Chương 206: Mở đầu lễ cưới
Hào Tuyết
02/07/2020
Từ sau khi lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng Rohr, Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân lập tức biến thành vạn nhân mê, khách thăm nối liền không dứt khiến cậu không khỏi cảm thấy tâm lực tiều tụy, người ngựa nối đuôi nhau lục tục tiến tới giống như mặc kệ có tiếp đãi như thế nào cũng không hết vậy.
Cuối cùng mệt tới không chịu được nữa Lạc Vân Thanh liền không đi tiếp đãi nữa, dù sao toàn thế giới đều biết cậu phải kết hôn, hiện tại không có thời gian tiếp đãi khách khứa cũng là bình thường.
Nhìn hai vị giáo sư tới đây xem náo nhiệt, Lạc Vân Thanh giờ phút này cũng không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa.
"Giáo sư, sao các thầy lại tới đây? Không phải mấy hôm trước còn nói chưa ra khỏi phòng thí nghiệm sao?"
Đúng là vì hai người còn ở trong phòng thí nghiệm cho nên lúc trước Lạc Vân Thanh tự mình tới đưa thiệp mời cũng không đưa được tận tay bọn họ, cho nên khi đó cậu đã chuẩn bị tư tưởng tốt hai vị giáo sư sẽ không tới tham dự hôn lễ.
Dù sao cậu cũng là nhân viên nghiên cứu, tự nhiên biết khi người tiến hành thí nghiệm tới điểm mấu chốt là sẽ không rời đi.
Nghe vậy, trên mặt Ân Kỳ và Vương Tú Nông đều lộ ra nụ cười đầy nếp nhăn.
Nói cũng lạ, ngày hôm Lạc Vân Thanh tới đưa thiệp mời đó hai người bỗng nhiên liền nghĩ ra được điểm mấu chốt, sau đó rèn sắt khi còn nóng đem đồ vật làm ra, được xuất quan sớm sau đó mới phát hiện học sinh của mình cư nhiên đã tới, còn là ngày mà mình đột nhiên có linh cảm nữa.
Nhìn Lạc Vân Thanh tuấn tú phi phàm, Ân Kỳ và Vương Tú Nông vừa lòng tới mức không thể vừa lòng hơn!
Trong lòng không ngừng cảm khái đứa học sinh này của mình không chỉ bản thân lợi hại mà còn vượng người!
Phải biết rằng lúc trước hai người bọn họ không thiếu nghe mấy người trẻ tuổi nói Lạc Vân Thanh là cá chép hình người, vốn dĩ còn khịt mũi coi thường, nhưng không nghĩ tới học sinh của mình đúng thật là một con cá chép!
Phúc khí này thật sự khiến người không thể không bội phục!
"Ai da, chúng ta tới em còn không cao hứng à?" Hai người trêu chọc làm bộ không cao hứng nói một câu.
"Sao thế được ạ? Hai thầy tới thực sự khiến em cao hứng muốn chết." Lạc Vân Thanh ngồi xuống bên cạnh hai vị lão nhân.
"Thật vậy chứ?"
"Đương nhiên, lúc trước em cho rằng có lẽ hai thầy không thể tham dự hôn lễ của em khiến em rất khổ sở nha, phải biết là hai thầy là người thân quan trọng nhất của em." Lạc Vân Thanh ánh mắt xoay một cái, cái miệng nhỏ giống như lau mật ngọt, tùy tiện nói vài câu liền dỗ cho Ân Kỳ và Vương Tú Nông hai người vui đến đầu óc choáng váng.
Hai vị lão nhân vui tươi hớn hở trong lòng không còn gì để nói, ánh mắt nhìn về học sinh của mình lại càng trở nên nhu hòa hơn.
Trước kia bọn họ cũng không phải không có học trò đắc ý, nhưng so với Lạc Vân Thanh mà nói, những học sinh đó trước sau vẫn còn kém cậu một đoạn dài.
Đứa nhỏ thông minh, có năng lực, tri kỷ, còn có thể giải quyết ai không thích?
Hơn nữa đứa nhỏ khiến người yêu thích như vậy từ lúc bắt đầu ở chung đã đối đãi với bọn họ như trưởng bối, cho nên hai người vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền chạy tới hỗ trợ.
Vì thế Lạc Vân Thanh cũng nhẹ nhàng, sau đó đem khách nhân trong giới học thuật ném cho hai vị ân sư của mình xong cậu cũng không còn lo lắng nữa tự đi bận việc hôn sự của mình.
......
Khác với suy nghĩ của mọi người càng gần ngày cưới càng bận rộn, khi cách ngày cưới còn ba ngày, hai người ngoài lúc ngủ ra liền trở nên phi thường nhàn nhã.
Tất cả sân bãi đã bố trí xong, tất cả việc cần phân phối đều đã giao cho người phụ trách tương ứng, nhóm người phụ trách cầm lương cao tự nhiên sẽ không làm những việc vặt này quấy rầy tới chủ nhân, bọn họ sẽ cố gắng hết trách nhiệm của mình, đem công việc mà mình được bàn giao thuận thuận lợi lợi hoàn thành.
Mà lúc ấy người đâu? Rảnh rỗi Lạc Vân Thanh phát hiện là một người bên phía bị gả đi, bản thân cư nhiên còn có cái gọi là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân!
Lúc bận rộn thì không cảm thấy, một khi rảnh rỗi tâm lý hoảng loạn tự nhiên thực dễ dàng suy nghĩ quá nhiều!
Học qua tâm lý khi Leonard nhìn thấy biểu hiện lo âu của Lạc Vân Thanh lại liên tưởng tới mấy ngày nữa là hôn lễ liền tự nhiên đoán được nguyên nhân cậu âu lo, ngay từ đầu mang theo tâm thái tâm sự đi tìm cậu nói chuyện thật lâu, nhưng sự khuyên bảo và tâm sự của hắn hoàn toàn không có tác dụng, vì thế không biết nghĩ gì nữa Leonard liền đơn giản mở ra phó bản hàng đêm sanh ca, dù sao không nói hai lời chính là làm, mệt đến mức không chịu nổi liền ngủ một giấc thì cái gì cũng không thể nghĩ được nữa (¬‿¬)
Quả thật đừng nói tuy phương pháp này tuy đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả cư nhiên chuẩn không cần chỉnh!
Lạc Vân Thanh mệt đến tận cùng rốt cuộc không có thời gian cũng không còn tinh lực để nghĩ đông nghĩ tây nữa, chính là cách làm này ấy mà...có chút mất liêm sỉ.....
Vì thế mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ nhưng lại làm bộ không thèm để ý của quản gia, Lạc Vân Thanh luôn có một loại cảm giác bị bắt gian tại trận, cho nên cậu chỉ có thể im lặng không lên tiếng né tránh quản gia, thái độ kia rõ ràng tới mức quản gia cũng tri kỷ tránh đi cậu, tự động không thấy bóng dáng.
Đối với điều này Lạc Vân Thanh ban đầu là thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy bản thân vận khí cũng không tệ lắm, cư nhiên không gặp phải quản gia, nhưng thời gian sau tỉnh ngộ hiểu được tại sao quản gia lại như vậy sau cậu thật ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, cuối cùng thật sự không chịu được liền dứt khoát bất chấp tất cả, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
Mọi người: "...."
......
Trước hôn lễ hai ngày, Alice và Warren phong trần mệt mỏi chạy tới trang viên Hoa Hồng, ăn xong cơm chiều Alice mang theo nhân viên làm đẹp tới một căn phòng, trước khi đi còn thuận tiện gọi Lạc Vân Thanh đi cùng.
"Vân Thanh lại đây." Alice đang thoải mái dễ chịu nằm hưởng phục vụ thấy Lạc Vân Thanh tiến vào cao hứng vẫy vẫy tay với cậu.
Lạc Vân Thanh không hiểu ra sao đi tới, như là không rõ Alice muốn làm gì, có điều rất nhanh cậu đã biết.
Chỉ thấy Alice nói với một nữ nhân trung niên ngồi cạnh mình nói: "Chị Lý, chị giúp nó làm một cái bổ sung nước chiều sâu đi."
Lạc Vân Thanh: Σ(っ°Д °;)っ
"Vân Thanh còn còn sững sờ ở đó làm gì thế? Mau lại đây nào." Nhìn Lạc Vân Thanh ngơ ngác đứng ở cửa, Alice mỉm cười liên tục vẫy tay.
Cuối cùng Lạc Vân Thanh không có biện pháp chỉ có thể đi qua, nhìn ba người phụ nữ trong phòng đang nhìn chằm chằm mình trong lòng lại nghĩ biện pháp từ chối.
Cũng không phải là cậu làm ra vẻ cái gì mà "con trai không thể làm đẹp", "con trai làm cái này rất kỳ quái" v.v...mà là cậu thật sự không quen để cho người khác chạm vào mặt mình, hơn nữa những thứ rau củ quả mà cậu ăn vẫn luôn được "gia công" tốt, cho nên không phải cậu khoe khoang, làn da của cậu rất đẹp, không kém với những tiểu thư mỗi ngày đều làm đẹp kia đâu, cho nên không cần làm như này nhỉ?
"Mẹ, con, con cũng không cần nhỉ? Con cảm thấy da mình cũng...vẫn được?" Dưới ánh mắt trêu chọc của Alice, Lạc Vân Thanh chần chờ đem câu trần thuật nói thành câu nghi vấn, biểu tình đáng yêu kia khiến người trong phòng không nhịn được bật cười.
Alice càng là vui không chịu nổi, che miệng vươn ngón tay chọc chọc lên trán Lạc Vân Thanh, sau đó nhịn không được từ chọc chọc chuyển thành sờ sờ, tự nhiên mà nhéo niết một phen.
"Mẹ cũng sẽ không hại con, con xem làn da của con có phải có chút thiếu nước hay không? Cho nên cần phải bổ sung nước." Nói xong Alice không cho người từ chối đem người ấn xuống ghế làm đẹp bên cạnh.
Tiếp theo không cần Alice nói, nữ nhân trung niên ngồi bên cạnh nàng liền mời Lạc Vân Thanh nằm xuống ghế làm đẹp, sau đó kéo một đồ vật hình dáng mũ bảo hiểm lớn treo ở trên đầu Lạc Vân Thanh, sau đó ngồi xổm xuống, lấy ra từng bình đồ vật ở trong ngăn tủ phía dưới.
Nhìn có vẻ không giống như sẽ động chạm tay lên mặt mình, Lạc Vân Thanh cũng liền không giãy giụa.
Tò mò nhìn nữ nhân kia đem mấy loại đồ vật trộn lẫn với nhau, sau đó đổ vào một cái khe lõm trong ghế mỹ dung, không tới mấy giây Lạc Vân Thanh liền cảm thấy cái máy kia phun ra hơi nước mang theo mùi thơm.
Tiếp theo là giọng nói của Alice vang lên bên tai Lạc Vân Thanh:"Hiện tại nhắm mắt lại."
Nghe được mệnh lệnh Lạc Vân Thanh phản xạ có điều kiện liền nhắm lại hai mắt.
Nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương xung quanh, hưởng thụ máy móc mát xa thoải mái còn có hơi nước bổ sung giống như mang theo một chút tác dụng an thần kia, Lạc Vân Thanh vốn dĩ còn đang nhắm mắt dưỡng thần dần dần lâm vào ngủ say, chờ tới khi cậu tỉnh lại liền phát hiện mình đã ở trong phòng.
Lười biếng vươn mình một cái, Lạc Vân Thanh ôm chăn quay cuồng vài vòng.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Lạc Vân Thanh cảm thấy đặc biệt thoải mái, vươn tay sờ sờ khuôn mặt như trứng gà bóc của mình, Lạc Vân Thanh phát hiện cái gọi là bổ sung nước chiều sâu rất không tệ, làm xong không chỉ tinh thần thả lỏng mà da mặt cũng trơn mềm không ít.
"Lách cách......"
Cửa phòng tắm mở ra, tay Lạc Vân Thanh đang sờ mặt không kịp buông.
Bốn mắt nhìn nhau, Leonard bỗng nhiên phát hiện thì ra người yêu của mình còn rất đỏm dáng.
"Em...."
"Không phải như anh nghĩ đâu...."
Loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này khiến Lạc Vân Thanh ảo não vùi đầu trong chăn không nói được lời nào.
Leonard cười, hiếm khi thấy được Lạc Vân Thanh trở nên "bình thường", tự nhiên Leonard sẽ không tóm mãi không buông, tùy tiện tìm lý do liền đi qua.
Chính là vào lúc ngủ buổi tối nhìn thấy bộ dáng ngủ ngon lành của Lạc Vân Thanh, trong lòng nhịn không được mình có nên đi làm một cái bổ sung nước chiều sâu hay không, hiệu quả hình như cũng không tồi?
Vì vậy bất tri bất giác, Lạc Vân Thanh khiến một người chưa bao giờ làm đẹp như Leonard mạnh mẽ an lợi một đợt.
Ngày hôm sau, hai người thay đổi thói quen ngủ tới tận trưa dậy sớm rời giường.
Hôm nay là ngày trang viên Hoa Hồng mở cửa tiếp khách, một vài khách nhân ở xa tới hôm nay liền có thể vào ở tại trang viên.
Khác với lễ đính hôn không có nhiều người tới ở, hôm nay tất cả khách khứa tham dự hôn lễ đều sẽ vào ở trong trang viên Hoa Hồng.
Nhưng bọn họ không được ở trong tòa nhà chính mà là ở trong khu kiến trúc giả cổ cách đó không xa mới được xây dựng được gần hai năm, Lạc Vân Thanh cũng không sớm liền đi tiếp đãi bạn bè của mình giống như trong lễ đính hôn lúc trước.
Nhưng cũng không có vấn đề gì, các bạn học từng có kinh nghiệm trong lễ đính hôn đã sớm trở thành lão làng, đối với đám khỉ hoang này mà nói, trang viên Hoa Hồng có chỗ nào chơi vui có lẽ còn rõ ràng hơn cả Lạc Vân Thanh!
Nhưng đáng tiếc chính là trước khi tới trong đầu bọn họ tưởng tượng có bao nhiêu tốt đẹp thì thực tế liền liền thảm bấy nhiêu, thật sự là Lạc Vân Thanh mời quá nhiều tiền bối trong giới học thuật tới!
Cơ hội có thể quang minh chính đại thỉnh giáo với các tiền bối như vậy cũng không nhiều lắm, cho nên sao có thể không nắm cho chắc được chứ!!!
Vì thế một trận hôn lễ tốt đẹp thiếu chút nữa bị bọn họ biến thành hội thảo báo cáo học thuật.
Những khách nhân không cẩn thận tiến vào phòng lớn hoặc là phòng hội nghị nhìn thấy trước mắt một đám người quen mặt đến không thể quen hơn, mọi người không hẹn mà cùng xoa xoa đôi mắt, sau đó ra ngoài đóng cửa lại, lại mở cửa, đóng cửa, lại mở cửa....
Nhìn vẫn là mấy người bình tĩnh ngồi trong phòng họp như cũ, những vị khách bước nhầm vào đó cuối cùng chỉ có thể xấu hổ cười khan một tiếng, tiếp theo khuôn mặt ngốc bức hốt hoảng rời đi, nghĩ tới một đạo thiên cổ nan đề.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm cái gì?
Chẳng lẽ đây là cảnh trong mơ sao? Bằng không vì cái gì bọn họ ở trong hiện trường hôn lễ lại nhìn thấy nhiều hội thảo học thuật như vậy?
Vừa nhìn thấy những gương mặt đó liền khiến cho người ta nhịn không được nhớ tới những ngày bị học hành và thi cử chi phối trước kia, từng chồng bài thi, từng điểm số làm đòn bẩy trong ảo tưởng khiến bọn họ nhịn không được run rẩy cả người, cảm thấy bản thân là đang nằm mơ!
Nhưng mà cảnh trong mơ vì sao lại đau...thế?
Cuối cùng mệt tới không chịu được nữa Lạc Vân Thanh liền không đi tiếp đãi nữa, dù sao toàn thế giới đều biết cậu phải kết hôn, hiện tại không có thời gian tiếp đãi khách khứa cũng là bình thường.
Nhìn hai vị giáo sư tới đây xem náo nhiệt, Lạc Vân Thanh giờ phút này cũng không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa.
"Giáo sư, sao các thầy lại tới đây? Không phải mấy hôm trước còn nói chưa ra khỏi phòng thí nghiệm sao?"
Đúng là vì hai người còn ở trong phòng thí nghiệm cho nên lúc trước Lạc Vân Thanh tự mình tới đưa thiệp mời cũng không đưa được tận tay bọn họ, cho nên khi đó cậu đã chuẩn bị tư tưởng tốt hai vị giáo sư sẽ không tới tham dự hôn lễ.
Dù sao cậu cũng là nhân viên nghiên cứu, tự nhiên biết khi người tiến hành thí nghiệm tới điểm mấu chốt là sẽ không rời đi.
Nghe vậy, trên mặt Ân Kỳ và Vương Tú Nông đều lộ ra nụ cười đầy nếp nhăn.
Nói cũng lạ, ngày hôm Lạc Vân Thanh tới đưa thiệp mời đó hai người bỗng nhiên liền nghĩ ra được điểm mấu chốt, sau đó rèn sắt khi còn nóng đem đồ vật làm ra, được xuất quan sớm sau đó mới phát hiện học sinh của mình cư nhiên đã tới, còn là ngày mà mình đột nhiên có linh cảm nữa.
Nhìn Lạc Vân Thanh tuấn tú phi phàm, Ân Kỳ và Vương Tú Nông vừa lòng tới mức không thể vừa lòng hơn!
Trong lòng không ngừng cảm khái đứa học sinh này của mình không chỉ bản thân lợi hại mà còn vượng người!
Phải biết rằng lúc trước hai người bọn họ không thiếu nghe mấy người trẻ tuổi nói Lạc Vân Thanh là cá chép hình người, vốn dĩ còn khịt mũi coi thường, nhưng không nghĩ tới học sinh của mình đúng thật là một con cá chép!
Phúc khí này thật sự khiến người không thể không bội phục!
"Ai da, chúng ta tới em còn không cao hứng à?" Hai người trêu chọc làm bộ không cao hứng nói một câu.
"Sao thế được ạ? Hai thầy tới thực sự khiến em cao hứng muốn chết." Lạc Vân Thanh ngồi xuống bên cạnh hai vị lão nhân.
"Thật vậy chứ?"
"Đương nhiên, lúc trước em cho rằng có lẽ hai thầy không thể tham dự hôn lễ của em khiến em rất khổ sở nha, phải biết là hai thầy là người thân quan trọng nhất của em." Lạc Vân Thanh ánh mắt xoay một cái, cái miệng nhỏ giống như lau mật ngọt, tùy tiện nói vài câu liền dỗ cho Ân Kỳ và Vương Tú Nông hai người vui đến đầu óc choáng váng.
Hai vị lão nhân vui tươi hớn hở trong lòng không còn gì để nói, ánh mắt nhìn về học sinh của mình lại càng trở nên nhu hòa hơn.
Trước kia bọn họ cũng không phải không có học trò đắc ý, nhưng so với Lạc Vân Thanh mà nói, những học sinh đó trước sau vẫn còn kém cậu một đoạn dài.
Đứa nhỏ thông minh, có năng lực, tri kỷ, còn có thể giải quyết ai không thích?
Hơn nữa đứa nhỏ khiến người yêu thích như vậy từ lúc bắt đầu ở chung đã đối đãi với bọn họ như trưởng bối, cho nên hai người vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền chạy tới hỗ trợ.
Vì thế Lạc Vân Thanh cũng nhẹ nhàng, sau đó đem khách nhân trong giới học thuật ném cho hai vị ân sư của mình xong cậu cũng không còn lo lắng nữa tự đi bận việc hôn sự của mình.
......
Khác với suy nghĩ của mọi người càng gần ngày cưới càng bận rộn, khi cách ngày cưới còn ba ngày, hai người ngoài lúc ngủ ra liền trở nên phi thường nhàn nhã.
Tất cả sân bãi đã bố trí xong, tất cả việc cần phân phối đều đã giao cho người phụ trách tương ứng, nhóm người phụ trách cầm lương cao tự nhiên sẽ không làm những việc vặt này quấy rầy tới chủ nhân, bọn họ sẽ cố gắng hết trách nhiệm của mình, đem công việc mà mình được bàn giao thuận thuận lợi lợi hoàn thành.
Mà lúc ấy người đâu? Rảnh rỗi Lạc Vân Thanh phát hiện là một người bên phía bị gả đi, bản thân cư nhiên còn có cái gọi là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân!
Lúc bận rộn thì không cảm thấy, một khi rảnh rỗi tâm lý hoảng loạn tự nhiên thực dễ dàng suy nghĩ quá nhiều!
Học qua tâm lý khi Leonard nhìn thấy biểu hiện lo âu của Lạc Vân Thanh lại liên tưởng tới mấy ngày nữa là hôn lễ liền tự nhiên đoán được nguyên nhân cậu âu lo, ngay từ đầu mang theo tâm thái tâm sự đi tìm cậu nói chuyện thật lâu, nhưng sự khuyên bảo và tâm sự của hắn hoàn toàn không có tác dụng, vì thế không biết nghĩ gì nữa Leonard liền đơn giản mở ra phó bản hàng đêm sanh ca, dù sao không nói hai lời chính là làm, mệt đến mức không chịu nổi liền ngủ một giấc thì cái gì cũng không thể nghĩ được nữa (¬‿¬)
Quả thật đừng nói tuy phương pháp này tuy đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả cư nhiên chuẩn không cần chỉnh!
Lạc Vân Thanh mệt đến tận cùng rốt cuộc không có thời gian cũng không còn tinh lực để nghĩ đông nghĩ tây nữa, chính là cách làm này ấy mà...có chút mất liêm sỉ.....
Vì thế mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ nhưng lại làm bộ không thèm để ý của quản gia, Lạc Vân Thanh luôn có một loại cảm giác bị bắt gian tại trận, cho nên cậu chỉ có thể im lặng không lên tiếng né tránh quản gia, thái độ kia rõ ràng tới mức quản gia cũng tri kỷ tránh đi cậu, tự động không thấy bóng dáng.
Đối với điều này Lạc Vân Thanh ban đầu là thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy bản thân vận khí cũng không tệ lắm, cư nhiên không gặp phải quản gia, nhưng thời gian sau tỉnh ngộ hiểu được tại sao quản gia lại như vậy sau cậu thật ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, cuối cùng thật sự không chịu được liền dứt khoát bất chấp tất cả, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
Mọi người: "...."
......
Trước hôn lễ hai ngày, Alice và Warren phong trần mệt mỏi chạy tới trang viên Hoa Hồng, ăn xong cơm chiều Alice mang theo nhân viên làm đẹp tới một căn phòng, trước khi đi còn thuận tiện gọi Lạc Vân Thanh đi cùng.
"Vân Thanh lại đây." Alice đang thoải mái dễ chịu nằm hưởng phục vụ thấy Lạc Vân Thanh tiến vào cao hứng vẫy vẫy tay với cậu.
Lạc Vân Thanh không hiểu ra sao đi tới, như là không rõ Alice muốn làm gì, có điều rất nhanh cậu đã biết.
Chỉ thấy Alice nói với một nữ nhân trung niên ngồi cạnh mình nói: "Chị Lý, chị giúp nó làm một cái bổ sung nước chiều sâu đi."
Lạc Vân Thanh: Σ(っ°Д °;)っ
"Vân Thanh còn còn sững sờ ở đó làm gì thế? Mau lại đây nào." Nhìn Lạc Vân Thanh ngơ ngác đứng ở cửa, Alice mỉm cười liên tục vẫy tay.
Cuối cùng Lạc Vân Thanh không có biện pháp chỉ có thể đi qua, nhìn ba người phụ nữ trong phòng đang nhìn chằm chằm mình trong lòng lại nghĩ biện pháp từ chối.
Cũng không phải là cậu làm ra vẻ cái gì mà "con trai không thể làm đẹp", "con trai làm cái này rất kỳ quái" v.v...mà là cậu thật sự không quen để cho người khác chạm vào mặt mình, hơn nữa những thứ rau củ quả mà cậu ăn vẫn luôn được "gia công" tốt, cho nên không phải cậu khoe khoang, làn da của cậu rất đẹp, không kém với những tiểu thư mỗi ngày đều làm đẹp kia đâu, cho nên không cần làm như này nhỉ?
"Mẹ, con, con cũng không cần nhỉ? Con cảm thấy da mình cũng...vẫn được?" Dưới ánh mắt trêu chọc của Alice, Lạc Vân Thanh chần chờ đem câu trần thuật nói thành câu nghi vấn, biểu tình đáng yêu kia khiến người trong phòng không nhịn được bật cười.
Alice càng là vui không chịu nổi, che miệng vươn ngón tay chọc chọc lên trán Lạc Vân Thanh, sau đó nhịn không được từ chọc chọc chuyển thành sờ sờ, tự nhiên mà nhéo niết một phen.
"Mẹ cũng sẽ không hại con, con xem làn da của con có phải có chút thiếu nước hay không? Cho nên cần phải bổ sung nước." Nói xong Alice không cho người từ chối đem người ấn xuống ghế làm đẹp bên cạnh.
Tiếp theo không cần Alice nói, nữ nhân trung niên ngồi bên cạnh nàng liền mời Lạc Vân Thanh nằm xuống ghế làm đẹp, sau đó kéo một đồ vật hình dáng mũ bảo hiểm lớn treo ở trên đầu Lạc Vân Thanh, sau đó ngồi xổm xuống, lấy ra từng bình đồ vật ở trong ngăn tủ phía dưới.
Nhìn có vẻ không giống như sẽ động chạm tay lên mặt mình, Lạc Vân Thanh cũng liền không giãy giụa.
Tò mò nhìn nữ nhân kia đem mấy loại đồ vật trộn lẫn với nhau, sau đó đổ vào một cái khe lõm trong ghế mỹ dung, không tới mấy giây Lạc Vân Thanh liền cảm thấy cái máy kia phun ra hơi nước mang theo mùi thơm.
Tiếp theo là giọng nói của Alice vang lên bên tai Lạc Vân Thanh:"Hiện tại nhắm mắt lại."
Nghe được mệnh lệnh Lạc Vân Thanh phản xạ có điều kiện liền nhắm lại hai mắt.
Nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương xung quanh, hưởng thụ máy móc mát xa thoải mái còn có hơi nước bổ sung giống như mang theo một chút tác dụng an thần kia, Lạc Vân Thanh vốn dĩ còn đang nhắm mắt dưỡng thần dần dần lâm vào ngủ say, chờ tới khi cậu tỉnh lại liền phát hiện mình đã ở trong phòng.
Lười biếng vươn mình một cái, Lạc Vân Thanh ôm chăn quay cuồng vài vòng.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Lạc Vân Thanh cảm thấy đặc biệt thoải mái, vươn tay sờ sờ khuôn mặt như trứng gà bóc của mình, Lạc Vân Thanh phát hiện cái gọi là bổ sung nước chiều sâu rất không tệ, làm xong không chỉ tinh thần thả lỏng mà da mặt cũng trơn mềm không ít.
"Lách cách......"
Cửa phòng tắm mở ra, tay Lạc Vân Thanh đang sờ mặt không kịp buông.
Bốn mắt nhìn nhau, Leonard bỗng nhiên phát hiện thì ra người yêu của mình còn rất đỏm dáng.
"Em...."
"Không phải như anh nghĩ đâu...."
Loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này khiến Lạc Vân Thanh ảo não vùi đầu trong chăn không nói được lời nào.
Leonard cười, hiếm khi thấy được Lạc Vân Thanh trở nên "bình thường", tự nhiên Leonard sẽ không tóm mãi không buông, tùy tiện tìm lý do liền đi qua.
Chính là vào lúc ngủ buổi tối nhìn thấy bộ dáng ngủ ngon lành của Lạc Vân Thanh, trong lòng nhịn không được mình có nên đi làm một cái bổ sung nước chiều sâu hay không, hiệu quả hình như cũng không tồi?
Vì vậy bất tri bất giác, Lạc Vân Thanh khiến một người chưa bao giờ làm đẹp như Leonard mạnh mẽ an lợi một đợt.
Ngày hôm sau, hai người thay đổi thói quen ngủ tới tận trưa dậy sớm rời giường.
Hôm nay là ngày trang viên Hoa Hồng mở cửa tiếp khách, một vài khách nhân ở xa tới hôm nay liền có thể vào ở tại trang viên.
Khác với lễ đính hôn không có nhiều người tới ở, hôm nay tất cả khách khứa tham dự hôn lễ đều sẽ vào ở trong trang viên Hoa Hồng.
Nhưng bọn họ không được ở trong tòa nhà chính mà là ở trong khu kiến trúc giả cổ cách đó không xa mới được xây dựng được gần hai năm, Lạc Vân Thanh cũng không sớm liền đi tiếp đãi bạn bè của mình giống như trong lễ đính hôn lúc trước.
Nhưng cũng không có vấn đề gì, các bạn học từng có kinh nghiệm trong lễ đính hôn đã sớm trở thành lão làng, đối với đám khỉ hoang này mà nói, trang viên Hoa Hồng có chỗ nào chơi vui có lẽ còn rõ ràng hơn cả Lạc Vân Thanh!
Nhưng đáng tiếc chính là trước khi tới trong đầu bọn họ tưởng tượng có bao nhiêu tốt đẹp thì thực tế liền liền thảm bấy nhiêu, thật sự là Lạc Vân Thanh mời quá nhiều tiền bối trong giới học thuật tới!
Cơ hội có thể quang minh chính đại thỉnh giáo với các tiền bối như vậy cũng không nhiều lắm, cho nên sao có thể không nắm cho chắc được chứ!!!
Vì thế một trận hôn lễ tốt đẹp thiếu chút nữa bị bọn họ biến thành hội thảo báo cáo học thuật.
Những khách nhân không cẩn thận tiến vào phòng lớn hoặc là phòng hội nghị nhìn thấy trước mắt một đám người quen mặt đến không thể quen hơn, mọi người không hẹn mà cùng xoa xoa đôi mắt, sau đó ra ngoài đóng cửa lại, lại mở cửa, đóng cửa, lại mở cửa....
Nhìn vẫn là mấy người bình tĩnh ngồi trong phòng họp như cũ, những vị khách bước nhầm vào đó cuối cùng chỉ có thể xấu hổ cười khan một tiếng, tiếp theo khuôn mặt ngốc bức hốt hoảng rời đi, nghĩ tới một đạo thiên cổ nan đề.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm cái gì?
Chẳng lẽ đây là cảnh trong mơ sao? Bằng không vì cái gì bọn họ ở trong hiện trường hôn lễ lại nhìn thấy nhiều hội thảo học thuật như vậy?
Vừa nhìn thấy những gương mặt đó liền khiến cho người ta nhịn không được nhớ tới những ngày bị học hành và thi cử chi phối trước kia, từng chồng bài thi, từng điểm số làm đòn bẩy trong ảo tưởng khiến bọn họ nhịn không được run rẩy cả người, cảm thấy bản thân là đang nằm mơ!
Nhưng mà cảnh trong mơ vì sao lại đau...thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.