Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 33

Hào Tuyết

07/01/2020

Không biết là do may mắn hay là bản thân bẫy rập rất tốt, Lạc Vân Thanh bên này bắt được không ít người, chờ tới buổi tối khi Leonard bọn họ trở lại, thẻ bài âm dương trên tay Lạc Vân Thanh bọn họ rất nhiều.

Thêm bốn mấy cái thẻ bài trên tay Leonard, không chỉ gom đủ mỗi người một đôi lệnh bài, thậm chí còn dư ra hai cái thẻ bài dương.

Lập tức Lạc Vân Thanh đem thẻ bài phân chia.

"Rời đi thôi." Nhìn thấy mọi người cất xong thẻ bài, Leonard gọi người canh gác trở về.

Sắc trời đã tối, bên này động thực vật quá nhiều, cũng không thích hợp qua đêm, hơn nữa nhiều người bị bẫy như vậy, cho nên rất nhiều người đã biết tới chỗ này, nơi này đã không còn an toàn, nếu còn lưu lại chỗ này khả năng rất lớn sẽ bị người bắt ba ba trong rọ.

Lạc Vân Thanh gật gật đầu, Leonard dẫn đoàn người đi ngược lại hướng đang đi, từ buổi chiều hắn đã sớm cho người đi tìm chỗ ẩn thân khác, nơi này bẫy nhiều người như vậy, sớm đã bại lộ, nếu còn không đi, chờ bị người đoạt sao?

Lần này tìm bờ biển là bờ biển bên kia, vì muốn tránh né đội ngũ khác, cho nên đi đi dừng dừng gần một tiếng rưỡi bọn họ mới tới mục tiêu.

Bãi biển này cũng không nhiều mỏm đá giống như bãi trước, ngược lại là một bãi cát vàng chuyên môn cho người chơi, phạm vi bờ cát rất lớn, hơn nữa hạt cát rất nhỏ, ánh cát vàng óng ánh, dẫm chân lên phi thường thoải mái.

Đối với thức ăn ở bờ biển, mấy ngày qua người tiểu đội Thực Vật đã xem như phi thường thuần thục, một đội người phân công làm việc, có người bắt cá, có người hái dừa, có người đốt lửa, mà người có tay nghề tốt thì đi nấu cơm.

Chờ tất cả mọi người dừng lại ăn cơm đã là tám chín giờ tối, uống canh cá nóng hừng hực, ngẩng đầu lên là ánh sao điểm điểm trên mặt biển.

Thủ Đô tinh ban đềm là ầm ĩ, mà ban đêm ở đây lại là yên lặng, cùng với ánh sáng đèn neon lập lòe, so sánh với Thủ Đô Tinh phồn vinh cùng náo nhiệt, mẫu tinh tựa hồ yên tĩnh đến quá phận.

Ánh sao chợt lóe lấp lánh trong màn đêm, ánh trăng màu bạc chiếu nghiêng xuống mặt đất, làm tăng thêm vẻ thần bí cho màn đêm.

"Nơi này thật đẹp." Nhìn ánh trăng, có người không kìm lòng được mở miệng.

"Ta chưa từng thấy qua đêm khuya đẹp như vậy."

"Có lẽ bởi vì bên ngoài quá táo bạo? Khiến người không tĩnh tâm để ngắm trăng."

"....."

"Thật cao hứng khi mẫu tinh có thể phục hồi như cũ, tôi trước kia vẫn luôn không biết vì cái gì nhiều người lại thích mẫu tinh như vậy, rõ ràng bọn họ chỉ thấy tinh cầu này trên tư liệu không phải sao? Nhưng hiện tại, tôi hình như có chút minh bạch, thì ra đối với mẫu tinh, chúng ta thật là có cảm ứng đến từ huyết mạch." Ngẩng đầu nhìn sao trời, Đường An cảm thấy mình có thể đi tới mẫu tinh khảo hạch lần này là thu hoạch lớn nhất.

"......"

"Không phải đâu Đường An, ngươi cư nhiên sẽ nói như vậy? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao?" Có người nghe được Đường An cảm khái nhịn không được trêu ghẹo nói.

Phải biết rằng Đường An ngày thường chính là người mà chẳng bao giờ xem qua văn chương, hỏi hắn liền chua xót, kết quả hiện tại lạicó thể nói ra như vậy?

"Đường đại thiếu không phải là bị người thay đổi cái linh hồn đi?"

"Cậu hôm nay đột nhiên như vậy, khiến người thực không có quen nha."

Vốn đang có chút u sầu, nhưng bị một đám người vì Đường An nói bỗng nhiên ồn ào, mọi người cũng không ngắm sao, vây quanh lửa trại trêu chọc đồng học bên cạnh, sau đó biến thành trình diễn ca hát khiêu vũ, biểu diễn tài nghệ của bản thân.



Không biểu diễn không biết, vừa biểu diễn liền bất ngờ, Lạc Vân Thanh cũng thật không nghĩ tới bạn học bên cạnh một đám đều thâm tàng bất lộ như vậy, trong miệng cười tủm tỉm, đem danh sách những bạn học đang ca hát nhảy mua yên lặng ghi tạc trong lòng, về sau nếu trường học có yêu cầu biểu diễn văn nghệ gì đó không sợ không bắt được tráng đinh.

Ngồi ở một bên khác lửa trại, Lạc Vân Thanh và Leonard dựa vào rất gần, gần đến mức có thể ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt từ người bên kia, cảm giác tinh thần rất tỉnh táo.

Vừa mới xuống biển bắt cá, tuy lúc đi lên có thay một bộ quần áo, nhưng Lạc Vân Thanh vẫn cảm thấy không thoải mái, nước biển hàm lượng muối cao, nếu là ngày thường xuống biển xong khẳng định phải tắm lại, nhưng hiện tại cũng không có cái điều kiện kia, cho nên chỉ có thể nhẫn nại.

"Đội trưởng, có chút nóng, chúng ta muốn xuống bơi hai vòng, đội trưởng có muốn đi không?" Triệu Gia Doanh lúc trước theo xuống bắt cá chạy tới hỏi Lạc Vân Thanh.

Bọn họ nơi này nhiều người như vậy, chỉ có Lạc Vân Thanh biết bơi tốt nhất, cùng cậu bơi, yên tâm.

"Hiện tại trời đã quá tối, trong biển có thứ gì cũng không biết, quá nguy hiểm, mọi người vẫn là chuẩn bị đi nghỉ ngơi đi." Lạc Vân Thanh từ chối cho bọn họ xuống biển.

Trong biển kỳ thực cũng không an toàn, không nói cái khác, chính là tới mấy con sứa, vận khí không tốt có thể bị đâm một cái, người chết là việc rất đơn giản.

"Hẳn là không thể nào? Buổi sáng cũng không có việc gì nha, hơn nữa buổi tối bờ biển thật đẹp, còn sáng lên." Nam sinh lớn gan nóng lòng muốn thử, nhìn nước biển có điểm ánh sáng rất là tâm động.

"Các cậu đừng xằng bậy, đừng xuống nước." Nhìn theo ánh mắt bọn họ, Lạc Vân Thanh cũng tấy ánh huỳnh quang trên mặt biển, cậu cơ bản có thể khẳng định phía dưới chính là sứa.

Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa mất mật, trên mặt biển lác đác lưa thưa ánh sáng huỳnh quang thật dọa đến cậu, sừa này cũngkhông ít nha, nếu sớm biết bên này có sứa, lúc trước cậu đã không cho bọn họ xuống biển, nếu như bị sưa đâm một cái, vậy cũng không chuyện đùa....

"Đó chính là sứa, đâm một cái có thể muốn mạng người." Lập tức, Lạc Vân Thanh trở nên nghiêm túc.

Mấy nam sinh nghe được muốn mạng người, lại lần nữa nhìn về phía vật nhỏ xinh đẹp từ thích biến thành cảnh giác, một sinh vật nho nhỏ như vậy cư nhiên độc như vậy? Không phải chứ?

"Thật vậy sao? Tôi lúc trướng xuống nước có chạm qua nó, hiện tại tay tôi không có cảm giác làm sao bây giờ?" Phạm Thắng Cao lúc vừa mới bắt cá không cẩn thận đụng vào sứa, hiện tại tay có chút sưng đỏ, nguyên bản hắn không để bụng, nhưng hiện tại nghe được Lạc Vân Thanh nói như vậy, trong lòng cũng luống cuống.

"Ta nhìn xem." Bước nhanh đi tới, Lạc Vân Thanh nhìn tay hắn một chút, sau đó hỏi: "Có cảm thấy choáng váng đầu, hô hấp khó khăn hay không?"

"Không có, chính là tay có chút sưng đỏ." Phạm Thắng Cao trả lời.

"Đã bao lâu?" Lạc Vân Thanh nhìn cảm giác vấn đề không lớn.

"Hơn hai giờ." Phạm Thắng Cao nhìn thoáng qua thiết bị đầu cuối, tính ra một chút thời gian.

Lạc Vân Thanh thở phào nghẹn khí trong ngực, còn may, còn may, con sứa đâm hắn hẳn không phải rất độc.

"Hẳn là không có việc gì, đợi lát nữa thoa một chút dược, nếu sau đó cậu có chỗ nào không thoải mái, nhớ rõ lập tức nói với chúng ta một chút."

"Được." Sau khi nói xong Phạm Thắng Cao bị bạn cùng phòng của hắn lôi đi lại kiểm tra thêm một lần, xác định không có trở ngại rồi mới bôi thuốc cho hắn.

...............

"Mọi người tới đây một chút." Lạc Vân Thanh vỗ vỗ tay, đem người tiểu đội Thực Vật triệu tập lại đây.

"Mọi người nhìn thấy con sứa sáng lên trong mặt biển rồi chứ?" Lạc Vân Thanh chỉ vào mặt biển, bên trên có ánh huỳnh quang chợt lóe chợt lóe.

"Thấy được."



"Đây là sứa?"

"Đúng rồi, đây là sứa, mới vừa tôi nói với cậu cậu lại không tin."

"Thật xinh đẹp, thực muốn mang về làm sủng vật."

"Thứ càng xinh đẹp độc tính càng mạnh có nghe qua chưa?"

"Sứa sao? Giống như có loại có độc có loại không?"

"......"

"Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói một việc. Mọi người làm ơn không được tới gần con sứa này, vì toàn cơ thể sứa đều là độc, hơn nữa rất nhiều độc tố còn không thấp. Nếu bị trích, nhẹ thì làn da có thể bị sưng đỏ, cơ bắp co rút, nạng hơn thì sốc, thậm chí tử vong, cho nên ngàn vạn phải rời xa nó biết không?" Lạc Vân Thanh thật sự sợ có người nhìn thấy sứa đẹp liền chạy tới vớt một con chơi, cứ cảm thấy hiện tại không nói rõ ràng độc tính của sứa, đến lúc đó chỉ sợ là sợ cũng muộn.

Cho nên Lạc Vân Thanh không chỉ nói, vì an toàn, thậm chí còn cho tiểu đội Thực Vật lui về sau một hai trăm mét, rời xa bãi biển, cũng dặn dò người trực đêm, lưu ý tình huống mặt biển, chỉ cần thủy triều nhất định phải mau chóng thông báo cho mọi người.

Trong lòng có việc suy nghĩ, Lạc Vân Thanh cả tối cũng không có tâm tư đi ngủ, chờ trời sáng, nhìn thấy mọi người lại tung tăng nhảy nhót hoạt động cuối cùng mới buông lỏng thần kinh.

............

Bên này hẻo lánh, hơn nữa ven biển, nguyên bản là nơi thu hoạch đồ ăn tốt nhất, nhưng trải qua đám sứa đêm qua, Lạc Vân Thanh cũng không dám cho bọn họ tùy tiện xuống biển bắt hải sản.

May mắn tất cả mọi người đều có lương khô, còn tính có thể ăn no, chờ tới khi ăn xong, Lạc Vân Thanh và Leonard cho người đi trông chừng đường đi, những người khác nắm chặt thời gian thu thập đồ vật, tính toán lại lần nữa rời xa "chiến trường" tranh đoạt thẻ bài âm dương.

Đoàn người bọn họ quá gây vạ, hơn nữa trên tay còn nắm nhiều thẻ bài âm dương, ai không hâm mộ, không rời xa một chút, như thế nào an tâm.

Dù sao những người bị bẫy sau khi rời đi thực sự tìm người trở lại rừng cây nhỏ tìm tra, nhưng đáng tiếc khi bọn hắn đến rừng cây thì đoàn người Lạc Vân Thanh vừa mới rời đi.

Mà đoàn người Lạc Vân Thanh trên đường gặp được mấy nhóm người trong đó có một đám đang tìm bọn họ, thậm chí là hiện tại còn ở bên ngoài tìm, nhưng đa số không dám đi quá xa, chỉ sợ không tim thấy tiểu đội Thực Vật, sau đó đi xa quá lại không đủ thời gian quay về tìm những người khác, trực tiếp khiến bọn họ không thăng cấp được, cho nên cho tới bây giờ tiểu đội Thực Vật còn không bị người tìm được.

"Sau khi thu thập đồ vật xong, chúng ta liền đi." Leonard chỉ vào phía trớc, ngữ khí kiên định. Tuy không ai biết phía trước là nơi như thế nào, nhưng mọi người cũng không phản đối, cõng lên ba lô, nghe theo mệnh lệnh, rời đi bãi biển có cây dừa và bụi cỏ che đậy, dù sao trên bờ cát chẳng có gì che đậy, chỉ cần bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi theo không bỏ, còn không bằng đi xa một chút, đi tới nơi có cây cối bụi cỏ che đậy.

"Cậu cảm thấy nơi này sẽ bị phát hiện?" Vừa rồi khi Leonard nói đi Lạc Vân Thanh không ngăn cản, vì cậu biết Leonard làm như vậy chắc chắn có đạo lý của mình.

"Lúc này chính là có sinh viên trường quân đội đồng thời sát hạch, tuy người tới đa số đều là năm nhất, nhưng năng lực điều tra của bọn họ không thấp, chúng ta một đường không làm gì che đậy, muốn truy lại đây không khó. Nhưng chỉ cần đi xa, người khác không nhất định sẽ đuổi lại đây, thời gian có hạn, đối đầu chúng ta không có kết quả tốt, trở về cũng không đủ thời gian."

Một mình Leonard không sợ, dù sao học sinh trường quân đội không nhất định có thể đánh được hắn, nhưng một đám người nơi này liền có một nửa là không biết đánh nhau, nếu lúc đó thật sự phát sinh cái gì, cũng chỉ có thể mặc người xâu xé, còn không bằng đi xa chút.

"Thời gian đến lúc kết thúc thi đấu còn hai bốn tiếng đồng hồ, bắt đầu giai đoạn gay cấn rồi." Lạc Vân Thanh cười, hiện tại có bao nhiêu gay cấn cũng không liên quan tới mình, hiện tại chỉ cần bảo đảm đám người mình không bị hầm một nồi là được.

Leonard nhìn nụ cười của Lạc Vân Thanh như mang theo dụ hoặc cũng cười theo, tuy chỉ là hơi nhếch khóe môi, nhưng kết hợp với gương mặt anh tuấn kia, Lạc Vân Thanh cảm thấy thấy thế nào cũng thấy đẹp.

"Cậu trước mang theo bọn họ hướng đi phía trước đi, tôi đi phía cuối."

Nói xong Leonard đem tiểu tổ tác chiến của mình kêu tới, đi ở phía sau đội ngũ bắt đầu tiến hành làm dấu vết "ngụy trang", cần phải cho đối phương bị nhiễu loạn tin tức phán đoán của đối phương đối với bên ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook