Ký Ức Ai Cập

Chương 57: Gây khó dễ (1)

Lakshmi

12/12/2015

Adonis cầm bản thảo trên tay, lật đi lật lại những con chữ nhức đầu, thật không ngờ, khi ông vừa trở về Hatussa này. Người bạn nào đó rất biết cách tính toán, ngay lập tức bắt ông đảm nhận chức vụ cũ, trường lão hội đồng nghị viện Hittite.

Công việc tồn đọng cứ như thế trôi đến chỗ ông, Adonis nghiến răng, với tay lấy ly nước Kirke vừa đưa tới. Ông chợt ngẩng đầu lên hỏi bà: ‘Tiểu thư đâu?’. Kirke khẽ cúi người trả lời ông: “Thưa đại nhân, tiểu thư đã ra ngoài theo quản gia đến thương hội rồi.”

Adonis gật đầu, ông sẽ lo con gái mình sẽ không thích ứng được với cuộc sống ở Hatussa, nhưng nàng đã làm ông rất bát ngờ. Khả năng thích ứng của nàng rất cao, còn bộc lộ những chính kiến sắc sảo và đúng đắn về nhiều mặt.

Daria làm ông nhớ đến mẫu thân của nàng, người phụ nữ với vẻ ngoài mong manh nhưng gan góc hơn bất kỳ ai. Ông phất tay ra hiệu cho Kirke lui ra, chỉ cần nàng thích, cho dù là cả mạng sóng, ông cũng sẽ cho nàng.

Lão quản gia say sưa nói về công việc ở thương hội, mà không hề để ý rằng người con gái đứng sau lưng mình đã đi đâu mất. Đến khi ông nhận ra thì nàng đã bỏ đi từ khi nào, Daria khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài.

Từ khi về Hatussa, dường như cha nàng lại sợ nàng chạy trốn lần nữa, nên đã quản lý nàng rất nghiêm, chỉ khi ông ra ngoài mới đưa nàng đi theo. Vì không muốn là ôn lo lắng, nàng đã cố gắng hết sức để ngoan ngoãn ở nhà, nhưng đến hôm nay thì nàng lại không chịu nổi nữa rồi.

Cái người gọi là vị hôn phu của nàng, hoàng tử Izumin, liên tục cả tuần nay đều đến nhà cha nàng nghị sự chuyện công. Tại sao hai người họ lại không đến chính điện để bàn bạc chứ? Sao cứ nhất thiết phải đến nhà nàng? Đến thì cũng không nói làm gì, nhưng mỗi làn như vậy, cha đều lôi nàng đến bên cạnh.

Trong khi hai người họ nói những việc không hề liên quan đến nàng, lai cứ bắt nàng ngồi bên cạnh để “học hỏi”, thế thôi thì nàng cũng ráng ‘học hỏi’. Chỉ có điều, mọi chuyện lại không đon giản như vậy, họ thường xuyên dừng lại hỏi ý kiens nàng về các vấn đề đó, sau khi nàng trả lời lại nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái.

Nửa yêu thương, nửa tán thưởng, nếu chỉ có cha nàng thôi thì không nói làm gì, nhưng cả Izumin cũng nhìn nàng như vậy. Ánh mắt của hắn làm trái tim nàng như ngạt thở, sự chịu đựng của nàng là có giới hạn, hôm nay nàng nhất quyết không gặp hắn.

Nàng không rõ trước đây mình là người như thế nào, đã từng sống ra sao, nhưng có một số thứ rất quen thuộc đối với nàng. Khi ngửi thấy mùi thảo dược, nàng lâp tức nhận ran gay đó là vj thuốc nào, cha nói nàng đã từng được học y thuật. Cho nên nàng đừng ngạc nhiên về khả năng này của mình.

Nàng kéo lại gùi thuốc trên lưng, lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục công việc của mình, theo lời người dân quanh đây, ngon núi này có mọc rất nhiều dược liệu quý hiếm. Nàng rất muốn tìm ra chúng, qua những lần nghe cha mình bàn chính sự, nàng biết được dịch bệnh đang lây lan khắp vùng phương bắc Hittite, hiện nay tình hình chưa được khống chế.

Nàng muốn làm cái gì đó giúp cha mình, nếu nàng có thể điều chế ra được thuốc giải, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Trong lúc nàng đang say mê với công việc, thì bầu trời đột nhiên chuyển xấu đi, mây đen bắt đầu kéo đến, báo hiệu một cơn mưa sắp đổ xuống.



Như thường lệ, người gác cổng mở cửa đón Izumin vào, anh lại đến nhà nghị viên trưởng Adonis để ‘’bàn công việc’’,thật ra mục đích chính của những chuyến đi lần này . . . . Còn gì khác ngoài được gặp nàng thường xuyên hơn, anh phát hiện ra, hình như nàng đang cố gắng lẫn trốn anh.

Nàng sợ anh sao? Anh lại không hề muốn điều đó xảy ra, anh muốn nàng như trước, dù không gần gũi nhưng không tránh né anh như vậy. Anh có đủ kiên nhẫn để bắt đầu lại với nàng, và anh cũng muốn tìm hiểu mục đích của Adonis, đằng sau việc Asisu trở thành con gái ông.

Nhưng đên bây gờ, anh vẫn chưa tìm ra được câu trả lời, đề phòng vẫn hơn, anh khôn muốn ông ta lợi dụng Asisu vì mục đích riêng. Anh bước vào phòng chính, nhìn thấy Adonis đang chăm chú nhìn mảnh giấy trên bàn, mặc dù anh không len tiếng, nhưng ông vẫn cảm nhận được sự có mặt của anh.

“Hôm nay, Daria đã theo quản gia đến thương hội học hỏi cách buôn bán, không biết hoàng tử có còn muốn bàn chuyện với lão già như ta nữa hay không?” Adonis làm sao không đoán được ý định của anh, con người đã lăn lộn trên chiến trường chính trị nhiều năm như ông. Không khó để đoán ra được anh đang nghĩ gì, ông thích cách anh yêu mến Daria, đó là lý do ông muốn con gái kết hôn với Izumin, tương lai con bé nhất định sẽ được hạnh phúc.

Izumin nghe thấy lời ông nói, một tia thất vọng lóe lên trong mắt của anh, nhưng anh có thể chờ kia mà. Anh điềm nhiên ngồi xuống trước mặt ông, lấy công văn gần ông nhất, bình thản trả lời; ‘Sắp đến mùa mưa bão, không biết tình hình xây dựng và sửa chữa các kho lương thực ở những vùng hay gặp thiên tai, nên giao cho ai phụ trách là thích hợp nhất đây, ngài Adonis! ’.

Adonis mỉm cười trước thái độ của anh, hai người bắt đầu bước vào cuộc tranh luận gần như không có hồi kết về công việc. Trên mặt chính trị, Adonis hài lòng về vị quốc vương tương lai của Hittite này, còn Izumin lại càng đề phòng người có kiến thức và kinh nghiệm thâm sâu như Adonis. Ngoài kia trời đổ cơn mưa lớn, cùng lúc lão quản gia chạy vào báo cho chủ nhân vê tin tức của tiểu thư.. .

Nàng không ngờ trời sẽ đổ mưa như thế này, Daria bỏ dao vào gùi rồi nhanh chóng xuống núi, nàng phải mau trở về nhà. Ngon núi này có kết cấu đất không bền vững, hay xảy ra sạt lỡ nghiêm trọng, nếu nàng ở lại không thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra.

Cơn mưa xối ướt người Daria, trong cơn mưa lớn che phủ trời đất, nàng như nghe được tiếng gọi đau đớn đến tột cùng của ai đó,: ‘ASISU!’. Xung quanh nàng bao phủ toàn lửa nóng, nàng rất muốn trả lời tiếng goi đó, nhưng nó không phải tên nàng.

Những hình ảnh lướt qua như thiêu đốt đầu óc Daria, đầu của nàng, rất đau, rất đau, cả trái tim này cũng vậy. Một cảm xúc dâng trào mãnh liệt, sự hối hận vì không thể nói cho ai đó biết một điều gì đó vô cùng quan trọng. Khiến tim nàng như muốn vỡ tung thành từng mảnh nhỏ!

Màn mưa bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của nàng, nhưng trong ánh mắt của nàng thì tràn ngập màu lửa đỏ. Lửa đang cháy, cháy xung quanh nàng. . . .Daria ôm lấy đầu của mình, cố gắng rủ bỏ hình ảnh ấy ra khỏi đầu.

“ẦM!”

Vùng đất dưới chân nàng đang đứng bỗng nhiên sụt xuống, Daria bị ngã nhào theo lớp đất sạt lỡ, dòng nước cuốn theo đất xối thẳng xuống dưới chân núi. Cuốn tất cả những gì trên đường nó đi qua. . . là ai vậy, là ai đang gọi nàng vậy, còn điều nàng muốn nói nữa. . . trái tim nàng thổn thức, nó rất đau, thật sự rất đau. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ký Ức Ai Cập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook