Chương 142
Hào Tuyết
13/04/2020
Từ buổi tối thẳng thắn thành khẩn nói ra đó qua đi, tình cảm giữa Lạc Vân Thanh và Leonard càng trở nên chặt chẽ hơn, khi đi cùng một chỗ lơ đãng tản mát ra vị thúi hoắc chua lòm độc thuộc về luyến ái quả thực khiến người muốn tránh xa ba bước.
Công việc đã đủ thảm, còn phải bị ép ăn đầy miệng thức ăn? Bọn họ tỏ vẻ cực lực cự tuyệt nha. Nhưng đáng tiếc người rải cơm chó là lão bản của mình, cái gọi là cực lực cự tuyệt cũng chỉ là nói cho có mà thôi!
Đối với đồ ăn của lão bản, mọi người chỉ có thể cười mà ăn vào cho xong, hơn nữa ăn xong còn phải cảm thán ăn thật là ngon, sau đó khi nhà không có việc gì thì mở một buổi tiệc trà, bàn luận đoạn tình yêu này của bọn họ tại sao lại đột nhiên thăng hoa, thuận tiện lại cảm khái sự tốt đẹp của tình yêu cùng với khoe khoang tình sử yêu đương của bản thân năm đó một chút.
Ví dụ như hôm nay, sau khi hoàn thành xong công việc, một đám hán tử ta ăn một miếng dưa, ngươi gặm một quả cà chua lại bắt đầu "tiệc trà".
"Tiểu lão đại chính là tiểu lão đại! Tốc độ yêu đương bay thật nhanh, trước kỳ nghỉ tôi còn cảm thấy giữa hai người bọn họ sao lại có cảm giác không ôn không hỏa, hoàn toàn không giống những đôi tình nhân khác, kết quả mới qua một tuần liền trở nên củi khô lửa bốc? Xí, nhìn ánh mắt của bọn họ nhìn đối phương kìa, ta đều nổi hết cả da gà rồi."
"Đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm đột nhiên tăng giảm đều là bình thường, nhưng có thể đừng ngược những nhân sĩ độc thân như chúng ta được không? Bà xã lẫn con cái đều không ở bên cạnh đã thực đáng thương rồi, còn phải chịu ngược đãi như này nữa."
"Hắc hắc....nhìn bọn họ tôi lại nhớ tới năm đó tôi và bà xã gắn bó keo sơn, lúc ấy chúng tôi cũng ngọt ngọt ngào ngào như thế này, thậm chí còn nóng cháy hơn bọn họ, aiz....đột nhiên có chút nhớ nàng."
"Tôi cũng nhớ người yêu tôi, không biết khi nào mới có thể mang theo bọn họ tới đây sinh sống."
"Thôi bỏ đi, cho dù tiểu lão đại đồng ý cho người yêu cậu tới đây sống cùng, nhưng người yêu cậu sẽ chấp nhận từ bỏ sự nghiệp của mình để tới đây với cậu sao? Dù sao người kia nhà tôi là không muốn, hắn hiện tại đang trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, có thể có thời gian nghĩ tới tôi tôi đã rất thỏa mãn rồi, còn đi theo tôi tới đây sinh sống, đây là cảnh trong mơ mới có thể thực hiện được!"
"Cậu còn muốn cho hắn tới đây ở với cậu nữa? Tôi khinh, cậu một người ở Hải thị còn không biết xấu hổ sao? Nơi này đi nội thành Hải thị mới mất bao lâu? Chăm chỉ một chút mỗi ngày đều có thể tan tầm về nhà, cậu thì ngược lại, còn muốn người ta nhân nhượng cậu, nói chuyện không sợ bị gió lớn cắt lưỡi sao?"
"......"
Nghe nhóm người này thảo luận từ chuyện yêu đương của Lạc Vân Thanh tới cuộc sống hôn nhân của bản thân, A Khánh chỉ có thể bất đắc dĩ trầm mặc không nói, mỗi lúc như này hắn đều có thể khắc sâu ý thức được bản thân thật là một trong những con chó độc thân số lượng không nhiều ở Phúc trang.
Đừng nói kết hôn, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua, A Khánh thật sự không chen vào được đề tài này, A Khánh rất bất đắc dĩ, khi nào người toàn thế giới đều yêu đương kết hôn? Không phải nói hội độc thân có bao nhiêu tốt đẹp sao?
Tình huống như bây giờ thật sự khiến hắn rất xấu hổ, mỗi lần nói tới đề tài này chắc chắn sẽ xả tới trên người mình, nói thật nếu không phải còn có Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy cùng hắn độc thân, hắn đều muốn tìm một người tới thoát khỏi kiếp cô đơn.
"A Khánh cậu có nói chuyện yêu đương chưa? Khi nào cho chúng tôi xem mặt?"
"Tôi nhớ cậu sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Cậu ở cao đẳng học viện hẳn là có kết giao qua nhỉ?"
"Chắc chắn là có, chỉ là tiểu tử này kín miệng không chịu nói cho chúng ta biết."
"Tôi cũng cảm thấy có, nhưng tiểu tử này rất là khiêm tốn, ngày thường khi chúng ta nói tới vấn đề này liền không nói gì, nhưng thật đáng giận chính là mỗi lần nói tới cái đề tài này tôi đều nhìn thấy trong mắt cậu ta có sự khoe khoang, tôi thấy chắc chắn là đối tượng của cậu ta các phương diện điều kiện đều có thể hơn những người chúng ta nói."
A Khánh: "....." Khoan đã! Đừng vu không tôi! Đấy không phải là ánh mắt khoe khoang, đấy chỉ đơn thuần là vì có thể nghe tới bát quái nên vui vẻ đến mắt tỏa mạo quang mà thôi!
"Anh chắc chắn nhìn lầm rồi, A Khánh làm gì có đối tượng, lúc trước cậu ta còn nói với tôi cậu ta không có bạn gái cũng không có bạn trai đâu."
"Đúng vậy, lúc trước khi đi giao hàng với tiểu tử này cậu ta cũng nói với tôi rồi, còn nói cái gì mỗi tình đầu cũng chưa có, cũng không biết là thật hay giả thôi."
"......"
Trò chuyện một hồi mọi người giống như đem lửa cháy tới trên người đàn ông độc thân duy nhất ở đây là mình, A Khánh thực thông minh mà trộm rút lui, khom lưng mò lần một đường rời khỏi "tiệc trà" tận đến khi đi ra thật xa mới dám ưỡn ngực mà đi tiếp.
Không thể không nói nam nhân khi bát quái lên cũng không kém gì nữ nhân, mặt khác sở thích mai mối này cũng không phải là thứ chỉ độc thuộc về nữ nhân.
Mọi người còn chưa nói đã, sau khi nói xong còn có chút đồng tình với A Khánh, khi có vài người thậm chí còn muốn tìm A Khánh tán gẫu một chút thuận tiện nhìn xem có thể làm mối cho hắn hay không, thì mới phát hiện tiểu tử này cư nhiên trộm chuồn mất?
Không biết mình tránh được một kiếp, A Khánh trái phải đi dạo một vòng phát hiện việc trong ruộng đều đã làm xong.
Gãi gãi đầu nghĩ nghĩ, nhàn không có việc gì hắn đi tới kho hàng, tính toán đem nước mướp hương chồng chất trong kho sửa sang lại.
Nhưng không nghĩ tới....hắn vừa mới tiến vào kho hàng mà thôi!!! Liền nhìn thấy Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy đang hôn nhau??
A Khánh: Khiếp sợ.jpg
Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người này vì sao lại hôn nhau?
Nghe được tiếng mở cửa, Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy phản xạ có điều kiện quay đầu ra, phát hiện thật sự có người, Úc Tuyên tuy rất muốn làm bộ như không có việc gì nhưng khuôn mặt đỏ bừng lần nữa cho thấy cảnh tượng vừa rồi cũng không phải là A Khánh tự mình ảo giác ra tới mà là thực sự tồn tại.
............
Ba người nhìn nhau, hơi thở yên tĩnh giống như cái chết tràn ngập tỏa ra.
"Chào A Khánh." Cuối cùng vẫn là Lưu Cảnh Huy sắc mặt như thường mở miệng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ xung quanh.
"Chào các anh" A Khánh ngơ ngác chào lại một câu, ha hả xấu hổ cười cười, trên khuôn mặt hàm hậu xuất hiện một tia vô thố.
Sớm biết sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy còn không bằng ở lại chỗ kia huyên thuyên với bọn họ cho xong, kết quả thì hay rồi...như này quá xấu hổ, hắn không biết phải nói gì khi đối mặt với cảnh tượng như này.
Phải biết là hai người này tuy không biểu hiện ra thái độ không thích đối phương ở trước mặt mọi người, nhưng người cẩn thận có thể phát hiện kỳ thực hai người kia ngầm cho nhau rất nhiều ánh mắt không thuận mắt lẫn nhau! Cho nên bọn họ như thế nào đột nhiên lại ở bên nhau? Này nói ra cũng không có ai tin!
Lại là một trận trầm mặc....
"Cậu bận việc đi, chúng tôi đi trước." Úc Tuyên cảm thấy giờ phút này nói cái gì cũng không tốt, vì thế hiếm khi cường thế một lần, nói xong câu đó lôi kéo Lưu Cảnh Huy con đang muốn nói gì đó rời đi.
Lại không đi hắn cảm thấy bản thân đều sắp xấu hổ đến nóng bừng!
Khó hiểu và kinh ngạc trong đáy mắt A Khánh rõ ràng như vậy, Úc Tuyên cũng không mù, đương nhiên có thể thấy, nhưng chính là vì thấy cho nên ngại ngùng trong lòng mới tăng lên!
Y cũng không biết vì sao Lưu Cảnh Huy đột nhiên thổ lộ với mình, lại còn cưỡng hôn mình nữa, bản thân còn đang mơ mơ màng màng chưa rõ tình huống ra sao đã cùng hắn hôn nhau, sau đó cư nhiên bị người bắt gặp? Quả thực, quả thực khiến người không biết phải nói cái gì cho phải....
Nhìn hai người vội vàng rời khỏi kho hàng, A Khánh trong lòng bi phẫn không ai có thể hiểu được!
Lúc trước nói cái gì mà cùng nhau độc thân (ai nói thế?), kết quả hai người này cư nhiên trộm yêu đương?
Yêu đương thì thôi! Ghê tởm nhất chính là hai người này còn thông đồng, bọn họ thông đồng thành ra chỉ còn mình hắn phải chịu chê cười, trăm triệu không nghĩ tới cơ hội biến thành người đàn ông độc thân duy nhất ở Phúc trang lại tới nay như vậy!
Nghĩ đến đây A Khánh tràn đầy chua xót trong lòng, trước kia cũng không cảm thấy không yêu đương thì có gì to tát, nhưng vì cái gì hiện tại lại cảm thấy thực tội ác?
Quả nhiên là do tiểu lão đại!!
Tâm mệt A Khánh không muốn làm, muốn ngủ!!
Nào biết vừa mới xoay người, muốn ngủ A Khánh liền thấy Lạc Vân Thanh và Leonard hai người vừa nói vừa cười tiến vào, thái độ thân mật khăng khít kia tiện sát người khác.
A Khánh: "......" Hôm nay sợ không phải là có thù oán với tình lữ đấy chứ, bằng không vì sao cả ngày bị ép ăn cơm chó?
Hắn thật sự không thể ăn được nữa, ăn đến mức bụng sắp nổ tung rồi!
"A? A Khánh sao anh lại ở chỗ này? Không phải đã nghỉ rồi sao?" Nhìn A Khánh trong kho hàng, Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi.
A Khánh hàm hậu lắc đầu nói: "Nghỉ ngơi xong rồi, muốn sửa sang lại kho hàng một chút."
Mới vừa đưa nước mướp hương vào kho, còn chưa kịp phân loại sửa sang lại, dù sao sau này vẫn phải làm, không bằng lúc nhàn rỗi làm xong trước miễn cho đồ vật chồng chất lên nhau.
Nhìn A Khánh cười đến vui vẻ, Lạc Vân Thanh cảm thấy phi thường vừa lòng.
Công việc ở Phúc trang khác với những công việc khác, thời gian đi làm cũng không có quy định nghiêm khắc, có thể nói lúc bận thì rất bận, lúc nhàn thì cũng rất nhàn, ví dụ như hôm nay, làm xong việc mọi người nghỉ ngơi nửa ngày Lạc Vân Thanh cũng không nói gì.
Nhưng cố tình A Khánh lại không như vậy, mỗi lần nông nhàn có thể nghỉ ngơi Lạc Vân Thanh lại thường xuyên nhìn thấy hắn còn làm việc.
Nếu làm đồng nghiệp Lạc Vân Thanh có lẽ sẽ cảm thấy hắn quá nỗ lực giống như có chút thể hiện quá mức, nhưng làm lão bản mà nói người như A Khánh cậu phi thường thích!
"Anh cũng đừng làm việc quá mức, đi nghỉ ngơi một hồi đi, kho hàng bên này đem bảng biểu viết xong cũng không cần sửa sang lại, dù sao mấy ngày nữa mấy thứ này đều sẽ bán đi." Lạc Vân Thanh khuyên bảo vài câu để cho A Khánh rời đi.
Lạc Vân Thanh thấy A Khánh là mầm mống có thể bồi dưỡng, không chỉ làm việc hiệu suất cao mà quan trọng là hắn còn nỗ lực, người như vậy cậu rất vui lòng cho cơ hội.
A Khánh cũng thật thà, nếu là người khác, nghe được lãnh đạo nói như vậy chỉ cần khéo đưa đẩy lõi đời một chút chắc chắn sẽ cực lực biểu hiện bản thân nỗ lực cùng ưu tú, nhưng A Khánh cũng không phải, vì thế hắn nghe thấy Lạc Vân Thanh bảo hắn đi, thật đúng là liền nghe lời rời đi.
............
"Người công nhân này không tồi."
Có thể là A Khánh phẩm cách tri tình thức thời không làm bóng đèn đả động Leonard, rất ít khen ngợi người khác Leonard hôm nay phá lệ khen A Khánh một câu.
Đối với điều này Lạc Vân Thanh chỉ muốn cho hắn một cái khinh bỉ!
Đừng tưởng cậu không biết Leonard nghĩ cái gì, còn không phải là cảm thấy A Khánh không làm bóng đèn hợp tâm ý hắn sao? Tuy là khen hắn, nhưng cậu hoài nghi Leonard căn bản ngay cả tên A Khánh cũng không biết!
Sự thật sau đó chứng minh thật sự Leonard không nhớ rõ tên A Khánh.
"Cậu sửa sang mấy thứ này lại cho ai?" Nhìn Lạc Vân Thanh thật cẩn thận sửa sang lại một thùng nhỏ nước mướp hương, sau đó còn chuẩn bị đóng gói cho tốt, Leonard buồn bực hỏi.
"Dì Alice"
"Mẹ tôi?"
"Ừ"
"Gửi chuyển phát nhanh?"
"Không thì bằng gì?"
"......"
"Chính là ngày mai bà ấy sẽ đến Phúc Trang."
Ngày mai sẽ đến Phúc Trang? Có ý tứ gì?
Leonard vừa dứt lời Lạc Vân Thanh xù lông.
Lạc Vân Thanh không dám tin tưởng nhìn Leonard một cái, ảo não mở miệng: "Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?"
Leonard: "......" Hắn hình như đã quên.
"Khoan đã, cậu đem chuyện của chúng ta nói cho dì Alice?" Đối với ba mẹ Leonard bỗng nhiên đến thăm Phúc trang, Lạc Vân Thanh chỉ nghĩ tới một khả năng.
Nhưng nói ra lại cảm thấy không đúng, dù sao Leonard cũng không phải đều nói mọi chuyện với Alice.
"Mẹ tự mình đoán được, sau đó nói muốn lại đây."
"Chắc chắn ngày mai đến?"
"Ừ, giữa trưa ngày mai đến."
Cái này Lạc Vân Thanh nóng nảy, tuy lúc trước cậu đã gặp qua vợ chồng Alice, nhưng thân phận lúc trước và hiện tại không giống nhau!
"Cậu đừng khẩn trương."
Lạc Vân Thanh: "......"
Nhìn vẻ mặt không quan tâm của người nào đó Lạc Vân Thanh rất muốn tung ra một quyền, dù sao cậu nghi ngờ Warren và Alice lần này tới đây rất có thể là muốn hỏi về chuyện đính hôn.
Cho nên cậu sao có thể không khẩn trương!
Công việc đã đủ thảm, còn phải bị ép ăn đầy miệng thức ăn? Bọn họ tỏ vẻ cực lực cự tuyệt nha. Nhưng đáng tiếc người rải cơm chó là lão bản của mình, cái gọi là cực lực cự tuyệt cũng chỉ là nói cho có mà thôi!
Đối với đồ ăn của lão bản, mọi người chỉ có thể cười mà ăn vào cho xong, hơn nữa ăn xong còn phải cảm thán ăn thật là ngon, sau đó khi nhà không có việc gì thì mở một buổi tiệc trà, bàn luận đoạn tình yêu này của bọn họ tại sao lại đột nhiên thăng hoa, thuận tiện lại cảm khái sự tốt đẹp của tình yêu cùng với khoe khoang tình sử yêu đương của bản thân năm đó một chút.
Ví dụ như hôm nay, sau khi hoàn thành xong công việc, một đám hán tử ta ăn một miếng dưa, ngươi gặm một quả cà chua lại bắt đầu "tiệc trà".
"Tiểu lão đại chính là tiểu lão đại! Tốc độ yêu đương bay thật nhanh, trước kỳ nghỉ tôi còn cảm thấy giữa hai người bọn họ sao lại có cảm giác không ôn không hỏa, hoàn toàn không giống những đôi tình nhân khác, kết quả mới qua một tuần liền trở nên củi khô lửa bốc? Xí, nhìn ánh mắt của bọn họ nhìn đối phương kìa, ta đều nổi hết cả da gà rồi."
"Đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm đột nhiên tăng giảm đều là bình thường, nhưng có thể đừng ngược những nhân sĩ độc thân như chúng ta được không? Bà xã lẫn con cái đều không ở bên cạnh đã thực đáng thương rồi, còn phải chịu ngược đãi như này nữa."
"Hắc hắc....nhìn bọn họ tôi lại nhớ tới năm đó tôi và bà xã gắn bó keo sơn, lúc ấy chúng tôi cũng ngọt ngọt ngào ngào như thế này, thậm chí còn nóng cháy hơn bọn họ, aiz....đột nhiên có chút nhớ nàng."
"Tôi cũng nhớ người yêu tôi, không biết khi nào mới có thể mang theo bọn họ tới đây sinh sống."
"Thôi bỏ đi, cho dù tiểu lão đại đồng ý cho người yêu cậu tới đây sống cùng, nhưng người yêu cậu sẽ chấp nhận từ bỏ sự nghiệp của mình để tới đây với cậu sao? Dù sao người kia nhà tôi là không muốn, hắn hiện tại đang trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, có thể có thời gian nghĩ tới tôi tôi đã rất thỏa mãn rồi, còn đi theo tôi tới đây sinh sống, đây là cảnh trong mơ mới có thể thực hiện được!"
"Cậu còn muốn cho hắn tới đây ở với cậu nữa? Tôi khinh, cậu một người ở Hải thị còn không biết xấu hổ sao? Nơi này đi nội thành Hải thị mới mất bao lâu? Chăm chỉ một chút mỗi ngày đều có thể tan tầm về nhà, cậu thì ngược lại, còn muốn người ta nhân nhượng cậu, nói chuyện không sợ bị gió lớn cắt lưỡi sao?"
"......"
Nghe nhóm người này thảo luận từ chuyện yêu đương của Lạc Vân Thanh tới cuộc sống hôn nhân của bản thân, A Khánh chỉ có thể bất đắc dĩ trầm mặc không nói, mỗi lúc như này hắn đều có thể khắc sâu ý thức được bản thân thật là một trong những con chó độc thân số lượng không nhiều ở Phúc trang.
Đừng nói kết hôn, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua, A Khánh thật sự không chen vào được đề tài này, A Khánh rất bất đắc dĩ, khi nào người toàn thế giới đều yêu đương kết hôn? Không phải nói hội độc thân có bao nhiêu tốt đẹp sao?
Tình huống như bây giờ thật sự khiến hắn rất xấu hổ, mỗi lần nói tới đề tài này chắc chắn sẽ xả tới trên người mình, nói thật nếu không phải còn có Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy cùng hắn độc thân, hắn đều muốn tìm một người tới thoát khỏi kiếp cô đơn.
"A Khánh cậu có nói chuyện yêu đương chưa? Khi nào cho chúng tôi xem mặt?"
"Tôi nhớ cậu sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Cậu ở cao đẳng học viện hẳn là có kết giao qua nhỉ?"
"Chắc chắn là có, chỉ là tiểu tử này kín miệng không chịu nói cho chúng ta biết."
"Tôi cũng cảm thấy có, nhưng tiểu tử này rất là khiêm tốn, ngày thường khi chúng ta nói tới vấn đề này liền không nói gì, nhưng thật đáng giận chính là mỗi lần nói tới cái đề tài này tôi đều nhìn thấy trong mắt cậu ta có sự khoe khoang, tôi thấy chắc chắn là đối tượng của cậu ta các phương diện điều kiện đều có thể hơn những người chúng ta nói."
A Khánh: "....." Khoan đã! Đừng vu không tôi! Đấy không phải là ánh mắt khoe khoang, đấy chỉ đơn thuần là vì có thể nghe tới bát quái nên vui vẻ đến mắt tỏa mạo quang mà thôi!
"Anh chắc chắn nhìn lầm rồi, A Khánh làm gì có đối tượng, lúc trước cậu ta còn nói với tôi cậu ta không có bạn gái cũng không có bạn trai đâu."
"Đúng vậy, lúc trước khi đi giao hàng với tiểu tử này cậu ta cũng nói với tôi rồi, còn nói cái gì mỗi tình đầu cũng chưa có, cũng không biết là thật hay giả thôi."
"......"
Trò chuyện một hồi mọi người giống như đem lửa cháy tới trên người đàn ông độc thân duy nhất ở đây là mình, A Khánh thực thông minh mà trộm rút lui, khom lưng mò lần một đường rời khỏi "tiệc trà" tận đến khi đi ra thật xa mới dám ưỡn ngực mà đi tiếp.
Không thể không nói nam nhân khi bát quái lên cũng không kém gì nữ nhân, mặt khác sở thích mai mối này cũng không phải là thứ chỉ độc thuộc về nữ nhân.
Mọi người còn chưa nói đã, sau khi nói xong còn có chút đồng tình với A Khánh, khi có vài người thậm chí còn muốn tìm A Khánh tán gẫu một chút thuận tiện nhìn xem có thể làm mối cho hắn hay không, thì mới phát hiện tiểu tử này cư nhiên trộm chuồn mất?
Không biết mình tránh được một kiếp, A Khánh trái phải đi dạo một vòng phát hiện việc trong ruộng đều đã làm xong.
Gãi gãi đầu nghĩ nghĩ, nhàn không có việc gì hắn đi tới kho hàng, tính toán đem nước mướp hương chồng chất trong kho sửa sang lại.
Nhưng không nghĩ tới....hắn vừa mới tiến vào kho hàng mà thôi!!! Liền nhìn thấy Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy đang hôn nhau??
A Khánh: Khiếp sợ.jpg
Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người này vì sao lại hôn nhau?
Nghe được tiếng mở cửa, Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy phản xạ có điều kiện quay đầu ra, phát hiện thật sự có người, Úc Tuyên tuy rất muốn làm bộ như không có việc gì nhưng khuôn mặt đỏ bừng lần nữa cho thấy cảnh tượng vừa rồi cũng không phải là A Khánh tự mình ảo giác ra tới mà là thực sự tồn tại.
............
Ba người nhìn nhau, hơi thở yên tĩnh giống như cái chết tràn ngập tỏa ra.
"Chào A Khánh." Cuối cùng vẫn là Lưu Cảnh Huy sắc mặt như thường mở miệng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ xung quanh.
"Chào các anh" A Khánh ngơ ngác chào lại một câu, ha hả xấu hổ cười cười, trên khuôn mặt hàm hậu xuất hiện một tia vô thố.
Sớm biết sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy còn không bằng ở lại chỗ kia huyên thuyên với bọn họ cho xong, kết quả thì hay rồi...như này quá xấu hổ, hắn không biết phải nói gì khi đối mặt với cảnh tượng như này.
Phải biết là hai người này tuy không biểu hiện ra thái độ không thích đối phương ở trước mặt mọi người, nhưng người cẩn thận có thể phát hiện kỳ thực hai người kia ngầm cho nhau rất nhiều ánh mắt không thuận mắt lẫn nhau! Cho nên bọn họ như thế nào đột nhiên lại ở bên nhau? Này nói ra cũng không có ai tin!
Lại là một trận trầm mặc....
"Cậu bận việc đi, chúng tôi đi trước." Úc Tuyên cảm thấy giờ phút này nói cái gì cũng không tốt, vì thế hiếm khi cường thế một lần, nói xong câu đó lôi kéo Lưu Cảnh Huy con đang muốn nói gì đó rời đi.
Lại không đi hắn cảm thấy bản thân đều sắp xấu hổ đến nóng bừng!
Khó hiểu và kinh ngạc trong đáy mắt A Khánh rõ ràng như vậy, Úc Tuyên cũng không mù, đương nhiên có thể thấy, nhưng chính là vì thấy cho nên ngại ngùng trong lòng mới tăng lên!
Y cũng không biết vì sao Lưu Cảnh Huy đột nhiên thổ lộ với mình, lại còn cưỡng hôn mình nữa, bản thân còn đang mơ mơ màng màng chưa rõ tình huống ra sao đã cùng hắn hôn nhau, sau đó cư nhiên bị người bắt gặp? Quả thực, quả thực khiến người không biết phải nói cái gì cho phải....
Nhìn hai người vội vàng rời khỏi kho hàng, A Khánh trong lòng bi phẫn không ai có thể hiểu được!
Lúc trước nói cái gì mà cùng nhau độc thân (ai nói thế?), kết quả hai người này cư nhiên trộm yêu đương?
Yêu đương thì thôi! Ghê tởm nhất chính là hai người này còn thông đồng, bọn họ thông đồng thành ra chỉ còn mình hắn phải chịu chê cười, trăm triệu không nghĩ tới cơ hội biến thành người đàn ông độc thân duy nhất ở Phúc trang lại tới nay như vậy!
Nghĩ đến đây A Khánh tràn đầy chua xót trong lòng, trước kia cũng không cảm thấy không yêu đương thì có gì to tát, nhưng vì cái gì hiện tại lại cảm thấy thực tội ác?
Quả nhiên là do tiểu lão đại!!
Tâm mệt A Khánh không muốn làm, muốn ngủ!!
Nào biết vừa mới xoay người, muốn ngủ A Khánh liền thấy Lạc Vân Thanh và Leonard hai người vừa nói vừa cười tiến vào, thái độ thân mật khăng khít kia tiện sát người khác.
A Khánh: "......" Hôm nay sợ không phải là có thù oán với tình lữ đấy chứ, bằng không vì sao cả ngày bị ép ăn cơm chó?
Hắn thật sự không thể ăn được nữa, ăn đến mức bụng sắp nổ tung rồi!
"A? A Khánh sao anh lại ở chỗ này? Không phải đã nghỉ rồi sao?" Nhìn A Khánh trong kho hàng, Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi.
A Khánh hàm hậu lắc đầu nói: "Nghỉ ngơi xong rồi, muốn sửa sang lại kho hàng một chút."
Mới vừa đưa nước mướp hương vào kho, còn chưa kịp phân loại sửa sang lại, dù sao sau này vẫn phải làm, không bằng lúc nhàn rỗi làm xong trước miễn cho đồ vật chồng chất lên nhau.
Nhìn A Khánh cười đến vui vẻ, Lạc Vân Thanh cảm thấy phi thường vừa lòng.
Công việc ở Phúc trang khác với những công việc khác, thời gian đi làm cũng không có quy định nghiêm khắc, có thể nói lúc bận thì rất bận, lúc nhàn thì cũng rất nhàn, ví dụ như hôm nay, làm xong việc mọi người nghỉ ngơi nửa ngày Lạc Vân Thanh cũng không nói gì.
Nhưng cố tình A Khánh lại không như vậy, mỗi lần nông nhàn có thể nghỉ ngơi Lạc Vân Thanh lại thường xuyên nhìn thấy hắn còn làm việc.
Nếu làm đồng nghiệp Lạc Vân Thanh có lẽ sẽ cảm thấy hắn quá nỗ lực giống như có chút thể hiện quá mức, nhưng làm lão bản mà nói người như A Khánh cậu phi thường thích!
"Anh cũng đừng làm việc quá mức, đi nghỉ ngơi một hồi đi, kho hàng bên này đem bảng biểu viết xong cũng không cần sửa sang lại, dù sao mấy ngày nữa mấy thứ này đều sẽ bán đi." Lạc Vân Thanh khuyên bảo vài câu để cho A Khánh rời đi.
Lạc Vân Thanh thấy A Khánh là mầm mống có thể bồi dưỡng, không chỉ làm việc hiệu suất cao mà quan trọng là hắn còn nỗ lực, người như vậy cậu rất vui lòng cho cơ hội.
A Khánh cũng thật thà, nếu là người khác, nghe được lãnh đạo nói như vậy chỉ cần khéo đưa đẩy lõi đời một chút chắc chắn sẽ cực lực biểu hiện bản thân nỗ lực cùng ưu tú, nhưng A Khánh cũng không phải, vì thế hắn nghe thấy Lạc Vân Thanh bảo hắn đi, thật đúng là liền nghe lời rời đi.
............
"Người công nhân này không tồi."
Có thể là A Khánh phẩm cách tri tình thức thời không làm bóng đèn đả động Leonard, rất ít khen ngợi người khác Leonard hôm nay phá lệ khen A Khánh một câu.
Đối với điều này Lạc Vân Thanh chỉ muốn cho hắn một cái khinh bỉ!
Đừng tưởng cậu không biết Leonard nghĩ cái gì, còn không phải là cảm thấy A Khánh không làm bóng đèn hợp tâm ý hắn sao? Tuy là khen hắn, nhưng cậu hoài nghi Leonard căn bản ngay cả tên A Khánh cũng không biết!
Sự thật sau đó chứng minh thật sự Leonard không nhớ rõ tên A Khánh.
"Cậu sửa sang mấy thứ này lại cho ai?" Nhìn Lạc Vân Thanh thật cẩn thận sửa sang lại một thùng nhỏ nước mướp hương, sau đó còn chuẩn bị đóng gói cho tốt, Leonard buồn bực hỏi.
"Dì Alice"
"Mẹ tôi?"
"Ừ"
"Gửi chuyển phát nhanh?"
"Không thì bằng gì?"
"......"
"Chính là ngày mai bà ấy sẽ đến Phúc Trang."
Ngày mai sẽ đến Phúc Trang? Có ý tứ gì?
Leonard vừa dứt lời Lạc Vân Thanh xù lông.
Lạc Vân Thanh không dám tin tưởng nhìn Leonard một cái, ảo não mở miệng: "Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?"
Leonard: "......" Hắn hình như đã quên.
"Khoan đã, cậu đem chuyện của chúng ta nói cho dì Alice?" Đối với ba mẹ Leonard bỗng nhiên đến thăm Phúc trang, Lạc Vân Thanh chỉ nghĩ tới một khả năng.
Nhưng nói ra lại cảm thấy không đúng, dù sao Leonard cũng không phải đều nói mọi chuyện với Alice.
"Mẹ tự mình đoán được, sau đó nói muốn lại đây."
"Chắc chắn ngày mai đến?"
"Ừ, giữa trưa ngày mai đến."
Cái này Lạc Vân Thanh nóng nảy, tuy lúc trước cậu đã gặp qua vợ chồng Alice, nhưng thân phận lúc trước và hiện tại không giống nhau!
"Cậu đừng khẩn trương."
Lạc Vân Thanh: "......"
Nhìn vẻ mặt không quan tâm của người nào đó Lạc Vân Thanh rất muốn tung ra một quyền, dù sao cậu nghi ngờ Warren và Alice lần này tới đây rất có thể là muốn hỏi về chuyện đính hôn.
Cho nên cậu sao có thể không khẩn trương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.