Chương 157: Tiệc nướng sau núi
Hào Tuyết
05/05/2020
Bị ép ăn cẩu lương thì cũng thôi, còn muốn tiếp thu ánh mắt kỳ thị cẩu độc thân tới từ Leonard, các bạn học nhịn không được "tố khổ"" với người bên cạnh, kết quả tố tố một hồi cư nhiên đem chuyện Lạc Vân Thanh và Leonard công khai khoe ân ái trên lớp học leo lên hot search diễn đàn của trường học, mỗi người đều hưng phấn tiến vào, sau đó lại hốt hoảng đi ra.
Có một loại cảm giác tam quan bị tái tạo!
Lật bàn (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻! Khi nào mà lớp học cũng trở thành chỗ khoe ân ái!
Đây quả thực chính là xâm phạm lãnh địa thần thánh cuối cùng trong lòng của nhóm cẩu độc thân! Quả thực không thể nhịn!
Vì thế một đám cẩu độc thân bằng thực lực độc thân, bằng tinh thần không biết xấu hổ ở cái hot search này các loại ăn vạ chơi xấu, bán manh tìm bạn trăm năm thậm chí còn @ nhân viên quản lý trường học cây ngay không sợ chết đứng mà tìm cho mình một người bạn trai/bạn gái, ngôn ngữ quần ma loạn vũ khiến những người tiến vào hóng hớt phía sau vui sướng không chịu nổi.
"Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau, a a a a a ~ lúc khai giảng ta đã nói hai học đệ này chắc chắn sẽ ở bên nhau!! Kết quả thật sự bị ta đoán trúng rồi?? Đậu xanh, ta đúng là mắt sáng nhận ra anh hùng, ha ha ha, cho phép ta chống nạnh khoe khoang một hồi."
"Trai tài nam sắc, không còn gì để nói, trong hiện thực, người ưu tú luôn sẽ ở cùng với người ưu tú, xem ra ta cũng phải nỗ lực phấn đấu, khi nào ta cũng có thể tìm một người bạn gái đây, không có bạn gái thì bạn trai cũng được╮( ̄▽ ̄")╭, hiện tại ta liền đăng một cái quảng cáo tìm bạn trăm năm, có ý định thì có thể liên hệ với ta nha!"
"Tuy các học đệ thực ân ái rất là tốt, nhưng các học tỷ nói với các ngươi - trước mặt công chúng vẫn nên thu liễm một chút, phải biết rằng tục ngữ có câu: Khoe ân ái nhanh chết, cho nên chúng ta phải khiêm tốn, phải thông cảm với nhóm cẩu độc thân, bằng không ngươi sẽ bị ghen ghét của bọn họ đánh bại."
"Buổi sáng hôm nay khi đi học, may mắn đi qua cái lớp học này, từ cửa sau nhìn thấy hai tên cẩu nam nam đang lôi kéo tay nhỏ, hu hu hu ~ thật hâm mộ mà, tới bao giờ ta mới có thể tìm được một nửa kia đây, ta chỉ muốn ngược người ta chứ ta không muốn bị ngược @nhân viên quản lý, nếu không chúng ta đề nghị với trường học phát cho quảng đại học sinh độc thân một người bạn trai hoặc bạn gái được không?"
"......"
Thảo luận sôi nổi bên trong diễn đàn khiến Leonard thiếu chút nữa không khống chế được bản thân đi trả lời, cũng may một giây cuối cùng lý trí tìm về, hắn vẫn khắc chế được bản thân.
"Leonard, Leonard, Leonard......"
"Người anh em Leonard nghe được thì trả lời, cậu rửa rau củ xong chưa?"
Thấy Leonard cầm đám rau củ vừa mới bỏ ra đứng ngốc ở trước vòi nước không có bất cứ động tác gì, những người khác chịu không nổi la lớn.
Chẳng lẽ khi yêu đương thực sự sẽ làm chỉ số thông minh của người giảm xuống?
Bằng không vì sao giao cho Leonard công việc đơn giản như vậy cũng không làm được?
Phải biết là những việc bọn họ được phân đã làm xong, nhưng Leonard cư nhiên còn có thể giữ nguyên cái tư thế kia không nhúc nhích!
"Chờ một lát." Nghe được tiếng la Leonard bình tĩnh tự nhiên ngẩng đầu, sau đó tay chân bình tĩnh rời khỏi diễn đàn, sau đó không hề vội vàng rửa sạch rau củ trong tay.
Bộ dáng không vội không vàng này khiến đám người bên kia đợi đến hoảng hốt.
Bọn họ đã đốt lửa xong rồi, giá nướng cũng bắc lên rồi, thậm chí ngay cả thịt cũng cho lên nướng rồi, kết quả rau củ đưa cho hắn từ sớm nhất vốn dĩ nên rửa sạch sẽ xong rồi cư nhiên còn chưa xong?
Rửa chút rau củ mà khó như vậy sao?
Tuy mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng bọn họ cũng chỉ dám phun tào trong lòng.
Dù sao đây cũng không phải Leonard Payne, mà là Leonard Horae, sau lễ đính hôn tuy mọi người không lộ rõ ra vẻ lấy lòng hay nịnh nọt Leonard, nhưng thái độ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút thay đổi, ít nhất khi ở chung với hắn không tùy ý tự nhiên như trước kia, vui cười đánh chửi cũng tương đối giảm bớt.
Đối với điều này Leonard tuy sớm có chuẩn bị tâm lí, nhưng dù sao vẫn có tiếc nuối, thậm chí bởi vì việc này còn cảm thán qua với Lạc Vân Thanh, nhưng không nghĩ tới bị Lạc Vân Thanh oán cho á khẩu không nói được gì.
Người là sinh vật xu lợi tị hại, tuy bọn họ không cần phải nịnh bợ ngươi, nhưng gia thế của ngươi bày ra ở đó, ngốc tử mới muốn đắc tội, lúc mới biết chắc chắn sẽ có chút đố kị, nhưng thời gian qua lâu, chỉ cần không phải lòng mang ý xấu hoặc là xằng bậy, cũng sẽ trở nên tự nhiên.
Đương nhiên khi nói lời này Lạc Vân Thanh không chỉ đối với Leonard tự hài lòng bản thân tỏ vẻ khinh thường, còn cố ý trợn trắng mắt, sau đó nói thẳng: "Anh ngàn lần đừng nghĩ rằng bản thân là cái bánh bao gì, giống như người ta biết thân phận của anh đều sẽ cứng rắn lôi kéo quan hệ gì đó, bằng không tự anh ngẫm lại trước kia bạn bè anh cũng là cái dạng như vậy?"
Ngữ khí đầy ghét bỏ kia khiến Leonard căn bản ngượng ngùng mở miệng, dù sao trước kia hắn hình như đúng là không có bạn bè gì.
"Leonard cậu thật sự rất chậm chạp đấy." Thái Tử Thành thấy hắn cuối cùng cũng lại đây không nhịn được oán giận một câu, sau đó lập tức tiếp nhận rau củ trong tay hắn, xoát xoát vài cái thái xong, sau đó đem rau củ đã thái xong đưa cho người tay nghề tốt trong lớp đi nướng.
"Cậu vừa rồi đang xem gì đó?Thấy cậu nhìn không chớp mắt, chẳng lẽ là phim con heo gì sao?" Thái xong rau củ, Thái Tử Thành đáng khinh sáp tới, khẽ meo meo ghé vào bên tai hắn hỏi.
Phim con heo gì? Leonard cười lạnh, vươn tay đẩy Thái Tử Thành ra, nghiêm túc quay đầu, nghiêm trang phủ nhận: "Sao có thể, cậu cảm thấy tôi là loại người như vậy sao?"
Không nói lời này ra còn tốt, vừa nói lời này ra Thái Thử Thành lập tức thay đổi ánh mắt, nói rõ không tin.
Ha hả, đây là dám làm không dám nhận! Lúc trước ai tới hỏi hắn lấy kinh nghiệm? Thấy dáng vẻ này của Thái Tử Thành, Leonard hiển nhiên cũng nghĩ tới cái việc mình làm mà bản thân cũng cảm thấy xấu hổ kia mấy ngày trước, trong lòng có chút không được tự nhiên.
"Được rồi được rồi, chúng ta là ai với ai chứ, đừng ngại, xem thì xem cũng không phải là việc gì ghê gớm, còn cần phải giấu tôi sao?" Thái Tử Thành hắc hắc cười một tiếng, mất tự nhiên dùng thân mình đẩy đẩy hắn.
Điều này Leonard hoàn toàn tin tưởng những lời Lạc Vân Thanh nói với hắn lúc trước!!!
Quả nhiên mọi người khiếp sợ xong sẽ thành thói quen!
Xem bộ dáng này của Thái Tử Thành...còn không phải là thói quen cho nên lại trở nên xấu xa sao?
Rõ ràng vẻ ngoài thành thật trung hậu như vậy, vì sao hành vi lại đáng khinh như thế?
"Thật sự không xem!" Leonard đánh chết không nhận.
Thái Tử Thành chính là bạn học của Vân Thanh, Leonard có ngốc cũng không thể nào thừa nhận mình đã từng xem video "yêu tinh đánh nhau", thậm chí đối với chuyện đó cũng là...... âm mưu từ lâu.
"Thật sao? Cậu không lừa tôi chứ?" Ánh mắt Thái Tử Thành hoài nhi nhìn về phía Leonard.
"Không lừa cậu." Dưới ánh mắt xạ tuyến của hắn, Leonard còn bình thản hơn cả lúc trước.
Cho nên các cậu vì cái gì bỗng nhiên trở nên như vậy ngọt ngào chứ? Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi, thật sự không phải bởi vì trải qua sinh hoạt "hài hòa" sao?
Khi Thái Tử Thành đang cau mày nghiêng cổ nghĩ bảy tưởng tám liền sắp hiểu sai, Lạc Vân Thanh lại đây.
Đáng tiếc khác với suy nghĩ của Leonard là Lạc Vân Thanh tới đây ngọt ngọt với mình, cậu tới đây để phân phối nhiệm vụ.
Bọn họ tới vội vàng, không mang đủ gia vị, vì thế làm phiền nhân viên bên ngoài Leonard....
"Leonard anh có rảnh không?"
"Có"
"Vậy anh về ký túc xá lấy chút gia vị tới đây?"
"Được"
Sau khi nói xong Leonard tạm biệt Thái Tử Thành dẫn đầu đi ra ngoài, đi được một đoạn quay đầu lại thấy Lạc Vân Thanh không theo kịp.
Vốn dĩ Leonard tưởng cậu là có việc gì chưa dặn dò xong nên đứng tại chỗ đợi một hồi, nhưng không nghĩ tới qua năm phút đồng hồ, Lạc Vân Thanh vẫn không lại đây, vì thế Leonard nhịn không được đi qua.
"Vân Thanh sao em không đi? Không phải nói lấy gia vị sao?"
Đối với câu hỏi này Lạc Vân Thanh bày ra vẻ mặt không thể hiểu được: "Lấy gia vị? Nhưng chỉ là gia vị thôi, tự anh đi không phải được rồi sao? Em còn đang bận rộn, hiện tại không đi được."
Leonard: "......" Cho nên vừa rồi là mình hiểu sai ý?
"Gia vị cũng không nặng một người đi là đủ rồi......khoan đã, không phải anh cho rằng em sẽ đi lấy cùng anh đấy chứ?" Nghĩ tới khả năng này, Lạc Vân Thanh kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
Chẳng lẽ không phải sao?
Hiểu ra bản thân hiểu nhầm, Leonard có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói là phải?
Nhất định không thể nha!
Phải biết là xung quanh còn có một đám người nhìn thì có vẻ nghiêm túc nướng đồ ăn, nhưng thực tế lại đem lỗ tai dựng thẳng lên chuẩn bị nghe lén bát quái của ngươi đấy.
Vì thế Leonard cơ trí vẻ mặt bình tĩnh đi về phía Lạc Vân Thanh, dừng lại ở bên một cái ghế cách cậu không xa dừng lại, cầm lấy quyển sách giáo khoa trên ghế vẫy vẫy với cậu rồi rời đi.
Không biết người khác có tin là Leonard chỉ muốn quay lại lấy sách hay không, dù sao Lạc Vân Thanh tin.
Dựa theo suy nghĩ của cậu đều phải quay lại ký túc xá một chuyến vậy sao không mang sách giáo khoa mang về luôn, dù sao hiện tại bọn họ đang làm tiệc nướng, không cẩn thận làm cháy hoặc làm bẩn sách giáo khoa cũng phiền toái phải không?
Nhưng không nghĩ tới Leonard vừa mới đi không bao lâu, mấy người đang rất nghiêm túc làm việc lập tức thấp giọng cười cười, chậm rãi như là đụng phải cái chốt mở nào đó, càng ngày càng nhiều người cất tiếng cười to theo.
Biểu tình mất tự nhiên này của Leonard khiến đám học sinh vốn dĩ khi biết hắn là thiếu gia nhà Horae sinh ra cảm giác ngăn cách liền biến mất.
Ha ha ha, thiếu gia Horae gia thì thế nào, hắn cũng không cao cao tại thượng giống như lời đồn trên mạng, thích một người rồi không phải cũng biểu hiện giống như bọn họ sao, thậm chí còn ngốc hơn cả bọn họ nữa.
"Đừng cười, đừng cười, Triệu Gia Doanh đồ trên tay cậu cháy rồi kia, mau lật mặt khác đi lão đại."
"Bảo tôi đừng cười thì các cậu đừng có chọc tôi cười chứ, cười đến run cả tay rồi đây này."
"Đậu xanh, thứ này ai chuẩn bị, lần sau đổi người biết thái khác đi được không? Khói càng lúc càng nhiều, nhỡ có người nghi ngờ ở đây có hỏa hoạn chạy tới cứu hỏa thì làm sao?"
"Không thể nào? Phụ đạo viên của chúng ta đã thông báo lớp chúng ta sẽ tới đây làm tiệc nướng, bình thường phụ đạo viên sẽ báo cáo với trường học trước chứ nhỉ?"
"Cũng phải, vậy tiếp tục đi, đừng nghĩ nhiều nữa, mua nhiều đồ như vậy không ăn hết thì không được về, khà khà, hiện tại hướng gió vừa lúc là thổi tới khu lớp học bên kia, chúng ta ở trên núi nướng thịt, bên dưới có ngửi được hay không? Ha ha ha ha ta muốn làm bọn họ thèm chết."
"......"
Một đám người ngươi một lời ta một ngữ, miệng không dừng tay cũng không ngừng, hoàn toàn biểu thị cái gọi là thời gian chính là tiền tài, cái gì đều có thể lãng phí nhưng là không thể lãng phí thời gian!
Khi Leonard quay lại, cơ hồ tất cả đồ vật đều nướng xong, thậm chí còn có người xuống núi đi một chuyến tới siêu thị nhỏ trong trường học lấy rượu đã quay lại.
Không biết sau khi mình rời đi bọn họ đã làm gì, Leonard vừa lên tới thực ngạc nhiên phát hiện bản thân cư nhiên được hoan nghênh tới mức chưa từng có từ trước tới nay.
Ở đây không chỉ có mỗi người đều vui vẻ chào hỏi với hắn, thậm chí còn nhiệt tình mời hắn gia nhập cuồng hoan.
Đáng tiếc nhìn bọn họ như lũ chim ngốc nhảy nhót trên đỉnh núi, sau đó ngây ngốc cầm một phen thịt xiên nướng trong tay trình diễn một màn xiếc ngươi truy ta đuổi, Leonard thập phần cảm động sau đó từ chối.
"Đừng đùa, mau chóng lại đây, cậu bị ngã cũng không sao nhưng đừng đem ớt cay vẩy lên mặt chúng tôi."
"Đừng, cậu đừng quấy rối nữa, mau buông đồ vật xuống rồi hãy chơi....mẹ chym, người anh em cậu xuống tay cũng quá nặng đi? Như vậy còn ai mà dám ăn nữa....tôi nói cậu đừng tới cậu còn tới...này a a a, có anh mau tới kéo cậu ta đi đi."
"Khoan đã cái này không công bằng, chúng tôi nướng còn chưa ăn được miếng nào các cậu đã ăn bao nhiêu rồi? Các cậu thật quá đáng, để lại cho chúng tôi một chút chứ!"
Có một loại cảm giác tam quan bị tái tạo!
Lật bàn (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻! Khi nào mà lớp học cũng trở thành chỗ khoe ân ái!
Đây quả thực chính là xâm phạm lãnh địa thần thánh cuối cùng trong lòng của nhóm cẩu độc thân! Quả thực không thể nhịn!
Vì thế một đám cẩu độc thân bằng thực lực độc thân, bằng tinh thần không biết xấu hổ ở cái hot search này các loại ăn vạ chơi xấu, bán manh tìm bạn trăm năm thậm chí còn @ nhân viên quản lý trường học cây ngay không sợ chết đứng mà tìm cho mình một người bạn trai/bạn gái, ngôn ngữ quần ma loạn vũ khiến những người tiến vào hóng hớt phía sau vui sướng không chịu nổi.
"Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau, a a a a a ~ lúc khai giảng ta đã nói hai học đệ này chắc chắn sẽ ở bên nhau!! Kết quả thật sự bị ta đoán trúng rồi?? Đậu xanh, ta đúng là mắt sáng nhận ra anh hùng, ha ha ha, cho phép ta chống nạnh khoe khoang một hồi."
"Trai tài nam sắc, không còn gì để nói, trong hiện thực, người ưu tú luôn sẽ ở cùng với người ưu tú, xem ra ta cũng phải nỗ lực phấn đấu, khi nào ta cũng có thể tìm một người bạn gái đây, không có bạn gái thì bạn trai cũng được╮( ̄▽ ̄")╭, hiện tại ta liền đăng một cái quảng cáo tìm bạn trăm năm, có ý định thì có thể liên hệ với ta nha!"
"Tuy các học đệ thực ân ái rất là tốt, nhưng các học tỷ nói với các ngươi - trước mặt công chúng vẫn nên thu liễm một chút, phải biết rằng tục ngữ có câu: Khoe ân ái nhanh chết, cho nên chúng ta phải khiêm tốn, phải thông cảm với nhóm cẩu độc thân, bằng không ngươi sẽ bị ghen ghét của bọn họ đánh bại."
"Buổi sáng hôm nay khi đi học, may mắn đi qua cái lớp học này, từ cửa sau nhìn thấy hai tên cẩu nam nam đang lôi kéo tay nhỏ, hu hu hu ~ thật hâm mộ mà, tới bao giờ ta mới có thể tìm được một nửa kia đây, ta chỉ muốn ngược người ta chứ ta không muốn bị ngược @nhân viên quản lý, nếu không chúng ta đề nghị với trường học phát cho quảng đại học sinh độc thân một người bạn trai hoặc bạn gái được không?"
"......"
Thảo luận sôi nổi bên trong diễn đàn khiến Leonard thiếu chút nữa không khống chế được bản thân đi trả lời, cũng may một giây cuối cùng lý trí tìm về, hắn vẫn khắc chế được bản thân.
"Leonard, Leonard, Leonard......"
"Người anh em Leonard nghe được thì trả lời, cậu rửa rau củ xong chưa?"
Thấy Leonard cầm đám rau củ vừa mới bỏ ra đứng ngốc ở trước vòi nước không có bất cứ động tác gì, những người khác chịu không nổi la lớn.
Chẳng lẽ khi yêu đương thực sự sẽ làm chỉ số thông minh của người giảm xuống?
Bằng không vì sao giao cho Leonard công việc đơn giản như vậy cũng không làm được?
Phải biết là những việc bọn họ được phân đã làm xong, nhưng Leonard cư nhiên còn có thể giữ nguyên cái tư thế kia không nhúc nhích!
"Chờ một lát." Nghe được tiếng la Leonard bình tĩnh tự nhiên ngẩng đầu, sau đó tay chân bình tĩnh rời khỏi diễn đàn, sau đó không hề vội vàng rửa sạch rau củ trong tay.
Bộ dáng không vội không vàng này khiến đám người bên kia đợi đến hoảng hốt.
Bọn họ đã đốt lửa xong rồi, giá nướng cũng bắc lên rồi, thậm chí ngay cả thịt cũng cho lên nướng rồi, kết quả rau củ đưa cho hắn từ sớm nhất vốn dĩ nên rửa sạch sẽ xong rồi cư nhiên còn chưa xong?
Rửa chút rau củ mà khó như vậy sao?
Tuy mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng bọn họ cũng chỉ dám phun tào trong lòng.
Dù sao đây cũng không phải Leonard Payne, mà là Leonard Horae, sau lễ đính hôn tuy mọi người không lộ rõ ra vẻ lấy lòng hay nịnh nọt Leonard, nhưng thái độ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút thay đổi, ít nhất khi ở chung với hắn không tùy ý tự nhiên như trước kia, vui cười đánh chửi cũng tương đối giảm bớt.
Đối với điều này Leonard tuy sớm có chuẩn bị tâm lí, nhưng dù sao vẫn có tiếc nuối, thậm chí bởi vì việc này còn cảm thán qua với Lạc Vân Thanh, nhưng không nghĩ tới bị Lạc Vân Thanh oán cho á khẩu không nói được gì.
Người là sinh vật xu lợi tị hại, tuy bọn họ không cần phải nịnh bợ ngươi, nhưng gia thế của ngươi bày ra ở đó, ngốc tử mới muốn đắc tội, lúc mới biết chắc chắn sẽ có chút đố kị, nhưng thời gian qua lâu, chỉ cần không phải lòng mang ý xấu hoặc là xằng bậy, cũng sẽ trở nên tự nhiên.
Đương nhiên khi nói lời này Lạc Vân Thanh không chỉ đối với Leonard tự hài lòng bản thân tỏ vẻ khinh thường, còn cố ý trợn trắng mắt, sau đó nói thẳng: "Anh ngàn lần đừng nghĩ rằng bản thân là cái bánh bao gì, giống như người ta biết thân phận của anh đều sẽ cứng rắn lôi kéo quan hệ gì đó, bằng không tự anh ngẫm lại trước kia bạn bè anh cũng là cái dạng như vậy?"
Ngữ khí đầy ghét bỏ kia khiến Leonard căn bản ngượng ngùng mở miệng, dù sao trước kia hắn hình như đúng là không có bạn bè gì.
"Leonard cậu thật sự rất chậm chạp đấy." Thái Tử Thành thấy hắn cuối cùng cũng lại đây không nhịn được oán giận một câu, sau đó lập tức tiếp nhận rau củ trong tay hắn, xoát xoát vài cái thái xong, sau đó đem rau củ đã thái xong đưa cho người tay nghề tốt trong lớp đi nướng.
"Cậu vừa rồi đang xem gì đó?Thấy cậu nhìn không chớp mắt, chẳng lẽ là phim con heo gì sao?" Thái xong rau củ, Thái Tử Thành đáng khinh sáp tới, khẽ meo meo ghé vào bên tai hắn hỏi.
Phim con heo gì? Leonard cười lạnh, vươn tay đẩy Thái Tử Thành ra, nghiêm túc quay đầu, nghiêm trang phủ nhận: "Sao có thể, cậu cảm thấy tôi là loại người như vậy sao?"
Không nói lời này ra còn tốt, vừa nói lời này ra Thái Thử Thành lập tức thay đổi ánh mắt, nói rõ không tin.
Ha hả, đây là dám làm không dám nhận! Lúc trước ai tới hỏi hắn lấy kinh nghiệm? Thấy dáng vẻ này của Thái Tử Thành, Leonard hiển nhiên cũng nghĩ tới cái việc mình làm mà bản thân cũng cảm thấy xấu hổ kia mấy ngày trước, trong lòng có chút không được tự nhiên.
"Được rồi được rồi, chúng ta là ai với ai chứ, đừng ngại, xem thì xem cũng không phải là việc gì ghê gớm, còn cần phải giấu tôi sao?" Thái Tử Thành hắc hắc cười một tiếng, mất tự nhiên dùng thân mình đẩy đẩy hắn.
Điều này Leonard hoàn toàn tin tưởng những lời Lạc Vân Thanh nói với hắn lúc trước!!!
Quả nhiên mọi người khiếp sợ xong sẽ thành thói quen!
Xem bộ dáng này của Thái Tử Thành...còn không phải là thói quen cho nên lại trở nên xấu xa sao?
Rõ ràng vẻ ngoài thành thật trung hậu như vậy, vì sao hành vi lại đáng khinh như thế?
"Thật sự không xem!" Leonard đánh chết không nhận.
Thái Tử Thành chính là bạn học của Vân Thanh, Leonard có ngốc cũng không thể nào thừa nhận mình đã từng xem video "yêu tinh đánh nhau", thậm chí đối với chuyện đó cũng là...... âm mưu từ lâu.
"Thật sao? Cậu không lừa tôi chứ?" Ánh mắt Thái Tử Thành hoài nhi nhìn về phía Leonard.
"Không lừa cậu." Dưới ánh mắt xạ tuyến của hắn, Leonard còn bình thản hơn cả lúc trước.
Cho nên các cậu vì cái gì bỗng nhiên trở nên như vậy ngọt ngào chứ? Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi, thật sự không phải bởi vì trải qua sinh hoạt "hài hòa" sao?
Khi Thái Tử Thành đang cau mày nghiêng cổ nghĩ bảy tưởng tám liền sắp hiểu sai, Lạc Vân Thanh lại đây.
Đáng tiếc khác với suy nghĩ của Leonard là Lạc Vân Thanh tới đây ngọt ngọt với mình, cậu tới đây để phân phối nhiệm vụ.
Bọn họ tới vội vàng, không mang đủ gia vị, vì thế làm phiền nhân viên bên ngoài Leonard....
"Leonard anh có rảnh không?"
"Có"
"Vậy anh về ký túc xá lấy chút gia vị tới đây?"
"Được"
Sau khi nói xong Leonard tạm biệt Thái Tử Thành dẫn đầu đi ra ngoài, đi được một đoạn quay đầu lại thấy Lạc Vân Thanh không theo kịp.
Vốn dĩ Leonard tưởng cậu là có việc gì chưa dặn dò xong nên đứng tại chỗ đợi một hồi, nhưng không nghĩ tới qua năm phút đồng hồ, Lạc Vân Thanh vẫn không lại đây, vì thế Leonard nhịn không được đi qua.
"Vân Thanh sao em không đi? Không phải nói lấy gia vị sao?"
Đối với câu hỏi này Lạc Vân Thanh bày ra vẻ mặt không thể hiểu được: "Lấy gia vị? Nhưng chỉ là gia vị thôi, tự anh đi không phải được rồi sao? Em còn đang bận rộn, hiện tại không đi được."
Leonard: "......" Cho nên vừa rồi là mình hiểu sai ý?
"Gia vị cũng không nặng một người đi là đủ rồi......khoan đã, không phải anh cho rằng em sẽ đi lấy cùng anh đấy chứ?" Nghĩ tới khả năng này, Lạc Vân Thanh kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
Chẳng lẽ không phải sao?
Hiểu ra bản thân hiểu nhầm, Leonard có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói là phải?
Nhất định không thể nha!
Phải biết là xung quanh còn có một đám người nhìn thì có vẻ nghiêm túc nướng đồ ăn, nhưng thực tế lại đem lỗ tai dựng thẳng lên chuẩn bị nghe lén bát quái của ngươi đấy.
Vì thế Leonard cơ trí vẻ mặt bình tĩnh đi về phía Lạc Vân Thanh, dừng lại ở bên một cái ghế cách cậu không xa dừng lại, cầm lấy quyển sách giáo khoa trên ghế vẫy vẫy với cậu rồi rời đi.
Không biết người khác có tin là Leonard chỉ muốn quay lại lấy sách hay không, dù sao Lạc Vân Thanh tin.
Dựa theo suy nghĩ của cậu đều phải quay lại ký túc xá một chuyến vậy sao không mang sách giáo khoa mang về luôn, dù sao hiện tại bọn họ đang làm tiệc nướng, không cẩn thận làm cháy hoặc làm bẩn sách giáo khoa cũng phiền toái phải không?
Nhưng không nghĩ tới Leonard vừa mới đi không bao lâu, mấy người đang rất nghiêm túc làm việc lập tức thấp giọng cười cười, chậm rãi như là đụng phải cái chốt mở nào đó, càng ngày càng nhiều người cất tiếng cười to theo.
Biểu tình mất tự nhiên này của Leonard khiến đám học sinh vốn dĩ khi biết hắn là thiếu gia nhà Horae sinh ra cảm giác ngăn cách liền biến mất.
Ha ha ha, thiếu gia Horae gia thì thế nào, hắn cũng không cao cao tại thượng giống như lời đồn trên mạng, thích một người rồi không phải cũng biểu hiện giống như bọn họ sao, thậm chí còn ngốc hơn cả bọn họ nữa.
"Đừng cười, đừng cười, Triệu Gia Doanh đồ trên tay cậu cháy rồi kia, mau lật mặt khác đi lão đại."
"Bảo tôi đừng cười thì các cậu đừng có chọc tôi cười chứ, cười đến run cả tay rồi đây này."
"Đậu xanh, thứ này ai chuẩn bị, lần sau đổi người biết thái khác đi được không? Khói càng lúc càng nhiều, nhỡ có người nghi ngờ ở đây có hỏa hoạn chạy tới cứu hỏa thì làm sao?"
"Không thể nào? Phụ đạo viên của chúng ta đã thông báo lớp chúng ta sẽ tới đây làm tiệc nướng, bình thường phụ đạo viên sẽ báo cáo với trường học trước chứ nhỉ?"
"Cũng phải, vậy tiếp tục đi, đừng nghĩ nhiều nữa, mua nhiều đồ như vậy không ăn hết thì không được về, khà khà, hiện tại hướng gió vừa lúc là thổi tới khu lớp học bên kia, chúng ta ở trên núi nướng thịt, bên dưới có ngửi được hay không? Ha ha ha ha ta muốn làm bọn họ thèm chết."
"......"
Một đám người ngươi một lời ta một ngữ, miệng không dừng tay cũng không ngừng, hoàn toàn biểu thị cái gọi là thời gian chính là tiền tài, cái gì đều có thể lãng phí nhưng là không thể lãng phí thời gian!
Khi Leonard quay lại, cơ hồ tất cả đồ vật đều nướng xong, thậm chí còn có người xuống núi đi một chuyến tới siêu thị nhỏ trong trường học lấy rượu đã quay lại.
Không biết sau khi mình rời đi bọn họ đã làm gì, Leonard vừa lên tới thực ngạc nhiên phát hiện bản thân cư nhiên được hoan nghênh tới mức chưa từng có từ trước tới nay.
Ở đây không chỉ có mỗi người đều vui vẻ chào hỏi với hắn, thậm chí còn nhiệt tình mời hắn gia nhập cuồng hoan.
Đáng tiếc nhìn bọn họ như lũ chim ngốc nhảy nhót trên đỉnh núi, sau đó ngây ngốc cầm một phen thịt xiên nướng trong tay trình diễn một màn xiếc ngươi truy ta đuổi, Leonard thập phần cảm động sau đó từ chối.
"Đừng đùa, mau chóng lại đây, cậu bị ngã cũng không sao nhưng đừng đem ớt cay vẩy lên mặt chúng tôi."
"Đừng, cậu đừng quấy rối nữa, mau buông đồ vật xuống rồi hãy chơi....mẹ chym, người anh em cậu xuống tay cũng quá nặng đi? Như vậy còn ai mà dám ăn nữa....tôi nói cậu đừng tới cậu còn tới...này a a a, có anh mau tới kéo cậu ta đi đi."
"Khoan đã cái này không công bằng, chúng tôi nướng còn chưa ăn được miếng nào các cậu đã ăn bao nhiêu rồi? Các cậu thật quá đáng, để lại cho chúng tôi một chút chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.