Chương 139
Hào Tuyết
13/04/2020
Trên mặt Yuri mang theo tươi cười gọi một chiếc xe huyền phù chở các bà về nhà.
Nhìn đám rau củ xung quanh nàng cao hứng phấn chấn nói với hai người bạn thân của mình: "Hai người các cậu tới cũng thật đúng lúc, bằng không tôi cũng không đoạt được nhiều đồ như vậy."
Nghe xong Yuri nói "may mắn", A Mạn tỏ vẻ không thể hiểu được: "Yuri bà mua nhiều rau củ như vậy làm gì?"
Lúc trước khi tranh mua hàng bà còn chưa cảm thấy gì, nhưng hiện tại bình tĩnh lại liền đau đầu, nhìn nhiều rau củ như vậy, bà cảm thấy cho dù có thùng giữ tươi có lẽ cũng sẽ phải vứt đi rất nhiều, dù sao nhiều đồ vật như vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng ăn không hết đi?
"Để ăn chứ làm gì." Yuri đúng lý hợp tình trả lời.
A Mạn & A Vân: "......" Này có thể ăn hết sao?
Thấy ánh mắt không tin của hai người bạn thân, Yuri nhịn không được giải thích: "Các bà yên tâm đi, thật sự có thể ăn hết, bà đừng thấy rau củ nhiều như vậy, kỳ thực nấu chín sẽ hụt đi rất nhiều, có lẽ còn chưa đủ cho ba người chúng ta ăn một tuần đâu."
Hai người ngẫm lại cũng phải, rau củ sau khi nấu chín đũng là không còn nhiều lắm, ăn nhiều rau củ, ăn ít cơm đi một chút, trong một tuần có lẽ sẽ ăn hết đám rau củ này cũng nên?
Nhưng nào biết chờ tới khi ăn cơm, các bà mới biết bản thân có bao nhiêu ngây thơ, còn đòi một tuần nữa, với cái lượng cơm ăn này của các bà có lẽ đám rau củ này nhiều nhất chống đỡ được chưa tới ba ngày đâu....
"Yuri bà cũng thật là, lúc ấy tranh mua nên nói chúng tôi mua nhiều một chút, hiện tại chút rau củ này ba người chúng ta sao đủ ăn đây."
"Đúng vậy, hơn nữa rau củ này cũng thật ngon, đây vẫn là rau củ lần đầu tiên tôi ăn thấy ngon như vậy đấy, hoài nghi lúc trước những thứ mình ăn đều là cỏ."
"Tôi hiện tại đã hiểu vì sao cậu tới trấn nhỏ Vân Quế lại không muốn quay về rồi, thì ra một người trốn ở đây ăn mảnh."
"....."
Yuri cười dịu dàng nghe hai người bạn thân "lên án" mình lại một chút cũng không thấy tức giận, ngược lại đắc ý dào dạt bắt đầu khoe ra: "Các bà cảm thấy rau củ này chính là cực phẩm? Ai u... vậy các bà cũng thật đúng là không có gặp qua rồi!"
"Tôi nói cho hai người biết, vừa rồi khi đi mua rau của có thấy cái đăng vân thê kia không? Bên trên chính là Phúc trang, những rau củ này chính là Phúc trang trồng ra, đương nhiên quan trọng nhất chính là chủ nhân Phúc trang nấu ăn đặc biệt ngon, dùng rau củ này tạo ra món ăn đó mới gọi là cực phẩm, nhưng mà tôi chỉ mới được ăn có hai lần."
Nấu ăn đặc biệt ngon?
Hai người nhìn nhau, nhịn không được ở trong lòng nghĩ rốt cuộc là nấu ăn ngon cỡ nào, dù sao miệng bạn thân của mình có bao nhiêu kén chọn các bà đều biết, có thể từ miệng nàng nghe được một câu lời hay thật không dễ dàng, huống chi cái này cũng không phải lời hay, mà là khen ngợi.
A Vân: "Thật hay giả?"
A Mạn: "Khi nào có rảnh mang chúng tôi đi ăn một bữa nhé?"
Còn mang các bà đi theo nữa, bản thân tôi cũng muốn đi ăn đồ ăn của Tiểu Lạc, đây không phải là không có cơ hội sao?
Nghĩ tới đây Yuri nhịn không được thở dài một hơi, tuy bản thân tới sớm cũng tới đúng lúc, nhưng thời gian dài như vậy bà cũng chỉ ăn qua hai lần Lạc Vân Thanh làm đồ ăn, một lần là cậu mang theo đồ ăn của mình tới chào hỏi hàng xóm, còn một lần là tiệc tụ hội ở Phúc trang, trừ lần đó ra thật đúng là không tìm được cơ hội nào để ăn cơm.
"Không phải các bà đều về hưu rồi sao? Tới bên này ở đi, chúng ta ôm cây đợi thỏ chắc chắn có cơ hội."
"Một bữa ăn còn muốn ôm cây đợi thỏ nữa?"
A Mạn nhịn không được nhìn thoáng qua Yuri, thầm nghĩ này không giống lời Yuri hay nói, bình thường không phải Yuri sẽ nói ngày mai tôi mang các bà đi ăn sao?
Ba người quen thuộc tới mức độ nào rồi, A Mạn nghĩ cái gì sao Yuri có thể không biết, buồn cười vỗ vỗ vai nàng: "Nghĩ gì thế, người ta cũng không phải đầu bếp, còn có thể mang các bà đi ăn! Tiểu Lạc là học sinh học viên Liên bang đệ nhất, hơn nữa còn là chủ nhân của Phúc trang, đâu ra nhiều thời gian nấu cơm cho chúng ta như vậy."
"Học sinh lợi hại như vậy sao." Hai người bừng tỉnh đại ngộ sau lại có chút khó hiểu. Khi nào thì học sinh đều biết nấu cơm như vậy?
"...."
"Các bà còn ăn nữa không? Không ăn còn lại thì để tôi ăn."
"Ăn chứ, Yuri bà đừng gắp, bà vừa rồi đã ăn nhiều như vậy, còn một chút này để lại cho tôi."
"Hai người các bà sao giống như quỷ đói đầu thai vậy? Thôi thôi, các bà hôm nay ăn ít một chút, ngày mai tôi mang các bà đi trà lâu ăn, đến lúc đó các bà có lộc ăn, phải biết là hiện tại quán ăn ở trấn nhỏ Vân Quế đại đa số rau củ đều xuất phẩm từ Phúc trang, mùi vị là số một."
A Vân và A Mạn nửa tin nửa ngờ đem chút cà chua còn dư lại này để cho Yuri, sau đó mang theo khát vọng tốt đẹp đi ngủ.
Ngày hôm sau, Yuri tuân thủ hứa hẹn mang theo hai người đi ăn gì đó, nhưng thời gian có chút sớm, vừa mới 6 giờ, trời mới tờ mờ sáng A Mạn và A Vân đã bị đánh thức. Rửa mặt xong ba người bạn thân hít thở không khí trong lành của sáng sớm, chậm rãi đi tới trà lâu.
Nguyên bản cho rằng mình đi sớm như vậy ông chủ trà lâu không nhất định đã mở cửa buôn bán đâu, kết quả đi tới mới phát hiện già già trẻ trẻ cơ hồ đều ngồi đầy hết chỗ, ngươi một lời ta một ngữ nói chuyện rất náo nhiệt.
"Đợi lát nữa có người đẩy xe con tới đây, muốn ăn gì tự mình lấy, đồ ăn ở trên xe con." Yuri giới thiệu cho hai người bạn xong bắt đầu pha trà.
A Vân nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh trong lòng nhưng thật ra vui mừng: "Yuri, nơi này vẫn luôn có nhiều người như vậy sao?"
Yuri gật gật đầu: "Trước kia thì không biết, nhưng từ khi tôi tới đều nhiều người như vậy, đặc biệt là dạo gần đây, người tập thể dục buổi sáng càng ngày càng nhiều."
Nói xong Yuri hưởng thụ uống một ngụm trà, sau đó nói tiếp: "Trấn nhỏ Vân Quế này tuy nói là trấn nhỏ du lịch, nhưng cũng có rất nhiều cư dân bản địa, bởi vậy hơi thở cuộc sống cũng đủ, nhưng chủ yếu là người già và trẻ nhỏ là chính, người trẻ tuổi phần lớn đều ra ngoài làm việc và học tập."
"Nơi này không phải trấn nhỏ du lịch sao? Lại có nhiều người địa phương cư trú như vậy?"
"Người mới tới ở a, dù sao trấn nhỏ Vân Quế cũng không tính là trấn nhỏ du lịch quá náo nhiệt, mỗi ngày người tới du lịch cũng không nhiều như mọi người nghĩ, hơn nữa bên này đất đai rộng rãi, quy hoạch cũng tốt, khu du lịch cơ bản tập trung ở mấy con đường, những nơi khu dân cư thì khách du lịch đi ít, đối với cư dân cũng không ảnh hưởng lớn cho lắm."
"Như vậy a!" A Mạn như suy tư gì gật gật đầu.
"Đúng vậy, nơi này phân khu vẫn thực rõ ràng, khu vực vui chơi tập trung ở bên này, chính là nơi chúng ta đang ngồi đây, nhưng khu dân cư cũng có chỗ chơi vui, đặc biệt là ở cạnh bờ sông, nơi đó có rất nhiều người già về hưu bày quán, chờ buổi chiều tôi mang các bà đi nhìn xem."
"......"
Nói nói xe đẩy tới, ba người không rảnh nói chuyện, cầm lấy món mình thích bắt đầu ăn.
Ăn xong Yuri còn mang theo hai người đi leo đăng vân thê tiêu thực, trên đường gặp được vài lão nhân quen biết Yuri cùng người ta chào hỏi lại tiếp tục đi, chờ leo lên trên cao nhìn xuống toàn bộ trấn nhỏ Vân Quế dưới chân núi.
Giờ phút này....trấn nhỏ cổ xưa yên tĩnh tựa hồ như hòa hợp với trời đất!
Vẻ đẹp yên lặng này khiến người nhịn không được tâm sinh thân cận chi ý, tại giây phút này A Mạn vốn dĩ còn có chút bất mãn với trấn nhỏ Vân Quế liền tan thành mây khói, trong lòng yêu thích trấn nhỏ Vân Quế khiến bà suy xét có nên ở nơi này định cư hay không.
"Các bà nói tôi có nên mua một căn hộ ở đây không?"
Tuy bà không có tiền như Yuri nhưng cũng không phải là nghèo, nhiều năm tích cóp như vậy đừng nói mua nhà ở đây, mà ngay cả mua căn hộ ở đế đô để làm chút buôn bán nhỏ cũng được ấy chứ.
"Mua đi, mặc kệ là tự mình ở hay là làm đầu tư cũng tốt, dù sao giá nhà nơi này tăng rất nhanh, hơn nữa có thể dự đoán tương lại chắc chắn còn tiếp tục tăng lên."
Chỉ cần Phúc Trang không ngã, Yuri đối với thị trường bất động sản ở trấn nhỏ Vân Quế rất là xem trọng.
Nhưng mà bà đã già rồi, tiền nhiều cũng tiêu không hết, cho nên có xem trọng cũng không muốn đầu tư nhà cửa làm gì, dù sao tiền này sống không tiêu hết, chết không mang đi được.
"Bây giờ còn có người sẽ bán nhà sao?" A Mạn lo lắng.
Nghe đến đó Yuri không khỏi ý cười: "Tôi biết này các bà sẽ thích, cho nên đừng lo lắng, tôi đã chuẩn bị một bộ phòng cho các bà rồi."
Bà muốn mấy năm cuối cùng của nhân sinh được ở chung với những người bạn thân thiết nhất của mình, cho nên khi mua nhà ở bên này cũng suy xét đến hai người bọn họ.
"Ba căn sao?"
"Đúng vậy."
"Ba căn đều ở liền nhau?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì ba người chúng ta ở chung một căn, dư lại hai căn trang trí thành nhà trẻ gia đình?" Nói xong A Mạn nhìn về phía A Vân.
Các bà biết A Vân khi về hưu muốn mở nhà trẻ, hơn nữa đã tìm được nơi trang hoàng, nhưng hiện tại các bà muốn cho A Vân cùng các bà ở lại trấn nhỏ Vân Quế.
"Được, cứ như vậy đi." Nhìn ánh mắt mong đợi của bạn thân, đồng dạng không thiếu tiền A Vân lập tức đồng ý.
Phong cảnh ở trấn nhỏ Vân Quế tuyệt đẹp, đồ ăn lại ngon, hơn nữa không cần lo lắng kiếm tiền, quan trọng nhất chính là có hai người bạn thân của mình ở cùng, vậy tội gì mà không ở nơi này khai sáng sự nghiệp mùa xuân thứ hai chứ!
Dù sao làm bạn thân vài chục năm như vậy, nói là bạn bè kỳ thực đều coi lẫn nhau là người thân, mấy năm cuối cùng này ai cũng hi vọng được sống cùng với người thân của mình.
............
Lạc Vân Thanh cũng không biết rau củ ở Phúc trang của mình lại trở thành quyết định sống cùng nhau ở trấn nhỏ Vân Quế của ba người bạn thân người ta, sau khi bán hết sạch rau củ cậu cười cực kỳ vui sướng.
Ước chừng 500.000 đồng liên bang lợi nhuận nha!
Cậu mới bán rau củ một lần thôi đã kiếm lời như vậy, có phải chứng tỏ chờ về sau tất cả đồ vật đều thành thục liền sẽ kiếm được một bộn?
Ha ha ha vui vẻ cậu vung bàn tay lên, phát cho tất cả các công nhân một cái bao lì xì đỏ dày cộp làm chi phí vất vả còn cho mọi người 1 tuần nghỉ ngơi.
"Tiểu lão đại, tôi không cần bao lì xì, có thể đem bao lì xì đổi thành rau củ không?"
"Đúng vậy, tôi cũng không cần bao lì xì, tôi cũng muốn rau củ."
"Tiểu lão đại, tôi còn có thể mua thêm một chút rau củ nữa không? Chính là loại chúng ta chỉ trồng một chút để ăn ấy, cô dì chú bác anh em họ hàng nhà tôi đều bảo tôi mang rau củ về, nói không mang về theo liền không cho tôi vào cửa."
"Tôi cũng vậy, tôi ngoại trừ mang cho nhà mình, còn phải mang cho ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, cô dì chú bác cậu mợ của tôi nữa.""
"......"
Nhìn một đám người bẻ ngón tay đếm xem bản thân phải mang cho ai cho ai, Lạc Vân Thanh dở khóc dở cười phát hiện có lẽ mình chỉ cần dựa vào mấy công nhân và công nhân kỹ thuật là có thể làm giàu.
Dựa theo cách nói của bọn họ thì một người mấy trăm cân cũng không đủ đi?
"Nhưng mà rau củ đều bán đi, hiện tại không còn nhiều như vậy, các anh nếu muốn thì phải nói với tôi trước để tôi giữ lại."
Như thế, rau củ đều bán hết rồi, bọn họ muốn cũng không mua được.
"Chỗ để lại lúc trước các anh chia nhau trước đi, lần sau công nhân bên trong làm một cái thống kê trước, mỗi người hạn mức 50 cân rau củ một tháng hẳn là đủ nhỉ?"
Nào biết Lạc Vân Thanh vừa mới nói xong, tất cả người xung quanh đều mãnh liệt lắc đầu.
Đùa à! 50 cân? Sao đủ cho được!
Lạc Vân Thanh: "......" Này còn không đủ? Các anh là ăn thay cơm sao?
Sau một phen cò kè mặc cả, Lạc Vân Thanh không quan tâm đám người kia giả sống giả chết, quyết định mỗi người một tháng hạn mức 100 cân rau củ.
Định ra xong trong lòng còn nhịn không được nghĩ mà sợ: May mà vừa rồi mình không nói với bọn họ muốn mua bao nhiêu thì mua, nếu không cậu thật sự sợ mười mấy người này sau khi nghe được đem Phúc trang dọn sạch!
Nhìn đám rau củ xung quanh nàng cao hứng phấn chấn nói với hai người bạn thân của mình: "Hai người các cậu tới cũng thật đúng lúc, bằng không tôi cũng không đoạt được nhiều đồ như vậy."
Nghe xong Yuri nói "may mắn", A Mạn tỏ vẻ không thể hiểu được: "Yuri bà mua nhiều rau củ như vậy làm gì?"
Lúc trước khi tranh mua hàng bà còn chưa cảm thấy gì, nhưng hiện tại bình tĩnh lại liền đau đầu, nhìn nhiều rau củ như vậy, bà cảm thấy cho dù có thùng giữ tươi có lẽ cũng sẽ phải vứt đi rất nhiều, dù sao nhiều đồ vật như vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng ăn không hết đi?
"Để ăn chứ làm gì." Yuri đúng lý hợp tình trả lời.
A Mạn & A Vân: "......" Này có thể ăn hết sao?
Thấy ánh mắt không tin của hai người bạn thân, Yuri nhịn không được giải thích: "Các bà yên tâm đi, thật sự có thể ăn hết, bà đừng thấy rau củ nhiều như vậy, kỳ thực nấu chín sẽ hụt đi rất nhiều, có lẽ còn chưa đủ cho ba người chúng ta ăn một tuần đâu."
Hai người ngẫm lại cũng phải, rau củ sau khi nấu chín đũng là không còn nhiều lắm, ăn nhiều rau củ, ăn ít cơm đi một chút, trong một tuần có lẽ sẽ ăn hết đám rau củ này cũng nên?
Nhưng nào biết chờ tới khi ăn cơm, các bà mới biết bản thân có bao nhiêu ngây thơ, còn đòi một tuần nữa, với cái lượng cơm ăn này của các bà có lẽ đám rau củ này nhiều nhất chống đỡ được chưa tới ba ngày đâu....
"Yuri bà cũng thật là, lúc ấy tranh mua nên nói chúng tôi mua nhiều một chút, hiện tại chút rau củ này ba người chúng ta sao đủ ăn đây."
"Đúng vậy, hơn nữa rau củ này cũng thật ngon, đây vẫn là rau củ lần đầu tiên tôi ăn thấy ngon như vậy đấy, hoài nghi lúc trước những thứ mình ăn đều là cỏ."
"Tôi hiện tại đã hiểu vì sao cậu tới trấn nhỏ Vân Quế lại không muốn quay về rồi, thì ra một người trốn ở đây ăn mảnh."
"....."
Yuri cười dịu dàng nghe hai người bạn thân "lên án" mình lại một chút cũng không thấy tức giận, ngược lại đắc ý dào dạt bắt đầu khoe ra: "Các bà cảm thấy rau củ này chính là cực phẩm? Ai u... vậy các bà cũng thật đúng là không có gặp qua rồi!"
"Tôi nói cho hai người biết, vừa rồi khi đi mua rau của có thấy cái đăng vân thê kia không? Bên trên chính là Phúc trang, những rau củ này chính là Phúc trang trồng ra, đương nhiên quan trọng nhất chính là chủ nhân Phúc trang nấu ăn đặc biệt ngon, dùng rau củ này tạo ra món ăn đó mới gọi là cực phẩm, nhưng mà tôi chỉ mới được ăn có hai lần."
Nấu ăn đặc biệt ngon?
Hai người nhìn nhau, nhịn không được ở trong lòng nghĩ rốt cuộc là nấu ăn ngon cỡ nào, dù sao miệng bạn thân của mình có bao nhiêu kén chọn các bà đều biết, có thể từ miệng nàng nghe được một câu lời hay thật không dễ dàng, huống chi cái này cũng không phải lời hay, mà là khen ngợi.
A Vân: "Thật hay giả?"
A Mạn: "Khi nào có rảnh mang chúng tôi đi ăn một bữa nhé?"
Còn mang các bà đi theo nữa, bản thân tôi cũng muốn đi ăn đồ ăn của Tiểu Lạc, đây không phải là không có cơ hội sao?
Nghĩ tới đây Yuri nhịn không được thở dài một hơi, tuy bản thân tới sớm cũng tới đúng lúc, nhưng thời gian dài như vậy bà cũng chỉ ăn qua hai lần Lạc Vân Thanh làm đồ ăn, một lần là cậu mang theo đồ ăn của mình tới chào hỏi hàng xóm, còn một lần là tiệc tụ hội ở Phúc trang, trừ lần đó ra thật đúng là không tìm được cơ hội nào để ăn cơm.
"Không phải các bà đều về hưu rồi sao? Tới bên này ở đi, chúng ta ôm cây đợi thỏ chắc chắn có cơ hội."
"Một bữa ăn còn muốn ôm cây đợi thỏ nữa?"
A Mạn nhịn không được nhìn thoáng qua Yuri, thầm nghĩ này không giống lời Yuri hay nói, bình thường không phải Yuri sẽ nói ngày mai tôi mang các bà đi ăn sao?
Ba người quen thuộc tới mức độ nào rồi, A Mạn nghĩ cái gì sao Yuri có thể không biết, buồn cười vỗ vỗ vai nàng: "Nghĩ gì thế, người ta cũng không phải đầu bếp, còn có thể mang các bà đi ăn! Tiểu Lạc là học sinh học viên Liên bang đệ nhất, hơn nữa còn là chủ nhân của Phúc trang, đâu ra nhiều thời gian nấu cơm cho chúng ta như vậy."
"Học sinh lợi hại như vậy sao." Hai người bừng tỉnh đại ngộ sau lại có chút khó hiểu. Khi nào thì học sinh đều biết nấu cơm như vậy?
"...."
"Các bà còn ăn nữa không? Không ăn còn lại thì để tôi ăn."
"Ăn chứ, Yuri bà đừng gắp, bà vừa rồi đã ăn nhiều như vậy, còn một chút này để lại cho tôi."
"Hai người các bà sao giống như quỷ đói đầu thai vậy? Thôi thôi, các bà hôm nay ăn ít một chút, ngày mai tôi mang các bà đi trà lâu ăn, đến lúc đó các bà có lộc ăn, phải biết là hiện tại quán ăn ở trấn nhỏ Vân Quế đại đa số rau củ đều xuất phẩm từ Phúc trang, mùi vị là số một."
A Vân và A Mạn nửa tin nửa ngờ đem chút cà chua còn dư lại này để cho Yuri, sau đó mang theo khát vọng tốt đẹp đi ngủ.
Ngày hôm sau, Yuri tuân thủ hứa hẹn mang theo hai người đi ăn gì đó, nhưng thời gian có chút sớm, vừa mới 6 giờ, trời mới tờ mờ sáng A Mạn và A Vân đã bị đánh thức. Rửa mặt xong ba người bạn thân hít thở không khí trong lành của sáng sớm, chậm rãi đi tới trà lâu.
Nguyên bản cho rằng mình đi sớm như vậy ông chủ trà lâu không nhất định đã mở cửa buôn bán đâu, kết quả đi tới mới phát hiện già già trẻ trẻ cơ hồ đều ngồi đầy hết chỗ, ngươi một lời ta một ngữ nói chuyện rất náo nhiệt.
"Đợi lát nữa có người đẩy xe con tới đây, muốn ăn gì tự mình lấy, đồ ăn ở trên xe con." Yuri giới thiệu cho hai người bạn xong bắt đầu pha trà.
A Vân nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh trong lòng nhưng thật ra vui mừng: "Yuri, nơi này vẫn luôn có nhiều người như vậy sao?"
Yuri gật gật đầu: "Trước kia thì không biết, nhưng từ khi tôi tới đều nhiều người như vậy, đặc biệt là dạo gần đây, người tập thể dục buổi sáng càng ngày càng nhiều."
Nói xong Yuri hưởng thụ uống một ngụm trà, sau đó nói tiếp: "Trấn nhỏ Vân Quế này tuy nói là trấn nhỏ du lịch, nhưng cũng có rất nhiều cư dân bản địa, bởi vậy hơi thở cuộc sống cũng đủ, nhưng chủ yếu là người già và trẻ nhỏ là chính, người trẻ tuổi phần lớn đều ra ngoài làm việc và học tập."
"Nơi này không phải trấn nhỏ du lịch sao? Lại có nhiều người địa phương cư trú như vậy?"
"Người mới tới ở a, dù sao trấn nhỏ Vân Quế cũng không tính là trấn nhỏ du lịch quá náo nhiệt, mỗi ngày người tới du lịch cũng không nhiều như mọi người nghĩ, hơn nữa bên này đất đai rộng rãi, quy hoạch cũng tốt, khu du lịch cơ bản tập trung ở mấy con đường, những nơi khu dân cư thì khách du lịch đi ít, đối với cư dân cũng không ảnh hưởng lớn cho lắm."
"Như vậy a!" A Mạn như suy tư gì gật gật đầu.
"Đúng vậy, nơi này phân khu vẫn thực rõ ràng, khu vực vui chơi tập trung ở bên này, chính là nơi chúng ta đang ngồi đây, nhưng khu dân cư cũng có chỗ chơi vui, đặc biệt là ở cạnh bờ sông, nơi đó có rất nhiều người già về hưu bày quán, chờ buổi chiều tôi mang các bà đi nhìn xem."
"......"
Nói nói xe đẩy tới, ba người không rảnh nói chuyện, cầm lấy món mình thích bắt đầu ăn.
Ăn xong Yuri còn mang theo hai người đi leo đăng vân thê tiêu thực, trên đường gặp được vài lão nhân quen biết Yuri cùng người ta chào hỏi lại tiếp tục đi, chờ leo lên trên cao nhìn xuống toàn bộ trấn nhỏ Vân Quế dưới chân núi.
Giờ phút này....trấn nhỏ cổ xưa yên tĩnh tựa hồ như hòa hợp với trời đất!
Vẻ đẹp yên lặng này khiến người nhịn không được tâm sinh thân cận chi ý, tại giây phút này A Mạn vốn dĩ còn có chút bất mãn với trấn nhỏ Vân Quế liền tan thành mây khói, trong lòng yêu thích trấn nhỏ Vân Quế khiến bà suy xét có nên ở nơi này định cư hay không.
"Các bà nói tôi có nên mua một căn hộ ở đây không?"
Tuy bà không có tiền như Yuri nhưng cũng không phải là nghèo, nhiều năm tích cóp như vậy đừng nói mua nhà ở đây, mà ngay cả mua căn hộ ở đế đô để làm chút buôn bán nhỏ cũng được ấy chứ.
"Mua đi, mặc kệ là tự mình ở hay là làm đầu tư cũng tốt, dù sao giá nhà nơi này tăng rất nhanh, hơn nữa có thể dự đoán tương lại chắc chắn còn tiếp tục tăng lên."
Chỉ cần Phúc Trang không ngã, Yuri đối với thị trường bất động sản ở trấn nhỏ Vân Quế rất là xem trọng.
Nhưng mà bà đã già rồi, tiền nhiều cũng tiêu không hết, cho nên có xem trọng cũng không muốn đầu tư nhà cửa làm gì, dù sao tiền này sống không tiêu hết, chết không mang đi được.
"Bây giờ còn có người sẽ bán nhà sao?" A Mạn lo lắng.
Nghe đến đó Yuri không khỏi ý cười: "Tôi biết này các bà sẽ thích, cho nên đừng lo lắng, tôi đã chuẩn bị một bộ phòng cho các bà rồi."
Bà muốn mấy năm cuối cùng của nhân sinh được ở chung với những người bạn thân thiết nhất của mình, cho nên khi mua nhà ở bên này cũng suy xét đến hai người bọn họ.
"Ba căn sao?"
"Đúng vậy."
"Ba căn đều ở liền nhau?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì ba người chúng ta ở chung một căn, dư lại hai căn trang trí thành nhà trẻ gia đình?" Nói xong A Mạn nhìn về phía A Vân.
Các bà biết A Vân khi về hưu muốn mở nhà trẻ, hơn nữa đã tìm được nơi trang hoàng, nhưng hiện tại các bà muốn cho A Vân cùng các bà ở lại trấn nhỏ Vân Quế.
"Được, cứ như vậy đi." Nhìn ánh mắt mong đợi của bạn thân, đồng dạng không thiếu tiền A Vân lập tức đồng ý.
Phong cảnh ở trấn nhỏ Vân Quế tuyệt đẹp, đồ ăn lại ngon, hơn nữa không cần lo lắng kiếm tiền, quan trọng nhất chính là có hai người bạn thân của mình ở cùng, vậy tội gì mà không ở nơi này khai sáng sự nghiệp mùa xuân thứ hai chứ!
Dù sao làm bạn thân vài chục năm như vậy, nói là bạn bè kỳ thực đều coi lẫn nhau là người thân, mấy năm cuối cùng này ai cũng hi vọng được sống cùng với người thân của mình.
............
Lạc Vân Thanh cũng không biết rau củ ở Phúc trang của mình lại trở thành quyết định sống cùng nhau ở trấn nhỏ Vân Quế của ba người bạn thân người ta, sau khi bán hết sạch rau củ cậu cười cực kỳ vui sướng.
Ước chừng 500.000 đồng liên bang lợi nhuận nha!
Cậu mới bán rau củ một lần thôi đã kiếm lời như vậy, có phải chứng tỏ chờ về sau tất cả đồ vật đều thành thục liền sẽ kiếm được một bộn?
Ha ha ha vui vẻ cậu vung bàn tay lên, phát cho tất cả các công nhân một cái bao lì xì đỏ dày cộp làm chi phí vất vả còn cho mọi người 1 tuần nghỉ ngơi.
"Tiểu lão đại, tôi không cần bao lì xì, có thể đem bao lì xì đổi thành rau củ không?"
"Đúng vậy, tôi cũng không cần bao lì xì, tôi cũng muốn rau củ."
"Tiểu lão đại, tôi còn có thể mua thêm một chút rau củ nữa không? Chính là loại chúng ta chỉ trồng một chút để ăn ấy, cô dì chú bác anh em họ hàng nhà tôi đều bảo tôi mang rau củ về, nói không mang về theo liền không cho tôi vào cửa."
"Tôi cũng vậy, tôi ngoại trừ mang cho nhà mình, còn phải mang cho ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, cô dì chú bác cậu mợ của tôi nữa.""
"......"
Nhìn một đám người bẻ ngón tay đếm xem bản thân phải mang cho ai cho ai, Lạc Vân Thanh dở khóc dở cười phát hiện có lẽ mình chỉ cần dựa vào mấy công nhân và công nhân kỹ thuật là có thể làm giàu.
Dựa theo cách nói của bọn họ thì một người mấy trăm cân cũng không đủ đi?
"Nhưng mà rau củ đều bán đi, hiện tại không còn nhiều như vậy, các anh nếu muốn thì phải nói với tôi trước để tôi giữ lại."
Như thế, rau củ đều bán hết rồi, bọn họ muốn cũng không mua được.
"Chỗ để lại lúc trước các anh chia nhau trước đi, lần sau công nhân bên trong làm một cái thống kê trước, mỗi người hạn mức 50 cân rau củ một tháng hẳn là đủ nhỉ?"
Nào biết Lạc Vân Thanh vừa mới nói xong, tất cả người xung quanh đều mãnh liệt lắc đầu.
Đùa à! 50 cân? Sao đủ cho được!
Lạc Vân Thanh: "......" Này còn không đủ? Các anh là ăn thay cơm sao?
Sau một phen cò kè mặc cả, Lạc Vân Thanh không quan tâm đám người kia giả sống giả chết, quyết định mỗi người một tháng hạn mức 100 cân rau củ.
Định ra xong trong lòng còn nhịn không được nghĩ mà sợ: May mà vừa rồi mình không nói với bọn họ muốn mua bao nhiêu thì mua, nếu không cậu thật sự sợ mười mấy người này sau khi nghe được đem Phúc trang dọn sạch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.