Chương 140: Anh yêu em sao, muốn em sao? (18+)
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Không còn bất cứ vật cản nào, Lữ Thiên Luân hài lòng phóng thích dục vọng chính mình, đôi tay thô ráp ôm trọn đôi gò bồng đảo của Doãn Khả Vy ra sức nhào nặn. Lại giống như thấy chưa đủ, tay hắn di chuyển xuống dưới giữ lấy cặp mông căng tròn huých nhẹ một cái, để cho đôi chân thon dài của cô ôm lấy hông hắn.
Môi hắn vẫn ngậm lấy môi cô, lưỡi cũng không ngừng khuấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô dây dưa không dứt. Tay hắn giữ chặt cô, từng bước đi về phía giường lớn đặt cô nằm xuống, sau đó chính mình phủ lên trên.
Nụ hôn sâu vẫn chưa dừng lại át đi lý trí của cả hai. Doãn Khả Vy bị hắn dẫn dụ chỉ có thể vô thức hùa theo.
Tay hắn tiếp tục ôm lấy một bên ngực cao ngất, tay còn lại vuốt ve vùng bụng bằng phẳng trơn láng của cô, sau đó lại di chuyển xuống dưới vuốt ve bắp đùi non mịn.
Tay hắn đi đến đâu thì cô liền thấy nóng ran ngứa ngáy đến đó. Có lẽ cô cũng khát vọng hắn hệt như hắn đang khát khao chiếm hữu cô vậy. Phải chăng hai trái tim khi hoà chung nhịp đập rồi thì cũng mong cầu sự hoà hợp thể xác lẫn nhau?
Môi hắn lại rời đi môi cô hôn lên xương quai xanh rồi ngậm lấy nụ hoa mềm mại đứng thẳng, bàn tay không an phận tìm đến nơi tư mật mơn trớn khiến nơi đó phút chốc phiếm hồng ẩm ướt.
Xúc cảm lạ lẫm kéo đến khiến Doãn Khả Vy không khỏi uốn éo thân mình khẽ "ưm" một tiếng yêu kiều càng làm cho người nào đó thêm hưng phấn mà ra sức nhào nặn. Bàn tay thô ráp tìm đến nụ hoa xinh đẹp bên trong sơn động ẩm ướt khiến đoá hoa bung nở tiết **** *** ngọt ngào.
Chủ nhân của đoá hoa kia theo từng tiết tấu của kẻ xâm nhập mà run rẩy tránh né trong vô thức nhưng lại bị hắn ghì chặt buộc phải đón lấy. Khoái cảm như sóng triều từng đợt từng đợt đánh tới khiến cho mật ngọt càng tiết ra nhiều hơn, lý trí cũng theo đó mà đánh mất không còn lại chút gì.
Bạc môi Lữ Thiên Luân rời đi nụ hoa nơi gò bồng đảo tìm đến đoá hoa bung nở đang không ngừng tiết mật nhẹ nhàng hôn lấy rồi lại không ngừng **** *** hút hết toàn bộ **** *** ngọt ngào, cuối cùng đưa lưỡi chính mình thăm dò nơi sơn động ẩm ướt tìm kiếm nụ hoa kia trêu chọc.
Doãn Khả Vy cong người tiếp nhận sự xâm nhập của "kẻ dò đường", hai bàn tay nắm chặt ga trải giường khiến nó nhăn nhúm trông thấy, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, đôi hàng mi ươn ướt tựa như muốn khóc đến nơi.
Một người đàn ông quá ư am hiểu những cách thức dấy lên dục vọng của phụ nữ, nếu nói đây là lần đầu của hắn liệu có ai tin? Bất quá đây thực sự là lần đầu của hắn, cũng là của cô.
Có lẽ đối với hai người yêu nhau thật sự, hai trái tim hoà hợp thì thể xác cũng sẽ hoà hợp tự nhiên như thế. Sự khát cầu từ đối phương sẽ tự mình dẫn lối làm ra tất cả mọi thứ như lẽ dĩ nhiên, giống như chiếc xương sườn của Adam tự biết tìm đường trở về với chủ nhân của nó vậy.
Dục vọng đã đạt tới đỉnh điểm, hạ thân của người nào đó cũng căng cứng đến đau, hắn nhanh chóng trút bỏ mọi rào cản trên người bằng tốc độ vũ bão, sau đó phủ lên người phụ nữ đang nằm trên giường có thân thể hồng nhuận trong suốt như pha lê.
Nụ hôn sâu mang theo dục vọng chiếm hữu thiêu đốt toàn bộ lý trí, hắn nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen, hạ thân trong tư thế sẵn sàng bước vào hang động bất cứ lúc nào.
"Kính coong."
Tiếng chuông cửa vang lên trong không gian ngập tràn mùi vị ái muội và tiếng thở dốc thành công khiến hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau cứng đờ tại chỗ.
Người đàn ông phía trên nhanh chóng thanh tỉnh mở mắt ra nhìn người phụ nữ đang bị hắn đè phía dưới, tròng mắt hắn lập tức co rút, sắc mặt cũng sa sầm.
Nhìn thân thể trần trụi của cô, xong lại nhìn chính mình cũng một thân đồng dạng, hắn không khỏi hít ngụm khí lạnh lăn khỏi người cô, ngồi xuống giường cào loạn mái tóc ngắn.
Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên kéo hồn hắn trở về.
Phòng hắn cắt âm rất tốt, người bên ngoài gõ cửa phòng căn bản sẽ không thể khiến người bên trong nghe thấy, nếu như ở trong nhà vệ sinh, phòng làm việc hoặc phòng thay đồ, thêm một lớp cửa thì sẽ chẳng thể nào nghe được bất cứ thanh âm nào ở bên ngoài và ngược lại.
Thê nên hắn mới cho lắp thêm chuông cửa, nhằm đảm bảo bất cứ lúc nào thím Ngô gọi, hắn đều có thể nghe thấy.
Hắn hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, sau đó chầm chậm quay sang bên cạnh cất giọng nhẹ nhàng: "Vy Vy!"
Giọng nói nam nhân quen thuộc vang lên bên tai lúc này cũng đánh động đến thần trí Doãn Khả Vy. Cô nhanh chóng hồi thần, đôi mắt xinh đẹp cũng chầm chậm mở ra nhìn ngắm khung cảnh trước mặt.
Đến khi nhìn thấy nửa mình trần của người nào đó, mày liễu cô khẽ nhăn lại, sau đó đưa tay mò mẫm thân thể chính mình, sắc mặt cô cũng lập tức sa sầm.
Những cảnh tượng quen thuộc này sao cứ lập đi lập lại hoài như thế? Từ trong mơ đến ngoài hiện thực, khi mà cô đã hạ quyết tâm thì người nào đó lại cứ một lần lại một lần khiến cô hụt hẫng.
Cô không phải quá tha thiết gì muốn cùng hắn lăn giường nhưng mà cũng không cần phải làm cho ý chí của cô liên tục bị giày vò có được không? Người đàn ông của cô cũng không cần phải quá xem trọng lần đầu tiên nữa?
Cô thật sự muốn chửi thề luôn rồi đây. Cung đã lên dây, chỉ còn bước cuối là bắn tên mà hắn cũng không hạ quyết tâm được? Chẳng lẽ phải đợi cô đè xuống mới chịu sao? Cô không quan tâm thì thôi, hắn ngại ngùng cái gì a?
Ài, người đàn ông của cô đúng là... Cô không còn lời nào để nói tâm tình của mình lúc này nữa.
Được rồi, cảm xúc tuột dốc không phanh, dù có muốn tiếp tục cũng chẳng còn hơi sức.
Lặng lẽ thở dài một hơi, Doãn Khả Vy từ từ ngồi dậy, cũng không thèm lấy chăn che chắn cơ thể, cứ thế ôm lấy hắn từ phía sau, cất giọng khàn khàn: "A Luân!"
Lữ Thiên Luân sững sờ khựng lại tại chỗ. Nãy giờ hắn chỉ đăm đăm đến cảm xúc của mình mà quên đi cảm xúc của cô. Bây giờ cô ôm hắn thế này, hắn mới nhận ra bản thân mình ích kỷ biết bao nhiêu.
Tay hắn đưa lên ôm lấy tay cô, khẽ nghiêng đầu về phía sau, tỏ ra áy náy: "Vy Vy, anh xin lỗi!"
Cô dựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "Vì sao lại xin lỗi?"
"Anh không kiểm soát được chính mình mà muốn em. Xém chút nữa anh đã làm tổn thương em rồi!"
Cô buông hắn ra, ép hắn xoay người để đối diện nhau. Sau đó cô đưa tay lên ôm lấy mặt hắn, lại ép hắn đối diện với đôi mắt kiên nghị của mình, lên tiếng hỏi: "A Luân, nói cho em biết, anh yêu em sao, muốn em sao?"
Tròng mắt Lữ Thiên Luân bắn ra tinh quang, nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Vy Vy, em biết anh yêu em nhiều như thế nào mà! Chính vì quá yêu em nên anh mới không thể kiểm soát được mình mà muốn em! Ở bên em, anh không cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Anh xin lỗi!"
Doãn Khả Vy nhẹ lắc đầu: "A Luân, em cũng yêu anh, cho nên em nguyện ý trao bản thân mình cho anh. Cho nên đừng nói xin lỗi, em sẽ cho rằng anh không muốn em trở thành người phụ nữ của anh!"
Hắn dang tay ôm cô vào lòng, hai cánh tay siết chặt như muốn khảm sâu thân thể cô vào chính mình, để cô không thể rời xa hắn.
"Không, Vy Vy! Anh thời thời khắc khắc đều muốn em trở thành người phụ nữ của anh nhưng hiện tại chưa phải lúc. Anh muốn thời khắc tốt đẹp ấy sẽ được diễn ra trong khung cảnh thích hợp, thời gian thích hợp chứ không phải qua loa chớp nhoáng như thế này em hiểu không?"
Lòng Doãn Khả Vy khẽ chảy qua một dòng nước ấm. Lữ Thiên Luân trong giấc mơ hay thực tại đều luôn quan tâm đến cảm xúc của cô. Một người đàn ông chân chính lại yêu thương cô, trân trọng cô như vậy, cô há lại không giữ chặt hay sao?
"A Luân, em hiểu, cảm ơn anh! Nhưng mà a Luân, đối với em, chỉ cần được ở bên anh, bất kể là thời gian hay không gian nào cũng đều vô cùng ý nghĩa."
Hắn buông cô ra, hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói: "Vy Vy, cám ơn em. Nhưng hiện tại chưa phải lúc, chờ thêm một thời gian nữa, được không?"
"Em có lựa chọn khác sao?"
Hắn khẽ cười: "Ừm, nhân tiện em đi tắm đi."
Chỉ tay vào cánh cửa sau lưng cô, hắn nói tiếp: "Đằng kia là phòng thay đồ, anh đợi em trong đó."
Cô nhướn mày: "Sao lại đợi em trong đó?"
"Em không tính mặc đồ xuống dưới ăn tối à?"
"Mặc đồ của anh?"
Hắn gảy nhẹ mũi cô một cái: "Tiểu yêu tinh, mặc đồ của anh cho anh xem thì được, thím Ngô thì không đâu."
Doãn Khả Vy nở nụ cười giảo hoạt: "Ăn giấm với cả phụ nữ lớn tuổi sao?"
Lữ Thiên Luân phóng ánh mắt rực lửa quét toàn thân cô khiến cô không khỏi xấu hổ vội lấy chăn che lại chính mình, lại không nhịn được lườm hắn một cái.
Hắn nói như lẽ đương nhiên: "Ngoài anh ra, không được để cho ai nhìn thấy dáng vẻ này của em, biết chưa?"
Môi hắn vẫn ngậm lấy môi cô, lưỡi cũng không ngừng khuấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô dây dưa không dứt. Tay hắn giữ chặt cô, từng bước đi về phía giường lớn đặt cô nằm xuống, sau đó chính mình phủ lên trên.
Nụ hôn sâu vẫn chưa dừng lại át đi lý trí của cả hai. Doãn Khả Vy bị hắn dẫn dụ chỉ có thể vô thức hùa theo.
Tay hắn tiếp tục ôm lấy một bên ngực cao ngất, tay còn lại vuốt ve vùng bụng bằng phẳng trơn láng của cô, sau đó lại di chuyển xuống dưới vuốt ve bắp đùi non mịn.
Tay hắn đi đến đâu thì cô liền thấy nóng ran ngứa ngáy đến đó. Có lẽ cô cũng khát vọng hắn hệt như hắn đang khát khao chiếm hữu cô vậy. Phải chăng hai trái tim khi hoà chung nhịp đập rồi thì cũng mong cầu sự hoà hợp thể xác lẫn nhau?
Môi hắn lại rời đi môi cô hôn lên xương quai xanh rồi ngậm lấy nụ hoa mềm mại đứng thẳng, bàn tay không an phận tìm đến nơi tư mật mơn trớn khiến nơi đó phút chốc phiếm hồng ẩm ướt.
Xúc cảm lạ lẫm kéo đến khiến Doãn Khả Vy không khỏi uốn éo thân mình khẽ "ưm" một tiếng yêu kiều càng làm cho người nào đó thêm hưng phấn mà ra sức nhào nặn. Bàn tay thô ráp tìm đến nụ hoa xinh đẹp bên trong sơn động ẩm ướt khiến đoá hoa bung nở tiết **** *** ngọt ngào.
Chủ nhân của đoá hoa kia theo từng tiết tấu của kẻ xâm nhập mà run rẩy tránh né trong vô thức nhưng lại bị hắn ghì chặt buộc phải đón lấy. Khoái cảm như sóng triều từng đợt từng đợt đánh tới khiến cho mật ngọt càng tiết ra nhiều hơn, lý trí cũng theo đó mà đánh mất không còn lại chút gì.
Bạc môi Lữ Thiên Luân rời đi nụ hoa nơi gò bồng đảo tìm đến đoá hoa bung nở đang không ngừng tiết mật nhẹ nhàng hôn lấy rồi lại không ngừng **** *** hút hết toàn bộ **** *** ngọt ngào, cuối cùng đưa lưỡi chính mình thăm dò nơi sơn động ẩm ướt tìm kiếm nụ hoa kia trêu chọc.
Doãn Khả Vy cong người tiếp nhận sự xâm nhập của "kẻ dò đường", hai bàn tay nắm chặt ga trải giường khiến nó nhăn nhúm trông thấy, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, đôi hàng mi ươn ướt tựa như muốn khóc đến nơi.
Một người đàn ông quá ư am hiểu những cách thức dấy lên dục vọng của phụ nữ, nếu nói đây là lần đầu của hắn liệu có ai tin? Bất quá đây thực sự là lần đầu của hắn, cũng là của cô.
Có lẽ đối với hai người yêu nhau thật sự, hai trái tim hoà hợp thì thể xác cũng sẽ hoà hợp tự nhiên như thế. Sự khát cầu từ đối phương sẽ tự mình dẫn lối làm ra tất cả mọi thứ như lẽ dĩ nhiên, giống như chiếc xương sườn của Adam tự biết tìm đường trở về với chủ nhân của nó vậy.
Dục vọng đã đạt tới đỉnh điểm, hạ thân của người nào đó cũng căng cứng đến đau, hắn nhanh chóng trút bỏ mọi rào cản trên người bằng tốc độ vũ bão, sau đó phủ lên người phụ nữ đang nằm trên giường có thân thể hồng nhuận trong suốt như pha lê.
Nụ hôn sâu mang theo dục vọng chiếm hữu thiêu đốt toàn bộ lý trí, hắn nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen, hạ thân trong tư thế sẵn sàng bước vào hang động bất cứ lúc nào.
"Kính coong."
Tiếng chuông cửa vang lên trong không gian ngập tràn mùi vị ái muội và tiếng thở dốc thành công khiến hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau cứng đờ tại chỗ.
Người đàn ông phía trên nhanh chóng thanh tỉnh mở mắt ra nhìn người phụ nữ đang bị hắn đè phía dưới, tròng mắt hắn lập tức co rút, sắc mặt cũng sa sầm.
Nhìn thân thể trần trụi của cô, xong lại nhìn chính mình cũng một thân đồng dạng, hắn không khỏi hít ngụm khí lạnh lăn khỏi người cô, ngồi xuống giường cào loạn mái tóc ngắn.
Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên kéo hồn hắn trở về.
Phòng hắn cắt âm rất tốt, người bên ngoài gõ cửa phòng căn bản sẽ không thể khiến người bên trong nghe thấy, nếu như ở trong nhà vệ sinh, phòng làm việc hoặc phòng thay đồ, thêm một lớp cửa thì sẽ chẳng thể nào nghe được bất cứ thanh âm nào ở bên ngoài và ngược lại.
Thê nên hắn mới cho lắp thêm chuông cửa, nhằm đảm bảo bất cứ lúc nào thím Ngô gọi, hắn đều có thể nghe thấy.
Hắn hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, sau đó chầm chậm quay sang bên cạnh cất giọng nhẹ nhàng: "Vy Vy!"
Giọng nói nam nhân quen thuộc vang lên bên tai lúc này cũng đánh động đến thần trí Doãn Khả Vy. Cô nhanh chóng hồi thần, đôi mắt xinh đẹp cũng chầm chậm mở ra nhìn ngắm khung cảnh trước mặt.
Đến khi nhìn thấy nửa mình trần của người nào đó, mày liễu cô khẽ nhăn lại, sau đó đưa tay mò mẫm thân thể chính mình, sắc mặt cô cũng lập tức sa sầm.
Những cảnh tượng quen thuộc này sao cứ lập đi lập lại hoài như thế? Từ trong mơ đến ngoài hiện thực, khi mà cô đã hạ quyết tâm thì người nào đó lại cứ một lần lại một lần khiến cô hụt hẫng.
Cô không phải quá tha thiết gì muốn cùng hắn lăn giường nhưng mà cũng không cần phải làm cho ý chí của cô liên tục bị giày vò có được không? Người đàn ông của cô cũng không cần phải quá xem trọng lần đầu tiên nữa?
Cô thật sự muốn chửi thề luôn rồi đây. Cung đã lên dây, chỉ còn bước cuối là bắn tên mà hắn cũng không hạ quyết tâm được? Chẳng lẽ phải đợi cô đè xuống mới chịu sao? Cô không quan tâm thì thôi, hắn ngại ngùng cái gì a?
Ài, người đàn ông của cô đúng là... Cô không còn lời nào để nói tâm tình của mình lúc này nữa.
Được rồi, cảm xúc tuột dốc không phanh, dù có muốn tiếp tục cũng chẳng còn hơi sức.
Lặng lẽ thở dài một hơi, Doãn Khả Vy từ từ ngồi dậy, cũng không thèm lấy chăn che chắn cơ thể, cứ thế ôm lấy hắn từ phía sau, cất giọng khàn khàn: "A Luân!"
Lữ Thiên Luân sững sờ khựng lại tại chỗ. Nãy giờ hắn chỉ đăm đăm đến cảm xúc của mình mà quên đi cảm xúc của cô. Bây giờ cô ôm hắn thế này, hắn mới nhận ra bản thân mình ích kỷ biết bao nhiêu.
Tay hắn đưa lên ôm lấy tay cô, khẽ nghiêng đầu về phía sau, tỏ ra áy náy: "Vy Vy, anh xin lỗi!"
Cô dựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "Vì sao lại xin lỗi?"
"Anh không kiểm soát được chính mình mà muốn em. Xém chút nữa anh đã làm tổn thương em rồi!"
Cô buông hắn ra, ép hắn xoay người để đối diện nhau. Sau đó cô đưa tay lên ôm lấy mặt hắn, lại ép hắn đối diện với đôi mắt kiên nghị của mình, lên tiếng hỏi: "A Luân, nói cho em biết, anh yêu em sao, muốn em sao?"
Tròng mắt Lữ Thiên Luân bắn ra tinh quang, nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Vy Vy, em biết anh yêu em nhiều như thế nào mà! Chính vì quá yêu em nên anh mới không thể kiểm soát được mình mà muốn em! Ở bên em, anh không cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Anh xin lỗi!"
Doãn Khả Vy nhẹ lắc đầu: "A Luân, em cũng yêu anh, cho nên em nguyện ý trao bản thân mình cho anh. Cho nên đừng nói xin lỗi, em sẽ cho rằng anh không muốn em trở thành người phụ nữ của anh!"
Hắn dang tay ôm cô vào lòng, hai cánh tay siết chặt như muốn khảm sâu thân thể cô vào chính mình, để cô không thể rời xa hắn.
"Không, Vy Vy! Anh thời thời khắc khắc đều muốn em trở thành người phụ nữ của anh nhưng hiện tại chưa phải lúc. Anh muốn thời khắc tốt đẹp ấy sẽ được diễn ra trong khung cảnh thích hợp, thời gian thích hợp chứ không phải qua loa chớp nhoáng như thế này em hiểu không?"
Lòng Doãn Khả Vy khẽ chảy qua một dòng nước ấm. Lữ Thiên Luân trong giấc mơ hay thực tại đều luôn quan tâm đến cảm xúc của cô. Một người đàn ông chân chính lại yêu thương cô, trân trọng cô như vậy, cô há lại không giữ chặt hay sao?
"A Luân, em hiểu, cảm ơn anh! Nhưng mà a Luân, đối với em, chỉ cần được ở bên anh, bất kể là thời gian hay không gian nào cũng đều vô cùng ý nghĩa."
Hắn buông cô ra, hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói: "Vy Vy, cám ơn em. Nhưng hiện tại chưa phải lúc, chờ thêm một thời gian nữa, được không?"
"Em có lựa chọn khác sao?"
Hắn khẽ cười: "Ừm, nhân tiện em đi tắm đi."
Chỉ tay vào cánh cửa sau lưng cô, hắn nói tiếp: "Đằng kia là phòng thay đồ, anh đợi em trong đó."
Cô nhướn mày: "Sao lại đợi em trong đó?"
"Em không tính mặc đồ xuống dưới ăn tối à?"
"Mặc đồ của anh?"
Hắn gảy nhẹ mũi cô một cái: "Tiểu yêu tinh, mặc đồ của anh cho anh xem thì được, thím Ngô thì không đâu."
Doãn Khả Vy nở nụ cười giảo hoạt: "Ăn giấm với cả phụ nữ lớn tuổi sao?"
Lữ Thiên Luân phóng ánh mắt rực lửa quét toàn thân cô khiến cô không khỏi xấu hổ vội lấy chăn che lại chính mình, lại không nhịn được lườm hắn một cái.
Hắn nói như lẽ đương nhiên: "Ngoài anh ra, không được để cho ai nhìn thấy dáng vẻ này của em, biết chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.