Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong
Chương 79: Hắn sàm sỡ ta
Năm Cái Bàn Chải
11/05/2021
Đang lúc chúng ta còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là người lớn nhà nào có tài như vậy, lại dạy trẻ con nhà mình đọc thuộc đoạn đối thoại này thì, một tiểu nữ hài nhìn ước chừng bốn năm tuổi cứ như vậy đột ngột xuất hiện trong tầm mắt chúng ta. Nàng toàn thân áo lụa trắng, mang trên mặt một cái khăn che mặt, chải kiểu tóc ngọc nữ, cả người tròn vo, dị thường khả ái, cặp mắt bên ngoài khăn che mặt kia, đen bóng lung linh vô cùng. Trọng yếu hơn chính là, bốn phía này không một bóng người chỉ có một mình nàng, hoàn toàn không có như chúng ta tưởng tượng cái gọi là người lớn dạy nàng. Hiển nhiên, câu nói vừa rồi kia của nàng nhằm vào đối tượng chính là chúng ta, nàng muốn đánh cướp cũng là chúng ta, chúng ta quả thực sợ ngây người!
Ta dùng ánh mắt cùng Lệ Đao xác nhận một chút, sau khi chứng thực chung quanh quả thật không có người ẩn núp, không nhịn được phần hiếu kỳ trong lòng, đi tới bên cạnh cô bé kia, cúi người xuống, cười như một đại thúc lolicon, nói: "Tiểu cô nương a, ngươi có phải lạc đường a? Có đói không? Nếu núi này là ngươi mở, cây là ngươi trồng, vậy chúng ta lưu lại chút trái cây điểm tâm để mua đường có được hay không nha?"
"Không được!" Tiểu nữ hài rất ngạo kiều nói, nói xong còn không quên cao ngạo ngước đầu hướng sang một bên.
Nhìn gương mặt búng ra sữa khả ái gần trong gang tấc, tuy rằng cách cái khăn che mặt, nhưng không chút nào có thể ngăn cản sức dụ dỗ nàng đối ta, ta nghĩ, ta có thể là "mẫu tính đại phát " trong truyền thuyết, còn bùng phát không thể thu thập. Dĩ nhiên, tất cả mọi người có mặt, trừ Lệ Đao, mọi người đều nhìn nàng hai mắt lóe sáng. Không được, ta phải tiên hạ thủ vi cường, không thể để cho các nàng đoạt trước, ta không nhịn được hai tay ngứa ngáy, giơ tay lên muốn đi bóp một cái miếng thịt non đáng yêu trước mặt.
Lại không nghĩ một thanh âm phẫn nộ vang lên -- "Ngươi muốn làm gì?! Chẳng lẽ ngay cả ta, ngươi cũng muốn sàm sỡ sao? Đàn ông quả nhiên không có tên nào tốt!" Tiểu nữ hài rất là tức giận trợn mắt nhìn ta, hai mắt thiêu đốt hừng hực ánh lửa, ngữ khí một bộ tiểu đại nhân nói.
Gì? Sàm sỡ?! Ta... Đây là đứa nhỏ nhà nào dạy ra a! Suy nghĩ kỳ lạ như vậy, đây không phải là đem con nít dạy hư sao? Chẳng lẽ không biết cõi đời này tràn đầy ánh mặt trời tràn đầy tình yêu, vẫn luôn có người tốt sao! Trái ớt cay bọn họ không nhịn được lớn tiếng cười lên, đoán chừng trái ớt cay hàng kia còn kém lăn lộn trên đất.
Ta thu hồi cái tay cương giữa không trung, đặt ở khóe miệng làm bộ ho khan hai cái, như cũ khom lưng, ghé vào trước mặt nàng, mặt cười híp mắt nói: "Tiểu cô nương a, có muốn thúc thúc mang ngươi đi xem cá vàng hay không a? Cá vàng xinh đẹp nha!"
"Ta mới không cần ngươi dẫn ta đi nhìn cái gì cá vàng, ta ngược lại phải mang ngươi đi cho người khác nhìn xem!" Tiểu nữ hài dị thường nghiêm túc nói, trong cặp mắt kia hiện lên ánh sáng quỷ dị, không lý do làm ta rùng mình một cái.
Gặp quỷ, thật là! Ta lại không tiền đồ như vậy, bị một tiểu nha đầu hù dọa. Không có thiên lý a, có còn để cho người sống hay không nha!
Ở thời điểm tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiểu nữ hài đưa ra cánh tay tròn vo như ngó sen, xốc lên cổ áo ta vẫn ở đó ngốc lăng trước mặt nàng, cứ như vậy "phạch phạch" bay lên.
Sặc! Tình huống gì?! Đây là khinh công hay yêu thuật? Ta đây là gặp phải yêu quái, hay là gặp phải Thiên Sơn đồng lão a? Đây là muốn đem ta cưỡi mây đạp gió a? Ngươi có thể chậm một chút hay không a, chỉ nghe bên tai tiếng gió "vù vù", tốc độ quá nhanh trước mắt cái gì không thấy rõ a! Ta... Ta... Ta đặc biệt sợ độ cao a! Hu hu ~ yêu quái đại tỷ a! Ngươi muốn dẫn ta đi gặp ai? Ta còn chưa đồng ý a! Ta là gặp quỷ mới cảm thấy ngươi khả ái! Ta sai rồi không được sao? Ta không dám mang ngươi đi nhìn cá vàng nữa đâu a!
Không biết qua bao lâu, ta không biết bị bao nhiêu nhánh cây a, tảng đá a, đống đất a cái gì đó, đem y phục ta cọ nát, làm trên người, trên mặt đụng khối xanh khối đỏ, cả người ta đều đã tê dại, không còn tri giác, chỉ còn lại đau rát trên mặt. Đây đều toàn do một thân cao này ban tặng! Tiểu nha đầu này ngược lại nơi nơi chui tới chui lui dị thường linh hoạt, không gì ngăn được, nàng so với ta lùn nhiều như vậy, còn xách ta bay tới bay lui, nàng là cái đại lực thần không sai, nhưng mà, ta đây thân cao gấp đôi gấp ba so với nàng coi như bi thảm, dị thường lưu loát đụng phải những chướng ngại vật bị nàng tránh ra, một cái cũng không bỏ qua. Lúc này, ta có bao nhiêu hy vọng, ta chính là bảy chú lùn của công chúa Bạch Tuyết a, ít nhất, có thể thiếu bị khổ chút! Hu hu ~
"Kít", "Bang", "Ầm"! Ta cuối cùng yên lặng nằm ở nơi đó, không cần lại bị ngược đãi kéo đi nữa, rốt cuộc có thể lấy hơi. Nhưng mà, ma chưởng béo múp míp còn chộp trên cổ áo ta, làm trái tim thấp thỏm của ta luôn luôn chưa từng đặt xuống.
"Sư tỷ! Sư tỷ! Ngươi mau nhìn! Ta đem người mang về cho ngươi!" Tiểu nữ hài hưng phấn dị thường hướng về phía trước nói.
Trời nà! Rốt cuộc để cho ta thấy được người lớn nhà ngươi! Xem ta có hảo hảo cáo trạng ngươi hay không! Để cho người lớn nhà ngươi tử tế quản ngươi, thay ta lấy lại công đạo a! Hu hu hu ~ cái mạng nhỏ này của ta thiếu chút nữa thì giao phó ở trên tay nàng nha!
Ta quơ quơ đầu bị đụng chóng mặt, từ từ bò dậy, nhìn về bóng người phía trước -- chỉ thấy một thiếu nữ tịnh lệ toàn thân áo trắng, một tấm lụa trắng vây quanh bộ mặt, tư thế đại mã kim đao(*) ngồi ở cái ghế trước mặt. Sặc, hóa ra các ngươi mặc chính là đồng phục! Không phải tiệm quần áo nào thanh lý đi? Muốn đem hai ngươi vứt bỏ quan hệ cũng không dễ dàng a!
(*) đại mã kim đao: tư thế ngồi dạng hai chân hoặc là một chân vắt ngang vuông góc lên chân kia, nói chung là tư thế kiểu hầm hố khí thế như đàn ông.
Nếu như không phải tư thế ngồi của nàng, cùng với chủy thủ hàn quang lòe lòe chơi trên tay nàng, ta có lẽ sẽ cho rằng nàng là nữ tử mỹ mạo đoan trang yểu điệu. Nhưng trước mắt hết thảy, cũng không giống như vậy a! Vừa rồi tiểu ma nữ kia cho ta giáo huấn máu chảy đầm đìa, làm ta không dám khinh xuất định nghĩa tốt xấu người đối diện phía trước, ta cứng rắn nuốt trở về khiển trách muốn bật thốt lên. Địch không động, ta không động, địch động một cái, để cho nàng động!
"Ngươi chính là Hàn Thanh?" Nữ tử che mặt trên ghế, mở miệng lạnh nhạt hỏi, trong tay còn không quên tiếp tục chơi thanh chủy thủ rợn người kia của nàng.
"Không phải!" Ta nói như chém đinh chặt sắt, biểu tình nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, đoán chừng rất nhiều người cũng sẽ bị ta lừa gạt. Ta lại không ngốc! Nhìn các ngươi thế này, kẻ ngu mới sẽ thừa nhận bản thân là Hàn Thanh!
"Nga ~ ra là sư muội ta bắt lầm người à." Nữ tử che mặt thờ ơ chơi chủy thủ, tùy ý nói.
"Sư tỷ! Làm sao có thể! Rõ ràng chính là hắn a!" Tiểu nữ hài vô cùng cuống cuồng giải thích.
" Đúng, đúng, chính là nàng bắt lầm người. Ta đều không có nói qua ta là Hàn Thanh, nàng cứ như vậy bắt ta đi a!" Ta vội vàng khẳng định, rất sợ nàng nhận định ta là Hàn Thanh liền xong đời. Hừ! Tiểu nha đầu! Cùng ta đấu, ngươi còn non một chút!
"Nga, vậy thì thật đáng tiếc. Trừ Hàn Thanh, thứ khác chúng ta sẽ không lưu người sống. Sư muội! Động thủ!" Nữ tử che mặt đột nhiên đổi đề tài, hướng về tiểu nữ hài lạnh lùng phân phó nói.
" Vâng, sư tỷ!" Tiểu nữ hài đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo như phản ứng lại liền muốn động thủ.
Ôi thần linh ơi! Vậy cũng được sao! Ta nếu bởi vì không thừa nhận bản thân là Hàn Thanh mà để cho các ngươi giết chết thật, ta còn không khóc chết a! Coi như ngươi ác! Ta vội vàng ôm đầu nhảy bắn lên, lập tức hướng về hai nàng hét: "Chờ một chút! Chờ một chút!"
"Nga, ngươi còn có cái gì mà nói, nếu đã không phải là Hàn Thanh, vậy thì không được lãng phí thời gian của chúng ta a!" Nữ tử che mặt ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng vẫn là xuất thủ chặn lại hành động tiếp theo của tiểu nữ hài.
"Ta chính là Hàn Thanh!" Ta nhìn các nàng, một đôi mắt giận đến đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói. Ta thừa nhận, ta chính là một kẻ ngu, được chưa!
"Ngươi vừa rồi không phải nói không phải sao?" Nữ tử che mặt như cũ thờ ơ chơi chủy thủ, miễn cưỡng nói.
"Vừa rồi là cùng ngươi đùa một chút. Ta là Hàn Thanh nếu giả cho đổi!" Ta rất là căm giận nhìn các nàng nói, đem một ngụm răng trắng nhỏ cắn vang "ken két".
Nghe vậy, nữ tử che mặt cũng không cùng ta dài dòng, đoan chính tư thế ngồi, cứ như vậy đạm định nhìn ta, như muốn nhìn đến chỗ sâu trong linh hồn. Ban đầu ta còn có thể giữ vững tư thế giận dữ trừng mắt nhìn nàng, từ từ, ta cũng không khỏi bị nàng nhìn đến sợ hãi trong lòng, ta sẽ không phải gặp biến thái đi? Đại biến thái mang tiểu biến thái đi ra ngoài phát điên, vừa vặn đụng ta?! Ta đây cũng quá đen đi!
Hồi lâu, nữ tử che mặt thu hồi ánh mắt, bĩu môi một cái, phải, cho dù nàng mang khăn che mặt, ta chính là biết nàng vừa rồi tuyệt đối là quết quết miệng, đừng hỏi ta tại sao, giác quan thứ sáu cộng thêm trực giác! Nàng dường như rất thất vọng thở dài, uể oải nói: "Hóa ra Hàn Thanh cũng chỉ như vậy a! Lớn lên hình thù kỳ quái, bộ mặt gồ ghề lại không gọn gàng, quần áo còn lam lũ, một chút cũng không có phẩm vị. Thật là muốn phong độ không phong độ, muốn tướng mạo không tướng mạo a. Cũng không biết..."
Tiểu nữ hài nghe vậy, nhát gan nhìn ta một cái, len lén lui về phía sau một chút, núp ở trong góc giảm thấp cảm giác tồn tại, vẫn còn không quên nhỏ giọng phụ họa sư tỷ nàng: "Đúng thế, đúng thế!"
Ta... Ta thật là bị tức đến chết đi sống lại a! Ta có oan hay không a ta! Tốt xấu gì ta cũng là một Vương gia giàu sang phong lưu hào phóng, dáng vẻ bất phàm, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ a! Làm sao trong miệng ngươi cứ như vậy không đáng giá một đồng rồi! Ta quần áo lam lũ?! Ta hình thù kỳ quái?! Mặt ta gồ ghề?! Đầu sỏ còn không phải là sư muội ngươi sao! Những thứ này đều là nàng vừa rồi bắt ta đụng a! Một công tử thanh tú nhanh nhẹn phong độ như ta, cứ như vậy bị nàng đụng cho tàn phế, nàng không áy náy thì thôi, còn ở kia bỏ đá xuống giếng! Hu hu ~ Có còn thiên lý hay không a! Lôi Chấn Tử a, mau giúp ta bổ cặp yêu quái lớn nhỏ này đi!
(*) Lôi Chấn Tử: tên của thiên lôi trong truyện Phong Thần.
"Còn tham sống sợ chết như vậy, không có cốt khí!" Nữ tử che mặt tiếp tục liệt kê khuyết điểm của ta, cảm giác giống như đang mở đại hội phê bình vậy.
"Đúng! Hắn còn sàm sỡ ta!" Tiểu nữ hài ở trong góc nắm quả đấm nhỏ, thêm mắm thêm muối, làm cho nữ tử che mặt cũng ngạc nhiên nhìn ta.
Ta... Thật không phải như ngươi nghĩ a! Ta có thể quên đi vụ này được không? Ta sai rồi không được sao! Ta không lại ngứa tay nữa đâu! Ta không muốn sống nữa! Lôi Chấn Tử, ngươi vẫn là trực tiếp tới bổ ta đi, sạch sẽ gọn gàng cho bớt chuyện! Ta gặp phải hai thành phần biến dị nào đây a! Sư phụ phải kỳ dị bao nhiêu mới có thể dạy ra được học trò như vậy a! Hai tiểu thí hài nhà ai đây a? Chớ có ở chỗ này loạn lăn lộn, mẹ kêu các ngươi về nhà ăn cơm kìa!
Lúc ta bị các nàng sỉ vả đến kiệt sức, sống chẳng còn gì lưu luyến, đột nhiên, nữ tử che mặt quay đầu một cái, mắt sắc bén bắn về phía phương xa, hướng về tiểu nữ hài nói: "Không tốt! Hoàn Tử, người của hắn tới, chúng ta đi!"
Nói xong, còn không kịp chờ ta phản ứng lại từ trong tâm tình sa sút, liền "phạch phạch" mang tiểu nữ hài biến mất. Được! Anh Đào Tiểu Hoàn Tử, nhóc Maruko, nhớ cái mặt ngươi đấy! Ta nhìn Ảnh Nhất Ảnh Nhị chạy tới, không khỏi lệ rơi đầy mặt, bi thảm nói: "Các ngươi rốt cuộc tới rồi!"
(*) Anh Đào Tiểu Hoàn Tử: tên tiếng trung của nhóc Maruko
Ta dùng ánh mắt cùng Lệ Đao xác nhận một chút, sau khi chứng thực chung quanh quả thật không có người ẩn núp, không nhịn được phần hiếu kỳ trong lòng, đi tới bên cạnh cô bé kia, cúi người xuống, cười như một đại thúc lolicon, nói: "Tiểu cô nương a, ngươi có phải lạc đường a? Có đói không? Nếu núi này là ngươi mở, cây là ngươi trồng, vậy chúng ta lưu lại chút trái cây điểm tâm để mua đường có được hay không nha?"
"Không được!" Tiểu nữ hài rất ngạo kiều nói, nói xong còn không quên cao ngạo ngước đầu hướng sang một bên.
Nhìn gương mặt búng ra sữa khả ái gần trong gang tấc, tuy rằng cách cái khăn che mặt, nhưng không chút nào có thể ngăn cản sức dụ dỗ nàng đối ta, ta nghĩ, ta có thể là "mẫu tính đại phát " trong truyền thuyết, còn bùng phát không thể thu thập. Dĩ nhiên, tất cả mọi người có mặt, trừ Lệ Đao, mọi người đều nhìn nàng hai mắt lóe sáng. Không được, ta phải tiên hạ thủ vi cường, không thể để cho các nàng đoạt trước, ta không nhịn được hai tay ngứa ngáy, giơ tay lên muốn đi bóp một cái miếng thịt non đáng yêu trước mặt.
Lại không nghĩ một thanh âm phẫn nộ vang lên -- "Ngươi muốn làm gì?! Chẳng lẽ ngay cả ta, ngươi cũng muốn sàm sỡ sao? Đàn ông quả nhiên không có tên nào tốt!" Tiểu nữ hài rất là tức giận trợn mắt nhìn ta, hai mắt thiêu đốt hừng hực ánh lửa, ngữ khí một bộ tiểu đại nhân nói.
Gì? Sàm sỡ?! Ta... Đây là đứa nhỏ nhà nào dạy ra a! Suy nghĩ kỳ lạ như vậy, đây không phải là đem con nít dạy hư sao? Chẳng lẽ không biết cõi đời này tràn đầy ánh mặt trời tràn đầy tình yêu, vẫn luôn có người tốt sao! Trái ớt cay bọn họ không nhịn được lớn tiếng cười lên, đoán chừng trái ớt cay hàng kia còn kém lăn lộn trên đất.
Ta thu hồi cái tay cương giữa không trung, đặt ở khóe miệng làm bộ ho khan hai cái, như cũ khom lưng, ghé vào trước mặt nàng, mặt cười híp mắt nói: "Tiểu cô nương a, có muốn thúc thúc mang ngươi đi xem cá vàng hay không a? Cá vàng xinh đẹp nha!"
"Ta mới không cần ngươi dẫn ta đi nhìn cái gì cá vàng, ta ngược lại phải mang ngươi đi cho người khác nhìn xem!" Tiểu nữ hài dị thường nghiêm túc nói, trong cặp mắt kia hiện lên ánh sáng quỷ dị, không lý do làm ta rùng mình một cái.
Gặp quỷ, thật là! Ta lại không tiền đồ như vậy, bị một tiểu nha đầu hù dọa. Không có thiên lý a, có còn để cho người sống hay không nha!
Ở thời điểm tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiểu nữ hài đưa ra cánh tay tròn vo như ngó sen, xốc lên cổ áo ta vẫn ở đó ngốc lăng trước mặt nàng, cứ như vậy "phạch phạch" bay lên.
Sặc! Tình huống gì?! Đây là khinh công hay yêu thuật? Ta đây là gặp phải yêu quái, hay là gặp phải Thiên Sơn đồng lão a? Đây là muốn đem ta cưỡi mây đạp gió a? Ngươi có thể chậm một chút hay không a, chỉ nghe bên tai tiếng gió "vù vù", tốc độ quá nhanh trước mắt cái gì không thấy rõ a! Ta... Ta... Ta đặc biệt sợ độ cao a! Hu hu ~ yêu quái đại tỷ a! Ngươi muốn dẫn ta đi gặp ai? Ta còn chưa đồng ý a! Ta là gặp quỷ mới cảm thấy ngươi khả ái! Ta sai rồi không được sao? Ta không dám mang ngươi đi nhìn cá vàng nữa đâu a!
Không biết qua bao lâu, ta không biết bị bao nhiêu nhánh cây a, tảng đá a, đống đất a cái gì đó, đem y phục ta cọ nát, làm trên người, trên mặt đụng khối xanh khối đỏ, cả người ta đều đã tê dại, không còn tri giác, chỉ còn lại đau rát trên mặt. Đây đều toàn do một thân cao này ban tặng! Tiểu nha đầu này ngược lại nơi nơi chui tới chui lui dị thường linh hoạt, không gì ngăn được, nàng so với ta lùn nhiều như vậy, còn xách ta bay tới bay lui, nàng là cái đại lực thần không sai, nhưng mà, ta đây thân cao gấp đôi gấp ba so với nàng coi như bi thảm, dị thường lưu loát đụng phải những chướng ngại vật bị nàng tránh ra, một cái cũng không bỏ qua. Lúc này, ta có bao nhiêu hy vọng, ta chính là bảy chú lùn của công chúa Bạch Tuyết a, ít nhất, có thể thiếu bị khổ chút! Hu hu ~
"Kít", "Bang", "Ầm"! Ta cuối cùng yên lặng nằm ở nơi đó, không cần lại bị ngược đãi kéo đi nữa, rốt cuộc có thể lấy hơi. Nhưng mà, ma chưởng béo múp míp còn chộp trên cổ áo ta, làm trái tim thấp thỏm của ta luôn luôn chưa từng đặt xuống.
"Sư tỷ! Sư tỷ! Ngươi mau nhìn! Ta đem người mang về cho ngươi!" Tiểu nữ hài hưng phấn dị thường hướng về phía trước nói.
Trời nà! Rốt cuộc để cho ta thấy được người lớn nhà ngươi! Xem ta có hảo hảo cáo trạng ngươi hay không! Để cho người lớn nhà ngươi tử tế quản ngươi, thay ta lấy lại công đạo a! Hu hu hu ~ cái mạng nhỏ này của ta thiếu chút nữa thì giao phó ở trên tay nàng nha!
Ta quơ quơ đầu bị đụng chóng mặt, từ từ bò dậy, nhìn về bóng người phía trước -- chỉ thấy một thiếu nữ tịnh lệ toàn thân áo trắng, một tấm lụa trắng vây quanh bộ mặt, tư thế đại mã kim đao(*) ngồi ở cái ghế trước mặt. Sặc, hóa ra các ngươi mặc chính là đồng phục! Không phải tiệm quần áo nào thanh lý đi? Muốn đem hai ngươi vứt bỏ quan hệ cũng không dễ dàng a!
(*) đại mã kim đao: tư thế ngồi dạng hai chân hoặc là một chân vắt ngang vuông góc lên chân kia, nói chung là tư thế kiểu hầm hố khí thế như đàn ông.
Nếu như không phải tư thế ngồi của nàng, cùng với chủy thủ hàn quang lòe lòe chơi trên tay nàng, ta có lẽ sẽ cho rằng nàng là nữ tử mỹ mạo đoan trang yểu điệu. Nhưng trước mắt hết thảy, cũng không giống như vậy a! Vừa rồi tiểu ma nữ kia cho ta giáo huấn máu chảy đầm đìa, làm ta không dám khinh xuất định nghĩa tốt xấu người đối diện phía trước, ta cứng rắn nuốt trở về khiển trách muốn bật thốt lên. Địch không động, ta không động, địch động một cái, để cho nàng động!
"Ngươi chính là Hàn Thanh?" Nữ tử che mặt trên ghế, mở miệng lạnh nhạt hỏi, trong tay còn không quên tiếp tục chơi thanh chủy thủ rợn người kia của nàng.
"Không phải!" Ta nói như chém đinh chặt sắt, biểu tình nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, đoán chừng rất nhiều người cũng sẽ bị ta lừa gạt. Ta lại không ngốc! Nhìn các ngươi thế này, kẻ ngu mới sẽ thừa nhận bản thân là Hàn Thanh!
"Nga ~ ra là sư muội ta bắt lầm người à." Nữ tử che mặt thờ ơ chơi chủy thủ, tùy ý nói.
"Sư tỷ! Làm sao có thể! Rõ ràng chính là hắn a!" Tiểu nữ hài vô cùng cuống cuồng giải thích.
" Đúng, đúng, chính là nàng bắt lầm người. Ta đều không có nói qua ta là Hàn Thanh, nàng cứ như vậy bắt ta đi a!" Ta vội vàng khẳng định, rất sợ nàng nhận định ta là Hàn Thanh liền xong đời. Hừ! Tiểu nha đầu! Cùng ta đấu, ngươi còn non một chút!
"Nga, vậy thì thật đáng tiếc. Trừ Hàn Thanh, thứ khác chúng ta sẽ không lưu người sống. Sư muội! Động thủ!" Nữ tử che mặt đột nhiên đổi đề tài, hướng về tiểu nữ hài lạnh lùng phân phó nói.
" Vâng, sư tỷ!" Tiểu nữ hài đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo như phản ứng lại liền muốn động thủ.
Ôi thần linh ơi! Vậy cũng được sao! Ta nếu bởi vì không thừa nhận bản thân là Hàn Thanh mà để cho các ngươi giết chết thật, ta còn không khóc chết a! Coi như ngươi ác! Ta vội vàng ôm đầu nhảy bắn lên, lập tức hướng về hai nàng hét: "Chờ một chút! Chờ một chút!"
"Nga, ngươi còn có cái gì mà nói, nếu đã không phải là Hàn Thanh, vậy thì không được lãng phí thời gian của chúng ta a!" Nữ tử che mặt ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng vẫn là xuất thủ chặn lại hành động tiếp theo của tiểu nữ hài.
"Ta chính là Hàn Thanh!" Ta nhìn các nàng, một đôi mắt giận đến đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói. Ta thừa nhận, ta chính là một kẻ ngu, được chưa!
"Ngươi vừa rồi không phải nói không phải sao?" Nữ tử che mặt như cũ thờ ơ chơi chủy thủ, miễn cưỡng nói.
"Vừa rồi là cùng ngươi đùa một chút. Ta là Hàn Thanh nếu giả cho đổi!" Ta rất là căm giận nhìn các nàng nói, đem một ngụm răng trắng nhỏ cắn vang "ken két".
Nghe vậy, nữ tử che mặt cũng không cùng ta dài dòng, đoan chính tư thế ngồi, cứ như vậy đạm định nhìn ta, như muốn nhìn đến chỗ sâu trong linh hồn. Ban đầu ta còn có thể giữ vững tư thế giận dữ trừng mắt nhìn nàng, từ từ, ta cũng không khỏi bị nàng nhìn đến sợ hãi trong lòng, ta sẽ không phải gặp biến thái đi? Đại biến thái mang tiểu biến thái đi ra ngoài phát điên, vừa vặn đụng ta?! Ta đây cũng quá đen đi!
Hồi lâu, nữ tử che mặt thu hồi ánh mắt, bĩu môi một cái, phải, cho dù nàng mang khăn che mặt, ta chính là biết nàng vừa rồi tuyệt đối là quết quết miệng, đừng hỏi ta tại sao, giác quan thứ sáu cộng thêm trực giác! Nàng dường như rất thất vọng thở dài, uể oải nói: "Hóa ra Hàn Thanh cũng chỉ như vậy a! Lớn lên hình thù kỳ quái, bộ mặt gồ ghề lại không gọn gàng, quần áo còn lam lũ, một chút cũng không có phẩm vị. Thật là muốn phong độ không phong độ, muốn tướng mạo không tướng mạo a. Cũng không biết..."
Tiểu nữ hài nghe vậy, nhát gan nhìn ta một cái, len lén lui về phía sau một chút, núp ở trong góc giảm thấp cảm giác tồn tại, vẫn còn không quên nhỏ giọng phụ họa sư tỷ nàng: "Đúng thế, đúng thế!"
Ta... Ta thật là bị tức đến chết đi sống lại a! Ta có oan hay không a ta! Tốt xấu gì ta cũng là một Vương gia giàu sang phong lưu hào phóng, dáng vẻ bất phàm, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ a! Làm sao trong miệng ngươi cứ như vậy không đáng giá một đồng rồi! Ta quần áo lam lũ?! Ta hình thù kỳ quái?! Mặt ta gồ ghề?! Đầu sỏ còn không phải là sư muội ngươi sao! Những thứ này đều là nàng vừa rồi bắt ta đụng a! Một công tử thanh tú nhanh nhẹn phong độ như ta, cứ như vậy bị nàng đụng cho tàn phế, nàng không áy náy thì thôi, còn ở kia bỏ đá xuống giếng! Hu hu ~ Có còn thiên lý hay không a! Lôi Chấn Tử a, mau giúp ta bổ cặp yêu quái lớn nhỏ này đi!
(*) Lôi Chấn Tử: tên của thiên lôi trong truyện Phong Thần.
"Còn tham sống sợ chết như vậy, không có cốt khí!" Nữ tử che mặt tiếp tục liệt kê khuyết điểm của ta, cảm giác giống như đang mở đại hội phê bình vậy.
"Đúng! Hắn còn sàm sỡ ta!" Tiểu nữ hài ở trong góc nắm quả đấm nhỏ, thêm mắm thêm muối, làm cho nữ tử che mặt cũng ngạc nhiên nhìn ta.
Ta... Thật không phải như ngươi nghĩ a! Ta có thể quên đi vụ này được không? Ta sai rồi không được sao! Ta không lại ngứa tay nữa đâu! Ta không muốn sống nữa! Lôi Chấn Tử, ngươi vẫn là trực tiếp tới bổ ta đi, sạch sẽ gọn gàng cho bớt chuyện! Ta gặp phải hai thành phần biến dị nào đây a! Sư phụ phải kỳ dị bao nhiêu mới có thể dạy ra được học trò như vậy a! Hai tiểu thí hài nhà ai đây a? Chớ có ở chỗ này loạn lăn lộn, mẹ kêu các ngươi về nhà ăn cơm kìa!
Lúc ta bị các nàng sỉ vả đến kiệt sức, sống chẳng còn gì lưu luyến, đột nhiên, nữ tử che mặt quay đầu một cái, mắt sắc bén bắn về phía phương xa, hướng về tiểu nữ hài nói: "Không tốt! Hoàn Tử, người của hắn tới, chúng ta đi!"
Nói xong, còn không kịp chờ ta phản ứng lại từ trong tâm tình sa sút, liền "phạch phạch" mang tiểu nữ hài biến mất. Được! Anh Đào Tiểu Hoàn Tử, nhóc Maruko, nhớ cái mặt ngươi đấy! Ta nhìn Ảnh Nhất Ảnh Nhị chạy tới, không khỏi lệ rơi đầy mặt, bi thảm nói: "Các ngươi rốt cuộc tới rồi!"
(*) Anh Đào Tiểu Hoàn Tử: tên tiếng trung của nhóc Maruko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.