Ký Ức Ai Cập

Chương 15: Thứ phi

Lakshmi

26/10/2015

Asisu bị vòng tay của Izumin làm cho ngộp thở, nàng từ từ mở mắt nhíu chân mày nhìn hắn, trong đêm tối hắn kề sát khuôn mặt mình vào khuôn mặt nàng, hơi thở dồn dập.

Nàng giật mình theo bản năng muốn vùng thoát ra nhưng đã bị hắn kéo thắt lưng một cái đau nhói, môi hắn mấp máy: "Thích khách!." Cả cơ thể nàng cứng lại. Sấm đánh một tiếng nổ vang bầu trời đêm, có kẻ muốn hành thích sao?.

Hắn nhẹ nhàng di chuyển bàn tay từ eo lên tóc nàng, như muốn vuốt ve nó, nhưng nàng biết hắn đang muốn rút thanh đao nàng đặt dưới gối. Tóc! Phải rồi, trong tóc của hắn có giấu một cây chủy thủ, nàng cũng lật người đè lên trên mình hắn, nhanh tay rút chủy thủ ra.

"Keng! Keng!."

Tiếng kim loại va chạm nhau sắc lạnh, Asisu ngồi trên người Izumin giơ ngang chủy thủ đỡ một đao chém xuống còn Izumin đã rút đao kề cổ kẻ định chém mình. Hắn đẩy nàng ra sau lưng mình hét lên: "Có thích khách!.".

Izumin hất ngược cây kiếm của kẻ hành thích về phía sau, tìm cách để bọn chúng không lại gần Asisu. Asisu bị đẩy theo đà nàng lăn người xuống giường, rút chủy thủ ra khỏi vỏ nàng tiến lên gia nhập trận đánh.

Izumin vừa chiến đấu vừa tức giận hét lên: "Asisu! Nàng mau chạy đi cho ta!." Asisu không thèm để ý đến hắn, tung người né một đòn vừa chém đến. Nàng không phải búp bê cần người bảo vệ, pharaoh Nefenmat bắt nàng phải học kiếm thuật từ nhỏ, cơ thể nàng cũng linh hoạt hơn người bình thường.

Thủ lĩnh nhóm thích khách nghe được tiếng hét của Izumin, cô ta cười lớn: "Mơ đi! Mi giết Hulia em gái ta, ta sẽ giết chết người con gái mi yêu nhất. Nợ máu phải trả bằng máu Izumin!." Xoay người tránh né đòn công kích của Izumin. Cô ta nhắm mũi đao lao thẳng đến chỗ Asisu đang chật vật chống lại công kích của một tên thích khách.

Cả Asisu và Izumin đều nghe được câu nói của nữ thích khách kia, hóa ra cô ta là nữ hoàng Amazona, Izimin đá văng tên thích khách, hắn hét lên: "Hulia vẫn còn sống! Chính nàng ấy đã cứu sống Hulia!." Amazona đang lao đến chỗ Asisu lại đột ngột nghe thấy Izumin hét lên. Tay kiếm chệch một chút, xuyên qua tà áo của Asisu xé rách nó.

"Rầm!." Izumin ôm Asisu lăn một vòng, cả hai đều va phải vách tường phía sau. Asisu nằm trong vòng tay của Izumin khó nhọc đứng lên, là hắn đã đẩy nàng ra khỏi đường kiếm ấy. Amazona kích động: "Ngươi nói gì? Hulia vẫn còn sống sao?.".

Ta giúp Izumin ngồi dậy giận dữ nhìn Amazona trước mặt: "Phải! Cô ấy còn sống! Đây là sợi dây chuyền bằng da cô đeo cho cô ấy! Nếu bị chết cháy, vòng da cũng đã hủy từ lâu." Ta chỉ vào sợi dây mình đang đeo trên cổ. Amazona bất ngờ áp sát qua nắm lấy sợi dây chuyền quan sát, Izumin cảnh giác kéo ta lùi lại.



Hình như Amazona đã nhận ra sợi dây chuyền, giọng nói của cô có vẻ bình tĩnh lại: "Hulia đang ở đâu?." Lúc này cảnh vệ đã lao đến, ta đẩy Izumin ra ngoài nói nhanh: "Phía đông ngọai thành Hattusa có một trang trại, đến đó gặp người quản lý và đưa cái này cho họ. Chúng ta sẽ gặp nhau sau, giờ hãy đi mau đi!." Ta tháo chiếc nhẫn trên tay mình ném về phía Amazona, cô ta nghi hoặc rồi nhận lấy.

Trước khi đi cô ta quay lại nói với ta: "Nếu Hulia còn sống nhất định ta sẽ trả ơn cô, thứ phi của Izumin." câu nói của cô làm ta cứng người, phải rồi hắn chưa lập chính phi, mà ta lại ở trong phòng ngủ của hắn . . . không phải là thứ phi thì còn gì.

Izumin giải quyết đám cảnh vệ xong quay lại đúng lúc bắt gặp câu nói đó của Amazona, vẻ mặt của hắn thật sự làm người khác rất muốn đập cho một trận. Bỗng nhiên, khuôn mặt hắn cau có lại tiến nhanh về phía ta: "Asisu! Ta đã bảo nàng tránh xa ra rồi!." Trên cánh tay của ta có một vết cắt do kiếm để lại, có lẽ vô ý bị thương trong lúc giao chiến.

Ta im lặng ngồi lên giường chờ hắn băng bó, tính đi tính lại ta đã ở bên hắn được nữa năm trời, khi ta rời khỏi Ai Cập đang là mùa xuân ấm áp, bây giờ đã đầu mùa thu nổi gió luôn rồi.

Nửa thân trên hắn để trần bên dưới mặc váy dài chấm gót, khoe trọn thân hình nam tính ra ngoài. Mái tóc bạch kim tuôn đổ sau lưng cùng với khuôn mặt ấy, quả nhiên tạo nên một khung cảnh rất ma mị.

"Làm sao nàng biết trong tóc của ta giấu chủy thủ?." Hắn ngước nhìn ta, đụng phải ánh mắt của hắn ta hoảng hốt cụp mắt xuống. "Quan sát!." Ta trả lời hắn vẫn không dám nhìn trực diện vào đôi mắt hắn. Bầu không khí trong phòng trở nên hết sức kỳ quái, ta đang định nói với hắn: "Ta. . .".

Khi ngẩng đầu lên lập tức chạm phải khuôn mặt hắn đang kề sát vào ta, đối mặt nhìn nhau, trong mắt ta chỉ còn tràn ngập bóng hình của hắn. Đôi môi hắn chợt áp xuống bao trùm lấy môi ta ra sức dày vò, nghiền nát nó!

Ta đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện hai tay đã bị hắn giữ chặt đằng sau lưng. Ta tròn xoe mắt cắn hắn một cái, hắn rời khỏi môi ta khẽ cười một cái rồi lại áp đôi môi mình vào cổ của ta mà mút cắn.

Ta rùng mình: "Izumin. . . ngươi. . . ngư. . ơi đang làm cái gì vậy hả?." Hắn vẫn không dừng động tác, khàn giọng nói: "Ở Hittite này, nếu một người con trai yêu một người con gái họ sẽ thể hiện tình yêu của mình bằng cách làm chuyện này. Vậy nàng nói xem, ta đang làm cái gì?.".

(Author: đoạn này ta hơi lấy cảm hứng từ truyện Dòng sông huyền bí một chút, là một tác phẩm cùng tác giả với Nữ hoàng Ai Cập, ta lấy chi tiết cách thể hiện tình yêu của con trai ở Hittle á nha!.)

"Ầm!." Đầu óc ta nổ tung một cái, không phải hắn muốn nói hắn thích ta đấy chứ? Ta vùng vẫy thở hổn hển: "Izumin! Ta muốn về Ai Cập!. Buông ta ra!.". Động tác của hắn hơi dừng lại rồi hôn lướt từ cổ lên mặt ta không sót chỗ nào, làm ta phải tránh né rất khổ sở: "Này, này, . . .!"



"Nàng nói xem chuyện chúng ta ngủ chung một phòng suốt mất tháng qua sẽ khiến người khác nghĩ thế nào về mối quan hệ của chúng ta? Amazona nói rất đúng nàng là thứ phi của ta, vậy cho nên, Asisu, đừng trở về Ai Cập nữa, hãy ở lại bên cạnh làm vợ của ta đi. Lúc nãy khi thanh kiếm lao về phía nàng ta đaz rất hoảng sợ, đến khi này ta mới nhận ra là mình đã yêu nàng tự lúc nào rồi. . . Asisu!." Izumin nói vẫn liên tục hôn không ngừng. Chẳng mấy chốc ta đã bị hắn ép xuống giường, rút được tay ra. . .

"Bốp!." Ta giáng lên mặt hắn một cái tát thật mạnh, "Ngươi yêu ta vì cái gì đây? Quyền thừa kế Ai Cập, sự thông thái mà ngươi gắn cho ta, khuôn mặt này à. . .? Rốt cuộc ngươi là cái thá gì mà bảo ta phải ở lại bên cạnh ngươi." Ta run rẩy nói trong hơi thở, con người này thật đáng sợ, ta không yêu hắn, ta căm ghét hắn!

Ngay cả Menfuisu hay Mando đã từng phản bội ta thì một con người say mê Carol như hắn sao lại có thể yêu một con người tàn độc bị mọi người khinh ghét như ta đây. Ta không tin, không tin vào thứ tình yêu ấy nữa, ta chỉ tin chính bản thân mình mà thôi!.

Izumin không tức giận như ta đã nghĩ, hắn đưa đầu lưỡi liếm vệt máu nơi khóe miệng, cười nói: "Không tệ! Rất đáng yêu, ta thích tính cách này của nàng. . .!." nói xong hắn gục xuống luôn dưới nệm. Đề phòng bất trắc ta đã nhờ Hassan điều chế một loại mê dược bôi trên móng tay, khi nãy ta tát hắn một cái còn cố tình cào một phát. Thuốc ngủ chắc đã ngấm theo đi vào mạch máu rồi, hắn sẽ phải ngủ một giấc dài đấy.

Ta rời khỏi giường, trèo qua cửa sổ nơi Amazona đã biến mất, nhẹ nhàng rơi xuống bụi cỏ bên dưới. Ta huýt sáo vài cái, ba cái bóng đen chợt xuất hiện bên cạnh ta, ta nhận lấy một cái áo choàng khoác lên người rồi hạ lệnh: "Lập tức trở về Ai Cập!." những cái bóng đen cúi đầu đáp: "Vâng!.". Lợi dụng màn mưa bên ngoài đám người thuận lợi thoát khỏi cung điện của hoàng tử Izumin.

Qua một thời gian ngắn, người dân toàn bộ đế quốc Hittite đều biết đến vị thứ phi của hoàng tử Izumin tên là Aisu đã chết trong khi bảo vệ hoàng tử khỏi cuộc hành thích của bọn người Amazon. Hoàng tử của họ đau lòng không thể nguôi ngoai, từ chối toàn bộ những cuộc hôn nhân được hoàng tộc sắp đặt chỉ lặng lẽ ôm mối tình đã chết về thứ phi Aisu. Giai thoại về tình yêu đẹp của hoàng tử Izumin và thứ phi Aisu được người dân khắp nơi ca ngợi, sự hy sinh của cô gái mất mạng vì người mình yêu và lòng chung thủy của chàng trai dành cho cô gái. Câu chuyện chính là lá chắn để hoàng tử Izumin từ chối mọi cuộc hôn nhân và để thông báo đến người con gái vừa chạy thoát khỏi tay mình: "Asisu! Nàng chỉ có thể là của ta!.".

Vị thứ phi nào đó trong giai thoại tình yêu đẹp đẽ kia rất tức giận khi nghe được câu chuyện. Rõ ràng ta còn sống sờ sờ lại dám nói rằng ta đã chết: "Izumin! Ngươi cứ đợi đó!.". Trở về Ai Cập, trở về quê hương của nàng, nơi có dòng sông Nile hiền hòa chảy qua, ta lớn lên giữa hai mùa nước sông lên xuống. . .Ai Cập vĩ đại. Ta đã trở về!.

Ai Cập năm năm sau:

Có một người con gái đang cỡi trên lưng một con sư tử, thong thả đi dạo dọc theo bờ sông Nile. Ánh mặt trời rọi chiếu nàng rực rỡ, mái tóc đen nhánh tung bay sau lưng. Asisu mười tám tuổi xinh đẹp tựa như hoa sen bừng nở khiến người khác không thể rời mắt. Menfuisu đi bên cạnh nàng, ngước mắt nhìn lên chiêm ngưỡng vầng thái dương của hắn: "Asisu! Kamun đã được nàng thuần hóa rất tốt!."

Asisu mỉm cười nhìn hắn nhảy khỏi lưng con sư tử Kamun, Menfuisu vươn tay ra đỡ lấy nàng nhìn nàng mỉm cười tinh nghịch: "Kamun là món quà đệ tặng tỷ đương nhiên phải tốt rồi!.".

Bức tranh hài hòa mà hai người đang vẽ ra không biết đến khi nào bị rạn vỡ. Bầu trời cứ nắng vàng ấm áp, là bước đầu tiên cho giông bão sắp sửa kéo đến. Vận mệnh lại một lần nữa an bài hay sẽ thay đổi đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ký Ức Ai Cập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook