Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại
Chương 34: 3: Cái nhìn tiêu cực!!
Đại Trạch Mã Lợi Á
03/07/2024
Khâu Tử Việt cười lạnh:
“Lời này của mày là có ý gì? Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Tao có gian lận hay không chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra được sao? Tao đã dùng thực lực để bắn trúng. Mày thua rồi!”
Trong thâm tâm Khâu Tử Việt đang vô cùng hưng phấn. Cậu ta chưa bao giờ hãnh diện như lúc này.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thắng!
Cậu ta vậy mà lại thắng được Đoạn Thiên Hoành. Đây là điều mà trước đây cậu ta chưa bao giờ dám tưởng tượng ra!
Cung nỏ thần kỳ này quả nhiên là bách phát bách trúng. Cậu ta cũng trở thành thần xạ thủ rồi!
Trong lòng Khâu Tử Việt vô cùng kích động. Nhưng ở trước mặt Đoạn Thiên Hoành, cậu ta không thể biểu hiện ra được, Khâu Tử Việt kiêu ngạo nói:
“Đoạn Thiên Hoành, rõ ràng là mày thua rồi. Chắc vì không muốn thừa nhận mình là phế vật, nên mày mới không chịu nhận là mình thua rồi?”
Những người khác nghe vậy đều yên lặng chớp chớp mắt. Bọn họ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn sắc mặt tái xanh của Đoạn Thiên Hoành. Nếu Đoạn Thiên Hoành thật sự không chịu nhận là mình thua, vậy hắn ta sẽ bị mọi người phỉ nhổ.
Liễu Kính Tùng thêm mắm thêm muối:
“Đoạn Thiên Hoành, mày định nói mà không giữ lời à? Vụ cá cược này mọi người đều chính tai nghe rõ. Mày thật sự bại dưới tay Tử Việt rồi.”
“Đúng đó, Đoạn Thiên Hoành, thầy Lưu cũng đang nhìn đó. Nếu mày thua mà không dám nhận, vậy mày chính là tiểu nhân rồi.”
Đoạn Thiên Hoành bị đám bạn xấu của Khâu Tử Việt nói cho nóng hết cả mặt, hai tay nắm chặt đầy tức giận. Khâu Tử Việt thì lại dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn ta:
“Mày không định nói đúng không? Vậy ngày mai tao sẽ cho cả cái trấn Khê Thủy này biết mày hèn hạ, không biết xấu hổ như thế nào.”
Đoạn Thiên Hoành lập tức trừng ánh mắt tàn nhẫn về phía Khâu Tử Việt, đột nhiên lớn tiếng nói:
“Ta là phế vật, ta là phế vật, ta là phế vật!!”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn ta tái xanh quát hướng Khâu Tử Việt:
“Được chưa!”
Nói xong, hắn ta không thèm quan tâm cả Lưu Thiên Lôi, phẫn nộ quay người bỏ đi, sắc mặt hết sức khó coi.
Cách khu tập bắn một đoạn có không ít người đang học cưỡi ngựa. Họ đều kinh ngạc nhìn Đoạn Thiên Hoành đang rời đi.
Sao đột nhiên Đoạn Thiên Hoành lại nhận mình là phế vật? Kỳ quái vậy?!
Khâu Tử Việt cũng mặc kệ Đoạn Thiên Hoành có tức chết hay không. Cậu ta đang vô cùng cao hứng:
“Thấy không, thấy không. Hiện tại tao cũng là cao thủ bắn cung rồi đó. Xem có đứa nào còn dám chê cười tao nữa không.”
Dư Địa Chí nhanh chóng vuốt đuôi:
“Tử Việt, mày có thể bắn thủng hồng tâm là nhờ có cái cung nỏ này hử. Cho bọn tao thử một lần đi. Bọn tao đang hiếu kỳ xem nó thật sự thần kỳ như vậy không đấy. “
“Đúng đó đúng đó. Cho bọn tao thử một chút đi, một chút thôi.”
Bọn họ đều tranh nhau mượn cung nỏ của Khâu Tử Việt. Khâu Tử Việt vốn rất thích khoe khoang, nên vô cùng phóng khoáng nói:
“Đương nhiên là được rồi. Nào, đến đây, đến đây. Tao nói cho chúng mày biết cách sử dụng.”
Bọn họ không chờ được nữa đều tiến lên học cách sử dụng cung nỏ. Kể cả Lưu Thiên Lôi là thầy giáo nhưng ông cảm thấy rất hứng thú với cung nỏ, nên cũng không ngăn cản.
Liễu Kính Tùng là bạn thân nhất của Khâu Tử Việt nên may mắn được thử đầu tiên. Khi cậu ta bắn trúng hồng tâm, xung quanh liền hô vang:
“Trúng trúng, thật sự bắn trúng. Tôi cứ nhìn chằm chằm cái hồng tâm, thực sự thấy mũi tên xuyên qua hồng tâm rồi biến mất!” . Ngôn Tình Sắc
“Thật lợi hại. Đến lượt tôi, đến lượt tôi. Cho tôi thử trước!”
Bọn họ đều tranh nhau thử trước. Ánh mắt Lưu Thiên Lôi lập lòe, gọi Khâu Tử Việt ra ngoài để nói chuyện riêng:
“Tử Việt, cung nỏ này là do em làm à?”
Khâu Tử Việt không biết Lưu Thiên Lôi muốn gì, cậu ta lắc đầu:
“Thầy, em sao có thể làm được đồ vật thần kỳ như vậy. Đây là đồ em mua được từ một người nông dân bình thường thôi.”
Lưu Thiên Lôi tiếp tục hỏi:
“Trong tay cậu ta còn cung nỏ không? Cái cung nỏ này nếu thực sự ai cũng có thể bắn trúng được, vậy ta sẽ xin viện trưởng đổi hết cung tên ở đây thành cung nỏ. Như vậy, học sinh có đều có thể học bắn tên thật nhanh.”
Khâu Tử Việt cũng không biết trong tay Kỳ Nhất Bạch còn có cung nỏ hay không. Cậu ta đành nói:
“Thưa thầy, em cũng không rõ lắm. Hay là để em hỏi cậu ta giúp thầy nhé. Em nghĩ là sẽ có thôi, vì đồ này là do cậu ta tự làm mà.”
Lưu Thiên Lôi nghe vậy thì vô cùng cao hứng:
“Được được. Vậy em cho thầy mượn bộ cung nỏ này để thầy cho viện trưởng xem trước nhé. Nếu viện trưởng đồng ý, thì mọi người đều có thể được dùng, cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy ở khu tập bắn này nữa.”
Lưu Thiên Lôi mặc dù là thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung, nhưng ông vẫn coi trọng nhất là tứ thư ngũ kinh.
“Thầy Lưu, thật sự thầy muốn đổi cung tên thành cung nỏ? Đây là ý kiến quá tuyệt vời! Em mới chỉ thử có một lần mà đã thấy nó quá thần kỳ rồi. Không chỉ độ chính xác cao mà còn dễ sử dụng. Rất tiện lợi.”
Giọng nói của Liễu Kính Tùng đột nhiên vang lên cùng với ánh mắt mong đợi nhìn Lưu Thiên Lôi. Những học sinh khác nghe vậy cũng vội vàng nói:
“Thầy, thầy mau đi tìm viện trưởng xin ý kiến đi. Học sinh cũng cảm thấy được cung nỏ này cực kỳ tốt luôn!”
“Trúng, trúng, bắn phát nào là trúng phát đấy. Cung nỏ này thật sự ngoài sức tưởng tượng!”
Tiếng hô của bọn họ làm Lưu Thiên Lôi càng kiên định hơn:
“Yên tâm, thầy sẽ đi tìm viện trưởng nói một chút.”
Mọi người nghe thế đều kích động nói:
“Quá tốt rồi, xem ra rất nhanh thôi chúng ta sẽ được dùng cung nỏ rồi!”
Những người bạn của Đoạn Thiên Hoành mặc dù không tìm Khâu Tử Việt để mượn cung nỏ bắn thử, nhưng thật ra trong lòng bọn họ kỳ thực rất ngứa ngáy. Nghe Lưu Thiên Lôi nói muốn tìm viện trưởng xin chỉ đạo, bọn họ cực kỳ mong đợi.
Bên này, Kỳ Nhất Bạch cũng không biết cung nỏ của cậu đã khiến cho không ít học sinh hứng thú. Và sắp sửa có một đơn hàng cực lớn đập vào mặt cậu. Cậu thấy thời gian không còn sớm nên liền thúc giục đám Triệu Hữu Sinh ra về. Cậu cũng về nhà mình.
Triệu Hữu Sinh về đến nhà nhưng vẫn chưa hết thòm thèm. Cậu bé nói với Triệu đồ tể đang chuẩn bị thịt lợn để mang lên trấn:
“Cha. Con muốn kiếm tiền. Kiếm thật nhiều tiền!”
Triệu đồ tể nhìn đứa con nhà mình tự nhiên lại có ý tưởng thú vị như vậy, hỏi:
“Tại sao con muốn kiếm nhiều tiền. Không phải trước đây con nói muốn làm tướng quân sao?”
Triệu Hữu Sinh đàng hoàng trịnh trọng hồi đáp:
“Cũng chính vì muốn làm tướng quân nên con mới phải kiếm thật nhiều tiền. Con kiếm được tiền rồi có thể mua cung nỏ của anh Bạch. Cha không biết đâu, cung nỏ lợi hại lắm đó. Cung nỏ của chú Vệ bắn bách phát nào trúng phát đấy. Con cũng không thể tin hóa ra con là cao thủ bắn cung đây. Con quá lợi hại luôn. Đợi mua được cung nỏ, con có thể đi làm tướng quân được rồi.”
“Chú Vệ?!” Triệu đồ tể nghĩ đến khuôn mặt hung ác kia, lông mày nhíu chặt. Ông có loại dự cảm bất tường.
Toàn bộ thôn Khê Bắc này chỉ có một người họ Vệ đi!
“Chính là thợ săn Vệ đó cha. Kỳ thực chú Vệ không đáng sợ như lời mẹ nói đâu. Hôm nay, chú ấy còn dạy con sử dụng cung nỏ. Đám bạn của con cũng thấy chỉ là mặt chú Vệ lạnh quá thôi. Tất cả đều là cha mẹ dọa con thôi.”
Triệu đồ tể còn chưa kịp run rẩy, Triệu Kim Hoa, mẹ của Triệu Hữu Sinh đã sợ hãi hét lớn:
“Thằng oắt con, mày nói cái gì? Mày đi tìm thợ săn Vệ? Mày không muốn sống nữa hả con. Để xem hôm nay mẹ mày có đánh chết mày không. Dám đi tìm thợ săn Vệ à!!!”
Triệu Kim Hoa tiện tay tóm một cây chổi đánh tới Triệu Hữu Sinh. Thấy thế, cậu bé lập tức chạy biến ra ngoài như một làn khói, vừa chạy vừa phản đối:
“Mẹ. Mẹ vốn có cái nhìn quá tiêu cực về chú Vệ. Hừ! Con không để ý tới mẹ nữa!”
Kỳ Nhất Bạch không biết Triệu Hữu Sinh bởi vì nói giúp Vệ Khanh suýt nữa là bị ăn đòn. Cậu nghe một tiếng gọi rất nhỏ từ rào tre truyền đến:
“Bạch, Bạch ca nhi. Cha, là cha đây.”
“Lời này của mày là có ý gì? Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Tao có gian lận hay không chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra được sao? Tao đã dùng thực lực để bắn trúng. Mày thua rồi!”
Trong thâm tâm Khâu Tử Việt đang vô cùng hưng phấn. Cậu ta chưa bao giờ hãnh diện như lúc này.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thắng!
Cậu ta vậy mà lại thắng được Đoạn Thiên Hoành. Đây là điều mà trước đây cậu ta chưa bao giờ dám tưởng tượng ra!
Cung nỏ thần kỳ này quả nhiên là bách phát bách trúng. Cậu ta cũng trở thành thần xạ thủ rồi!
Trong lòng Khâu Tử Việt vô cùng kích động. Nhưng ở trước mặt Đoạn Thiên Hoành, cậu ta không thể biểu hiện ra được, Khâu Tử Việt kiêu ngạo nói:
“Đoạn Thiên Hoành, rõ ràng là mày thua rồi. Chắc vì không muốn thừa nhận mình là phế vật, nên mày mới không chịu nhận là mình thua rồi?”
Những người khác nghe vậy đều yên lặng chớp chớp mắt. Bọn họ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn sắc mặt tái xanh của Đoạn Thiên Hoành. Nếu Đoạn Thiên Hoành thật sự không chịu nhận là mình thua, vậy hắn ta sẽ bị mọi người phỉ nhổ.
Liễu Kính Tùng thêm mắm thêm muối:
“Đoạn Thiên Hoành, mày định nói mà không giữ lời à? Vụ cá cược này mọi người đều chính tai nghe rõ. Mày thật sự bại dưới tay Tử Việt rồi.”
“Đúng đó, Đoạn Thiên Hoành, thầy Lưu cũng đang nhìn đó. Nếu mày thua mà không dám nhận, vậy mày chính là tiểu nhân rồi.”
Đoạn Thiên Hoành bị đám bạn xấu của Khâu Tử Việt nói cho nóng hết cả mặt, hai tay nắm chặt đầy tức giận. Khâu Tử Việt thì lại dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn ta:
“Mày không định nói đúng không? Vậy ngày mai tao sẽ cho cả cái trấn Khê Thủy này biết mày hèn hạ, không biết xấu hổ như thế nào.”
Đoạn Thiên Hoành lập tức trừng ánh mắt tàn nhẫn về phía Khâu Tử Việt, đột nhiên lớn tiếng nói:
“Ta là phế vật, ta là phế vật, ta là phế vật!!”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn ta tái xanh quát hướng Khâu Tử Việt:
“Được chưa!”
Nói xong, hắn ta không thèm quan tâm cả Lưu Thiên Lôi, phẫn nộ quay người bỏ đi, sắc mặt hết sức khó coi.
Cách khu tập bắn một đoạn có không ít người đang học cưỡi ngựa. Họ đều kinh ngạc nhìn Đoạn Thiên Hoành đang rời đi.
Sao đột nhiên Đoạn Thiên Hoành lại nhận mình là phế vật? Kỳ quái vậy?!
Khâu Tử Việt cũng mặc kệ Đoạn Thiên Hoành có tức chết hay không. Cậu ta đang vô cùng cao hứng:
“Thấy không, thấy không. Hiện tại tao cũng là cao thủ bắn cung rồi đó. Xem có đứa nào còn dám chê cười tao nữa không.”
Dư Địa Chí nhanh chóng vuốt đuôi:
“Tử Việt, mày có thể bắn thủng hồng tâm là nhờ có cái cung nỏ này hử. Cho bọn tao thử một lần đi. Bọn tao đang hiếu kỳ xem nó thật sự thần kỳ như vậy không đấy. “
“Đúng đó đúng đó. Cho bọn tao thử một chút đi, một chút thôi.”
Bọn họ đều tranh nhau mượn cung nỏ của Khâu Tử Việt. Khâu Tử Việt vốn rất thích khoe khoang, nên vô cùng phóng khoáng nói:
“Đương nhiên là được rồi. Nào, đến đây, đến đây. Tao nói cho chúng mày biết cách sử dụng.”
Bọn họ không chờ được nữa đều tiến lên học cách sử dụng cung nỏ. Kể cả Lưu Thiên Lôi là thầy giáo nhưng ông cảm thấy rất hứng thú với cung nỏ, nên cũng không ngăn cản.
Liễu Kính Tùng là bạn thân nhất của Khâu Tử Việt nên may mắn được thử đầu tiên. Khi cậu ta bắn trúng hồng tâm, xung quanh liền hô vang:
“Trúng trúng, thật sự bắn trúng. Tôi cứ nhìn chằm chằm cái hồng tâm, thực sự thấy mũi tên xuyên qua hồng tâm rồi biến mất!” . Ngôn Tình Sắc
“Thật lợi hại. Đến lượt tôi, đến lượt tôi. Cho tôi thử trước!”
Bọn họ đều tranh nhau thử trước. Ánh mắt Lưu Thiên Lôi lập lòe, gọi Khâu Tử Việt ra ngoài để nói chuyện riêng:
“Tử Việt, cung nỏ này là do em làm à?”
Khâu Tử Việt không biết Lưu Thiên Lôi muốn gì, cậu ta lắc đầu:
“Thầy, em sao có thể làm được đồ vật thần kỳ như vậy. Đây là đồ em mua được từ một người nông dân bình thường thôi.”
Lưu Thiên Lôi tiếp tục hỏi:
“Trong tay cậu ta còn cung nỏ không? Cái cung nỏ này nếu thực sự ai cũng có thể bắn trúng được, vậy ta sẽ xin viện trưởng đổi hết cung tên ở đây thành cung nỏ. Như vậy, học sinh có đều có thể học bắn tên thật nhanh.”
Khâu Tử Việt cũng không biết trong tay Kỳ Nhất Bạch còn có cung nỏ hay không. Cậu ta đành nói:
“Thưa thầy, em cũng không rõ lắm. Hay là để em hỏi cậu ta giúp thầy nhé. Em nghĩ là sẽ có thôi, vì đồ này là do cậu ta tự làm mà.”
Lưu Thiên Lôi nghe vậy thì vô cùng cao hứng:
“Được được. Vậy em cho thầy mượn bộ cung nỏ này để thầy cho viện trưởng xem trước nhé. Nếu viện trưởng đồng ý, thì mọi người đều có thể được dùng, cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy ở khu tập bắn này nữa.”
Lưu Thiên Lôi mặc dù là thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung, nhưng ông vẫn coi trọng nhất là tứ thư ngũ kinh.
“Thầy Lưu, thật sự thầy muốn đổi cung tên thành cung nỏ? Đây là ý kiến quá tuyệt vời! Em mới chỉ thử có một lần mà đã thấy nó quá thần kỳ rồi. Không chỉ độ chính xác cao mà còn dễ sử dụng. Rất tiện lợi.”
Giọng nói của Liễu Kính Tùng đột nhiên vang lên cùng với ánh mắt mong đợi nhìn Lưu Thiên Lôi. Những học sinh khác nghe vậy cũng vội vàng nói:
“Thầy, thầy mau đi tìm viện trưởng xin ý kiến đi. Học sinh cũng cảm thấy được cung nỏ này cực kỳ tốt luôn!”
“Trúng, trúng, bắn phát nào là trúng phát đấy. Cung nỏ này thật sự ngoài sức tưởng tượng!”
Tiếng hô của bọn họ làm Lưu Thiên Lôi càng kiên định hơn:
“Yên tâm, thầy sẽ đi tìm viện trưởng nói một chút.”
Mọi người nghe thế đều kích động nói:
“Quá tốt rồi, xem ra rất nhanh thôi chúng ta sẽ được dùng cung nỏ rồi!”
Những người bạn của Đoạn Thiên Hoành mặc dù không tìm Khâu Tử Việt để mượn cung nỏ bắn thử, nhưng thật ra trong lòng bọn họ kỳ thực rất ngứa ngáy. Nghe Lưu Thiên Lôi nói muốn tìm viện trưởng xin chỉ đạo, bọn họ cực kỳ mong đợi.
Bên này, Kỳ Nhất Bạch cũng không biết cung nỏ của cậu đã khiến cho không ít học sinh hứng thú. Và sắp sửa có một đơn hàng cực lớn đập vào mặt cậu. Cậu thấy thời gian không còn sớm nên liền thúc giục đám Triệu Hữu Sinh ra về. Cậu cũng về nhà mình.
Triệu Hữu Sinh về đến nhà nhưng vẫn chưa hết thòm thèm. Cậu bé nói với Triệu đồ tể đang chuẩn bị thịt lợn để mang lên trấn:
“Cha. Con muốn kiếm tiền. Kiếm thật nhiều tiền!”
Triệu đồ tể nhìn đứa con nhà mình tự nhiên lại có ý tưởng thú vị như vậy, hỏi:
“Tại sao con muốn kiếm nhiều tiền. Không phải trước đây con nói muốn làm tướng quân sao?”
Triệu Hữu Sinh đàng hoàng trịnh trọng hồi đáp:
“Cũng chính vì muốn làm tướng quân nên con mới phải kiếm thật nhiều tiền. Con kiếm được tiền rồi có thể mua cung nỏ của anh Bạch. Cha không biết đâu, cung nỏ lợi hại lắm đó. Cung nỏ của chú Vệ bắn bách phát nào trúng phát đấy. Con cũng không thể tin hóa ra con là cao thủ bắn cung đây. Con quá lợi hại luôn. Đợi mua được cung nỏ, con có thể đi làm tướng quân được rồi.”
“Chú Vệ?!” Triệu đồ tể nghĩ đến khuôn mặt hung ác kia, lông mày nhíu chặt. Ông có loại dự cảm bất tường.
Toàn bộ thôn Khê Bắc này chỉ có một người họ Vệ đi!
“Chính là thợ săn Vệ đó cha. Kỳ thực chú Vệ không đáng sợ như lời mẹ nói đâu. Hôm nay, chú ấy còn dạy con sử dụng cung nỏ. Đám bạn của con cũng thấy chỉ là mặt chú Vệ lạnh quá thôi. Tất cả đều là cha mẹ dọa con thôi.”
Triệu đồ tể còn chưa kịp run rẩy, Triệu Kim Hoa, mẹ của Triệu Hữu Sinh đã sợ hãi hét lớn:
“Thằng oắt con, mày nói cái gì? Mày đi tìm thợ săn Vệ? Mày không muốn sống nữa hả con. Để xem hôm nay mẹ mày có đánh chết mày không. Dám đi tìm thợ săn Vệ à!!!”
Triệu Kim Hoa tiện tay tóm một cây chổi đánh tới Triệu Hữu Sinh. Thấy thế, cậu bé lập tức chạy biến ra ngoài như một làn khói, vừa chạy vừa phản đối:
“Mẹ. Mẹ vốn có cái nhìn quá tiêu cực về chú Vệ. Hừ! Con không để ý tới mẹ nữa!”
Kỳ Nhất Bạch không biết Triệu Hữu Sinh bởi vì nói giúp Vệ Khanh suýt nữa là bị ăn đòn. Cậu nghe một tiếng gọi rất nhỏ từ rào tre truyền đến:
“Bạch, Bạch ca nhi. Cha, là cha đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.