ Không được đâu, hỏng nặng quá mà. Sự ăn mòn đã giảm đi sự ổn định giữa các bộ phận trong cơ giáp, áp lực mạnh trong quá trình quá độ sẽ khiến chúng tách rời ngay lập tức. ]

[ Tôi thấy bên cục quản lý đã cử một đội cứu hộ đến rồi. ]

Trên Tinh Võng, có không ít chuyên gia cùng với kỹ thuật viên bảo trì không thể đến hiện trường cũng đang quan sát, bọn họ đều cảm thấy rất nan giải khi nhìn thấy tình trạng hỏng hóc như vậy. Hoàn cảnh tại trạm cơ sở quá khắc nghiệt, vừa thiếu thốn các thiết bị có kích thước lớn để đảm bảo an toàn lại vừa thiếu hụt đội ngũ kỹ thuật viên sửa chữa có tay nghề cao.

[ Ăn mòn khiếp thật đấy, vị trí bị chất ăn mòn đốt cháy còn mang theo cả độc tính. Một khi xâm nhập vào khoang điều khiển coi như xong đời. ]

[ Đành phải hy vọng vị bảo trì viên tại hiện trường ổn định được tình hình thôi, ít nhất là cho đến khi đội cứu hộ đến nơi. ]

[ Thợ bảo trì đang đi lên là ai đấy? ]

[... Tôi biết này! Chỉ có một thợ bảo trì, là cái cậu Ứng Trầm Lâm của KID đó. ]

Về KID Ứng Trầm Lâm, những người đang theo dõi sự kiện hố đen mấy ngày nay đều đã nghe qua sự tích về cậu chàng này, ngày đầu tiên đã phối hợp với đồng đội giết được vật ô nhiễm cấp S vừa nhanh vừa khỏe. Sau đó, họ không thấy cơ giáp sư này lên lên chiến trường nữa, bây giờ khi thấy cậu ấy đang ở bãi đỗ, mới giật mình nhớ đến nghề chính của Ứng Trầm Lâm là thợ bảo trì.

[ Trình độ của cậu ta ra sao......? ]

[ Còn trẻ như vậy liệu một mình xử lý ổn thỏa được không? ]

Trình độ như thế nào ư......? Đúng là khó trả lời, riêng việc đứng ở trạm bảo trì của giải đấu đã chứng tỏ được một phần thực lực rồi, chưa kể trong lúc thi đấu hình như còn tham gia vào công việc sửa chữa cơ giáp đã bị hư hại do quạ hút máu tập kích nữa.

Hơn nữa, với những người luôn quan sát A-26 từ sau khi hố đen xuất hiện cũng có thể nhận ra người này thường xuyên hỗ trợ các cơ giáp sư trong việc tự kiểm tra cơ giáp....

Chỉ thông qua một cái màn hình, ngoại trừ những người ở hiện trường, không ai có thể khẳng định chắc chắn khả năng của cậu ta ở mức độ nào.

Âm thanh chiến đấu ầm ầm vẫn đang diễn ra, các cơ giáp sư cố gắng nỗ lực kéo vật ô nhiễm cách xa khỏi hệ thống phòng thủ, nhưng vẫn còn một lượng không ít đang nằm trên đó, tấn công vào hàng rào từng đợt một.

Bên dưới lớp phòng thủ, sau khi kiểm tra xong hình ảnh dữ liệu, các nhân viên càng thêm lo lắng nhìn cậu thợ bảo trì mặc đồ bảo hộ bên trên cơ giáp, đang cố gắng tháo dỡ lớp vỏ bên ngoài khoang điều khiển, từng tấm vỏ bọc bị ăn mòn lần lượt rơi xuống.

Bộ đồ bảo hộ dường như không ảnh hưởng đến thao tác và khả năng phán đoán, nhân viên biết Ứng Trầm Lâm có kinh nghiệm, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh cậu ta nhanh chóng tháo dỡ cơ giáp thì lại là một cảm nhận khác hẳn. Đối phương không cần xem bản vẽ sơ đồ hay mô hình chi tiết nào mà chỉ thông qua hình ảnh số liệu được robot ghi lại là lập tức hành động ngay.

"Đừng đến gần mấy thứ này, chất ăn mòn cũng sinh ra khí độc." Ứng Trầm Lâm ở trên cao nhắc nhở.

Nhân viên gật đầu: "Vậy để tôi đi lấy máy lọc khí."

Động tác của Ứng Trầm Lâm rất nhanh nhẹn, cuối cùng cũng đã tháo xong lớp bọc giáp bên ngoài, tiếp theo là đến công tác cắt đứt dây thần kinh kim loại để đi vào khoang điều khiển. Nhưng điều kiện trạm cơ sở rất bất lợi, không có nhiều dụng cụ cỡ lớn như khu vực bảo trì. Việc trực tiếp tháo dỡ buồng lái như lần trước không thể thực hiện trong hoàn cảnh này... phương pháp duy nhất chính là mở khoang điều khiển rồi đưa cơ giáp sư ra ngoài.

May thay không cần phải làm thêm động tác gỡ ra nữa, anh chỉ cần mở khoang điều khiển một cách an toàn là xong.

Đồ bảo hộ có ảnh hưởng nhất định đến cảm giác của anh. Khi tay phải vừa chạm vào mặt trong lớp vỏ bọc, đã nghe thấy được tiếng ăn mòn xèo xèo bên tai. Một phần chất lỏng đã dây vào quần áo, dường như sắp xuyên qua lớp vải chạm vào lớp da thịt, nhưng Ứng Trầm Lâm vẫn chẳng mảy may dao động.

Ngược lại, những âm thanh đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh, bàn tay đưa sâu vào lớp bọc giáp, luồn qua những dây thần kinh kim loại cùng với chất lỏng ăn mòn, tìm được chuẩn xác vị trí mối nối đã bị mòn đến biến dạng. Ngay khi vừa chạm vào, tay còn lại đang cầm kìm cơ khí lập tức hoạt động, tấm vỏ bọc đã được gỡ ra kéo theo dây thần kinh kim loại rơi xuống cái rầm.

Tất cả mọi người khi thấy hình ảnh này đều kinh ngạc, cảm thán trước khả năng tháo gỡ khéo léo và nhanh chóng này.

[ Tháo nhanh quá...]

[ Cậu ta không cần đến hỗ trợ nhận biết à? Cứ thế là tháo ra thôi. ]

[ Vấn đề là người ta đang làm đúng rồi kìa! Mấy người nhìn gần vào đi, lớp bọc cơ giáp đã gỡ xuống, bên trong khoang điều khiển vẫn chẳng hề hấn gì. ]

Cả người thợ bảo trì đang treo bên ngoài khoang điều khiển mà không có bất cứ công cụ hỗ trợ nào, Mọi thao tác tháo rời đều được thực hiện xung quanh cơ giáp, điểm tựa duy nhất chỉ dựa vào hai bàn chân đang kẹt vào những khe hở trên cỗ máy.

Tin nhắn của đội cứu hộ đã được gửi đến phòng điều khiển, chỉ còn khoảng mười phút nữa là bọn họ sẽ đến nơi, yêu cầu nhân viên tại hiện trường tranh thủ thời gian tiến hành dọn dẹp sơ qua. Khi nhân viên mang thiết bị lọc khí đến, trên mặt đất đã có khoảng mười tấm vỏ bọc đã bị ăn mòn.

"Nhanh dữ vậy?" Nhân viên vội vã chạy đến máy theo dõi, Ứng Trầm Lâm không tháo hết lớp vỏ ngoài, mà chỉ tạo ra một khe hở đủ cho ba người đi qua ở bên cạnh khoang điều khiển, hiện giờ khe hở này chỉ còn một tấm cuối cùng nữa thôi.

Ứng Trầm Lâm nhìn tấm giáp cuối cùng, hơi nâng mắt lên trên.

Có vài chiếc cơ giáp đã xen lẫn trong đám vật ô nhiễm, trong đó hai mà đỏ trắng vô cùng nổi bật.

Nhân viên nhận thấy động tác Ứng Trầm Lâm ngừng lại "Cậu Ứng?"

[ Sao cậu ấy không tháo nốt đi? ]

[ Bước tiếp theo chẳng phải tháo khoang điều khiển là cứu được người rồi sao? ]

Trong phòng điều khiển chính, ông lão nhìn thấy cảnh này liền nói: "Không thể gỡ tiếp được nữa."

Một nhân viên bên cạnh hỏi: "Chẳng lẽ thiếu dụng cụ?"

"Không phải." Ông Khâu nhìn chàng trai trẻ, từ khi cậu ta lựa chọn dỡ bỏ lớp vỏ bề mặt đến bây giờ, mọi thao tác gần như hoàn hảo, dường như không có bất cứ sai sót nào "Dụng cụ thì đầy đủ, quan trọng là điều kiện xung quanh."

"Nhìn lên trên cao đi? Cơ giáp sư khi chiến đấu sẽ rất khó kiểm soát được vị trí, giống như vụ va chạm làm gãy cột ăng-ten lúc trước." Ông Khâu tiếp tục nói: "Sửa chữa khẩn cấp đối với thợ bảo trì yêu cầu phải đặt sự chuẩn xác lên hàng đầu, nhất là khi chất lỏng ăn mòn đã ngấm vào bên trong cơ giáp. Mọi người đã từng nghĩ đến trường hợp trong khi tháo dỡ, bất cứ sự rung lắc nào cũng sẽ khiến chất lỏng chảy vào khoang điều khiển chưa?"

Các nhân viên nhất thời sửng sốt.

Cơ giáp sư trong buông lái đã mặc đồ tác chiến, nên có thể chống chịu được ô nhiễm nhưng lại không chắc có thể chịu đựng được sự ăn mòn hay không.

Nếu chất lỏng chảy ngược vào bên trong, cơ giáp sư sẽ bị tổn thương.

Ông Khâu nói tiếp: "Cho nên không thể tiếp tục được nữa... Đành phải chờ đội cứu viện đến thôi."

Trận chiến đấu vẫn đang tiếp tục, không chỉ bốn phía trạm cơ sở mà ngay cả phía trên cũng đang diễn ra vô cùng khốc liệt.

Vật ô nhiễm ở trên cao bị mặt trời chiếu xuống từng đám lờ mờ, vật ô nhiễm cấp S khổng lồ đã che khuất hơn phân nửa tầm nhìn, cùng với không ít vật ô nhiễm cấp A đang đi theo nó. Quý Thanh Phong vất vả lắm mới cướp lại được xác sói khổng lồ từ trong móng vuốt của vật ô nhiễm coi thường võ đức kia nhưng kết quả lại bị vật ô nhiễm hất văng ra xa.

Du Tố điều khiển Đề Áo bay khắp xung quanh, loại bỏ hết vật ô nhiễm này đến vật ô nhiễm khác. Trong khi ngắm bắn, cậu ta liếc nhìn qua khe hở quan sát khung cảnh bên dưới hệ thống phòng thủ. Cơ giáp bị hỏng vẫn đang giữ nguyên vị trí, trông thấy thợ bảo trì mặc đồ bảo hộ đang nhìn lên trên này, động tác ngắm bắn của Du Tố chợt dừng lại.

Dưới lớp bảo hộ, thợ bảo trì khẽ ra hiệu, chỉ chỉ cơ giáp đã bị hỏng ở dưới chân.

"Anh Du, đứng đó làm gì đấy?" Quý Thanh Phong đã bay trở về, rồi làm một cú quét sạch vật ô nhiễm xung quanh.



"Thay đổi kế hoạch chiến đấu." Du Tố lướt lên trên rồi dừng lại trước hệ thống phòng thủ "Trong 10 phút tới, đừng cho chúng đến gần hệ thống phòng thủ."

"Chắn phía trước hệ thống?" Hoắc Diễm thoáng chần chừ, rồi chú ý tới cơ giáp đã bị hỏng ở phía dưới "Không đưa cơ giáp về cục quản lý?"

Hoắc Diễm từng là quân nhân, anh biết điều này có nghĩa gì.

Không đưa về tức là trong tình trạng buộc phải sửa chữa tại chỗ.

Anh điều chỉnh lại tư thế "Để anh chặn con cấp S to xác kia cho, mấy đứa bảo vệ hệ thống đi. Không cần phải quan tâm cái đám be bé kia chú ý đến mấy con to là được."

"Đội trưởng Thích, đội trưởng Kha, cả biên quân và đơn binh nữa, mọi người có nghe thấy không?"

Hoắc Diễm liên hệ đến các cơ giáp sư "Có chuyện muốn nhờ mọi người hỗ trợ."

Cơ giáp trên bầu trời điều chỉnh tư thế, các cơ giáp đang ở xa liền quay trở về.

Khi nhìn thấy động thái của các cơ giáp, Ứng Trầm Lâm khẽ ngẩn người rồi quay lại nhìn nhân viên: "Điều chỉnh góc nhìn của robot, nếu có bất cứ biến động nào lập tức báo cho tôi biết."

Nhân viên phía dưới sững sờ một lúc rồi lập tức nói: "Được!"

Các cơ giáp sư đang trải rộng khắp hệ thống phòng thủ đã nhận được liên lạc từ KID, các cơ giáp sư đã thay đổi kế hoạch ban đầu điều chỉnh lại tư thế, sắp xếp ở nhiều vị trí khác nhau phía trên hệ thống. Sự điều chỉnh tức thời này đã được cục quản lý nhanh chóng nắm bắt, nhân viên đang nghe ngóng trong kênh liên lạc sửng sốt: "Đội trưởng Hoắc của KID đã thay đổi chiến thuật."

Một nhân viên khác cho biết: "Thợ bảo trì đã tiếp tục tháo dỡ vỏ ngoài khoang điều khiển!"

Ứng Trầm Lâm dùng tay lau đi chất lỏng trên bề mặt buồng lái rồi nhanh chóng đánh giá một cách sơ bộ. Đúng như anh dự đoán, chất lỏng đã thấm vào nhưng tạm thời chưa có dấu hiệu bào mòn. Vật liệu sử dụng cho mặt ngoài khoang điều khiển là loại vật liệu bền chắc nhất của toàn bộ cơ giáp, giờ khắc này vẫn đang làm tốt nhiệm vụ bảo vệ cơ giáp sư bên trong.

Chiếc cơ giáp đã được đặt theo thế đứng nghiêng để duy trì cân bằng, hạn chế tối đa tác động của sự rung lắc.

Ứng Trầm Lâm đổ chất trung hòa vào các khe hở xung quanh cơ giáp, tuy làm giảm tác dụng ăn mòn phần nào nhưng nó vẫn có sức tàn phá nhất định đối với cơ thể con người. Anh tìm một góc độ tháo dỡ thích hợp, nặng nề thở ra một hơi "Cố gắng giữ vững."

Một khi kìm cơ khí vào việc thì công tác tháo dỡ sẽ như mũi tên đã được kéo căng.

[ Cậu ấy di chuyển rồi! ]

[ Có được không vậy? Xung quanh khoang điều khiển lắm chất ăn mòn quá! ]

[ Con quái cấp S đó là cái giống gì thế? Mới chỉ quấn có mấy cái thôi mà? Đào đâu ra nhiều chất lỏng vậy? ]

[ Hình như chiếc cơ giáp này bị trói rồi nhét vào miệng rồi, con quái vật đó có vẻ giống một loài cây ăn thịt, trong mồm nó toàn nhầy là nhầy. ]

Mọi người hồi hộp theo dõi động tác của thợ bảo trì.

Nhân viên đang theo dõi chặt chẽ hình ảnh từ robot, trợ giúp Ứng Trầm Lâm có thể nhìn rõ dòng chảy của chất lỏng bên trong cơ giáp, cố gắng loại bỏ chất dịch ra khỏi khoang điều khiển càng nhiều càng tốt. Khi tấm vỏ bọc đầu tiên của buồng điều khiển rơi xuống, hắn nhận thấy một sự thay đổi nào đó ở trên cao, vội vã kêu lên: "Phía trên, bên trái khoang điều khiển!"

Mọi người không khỏi thót tim, Ứng Trầm Lâm mau chóng dùng tay chặn lại dịch lỏng đang từ bên cạnh chảy xuống, đồng thời dùng kìm cơ khí cạy một linh kiện nào đó ra để thay đổi hướng chảy.

Nhưng vẫn chưa xong, sau đó từ trong túi dụng cụ ở bên đùi phải lấy ra một chiếc mỏ hàn loại nhỏ.

Đây là một dụng cụ hàn cầm tay được chế tạo đặc biệt cho thợ bảo trì.

"Tiếp tục đi." Ứng Trầm Lâm cầm kìm mở ra một lỗ hổng khác trên khoang điều khiển, hàn linh kiện đã hỏng dính chặt khắp bề mặt xung quanh để bảo đảm chất lỏng không chảy vào được nữa rồi mới tiến hành bước tháo dỡ tiếp theo.

[ Đã ổn định chưa...? ]

[ Ổn định rồi! ]

Bên ngoài khoang điều khiển có rất nhiều tấm bảo vệ, để đảm bảo không cho chất lỏng lọt vào, tháo rời từng tấm bọc là bước rất quan trọng.

Sau khi bịt kín một khoảng trống, anh nhanh chóng phán đoán mục tiêu tiếp theo. Khi chiếc kìm lần xuống dưới anh lập tức đổi một dụng cụ khác và rồi lớp bọc quan trọng nhất đã được tháo ra.

Ánh sáng xuyên vào bên trong khoang điều khiển tối tăm, cơ giáp sư đã rơi vào trạng thái hôn mê đang bị những sợi dây thần kinh kim loại đang quấn quanh người.

Ứng Trầm Lâm lên tiếng gọi nhưng cơ giáp sư không hề động đậy, sau đó nói với nhân viên "Mặt nạ phòng độc."

Nhân viên lập tức cho robot loại nhỏ mang lên.

Ứng Trầm Lâm tháo găng tay bảo hộ, tiếp nhận mặt nạ từ robot rồi lách người tiến vào.

Anh áp cả người vào khoang điều khiển, khoảng cách vừa đủ để chạm đến cơ giáp sư, khi vừa chạm đến nơi, mặt nạ tự động lập tức thay đổi để phù hợp với khuôn mặt của đối phương.

Đã ngăn chặn được độc tính, việc còn lại chính là phòng ngừa sự xâm nhập của chất lỏng ăn mòn.

Ứng Trầm Lâm lại đeo găng tay vào, một nửa đồ bảo hộ đã bị bào mòn bởi dịch nhầy.

Đúng lúc này, trên cao đã có vật ô nhiễm khổng lồ xuyên thủng hàng phòng ngự của các cơ giáp sư, lập tức lao về phía hệ thống bảo vệ.

"Hồ La Bố!" Kha Lâm gấp rút hô lên.

Hồ La Bố nói: "Thôi xong, không đuổi kịp rồi!"

Nguy cơ bất ngờ xảy ra khiến cho mọi người phải thắt tim lại, với tốc độ của vật ô nhiễm nếu tông vào hệ thống phòng thủ chắc chắn sẽ gây ra rung chuyển rất mạnh.

Bất ngờ thay một phát pháo năng lượng từ một góc độ cực khó đã bắn văng vật ô nhiễm sắp đụng phải hàng rào ra ngoài, ổn định sự cân bằng trong gang tấc.

Đề Áo thở hắt ra: "May mà chúng ta đến kịp!"

"Thời gian không còn nhiều." Du Tố nâng mắt, vật ô nhiễm lúc trước vừa bị bọn họ dẫn dụ đi lại đang áp sát đến đây "Có thể sẽ phải kéo dài thêm 5 phút nữa."

Trên cao, các cơ giáp sư đều có sự sắp xếp vị trí một cách rõ ràng.

Bảo vệ toàn bộ hàng rào không để xảy ra bất cứ chấn động nào chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày, nhân số quá ít để có thể bảo vệ hệ thống phòng thủ một cách toàn diện. Bọn họ chỉ có thể phân tích từ các góc độ chịu lực để bảo vệ các bề mặt tiếp xúc quan trọng nhằm giảm thiểu sự rung chấn bên trong đến mức tối đa.

Tâm trạng của những người cứu hộ đang quan sát cũng lên xuống phập phồng theo mỗi hành động của Ứng Trầm Lâm.

Phải nói là cực kỳ ổn định, trong hoàn cảnh như vậy mà động tác của anh lại vẫn có thể vững vàng đến thế.

Mọi trình tự thao tác có tốc độ vừa phải, không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài, tựa như vô cùng yên tâm giao việc xử lý mọi nguy cơ tiềm ẩn cho các cơ giáp sư bên trên hệ thống phòng thủ.

"Đội cứu hộ đến rồi!"

Đội cứu hộ của biên quân lúc này đã quá độ ở bên ngoài, dưới sự bao bọc của cơ giáp sư, bọn họ đã đi vào bên trong trạm cơ sở. Ngay khi bước vào, đã nhìn thấy cảnh tượng tháo dỡ ở trên cao, trong năm người của đội cứu hộ có một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ bảo hộ chạy tới trước đài quan sát: "Đã bước vào giai đoạn tháo dỡ, không thể leo lên cơ giáp được nữa. Cố gắng duy trì cân bằng cho cậu ấy."

Các nhân viên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô rồi hỏi "Là bà chủ Thẩm của KID phải không?"



"Công việc nơi này giao lại cho chúng tôi." Thẩm Tinh Đường là thợ bảo trì trên chiến trường tuy đã giải nghệ nhưng tác nghiệp ngay tại hiện trường đã quá quen thuộc đối với cô, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết Ứng Trầm Lâm đã tiến hành đến bước nào.

Thợ bảo trì của biên quân cũng đã chạy đến nơi, khi thấy thao tác trên màn hình không khỏi thốt lên: "Quá liều lĩnh! Sao lại tháo gỡ trong khi đang sửa chữa như thế??"

Tuy nói vậy nhưng cũng phải thừa nhận rằng đây chính là biện pháp nhanh nhất. Trong hoàn cảnh đặc biệt thế này, cách tiếp cận này mới có thể cứu cơ giáp sư ra một cách nhanh chóng.

Với sự có mặt của đội cứu hộ, họ nhanh chóng thiết lập các biện pháp chống động đất tại địa điểm. Trái tim đang thắt chặt của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng, thợ bảo trì trên cơ giáp đã hoàn thành tháo xuống tấm vỏ cuối cùng, mở ra một khoảng trống để tiến hành cứu người.

Khi Ứng Trầm Lâm từ trên cao nhảy xuống, người xem cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phần ngực cơ giáp đã được mở ra một lỗ lớn, chúng quanh vẫn còn sót lại dấu vết của sự ăn mòn. Vị trí khoang điều khiển cũng có một lỗ hổng đủ để hai người đi qua, xung quanh khe hở đã được thợ bảo trì tinh chỉnh qua, khắp nơi đều là những mối hàn tạm thời, không có bất cứ dịch ăn mòn nào đi vào khoang điều khiển.

Chỉ trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi đã tạo thành một khung mở để hỗ trợ cứu viện. Tất cả đều trố mắt ra nhìn, trong lòng không khỏi dâng lên bội phục.

Các thợ bảo trì khác cùng với cáng y tế đã được đưa lên cao, Ứng Trầm Lâm trên trán đã mướt mồ hôi, cởi bộ đồ bảo hộ ra.

Nhìn thấy Thẩm Tinh Đường, Ứng Trầm Lâm có chút ngỡ ngàng, như thể không ngờ tới đối phương sẽ đi vào khu ô nhiễm.

Thẩm Tinh Đường mỉm cười, giơ ngón tay cái lên "Trầm Lâm, làm giỏi lắm!"

Một kỹ thuật viên tuy gương mặt còn rất trẻ nhưng trình độ và kỹ năng thì không một ai dám coi thường.

Cơ giáp sư bị thương đã được đưa ra khỏi khoang điều khiển, dấu hiệu của sự sống vẫn ổn định, trên người không có dấu vết ăn mòn, rời khỏi cơ giáp một cách nguyên vẹn.

Thợ bảo trì ở biên giới tham gia vào đội cứu viện trịnh trọng chào anh theo kiểu quân đội, Ứng Trầm Lâm cũng lịch sự chào lại.

Một bác sĩ đứng cạnh nói: "Nhờ có sự hỗ trợ của cậu mà lần giải cứ này mới có thể suôn sẻ như vậy."

Ứng Trầm Lâm quay đầu, nhận ra đây bác sĩ đã từng khám cho anh khi ở Thiên Vực tinh.

Bác sĩ xách theo túi y tế, nói: "Lát nữa hãy đến phòng y tế để kiểm tra nhé, đồ bảo hộ chưa chắc đã ngăn chặn được khí độc đâu."

Ứng Trầm Lâm đáp lại: "Cảm ơn ngài."

Cuộc giải cứu tại hiện trường vẫn đang tiếp tục, các kỹ thuật viên bảo trì biên giới đang xử lý chiếc cơ giáp bị hư hại, Thẩm Tinh Đường thấy Ứng Trầm Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, vội vàng kéo đứa nhỏ đến phòng y tế tạm thởi ở trạm cơ sở.

Các cơ giáp sư lại trở về vị trí tác chiến ban đầu, tiếp tục dọn dẹp đám vật ô nhiễm xung quanh.

[ Sao các cơ giáp sư đồng bộ được hay thế? Tốc độ thật đáng kinh ngạc! ]

[ Thầy của tôi nói rằng khó khăn nhất trong quá trình sửa khẩn cấp này chính là duy trì được sự cân bằng trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy. Tất cả các cơ giáp sư đều cố gắng bảo vệ sự ổn định bên trong đó. Mấy người có nhận ra từ lúc tháo dỡ khoang điều khiển đến giờ có rất ít vật ô nhiễm khổng lồ tấn công vào không. ]

Trên Tinh Võng, mọi người đều nhận ra sự phối hợp gữa các cơ giáp sư cùng với người thợ bảo trì tại hiện trường, tuy rằng chỉ kéo dài mười lăm phút nhưng mỗi phút đều là thành quả nỗ lực của cả một tập thể. Mà áp lực lớn nhất lại đặt trên vai cậu bảo trì viên, hầu như toàn bộ công việc tháo dỡ đều do một mình cậu đảm nhiệm. Trong môi trường bên ngoài bất ổn như thế mà cậu vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh trong toàn bộ quá trình thực hiện như vậy.

[ Giờ thì tôi đã tin KID chiêu mộ được một người phi thường rồi......]

[ Má ôi! Cả quá trình tôi xem mà hồi hộp chết đi được, quả tay vững vàng không thể tả được luôn. ]

[ Xin lỗi vì trước đó đã nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của cậu ấy! ]

Trong Cục quản lý, tâm trạng của mọi người dần thả lỏng lại. Ông Khâu nhìn vào chàng trai trẻ kia, vừa định zoom cận vào để quan sát thì thấy đối phương đã quay người đi theo bác sĩ vào trong tòa nhà.

Bên trong trạm cơ sở, một phòng chờ đã được trưng dụng thành phòng y tế tạm thời.

Sau khi Ứng Trầm Lâm làm xong kiểm tra thân thể sơ bộ, đang muốn đi ra ngoài hỗ trợ thì bị Thẩm Tinh Đường đẩy trở về, kiên quyết bắt anh phải nghỉ ngơi.

Những chấn động từ trận chiến bên ngoài truyền khắp tòa nhà, Ứng Trầm Lâm đứng ở hành lang bên ngoài phòng nghỉ, theo dõi mọi diễn biến thông qua quang não trong tay. Đám vật ô nhiễm cấp S lần này rất khó xử lý, các cơ giáp sư đặt nhiệm vụ bảo vệ hệ thống phòng thủ lên hàng đầu nên đã dẫn dụ chúng ra xa hơn, tránh lặp lại sự cố cơ giáp vô tình bắn phá vào hệ thống như lần trước.

Ứng Trầm Lâm hơi cúi đầu, ngón tay đặt trên quang não vô tình vuốt xuống khiến màn hình theo dõi trực tiếp biến mất.

Đang định tắt đi thì chợt nhìn thấy một tập tin tạm thời chưa được phân loại vẫn ở trên màn hình.

Đây là file biểu đồ tinh thần lực lưu lại tạm thời, được trích xuất từ trong cơ giáp anh đã điều khiển lần trước, là sơ đồ lập thể của tinh thần lực cấp A khi anh cộng cảm cùng với Uyên.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng điều trị đằng sau mở ra.

Bác sĩ bước ra ngoài, ngạc nhiên khi thấy Ứng Trầm Lâm vẫngđang ở đây: "Sao vẫn còn ở đây vậy?"

Thẩm Tinh Đường đã yêu cầu Ứng Trầm Lâm phải nghỉ ngơi đủ ba tiếng đồng hồ.

Ứng Trầm Lâm đành phải ở lại đây, khẽ gật đầu rồi hỏi: "Cơ giáp sư có sao không ạ?"

"Không có vấn đề gì hết, vài giờ nữa là sẽ tỉnh lại thôi." Bác sĩ nhìn chàng trai trẻ trước mặt "Cũng may nhờ có cậu, nếu chậm trễ thêm chút nữa cho dù bệnh nhân không bị chất lỏng ăn mòn thì cũng bị ngộ độc khí ra trong quá trình bào mòn."

Ứng Trầm Lâm nghe tin người không có vấn đề gì mới thở phào "Không sao là tốt rồi."

"Vào đây đi." Bác sĩ cầm bảng dữ liệu trong tay "Đúng lúc đã có báo cáo kiểm tra, vừa hay tôi cũng đang muốn đi tìm cậu."

Ứng Trầm Lâm bối rối rồi theo bác sĩ vào phòng.

Ngay khi ngồi xuống, một bảng dữ liệu tạm đã đưa đến trước mặt anh, đó là một bản báo cáo sức khỏe.

Bác sĩ đưa qua cho anh rồi hỏi: "Trong khoảng thời gian này cậu có trải qua huấn luyện hay là đổi đơn thuốc không?"

Ứng Trầm Lâm ngơ ngác, thành thật trả lời: "Không có."

Mấy tháng nay anh đều uống thuốc theo đơn của bác sĩ, tuy liều lượng có giảm đi nhưng thành phần vẫn không thay đổi.

"Vậy thì kỳ lạ quá!" Bác sĩ đưa một bảng dữ liệu khác cho anh xem "Cậu nhìn này, đây là bản báo cáo kiểm tra sức khỏe thể chất và tinh thần lực của cậu khi ở Thiên Vực tinh."

Hai báo cáo số liệu được đặt cạnh nhau, có thể nhận thấy một số thay đổi trên biểu đồ một cách rõ ràng.

Cứ cách hai tháng Ứng Trầm Lâm sẽ đến bệnh viện để làm khám sức khỏe, kết quả mỗi lần đều có những thay đổi, nhưng lại không rõ rệt bằng sự chênh lệch của hai bản báo cáo này.

"Trước đó tôi đã nói tinh thần lực của cậu có vấn đề, nhưng lần này điều khiến tôi bật ngờ lại là chính là thể chất của cậu."

Bác sĩ chỉ vào mục thể chất của bản trước đó: "Trong quá trình kiểm tra ở Thiên Vực tinh, cậu vẫn đang cấp B. Nhưng trong báo cáo này, giới hạn thể lực đã tăng lên hai khoảng đơn vị."

Ứng Trầm Lâm sửng sốt, hỏi: "Hai khoảng đơn vị là sao?"

"Thuật ngữ "Khoảng đơn vị" có thể hơi mơ hồ, nói một cách đơn giản thì là..."

Bác sĩ nghiêm túc: "Giới hạn trên của cậu đã lên đến cấp A."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook