Chương 117
Hào Tuyết
26/02/2020
Khoảng thời gian trước Lạc Vân Thanh mới ở bên này mấy ngày, hiện tại lại lần nữa ở đương nhiên không xa lạ, duy nhất có điểm không được tự nhiên chính là người hầu nhà Leonard so với lúc mình tới trước kia nhiều hơn rất nhiều, nhiều đến mức ngay cả uống trà cũng có người chuyên môn đổ nước.
Đương nhiên không chỉ có cậu không được tự nhiên, làm chủ nhà Leonard cũng cảm thấy không được tự nhiên, dù sao từ khi khai giảng đến bây giờ, hắn có thể nói là rất ít về nhà, hơn nữa về nhà cơ bản cũng là vội vàng mà đến vội vàng mà đi, không có bao nhiêu cơ hội hưởng thụ cái đãi ngộ này, ngày thường cơ bản chính là ngốc tại trường học hoặc là công ty, việc của mình tự mình làm, hiện tại đột nhiên sống hưởng thụ cả người đều không tự nhiên.
"Mọi người tự đi làm việc của mình đi."
"Vâng thưa thiếu gia."
Người hầu châm trà gật gật đầu, đối với Leonard phân phó không có tỏ vẻ nghi hoặc, cũng không tỏ vẻ gì, đem ấm trà cẩn thận đặt ở trên miếng lót cách nhiệt xong liền đi tới phòng bếp hỗ trợ.
Người hầu ở nhà Horae phúc lợi tốt, hơn nữa chủ nhân giáo dưỡng cũng tốt, chưa bao giờ vô duyên vô cớ phát giận đối với người hầu, ở trong giới hào môn đông đảo có thể xem như là một lựa chọn phi thường tốt, cho nên muốn tới Horae làm người hầu cạnh tranh rất lớn, mà có thể trong hoàn cảnh nhiều người cạnh tranh như vậy trổ hết tài năng cơ hồ đều là người có trách nhiệm, hơn nữa vẫn là loại người thông minh có trách nhiệm.
Nếu tiểu chủ nhân đã mở miệng để mình rời đi, vậy bản thân nên làm gì thì làm đó đi.
Tuy hiện tại là ở Horae đại trạch, nhưng Alice và Warren lại đi công tác, cho nên toàn bộ đại trạch trừ bỏ người hầu ra cũng chỉ còn lại Leonard cùng hai người khách bọn họ.
Là vị khách nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy vườn hoa hồng lớn như vậy, Henry vẫn luôn muốn đi vào hái hai bông hoa, nhưng Lạc Vân Thanh không cho, dù sao vườn hồng này là nơi Alice yêu thích nhất.
Thiếu một hai bông hoa tuy không nhìn ra vấn đề gì, nhưng đạo lý không thể lộn xộn tới đồ vật người khác yêu thích thì cậu vẫn hiểu, cho nên mặc kệ Leonard nói như thế nào cậu cũng không cho Henry đi hái hoa hồng.
Nhưng Henry cũng chỉ là trẻ con, cảm thấy hoa hồng đẹp nên muốn hái thôi, nhìn lâu rồi lực chú ý cũng bị những thứ khác rời đi.
Rung đùi đắc ý quan sát hoàn cảnh bốn phía, Henry thấy bên cạnh vườn hồng cư nhiên có một con ngựa gỗ nhỏ lập tức chạy nhanh tới, bình tĩnh nhìn nó vài cái, xác định là nó vô hại sau đó cả người lung lay bò lên, chờ Lạc Vân Thanh phát hiện thì nhóc đã một người ở bên kia chơi đến sảng khoái.
Bỏ xuống bình tưới trong tay, Lạc Vân Thanh mang theo vẻ mặt đầy bất đắc dĩ đi tới trước mặt nhóc, nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của nhóc, lập tức không biết phải nói gì mới được. Nghĩ nghĩ, cuối cùng bắt tay đặt lên một tai của Henry, làm bộ muốn nhéo lỗ tai nhóc nói: "Sao vừa không thấy một cái em đã chạy tới chỗ này rồi?"
Hơn nữa hai mắt còn tinh như vậy, một lát liền tìm thấy con ngựa gỗ nhỏ này.
Ngẩng đầu nhìn cậu một cái, có chơi Henry còn sợ cái gì? Đùa à, nhóc không chỉ không sợ còn tưởng Lạc Vân Thanh đang chơi với nhóc, vươn một bàn tay béo múp bắt lấy tay cậu bật cười khanh khách.
Nhưng nào biết vui quá hóa buồn, nghiêng đầu nghiêng thân khiến cho trọng tâm dời đi, con ngựa nhỏ "bang" một cái đổ.
Lạc Vân Thanh trong lòng lộp bộp một chút, sợ tới mức phản xạ có điều kiện vươn tay ra, đáng tiếc gì cũng không đỡ được, Henry cả người ngốc ngốc ngã trên mặt đất.
Qua một hồi lâu, mới "Oa......" một tiếng khóc ra.
Nghe được tiếng khóc Lạc Vân Thanh nói năng lộn xộn hỏi: "Ngoan ngoan, Henry em bị đau chỗ nào? Có chỗ nào bị đau?"
"Oa...... Oa oa oa...... Oa oa......"
Đang mải khóc Henry không nghe được Lạc Vân Thanh hỏi chuyện, chỉ biết cái trán của mình đau đau, hơn nữa càng ngày càng đau.
Không có được câu trả lời Lạc Vân Thanh một phen đem Henry bế lên, cẩn thận kiểm tra hồi lâu mới phát hiện thì ra là cái trán bên kia bị sưng lên một cục nhỏ.
Nhìn đứa nhỏ khóc nháo không ngừng, Lạc Vân Thanh một bên "phù phù" thổi cho nhóc, một bên dỗ dành nói: "Ngoan, ngoan, không khóc, không khóc, Vân Thanh ca ca thổi một chút là hết đau."
Kỳ thực cũng chỉ là bị ngã giật mình, bằng không loại sưng lên một cục nhỏ này đối với Henry chắc nịch mà nói căn bản không là vấn đề gì, với nhóc mà nói, ngày thường nghiêng ngả lảo đảo ngã vài cái cục nhỏ xanh tím cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Henry vẫn là lần đầu tiên đột ngột bị ngã xuống, chưa phản ứng kịp liền khóc, nên vốn dĩ không thích khóc nhè được Lạc Vân Thanh dỗ dành một chút liền nín, sau đó nước mắt lưng tròng ngón tay chỉ vào lưng ngựa tiếp tục muốn chơi.
Lạc Vân Thanh có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể để nhóc tiếp tục chơi!
Chỉ là lần này cậu cũng không dám đi xa, cùng Leonard vừa chạy tới hai người đứng bên cạnh nhìn nhóc chơi.
Đã sớm quên đau Henry đắc ý cười cười, thấy có người xem mình biểu diễn, càng nỗ lực tăng lớn biên độ đong đưa của cơ thể, chơi cứ gọi là vui vẻ hết sức, tận đến khi ăn cơm mới đồng ý dừng lại.
Nhưng chờ tới khi cơm nước xong lại ồn ào muốn ra ngoài chơi, đem ngựa nhỏ vừa mới chơi vui vẻ hoàn toàn vứt ra sau đầu.
"Em muốn đi chơi, anh dẫn em đi nhé." Kéo kéo ống tay áo Lạc Vân Thanh, Henry mở to đôi mắt tròn xoe vô tội của mình nhìn Lạc Vân Thanh.
Là một cậu bạn nhỏ rất có ánh mắt, Henry liếc mắt một cái liền nhìn ra ở đây ai mới là đứng đầu chuỗi thức ăn (ý chỉ là người nắm quyền ấy)! Tuy rằng nơi này là nhà Leonard ca ca, nhưng vô dụng giống như mình cầu xin ba ba, Henry nhận định cầu xin Leonard ca ca cũng vô dụng như vậy, phải có Vân Thanh ca ca đồng ý mới được, cho nên muốn đi chơi đều là quấn lấy Lạc Vân Thanh.
"Em muốn đi chơi ở đâu?" Lạc Vân Tanh không đáp ứng cũng không từ chối, chỉ hỏi nhóc muốn đi chơi ở đâu.
Là một đứa trẻ tràn đầy tinh lực, Henry có thể an an ổn ổn ở chỗ này ngốc một buổi sáng lại còn không ồn không nháo đã khiến Lạc Vân Thanh cảm thấy thật thần kỳ không dám yêu cầu gì thêm.
Phải biết là trẻ con ở tinh cầu Nông Nghiệp thường xuyên chạy nhảy, mỗi đứa đều rất hiếu động.
"Em muốn đi công viên trò chơi."
"Công viên trò chơi? Ngày hôm qua không phải Henry đã đi rồi sao? Còn muốn đi lại nữa à?"
"Vâng vâng vâng vâng...em còn muốn đi, em còn rất nhiều thứ chưa có chơi."
Nhìn Henry mãnh liệt gật đầu còn có thần sắc vương vấn trên khuôn mặt nhỏ, Lạc Vân Thanh trầm ngâm một lát rồi vẫn đồng ý.
Dù sao trẻ nhỏ có đứa nào là không thích đi công viên trò chơi chứ? Hơn nữa Henry còn là một đứa nhỏ hiếu động hoạt bát đến từ tinh cầu Nông nghiệp, muốn đi công viên trò chơi thêm lần nữa cũng không phải quá bình thường sao.
"Vậy chúng ta giao hẹn trước, hôm nay chỉ có thể đi công viên chơi nửa ngày, tới buổi tối phải ngoan ngoãn trở về, sau đó ngày mai chúng ta liền phải về chỗ ba và mẹ em nhé."
"Vâng." Henry lên tiếng đáp ứng phi thường cao hứng.
"Chỉ có nửa ngày nha, chính là ăn cơm xong đến buổi tối phải trở về đấy." Thấy Henry đáp ứng nhanh như vậy, Lạc Vân Thanh sợ nhóc không hiểu, lại nói với nhóc một lần.
"Chúng ta buổi tối đi ăn heo nhỏ, ngựa nhỏ, sau đó lại trở về?"Henry nghiêng đầu suy nghĩ tới đồ vật ăn ngày hôm qua.
"Đúng vậy."
Vừa nói Lạc Vân Thanh vừa mang ý cười bên khóe miệng nhìn Leonard một cái, cậu có biết tới sự tích "cao nhân ăn đầu".
"Được được được, em muốn đi."
"......"
"Vậy em ngoan ngoãn chơi một mình một chút, lát nữa liền đi."
"Đợi lát nữa là bao lâu?"
"Chính là đợi lát nữa."
"......"
"Nga."
Nghe thấy câu trả lời này Henry lười biếng nằm xoài lên ghế sô fa lớn, nắm lấy hai cái chân ngắn nhỏ của mình nhàm chán tự chơi một mình.
"Em không đi xỏ giầy sao?" Thấy đứa nhỏ còn đang tự chơi hăng say, Lạc Vân Thanh tò mò hỏi.
Vừa rồi không phải còn rất muốn nhanh đi sao? Sao lập tức lại thay đổi thái độ rồi?
Nghe được Lạc Vân Thanh hỏi, Henry quay đầu, gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, bĩu môi nói: "Đi giày ra ngoài nhưng đợi lát nữa rất là lâu, lúc trước mẹ nói đợi lát nữa, sau đó em chờ, em đợi, đợi rất lâu rất lâu, chờ đến đến tận lúc em ngủ quên đi mất sau đó tỉnh lại mới đi."
Không nên trách Henry nghĩ như vậy, đơn giản là nhóc học được "đợi lát nữa" trên người mẹ nhóc là một quá trình thực dày vò.
Nghe đến đó, Lạc Vân Thanh cười cười, đi qua sờ sờ đầu nhóc: "Không cần lâu như vậy đâu, Henry hiện tại có thể đi xỏ giày, chờ xỏ xong chúng ta liền đi."
Xỏ xong giày liền đi? Vậy còn chờ gì nữa?
Henry ánh mắt sáng ngời, đột nhiên đứng lên "bịch bịch" chạy đến cạnh tủ giày, tiểu thân thể mập mạp ngồi bệt xuống đất vươn ra bàn chân nhỏ tự mình đi giày.
Vì đại trạch Horae cả năm đều sử dụng hệ thống ổn định nhiệt độ tốt nhất, hơn nữa người hầu mỗi ngày đều quét tước biệt thự, cho nên cho dù là sàn nhà cũng vẫn sạch sẽ ấm áp, vì vậy hai người cũng không chạy tới giúp đỡ Henry, ngược lại để Henry tự mình đi giày, còn mình thì đi lên thay quần áo ra ngoài.
Vì hôm qua hai người bị nhận ra, hôm nay không muốn bị nhận ra nữa nên Lạc Vân Thanh và Leonard đều quàng một cái khăn cổ hơi mỏng, tác dụng không phải là che gió mà là che mặt, lại đội lên đầu cái mũ tình nhân thời thượng, khiến cho bọn họ thoạt nhìn không gây chú ý nhưng lại rất đẹp đôi.
Cải trang xong hai người mang theo Henry đang đứng ở cửa trông mòn con mắt lên xe huyền phù.
..................
Không biết có phải do có may mắn của Lạc Vân Thanh thêm vào hay không, công viên trò chơi ngày hôm qua còn chưa có tổ chức sự kiện, cố tình hôm nay cậu tới liền bắt đầu tổ chức sự kiện.
Chỉ cần ở trong công viên tùy ý tiêu phí hết 500 đồng Liên bang (tính cả vé vào cửa) liền có thể được tặng miễn phí một con thú bông, tiêu phí hết 1000 đồng Liên bang có thể tham dự một lần rút thăm trúng thưởng, phần thưởng phong phú cái gì cần có đều có, không chỉ có tiền mặt, thú bông, trò chơi khó mua vé ở công viên giải trí còn có sản phẩm điện tử, voucher mỹ thực, mô hình nhân vật cổ tích, phần ăn du lịch gia đình, mô hình sản phẩm mini v.v...
Đương nhiên đối với các bạn nhỏ mà nói, tất cả phần thưởng đều là hư vô, siêu đại thú bông giải nhì và mô hình nhân vật cổ tích tinh mỹ mới là thứ mà bọn chúng muốn nhất.
Khi nhìn thấy những mô hình, các món đồ chơi và thú bông đó xếp thành hàng rậm rạp một mặt tường, tất cả các bạn nhỏ đều nhịn không được thét lên chói tai, cũng không muốn vào công viên trò chơi, ngoan ngoãn ngước mắt trông mong nhìn mấy thứ kia, có đứa ngang bướng còn nằm ra đất ăn vạ không nói nổi.
Henry cũng là như thế, từ xa liền thấy thú bông mình muốn, ánh mắt trông mong nhìn Lạc Vân Thanh.
Vé vào công viên trò chơi, vé vào cửa lâu đài kỳ ảo còn có tiền đặt cọc ở nhà ăn của ba người bọn họ cộng vào cũng hơn 1000 đồng Liên bang, nếu có thể rút thăm trúng trưởng vậy Lạc Vân Thanh cũng không quan tâm là rút sớm hay rút muộn.
Vì thế nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng kia của Henry, bàn tay vung lên, ba người cùng đi xếp hàng.
Người của công viên trò chơi làm việc rất hiệu suất, có lẽ do thân kinh bách chiến, đội ngũ trước mặt Lạc Vân Thanh rõ ràng dài như vậy, nhưng tới phiên bọn họ rút thăm trúng thưởng còn chưa tới 15 phút.
"....."
"Chào các vị, căn cứ mức tiêu phí của các vị, các vị có một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng, mời nhìn cái nút cùng màn hình bên này, đợi lát nữa màn hình khen thưởng bắt đầu hoạt động ngài liền có thể ấn cái nút, đến lúc đó màn hình dừng lại ở phần thưởng nào thì đó chính là phần thưởng mà ngài rút thăm được."
"Xin hỏi các vị tự rút hay là để bạn nhỏ này tới rút?"
Vốn dĩ Lạc Vân Thanh muốn cho Henry rút, nào biết Henry nghe được hai chữ rút thăm trúng thưởng lập tức vỗ vỗ ngực Lạc Vân Thanh, tự hào nói: "Vân Thanh ca ca rút, rút giải thưởng lớn."
"Henry không muốn rút sao?"
"Không cần, Henry không rút thăm trúng thưởng, Henry chỉ có thể rút khăn giấy." Henry bé nhỏ bĩu môi, hiển nhiên đối với vận khí của mình không ôm hy vọng.
"Có lẽ lần này sẽ không nha, thử một chút?"
"Không cần, muốn Vân Thanh ca ca rút."
"......"
Nếu khuyên bảo không được, Lạc Vân Thanh chỉ có thể tự mình ra trận, thời điểm màn hình nhảy nhảy chớp chớp, Lạc Vân Thanh tùy ý nhìn một chút, phát hiện phần thưởng rất không tồi, đặc biệt là thú bông cùng mô hình, hai loại phần thưởng này rất nhiều.
Vừa lúc Henry cũng chính là mắt thèm hai loại này!
Lạc Vân Thanh nhìn một chút, phát hiện hiện tại mũi tên vẫn luôn chuyển đổi giữa thú bông và mô hình, vội vàng ấn một chút.
"Đăng đăng...... Đăng...... Tạp......"
Khi cậu ấn nút mũi tên phần thưởng dừng lại, một tiếng "tạp" cuối cùng vang lên xoát ra một cái "giải đặc biệt" trước nay cậu chưa từng thấy qua.
Phần thưởng này vừa xuất hiện, nhân viên công tác kinh ngạc nhìn bọn họ vài lần, sau đó vui sướng nói với bọn họ: "Chúc mừng, chúc mừng, các vị thật sự quá may mắn, chúc mừng các vị đạt được giải đặc biệt của hoạt động lần này-- Một chuyến du lịch tới tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 trong vòng 1 tháng bao ăn ở trị giá 50.000 đồng Liên bang."
Người xung quanh: Oa.....
Tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1?
Lạc Vân Thanh & Leonard & Henry:???
Đương nhiên không chỉ có cậu không được tự nhiên, làm chủ nhà Leonard cũng cảm thấy không được tự nhiên, dù sao từ khi khai giảng đến bây giờ, hắn có thể nói là rất ít về nhà, hơn nữa về nhà cơ bản cũng là vội vàng mà đến vội vàng mà đi, không có bao nhiêu cơ hội hưởng thụ cái đãi ngộ này, ngày thường cơ bản chính là ngốc tại trường học hoặc là công ty, việc của mình tự mình làm, hiện tại đột nhiên sống hưởng thụ cả người đều không tự nhiên.
"Mọi người tự đi làm việc của mình đi."
"Vâng thưa thiếu gia."
Người hầu châm trà gật gật đầu, đối với Leonard phân phó không có tỏ vẻ nghi hoặc, cũng không tỏ vẻ gì, đem ấm trà cẩn thận đặt ở trên miếng lót cách nhiệt xong liền đi tới phòng bếp hỗ trợ.
Người hầu ở nhà Horae phúc lợi tốt, hơn nữa chủ nhân giáo dưỡng cũng tốt, chưa bao giờ vô duyên vô cớ phát giận đối với người hầu, ở trong giới hào môn đông đảo có thể xem như là một lựa chọn phi thường tốt, cho nên muốn tới Horae làm người hầu cạnh tranh rất lớn, mà có thể trong hoàn cảnh nhiều người cạnh tranh như vậy trổ hết tài năng cơ hồ đều là người có trách nhiệm, hơn nữa vẫn là loại người thông minh có trách nhiệm.
Nếu tiểu chủ nhân đã mở miệng để mình rời đi, vậy bản thân nên làm gì thì làm đó đi.
Tuy hiện tại là ở Horae đại trạch, nhưng Alice và Warren lại đi công tác, cho nên toàn bộ đại trạch trừ bỏ người hầu ra cũng chỉ còn lại Leonard cùng hai người khách bọn họ.
Là vị khách nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy vườn hoa hồng lớn như vậy, Henry vẫn luôn muốn đi vào hái hai bông hoa, nhưng Lạc Vân Thanh không cho, dù sao vườn hồng này là nơi Alice yêu thích nhất.
Thiếu một hai bông hoa tuy không nhìn ra vấn đề gì, nhưng đạo lý không thể lộn xộn tới đồ vật người khác yêu thích thì cậu vẫn hiểu, cho nên mặc kệ Leonard nói như thế nào cậu cũng không cho Henry đi hái hoa hồng.
Nhưng Henry cũng chỉ là trẻ con, cảm thấy hoa hồng đẹp nên muốn hái thôi, nhìn lâu rồi lực chú ý cũng bị những thứ khác rời đi.
Rung đùi đắc ý quan sát hoàn cảnh bốn phía, Henry thấy bên cạnh vườn hồng cư nhiên có một con ngựa gỗ nhỏ lập tức chạy nhanh tới, bình tĩnh nhìn nó vài cái, xác định là nó vô hại sau đó cả người lung lay bò lên, chờ Lạc Vân Thanh phát hiện thì nhóc đã một người ở bên kia chơi đến sảng khoái.
Bỏ xuống bình tưới trong tay, Lạc Vân Thanh mang theo vẻ mặt đầy bất đắc dĩ đi tới trước mặt nhóc, nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của nhóc, lập tức không biết phải nói gì mới được. Nghĩ nghĩ, cuối cùng bắt tay đặt lên một tai của Henry, làm bộ muốn nhéo lỗ tai nhóc nói: "Sao vừa không thấy một cái em đã chạy tới chỗ này rồi?"
Hơn nữa hai mắt còn tinh như vậy, một lát liền tìm thấy con ngựa gỗ nhỏ này.
Ngẩng đầu nhìn cậu một cái, có chơi Henry còn sợ cái gì? Đùa à, nhóc không chỉ không sợ còn tưởng Lạc Vân Thanh đang chơi với nhóc, vươn một bàn tay béo múp bắt lấy tay cậu bật cười khanh khách.
Nhưng nào biết vui quá hóa buồn, nghiêng đầu nghiêng thân khiến cho trọng tâm dời đi, con ngựa nhỏ "bang" một cái đổ.
Lạc Vân Thanh trong lòng lộp bộp một chút, sợ tới mức phản xạ có điều kiện vươn tay ra, đáng tiếc gì cũng không đỡ được, Henry cả người ngốc ngốc ngã trên mặt đất.
Qua một hồi lâu, mới "Oa......" một tiếng khóc ra.
Nghe được tiếng khóc Lạc Vân Thanh nói năng lộn xộn hỏi: "Ngoan ngoan, Henry em bị đau chỗ nào? Có chỗ nào bị đau?"
"Oa...... Oa oa oa...... Oa oa......"
Đang mải khóc Henry không nghe được Lạc Vân Thanh hỏi chuyện, chỉ biết cái trán của mình đau đau, hơn nữa càng ngày càng đau.
Không có được câu trả lời Lạc Vân Thanh một phen đem Henry bế lên, cẩn thận kiểm tra hồi lâu mới phát hiện thì ra là cái trán bên kia bị sưng lên một cục nhỏ.
Nhìn đứa nhỏ khóc nháo không ngừng, Lạc Vân Thanh một bên "phù phù" thổi cho nhóc, một bên dỗ dành nói: "Ngoan, ngoan, không khóc, không khóc, Vân Thanh ca ca thổi một chút là hết đau."
Kỳ thực cũng chỉ là bị ngã giật mình, bằng không loại sưng lên một cục nhỏ này đối với Henry chắc nịch mà nói căn bản không là vấn đề gì, với nhóc mà nói, ngày thường nghiêng ngả lảo đảo ngã vài cái cục nhỏ xanh tím cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Henry vẫn là lần đầu tiên đột ngột bị ngã xuống, chưa phản ứng kịp liền khóc, nên vốn dĩ không thích khóc nhè được Lạc Vân Thanh dỗ dành một chút liền nín, sau đó nước mắt lưng tròng ngón tay chỉ vào lưng ngựa tiếp tục muốn chơi.
Lạc Vân Thanh có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể để nhóc tiếp tục chơi!
Chỉ là lần này cậu cũng không dám đi xa, cùng Leonard vừa chạy tới hai người đứng bên cạnh nhìn nhóc chơi.
Đã sớm quên đau Henry đắc ý cười cười, thấy có người xem mình biểu diễn, càng nỗ lực tăng lớn biên độ đong đưa của cơ thể, chơi cứ gọi là vui vẻ hết sức, tận đến khi ăn cơm mới đồng ý dừng lại.
Nhưng chờ tới khi cơm nước xong lại ồn ào muốn ra ngoài chơi, đem ngựa nhỏ vừa mới chơi vui vẻ hoàn toàn vứt ra sau đầu.
"Em muốn đi chơi, anh dẫn em đi nhé." Kéo kéo ống tay áo Lạc Vân Thanh, Henry mở to đôi mắt tròn xoe vô tội của mình nhìn Lạc Vân Thanh.
Là một cậu bạn nhỏ rất có ánh mắt, Henry liếc mắt một cái liền nhìn ra ở đây ai mới là đứng đầu chuỗi thức ăn (ý chỉ là người nắm quyền ấy)! Tuy rằng nơi này là nhà Leonard ca ca, nhưng vô dụng giống như mình cầu xin ba ba, Henry nhận định cầu xin Leonard ca ca cũng vô dụng như vậy, phải có Vân Thanh ca ca đồng ý mới được, cho nên muốn đi chơi đều là quấn lấy Lạc Vân Thanh.
"Em muốn đi chơi ở đâu?" Lạc Vân Tanh không đáp ứng cũng không từ chối, chỉ hỏi nhóc muốn đi chơi ở đâu.
Là một đứa trẻ tràn đầy tinh lực, Henry có thể an an ổn ổn ở chỗ này ngốc một buổi sáng lại còn không ồn không nháo đã khiến Lạc Vân Thanh cảm thấy thật thần kỳ không dám yêu cầu gì thêm.
Phải biết là trẻ con ở tinh cầu Nông Nghiệp thường xuyên chạy nhảy, mỗi đứa đều rất hiếu động.
"Em muốn đi công viên trò chơi."
"Công viên trò chơi? Ngày hôm qua không phải Henry đã đi rồi sao? Còn muốn đi lại nữa à?"
"Vâng vâng vâng vâng...em còn muốn đi, em còn rất nhiều thứ chưa có chơi."
Nhìn Henry mãnh liệt gật đầu còn có thần sắc vương vấn trên khuôn mặt nhỏ, Lạc Vân Thanh trầm ngâm một lát rồi vẫn đồng ý.
Dù sao trẻ nhỏ có đứa nào là không thích đi công viên trò chơi chứ? Hơn nữa Henry còn là một đứa nhỏ hiếu động hoạt bát đến từ tinh cầu Nông nghiệp, muốn đi công viên trò chơi thêm lần nữa cũng không phải quá bình thường sao.
"Vậy chúng ta giao hẹn trước, hôm nay chỉ có thể đi công viên chơi nửa ngày, tới buổi tối phải ngoan ngoãn trở về, sau đó ngày mai chúng ta liền phải về chỗ ba và mẹ em nhé."
"Vâng." Henry lên tiếng đáp ứng phi thường cao hứng.
"Chỉ có nửa ngày nha, chính là ăn cơm xong đến buổi tối phải trở về đấy." Thấy Henry đáp ứng nhanh như vậy, Lạc Vân Thanh sợ nhóc không hiểu, lại nói với nhóc một lần.
"Chúng ta buổi tối đi ăn heo nhỏ, ngựa nhỏ, sau đó lại trở về?"Henry nghiêng đầu suy nghĩ tới đồ vật ăn ngày hôm qua.
"Đúng vậy."
Vừa nói Lạc Vân Thanh vừa mang ý cười bên khóe miệng nhìn Leonard một cái, cậu có biết tới sự tích "cao nhân ăn đầu".
"Được được được, em muốn đi."
"......"
"Vậy em ngoan ngoãn chơi một mình một chút, lát nữa liền đi."
"Đợi lát nữa là bao lâu?"
"Chính là đợi lát nữa."
"......"
"Nga."
Nghe thấy câu trả lời này Henry lười biếng nằm xoài lên ghế sô fa lớn, nắm lấy hai cái chân ngắn nhỏ của mình nhàm chán tự chơi một mình.
"Em không đi xỏ giầy sao?" Thấy đứa nhỏ còn đang tự chơi hăng say, Lạc Vân Thanh tò mò hỏi.
Vừa rồi không phải còn rất muốn nhanh đi sao? Sao lập tức lại thay đổi thái độ rồi?
Nghe được Lạc Vân Thanh hỏi, Henry quay đầu, gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, bĩu môi nói: "Đi giày ra ngoài nhưng đợi lát nữa rất là lâu, lúc trước mẹ nói đợi lát nữa, sau đó em chờ, em đợi, đợi rất lâu rất lâu, chờ đến đến tận lúc em ngủ quên đi mất sau đó tỉnh lại mới đi."
Không nên trách Henry nghĩ như vậy, đơn giản là nhóc học được "đợi lát nữa" trên người mẹ nhóc là một quá trình thực dày vò.
Nghe đến đó, Lạc Vân Thanh cười cười, đi qua sờ sờ đầu nhóc: "Không cần lâu như vậy đâu, Henry hiện tại có thể đi xỏ giày, chờ xỏ xong chúng ta liền đi."
Xỏ xong giày liền đi? Vậy còn chờ gì nữa?
Henry ánh mắt sáng ngời, đột nhiên đứng lên "bịch bịch" chạy đến cạnh tủ giày, tiểu thân thể mập mạp ngồi bệt xuống đất vươn ra bàn chân nhỏ tự mình đi giày.
Vì đại trạch Horae cả năm đều sử dụng hệ thống ổn định nhiệt độ tốt nhất, hơn nữa người hầu mỗi ngày đều quét tước biệt thự, cho nên cho dù là sàn nhà cũng vẫn sạch sẽ ấm áp, vì vậy hai người cũng không chạy tới giúp đỡ Henry, ngược lại để Henry tự mình đi giày, còn mình thì đi lên thay quần áo ra ngoài.
Vì hôm qua hai người bị nhận ra, hôm nay không muốn bị nhận ra nữa nên Lạc Vân Thanh và Leonard đều quàng một cái khăn cổ hơi mỏng, tác dụng không phải là che gió mà là che mặt, lại đội lên đầu cái mũ tình nhân thời thượng, khiến cho bọn họ thoạt nhìn không gây chú ý nhưng lại rất đẹp đôi.
Cải trang xong hai người mang theo Henry đang đứng ở cửa trông mòn con mắt lên xe huyền phù.
..................
Không biết có phải do có may mắn của Lạc Vân Thanh thêm vào hay không, công viên trò chơi ngày hôm qua còn chưa có tổ chức sự kiện, cố tình hôm nay cậu tới liền bắt đầu tổ chức sự kiện.
Chỉ cần ở trong công viên tùy ý tiêu phí hết 500 đồng Liên bang (tính cả vé vào cửa) liền có thể được tặng miễn phí một con thú bông, tiêu phí hết 1000 đồng Liên bang có thể tham dự một lần rút thăm trúng thưởng, phần thưởng phong phú cái gì cần có đều có, không chỉ có tiền mặt, thú bông, trò chơi khó mua vé ở công viên giải trí còn có sản phẩm điện tử, voucher mỹ thực, mô hình nhân vật cổ tích, phần ăn du lịch gia đình, mô hình sản phẩm mini v.v...
Đương nhiên đối với các bạn nhỏ mà nói, tất cả phần thưởng đều là hư vô, siêu đại thú bông giải nhì và mô hình nhân vật cổ tích tinh mỹ mới là thứ mà bọn chúng muốn nhất.
Khi nhìn thấy những mô hình, các món đồ chơi và thú bông đó xếp thành hàng rậm rạp một mặt tường, tất cả các bạn nhỏ đều nhịn không được thét lên chói tai, cũng không muốn vào công viên trò chơi, ngoan ngoãn ngước mắt trông mong nhìn mấy thứ kia, có đứa ngang bướng còn nằm ra đất ăn vạ không nói nổi.
Henry cũng là như thế, từ xa liền thấy thú bông mình muốn, ánh mắt trông mong nhìn Lạc Vân Thanh.
Vé vào công viên trò chơi, vé vào cửa lâu đài kỳ ảo còn có tiền đặt cọc ở nhà ăn của ba người bọn họ cộng vào cũng hơn 1000 đồng Liên bang, nếu có thể rút thăm trúng trưởng vậy Lạc Vân Thanh cũng không quan tâm là rút sớm hay rút muộn.
Vì thế nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng kia của Henry, bàn tay vung lên, ba người cùng đi xếp hàng.
Người của công viên trò chơi làm việc rất hiệu suất, có lẽ do thân kinh bách chiến, đội ngũ trước mặt Lạc Vân Thanh rõ ràng dài như vậy, nhưng tới phiên bọn họ rút thăm trúng thưởng còn chưa tới 15 phút.
"....."
"Chào các vị, căn cứ mức tiêu phí của các vị, các vị có một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng, mời nhìn cái nút cùng màn hình bên này, đợi lát nữa màn hình khen thưởng bắt đầu hoạt động ngài liền có thể ấn cái nút, đến lúc đó màn hình dừng lại ở phần thưởng nào thì đó chính là phần thưởng mà ngài rút thăm được."
"Xin hỏi các vị tự rút hay là để bạn nhỏ này tới rút?"
Vốn dĩ Lạc Vân Thanh muốn cho Henry rút, nào biết Henry nghe được hai chữ rút thăm trúng thưởng lập tức vỗ vỗ ngực Lạc Vân Thanh, tự hào nói: "Vân Thanh ca ca rút, rút giải thưởng lớn."
"Henry không muốn rút sao?"
"Không cần, Henry không rút thăm trúng thưởng, Henry chỉ có thể rút khăn giấy." Henry bé nhỏ bĩu môi, hiển nhiên đối với vận khí của mình không ôm hy vọng.
"Có lẽ lần này sẽ không nha, thử một chút?"
"Không cần, muốn Vân Thanh ca ca rút."
"......"
Nếu khuyên bảo không được, Lạc Vân Thanh chỉ có thể tự mình ra trận, thời điểm màn hình nhảy nhảy chớp chớp, Lạc Vân Thanh tùy ý nhìn một chút, phát hiện phần thưởng rất không tồi, đặc biệt là thú bông cùng mô hình, hai loại phần thưởng này rất nhiều.
Vừa lúc Henry cũng chính là mắt thèm hai loại này!
Lạc Vân Thanh nhìn một chút, phát hiện hiện tại mũi tên vẫn luôn chuyển đổi giữa thú bông và mô hình, vội vàng ấn một chút.
"Đăng đăng...... Đăng...... Tạp......"
Khi cậu ấn nút mũi tên phần thưởng dừng lại, một tiếng "tạp" cuối cùng vang lên xoát ra một cái "giải đặc biệt" trước nay cậu chưa từng thấy qua.
Phần thưởng này vừa xuất hiện, nhân viên công tác kinh ngạc nhìn bọn họ vài lần, sau đó vui sướng nói với bọn họ: "Chúc mừng, chúc mừng, các vị thật sự quá may mắn, chúc mừng các vị đạt được giải đặc biệt của hoạt động lần này-- Một chuyến du lịch tới tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 trong vòng 1 tháng bao ăn ở trị giá 50.000 đồng Liên bang."
Người xung quanh: Oa.....
Tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1?
Lạc Vân Thanh & Leonard & Henry:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.