Chương 174: Cửu Cung Quỳnh màu xanh lục
Hào Tuyết
25/05/2020
Sau khi luận văn đăng lên sự tình còn lại rất phức tạp, vì thế Lạc Vân Thanh đơn giản liền không nhúng tay, ủy quyền cho Ân Kỳ tìm nhân viên chuyên nghiệp tới xử lý.
Nhưng cho dù như thế, người tới đánh quan hệ cũng rất là nhiều, ngay cả những hàng xóm cũ ở tinh cầu Nông nghiệp lúc trước cũng tới hỏi tình huống cụ thể.
Dù sao đối với người lấy việc gieo trồng làm nghề sinh sống mà nói, hai thứ này đối với bọn họ mà nói có ảnh hưởng rất lớn, liên quan tới bát cơm của bọn họ!
Biệt thự Lạc Nhật
Nhìn đủ loại cửu cung quỳnh trước mặt, Lạc Vân Thanh hiếm khi thất thần.
Luôn có một giọng nói trong cõi u minh nói cho cậu cửu cung quỳnh không chỉ có tác dụng đối trong chất lỏng gen thực vật, nó cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Vì thế sau khi kết thúc thí nghiệm Lạc Vân Thanh vẫn như cũ đem đại lượng cửu cung quỳnh để lại quan sát.
Nhưng mặc kệ nhìn thế nào, cửu cung quỳnh chỉ là cửu cung quỳnh, có nhìn cũng không nhìn ra một đóa hoa nào khác!
Vì làm thí nghiệm, trước mắt đại đa số cửu cung quỳnh trong phòng thí nghiệm của Lạc Vân Thanh được trồng trong chậu, để cậu có thể tùy thời lấy đi, ngoài ra còn có một phần nhỏ là cửu cung quỳnh khô, trong đó chia làm khô tự nhiên và khô do xử lý đặc thù. Đương nhiên để đảm bảo sự đa dạng cũng có cửu cung quỳnh vừa mới hái xuống.
Nhưng vô luận là loại nào, cậu dùng "Dị năng" xem, kết cấu bên trong của chúng nó đều xu với tương đồng, mà sự tương đồng này đúng là vật mà bọn họ lấy ra dùng để trung hòa kết cấu ổn định của chất lỏng gen thực vật.
Lúc trước khi lấy ra loại vật chất này bọn họ cũng từng nghĩ tác dụng ở trên động vật, nhưng những động vật bị thí nghiệm đó hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện một vài tác dụng phụ không thể khắc phục.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, loại vật chất này đúng là chỉ thích hợp trên thực vật, chứ không thích hợp trên động vật, cho nên mọi người trong phòng thí nghiệm cũng cho cái chất lỏng gen gia một định nghĩa -- Chất lỏng gen thực vật.
Nhưng vật chất lấy ra từ cửu cung quỳnh thật sự chỉ có thể có tác dụng đối với thực vật thôi sao? Lạc Vân Thanh không cho là như vậy.
Lúc trước để tìm kiếm một lý do giải thích gen bệnh trên người nguyên chủ dần dần biến mất, Lạc Vân Thanh suy nghĩ rất nhiều biện pháp, trong đó lý do không khiến người hoài nghi nhất chính là tìm được một phương pháp trị liệu gen bệnh, phát minh ra một loại dịch chữa bệnh càng trâu bò hơn dịch chữa trị gen.
Cậu cũng có dịch chữa trị bệnh gen cho người (cái chai mà LVT được thưởng khi thi sát hạch phát sóng trực tiếp ở cổ Địa Cầu ấy), vì thế đồ vật người khác quý trọng không thôi ở chỗ cậu chỉ có thể trở thành tài liệu thí nghiệm.
Lại bởi vì dịch chữa trị gen có một phần phối phương là trạng thái công khai, cho nên Lạc Vân Thanh không khó mấy tìm được từng thứ đối ứng với những thực vật kia, cuối cùng phát hiện chúng nó và cửu cung quỳnh có tính tương tự nhất định.
......
Hơn nửa ngày không thấy Lạc Vân Thanh từ phòng thí nghiệm đi ra, Leonard chạy vào phòng thí nghiệm.
Bị tiếng bước chân của Leonard đánh thức, Lạc Vân Thanh phản xạ có điều kiện bế lên chậu cây cửu cung quỳnh màu xanh lục trước mặt mình sau đó đứng dậy.
"Em định tặng cái này cho mẹ sao?" Leonard thần sắc cổ quái nhìn chậu câu cửu cung quỳnh có màu sắc đặc biệt này.
Đưa cho Alice? Lạc Vân Thanh nhìn Leonard sửng sốt một hồi, sau đó suy nghĩ cẩn thận không khỏi bật cười: "Sao có thể."
Leonard thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải là được!
Hắn chỉ sợ Lạc Vân Thanh cứ nghiên cứu về cửu cung quỳnh, nghiên cứu đến mức thay đổi cả thẩm mỹ của bản thân cũng nên.
Tuy không nhiều người biết lắm, nhưng thân là con trai của Alice, Leonard rõ ràng Alice có một tí xíu hội chứng sợ mật độ cao, đối với loại thực vật cửu cung quỳnh giống như bồ công anh này, chỉ cần nhìn thấy tâm lý sẽ có chút sợ hãi, hơn nữa còn là cửu cung quỳnh màu xanh như này. (Bí: y như ngộ sợ đài sen). Có lẽ trong mắt nàng ngoạn ý này không khác mấy với sâu lông, đó là thứ mà bình thường sẽ không đi động vào!
Là đứa con trai duy nhất của Alice, tuy Leonard không có di truyền được "sức tưởng tượng" phong phú như vậy của Alice, nhưng đối với loại thực vật có bảy màu hoa như cửu cung quỳnh này hắn thật sự không thích nổi, đương nhiên không thích nhất là cái màu xanh lục này, vì cửu cung quỳnh màu xanh lục thật đúng là khiến cho người ta liên tưởng tới cảm giác không mấy mỹ diệu cho lắm.
Di truyền triệu chứng sợ sâu lông mềm mềm từ Alice, Leonard khống chế ánh mắt của mình không nhìn về phía tay Lạc Vân Thanh.
Hoàn toàn không cảm thấy cửu cung quỳnh đáng sợ, thậm chí còn cảm thấy đáng yêu, Lạc Vân Thanh trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm còn lưu luyến không nỡ cùng đám cửu cung quỳnh bên trong phòng thí nghiệm cáo biệt, sau đó lại còn thật cẩn thận nâng lên chậu cửu cung quỳnh màu xanh lục duy nhất này mang đi.
"Vân Thanh, nếu không em đặt nó ở trong sân đi?"
Thấy Lạc Vân Thanh định đem chậu cửu cung quỳnh màu xanh lục kia đặt ở ban công phòng ngủ của bọn họ, ngẩng đầu là có thể thấy nó, da đầu Leonard tê dại, mạnh mẽ giả bộ trấn định nói.
Lạc Vân Thanh nghi hoặc quay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn vài lần sau đó giải thích: "Đặt nó ở đây em mới chăm sóc tốt, hơn nữa bên này ánh mặt trời phù hợp, em tính toán, mỗi ngày thời gian phơi nắng như vậy vừa lúc thích hợp."
Không thích chậu hoa này Leonard nhíu mày, phi thường không ủng hộ: "Hoa cỏ gì đó nên giao cho thợ hoa quản lý, cái này gọi là việc chuyên nghiệp giao cho người chuyên môn tới làm, chẳng lẽ em cảm thấy bản thân còn có thể chăm sóc tốt hơn cả thợ hoa sao?"
Có dị năng độc nhất vô nhị Lạc Vân Thanh: "......" Thật đúng là không cần nói, sự thật chính là như anh nói đấy.
Nhưng Lạc Vân Thanh cảm thấy Leonard cũng không sai, thợ hoa của Horae gia rất chuyên nghiệp, vì thế rất nhanh bị thuyết phục cậu quyết định mang chậu cửu cung quỳnh này giao cho thợ hoa, bản thân không cần nhọc lòng.
Dù sao đến lúc cậu muốn sử dụng chẳng lẽ thợ hoa lại không trả lại cho cậu?
......
Khi Lạc Vân Thanh chưa đi ra, Leonard bắt đầu tiếp nhận toàn bộ công ty, đôi ba mẹ vô lương Warren và Alice không chút nào đau lòng con trai nhân cơ hội này liền chạy đi chơi, để lại hắn một người đáng thương vô cùng tăng ca ở công ty.
Sau đó Leonard lại bắt đầu ủy quyền, có thể giao cho cấp dưới làm tuyệt đối để cấp dưới làm, cấp dưới làm không được thì tự mình mới làm, nếu quá phiền toái có thể chia cho Warren ←←.
Vì thế trong kế hoạch nghỉ ngơi đã đời của Warren thi thoảng bị thằng con bất hiếu quấy rầy, nghỉ ngơi cũng không vui vẻ mấy.
Cố tình không muốn nhận, nhưng Leonard lại đúng lý hợp tình nói bản thân mới vừa tiếp xúc với sự vụ ở công ty, thời gian còn ngắn hoàn toàn không hiểu biết hết tình huống không làm được!
Đối với hành vi không biết xấu hổ này Warren tức giận nha!
Nhưng vì thái độ của Leonard quá mức đúng lý hợp tình, ngược lại khiến cho Warren không biết hắn nói thật hay là giả, sau mấy lần thử nghiệm, cuối cùng thật sự không thử ra được kết quả chân chính, hắn chỉ có thể tự mình khổ bức tăng ca bên ngoài.
Ừm ~ Warren hoài nghi là đúng, tuy tiếp xúc với sự vụ công ty chưa lâu, nhưng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, hơn nữa bản thân cũng tự quản lý công ty riêng nhiều năm, Leonard có tâm đi làm chắc chắn là được, nhưng...
Dựa vào cái gì ba già nhà mình có thể nhàn nhã hưởng thụ thế giới hai người mà mình thì chỉ có thể khổ bức tăng ca?
Điều này cũng không công bằng một chút nào!
Dục cầu bất mãn Leonard phẫn nộ rồi, cho nên phải tranh thủ quyền lợi hợp pháp cho bản thân.
Vì thế mới đem sự tình cần xử lý ném cho ba già sau đó hắn liền lôi Lạc Vân Thanh từ phòng thí nghiệm ra ngoài.
"Đợi lát nữa chúng ta đi tới quán ăn của Bạch Tượng ăn cơm? Cơm nước xong lại đi xem phim?
Dụ dỗ được Lạc Vân Thanh ra ngoài Leonard không muốn ở ru rú trong nhà, chỉ muốn giống như tình lữ bình thường trôi qua từng ngày ngọt ngào.
Rất lâu chưa ra ngoài tiếp xúc thế giới cũng không đi xem phim, Lạc Vân Thanh đối với an bài của Leonard thực vừa lòng, nhưng mà...
"Tìm chỗ ít người."
Hiện tại chính là đang lúc lửa lớn, đi trong đám người mà bị nhận ra bọn họ sẽ gặp phải phiền toái.
Em nghĩ đây là trò đùa sao? Nhưng nhìn người nào đó nghiêm trang nhắc nhở mình, Leonard vẻ mặt hắc tuyến trả lời một câu: "Anh cũng không ngốc."
Hot search đều bị hai người bọn họ bao thầu nửa tháng, với trình độ hỏa bạo của bọn họ hiện tại mà Leonard còn dám mang Lạc Vân Thanh tới nơi công cộng có nhiều người sao? Chẳng lẽ muốn hẹn hò không thành mà ngược lại biến thành nguyên nhân dẫn tới hiện tượng dẫm đạp ngoài công cộng sao?
Đem chậu cửu cung quỳnh màu xanh lục giao cho thợ trồng hoa trắng mập hòa ái, Lạc Vân Thanh và Leonard lên một chiếc xe huyền phù mới mua rất khiêm tốn.
Nguyên nhân đổi xe rất đơn giản, đó chính là hình dáng và biển số xe huyền phù của bọn họ lúc trước đều đã bị người biết được.
Hiện tại đi cái xe huyền phù mới mua này ra ngoài là loại xe "phổ biến đại chúng", nhưng so với người dân thường mà nói cái xe phổ biến đại chúng này vẫn như cũ giống như "bảo mã" (BMW) mà người thường có thể nhìn thấy nhưng không với tới được, dù sao một lát nữa chỗ bọn họ muốn tới xem phim là một khu thương nghiệp xa hoa, bãi đỗ xe ngầm toàn bộ đều là siêu xe, nếu thật sự đi xe huyền phù phổ biến đại chúng thì chỉ sợ dễ thấy như mở đèn vào buổi tối.
Nhà hàng tư gia của Bạch Tương vẫn trang trí giống như trước kia không hề thay đổi, nhưng trải qua Lạc Vân Thanh kiến nghị, ít nhất đã không xuất hiện tình huống xe đạp và đồ sứ Thanh Hoa cùng chung một chỗ.
Dính ánh sáng của Lạc Vân Thanh, Leonard hiện tại đi đến đây cũng không cần phải hẹn trước, hơn nữa mặc kệ từ chối như thế nào người ta cũng không chịu lấy tiền.
Dù sao thẻ Bạch Tượng đưa, hiển nhiên cho tới nay Lạc Vân Thanh cũng chưa dùng qua, không chỉ cậu chưa dùng mà ngay cả Leonard cũng chưa dùng.
Không phải hẹn trước? Dù sao từ trước tới nay cậu chưa bao giờ phải hẹn trước.
Ưu đãi? Tuy hai người chưa tới bao nhiêu lần, nhưng tất cả nhân viên làm việc ở nhà hàng tư gia đều biết người bạn nhỏ của lão bản này, cho dù lão bản không có mặt ở đây, nhưng lão bản đã dặn dò qua không thu tiền mà ngươi một cái công nhân còn dám lấy tiền? Sợ công việc này quá nhẹ nhàng muốn đổi việc khác để làm sao?
Cho nên thu tiền gì đó căn bản không tồn tại!
Cũng may Lạc Vân Thanh đến cũng chỉ gọi vài món ăn bình thường, bằng không với sự nhiệt tình của Bạch Tượng sẽ khiến cậu không dám tới nữa.
Dù sao ăn không uống không như vậy sao mà được!
"Chào Lạc thiếu gia, chào Horae thiếu gia." Lạc Vân Thanh và Leonard vừa tiến vào sân, nhân viên phục vụ bên trong vội vàng đi ra nghênh đón, ngữ khí thân thiết hòa ái chào hỏi hai người.
"Mời hai vị vào bên trong." Nhân viên phục vụ có chú ý hot search trên Thiên Bác cũng là người nhanh nhẹn, biết hai người không thích khoe khoang vì thế vội vàng mời hai người rời khỏi sân.
Lạc Vân Thanh và Leonard hiểu ý đi theo phía sau hắn, còn hắn muốn dẫn bọn họ tới nơi nào thì cũng không quan tâm, dù sao chắc chắn sẽ có cơm ăn là được.
"Vân Thanh cậu tới rồi."
Mới đi được nửa đường, Lạc Vân Thanh nhìn thấy Bạch Tượng đang từ xa đi về phía mình, cười chào đón cậu, hơn nữa làm bộ phải cho mình một cái ôm chặt.
Nhưng khi sắp ôm Bạch Tượng nghĩ tới bản thân vừa mới từ phòng bếp đi ra, trên người chắc chắn không thể tránh khỏi nhiễm mùi dầu mỡ cho nên lập tức dừng lại động tác, mạnh mẽ gõ gõ đầu mình.
Tiếng động giòn vang khiến Lạc Vân Thanh nhịn không được cảm thấy đau đầu thay hắn.
"Ai nha, tôi đây là nhìn thấy cao mà vui quá, khiến tôi quên mất bản thân hiện tại đầy người mùi dầu mỡ, thiếu chút nữa khiến cậu bẩn người." Sau khi nói xong Bạch Tượng cười sang sảng với cậu.
Lâu như vậy không gặp vẫn là nhiệt tình như thế, Lạc Vân Thanh cười cười trò chuyện với hắn: "Đúng là lâu rồi không gặp, Bạch đại ca gần đây làm ăn thật phát đạt nha."
Bạch Tượng sờ sờ cái ót, hoàn toàn không để ý tới hai từ phát đạt mà Lạc Vân Thanh nói nói: "Cũng chỉ vậy thôi, nhưng mà gần đây tôi có học thêm mấy món, cho nên quyết định mở thêm hai bàn luyện tập, cho nên mấy ngày nay mỗi ngày thêm mấy bàn khách nhân, đúng rồi! Vân Thanh cậu hôm nay tới đừng đi ngay nhé, tôi đem mấy món sở trường của tôi cho cậu xem một cái!"
Lạc Vân Thanh: "......"
Lạc Vân Thanh: "Được."
Làm ăn như vậy thật sự được sao? Khách hàng của ngươi biết ngươi mở thêm hai bàn là vì luyện tập?
"Được rồi, trước không tán gẫu với cậu nữa, tôi đi tới phòng bếp làm đồ ăn đã, Tiểu Phương cậu đem Vân Thanh tới Hàn Đình đi, đợi lát nữa tôi lại qua đó."
"Vâng thưa lão bản, Lạc thiếu, Horae thiếu gia mời đi theo tôi." Tiểu Phương ý cười đầy mặt khom lưng mời, hai người đi theo Tiểu Phương tới ghế lô ở Hàn Đình.
Mới vừa ngồi xuống ghế lô lập tức có người phục vụ đưa cho mỗi người một phần chung hầm.
"Chào Lạc thiếu, chào Horae thiếu gia, đây là canh hạt sen bách hợp nấm tuyết, có công dụng tư âm nhuận phổi, thanh tâm an thần, thích hợp nhất là uống vào mùa hè, mời hai vị chậm rãi dùng."
"Hai vị thiếu gia, xin hỏi hôm nay muốn ăn món gì ạ? Nếu có thì có thể nói với tôi ạ!" Tiểu Phương lấy ra giấy bút phục cổ, ngữ khí cung kính nói.
Tới nhà hàng tư gia của Bạch Tượng có thể gọi món ăn chỉ sợ cũng chỉ có mỗi mình Lạc Vân Thanh! Những người khác đừng nói gọi món ăn, tay chân chậm hẹn trước một chút còn phải đợi tới mấy tháng sau!
Nghĩ nghĩ Lạc Vân Thanh lắc đầu: "Cậu nói với Bạch đại ca cứ làm chủ đi, anh ta làm món gì thì chúng tôi liền ăn món đó là được."
Nghe vậy, Tiểu Phương gật gật đầu, buông giấy bút trong tay: "Được"
Sau đó lễ phép hành lễ, trước khi đóng cửa còn khom lưng với hai người một lần nữa nói: "Hai vị khách nhân nếu có yêu cầu gì xin hãy ấn chuông phục vụ bên kia, thu được tin tức chúng tôi sẽ chạy tới ngay!"
Nhưng cho dù như thế, người tới đánh quan hệ cũng rất là nhiều, ngay cả những hàng xóm cũ ở tinh cầu Nông nghiệp lúc trước cũng tới hỏi tình huống cụ thể.
Dù sao đối với người lấy việc gieo trồng làm nghề sinh sống mà nói, hai thứ này đối với bọn họ mà nói có ảnh hưởng rất lớn, liên quan tới bát cơm của bọn họ!
Biệt thự Lạc Nhật
Nhìn đủ loại cửu cung quỳnh trước mặt, Lạc Vân Thanh hiếm khi thất thần.
Luôn có một giọng nói trong cõi u minh nói cho cậu cửu cung quỳnh không chỉ có tác dụng đối trong chất lỏng gen thực vật, nó cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Vì thế sau khi kết thúc thí nghiệm Lạc Vân Thanh vẫn như cũ đem đại lượng cửu cung quỳnh để lại quan sát.
Nhưng mặc kệ nhìn thế nào, cửu cung quỳnh chỉ là cửu cung quỳnh, có nhìn cũng không nhìn ra một đóa hoa nào khác!
Vì làm thí nghiệm, trước mắt đại đa số cửu cung quỳnh trong phòng thí nghiệm của Lạc Vân Thanh được trồng trong chậu, để cậu có thể tùy thời lấy đi, ngoài ra còn có một phần nhỏ là cửu cung quỳnh khô, trong đó chia làm khô tự nhiên và khô do xử lý đặc thù. Đương nhiên để đảm bảo sự đa dạng cũng có cửu cung quỳnh vừa mới hái xuống.
Nhưng vô luận là loại nào, cậu dùng "Dị năng" xem, kết cấu bên trong của chúng nó đều xu với tương đồng, mà sự tương đồng này đúng là vật mà bọn họ lấy ra dùng để trung hòa kết cấu ổn định của chất lỏng gen thực vật.
Lúc trước khi lấy ra loại vật chất này bọn họ cũng từng nghĩ tác dụng ở trên động vật, nhưng những động vật bị thí nghiệm đó hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện một vài tác dụng phụ không thể khắc phục.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, loại vật chất này đúng là chỉ thích hợp trên thực vật, chứ không thích hợp trên động vật, cho nên mọi người trong phòng thí nghiệm cũng cho cái chất lỏng gen gia một định nghĩa -- Chất lỏng gen thực vật.
Nhưng vật chất lấy ra từ cửu cung quỳnh thật sự chỉ có thể có tác dụng đối với thực vật thôi sao? Lạc Vân Thanh không cho là như vậy.
Lúc trước để tìm kiếm một lý do giải thích gen bệnh trên người nguyên chủ dần dần biến mất, Lạc Vân Thanh suy nghĩ rất nhiều biện pháp, trong đó lý do không khiến người hoài nghi nhất chính là tìm được một phương pháp trị liệu gen bệnh, phát minh ra một loại dịch chữa bệnh càng trâu bò hơn dịch chữa trị gen.
Cậu cũng có dịch chữa trị bệnh gen cho người (cái chai mà LVT được thưởng khi thi sát hạch phát sóng trực tiếp ở cổ Địa Cầu ấy), vì thế đồ vật người khác quý trọng không thôi ở chỗ cậu chỉ có thể trở thành tài liệu thí nghiệm.
Lại bởi vì dịch chữa trị gen có một phần phối phương là trạng thái công khai, cho nên Lạc Vân Thanh không khó mấy tìm được từng thứ đối ứng với những thực vật kia, cuối cùng phát hiện chúng nó và cửu cung quỳnh có tính tương tự nhất định.
......
Hơn nửa ngày không thấy Lạc Vân Thanh từ phòng thí nghiệm đi ra, Leonard chạy vào phòng thí nghiệm.
Bị tiếng bước chân của Leonard đánh thức, Lạc Vân Thanh phản xạ có điều kiện bế lên chậu cây cửu cung quỳnh màu xanh lục trước mặt mình sau đó đứng dậy.
"Em định tặng cái này cho mẹ sao?" Leonard thần sắc cổ quái nhìn chậu câu cửu cung quỳnh có màu sắc đặc biệt này.
Đưa cho Alice? Lạc Vân Thanh nhìn Leonard sửng sốt một hồi, sau đó suy nghĩ cẩn thận không khỏi bật cười: "Sao có thể."
Leonard thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải là được!
Hắn chỉ sợ Lạc Vân Thanh cứ nghiên cứu về cửu cung quỳnh, nghiên cứu đến mức thay đổi cả thẩm mỹ của bản thân cũng nên.
Tuy không nhiều người biết lắm, nhưng thân là con trai của Alice, Leonard rõ ràng Alice có một tí xíu hội chứng sợ mật độ cao, đối với loại thực vật cửu cung quỳnh giống như bồ công anh này, chỉ cần nhìn thấy tâm lý sẽ có chút sợ hãi, hơn nữa còn là cửu cung quỳnh màu xanh như này. (Bí: y như ngộ sợ đài sen). Có lẽ trong mắt nàng ngoạn ý này không khác mấy với sâu lông, đó là thứ mà bình thường sẽ không đi động vào!
Là đứa con trai duy nhất của Alice, tuy Leonard không có di truyền được "sức tưởng tượng" phong phú như vậy của Alice, nhưng đối với loại thực vật có bảy màu hoa như cửu cung quỳnh này hắn thật sự không thích nổi, đương nhiên không thích nhất là cái màu xanh lục này, vì cửu cung quỳnh màu xanh lục thật đúng là khiến cho người ta liên tưởng tới cảm giác không mấy mỹ diệu cho lắm.
Di truyền triệu chứng sợ sâu lông mềm mềm từ Alice, Leonard khống chế ánh mắt của mình không nhìn về phía tay Lạc Vân Thanh.
Hoàn toàn không cảm thấy cửu cung quỳnh đáng sợ, thậm chí còn cảm thấy đáng yêu, Lạc Vân Thanh trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm còn lưu luyến không nỡ cùng đám cửu cung quỳnh bên trong phòng thí nghiệm cáo biệt, sau đó lại còn thật cẩn thận nâng lên chậu cửu cung quỳnh màu xanh lục duy nhất này mang đi.
"Vân Thanh, nếu không em đặt nó ở trong sân đi?"
Thấy Lạc Vân Thanh định đem chậu cửu cung quỳnh màu xanh lục kia đặt ở ban công phòng ngủ của bọn họ, ngẩng đầu là có thể thấy nó, da đầu Leonard tê dại, mạnh mẽ giả bộ trấn định nói.
Lạc Vân Thanh nghi hoặc quay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn vài lần sau đó giải thích: "Đặt nó ở đây em mới chăm sóc tốt, hơn nữa bên này ánh mặt trời phù hợp, em tính toán, mỗi ngày thời gian phơi nắng như vậy vừa lúc thích hợp."
Không thích chậu hoa này Leonard nhíu mày, phi thường không ủng hộ: "Hoa cỏ gì đó nên giao cho thợ hoa quản lý, cái này gọi là việc chuyên nghiệp giao cho người chuyên môn tới làm, chẳng lẽ em cảm thấy bản thân còn có thể chăm sóc tốt hơn cả thợ hoa sao?"
Có dị năng độc nhất vô nhị Lạc Vân Thanh: "......" Thật đúng là không cần nói, sự thật chính là như anh nói đấy.
Nhưng Lạc Vân Thanh cảm thấy Leonard cũng không sai, thợ hoa của Horae gia rất chuyên nghiệp, vì thế rất nhanh bị thuyết phục cậu quyết định mang chậu cửu cung quỳnh này giao cho thợ hoa, bản thân không cần nhọc lòng.
Dù sao đến lúc cậu muốn sử dụng chẳng lẽ thợ hoa lại không trả lại cho cậu?
......
Khi Lạc Vân Thanh chưa đi ra, Leonard bắt đầu tiếp nhận toàn bộ công ty, đôi ba mẹ vô lương Warren và Alice không chút nào đau lòng con trai nhân cơ hội này liền chạy đi chơi, để lại hắn một người đáng thương vô cùng tăng ca ở công ty.
Sau đó Leonard lại bắt đầu ủy quyền, có thể giao cho cấp dưới làm tuyệt đối để cấp dưới làm, cấp dưới làm không được thì tự mình mới làm, nếu quá phiền toái có thể chia cho Warren ←←.
Vì thế trong kế hoạch nghỉ ngơi đã đời của Warren thi thoảng bị thằng con bất hiếu quấy rầy, nghỉ ngơi cũng không vui vẻ mấy.
Cố tình không muốn nhận, nhưng Leonard lại đúng lý hợp tình nói bản thân mới vừa tiếp xúc với sự vụ ở công ty, thời gian còn ngắn hoàn toàn không hiểu biết hết tình huống không làm được!
Đối với hành vi không biết xấu hổ này Warren tức giận nha!
Nhưng vì thái độ của Leonard quá mức đúng lý hợp tình, ngược lại khiến cho Warren không biết hắn nói thật hay là giả, sau mấy lần thử nghiệm, cuối cùng thật sự không thử ra được kết quả chân chính, hắn chỉ có thể tự mình khổ bức tăng ca bên ngoài.
Ừm ~ Warren hoài nghi là đúng, tuy tiếp xúc với sự vụ công ty chưa lâu, nhưng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, hơn nữa bản thân cũng tự quản lý công ty riêng nhiều năm, Leonard có tâm đi làm chắc chắn là được, nhưng...
Dựa vào cái gì ba già nhà mình có thể nhàn nhã hưởng thụ thế giới hai người mà mình thì chỉ có thể khổ bức tăng ca?
Điều này cũng không công bằng một chút nào!
Dục cầu bất mãn Leonard phẫn nộ rồi, cho nên phải tranh thủ quyền lợi hợp pháp cho bản thân.
Vì thế mới đem sự tình cần xử lý ném cho ba già sau đó hắn liền lôi Lạc Vân Thanh từ phòng thí nghiệm ra ngoài.
"Đợi lát nữa chúng ta đi tới quán ăn của Bạch Tượng ăn cơm? Cơm nước xong lại đi xem phim?
Dụ dỗ được Lạc Vân Thanh ra ngoài Leonard không muốn ở ru rú trong nhà, chỉ muốn giống như tình lữ bình thường trôi qua từng ngày ngọt ngào.
Rất lâu chưa ra ngoài tiếp xúc thế giới cũng không đi xem phim, Lạc Vân Thanh đối với an bài của Leonard thực vừa lòng, nhưng mà...
"Tìm chỗ ít người."
Hiện tại chính là đang lúc lửa lớn, đi trong đám người mà bị nhận ra bọn họ sẽ gặp phải phiền toái.
Em nghĩ đây là trò đùa sao? Nhưng nhìn người nào đó nghiêm trang nhắc nhở mình, Leonard vẻ mặt hắc tuyến trả lời một câu: "Anh cũng không ngốc."
Hot search đều bị hai người bọn họ bao thầu nửa tháng, với trình độ hỏa bạo của bọn họ hiện tại mà Leonard còn dám mang Lạc Vân Thanh tới nơi công cộng có nhiều người sao? Chẳng lẽ muốn hẹn hò không thành mà ngược lại biến thành nguyên nhân dẫn tới hiện tượng dẫm đạp ngoài công cộng sao?
Đem chậu cửu cung quỳnh màu xanh lục giao cho thợ trồng hoa trắng mập hòa ái, Lạc Vân Thanh và Leonard lên một chiếc xe huyền phù mới mua rất khiêm tốn.
Nguyên nhân đổi xe rất đơn giản, đó chính là hình dáng và biển số xe huyền phù của bọn họ lúc trước đều đã bị người biết được.
Hiện tại đi cái xe huyền phù mới mua này ra ngoài là loại xe "phổ biến đại chúng", nhưng so với người dân thường mà nói cái xe phổ biến đại chúng này vẫn như cũ giống như "bảo mã" (BMW) mà người thường có thể nhìn thấy nhưng không với tới được, dù sao một lát nữa chỗ bọn họ muốn tới xem phim là một khu thương nghiệp xa hoa, bãi đỗ xe ngầm toàn bộ đều là siêu xe, nếu thật sự đi xe huyền phù phổ biến đại chúng thì chỉ sợ dễ thấy như mở đèn vào buổi tối.
Nhà hàng tư gia của Bạch Tương vẫn trang trí giống như trước kia không hề thay đổi, nhưng trải qua Lạc Vân Thanh kiến nghị, ít nhất đã không xuất hiện tình huống xe đạp và đồ sứ Thanh Hoa cùng chung một chỗ.
Dính ánh sáng của Lạc Vân Thanh, Leonard hiện tại đi đến đây cũng không cần phải hẹn trước, hơn nữa mặc kệ từ chối như thế nào người ta cũng không chịu lấy tiền.
Dù sao thẻ Bạch Tượng đưa, hiển nhiên cho tới nay Lạc Vân Thanh cũng chưa dùng qua, không chỉ cậu chưa dùng mà ngay cả Leonard cũng chưa dùng.
Không phải hẹn trước? Dù sao từ trước tới nay cậu chưa bao giờ phải hẹn trước.
Ưu đãi? Tuy hai người chưa tới bao nhiêu lần, nhưng tất cả nhân viên làm việc ở nhà hàng tư gia đều biết người bạn nhỏ của lão bản này, cho dù lão bản không có mặt ở đây, nhưng lão bản đã dặn dò qua không thu tiền mà ngươi một cái công nhân còn dám lấy tiền? Sợ công việc này quá nhẹ nhàng muốn đổi việc khác để làm sao?
Cho nên thu tiền gì đó căn bản không tồn tại!
Cũng may Lạc Vân Thanh đến cũng chỉ gọi vài món ăn bình thường, bằng không với sự nhiệt tình của Bạch Tượng sẽ khiến cậu không dám tới nữa.
Dù sao ăn không uống không như vậy sao mà được!
"Chào Lạc thiếu gia, chào Horae thiếu gia." Lạc Vân Thanh và Leonard vừa tiến vào sân, nhân viên phục vụ bên trong vội vàng đi ra nghênh đón, ngữ khí thân thiết hòa ái chào hỏi hai người.
"Mời hai vị vào bên trong." Nhân viên phục vụ có chú ý hot search trên Thiên Bác cũng là người nhanh nhẹn, biết hai người không thích khoe khoang vì thế vội vàng mời hai người rời khỏi sân.
Lạc Vân Thanh và Leonard hiểu ý đi theo phía sau hắn, còn hắn muốn dẫn bọn họ tới nơi nào thì cũng không quan tâm, dù sao chắc chắn sẽ có cơm ăn là được.
"Vân Thanh cậu tới rồi."
Mới đi được nửa đường, Lạc Vân Thanh nhìn thấy Bạch Tượng đang từ xa đi về phía mình, cười chào đón cậu, hơn nữa làm bộ phải cho mình một cái ôm chặt.
Nhưng khi sắp ôm Bạch Tượng nghĩ tới bản thân vừa mới từ phòng bếp đi ra, trên người chắc chắn không thể tránh khỏi nhiễm mùi dầu mỡ cho nên lập tức dừng lại động tác, mạnh mẽ gõ gõ đầu mình.
Tiếng động giòn vang khiến Lạc Vân Thanh nhịn không được cảm thấy đau đầu thay hắn.
"Ai nha, tôi đây là nhìn thấy cao mà vui quá, khiến tôi quên mất bản thân hiện tại đầy người mùi dầu mỡ, thiếu chút nữa khiến cậu bẩn người." Sau khi nói xong Bạch Tượng cười sang sảng với cậu.
Lâu như vậy không gặp vẫn là nhiệt tình như thế, Lạc Vân Thanh cười cười trò chuyện với hắn: "Đúng là lâu rồi không gặp, Bạch đại ca gần đây làm ăn thật phát đạt nha."
Bạch Tượng sờ sờ cái ót, hoàn toàn không để ý tới hai từ phát đạt mà Lạc Vân Thanh nói nói: "Cũng chỉ vậy thôi, nhưng mà gần đây tôi có học thêm mấy món, cho nên quyết định mở thêm hai bàn luyện tập, cho nên mấy ngày nay mỗi ngày thêm mấy bàn khách nhân, đúng rồi! Vân Thanh cậu hôm nay tới đừng đi ngay nhé, tôi đem mấy món sở trường của tôi cho cậu xem một cái!"
Lạc Vân Thanh: "......"
Lạc Vân Thanh: "Được."
Làm ăn như vậy thật sự được sao? Khách hàng của ngươi biết ngươi mở thêm hai bàn là vì luyện tập?
"Được rồi, trước không tán gẫu với cậu nữa, tôi đi tới phòng bếp làm đồ ăn đã, Tiểu Phương cậu đem Vân Thanh tới Hàn Đình đi, đợi lát nữa tôi lại qua đó."
"Vâng thưa lão bản, Lạc thiếu, Horae thiếu gia mời đi theo tôi." Tiểu Phương ý cười đầy mặt khom lưng mời, hai người đi theo Tiểu Phương tới ghế lô ở Hàn Đình.
Mới vừa ngồi xuống ghế lô lập tức có người phục vụ đưa cho mỗi người một phần chung hầm.
"Chào Lạc thiếu, chào Horae thiếu gia, đây là canh hạt sen bách hợp nấm tuyết, có công dụng tư âm nhuận phổi, thanh tâm an thần, thích hợp nhất là uống vào mùa hè, mời hai vị chậm rãi dùng."
"Hai vị thiếu gia, xin hỏi hôm nay muốn ăn món gì ạ? Nếu có thì có thể nói với tôi ạ!" Tiểu Phương lấy ra giấy bút phục cổ, ngữ khí cung kính nói.
Tới nhà hàng tư gia của Bạch Tượng có thể gọi món ăn chỉ sợ cũng chỉ có mỗi mình Lạc Vân Thanh! Những người khác đừng nói gọi món ăn, tay chân chậm hẹn trước một chút còn phải đợi tới mấy tháng sau!
Nghĩ nghĩ Lạc Vân Thanh lắc đầu: "Cậu nói với Bạch đại ca cứ làm chủ đi, anh ta làm món gì thì chúng tôi liền ăn món đó là được."
Nghe vậy, Tiểu Phương gật gật đầu, buông giấy bút trong tay: "Được"
Sau đó lễ phép hành lễ, trước khi đóng cửa còn khom lưng với hai người một lần nữa nói: "Hai vị khách nhân nếu có yêu cầu gì xin hãy ấn chuông phục vụ bên kia, thu được tin tức chúng tôi sẽ chạy tới ngay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.