Chương 211: Kết thúc
Hào Tuyết
03/07/2020
Lễ trao giải thưởng Rohr và lễ trao giải Noah có rất nhiều điểm chung, nhưng cũng có chỗ khác nhau, trong đó khác nhau lớn nhất chính là lễ trao giải Rohr sẽ bắt đầu bằng hoạt động cho mọi người xem một hồi phim tài liệu, phim tài liệu này cũng rất đặc biệt, là do đạo diễn phim tài liệu nổi tiếng Liên bang tiến hành quay chụp ghi chép về các đoạn phim ngắn y học và các sáng tác văn học chồng lên nhau.
Mà trong mắt dân chúng bình thường giải thưởng Rohr so với giải thưởng Noah nổi tiếng hơn cũng là vì đoạn phim tài liệu này, nhìn chung mấy chục năm, phim tài liệu của giải thưởng Rohr thật sự phải gọi là hay, cho dù trải qua chế tác nghệ thuật, nhưng nó vẫn có thể khiến cho quảng đại người xem cộng hưởng, khiến người xem xong liền cảm thấy vừa khó chịu vừa tự hào!
Lần trao giải này của giải thưởng Rohr cũng không ngoại lệ, khi âm nhạc dừng lại ánh đèn hội trường tối xuống, màn hình lớn phía trước bắt đầu trình chiếu bộ phim tài liệu lần này.
Nửa giờ sau, ánh đèn sân khấu một lần nữa lại sáng lên, người xem phát sóng trực tiếp phát hiện tất cả mọi người trước camera đều hốc mắt ửng đỏ.
Nhưng rất nhanh trong sân lại vang lên tiếng âm nhạc sục sôi, tiếng nhạc này đã hòa tan đi bầu không khí thương cảm kia.
......
Giải thưởng Rohr khác với giải thưởng Noah, giải thưởng Rohr chỉ có hai giải thưởng, phân biệt là giải thưởng Rohr y học và giải thưởng Rohr văn học!
Dựa theo thông lệ dĩ vãng, đầu tiên trao tặng chính là giải thưởng Rohr văn học.
Người đạt được giải Rohr văn học là một vị lão nhân tóc trắng xóa, lão nhân này thân thể suy yếu tới mức ngay cả lên bục nhận thưởng đều cần người khác nâng.
Nhưng cho dù như vậy trạng thái tinh thần của lão nhân vẫn rất tốt, tâm thái cũng rất ổn, tuy đây là lần đầu tiên và cũng có thể là lần cuối cùng trong cuộc đời ông đạt được giải thưởng Rohr văn học, nhưng mọi người lại không nhìn thấy bất cứ một chút kích động nào từ trên người ông.
Trợ thủ hỗ trợ cầm cúp sau đó lão nhân ngơ ngác một hồi, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cúp mà ông đã từng yêu mà không có được này, ông lộ ra nụ cười thư thái, sau đó xoay người lại bắt đầu dùng một loại ngữ điệu tràn ngập thư thả từ ái phát biểu cảm nghĩ của mình, cảm nghĩ rất đơn giản, ngữ điệu cũng bình thản, những từng câu từng chữ bên trong lại lộ ra chân lý cuộc sống.
Lão nhân được trợ thủ đỡ xuống đài, người chủ trì mỉm cười trò chuyện cùng với người bên dưới, có thể thấy được hắn đang trải đệm cho lần trao giải thưởng Rohr y học tiếp theo.
......
Lúc trước khi trao giải thưởng Rohr văn học Lạc Vân Thanh tâm nhạt như nước, cho nên cậu vốn tưởng rằng đến khi trao giải y học bản thân cũng sẽ thực bình tĩnh, nhưng rất nhanh...cậu liền phát hiện bản thân sai rồi.
Giờ phút này cho dù vẻ mặt bên ngoài của cậu rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười vân đạm phong kinh, nhưng trên thực tế chỉ có chính cậu mới biết lòng bàn tay của cậu lúc này đang không ngừng đổ mồ hôi.
Đây là giải Rohr đấy! Là giải thưởng y học tối cao của Liên bang, ở đây nhiều người như vậy có mấy người có thể đạt được giải thưởng Rohr? Mà trong đám người đoạt giải này lại có bao nhiêu người vào tầm tuổi như cậu mà đạt được giải thưởng này?
Đương nhiên quan trọng nhất chính là giải thưởng Rohr chỉ có giải thưởng về văn học và y học, "nước thuốc hi vọng" mà cậu nghiên cứu chế tạo lần này xác thực đủ để có tên trong danh sách đề cử của giải thưởng Rohr. Nhưng phải biết là cậu cũng không phải là người chuyên nghiệp trong giới y học, ngay cả cậu cũng không xác định được sau này mình có hoạt động trong lĩnh vực y học hay không, cho nên rất có khả năng đây là lần duy nhất cậu có cơ hội đạt được giải thưởng Rohr!
Cho nên có khẩn trương cũng không có gì lạ!
Vì thế Lạc Vân Thanh ngồi dưới khán đài nhìn thì có vẻ hết sức chăm chú nghe người chủ trì nói, nhưng trên thực tế lại đang thất thần, cả người giống như người ngốc ngồi ở kia, đầu óc căn bản không thể tập trung được.
Đột nhiên, Lạc Vân Thanh cảm giác được Leonard nắm lấy bàn tay mình, trên bục trao giải đang giới thiệu tên của cậu và "nước thuốc hi vọng" được lọt vào danh sách đề cử.
Miệng người chủ trì lúc mở lúc đóng, người trao giải bên cạnh mỉm cười cầm phong thư ghi tên người đoạt giải đã được mở ra, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên trở nên trấn định.
Lúc này một cái camera chiếu tới, Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, hướng về phía màn ảnh nở nụ cười xán lạn.
Nụ cười này khiến người xem phát sóng trực tiếp lập tức phát điên, các loại bình luận đầy đủ mọi kiểu chữ mọi màu sắc thi nhau xuất hiện đầy màn hình!
【 Liếm liếm liếm liếm ~ Vân Thanh cười thật đẹp, a a a, đệ nhất mỹ nhân Liên bang! 】
【 Lợi hại lắm người anh em! Trường hợp quan trọng như vậy cư nhiên không khẩn trương một chút nào! Nhìn mấy vị tiên sinh cũng được vào danh sách đề cử bên cạnh xem, người ta vẫn rất có cảm giác khẩn trương.】
【6666, Vân Thanh đại đại, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không? Tốt xấu gì thì giải thưởng Rohr cũng là giải thưởng trọng đại như vậy, trạng thái của cậu thoải mái như vậy cũng không khỏi quá khiến không cho người mặt mũi đi? Tốt xấu cũng phải giả bộ một chút chứ! 】
【 Đột nhiên cảm thấy thương những đại đại lọt vào danh sách đề cử đó, vốn là ngang hàng tranh đoạt, kết quả bỗng nhiên tới một người không theo hệ thống bài võ như vậy, một người không nằm trong giới, một cái nghiên cứu phát minh bá đạo không chút phân rõ trái phải "nước thuốc hi vọng", cái này cơ hồ chính là đem giải thưởng đoạt luôn, còn tranh như thế nào nữa? Không thấy bọn họ so với những người được vào danh sách đề cử của các giới khác bình tĩnh hơn sao?】
【Aiz......! Thật sự rất thương xót bọn họ, cái này chú định là chạy theo, hi vọng bọn họ có thể thông suốt, đừng nhằm vào Vân Thanh nhé!! 】
【 Cái này...... Ách ~~ -______- "Các ngươi suy nghĩ nhiều quá đi? Còn nhằm vào? Dù sao người trong giới học thuật vẫn khá đơn thuần, không có nhiều chuyện hư hỏng như vậy, người ta bằng vào thực lực chiến thắng sao có thể sẽ bị nhằm vào? Hơn nữa trước khi lễ trao giải chính thức bắt đầu chẳng lẽ các ngươi không phát hiện những người đó ở chung với Lạc Vân Thanh như thế nào sao? Nói là dùng thái độ đối đãi với tiểu bối trong nhà cũng không quá, như vậy còn cần lo lắng cho Lạc Vân Thanh sao? 】
......
"Chúng ta cùng chúc mừng...... Lạc Vân Thanh, cậu ấy tuy rằng tuổi không lớn, nhưng kỹ thuật cao siêu, nghiên cứu chế tạo ra tân dược nước thuốc hi vọng, đánh bại bệnh gen quái ác đã từng cướp đi sinh mạng của đông đảo dân chúng! Trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử đoạt huy chương Rohr!"
"Chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh Lạc Vân Thanh."
"Bốp bốp bốp bốp......"
Người trao giải cho Lạc Vân Thanh chính là người đoạt huy chương giải thưởng Rohr y học lần trước, ông cười nhìn về phía Lạc Vân Thanh, trong lòng vừa có chút hâm một lại vừa có chút tự hào khó có thể miêu tả.
Người trẻ tuổi như vậy chính là tương lai hi vọng của Liên bang!
Nghe được tên của mình Lạc Vân Thanh sửng sốt.
"Mau đi!" Leonard nghiêng người nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai cậu.
Lạc Vân Thanh lúc này mới phản ứng lại, lập tức đi lên bục trao giải.
......
Thật cẩn thận tiếp nhận chiếc cúp nặng trĩu, Lạc Vân Thanh quay đầu nhìn về phía người xem, đầu tiên là ngượng ngùng cười một chút, sau đó hít sâu một hơi nói: "Nói thật, cảm xúc hiện tại của tôi có chút kích động cũng có chút nặng nề!"
"Có lẽ mọi người sẽ hiểu được vì sao tôi lại kích động, nhưng tôi tin rằng rất nhiều người ở đây sẽ không hiểu vì sao trong thời khắc có thể nói là đại hỉ này đối với tôi tôi lại nói hai chữ "nặng nề" như vậy."
Nói xong câu đó Lạc Vân Thanh lại lần nữa giơ lên chiếc cúp, còn làm bộ thực vô lực:"Mọi người nhìn thấy chiếc cúp này không?"
"Thấy." Âm thanh chỉnh thể thống nhất vang lên bên dưới khán đài.
Lạc Vân Thanh cười, hỏi tiếp: "Vậy mọi người biết chiếc cúp này nặng bao nhiêu không?"
Điều này không có ai trả lời.
"Tôi đã rất may mắn vì lúc ấy tôi đã dùng hai tay để tiếp nhận chiếc cúp này, không thì...vì cúp rất nặng, nặng tới mức vượt qua tưởng tượng của mọi người, nói tới đây có lẽ sẽ có người hỏi tôi, cúp nặng thì nặng, nhưng chẳng phải chỉ là trọng lượng vật lý thôi sao? Vì sao phải tăng thêm hai chữ nồng đậm cảm giác - nặng nề làm gì, có phải tôi dùng từ không đúng hay không?"
"Kỳ thực không phải, tôi sở dĩ nói "nặng nề" là vì khi tiếp nhận chiếc cúp này trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện hai chữ -- trách nhiệm."
"Đúng vậy, tôi cảm thấy mình không phải tiếp nhận cúp mà là trách nhiệm, vì phúc lợi của đông đảo quần chúng, trách nhiệm thăm dò bí mật khoa học, cho nên ở đây tôi không muốn nói cảm ơn gì cả, tôi chỉ muốn nói tôi sẽ nỗ lực, nỗ lực gánh vách trách nhiệm mà bản thân phải chịu, để bản thân làm càng tốt hơn."
Nói xong Lạc Vân Thanh đối với mọi người gập người một cái.
"Được......"
"Nói rất đúng......"
"Người trẻ tuổi nên có tâm thái như vậy......"
Lúc này mọi người vỗ tay, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội!
Mãi cho đến khi người chủ trì tuyên bố lễ trao giải kết thúc thanh âm vỗ tay vẫn nối liền không dứt.
Sau khi lễ trao giải Rohr kết thúc, hai nhân vật đoạt giải thưởng Rohr không ngoài sở liệu đều lên bảng hot search, đồng thời lên bảng hot search còn có bộ phim tài liệu mở màn của lễ trao giải Rohr.
Lưu lượng điên cuồng khiến tất cả phóng viên truyền thống đều phát điên, mặc kệ bọn họ là vì danh hay là vì lợi, tóm lại hiện tại tất cả mọi người đều muốn phỏng vấn người đoạt huy chương trong lần trao giải Rohr được chú ý nhiều nhất từ trước tới nay này.
Nhưng đáng tiếc chính là hai nhân vật đoạt giải thưởng lần này sau khi lấy thưởng liền mai danh ẩn tích, mặc kệ đám phóng viên truyền thông có tìm như thế nào cũng không thấy bóng người.
......
"Leonard anh nói con cua này là dùng để nướng ngon hay là dùng để nấu tương ngon hơn?"
Ngồi xổm trên bờ cát, Lạc Vân Thanh buồn rầu nhìn ba con cua lớn kia rối rắm.
"Hai con nướng, một con nấu?" Nghĩ nghĩ, Leonard đề nghị như vậy.
"Không được, không đủ cua."" Có mỗi ba con còn muốn nấu thành hai món, đây là không đủ dắt kẽ răng!
Nhìn Lạc Vân Thanh hai mắt sáng ngời nhìn mình, Leonard bất đắc dĩ xách thùng nước lên: "Anh tới chỗ mỏm đá kia tìm.""
Lạc Vân Thanh gật gật đầu, cho hắn một ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy"".
"Leonard, nếu ở bên kia anh nhìn thấy cá lớn hay tôm lớn cũng nhớ nhặt về nhé!"
"Được....."
Có được câu trả lời Lạc Vân Thanh lại càng vui vẻ, hưng phấn cầm ba con cua kia về biệt thử cạnh bờ biển của bọn họ.
Chờ tới khi cậu nướng xong mấy con cua này, Leonard đã chân trần mà trở lại, trên tay xách theo thùng nước đựng hai con cua lớn.
Tuy Lạc Vân Thanh tiếc nuối vì chỉ kiếm được hai con cua, nhưng vẫn thức thời tri tình mà khen Leonard một phen, sau đó bắt chúng nó tới bếp hầm canh.
Buổi tối
Sau khi ăn no uống đủ đi tản bộ trên bờ cát để tiêu thực xong, hai người liền đi tới gian nhà kính trồng hoa trên tầng cao nhất của biệt thự.
Kỳ thực nói là nhà kính trồng hoa cũng không chính xác, bởi vì nơi đó ngoại trừ đủ loại kiểu dáng hoa cỏ ra ở giữa còn có một cái hồ nước nhỏ nhiệt độ ổn định.
Ghé vào cạnh hồ nước hưởng thụ Leonard mát xa, Lạc Vân Thanh ngẩng đầu híp mắt nhìn ánh sao lập lòe trên bầu trời, thoải mái thở dài một hơi.
Tinh cầu Á Đàn thật là đẹp! Hải vực tư nhân không chỉ có cảnh sắc mỹ lệ mà còn không có bất cứ người nào tới đây quấy rầy....
"Về sau chúng ta thường xuyên tới nơi này chơi đi?" Lạc Vân Thanh xoay người hôn Leonard một cái, mặt mày mang theo một tia quyến rũ do nhiệt khí cọ rửa.
"Được."" Nhìn thấy cảnh này ánh mắt Leonard tối sầm lại, nuốt nuốt nước miếng, không kìm lòng được tay chậm rãi luồn xuống phía dưới...lại xuống phía dưới, cuối cùng kéo Lạc Vân Thanh vào trong nước, chuẩn bị làm việc mà mình muốn làm trong tuần trăng mật....
"Anh làm gì thế Leonard?" Bỗng nhiên bị kéo xuống nước Lạc Vân Thanh biết rõ còn cố hỏi.
"Làm em!" Leonard nhẹ giọng bật cười.
Lạc Vân Thanh bị lời nói trắng ra này khiến cho đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn thuận theo tâm ý của hắn, ỡm ờ tựu thành chuyện tốt.
Ngày hôm sau
Điên cuồng cả một đêm Lạc Vân Thanh tỉnh lại khi được Leonard khẽ vuốt ve, nhìn hắn mở ra cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, nhìn mặt trời chậm rãi nhô cao ở phương xa, cậu bỗng nhiên cười.
Ôm lấy người yêu chuẩn bị chung sống cùng mình cả đời, bỗng nhiên hiểu được vì sao bản thân lại tới nơi tương lai nghìn năm sau như này.
Thì ra chuyến bay xảy ra sự cố kia cũng không phải là xui xẻo hiếm thấy, mà là một loại ưu ái khác của ông trời, nó khiến cho cậu tìm được một người để chung sống yêu thương cả đời trong thời đại tinh tế mấy nghìn năm sau!
【 Hoàn chính văn!!! 】
Mà trong mắt dân chúng bình thường giải thưởng Rohr so với giải thưởng Noah nổi tiếng hơn cũng là vì đoạn phim tài liệu này, nhìn chung mấy chục năm, phim tài liệu của giải thưởng Rohr thật sự phải gọi là hay, cho dù trải qua chế tác nghệ thuật, nhưng nó vẫn có thể khiến cho quảng đại người xem cộng hưởng, khiến người xem xong liền cảm thấy vừa khó chịu vừa tự hào!
Lần trao giải này của giải thưởng Rohr cũng không ngoại lệ, khi âm nhạc dừng lại ánh đèn hội trường tối xuống, màn hình lớn phía trước bắt đầu trình chiếu bộ phim tài liệu lần này.
Nửa giờ sau, ánh đèn sân khấu một lần nữa lại sáng lên, người xem phát sóng trực tiếp phát hiện tất cả mọi người trước camera đều hốc mắt ửng đỏ.
Nhưng rất nhanh trong sân lại vang lên tiếng âm nhạc sục sôi, tiếng nhạc này đã hòa tan đi bầu không khí thương cảm kia.
......
Giải thưởng Rohr khác với giải thưởng Noah, giải thưởng Rohr chỉ có hai giải thưởng, phân biệt là giải thưởng Rohr y học và giải thưởng Rohr văn học!
Dựa theo thông lệ dĩ vãng, đầu tiên trao tặng chính là giải thưởng Rohr văn học.
Người đạt được giải Rohr văn học là một vị lão nhân tóc trắng xóa, lão nhân này thân thể suy yếu tới mức ngay cả lên bục nhận thưởng đều cần người khác nâng.
Nhưng cho dù như vậy trạng thái tinh thần của lão nhân vẫn rất tốt, tâm thái cũng rất ổn, tuy đây là lần đầu tiên và cũng có thể là lần cuối cùng trong cuộc đời ông đạt được giải thưởng Rohr văn học, nhưng mọi người lại không nhìn thấy bất cứ một chút kích động nào từ trên người ông.
Trợ thủ hỗ trợ cầm cúp sau đó lão nhân ngơ ngác một hồi, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cúp mà ông đã từng yêu mà không có được này, ông lộ ra nụ cười thư thái, sau đó xoay người lại bắt đầu dùng một loại ngữ điệu tràn ngập thư thả từ ái phát biểu cảm nghĩ của mình, cảm nghĩ rất đơn giản, ngữ điệu cũng bình thản, những từng câu từng chữ bên trong lại lộ ra chân lý cuộc sống.
Lão nhân được trợ thủ đỡ xuống đài, người chủ trì mỉm cười trò chuyện cùng với người bên dưới, có thể thấy được hắn đang trải đệm cho lần trao giải thưởng Rohr y học tiếp theo.
......
Lúc trước khi trao giải thưởng Rohr văn học Lạc Vân Thanh tâm nhạt như nước, cho nên cậu vốn tưởng rằng đến khi trao giải y học bản thân cũng sẽ thực bình tĩnh, nhưng rất nhanh...cậu liền phát hiện bản thân sai rồi.
Giờ phút này cho dù vẻ mặt bên ngoài của cậu rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười vân đạm phong kinh, nhưng trên thực tế chỉ có chính cậu mới biết lòng bàn tay của cậu lúc này đang không ngừng đổ mồ hôi.
Đây là giải Rohr đấy! Là giải thưởng y học tối cao của Liên bang, ở đây nhiều người như vậy có mấy người có thể đạt được giải thưởng Rohr? Mà trong đám người đoạt giải này lại có bao nhiêu người vào tầm tuổi như cậu mà đạt được giải thưởng này?
Đương nhiên quan trọng nhất chính là giải thưởng Rohr chỉ có giải thưởng về văn học và y học, "nước thuốc hi vọng" mà cậu nghiên cứu chế tạo lần này xác thực đủ để có tên trong danh sách đề cử của giải thưởng Rohr. Nhưng phải biết là cậu cũng không phải là người chuyên nghiệp trong giới y học, ngay cả cậu cũng không xác định được sau này mình có hoạt động trong lĩnh vực y học hay không, cho nên rất có khả năng đây là lần duy nhất cậu có cơ hội đạt được giải thưởng Rohr!
Cho nên có khẩn trương cũng không có gì lạ!
Vì thế Lạc Vân Thanh ngồi dưới khán đài nhìn thì có vẻ hết sức chăm chú nghe người chủ trì nói, nhưng trên thực tế lại đang thất thần, cả người giống như người ngốc ngồi ở kia, đầu óc căn bản không thể tập trung được.
Đột nhiên, Lạc Vân Thanh cảm giác được Leonard nắm lấy bàn tay mình, trên bục trao giải đang giới thiệu tên của cậu và "nước thuốc hi vọng" được lọt vào danh sách đề cử.
Miệng người chủ trì lúc mở lúc đóng, người trao giải bên cạnh mỉm cười cầm phong thư ghi tên người đoạt giải đã được mở ra, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên trở nên trấn định.
Lúc này một cái camera chiếu tới, Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, hướng về phía màn ảnh nở nụ cười xán lạn.
Nụ cười này khiến người xem phát sóng trực tiếp lập tức phát điên, các loại bình luận đầy đủ mọi kiểu chữ mọi màu sắc thi nhau xuất hiện đầy màn hình!
【 Liếm liếm liếm liếm ~ Vân Thanh cười thật đẹp, a a a, đệ nhất mỹ nhân Liên bang! 】
【 Lợi hại lắm người anh em! Trường hợp quan trọng như vậy cư nhiên không khẩn trương một chút nào! Nhìn mấy vị tiên sinh cũng được vào danh sách đề cử bên cạnh xem, người ta vẫn rất có cảm giác khẩn trương.】
【6666, Vân Thanh đại đại, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không? Tốt xấu gì thì giải thưởng Rohr cũng là giải thưởng trọng đại như vậy, trạng thái của cậu thoải mái như vậy cũng không khỏi quá khiến không cho người mặt mũi đi? Tốt xấu cũng phải giả bộ một chút chứ! 】
【 Đột nhiên cảm thấy thương những đại đại lọt vào danh sách đề cử đó, vốn là ngang hàng tranh đoạt, kết quả bỗng nhiên tới một người không theo hệ thống bài võ như vậy, một người không nằm trong giới, một cái nghiên cứu phát minh bá đạo không chút phân rõ trái phải "nước thuốc hi vọng", cái này cơ hồ chính là đem giải thưởng đoạt luôn, còn tranh như thế nào nữa? Không thấy bọn họ so với những người được vào danh sách đề cử của các giới khác bình tĩnh hơn sao?】
【Aiz......! Thật sự rất thương xót bọn họ, cái này chú định là chạy theo, hi vọng bọn họ có thể thông suốt, đừng nhằm vào Vân Thanh nhé!! 】
【 Cái này...... Ách ~~ -______- "Các ngươi suy nghĩ nhiều quá đi? Còn nhằm vào? Dù sao người trong giới học thuật vẫn khá đơn thuần, không có nhiều chuyện hư hỏng như vậy, người ta bằng vào thực lực chiến thắng sao có thể sẽ bị nhằm vào? Hơn nữa trước khi lễ trao giải chính thức bắt đầu chẳng lẽ các ngươi không phát hiện những người đó ở chung với Lạc Vân Thanh như thế nào sao? Nói là dùng thái độ đối đãi với tiểu bối trong nhà cũng không quá, như vậy còn cần lo lắng cho Lạc Vân Thanh sao? 】
......
"Chúng ta cùng chúc mừng...... Lạc Vân Thanh, cậu ấy tuy rằng tuổi không lớn, nhưng kỹ thuật cao siêu, nghiên cứu chế tạo ra tân dược nước thuốc hi vọng, đánh bại bệnh gen quái ác đã từng cướp đi sinh mạng của đông đảo dân chúng! Trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử đoạt huy chương Rohr!"
"Chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh Lạc Vân Thanh."
"Bốp bốp bốp bốp......"
Người trao giải cho Lạc Vân Thanh chính là người đoạt huy chương giải thưởng Rohr y học lần trước, ông cười nhìn về phía Lạc Vân Thanh, trong lòng vừa có chút hâm một lại vừa có chút tự hào khó có thể miêu tả.
Người trẻ tuổi như vậy chính là tương lai hi vọng của Liên bang!
Nghe được tên của mình Lạc Vân Thanh sửng sốt.
"Mau đi!" Leonard nghiêng người nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai cậu.
Lạc Vân Thanh lúc này mới phản ứng lại, lập tức đi lên bục trao giải.
......
Thật cẩn thận tiếp nhận chiếc cúp nặng trĩu, Lạc Vân Thanh quay đầu nhìn về phía người xem, đầu tiên là ngượng ngùng cười một chút, sau đó hít sâu một hơi nói: "Nói thật, cảm xúc hiện tại của tôi có chút kích động cũng có chút nặng nề!"
"Có lẽ mọi người sẽ hiểu được vì sao tôi lại kích động, nhưng tôi tin rằng rất nhiều người ở đây sẽ không hiểu vì sao trong thời khắc có thể nói là đại hỉ này đối với tôi tôi lại nói hai chữ "nặng nề" như vậy."
Nói xong câu đó Lạc Vân Thanh lại lần nữa giơ lên chiếc cúp, còn làm bộ thực vô lực:"Mọi người nhìn thấy chiếc cúp này không?"
"Thấy." Âm thanh chỉnh thể thống nhất vang lên bên dưới khán đài.
Lạc Vân Thanh cười, hỏi tiếp: "Vậy mọi người biết chiếc cúp này nặng bao nhiêu không?"
Điều này không có ai trả lời.
"Tôi đã rất may mắn vì lúc ấy tôi đã dùng hai tay để tiếp nhận chiếc cúp này, không thì...vì cúp rất nặng, nặng tới mức vượt qua tưởng tượng của mọi người, nói tới đây có lẽ sẽ có người hỏi tôi, cúp nặng thì nặng, nhưng chẳng phải chỉ là trọng lượng vật lý thôi sao? Vì sao phải tăng thêm hai chữ nồng đậm cảm giác - nặng nề làm gì, có phải tôi dùng từ không đúng hay không?"
"Kỳ thực không phải, tôi sở dĩ nói "nặng nề" là vì khi tiếp nhận chiếc cúp này trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện hai chữ -- trách nhiệm."
"Đúng vậy, tôi cảm thấy mình không phải tiếp nhận cúp mà là trách nhiệm, vì phúc lợi của đông đảo quần chúng, trách nhiệm thăm dò bí mật khoa học, cho nên ở đây tôi không muốn nói cảm ơn gì cả, tôi chỉ muốn nói tôi sẽ nỗ lực, nỗ lực gánh vách trách nhiệm mà bản thân phải chịu, để bản thân làm càng tốt hơn."
Nói xong Lạc Vân Thanh đối với mọi người gập người một cái.
"Được......"
"Nói rất đúng......"
"Người trẻ tuổi nên có tâm thái như vậy......"
Lúc này mọi người vỗ tay, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội!
Mãi cho đến khi người chủ trì tuyên bố lễ trao giải kết thúc thanh âm vỗ tay vẫn nối liền không dứt.
Sau khi lễ trao giải Rohr kết thúc, hai nhân vật đoạt giải thưởng Rohr không ngoài sở liệu đều lên bảng hot search, đồng thời lên bảng hot search còn có bộ phim tài liệu mở màn của lễ trao giải Rohr.
Lưu lượng điên cuồng khiến tất cả phóng viên truyền thống đều phát điên, mặc kệ bọn họ là vì danh hay là vì lợi, tóm lại hiện tại tất cả mọi người đều muốn phỏng vấn người đoạt huy chương trong lần trao giải Rohr được chú ý nhiều nhất từ trước tới nay này.
Nhưng đáng tiếc chính là hai nhân vật đoạt giải thưởng lần này sau khi lấy thưởng liền mai danh ẩn tích, mặc kệ đám phóng viên truyền thông có tìm như thế nào cũng không thấy bóng người.
......
"Leonard anh nói con cua này là dùng để nướng ngon hay là dùng để nấu tương ngon hơn?"
Ngồi xổm trên bờ cát, Lạc Vân Thanh buồn rầu nhìn ba con cua lớn kia rối rắm.
"Hai con nướng, một con nấu?" Nghĩ nghĩ, Leonard đề nghị như vậy.
"Không được, không đủ cua."" Có mỗi ba con còn muốn nấu thành hai món, đây là không đủ dắt kẽ răng!
Nhìn Lạc Vân Thanh hai mắt sáng ngời nhìn mình, Leonard bất đắc dĩ xách thùng nước lên: "Anh tới chỗ mỏm đá kia tìm.""
Lạc Vân Thanh gật gật đầu, cho hắn một ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy"".
"Leonard, nếu ở bên kia anh nhìn thấy cá lớn hay tôm lớn cũng nhớ nhặt về nhé!"
"Được....."
Có được câu trả lời Lạc Vân Thanh lại càng vui vẻ, hưng phấn cầm ba con cua kia về biệt thử cạnh bờ biển của bọn họ.
Chờ tới khi cậu nướng xong mấy con cua này, Leonard đã chân trần mà trở lại, trên tay xách theo thùng nước đựng hai con cua lớn.
Tuy Lạc Vân Thanh tiếc nuối vì chỉ kiếm được hai con cua, nhưng vẫn thức thời tri tình mà khen Leonard một phen, sau đó bắt chúng nó tới bếp hầm canh.
Buổi tối
Sau khi ăn no uống đủ đi tản bộ trên bờ cát để tiêu thực xong, hai người liền đi tới gian nhà kính trồng hoa trên tầng cao nhất của biệt thự.
Kỳ thực nói là nhà kính trồng hoa cũng không chính xác, bởi vì nơi đó ngoại trừ đủ loại kiểu dáng hoa cỏ ra ở giữa còn có một cái hồ nước nhỏ nhiệt độ ổn định.
Ghé vào cạnh hồ nước hưởng thụ Leonard mát xa, Lạc Vân Thanh ngẩng đầu híp mắt nhìn ánh sao lập lòe trên bầu trời, thoải mái thở dài một hơi.
Tinh cầu Á Đàn thật là đẹp! Hải vực tư nhân không chỉ có cảnh sắc mỹ lệ mà còn không có bất cứ người nào tới đây quấy rầy....
"Về sau chúng ta thường xuyên tới nơi này chơi đi?" Lạc Vân Thanh xoay người hôn Leonard một cái, mặt mày mang theo một tia quyến rũ do nhiệt khí cọ rửa.
"Được."" Nhìn thấy cảnh này ánh mắt Leonard tối sầm lại, nuốt nuốt nước miếng, không kìm lòng được tay chậm rãi luồn xuống phía dưới...lại xuống phía dưới, cuối cùng kéo Lạc Vân Thanh vào trong nước, chuẩn bị làm việc mà mình muốn làm trong tuần trăng mật....
"Anh làm gì thế Leonard?" Bỗng nhiên bị kéo xuống nước Lạc Vân Thanh biết rõ còn cố hỏi.
"Làm em!" Leonard nhẹ giọng bật cười.
Lạc Vân Thanh bị lời nói trắng ra này khiến cho đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn thuận theo tâm ý của hắn, ỡm ờ tựu thành chuyện tốt.
Ngày hôm sau
Điên cuồng cả một đêm Lạc Vân Thanh tỉnh lại khi được Leonard khẽ vuốt ve, nhìn hắn mở ra cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, nhìn mặt trời chậm rãi nhô cao ở phương xa, cậu bỗng nhiên cười.
Ôm lấy người yêu chuẩn bị chung sống cùng mình cả đời, bỗng nhiên hiểu được vì sao bản thân lại tới nơi tương lai nghìn năm sau như này.
Thì ra chuyến bay xảy ra sự cố kia cũng không phải là xui xẻo hiếm thấy, mà là một loại ưu ái khác của ông trời, nó khiến cho cậu tìm được một người để chung sống yêu thương cả đời trong thời đại tinh tế mấy nghìn năm sau!
【 Hoàn chính văn!!! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.