Ký Ức Lạc Ngân Hà

Chương 65: Tiểu Giác yêu Lạc Lạc

Đồng Hoa

14/07/2019

Giữa đêm.

Lạc Lan đang nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy thân thể vừa nặng nề vừa mệt mỏi, nàng vô thức cử động, muốn trở mình, nhưng lại giống như bị dây trói chặt, muốn cử động cũng không thể cử động.

Nàng đấu tranh một lúc lâu, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Khi mở mắt, nàng phát hiện mình nằm trong lòng của Tiểu Giác, gương mặt rõ ràng, giống như được tạc ra từ băng tuyết kia, đang gần sát bên nàng.

Lạc Lan sợ tới mức nhắm mắt lại.

Hình ảnh đứt quãng của hai người tứ chi quấn chặt từ trong đầu hiện ra, khiến cho người ta cảm thấy tựa nhưng một giấc mộng xuân hoang đường. Nhưng bên tai truyền đến tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng của Tiểu Giác, nhắc nhở nàng tất cả đều không phải giấc mộng.

Lạc Lan từ từ mở mắt.

Dược tính của thuốc an thần vẫn chưa hết, Tiểu Giác vẫn còn ngủ say.

Đuôi lông mày khóe mắt của hắn không lạnh lùng như lúc tỉnh táo, tựa như gió xuân tháng tư mơn mởn, băng tuyết tan chảy, sơn thủy hữu tình.

Khóe miệng của hắn hơi cong, mang theo mỉm cười, chắc hẳn đang có giấc mộng đẹp.

Lạc Lan dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi của hắn, giống như chạm phải kim châm, lập tức rụt tay lại.

Tim nàng như nổi trống, nàng cẩn thận quan sát Tiểu Giác, thấy hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, rốt cuộc mới yên lòng.

Nàng nhẹ nhàng mở cánh tay của Tiểu Giác, từ trong lòng hắn chui ra.

Lạc Lan tùy tay lấy một bộ đồ ngủ khoác lên người, chai chân bủn rủn, bước đi lảo đảo ra khỏi phòng ngủ, trốn được ra tới phòng ngoài.

Tối hôm qua chỉ là muốn điều tra Tiểu Giác rốt cuộc là ai, có nên diệt trừ hậu hoạn hay không, không biết tại sao lại biến thành như vậy.

Lạc Lan cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút cẩn thận phân tích nguyên nhân hậu quả, nhưng đầu óc giống như còn say rượu chưa tỉnh, vẫn hỗn loạn, trống rỗng.

Lạc Lan cảm giác dạ dày đang co rút từng cơn đau đớn, liền nhớ đến từ tối hôm qua đến giờ dường như còn chưa ăn gì, bệnh bao tử lại tái phát.

Nàng đi đến bàn ăn gần đó, tay chân nhẹ nhàng rót cho mình một tách trà nóng, lấy một chút đồ ăn sáng từ hộp bánh bích quy, ngồi xuống một góc trên sô pha, im lặng ăn.

Lạc Lan tự nói với chính mình, bất quá chỉ là hai người say rượu sau một đêm phóng túng, không nên nghĩ nhiều, coi như chưa có chuyện gì xảy ra!

Ăn được ba miếng điểm tâm, uống được chút trà nóng, dạ dày giảm đau được một chút.

Lạc Lan mở ra một hộp bánh có màu đỏ hoa hồng, liền phát hiện đồ ăn bên trong so với các hộp bánh đã ăn lúc nãy không giống nhau.

Một cái bánh gừng giản dị, phía trên là một cây hoa hồng màu đỏ, hình dạng ngoệch ngoạc vụng về.

Lạc Lan liền nhớ, đây là bánh Tiểu Giác đã tự tay làm.

Lúc đó, hắn đã dặn nàng không cần giả vờ ăn lấy lòng trước mặt hắn, đợi đến lúc đói bụng mới lấy ra ăn, kết quả nàng đã bỏ nó lại vào hộp, sau đó hoàn toàn quên mất.

Thời gian trôi nhanh, mới đây đã hơn một năm.

Lạc Lan ngẩn ngơ một lát, sau đó cầm lấy bánh gừng lên nhìn kỹ, mới phát hiện phía sau còn có chữ.

Cái bánh gừng tròn tròn, mặt trên cao thấp có ba dòng, là năm chữ màu đỏ.

Tiểu Giác

Yêu

Lạc Lạc

Lạc Lan giống như không biết chữ ngơ ngác nhìn.

Thời gian đã trôi qua, theo năm con chữ, giống như một đoàn tàu, đang gào thét từ trong lòng nàng lao ra.

Vô số những chi tiết vụn vặt bị nàng xem nhẹ lần lượt hiện lên.

Nàng nói mình không phải là kẻ lừa gạt, Tiểu Giác chiều lòng nhìn nàng mỉm cười.

Trong quặn mỏ tối đen như mực, Tiểu Giác ôm nàng chạy trốn, ôm chặt nàng trong lòng.

Thí nghiệm thất bại, nàng đau khổ tuyệt vọng, Tiểu Giác đau xót nhìn nàng, ngây ngốc an ủi nàng.

Nàng làm xong phẫu thuật, tay bị chuột rút, Tiểu Giác nâng niu ôm hôn tay nàng.

Nàng ăn xong cơm tối với Lâm Kiên, sau khi ôm chào từ biệt, Tiểu Giác đau khổ phẫn nộ cắn nàng.

Nàng tuyên bố đính hôn, Tiểu Giác cầu xin nàng đừng kết hôn với Lâm Kiên.

……

Lạc Lan lật lại cái bánh gừng, sau mới ý thức được, hình vẽ phía trên không phải là cây hoa hồng bình thường, mà là hồng nhung.

Một loài hoa biểu thị cho tình yêu.

Nàng cảm thấy Tiểu Giác không hiểu chuyện tình cảm, vẫn xem hắn là kẻ ngốc, nhưng thật ra kẻ ngốc chính là nàng!

Có tai như điếc, có mắt như mù.

Khó trách Tiểu Giác lại gấp gáp đến ở khu căn cứ như vậy, khó trách hắn không hề giống như trước gần gũi nàng.

Hắn đã sớm hiểu được tình yêu nam nữ, rõ ràng biểu đạt tâm ý, nhưng nàng vẫn không đáp lại.

Chắc chắn hắn đã xem như mình bị từ chối.



Lạc Lan bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh về phía cửa, tay đã gần đặt vào cánh cửa, nhưng lại không có dũng khí đẩy cửa ra.

Nàng ngơ ngác đứng một lát, mới xoay người rời khỏi.

————·————·————

Lạc Lan đến thư phòng, đi tắm rửa, mặc vào quần áo tay dài cao cổ, đem hết tất cả dấu tích trên người che kín như bưng.

Nhìn đồng hồ mới 4 giờ sáng, nàng xuống văn phòng dưới lầu, mở máy tính, bắt đầu làm việc.

Lúc bắt đầu tâm trạng có chút không tập trung, nhưng nàng thân phận đặc biệt, đối mặt với rất nhiều chuyện quan trọng hơn, căn bản không thể chấp nhận nàng phân tâm đi giải quyết chuyện khác.

Sự thật là với áp lực quá lớn ở trước mắt, chuyện tình cảm cỏn con này rất nhanh sẽ tan thành mây khói, không thể không tập trung hết tinh thần, chuyên chú giải quyết công việc.

7 giờ rưỡi sáng, thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên.

Lạc Lan nhìn vào màn hình, ra lệnh cho máy tính chuyển nhận.

Lâm Lâu tướng quân hiện ra trước mặt nàng, “Chào buổi sáng, bệ hạ.”

“Chào buổi sáng, Lâm tướng quân.”

Lâm Lâu tướng quân vỗ vỗ lên bàn làm việc ở trên màn hình, “Thật xin lỗi, sớm như vậy đã quấy rầy bệ hạ, nhưng thần phát hiện ngài còn chưa ký tên vào quyết định nhậm chức của Tiêu Giao. Có vấn đề gì sao? Nếu có vấn đề, thần sẽ sớm bãi bỏ quyết định, sắp xếp nhiệm vụ khác.”

Lạc Lan im lặng một chút, day day huyệt thái dương: “Không có vấn đề, chỉ là nhiều việc quá, ta quên mất.”

Nàng mở văn kiện, ký tên, ấn nút gửi đi, gửi quyết định cho Lâm Lâu tướng quân và Đàm Tư Dao tướng quân.”

Lâm Lâu tướng quân yên lòng, cười nói: “Lâm Kiên mọi mặt đều rất tốt, nhưng dù sao kinh nghiệm vẫn chưa đủ, tôi thấy Tiêu Giao làm việc cương trực đáng tin cậy, vừa hay bù lại điểm còn thiếu của Lâm Kiên, để hắn ở lại đội hộ vệ hoàng thất quả thật phí phạm tài năng.”

Lạc Lan cười, nói: “Nếu tướng quân thích hắn như vậy, bảo hắn lập tức đi báo danh đi!”

Lâm Lâu tướng quân mặt đầy kinh ngạc: “Chỉ chuẩn bị chiến tranh, còn chưa chính thức khai chiến, lại vừa diễn tập quân sự xong, cứ để hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày đi! Thần có thể cho hắn 10 ngày phép.”

“Không cần, cứ để hắn lập tức đến hạm đội báo danh.”

Lâm Lâu thấy nữ hoàng kiên quyết, chỉ có chấp hành mệnh lệnh, “Được, thần sẽ sai quan trợ lý thông báo cho hắn, hôm nay nhất định phải xuất phát, nhanh chóng đến hạm đội báo danh.”

Sau khi Lạc Lan ngắt tín hiệu, nhẹ nhàng thở ra giống như trút được gánh nặng.



————•————•————

Người máy đến gọi Lạc Lan đi ăn sáng, Lạc Lan định từ chối, nhưng nghĩ lại cảm thấy mình giống như đang quá chú tâm đến chuyện kia.

Nàng quyết định vẫn như bình thường thì tốt hơn.

Lạc Lan đi theo người máy vào nhà ăn, nhìn thấy trên bàn ăn hình chữ nhật rực rỡ sắc màu, bữa sáng phong phú lạ thường.

Phong Tiểu Hoàn xòe ra hai tay, làm một cái thủ thế khoa trương, “Tất cả đều là Tiểu Giác làm. Tiểu Giác quả thật là người đàn ông hoàn hảo nhất vũ trụ, có thể vào nhà bếp, có thể ra chiến trường.”

Lạc Lan bình thản ung dung ngồi vào bàn ăn, cầm lấy một mẫu bánh mì đã nướng chín, bình tĩnh nói: “A Thịnh thì sao? Không hoàn hảo sao?”

Phong Tiểu Hoàn ảo não le lưỡi, nịnh nọt sửa lại: “A Thịnh là người đàn ông tốt nhất trong lòng con! Con không có nói điêu, có cơm dinh dưỡng cũng đã thỏa mãn, không cần phải vào bếp; con cũng không phải nữ hoàng, cũng không cần đàn ông đi chiến trường, chiến đấu với vũ trụ vì con.”

A Thịnh dễ chịu cười cười, “Tôi vốn không thể so sánh với Tiểu Giác.”

Phong Tiểu Hoàn bất mãn, vừa muốn nói gì đó, Tiểu Giác đã đi tới, đưa một tách trà nóng đến tay của Lạc Lan.

Lạc Lan khách sáo nói: “Cảm ơn.”

Tiểu Giác đứng bên cạnh nàng trong chốc lát, im lặng ngồi vào bên cạnh nàng, nhưng không ăn gì, chỉ nhìn Lạc Lan, tỏ ra bộ dáng muốn nói lại thôi.

Lạc Lan vẫn cắm đầu tập trung ăn bữa sáng.

Phong Tiểu Hoàn và A Thịnh tuy không biết tại sao, nhưng đều cảm thấy không khí không được tốt lắm, một người cầm một đĩa thức ăn, nhanh chóng lẻn đi.

Tiểu Giác nói: “Tôi nhận được mệnh lệnh của Lâm Lâu tướng quân, phải lập tức đến chiến hạm Lâm Tạ báo danh, bây giờ nhất định phải đi.”

Lạc Lan gửi vào thiết bị cá nhân của hắn một dãy số, “Mật mã lúc đầu chính là vân ngón tay cái bên trái của anh, sau khi đăng ký có thể thay đổi mật mã khác.”

Tiểu Giác khó hiểu: “Đây là gì?”

“Một tài khoản, bên trong có một ít tiền. Anh đột nhiên đến chiến hạm Lâm Tạ chắc chắn có nhiều người không phục, chỉ trông cậy vào nắm tay không phải là cách tốt. Tuy trên chiến hạm hầu hết các vật dụng đều phân phối miễn phí theo quân hàm, nhưng cũng có nhiều thứ phải mua bằng tiền.”

Tiểu Giác hiểu được, “Đây là tiền cô cho tôi?”

“Không phải tôi cho anh tiền, mà tiền này vốn là của anh, chẳng qua tôi thay anh bảo quản nó một thời gian thôi.”

“Tiền của tôi?”

“Lúc ở Khúc Vân tinh, anh có giúp tôi làm một số thuốc chữa trị ngoại thương, Amy đem đi bán, đây là tiền anh được chia khi làm thí nghiệm.”

Tiểu Giác kinh ngạc sửng sốt.

Lạc Lan cúi đầu ăn bữa sáng, giống như không thèm để ý, “Chuyện cụ thể ra sao, anh có thể đi tìm Amy để hỏi, hợp đồng là của cô ta, công ty cũng của cô ta kinh doanh, tôi hoàn toàn không quan tâm.”

Tiểu Giác im lặng nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan ăn xong bữa sáng, bỏ đồ ăn xuống, đứng dậy rời khỏi.

Tiểu Giác đột nhiên hỏi: “Phải khai chiến sao?”

Lạc Lan quay lại, rốt cuộc chính mắt nhìn thấy hắn, “Đúng vậy.”

“Khi nào?”

“Tôi sẽ tranh thủ khiến cho nội các nhanh chóng đồng ý.”

“Chiến hạm Lâm Tạ sẽ trực tiếp ra chiến trường?”

“Đúng vậy.”

Cách một đoạn không xa, Tiểu Giác nhìn Lạc Lan, Lạc Lan nhìn Tiểu Giác.

Nếu chiến hạm Lâm Tạ trực tiếp ra chiến trường, cũng có nghĩa là Tiểu Giác sẽ trực tiếp ra chiến trường. Đến lúc đó, vì giữ bí mật hành động, chắc chắn sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào rời khỏi chiến hạm, đây chính là lần từ biệt cuối cùng của bọn họ.

Tiểu Giác hỏi: “Cô… có yêu cầu gì với tôi?”

“Giúp tôi đánh bại liên bang Odin.”

“Được.”

Lạc Lan mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt dường như có một chút xúc động, chợt lóe ra rồi biến mất.

Tiểu Giác đột nhiên bước lại, ôm chặt lấy Lạc Lan.

Lạc Lan cứng đơ trong một thoáng, rốt cuộc nhẹ nhàng vòng tay qua thắt lưng của Tiểu Giác, nhỏ giọng nói: “Tôi đợi anh trở về.”

Tiểu Giác giống như lúc trước cọ cọ cằm vào đầu của Lạc Lan.

Tiểu Giác chỉ thu dọn vài món đồ dùng cá nhân, liền rời khỏi.

Tử Yến, A Thịnh, Tiểu Hoàn đều đưa Tiểu Giác đến tận cửa, Lạc Lan bởi vì có công việc, nên không đưa hắn đi.

Trong phòng làm việc.

Lạc Lan ngồi trước bàn, thông qua màn hình theo dõi, nhìn Tiểu Giác và nhóm Tử Yến bắt tay chào tạm biệt từng người, đi ra xe bay.

Khi lên xe, hắn bước đi chậm dần, quay đầu lại.

Lạc Lan không biết hắn đang nhìn cái gì, chỉ nhìn thấy tầm mắt của hắn dừng lại một thoáng, cuối cùng bình tĩnh thu hồi ánh mắt, ngồi lên xe bay.

Trong tiếng động cơ, xe bay cất cánh, biến mất trên không trung.

Lạc Lan ngồi im lặng, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt, tràn ngập cảm xúc không thể hiểu rõ, không thể giải thích.

Thanh Sơ nín thở tĩnh khí, một tiếng cũng không dám phát ra.

Thật lâu sau.

Lạc Lan mới giống như hồi phục tinh thần, “Công việc hôm nay ta đã xử lý xong, cô tìm Thiệu Dật Tâm kiểm tra đối chiếu một chút, nếu còn gì không ổn thì liên hệ lại với ta, bây giờ ta muốn đến viện nghiên cứu.”

Thanh Sơ kinh ngạc: “Xử lý xong? Khi nào ạ?”

Lạc Lan qua loa nói: “Nửa đêm ta mất ngủ nên thức dậy làm việc.”

Thanh Sơ đi theo sau nàng, vừa chạy từng bước nhỏ, vừa nói: “Đã tìm được Thiệu Gia công chúa, cô ta nói đột nhiên muốn hạ phi thuyền vì nhớ có một nơi rất muốn đi mà chưa đi được, muốn ở lại Hominis hai ngày.”

“Tùy cô ta.”

“Hôm nay ngài nguyên soái sẽ đưa công chúa đến nghĩa trang liệt sĩ.”

Lạc Lan bước đi chậm lại, suy tư nói: “Sau khi mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên bị phá hủy, hài cốt các tướng sĩ hy sinh chắc hẳn cũng không còn.”

“Đúng vậy.” Thanh Sơ dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Diệp Giới bệ hạ đã đặc biệt xây dựng ở nghĩa trang liệt sĩ một tháp Anh Linh (4.07.1), khắc tên của những vị tướng sỹ đã bỏ mạng lên tháp, để tưởng niệm những anh hùng đã hy sinh trong chiến trận.”

(4.07.1) Anh Linh: Linh hồn của các anh hùng

Lạc Lan quên tính thời gian, thì ra đã qua hơn bốn mươi năm rồi!

“Mấy ngày này hàng năm, ca ca của ta có phải rất khó chịu?”

Thanh Sơ im lặng một chút, mới trả lời: “Rất khó chịu. Tuy bệ hạ không biểu lộ, nhưng toà tháp Anh Linh vẫn đặt ở trong lòng bệ hạ, bệ hạ đã thuộc lòng tất cả những cái tên các binh sỹ ở trên tháp.”

Lạc Lan phân phó: “Gửi danh sách đó cho ta.”

Thanh Sơ suy nghĩ, mới hiểu được dụng ý của Lạc Lan, không đồng ý nói: “Bệ hạ, đây tuyệt đối không phải là mong muốn của Diệp Giới bệ hạ!”

“Cuộc chiến năm đó cũng có liên quan đến ta, vốn không nên để ca ca một mình gánh vác.” Lạc Lan bước từng bước lớn vụt đi như một ngôi sao chổi.

Thanh Sơ nhìn theo bóng dáng của Lạc Lan, không nói nên lời.

Trên vai nàng gánh vác toàn bộ đế quốc Ar, thậm chí cả vận mệnh của nhân loại, nay còn muốn vác cả những vong hồn của các chiến sĩ tử trận, khó trách cái gì nàng cũng không thèm để ý, bởi vì nàng không có thừa sức lực đi để ý.



————•————•————

Khi Lạc Lan đến viện nghiên cứu, trợ lý Thứ Hồng đã dựa theo yêu cầu của nàng đưa đến hai mươi người mang gene dị chủng, và hai mươi người mang gene bình thường.

Dị chủng là những công nhân đã về hưu được tập hợp từ các hành tinh năng lượng xa xôi, bởi vì thân mang bệnh nặng, thù lao hậu hỉnh, nên cho dù biết sẽ làm thí nghiệm cơ thể, bọn họ vẫn rất nhiệt tình tham gia.

Người thường là các tội phạm trong các nhà giam được tập hợp về, bởi vì gene của bọn họ vẫn có nhiều chỗ yếu kém, bệnh tật trường kỳ lại phức tạp, cũng biết là sẽ làm thí nghiệm cơ thể, nhưng có thể chữa khỏi bệnh, cho nên cũng có rất nhiều người đến đăng ký tham gia.

Sau khi Lạc Lan xem xong các báo cáo kiểm tra sức khỏe của bọn họ, xác nhận đều phù hợp với yêu cầu, nàng liền sai Thứ Hồng phân chia bọn họ thành từng nhóm, tiêm thuốc vào, theo dõi chặt chẽ hàng ngày.

Sau khi xem xét xong các thí nghiệm thuốc, Lạc Lan liền đi kiểm tra các nghiên cứu thử nghiệm của Tiểu Hoàn.

Các nghiên cứu của Tiểu Hoàn tiến triển không được mấy thuận lợi.

Lạc Lan và em cùng theo dõi lại các nghiên cứu từ đầu đến cuối, nàng dường như lĩnh ngộ được gì đó, lại hấp tấp lao đầu vào công việc.

A Thịnh đã làm xong thí nghiệm cơ thể, nhưng hắn giống như đã có thói quen mỗi ngày đều đến phòng thí nghiệm báo danh, không có việc gì làm nên đi theo giúp việc cho Tiểu Hoàn.

Hắn làm bác sĩ thú y đã nhiều năm, tuy hiểu biết trước kia đều là về thú vật, nhưng kiến thức cơ bản giống nhau, công việc phụ tá của hắn bắt đầu rất nhanh, giúp đỡ Tiểu Hoàn một tay, làm việc cũng ra đường ra lối.

Lạc Lan phớt lờ một thời gian, phát hiện A Thịnh làm việc cẩn thận tỉ mỉ, có thể bù đắp các khuyết điểm nhanh nhảu hấp tấp của Tiểu Hoàn, phối hợp với Tiểu Hoàn làm việc, hiệu quả lại vô cùng tốt.

Nàng suy nghĩ, phân phó Thứ Hồng, sau này cứ để A Thịnh lấy danh nghĩa làm thí nghiệm cơ thể đến giúp việc cho Tiểu Hoàn.

————•————•————

Lạc Lan bận rộn đến tận giờ ngọ, vội vàng cởi y phục nghiên cứu, đi đến phòng họp chính sự.

Một đám cá mập áo mũ chỉnh tề ngồi trong phòng họp, đang đợi vây quanh tấn công nàng.

May mắn Tử Yến và nàng đã xem xét qua, trước hết bàn luận phân tích tâm tính cũng như lợi ích của mỗi người, Lạc Lan đối phó không quá khó khăn, nhưng tinh thần cẩn trọng tập trung cao độ, một câu cũng không dám nói sai, e sợ chỉ cần có chút sai lầm, sẽ phát sinh nhưng phiền toái không cần thiết.

Đến lúc thảo luận chính sự kết thúc, trời đã xẩm tối, nắng chiều ngập trời.

Lạc Lan không chạy xe bay, mà đi bộ, đi con đường lớn hướng về dinh thự.

Một ngày không có được thời gian để nghỉ ngơi.

Con đường lớn, vô cùng tĩnh lặng.

Ánh nắng chiều tà làm cho cảnh vật xung quanh được phủ lên một lớp ánh sáng vàng, toàn bộ hoàng cung hoàng kim rực rỡ, xinh đẹp tráng lệ.

Lạc Lan ngẩng đầu nhìn lên không trung, đoán xem phi thuyền của Tiểu Giác đang ở đâu.

Đột nhiên, tiếng động cơ nổ vang, một chiếc xe bay vụt qua đỉnh đầu nàng.

Lạc Lan nhìn về phía Đàm Tư Dao.

Đàm Tư Dao đỏ mặt nói: “Ngoại trừ xe bay của bệ hạ, chỉ có xe bay của nguyên soái là dám bay trong khuôn viên hoàng cung, có lẽ Nguyên soái không biết bệ hạ đang tản bộ.

Lạc Lan đưa tay lên trán, nhìn về hướng chiếc xe bay đáp xuống, là nơi tiếp đãi khách quý, công chúa Thiệu Gia chắc chắn đang ở đó.

————•————•————

Lạc Lan trở lại dinh thự.

Thanh Sơ nói nàng biết, Lâm Kiên đang ở phòng tiếp khách đợi nàng.

Lạc Lan lập tức đi đến chỗ ngồi dành cho chủ nhà, khách khí đưa tay, “Nguyên soái, mời ngồi.”

Lâm Kiên ngồi vào đối diện Lạc Lan, đánh giá nàng nói: “Bệ hạ có vẻ rất mỏi mệt.”

Lạc Lan cười, lạnh nhạt nói: “Hoàng đế vốn không phải là một công việc thoải mái.”

Lâm Kiên biết lời này của nàng chỉ là phân trần khách quan, không có cảm xúc gì, không cần hắn an ủi, cũng không cần hắn động viên.

“Hôm nay thần sẽ rời khỏi Hominis, ngày hôm sau, có lẽ đã đến mẫu hạm Anh Tiên số 2. Đợi bệ hạ thuyết phục được nội các, thần sẽ lập tức khai chiến.”

Lạc Lan chân thành nói: “Cảm ơn!”

Nếu như không có Lâm Kiên dốc sức ủng hộ, nàng không thể để toàn quân chuẩn bị nghênh chiến toàn diện nhanh như vậy.

Lâm Kiên cười lắc đầu, tỏ vẻ không cần, “Thần không phải vì bệ hạ mới xuất chinh, mà là vì chính mình.”

Lạc Lan nhìn thấy hắn có chuyện muốn nói, im lặng lắng nghe.

“Hôm nay thần đã đến khu nghĩa trang liệt sĩ, bên trong có một tòa Anh Linh tháp, bên trên có khắc tên và chân dung của cha thần. Thần vốn muốn trước khi đi, mời bệ hạ theo thần đến tháp Anh Linh, từ biệt cha, nhưng hôm nay Thiệu Gia đã đi theo thần, bệ hạ chắc là đã biết chuyện này.”

Lạc Lan gật đầu.

“Công chúa Thiệu Gia nói, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy thần là trên một đoạn clip tin tức đã cũ, đưa tin cha của thần hy sinh, mẹ thần khóc đến ngất xỉu, thần một bên đỡ lấy mẹ, an ủi mẹ, một bên phải ứng phó với truyền thông. Khi đó cô ấy mới mười sáu tuổi, vừa được biết cha mình đã chết như thế nào.”

“Lần thứ hai cô ấy nhìn thấy thần cũng là trên một đoạn clip tin tức cũ. Tại buổi lễ khánh thành tháp Anh Linh, thần đại biểu cho người thân của các tướng sỹ hy sinh phát biểu. Công chúa Thiệu Gia nói vừa đúng lúc cô ấy cũng sắp tham gia một buổi lễ công chúng, lần đầu tiên công khai phát biểu, vốn rất hoang mang, nhưng sau khi nghe thần nói xong đột nhiên có dũng khí. Từ đó về sau, cô ấy luôn thu thập tin tức của thần, một thông tin của thần cũng không bỏ qua. Mỗi một lần tham gia hoạt động, cô ấy đều vì nghĩ rằng thần sẽ xem tin tức mà yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với chính mình, hy vọng thần có thể nhìn thấy cô ấy hoàn hảo…”

Lâm Kiên nhìn Lạc Lan, thẳng thắn nói: “Công chúa Thiệu Gia nói yêu thần.”

Lạc Lan bình tĩnh nhìn Lâm Kiên, biểu cảm không chút thay đổi.

Lâm Kiên nói: “Thần từ nhỏ đến lớn sống theo khuôn phép cũ, cha lại nghiêm khắc cẩn trọng, nên không dám đi sai một bước. Thần đã cố gắng yêu bệ hạ, nhưng thần lý trí, bệ hạ càng lý trí hơn, nỗ lực của thần giống như tìm kiếm ấm áp trên một ngọn núi băng tuyết, nhất định là phí công vô ích. Bây giờ thần vẫn chưa biết tình cảm của mình đối với Thiệu Gia công chúa rốt cuộc là loại tình cảm gì, cũng không có thời gian suy nghĩ cẩn thận, nhưng thần rất cảm kích cô ấy có thể giúp thần phóng túng một lần trước khi ra chiến trường.”

Lâm Kiên cười tự giễu, “Cha của thần chết trên chiến trường, rất nhiều chú bác thần quen biết cũng chết trên chiến trường, thần không biết mình có sống sót trở về hay không, có lẽ, thần cũng sẽ biến thành một cái tên trên Anh Linh tháp.”

Lạc Lan im lặng, bởi vì lời nói của Lâm Kiên hoàn toàn là sự thật.

Lâm Kiên khẩn thiết nhìn Lạc Lan, “Xin bệ hạ tha thứ, thần muốn… từ hôn.”

“Có thể.”

Lạc Lan biểu cảm cực kỳ bình tĩnh, Lâm Kiên biết nàng thật sự không ngại, hắn thoải mái nhưng lại thất vọng.

“Nếu sau trận chiến này, thần còn sống, xin bệ hạ tuyên bố với bên ngoài chúng ta đã từ bỏ hôn ước; nếu thần chết, xin bệ hạ hãy chăm sóc cho mẹ thần và công chúa Thiệu Gia. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Thiệu Gia không uy hiếp tính mạng của bệ hạ.”

“Được.”

Lạc Lan không chút chần chừ, giống như không cần suy nghĩ liền qua loa đồng ý, nhưng Lâm Kiên biết, người phụ nữ này là một chiến sĩ ngoan cường, vĩnh viễn sẽ không nhìn lại phía sau, chỉ cần nàng đồng ý, nhất định sẽ nói được làm được.

Lâm Kiên đứng lên, hai chân khép lại, chào Lạc Lan theo nghi thức quân đội.

Lạc Lan cũng đứng lên, “Bảo trọng!”

Lâm Kiên xoay người đi ra ngoài, ra đến cửa, hắn đột nhiên dừng bước, quay lại hỏi: “Bệ hạ, ngài có sợ không?”

Lạc Lan gật đầu, “Bây giờ, ta đang sợ hãi.”

Lâm Kiên kinh ngạc: “Ngài sợ gì?”

“Ta sợ cậu sẽ chết trên chiến trường, sợ tất cả những binh lính chính tay ta đưa đi đều không thể trở về, ta sợ sẽ nghe thấy tiếng khóc đau thương của thân nhân bọn họ, ta sợ không đánh thắng được trận này, ta sợ sẽ phạm phải sai lầm…”

Lâm Kiên trợn mắt há mồm.

Hắn vẫn nghĩ Lạc Lan mạnh mẽ, kiên định, tự tin, trầm tĩnh, hoàn toàn không ngờ nàng cũng giống như người bình thường có nhiều nỗi sợ hãi như vậy.

Lạc Lan ôn hòa nhìn Lâm Kiên, “Ta đã sớm có thói quen mặc kệ nhiều sợ hãi, cũng không để lộ biểu cảm của mình.”

Lâm Kiên bỗng nhiên nở nụ cười, “Thần còn tưởng ngài tinh thần sắt thép, cho đến bây giờ vẫn không có gì sợ hãi.”

“Chỉ cần ta còn là người, thì không thể nào không sợ hãi, dũng cảm không phải là không sợ, mà là rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn hiên ngang tiến lên.”

Lâm Kiên rốt cuộc đã hoàn toàn thoải mái, “Bệ hạ, ngài đã có được những chiến sĩ dũng cảm nhất dải ngân hà, chúng thần sẽ dốc hết toàn lực đánh thắng trận này.”

Hắn phong độ cúi chào Lạc Lan, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Lạc Lan ngây ngốc, im lặng đứng nhìn.

Vừa rồi nàng thốt ra câu nói kia không phải là lời nói của nàng, mà là câu nói của người đàn ông đó đã nói cho người phụ nữ đó nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ký Ức Lạc Ngân Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook