Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại
Chương 38: Phóng khoáng
Đại Trạch Mã Lợi Á
09/07/2024
Kỳ Nhất Bạch nghe thấy tiếng của Vệ Khanh vội quay đầu. Cậu liền rơi vào ánh mắt sâu thẳm như đang muốn làm cậu chết đuối trong đó của Vệ Khanh, tim cậu bỗng hẫng đi một nhịp.
Cậu thấy Vệ Khanh vừa cao to vừa đẹp trai anh tuấn. Ở hiện đại mà có ngoại hình như vậy, tuyệt đối là nam thần ở trên đỉnh cao. Vậy mà ở thời cổ đại này, lại có người như thế nói nguyện ý cưới cậu?!
Cậu biết ở cái nơi này, danh tiếng quan trọng như thế nào. Ở trong các gia tộc giàu có, nếu có cô gái hoặc song nhi nào đó mà có danh tiếng không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến anh chị em cũng không thể kết hôn với mối nhân duyên tốt được. Kỳ Nhất Bạch thừa biết danh tiếng của mình có bao nhiêu nát bét. Không nói đến người chưa lấy vợ, ngay cả người góa vợ cũng sẽ ghét bỏ cậu. Nhưng mà đây chính là điều cậu mong muốn, vì dù sao cậu nghĩ mình cũng không cần phải lấy chồng.
Có thể Vệ Khanh vì coi cậu là bạn bè nên mới đứng ra nói chuyện muốn kết hôn với cậu. Nhưng cậu phải thừa nhận, lời nói này của Vệ Khanh làm cho lòng cậu có chút gợn sóng.
Kỳ Nhất Bạch không dám nhìn Vệ Khanh, nhưng vẫn không chịu thua mà nói với Lý Tú Nga:
“Lý Tú Nga, bà nghe thấy gì chưa. Vệ Khanh muốn cưới ta đó. Việc hôn nhân của ta vốn không cần bà phải bận tâm. Trước đây ta đã nói rồi, nếu phải lấy chồng, ta cũng chỉ lấy Vệ Khanh thôi, những người khác ta đều không thích, càng không thể cùng họ có quan hệ không thể cho ai biết được. Nếu lần sau ta còn nghe ai hắt nước bẩn lên người ta, ta liền rút đầu lưỡi của người đó. Dù sao danh tiếng của ta cũng đã khó nghe rồi. Ta không quan tâm việc nó còn tệ hơn nữa đâu!”
Kỳ Nhất Bạch nói làm cho người xung quanh sợ chết khiếp!
Bọn họ thấy Vệ Khanh đã bắt đầu run chân rồi, theo bản năng chỉ muốn bỏ chạy. Vậy mà Kỳ Nhất Bạch lại nói chỉ muốn lấy Vệ Khanh.
Cậu không muốn sống nữa sao?!
Hơn nữa Bạch ca nhi cũng độc ác quá đi, cậu còn muốn rút đầu lưỡi của người khác?!
Lý Tú Nga cùng Kỳ Phú Quý đều khiếp sợ nhìn Kỳ Nhất Bạch. Trong lòng nghĩ Kỳ Nhất Bạch không chỉ câu dẫn Khâu Tử Việt mà còn câu dẫn cả Vệ Khanh nữa!!
Vậy liệu Vệ Khanh có tức giận rồi đem bọn họ đều giết hết hay không?
Lý Tú Nga như bị bóp cổ không dám thốt ra lời nào.
Khâu Tử Việt bên cạnh thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Vệ Khanh. Cậu ta không nghĩ tới ở trong cái thôn nhỏ bé như thế này mà lại có một người lớn lên xuất chúng như vậy. Tuy anh chỉ mặc một thân quần áo vải thô, nhưng khí thế lại rất ác liệt, hoàn toàn không giống những tay thợ săn bình thường khác. Mà cũng không biết có phải do ảo giác của cậu ta hay không, nhưng cậu ta thấy người đàn ông này nhìn quen lắm.
Vệ Khanh căn bản không để ý Khâu Tử Việt đang suy nghĩ cái gì. Ánh mắt anh sâu thẳm mà nóng rực, lộ liễu chăm chăm nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch. Những lời nói của Kỳ Nhất Bạch làm anh không tự kiềm chế được mà bước từng bước về phía cậu, giống như đang vội vã đi tìm một điều gì đó.
Những người khác thấy Vệ Khanh đi về hướng bọn họ liền vội vàng né tránh rồi bỏ đi. Bọn họ thật sự không dám đứng gần Vệ Khanh đâu. Nguy hiểm lắm.
Lý Tú Nga và Kỳ Phú Quý nhìn Vệ Khanh tiến vào trong sân, sợ đến mức không dám thở. Thấy Vệ Khanh đi thẳng đến chỗ Kỳ Nhất Bạch và Khâu Tử Việt, bọn họ hết sức ăn ý mà tranh nhau chạy đi. Lúc bỏ chạy còn làm rơi cả gậy mà cũng không dám quay lại nhặt.
Kỳ Nhất Bạch thấy tất cả mọi người đều chạy mất dép như gặp ma, trong lòng ước gì mình cũng có lực ảnh hưởng như Vệ Khanh. Nếu được như vậy thì cậu cũng không bao giờ lo bị làm phiền nữa.
Nhìn Vệ Khanh cứ lăm lăm nhìn mình, Kỳ Nhất Bạch cứ cảm thấy kỳ kỳ. Không đợi Vệ Khanh nói chuyện, cậu vỗ vỗ bả vai Vệ Khanh:
“Vệ Khanh, cám ơn anh đã giúp tôi nhé. Anh đừng lo, vừa rồi tôi nói những câu kia chỉ để chặn mồm bọn họ thôi. Chứ tôi không bắt anh phải lấy tôi đâu.”
Kỳ Nhất Bạch tự thấy giờ danh tiếng của mình kém như vậy, nhỡ Vệ Khanh nghĩ cậu muốn tranh thủ lợi dụng anh thì lúng túng lắm.
Yết hầu khiêu gợi của Vệ Khanh khẽ nhúc nhích muốn nói lời gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt hết xuống bụng.
Anh hơi cụp mắt xuống, che giấu thần sắc u buồn. Khi ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt anh đã tiêu tán đi hết. Anh gật đầu với Kỳ Nhất Bạch:
“Ừ, đây là nhựa cây mà cậu muốn, tôi mới lấy giúp cậu.”
Anh vừa nói vừa đặt bình đồng ở trước mặt Kỳ Nhất Bạch.
Thả xuống xong anh liền quay lưng bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn Kỳ Nhất Bạch thêm một cái nào.
“Nhiều như vậy! Cảm ơn... cảm ơn...” Kỳ Nhất Bạch chưa cám ơn xong đã chỉ còn thấy sống lưng thẳng tắp của Vệ Khanh. Anh rời đi không thèm quay đầu nhìn lại một lần nào làm trong lòng cậu cảm thấy có chút là lạ.
Nhìn bóng lưng Vệ Khanh có vẻ như tâm tình của anh không tốt lắm thì phải? Mà hình như cậu ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Cậu vốn muốn hỏi thăm anh một chút. Nhưng nghĩ đến Khâu Tử Việt vẫn còn ở đây, cậu đành nói chuyện với Khâu Tử Việt trước:
“Khâu thiếu gia, vừa nãy làm cho cậu phải chê cười rồi, hy vọng cậu bỏ qua cho. Đôi vợ chồng vừa rồi là cha và mẹ kế của tôi. Tôi còn có hai người em trai và một cô em gái là do mẹ kế sinh ra. Nếu sau này họ còn lấy danh nghĩa của tôi để tìm cậu, mong cậu đừng tin lời họ nữa. Bây giờ tôi sẽ đi lấy cung nỏ cho cậu.”
Khâu Tử Việt gật đầu. Vừa rồi cậu ta tính nói là để cậu ta cưới Kỳ Nhất Bạch cũng được, mỗi tội Kỳ Nhất Bạch chỉ có thể làm thiếp. Nhưng mà vừa nãy Vệ Khanh xuất hiện, làm cho cậu ta cảm thấy có chút túng quẫn, thậm chí bây giờ cậu ta chỉ muốn đi về thật nhanh.
“Khâu thiếu gia, lần trước tôi chưa nói với cậu, mỗi bộ cung nỏ có 10 mũi tên. Ở đây có 17 cái mũi tên, trong đó 7 cái là của cậu nhé.”
Kỳ Nhất Bạch đưa cậu ta một bộ cung nỏ và 17 cái mũi tên.
Bởi vì khi nãy mình có suy nghĩ không tốt nên cậu ta xấu hổ vô cùng. Cậu ta nhanh chóng nhận mũi tên rồi lung tung nhét ngân phiếu 100 lượng vào tay Kỳ Nhất Bạch:
“Đây là tiền đặt cọc, chờ cậu mang nốt cung nỏ và xe đạp đến, ta sẽ trả nốt số tiền còn lại cho cậu. Cũng muộn rồi, ta về trước đây.”
Khâu Tử Việt đặt cung nỏ và mũi tên vào giỏ xe, cưỡi lên xe đạp. Động tác vô cùng nhanh, Kỳ Nhất Bạch còn chưa kịp viết khế ước.
Nhìn ngân phiếu 100 lượng ở trong tay, Kỳ Nhất Bạch không nén được kích động.
Một trăm lượng!!
Mới buổi sáng trong người không có một đồng nào, còn phải đi mượn. Vậy mà bây giờ trong tay đã có 100 lượng!!
Chỉ cần làm xong đơn hàng này, trừ đi vốn bỏ ra, 22 bộ cung nỏ lãi được 154 lượng bạc!!!
Có số tiền này, cậu không những có thể mua sắm đồ đạc trong nhà, mà còn có thể xây lại nhà nữa!!
Bây giờ đang là mùa thu nhưng trời cũng đang bắt đầu lạnh dần rồi. Nếu mùa đông đến...Cậu liền lục lại trí nhớ của chủ nhân thân thể này. Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh tuyết phủ trắng đường đi, chủ nhân thân thể này phải nhẫn nhịn đau nhức từ cánh tay và trốn trong góc phòng nơi khuất gió nhất, vừa run lẩy bẩy vừa lo sợ liệu mình có đông cứng mà chết không.
Cái cảm giác sợ hãi, lạnh thấu xương đó, Kỳ Nhất Bạch đã từng cảm nhận vào mùa đông giá rét khi còn sống tại cô nhi viện ở kiếp trước. Cậu ghét nhất là mùa đông.
Bây giờ có tiền rồi, đương nhiên cậu sẽ không để mình phải chịu khổ nữa. Cậu nghĩ kĩ rồi, chờ trả xong đơn hàng này, cậu sẽ sửa lại nhà. Nếu có thể làm được hệ thống sưởi thì càng tốt!
Kỳ Nhất Bạch càng nghĩ càng sung sướng. Liếc thấy cái bình bằng đồng chứa nhựa cây phải một người ôm mới hết, cậu liền nghĩ ngay đến Vệ Khanh.
Cậu do dự có nên đi tìm Vệ Khanh không. Để làm được xe đạp và cung nỏ, công lao của Vệ Khanh rất lớn. Bây giờ mình có thể kiếm bạc rồi, đương nhiên không thể để cho Vệ Khanh thiệt thòi được.
Kỳ Nhất Bạch vốn định mang chút lễ vật đi tìm Vệ Khanh, nhưng quanh đây chẳng có một cửa hàng tạp hóa nào. Nhà cậu cũng không có rau dưa, thịt mới. Lần trước đến nhà Vệ Khanh, cậu thấy anh ướp muối khá nhiều các loại thịt, sợ rằng Vệ Khanh đã ăn đến no thịt rồi. Cậu đành lúng túng vác tay không đi gặp anh.
Khi cậu đến nhà Vệ Khanh, còn chưa bước vào cửa đã thấy tấm lưng trần của đối phương. Anh đang ngồi ở bên cạnh giếng, có chút khó khăn đưa tay ra đằng sau để cọ lưng.
Kỳ Nhất Bạch vừa liếc mắt đã thấy tấm lưng rộng mạnh mẽ đầy hấp dẫn. Nhưng làm cho cậu chú ý không phải cơ bắp cuồn cuộn của anh mà là vết thương dài bằng bàn tay, sâu thấy tận xương ở trên lưng anh!
“Anh bị thương!!”
Kỳ Nhất Bạch hô lớn, nhìn vết máu đang chảy dài trên lưng, liền tiến lên muốn bịt lại vết thương. Ngón tay vừa đụng đến lưng thì đột nhiên nhớ tới dùng tay không sờ vào vết thương sẽ bị nhiễm trùng:
“Anh chờ một chút để tôi giúp anh gọi Triệu Đại Cước.”
Vệ Khanh không nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch nhưng lại cảm nhận được có cái gì đó man mát chạm vào lưng. Lưng anh cứng đờ, chưa kịp nói gì thì cảm giác đó đã biến mất. Cảm nhận được tay của Kỳ Nhất Bạch rời đi, đôi mắt của Vệ Khanh buồn bã. Anh đứng dậy, sắc mặt vẫn như bình thường nói với Kỳ Nhất Bạch:
“Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Kỳ Nhất Bạch không đồng ý lời nói của Vệ Khanh, nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt cậu thay đổi:
“Có phải vì lấy nhựa cây cho tôi nên anh mới bị thương không?”
Cậu nhớ Vệ Khanh đã từng nói, nơi lấy nhựa cây rất nguy hiểm.
Vệ Khanh lắc đầu nói:
“Là do tôi không cẩn thận, cậu không cần bận tâm đâu.”
“Tôi làm sao mà không quan tâm được!” Kỳ Nhất Bạch vừa tức giận lại vừa tự trách, vì lấy nhựa cây cho cậu nên anh mới bị thương!
Cậu vốn định tìm Triệu Đại Cước để băng bó cho Vệ Khanh, nhưng nghĩ đến y thuật mèo cào của Triệu Đại Cước thì lại thôi. Lúc trước tay của thân thể này cũng vì Triệu Đại Cước không chỉnh tốt nên bây giờ cứ trời mưa nó mới đau đớn đến vậy.
Cậu suy nghĩ một chút liền nói với Vệ Khanh:
“Anh chờ một chút, tôi về nhà lấy chút thuốc trị thương để băng bó cho anh!”
Nhìn Kỳ Nhất Bạch lo lắng rời đi, ánh mắt Vệ Khanh hơi lóe lên, mím môi như đang suy nghĩ gì đó.
Kỳ Nhất Bạch nói là trở về lấy thuốc trị thương, nhưng kỳ thực cậu về đến nhà liền mở hệ thống để tìm thuốc. Trong cửa hàng ở mục y dược loại gì cũng có, từ thuốc hạ sốt, cảm mạo cho đến các loại giảm đau, cầm máu, thuốc tê, bông gạc. Chỉ có Kỳ Nhất Bạch không nghĩ tới, chứ không có chuyện ở cửa hàng hệ thống không có. Mỗi tội giá cả không được tiện nghi cho lắm.
Một lọ thuốc giảm đau, mà tận 1000 đồng Tiền Hệ Thống. Trên người cậu cũng không có nhiều tiền như vậy. May là băng gạc chỉ cần 20 đồng Tiền Hệ Thống, thuốc cầm máu thì phải 300 đồng Tiền Hệ Thống.
Kỳ Nhất Bạch hiện tại cũng chỉ còn lại hơn 500 đồng Tiền Hệ Thống. Cậu không chút do dự mua một cuộn vải băng, một bao bông gạc cùng một bình thuốc cầm máu.
Làm cho Kỳ Nhất Bạch kinh ngạc chính là, bình thuốc cầm máu vậy mà lại là bình sứ. Thuốc ở bên trong cũng là bột phấn màu trắng. Vải băng cùng bông gạc cũng là dùng vải bố. Cái này lại giúp cậu đỡ mất công sức để giải thích.
Cậu đem những thứ đã mua được để vào giỏ xe, liền mau chóng đến nhà Vệ Khanh.
Kết quả đi vào lại nhìn thấy Vệ Khanh đã mặc quần áo, đang ngồi hong khô thịt. Kỳ Nhất Bạch đến, Vệ Khanh cũng chỉ là liếc mắt một cái rồi tiếp tục công việc trong tay.
Kỳ Nhất Bạch dựng xe đạp, rồi tức giận kéo tay Vệ Khanh ra ngồi ở ghế đá:
“Anh không muốn sống nữa à. Tôi đã bảo chờ tôi một chút mà. Vết thương vẫn còn đang chảy máu. Anh không thèm quan tâm đến thân thể của mình à?”
Vệ Khanh nhìn bàn tay nho nhỏ có chút thô ráp của Kỳ Nhất Bạch đang nắm chặt tay phải của mình, hơi thở có chút dồn dập. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh nắm bàn tay còn lại thành nắm đấm, vẫn trầm mặc tùy ý Kỳ Nhất Bạch đặt anh ngồi vào ghế.
Kỳ Nhất Bạch không nhận thấy biến hóa cảm xúc của Vệ Khanh. Cậu trực tiếp vạch áo của anh ra luôn.
Thân thể của Vệ Khanh lần thứ hai cứng đờ, tay chân anh luống cuống. Anh không nghĩ là Kỳ Nhất Bạch lại... phóng khoáng như vậy.
Cậu thấy Vệ Khanh vừa cao to vừa đẹp trai anh tuấn. Ở hiện đại mà có ngoại hình như vậy, tuyệt đối là nam thần ở trên đỉnh cao. Vậy mà ở thời cổ đại này, lại có người như thế nói nguyện ý cưới cậu?!
Cậu biết ở cái nơi này, danh tiếng quan trọng như thế nào. Ở trong các gia tộc giàu có, nếu có cô gái hoặc song nhi nào đó mà có danh tiếng không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến anh chị em cũng không thể kết hôn với mối nhân duyên tốt được. Kỳ Nhất Bạch thừa biết danh tiếng của mình có bao nhiêu nát bét. Không nói đến người chưa lấy vợ, ngay cả người góa vợ cũng sẽ ghét bỏ cậu. Nhưng mà đây chính là điều cậu mong muốn, vì dù sao cậu nghĩ mình cũng không cần phải lấy chồng.
Có thể Vệ Khanh vì coi cậu là bạn bè nên mới đứng ra nói chuyện muốn kết hôn với cậu. Nhưng cậu phải thừa nhận, lời nói này của Vệ Khanh làm cho lòng cậu có chút gợn sóng.
Kỳ Nhất Bạch không dám nhìn Vệ Khanh, nhưng vẫn không chịu thua mà nói với Lý Tú Nga:
“Lý Tú Nga, bà nghe thấy gì chưa. Vệ Khanh muốn cưới ta đó. Việc hôn nhân của ta vốn không cần bà phải bận tâm. Trước đây ta đã nói rồi, nếu phải lấy chồng, ta cũng chỉ lấy Vệ Khanh thôi, những người khác ta đều không thích, càng không thể cùng họ có quan hệ không thể cho ai biết được. Nếu lần sau ta còn nghe ai hắt nước bẩn lên người ta, ta liền rút đầu lưỡi của người đó. Dù sao danh tiếng của ta cũng đã khó nghe rồi. Ta không quan tâm việc nó còn tệ hơn nữa đâu!”
Kỳ Nhất Bạch nói làm cho người xung quanh sợ chết khiếp!
Bọn họ thấy Vệ Khanh đã bắt đầu run chân rồi, theo bản năng chỉ muốn bỏ chạy. Vậy mà Kỳ Nhất Bạch lại nói chỉ muốn lấy Vệ Khanh.
Cậu không muốn sống nữa sao?!
Hơn nữa Bạch ca nhi cũng độc ác quá đi, cậu còn muốn rút đầu lưỡi của người khác?!
Lý Tú Nga cùng Kỳ Phú Quý đều khiếp sợ nhìn Kỳ Nhất Bạch. Trong lòng nghĩ Kỳ Nhất Bạch không chỉ câu dẫn Khâu Tử Việt mà còn câu dẫn cả Vệ Khanh nữa!!
Vậy liệu Vệ Khanh có tức giận rồi đem bọn họ đều giết hết hay không?
Lý Tú Nga như bị bóp cổ không dám thốt ra lời nào.
Khâu Tử Việt bên cạnh thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Vệ Khanh. Cậu ta không nghĩ tới ở trong cái thôn nhỏ bé như thế này mà lại có một người lớn lên xuất chúng như vậy. Tuy anh chỉ mặc một thân quần áo vải thô, nhưng khí thế lại rất ác liệt, hoàn toàn không giống những tay thợ săn bình thường khác. Mà cũng không biết có phải do ảo giác của cậu ta hay không, nhưng cậu ta thấy người đàn ông này nhìn quen lắm.
Vệ Khanh căn bản không để ý Khâu Tử Việt đang suy nghĩ cái gì. Ánh mắt anh sâu thẳm mà nóng rực, lộ liễu chăm chăm nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch. Những lời nói của Kỳ Nhất Bạch làm anh không tự kiềm chế được mà bước từng bước về phía cậu, giống như đang vội vã đi tìm một điều gì đó.
Những người khác thấy Vệ Khanh đi về hướng bọn họ liền vội vàng né tránh rồi bỏ đi. Bọn họ thật sự không dám đứng gần Vệ Khanh đâu. Nguy hiểm lắm.
Lý Tú Nga và Kỳ Phú Quý nhìn Vệ Khanh tiến vào trong sân, sợ đến mức không dám thở. Thấy Vệ Khanh đi thẳng đến chỗ Kỳ Nhất Bạch và Khâu Tử Việt, bọn họ hết sức ăn ý mà tranh nhau chạy đi. Lúc bỏ chạy còn làm rơi cả gậy mà cũng không dám quay lại nhặt.
Kỳ Nhất Bạch thấy tất cả mọi người đều chạy mất dép như gặp ma, trong lòng ước gì mình cũng có lực ảnh hưởng như Vệ Khanh. Nếu được như vậy thì cậu cũng không bao giờ lo bị làm phiền nữa.
Nhìn Vệ Khanh cứ lăm lăm nhìn mình, Kỳ Nhất Bạch cứ cảm thấy kỳ kỳ. Không đợi Vệ Khanh nói chuyện, cậu vỗ vỗ bả vai Vệ Khanh:
“Vệ Khanh, cám ơn anh đã giúp tôi nhé. Anh đừng lo, vừa rồi tôi nói những câu kia chỉ để chặn mồm bọn họ thôi. Chứ tôi không bắt anh phải lấy tôi đâu.”
Kỳ Nhất Bạch tự thấy giờ danh tiếng của mình kém như vậy, nhỡ Vệ Khanh nghĩ cậu muốn tranh thủ lợi dụng anh thì lúng túng lắm.
Yết hầu khiêu gợi của Vệ Khanh khẽ nhúc nhích muốn nói lời gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt hết xuống bụng.
Anh hơi cụp mắt xuống, che giấu thần sắc u buồn. Khi ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt anh đã tiêu tán đi hết. Anh gật đầu với Kỳ Nhất Bạch:
“Ừ, đây là nhựa cây mà cậu muốn, tôi mới lấy giúp cậu.”
Anh vừa nói vừa đặt bình đồng ở trước mặt Kỳ Nhất Bạch.
Thả xuống xong anh liền quay lưng bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn Kỳ Nhất Bạch thêm một cái nào.
“Nhiều như vậy! Cảm ơn... cảm ơn...” Kỳ Nhất Bạch chưa cám ơn xong đã chỉ còn thấy sống lưng thẳng tắp của Vệ Khanh. Anh rời đi không thèm quay đầu nhìn lại một lần nào làm trong lòng cậu cảm thấy có chút là lạ.
Nhìn bóng lưng Vệ Khanh có vẻ như tâm tình của anh không tốt lắm thì phải? Mà hình như cậu ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Cậu vốn muốn hỏi thăm anh một chút. Nhưng nghĩ đến Khâu Tử Việt vẫn còn ở đây, cậu đành nói chuyện với Khâu Tử Việt trước:
“Khâu thiếu gia, vừa nãy làm cho cậu phải chê cười rồi, hy vọng cậu bỏ qua cho. Đôi vợ chồng vừa rồi là cha và mẹ kế của tôi. Tôi còn có hai người em trai và một cô em gái là do mẹ kế sinh ra. Nếu sau này họ còn lấy danh nghĩa của tôi để tìm cậu, mong cậu đừng tin lời họ nữa. Bây giờ tôi sẽ đi lấy cung nỏ cho cậu.”
Khâu Tử Việt gật đầu. Vừa rồi cậu ta tính nói là để cậu ta cưới Kỳ Nhất Bạch cũng được, mỗi tội Kỳ Nhất Bạch chỉ có thể làm thiếp. Nhưng mà vừa nãy Vệ Khanh xuất hiện, làm cho cậu ta cảm thấy có chút túng quẫn, thậm chí bây giờ cậu ta chỉ muốn đi về thật nhanh.
“Khâu thiếu gia, lần trước tôi chưa nói với cậu, mỗi bộ cung nỏ có 10 mũi tên. Ở đây có 17 cái mũi tên, trong đó 7 cái là của cậu nhé.”
Kỳ Nhất Bạch đưa cậu ta một bộ cung nỏ và 17 cái mũi tên.
Bởi vì khi nãy mình có suy nghĩ không tốt nên cậu ta xấu hổ vô cùng. Cậu ta nhanh chóng nhận mũi tên rồi lung tung nhét ngân phiếu 100 lượng vào tay Kỳ Nhất Bạch:
“Đây là tiền đặt cọc, chờ cậu mang nốt cung nỏ và xe đạp đến, ta sẽ trả nốt số tiền còn lại cho cậu. Cũng muộn rồi, ta về trước đây.”
Khâu Tử Việt đặt cung nỏ và mũi tên vào giỏ xe, cưỡi lên xe đạp. Động tác vô cùng nhanh, Kỳ Nhất Bạch còn chưa kịp viết khế ước.
Nhìn ngân phiếu 100 lượng ở trong tay, Kỳ Nhất Bạch không nén được kích động.
Một trăm lượng!!
Mới buổi sáng trong người không có một đồng nào, còn phải đi mượn. Vậy mà bây giờ trong tay đã có 100 lượng!!
Chỉ cần làm xong đơn hàng này, trừ đi vốn bỏ ra, 22 bộ cung nỏ lãi được 154 lượng bạc!!!
Có số tiền này, cậu không những có thể mua sắm đồ đạc trong nhà, mà còn có thể xây lại nhà nữa!!
Bây giờ đang là mùa thu nhưng trời cũng đang bắt đầu lạnh dần rồi. Nếu mùa đông đến...Cậu liền lục lại trí nhớ của chủ nhân thân thể này. Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh tuyết phủ trắng đường đi, chủ nhân thân thể này phải nhẫn nhịn đau nhức từ cánh tay và trốn trong góc phòng nơi khuất gió nhất, vừa run lẩy bẩy vừa lo sợ liệu mình có đông cứng mà chết không.
Cái cảm giác sợ hãi, lạnh thấu xương đó, Kỳ Nhất Bạch đã từng cảm nhận vào mùa đông giá rét khi còn sống tại cô nhi viện ở kiếp trước. Cậu ghét nhất là mùa đông.
Bây giờ có tiền rồi, đương nhiên cậu sẽ không để mình phải chịu khổ nữa. Cậu nghĩ kĩ rồi, chờ trả xong đơn hàng này, cậu sẽ sửa lại nhà. Nếu có thể làm được hệ thống sưởi thì càng tốt!
Kỳ Nhất Bạch càng nghĩ càng sung sướng. Liếc thấy cái bình bằng đồng chứa nhựa cây phải một người ôm mới hết, cậu liền nghĩ ngay đến Vệ Khanh.
Cậu do dự có nên đi tìm Vệ Khanh không. Để làm được xe đạp và cung nỏ, công lao của Vệ Khanh rất lớn. Bây giờ mình có thể kiếm bạc rồi, đương nhiên không thể để cho Vệ Khanh thiệt thòi được.
Kỳ Nhất Bạch vốn định mang chút lễ vật đi tìm Vệ Khanh, nhưng quanh đây chẳng có một cửa hàng tạp hóa nào. Nhà cậu cũng không có rau dưa, thịt mới. Lần trước đến nhà Vệ Khanh, cậu thấy anh ướp muối khá nhiều các loại thịt, sợ rằng Vệ Khanh đã ăn đến no thịt rồi. Cậu đành lúng túng vác tay không đi gặp anh.
Khi cậu đến nhà Vệ Khanh, còn chưa bước vào cửa đã thấy tấm lưng trần của đối phương. Anh đang ngồi ở bên cạnh giếng, có chút khó khăn đưa tay ra đằng sau để cọ lưng.
Kỳ Nhất Bạch vừa liếc mắt đã thấy tấm lưng rộng mạnh mẽ đầy hấp dẫn. Nhưng làm cho cậu chú ý không phải cơ bắp cuồn cuộn của anh mà là vết thương dài bằng bàn tay, sâu thấy tận xương ở trên lưng anh!
“Anh bị thương!!”
Kỳ Nhất Bạch hô lớn, nhìn vết máu đang chảy dài trên lưng, liền tiến lên muốn bịt lại vết thương. Ngón tay vừa đụng đến lưng thì đột nhiên nhớ tới dùng tay không sờ vào vết thương sẽ bị nhiễm trùng:
“Anh chờ một chút để tôi giúp anh gọi Triệu Đại Cước.”
Vệ Khanh không nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch nhưng lại cảm nhận được có cái gì đó man mát chạm vào lưng. Lưng anh cứng đờ, chưa kịp nói gì thì cảm giác đó đã biến mất. Cảm nhận được tay của Kỳ Nhất Bạch rời đi, đôi mắt của Vệ Khanh buồn bã. Anh đứng dậy, sắc mặt vẫn như bình thường nói với Kỳ Nhất Bạch:
“Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Kỳ Nhất Bạch không đồng ý lời nói của Vệ Khanh, nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt cậu thay đổi:
“Có phải vì lấy nhựa cây cho tôi nên anh mới bị thương không?”
Cậu nhớ Vệ Khanh đã từng nói, nơi lấy nhựa cây rất nguy hiểm.
Vệ Khanh lắc đầu nói:
“Là do tôi không cẩn thận, cậu không cần bận tâm đâu.”
“Tôi làm sao mà không quan tâm được!” Kỳ Nhất Bạch vừa tức giận lại vừa tự trách, vì lấy nhựa cây cho cậu nên anh mới bị thương!
Cậu vốn định tìm Triệu Đại Cước để băng bó cho Vệ Khanh, nhưng nghĩ đến y thuật mèo cào của Triệu Đại Cước thì lại thôi. Lúc trước tay của thân thể này cũng vì Triệu Đại Cước không chỉnh tốt nên bây giờ cứ trời mưa nó mới đau đớn đến vậy.
Cậu suy nghĩ một chút liền nói với Vệ Khanh:
“Anh chờ một chút, tôi về nhà lấy chút thuốc trị thương để băng bó cho anh!”
Nhìn Kỳ Nhất Bạch lo lắng rời đi, ánh mắt Vệ Khanh hơi lóe lên, mím môi như đang suy nghĩ gì đó.
Kỳ Nhất Bạch nói là trở về lấy thuốc trị thương, nhưng kỳ thực cậu về đến nhà liền mở hệ thống để tìm thuốc. Trong cửa hàng ở mục y dược loại gì cũng có, từ thuốc hạ sốt, cảm mạo cho đến các loại giảm đau, cầm máu, thuốc tê, bông gạc. Chỉ có Kỳ Nhất Bạch không nghĩ tới, chứ không có chuyện ở cửa hàng hệ thống không có. Mỗi tội giá cả không được tiện nghi cho lắm.
Một lọ thuốc giảm đau, mà tận 1000 đồng Tiền Hệ Thống. Trên người cậu cũng không có nhiều tiền như vậy. May là băng gạc chỉ cần 20 đồng Tiền Hệ Thống, thuốc cầm máu thì phải 300 đồng Tiền Hệ Thống.
Kỳ Nhất Bạch hiện tại cũng chỉ còn lại hơn 500 đồng Tiền Hệ Thống. Cậu không chút do dự mua một cuộn vải băng, một bao bông gạc cùng một bình thuốc cầm máu.
Làm cho Kỳ Nhất Bạch kinh ngạc chính là, bình thuốc cầm máu vậy mà lại là bình sứ. Thuốc ở bên trong cũng là bột phấn màu trắng. Vải băng cùng bông gạc cũng là dùng vải bố. Cái này lại giúp cậu đỡ mất công sức để giải thích.
Cậu đem những thứ đã mua được để vào giỏ xe, liền mau chóng đến nhà Vệ Khanh.
Kết quả đi vào lại nhìn thấy Vệ Khanh đã mặc quần áo, đang ngồi hong khô thịt. Kỳ Nhất Bạch đến, Vệ Khanh cũng chỉ là liếc mắt một cái rồi tiếp tục công việc trong tay.
Kỳ Nhất Bạch dựng xe đạp, rồi tức giận kéo tay Vệ Khanh ra ngồi ở ghế đá:
“Anh không muốn sống nữa à. Tôi đã bảo chờ tôi một chút mà. Vết thương vẫn còn đang chảy máu. Anh không thèm quan tâm đến thân thể của mình à?”
Vệ Khanh nhìn bàn tay nho nhỏ có chút thô ráp của Kỳ Nhất Bạch đang nắm chặt tay phải của mình, hơi thở có chút dồn dập. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh nắm bàn tay còn lại thành nắm đấm, vẫn trầm mặc tùy ý Kỳ Nhất Bạch đặt anh ngồi vào ghế.
Kỳ Nhất Bạch không nhận thấy biến hóa cảm xúc của Vệ Khanh. Cậu trực tiếp vạch áo của anh ra luôn.
Thân thể của Vệ Khanh lần thứ hai cứng đờ, tay chân anh luống cuống. Anh không nghĩ là Kỳ Nhất Bạch lại... phóng khoáng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.