Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại
Chương 19: Xe đạp ra lò
Đại Trạch Mã Lợi Á
11/05/2024
Lời của Kỳ Nhất Bạch làm cho mẹ mìn cảm thấy bối rối. Kỳ Nhất Bạch bị bọn Lý Tú Nga hành hạ đến vậy, nhưng vẫn không đành lòng thật sự mang hai đứa cháu đem đi bán.
Mẹ mìn đương nhiên là đồng ý luôn. Dù sao bà ta tính bán hai đứa nhỏ này cùng lắm được năm mươi lượng bạc, mà ý tứ của Kỳ Nhất Bạch là bà ta có thể bán hai đứa nhỏ này cho Lý Tú Nga với giá một trăm năm mươi lượng đó!
Mẹ mìn viết khế ước cho Kỳ Nhất Bạch, bảo đảm sẽ không bán hai đứa nhỏ này cho những người khác, sau đó lên xe ngựa rời đi.
Kỳ Nhất Bạch trở lại nhà mình. Nhìn qua rào tre ngoài sân, sắc mặt Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài đều tái nhợt, quần nhiễm đầy máu đỏ. Máu cũng đã ngừng chảy, nhưng bọn họ vẫn hít thở nặng nề.
Kỳ Hữu Học nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch lại hô lớn:
“Kỳ Nhất Bạch, mày đã làm gì rồi? Mày thật sự mang Đại Bảo Nhị Bảo đi bán a. Nếu là sự thật, tao nhất định sẽ không tha cho mày!!”
Kỳ Nhất Bạch chỉ cười lạnh, quay người liền rời đi.
Điều này làm cho Kỳ Hữu Học thực sự hoảng rồi. Gã cực kỳ hối hận, nếu biết Kỳ Nhất Bạch ác như vậy, lúc Thu Nguyệt ra chủ ý, gã nhất định sẽ ngăn không cho mẹ gã đi tìm mẹ mìn.
Nhưng lúc này... Gã chỉ có thể cầu khẩn rằng Kỳ Nhất Bạch chỉ đang hù dọa bọn gã mà thôi.
Kỳ Nhất Bạch rời đi là vì muốn đi tìm Triệu Đại Cước lúc trước đã chữa tay cho cậu.
Triệu Đại Cước có chút y thuật, nhưng chỉ xem được một ít bệnh sốt, cảm lạnh hoặc là xử lý một chút vết thương ngoài da đơn giản. Nhưng mà ông ta chẳng chữa được thương tích kiểu như gãy xương. Lúc trước tay của thân thể này không được nối xương chuẩn nên giờ mới dẫn đến di chứng như vậy.
Kỳ Nhất Bạch dẫn Triệu Đại Cước về nhà mình.
Kỳ Hữu Học nhìn thấy Triệu Đại Cước, lập tức cầu cứu:
“Chú Triệu, chú cứu chúng tôi với. Anh hai bị điên rồi, đem chúng tôi đều trói lại. Anh ấy còn đả thương mẹ và em trai tôi nữa!”
Triệu Đại Cước nhìn một nhà Kỳ Phú Quý bị trói, có hơi kinh ngạc.
Đây thực sự là Bạch ca nhi làm?
Nhiều năm như vậy, ông cũng chữa cho Bạch ca nhi không ít bệnh. Đa số đều là bị Lý Tú Nga hành hạ đến đầy thương tích. Ông biết Bạch ca nhi luôn luôn không biết phản kháng lại.
Bây giờ nhìn tình huống này, Bạch ca nhi thật sự điên rồi ư?
Nhưng dù có nhìn thấy cả nhà Lý Tú Nga bị trói, Triệu Đại Cước cũng không có ý định hỗ trợ, giống như cũng không có ý định nói giúp Bạch ca nhi khi đó.
Triệu Đại Cước không để ý bọn Kỳ Phú Quý, mà là hỏi Kỳ Nhất Bạch:
“Cậu tìm tôi rốt cuộc muốn chữa bệnh gì? Tôi nói trước, tay cậu khôi phục được như vậy đã là kỳ tích rồi. Tôi không có cách nào trị được tốt hơn đâu.”
Kỳ Nhất Bạch nghĩ đến tay trái của mình, hiện tại cũng không có cảm giác gì. Cậu chỉ vào mũi tên trên chân Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài:
“Chờ một lúc nữa tôi rút mũi tên ra, ông cho họ ít thuốc cầm máu.”
Triệu Đại Cước lúc này mới chú ý tới mũi tên trên đùi Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài. Ông ngạc nhiên nhìn Kỳ Nhất Bạch, mũi tên này nhất định là Bạch ca nhi bắn!
Triệu Đại Cước gật đầu nói:
“Được, cậu có chắc là cậu muốn tự rút tên không?”
Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài đều gào khóc kêu cha gọi mẹ:
“Không không, không muốn, không muốn a. Triệu Đại Cước, ông giúp chúng tôi rút tên đi. Chúng tôi không muốn nó rút đâu, không muốn cái tên quỷ đòi ăn này rút tên đâu. Nó mà rút tên thì chân chúng tôi sẽ bị phế mất!!”
Kỳ Nhất Bạch nghe những lời này càng muốn cười hơn. Kỹ thuật rút tiễn của cậu chắc chắn sẽ tốt hơn Triệu Đại Cước. Nhưng nếu bọn họ không muốn, Kỳ Nhất Bạch vui mừng để cho Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài chịu thêm chút đau đớn nữa vậy.
“Được thôi, vậy thì phiền chú Triệu tự làm đi vậy.”
Trong lòng Triệu Đại Cước rất hài lòng được Lý Tú Nga và Kỳ Hữu Tài tín nhiệm. Vì vậy thời điểm rút tên, ông cũng cẩn thận hơn chút, rồi trực tiếp dùng sức rút mũi tên ra.
“A a a a a!” Máu lại ồ ạt chảy ra, Lý Tú Nga đau đến trực tiếp ngất xỉu.
Bọn Kỳ Phú Quý bị dọa đến tái mét mặt mũi, đặc biệt là Kỳ Hữu Tài, la hét:
“Tôi không muốn rút tên nữa đâu. Không rút nữa đâu.”
Triệu Đại Cước vẫn bình tĩnh lấy bột cầm máu, vẩy lên vết thương rồi qua loa băng bó một chút, miệng nói đầy ghét bỏ:
“Thật sự vô dụng. Mới thế đã ngất xỉu, ai không biết còn tưởng rằng tôi đang giết người chứ không phải đang cứu người. Rốt cuộc có muốn tôi chữa cho nữa không, không muốn nữa thì tôi đi đây!”
Kỳ Nhất Bạch thiếu chút nữa bật cười.
Cậu không nghĩ tới Triệu Đại Cước sẽ qua loa rút tiễn như thế. Nếu như Lý Tú Nga không phải bị thương ở đùi, mà là bị thương trên bả vai hoặc là những chỗ khác, với cái kiểu rút tên như thế này, chắc chắn nguy hiểm đến tính mạng.
Kỳ Hữu Học nghe Triệu Đại Cước nói không chữa nữa, liền vội vàng khuyên nhủ:
“Hữu Tài, nếu em không nhổ mũi tên ra, chân sau này nhất định sẽ không dùng được nữa. Em xem mẹ cũng không có việc gì, chỉ là đau một chút mà thôi. Em mau để chú Triệu chữa trị cho em đi!”
Gã không nói nốt, nếu Kỳ Hữu Tài cũng bị ngất, gã có thể lấy cớ để Kỳ Nhất Bạch thả người.
Gã bây giờ rất muốn về nhà xem hai đứa con thế nào. Triệu Đại Cước luôn luôn không quan tâm chuyện của người khác, cho nên không hi vọng gì vào ông ta được cả.
Kỳ Hữu Tài nghe đến việc phải bỏ chân đi, chỉ có thể run cầm cập trả lời:
“Tôi chữa, tôi muốn chữa.”
Triệu Đại Cước liếc mắt xem thường, tùy tiện rút giống như lần trước. Kỳ Hữu Tài gào rú như lợn bị chọc tiết, nhưng lại không ngất đi!
Triệu Đại Cước bị tiếng gào rú làm giật mình, bực tức nói:
“Chỉ rút có cái mũi tên. Có chết được đâu. Gào lớn tiếng như vậy làm gì!”
Ông vừa nói vừa lấy bột cầm máu.
Trên mặt Kỳ Hữu Tài đầy mồ hôi, thoạt nhìn thực sự là rất đau đớn. Triệu Đại Cước làm như vậy thực sự khiến cho cậu hả giận.
Chờ Triệu Đại Cước bôi thuốc xong, liền báo giá với Kỳ Nhất Bạch:
“Tổng cộng là một lượng bạc. Thuốc cầm máu này rất quý đó!”
Kỳ Nhất Bạch cởi trói cho Kỳ Phú Quý, nói với Triệu Đại Cước:
“Ông báo với tôi làm gì? Đương nhiên là phải cùng họ về lấy tiền thuốc chứ!”
Kỳ Phú Quý cùng Kỳ Hữu Học thấy mình đã được thả, vội vã muốn đứng lên chạy về xem Đại Bảo Nhị Bảo còn ở nhà hay không. Triệu Đại Cước thấy vậy, lập tức kéo Kỳ Phú Quý lại nói:
“Làm gì, muốn chạy à. Mau trả tiền thuốc đây!”
Nếu Lý Tú Nga tỉnh dậy, chắc chắn sẽ không trả. Mà Kỳ Phú Quý lúc nào tính cách cũng nhu nhược, vội vàng móc bạc trong người Lý Tú Nga đang hôn mê. Bạc này là để lên trấn mua sính lễ, cho Kỳ Hữu Tài đang muốn lấy vợ.
Trả tiền xong, Kỳ Phú Quý gian nan cõng Lý Tú Nga, Kỳ Hữu Học cũng chỉ có thể đỡ Kỳ Hữu Tài rời đi. Đi được khoảng chừng mười bước, Kỳ Hữu Học định quay đầu lại cảnh cáo chút gì đó. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh toát của Kỳ Nhất Bạch, một câu đều không dám nói, chỉ muốn mau chóng chạy về nhà.
Kỳ Nhất Bạch chờ bọn họ đi rồi, mới cười lạnh một tiếng. Chờ sau khi bọn họ trở về rồi, khẳng định không có thời gian cũng không có can đảm quấy rầy mình nữa.
Kỳ Nhất Bạch nhớ tới xe đạp, kiềm chế tâm tình kích động trở về phòng.
Cậu kéo màn hình chế tạo ra thấy hiện lên chữ “Đã hoàn thành“. Trên màn hình vẫn có đủ hình bản vẽ, gỗ Thiết Tâm và nhựa cây. Bên dưới là phím “Thu thập“.
Kỳ Nhất Bạch ấn vào phím “Thu thập“.
Tất cả đều thu vào ba lô. Kỳ Nhất Bạch nhanh chóng mở ba lô, liền thấy xe đạp đang nhấp nháy nổi bật bên trong.
Cậu kích vào hình xe đạp, xe đạp liền xuất hiện ở bên ngoài đời thực. Trừ việc không có một số chi tiết nhỏ như xe ở hiện đại, còn lại không thiếu gì.
Bất kể là bánh xe hay là giỏ xe, tất cả đều được làm ra từ gỗ Thiết Tâm.
Hình dáng rất phổ thông, là kiểu xe đạp của các chị em phụ nữ hay đi. Nhưng mà tại nơi này, nó lại là sự tồn tại của kỳ tích!
Mẹ mìn đương nhiên là đồng ý luôn. Dù sao bà ta tính bán hai đứa nhỏ này cùng lắm được năm mươi lượng bạc, mà ý tứ của Kỳ Nhất Bạch là bà ta có thể bán hai đứa nhỏ này cho Lý Tú Nga với giá một trăm năm mươi lượng đó!
Mẹ mìn viết khế ước cho Kỳ Nhất Bạch, bảo đảm sẽ không bán hai đứa nhỏ này cho những người khác, sau đó lên xe ngựa rời đi.
Kỳ Nhất Bạch trở lại nhà mình. Nhìn qua rào tre ngoài sân, sắc mặt Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài đều tái nhợt, quần nhiễm đầy máu đỏ. Máu cũng đã ngừng chảy, nhưng bọn họ vẫn hít thở nặng nề.
Kỳ Hữu Học nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch lại hô lớn:
“Kỳ Nhất Bạch, mày đã làm gì rồi? Mày thật sự mang Đại Bảo Nhị Bảo đi bán a. Nếu là sự thật, tao nhất định sẽ không tha cho mày!!”
Kỳ Nhất Bạch chỉ cười lạnh, quay người liền rời đi.
Điều này làm cho Kỳ Hữu Học thực sự hoảng rồi. Gã cực kỳ hối hận, nếu biết Kỳ Nhất Bạch ác như vậy, lúc Thu Nguyệt ra chủ ý, gã nhất định sẽ ngăn không cho mẹ gã đi tìm mẹ mìn.
Nhưng lúc này... Gã chỉ có thể cầu khẩn rằng Kỳ Nhất Bạch chỉ đang hù dọa bọn gã mà thôi.
Kỳ Nhất Bạch rời đi là vì muốn đi tìm Triệu Đại Cước lúc trước đã chữa tay cho cậu.
Triệu Đại Cước có chút y thuật, nhưng chỉ xem được một ít bệnh sốt, cảm lạnh hoặc là xử lý một chút vết thương ngoài da đơn giản. Nhưng mà ông ta chẳng chữa được thương tích kiểu như gãy xương. Lúc trước tay của thân thể này không được nối xương chuẩn nên giờ mới dẫn đến di chứng như vậy.
Kỳ Nhất Bạch dẫn Triệu Đại Cước về nhà mình.
Kỳ Hữu Học nhìn thấy Triệu Đại Cước, lập tức cầu cứu:
“Chú Triệu, chú cứu chúng tôi với. Anh hai bị điên rồi, đem chúng tôi đều trói lại. Anh ấy còn đả thương mẹ và em trai tôi nữa!”
Triệu Đại Cước nhìn một nhà Kỳ Phú Quý bị trói, có hơi kinh ngạc.
Đây thực sự là Bạch ca nhi làm?
Nhiều năm như vậy, ông cũng chữa cho Bạch ca nhi không ít bệnh. Đa số đều là bị Lý Tú Nga hành hạ đến đầy thương tích. Ông biết Bạch ca nhi luôn luôn không biết phản kháng lại.
Bây giờ nhìn tình huống này, Bạch ca nhi thật sự điên rồi ư?
Nhưng dù có nhìn thấy cả nhà Lý Tú Nga bị trói, Triệu Đại Cước cũng không có ý định hỗ trợ, giống như cũng không có ý định nói giúp Bạch ca nhi khi đó.
Triệu Đại Cước không để ý bọn Kỳ Phú Quý, mà là hỏi Kỳ Nhất Bạch:
“Cậu tìm tôi rốt cuộc muốn chữa bệnh gì? Tôi nói trước, tay cậu khôi phục được như vậy đã là kỳ tích rồi. Tôi không có cách nào trị được tốt hơn đâu.”
Kỳ Nhất Bạch nghĩ đến tay trái của mình, hiện tại cũng không có cảm giác gì. Cậu chỉ vào mũi tên trên chân Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài:
“Chờ một lúc nữa tôi rút mũi tên ra, ông cho họ ít thuốc cầm máu.”
Triệu Đại Cước lúc này mới chú ý tới mũi tên trên đùi Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài. Ông ngạc nhiên nhìn Kỳ Nhất Bạch, mũi tên này nhất định là Bạch ca nhi bắn!
Triệu Đại Cước gật đầu nói:
“Được, cậu có chắc là cậu muốn tự rút tên không?”
Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài đều gào khóc kêu cha gọi mẹ:
“Không không, không muốn, không muốn a. Triệu Đại Cước, ông giúp chúng tôi rút tên đi. Chúng tôi không muốn nó rút đâu, không muốn cái tên quỷ đòi ăn này rút tên đâu. Nó mà rút tên thì chân chúng tôi sẽ bị phế mất!!”
Kỳ Nhất Bạch nghe những lời này càng muốn cười hơn. Kỹ thuật rút tiễn của cậu chắc chắn sẽ tốt hơn Triệu Đại Cước. Nhưng nếu bọn họ không muốn, Kỳ Nhất Bạch vui mừng để cho Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Tài chịu thêm chút đau đớn nữa vậy.
“Được thôi, vậy thì phiền chú Triệu tự làm đi vậy.”
Trong lòng Triệu Đại Cước rất hài lòng được Lý Tú Nga và Kỳ Hữu Tài tín nhiệm. Vì vậy thời điểm rút tên, ông cũng cẩn thận hơn chút, rồi trực tiếp dùng sức rút mũi tên ra.
“A a a a a!” Máu lại ồ ạt chảy ra, Lý Tú Nga đau đến trực tiếp ngất xỉu.
Bọn Kỳ Phú Quý bị dọa đến tái mét mặt mũi, đặc biệt là Kỳ Hữu Tài, la hét:
“Tôi không muốn rút tên nữa đâu. Không rút nữa đâu.”
Triệu Đại Cước vẫn bình tĩnh lấy bột cầm máu, vẩy lên vết thương rồi qua loa băng bó một chút, miệng nói đầy ghét bỏ:
“Thật sự vô dụng. Mới thế đã ngất xỉu, ai không biết còn tưởng rằng tôi đang giết người chứ không phải đang cứu người. Rốt cuộc có muốn tôi chữa cho nữa không, không muốn nữa thì tôi đi đây!”
Kỳ Nhất Bạch thiếu chút nữa bật cười.
Cậu không nghĩ tới Triệu Đại Cước sẽ qua loa rút tiễn như thế. Nếu như Lý Tú Nga không phải bị thương ở đùi, mà là bị thương trên bả vai hoặc là những chỗ khác, với cái kiểu rút tên như thế này, chắc chắn nguy hiểm đến tính mạng.
Kỳ Hữu Học nghe Triệu Đại Cước nói không chữa nữa, liền vội vàng khuyên nhủ:
“Hữu Tài, nếu em không nhổ mũi tên ra, chân sau này nhất định sẽ không dùng được nữa. Em xem mẹ cũng không có việc gì, chỉ là đau một chút mà thôi. Em mau để chú Triệu chữa trị cho em đi!”
Gã không nói nốt, nếu Kỳ Hữu Tài cũng bị ngất, gã có thể lấy cớ để Kỳ Nhất Bạch thả người.
Gã bây giờ rất muốn về nhà xem hai đứa con thế nào. Triệu Đại Cước luôn luôn không quan tâm chuyện của người khác, cho nên không hi vọng gì vào ông ta được cả.
Kỳ Hữu Tài nghe đến việc phải bỏ chân đi, chỉ có thể run cầm cập trả lời:
“Tôi chữa, tôi muốn chữa.”
Triệu Đại Cước liếc mắt xem thường, tùy tiện rút giống như lần trước. Kỳ Hữu Tài gào rú như lợn bị chọc tiết, nhưng lại không ngất đi!
Triệu Đại Cước bị tiếng gào rú làm giật mình, bực tức nói:
“Chỉ rút có cái mũi tên. Có chết được đâu. Gào lớn tiếng như vậy làm gì!”
Ông vừa nói vừa lấy bột cầm máu.
Trên mặt Kỳ Hữu Tài đầy mồ hôi, thoạt nhìn thực sự là rất đau đớn. Triệu Đại Cước làm như vậy thực sự khiến cho cậu hả giận.
Chờ Triệu Đại Cước bôi thuốc xong, liền báo giá với Kỳ Nhất Bạch:
“Tổng cộng là một lượng bạc. Thuốc cầm máu này rất quý đó!”
Kỳ Nhất Bạch cởi trói cho Kỳ Phú Quý, nói với Triệu Đại Cước:
“Ông báo với tôi làm gì? Đương nhiên là phải cùng họ về lấy tiền thuốc chứ!”
Kỳ Phú Quý cùng Kỳ Hữu Học thấy mình đã được thả, vội vã muốn đứng lên chạy về xem Đại Bảo Nhị Bảo còn ở nhà hay không. Triệu Đại Cước thấy vậy, lập tức kéo Kỳ Phú Quý lại nói:
“Làm gì, muốn chạy à. Mau trả tiền thuốc đây!”
Nếu Lý Tú Nga tỉnh dậy, chắc chắn sẽ không trả. Mà Kỳ Phú Quý lúc nào tính cách cũng nhu nhược, vội vàng móc bạc trong người Lý Tú Nga đang hôn mê. Bạc này là để lên trấn mua sính lễ, cho Kỳ Hữu Tài đang muốn lấy vợ.
Trả tiền xong, Kỳ Phú Quý gian nan cõng Lý Tú Nga, Kỳ Hữu Học cũng chỉ có thể đỡ Kỳ Hữu Tài rời đi. Đi được khoảng chừng mười bước, Kỳ Hữu Học định quay đầu lại cảnh cáo chút gì đó. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh toát của Kỳ Nhất Bạch, một câu đều không dám nói, chỉ muốn mau chóng chạy về nhà.
Kỳ Nhất Bạch chờ bọn họ đi rồi, mới cười lạnh một tiếng. Chờ sau khi bọn họ trở về rồi, khẳng định không có thời gian cũng không có can đảm quấy rầy mình nữa.
Kỳ Nhất Bạch nhớ tới xe đạp, kiềm chế tâm tình kích động trở về phòng.
Cậu kéo màn hình chế tạo ra thấy hiện lên chữ “Đã hoàn thành“. Trên màn hình vẫn có đủ hình bản vẽ, gỗ Thiết Tâm và nhựa cây. Bên dưới là phím “Thu thập“.
Kỳ Nhất Bạch ấn vào phím “Thu thập“.
Tất cả đều thu vào ba lô. Kỳ Nhất Bạch nhanh chóng mở ba lô, liền thấy xe đạp đang nhấp nháy nổi bật bên trong.
Cậu kích vào hình xe đạp, xe đạp liền xuất hiện ở bên ngoài đời thực. Trừ việc không có một số chi tiết nhỏ như xe ở hiện đại, còn lại không thiếu gì.
Bất kể là bánh xe hay là giỏ xe, tất cả đều được làm ra từ gỗ Thiết Tâm.
Hình dáng rất phổ thông, là kiểu xe đạp của các chị em phụ nữ hay đi. Nhưng mà tại nơi này, nó lại là sự tồn tại của kỳ tích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.