Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 30: Chú Vệ?

Đại Trạch Mã Lợi Á

26/06/2024

Kỳ Nhất Bạch tìm tới hàng rèn lần trước, muốn làm thêm 1000 cái mũi tên. Đối với cửa hàng rèn đây là mối làm ăn lớn, nên thợ rèn trực tiếp chiết khấu cho cậu, 1000 cái chỉ cần 85 lượng bạc.

Kỳ Nhất Bạch viết khế ước cùng cửa hàng rèn. Cậu muốn lấy 100 cái trước. Trong vòng 20 ngày là phải đủ 1000 cái. Thợ rèn đương nhiên là đồng ý.

Kỳ Nhất Bạch thanh toán trước 30 lượng bạc tiền đặt cọc. Hôm nay cậu lấy 10 cái, rồi ước hẹn hai ngày nữa tới lấy đủ thành 100 cái. Lão Lý thợ rèn vội vội vàng vàng mà đồng ý, nói luôn 10 mũi tên này chưa cần trả tiền vội.

Trả xong tiền đặt cọc, Kỳ Nhất Bạch chỉ còn 8 lượng bạc. Hơn nữa cậu dự tính mua đủ đồ cần dùng, đặc biệt là quần áo cùng chăn bông. Cậu sẽ mua vải và bông rồi nhờ dì Triệu làm chăn bông giúp cậu. Đồ vật này nọ cũng không rẻ, cậu cảm thấy mua đồ xong cậu lại nghèo như trước ngày giải phóng.

Mà nên mua cũng phải mua. Kỳ Nhất Bạch nghĩ đến trong nhà không có một cái gì. Bất kể là các loại bình lọ, dầu ăn, đồ gia vị, dầu thắp, mỡ lợn, cái gì cũng không có. Có thể sắm được cái gì thì phải sắm thêm cái đó thôi.

Thời điểm khi cậu đến khu phố phía Tây, dân chúng cũng không có vây xem xe đạp của cậu nữa. Cũng có một số người hiếu kỳ nhưng vì thấy mọi người không có ai kinh ngạc nên cũng không dám tiến đến gần.

Có người chỉ kinh ngạc nói:

“Ai nha, cậu bé này cưỡi có phải là cái xe đạp hôm qua Khâu thiếu gia đi không? Bộ dáng trông thật thú vị, nghe nói chỉ có Khâu thiếu gia mới có đấy.”

Kỳ Nhất Bạch nghe đến đây, trong lòng liền thoả mãn. Cậu tin qua một thời gian nữa, mọi người nhìn thấy xe đạp sẽ không còn kinh ngạc nữa.

Dưới ánh mắt của mọi người, cậu đi đến cửa hàng tạp hóa. Một hơi mua mười cân dầu ăn, nửa cân dầu thắp, mua nước tương cùng muối, để cho đồ ăn thêm vị.

Dầu cậu để vào giỏ xe, những cái khác cậu thừa dịp mọi người không chú ý trực tiếp thả vào ba lô.

Người bán dầu kinh ngạc nhìn cậu thả 10 cân dầu vào giỏ xe, thứ tưởng chẳng có tác dụng gì, vô cùng nhẹ nhàng mà lái đi?!

Kỳ Nhất Bạch đi mua cả vải vóc. Bởi vì trên người chỉ còn lại không tới 8 lượng bạc, cho nên chỉ mua có 4 cân bông, một cây vải sợi bông làm áo ngoài. Chưởng quỹ thấy Kỳ Nhất Bạch mua sảng khoái, liền giảm cho cậu mấy trăm đồng số lẻ, tổng cộng 7 lượng bạc.

Chưởng quỹ kêu người đóng gói vải và bông lại. Ông đang định hỏi cậu có muốn họ đưa về giúp không. Kết quả Kỳ Nhất Bạch liền xin chưởng quỹ sợi dây thừng rồi đem đồ quấn vào chỗ ngồi phía sau xe đạp. Thoạt nhìn khá là cồng kềnh, nhưng Kỳ Nhất Bạch vẫn có thể ung dung, thong thả đạp xe đi.

“Oa, thật là lợi hại. Dùng tốt như xe bò vậy. Cậu ta thoạt nhìn đi cũng rất thoải mái. Tốc độ cũng nhanh. Chưa gì đã không thấy người đâu rồi.”

Người làm trong cửa hàng hâm mộ nhìn xe đạp, hắn cũng muốn thử một chút cảm giác được ngồi lên cái giá gỗ đó.

Kỳ Nhất Bạch dùng mấy trăm đồng còn lại mua chút hàng thủ công đan bằng tre rồi bỏ vào ba lô.

Mấy trăm đồng đều tiêu hết, Kỳ Nhất Bạch thấy chữ “nghèo” vang lên đinh đoong trong đầu. Cậu liền chở đống đồ về nhà.

Người dân trong thôn ngơ ngác nhìn Kỳ Nhất Bạch chở đống đồ khổng lồ ở phía sau lướt qua họ.

“Cái giá gỗ đó có thể chở được đống đồ to như vậy á!”

“Cái, cái giá gỗ này quá, quá...” Các thôn dân muốn nói thật cạn lời, nhưng bỗng dưng không nghĩ ra được cái từ này. Họ không thể làm gì khác hơn là chép miệng một cái, có chút nóng lòng muốn có một cái như vậy để cưỡi đi làm, trông sẽ thật uy phong a.

Bà Hoa vừa vặn nhìn thấy, ánh mắt bà ta lóe lên ghen tỵ và ước ao, quay người lại, bà ta liền chạy đi tìm Lý Tú Nga. Chờ bà Hoa rời đi, Lý Tú Nga liền gọi to Kỳ Phú Quý:

“Ông là đồ không có lương tâm. Ông còn không mau đi bắt quỷ đòi ăn kia đưa tiền. Ông vừa nghe Tam Phượng nói rồi đấy, nó mua một đống đồ vật, còn không biết dùng hết bao nhiêu tiền đâu. Chúng ta bây giờ một lượng bạc cũng không có. Ông có muốn chuộc lại Đại Bảo Nhị Bảo không. Sao lòng dạ ông lại ác độc như vậy. Thời điểm tôi gả cho ông vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Ông cái đồ góa vợ, ông đã nói cả đời này đều sẽ tốt với tôi. Nhưng bây giờ thì sao, ông xem một chút, chân của tôi bị song nhi ngoan của ông bắn thương. Vậy mà ông một cái rắm cũng không dám thả. Tôi không quan tâm, hôm nay ông nhất định phải đi lấy ít nhất là 10 lượng bạc quay về đây. Không thì đừng nghĩ vào cái nhà này nữa!”

Kỳ Hữu Học cũng lo lắng nói:

“Cha, mẹ mìn kia nói, trong vòng nửa tháng nhất định phải đưa đủ tiền, nếu không bà ta sẽ đem Đại Bảo Nhị Bảo bán! Vì chuyện của Đại Bảo Nhị Bảo, hôm nay ta cũng không muốn đi học đây.”

Thu Nguyệt tức giận nói:

“Nếu Đại Bảo Nhị Bảo không thể về được, ta muốn ly hôn. Ta phải về nhà mẹ đẻ!!”

Kỳ Phú Quý sợ hãi, bị ba người kia gây áp lực không ngóc đầu lên được. Lý Tú Nga kêu Kỳ Hữu Học ném Kỳ Phú Quý ra ngoài.



Kỳ Hữu Học đương nhiên không làm thế được, bị người khác nhìn thấy thì còn đâu thể diện nữa. Hắn ta không thể làm gì khác hơn là vừa dỗ dành vừa lôi kéo Kỳ Phú Quý ra cửa, Thu Nguyệt lập tức đóng cửa.

Kỳ Phú Quý nhìn cửa lớn đóng chặt, mang theo chột dạ đi đến nhà Kỳ Nhất Bạch.

Trong nhà, Lý Tú Nga vội vàng hỏi:

“Thế nào, cha con đã đi tìm quỷ đòi ăn kia chưa?”

Kỳ Hữu Học không quá lạc quan nói:

“Mẹ, Kỳ Nhất Bạch cũng dám bán Đại Bảo Nhị Bảo, còn dám làm mẹ và em ba bị thương. Liệu anh ta có chịu đưa tiền cho cha khồng?”

Lý Tú Nga thảnh thơi nói:

“Đương nhiên là có rồi. Con nhìn xem, cái quỷ đòi ăn đó nhìn thấy chúng ta thì hung dữ như vậy. Nhưng nó có bao giờ tỏ ra hung ác với cha nó không? Dù sao chúng ta cũng không hẳn là người nhà của nó, nên nó mới ra tay được. Chứ trong lòng nó vẫn muốn cha nó quan tâm tới nó thôi.”

Kỳ Nhất Bạch cũng không biết chuyện Kỳ Phú Quý muốn tới tìm cậu. Cậu đi thẳng tới nhà Triệu Tam Hộ.

Trong sân, Triệu Tam Hộ đang mười phần nhiệt tình làm linh kiện cung nỏ, thấy Kỳ Nhất Bạch chở một đống đồ vật trên xe đạp, kinh ngạc nói:

“Bạch ca nhi, xe đạp này có thể chở nhiều đồ như vậy à?”

Kỳ Nhất Bạch nói:

“Chỉ là bông với vải thôi. Chú Triệu, dì Triệu có ở nhà không?”

Mới vừa nói xong, dì Triệu cũng đã đi ra:

“Bạch ca nhi tìm dì à?”

Kỳ Nhất Bạch có chút ngượng ngùng nói:

“Dì Triệu, cháu... Cháu muốn nhờ dì làm cho cháu mấy bộ quần áo, giày dép và chăn bông. Đây là vải cùng bông, cháu sẽ gửi dì tiền công ạ.”

Kỳ Nhất Bạch từ ký ức của thân thể này mới biết, một song nhi không biết làm quần áo, chăn bông sẽ bị người đời cười nhạo. Nhưng đáng tiếc thân thể này bị mẹ kế hành hạ không có thời gian học. Mà Kỳ Nhất Bạch, bản thân là một nam nhân thời hiện đại, càng sẽ không may vá xiêm y.

Dì Triệu cũng hiểu hoàn cảnh của cậu, vỗ tay cậu nói:

“Tiền công cái gì. Chỉ là mấy bộ quần áo thôi. Nào đến đây, để dì lấy số đo cho cháu, qua mấy ngày là có đồ.”

Kỳ Nhất Bạch bị dì Triệu nhiệt tình kéo vào lấy số đo. Đo xong, chú Triệu cũng nói linh kiện cung nỏ đã làm xong một bộ, kêu cậu tới kiểm tra.

Cung nỏ là quan trọng nhất. Quần áo phải mấy ngày nữa mới có. Chờ dì Triệu may xong cho cậu bộ quần áo, cậu sẽ đi lên huyện để mang cung nỏ cho Tiêu tiểu thư. Tiện thể xem trong huyện có thể bán được bộ cung nỏ nào không.

Kỳ hạn bán 100 bộ cung nỏ trong vòng một tháng thật không dễ dàng gì. Vì tính mạng cậu vẫn phải cố gắng. Nếu không HP tiêu hao hết, chờ cậu chính là cái chết.

Kỳ Nhất Bạch kiểm tra xong liền tạm biệt chú Triệu, dì Triệu. Cậu về nhà để lắp ráp cung nỏ. Bộ này là để dành cho Vệ Khanh. Dù sao cũng nhờ có anh cậu mới làm xong nhiệm vụ và làm ra xe đạp.

...

Kỳ Nhất Bạch đến tìm Vệ Khanh, may mà anh ở nhà. Anh còn đang phơi khô thịt thỏ cùng các loại thịt hươu, thịt heo rừng.

“Anh đang bận à?”

Kỳ Nhất Bạch tự thấy mình và Vệ Khanh cũng coi như rất quen thuộc, liền vô cùng tự nhiên bước vào sân. Ngược lại ánh mắt Vệ Khanh lại lóe lên một tia kinh ngạc. Anh gật đầu rồi thả thịt thỏ trong tay xuống, hỏi:



“Có chuyện gì không?”

Kỳ Nhất Bạch lấy cung nỏ từ phía sau ra như hiến vật quý:

“Đây là cung nỏ mà anh muốn. Tôi đã làm xong cho anh một cái. Cám ơn anh đã đi lấy nhựa cây giúp tôi. Anh có muốn thử không, tôi sẽ dạy cho anh cách sử dụng.”

Vệ Khanh cũng khá hiếu kỳ đối với cung nỏ nên không từ chối, gật gật đầu nói:

“Được.”

Kỳ Nhất Bạch kêu Vệ Khanh lấy chút rơm rạ rồi mang ra ngoài sân để cách xa khoảng 10 trượng.

*1 trượng = 10 thước = 10m

Kỳ Nhất Bạch đi vào, đến trước mặt Vệ Khanh, hướng dẫn tỉ mỉ:

“Cung nỏ này quan trọng nhất là để ba điểm trên một đường thẳng, như vậy mới có thể bắn chuẩn xác. Đương nhiên thời tiết cũng có chút liên quan. Nếu có gió lớn thì sẽ không bắn chính xác bằng, nhưng cũng không bị lệch quá nhiều, vẫn có thể trúng được bia ngắm bắn. Anh dùng cung tên rồi nên cũng biết, nếu khoảng cách xa quá cũng khó mà bắn chính xác được...”

Vệ Khanh nhìn Kỳ Nhất Bạch với khuôn mặt nghiêm túc nhưng không có tí thịt nào. Ngoại trừ có làn da trắng, đôi mắt to long lanh, còn lại không có một chút nào giống song nhi. Đặc biệt là cái nốt ruồi mang thai kia, phải ở gần như vậy mới thấy rõ. Tuổi tác cũng đã hai mươi ba. Cái lần cởi áo đó, cũng chỉ toàn thấy xương sườn, gầy đến độ khiến người phải thương xót. Dù là ai cũng sẽ không đồng ý lấy một song nhi như vậy.

Nhưng chính là song nhi như vậy, lại nhiều lần đều bá đạo xông vào trong giấc mơ của anh, làm cho anh...

“Nghe rõ sao? Alo? Vệ Khanh?”

Vệ Khanh hoàn hồn, chỉ thấy Kỳ Nhất Bạch hoài nghi quơ quơ tay trước mặt anh.

Vệ Khanh gật đầu nói:

“Nghe rõ, tôi biết rồi.”

Kỳ Nhất Bạch nghi hoặc, vừa rồi Vệ Khanh là đang thất thần đi. Anh có thật sự hiểu phải dùng như thế nào không đấy?

Nhưng khi Vệ Khanh đặt mũi tên vào một cách quen thuộc, bình tĩnh bắn trúng tâm bia rơm rạ, Kỳ Nhất Bạch cảm thấy vô cùng kinh ngạc:

“Thoạt nhìn không nghĩ anh là lần đầu tiên sử dụng, lợi hại, quá lợi hại.”

Vệ Khanh vẫn chưa trả lời, liền nghe một trận hô to gọi nhỏ truyền đến:

“Trúng trúng, thật sự trúng, thật là lợi hại a.”

Vệ Khanh cùng Kỳ Nhất Bạch vừa quay đầu, kết quả nhìn thấy đám Triệu Hữu Sinh đang nhìn trộm bọn họ, trong mắt đều mang theo ánh sáng nóng bỏng.

Nhưng khi Triệu Hữu Sinh nhìn sang Vệ Khanh mặt cắt không còn giọt máu, cảm giác muốn chạy trốn.

Triệu Hữu Sinh không nhịn được nuốt nước miếng một cái nói:

“Cháu, cháu đến tìm anh Bạch.”

Kỳ Nhất Bạch nhìn thấy bọn chúng, đoán được mấy đứa chắc là muốn mượn xe đạp, bắt chuyện với chúng nó:

“Tới đây xem một chút, xem xem chú Vệ của mấy đứa bách phát bách trúng.”

Chú Vệ?

Vệ Khanh hơi nhíu mày, Triệu Hữu Sinh gọi Kỳ Nhất Bạch là anh Bạch, gọi anh ta lại là chú Vệ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook