Chương 133: Con muốn chuyển đến ở nhà anh ấy
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Doãn Khả Vy nghe vậy thì sửng sốt vô cùng. Ba mẹ Doãn làm sao lại gặp hắn ở bệnh viện trong lúc cô hôn mê, lại còn cùng nói chuyện nữa chứ? Đây là chuyện gì xảy ra?
Không muốn ôm nghi vấn trong lòng, cô lên tiếng hỏi: "Mẹ nói rõ cho con nghe được không?"
Mẹ Doãn khẽ cười, nhớ lại những lần gặp Lữ Thiên Luân trong bệnh viện, kể lại cho cô nghe.
"Ngay ngày hôm sau con gặp tai nạn, vẫn nằm ở phòng cấp cứu vì chưa qua được nguy hiểm, cậu ta dẫn theo mấy vị bác sĩ ở nước ngoài đến chẩn trị cho con, thế nên hôm sau nữa con mới vượt qua và chuyển về phòng ICU. Cậu ta từng đề nghị chuyển con qua nước ngoài để chữa trị nhưng ba mẹ lại cứ đắn đo. Cuối cùng cậu ta cũng không đề cập đến nữa mà để bác sĩ tốt nhất ở lại theo dõi bệnh tình cho con. Khi hỏi đến cậu ta chỉ nói mình họ Lữ, là bạn học thời Trung học của con. Mẹ cũng nghi hoặc vì nếu như chỉ là bạn học thì tại sao lại quan tâm đến con nhiều như thế, hoá ra hai đứa là quan hệ này."
Doãn Khả Vy lặng lẽ tiếp thu, trong đầu vô vàn nghi hoặc nhưng lại không biết phải lên tiếng hỏi mẹ mình như thế nào.
Hôm Trình Như Ngọc đến thăm cô ở bệnh viện có nhắc đến Lữ Thiên Luân, rằng hôm lễ kỷ niệm của trường hắn cũng không có đến, lại không có ai thông báo với hắn chuyện cô gặp tai nạn, vậy thì làm sao hắn biết cô gặp chuyện, cấp cứu ở bệnh viện nào mà dẫn bác sĩ đến?
Cô còn đang chìm vào suy nghĩ thì mẹ Doãn lại tiếp tục nói: "Bởi vì bác sĩ báo rằng con có thể trở thành người thực vật nên sau đó mẹ cũng đổ bệnh, vì vậy khi mẹ nhớ con nên ba con mới cho mẹ vào bệnh viện nhìn con một chút. Về sau mẹ nghe được vài vị điều dưỡng trực ở bệnh viện nói chuyện với nhau mới biết được, hầu như tối nào cậu ta cũng vào thăm con. Thi thoảng ba mẹ có gặp cậu ta vài lần vào ban ngày nhưng lại chẳng cùng cậu ta nói được câu nào, cậu ta cứ thế chào rồi bỏ đi. Khi con tỉnh lại rồi mẹ mừng quá, cũng quên béng mất hỏi con về cậu ta."
Doãn Khả Vy vẫn một bộ trầm mặc.
Nhớ lại những ngày còn nằm ở bệnh viện, đêm nào cô cũng mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, có lẽ do tác dụng của thuốc chăng? Nhưng là cô cứ luôn cảm thấy có người ở bên cạnh nắm lấy tay mình nhưng cô lại chẳng thể nào mở mắt nổi để nhìn xem có phải thật sự có người thật hay không.
Chẳng lẽ thật sự có người ở bên cạnh cô, mà người đó chính là hắn?
Cô khẽ mím môi, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Dù không biết đến ngày tháng năm nào cô mới tỉnh lại nhưng hắn dường như vẫn không bỏ cuộc, vẫn hàng ngày đến bên cô, kiên nhẫn chờ đợi cô. Bây giờ hắn lại tỏ tình với cô, cô còn mong đợi điều gì nữa đây?
Là mơ cũng được là thực thì càng tốt, những ngày tháng sau này, cô sẽ chỉ vì hắn mà sống và nỗ lực hơn để có thể đứng bên cạnh hắn. Cho dù không biết tương lai ra sao, cô cũng nguyện vì hắn mà trả giá.
Sau khi thông suốt, cô nắm lấy bàn tay của mẹ Doãn, trịnh trọng nói: "Mẹ, con không biết mẹ đánh giá anh ấy thế nào nhưng xin mẹ tin con, tin vào sự lựa chọn của con. Chúng con đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm rồi, con không muốn lại tiếp tục bỏ lỡ thêm nữa."
Mẹ Doãn cười gật đầu: "Ừm, mẹ biết. Mẹ không hề có ý định phản đối hai đứa đến với nhau đâu, đừng lo lắng."
Cô mỉm cười hạnh phúc: "Con cảm ơn mẹ."
"Hôm nào đưa cậu ấy đến nhà cùng nhau ăn cơm."
"Vâng."
Cô nhìn mẹ Doãn, trong lòng phân vân không biết có nên nói ra ý định của mình không, cứ ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại thôi.
Mẹ Doãn dường như cũng nhận ra biểu cảm của cô, khẽ cười: "Có chuyện gì khó nói sao?"
Cô ấp úng: "Mẹ, con... con muốn xin mẹ một việc được không?"
"Nói mẹ nghe xem." Bà vẫn cười hiền từ.
Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mở lời: "Con... con muốn chuyển đến ở nhà anh ấy, được không mẹ?"
Mẹ Doãn thoáng bàng hoàng nhưng khi nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của con gái, bà nghiêm nghị nói: "Mẹ không quá cổ hủ về vấn đề sống chung trước khi cưới, hơn nữa con cũng lớn rồi, mẹ không quản được. Nhưng con cũng nên biết vấn đề sống chung không đơn giản như con nghĩ. Mẹ vẫn muốn hỏi lại, con quyết định rồi sao? Đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Mẹ cô nói không sai, một khi quyết định sống chung thì sẽ phải suy nghĩ rất nhiều việc kéo theo xảy ra sau đó. Mối quan hệ có thể khắng khít hơn nếu như hoà thuận, ngược lại sẽ xảy ra những điểm bất đồng trong cuộc sống dẫn đến cãi vã đổ vỡ. Quan trọng hơn cả là khi sống chung thì đến một lúc nào đó cũng sẽ xảy ra quan hệ nam nữ.
Mẹ cô lo tính trước sau cũng là vì lo nghĩ cho cô, bởi vì đến cuối cùng, người chịu thiệt vẫn là phận phụ nữ.
Nhưng là cô tin tưởng vào tình cảm hắn dành cho cô, cũng tin hắn tôn trọng ý muốn của cô, nếu cô không muốn tiến tới quá nhanh đến mối quan hệ xác thịt, cô tin hắn sẽ không ép buộc. Nhưng mà quan trọng là, cô nguyện ý giao bản thân cho hắn nếu như hắn muốn, bởi vì cô yêu hắn, yêu rất nhiều, nguyện ý đánh đổi cả tương lai chính mình, và tất nhiên, cô tuyệt không hối hận.
Cô kiên định gật đầu: "Vâng, con quyết định rồi, cũng sẽ không hối hận."
Mẹ Doãn lặng lẽ thở dài. Con gái duy nhất mình dứt ruột đẻ ra, cho dù lòng không đặng, tim không nỡ thì cũng có một ngày phải rời xa mình. Chỉ cần con bé hạnh phúc, bà dĩ nhiên ủng hộ hết mình.
"Được, mẹ không có ý kiến, nhưng nhất định phải được ba con đồng ý."
Cô nở nụ cười mãn nguyện, nước mắt nơi khoé mi không biết đọng lại từ lúc nào cuối cùng cũng lăn dài.
"Vâng, con cảm ơn mẹ."
Mẹ Doãn thở phào một hơi, xoa đầu cô nhẹ giọng nói: "Được rồi, mau lên lầu tắm rửa rồi xuống ăn cơm."
Cô cười gượng: "Mẹ, mẹ hình như quên mất con không ăn tối ở nhà nữa mà."
Mẹ Doãn không cho là đúng nói: "Hôm nay chẳng phải về sớm rồi sao? Mẹ theo thói quen vẫn nấu phần cho con rồi."
Cô lắc đầu: "Con có một cuộc hẹn với bạn. Con tính tan ca liền sẽ đi luôn nhưng anh ấy lại cho tan ca sớm nên con mới về nhà đây."
"Ừm, vậy thôi con lên tắm rửa đi rồi đi đâu thì đi."
"Vâng. Có thể con sẽ về trễ một chút, ba mẹ không cần đợi con mà cứ đi ngủ trước đi nhé."
"Mẹ biết rồi."
Lên phòng tắm rửa xong xuôi, Doãn Khả Vy mở tủ đồ chọn ra một chiếc váy hoa đơn giản kèm một đôi cao gót năm phân, tóc xoã ra, lại trang điểm nhẹ một chút để trông tươi tắn hơn.
Nhìn chính mình trong gương, cô mỉm cười hài lòng với tạo hình trẻ trung hiện tại. Có lẽ một phần là do tâm trạng vui vẻ nên cô trông có sức sống hơn hẳn.
Cô đã quyết định đến với Lữ Thiên Luân, cho nên cuộc gặp này có lẽ là lần đâu tiên cũng là cuối cùng với người bạn tri kỷ hơn bảy năm.
Tình cảm của Mr L đối với cô như thế nào, có lẽ bây giờ cô cũng chẳng còn tâm tư để suy nghĩ về nó nữa bởi vì cô chỉ có thể từ chối mà thôi. Cho dù sau này cô và hắn sẽ khó mà trở lại như những ngày tháng trước đây vô tư lự tâm sự đủ mọi chuyện trên đời nhưng cô không hối hận. Vì Lữ Thiên Luân, cô nguyện đánh đổi người bạn này. Tuy rằng cũng thật ích kỷ nhưng cô đành phải xin lỗi, tình yêu vốn dĩ ích kỷ như vậy, chỉ có thể chọn một, không thể nào vẹn toàn.
Cầm túi xách bước ra khỏi nhà, cô bắt taxi đi đến nhà hàng Đoàn Viên, nơi mà tối qua Mr L nói sẽ đợi cô từ bảy giờ.
Taxi dừng lại cách cửa nhà hàng một đoạn, lúc này vừa qua bảy giờ mười phút.
Cô khẽ cười, sau đó chậm rãi đi về phía cửa nhà hàng.
Lễ tân nhìn thấy khách đi vào liền tiến đến chào hỏi: "Xin hỏi quý khách đã đặt bàn chưa hoặc có hẹn trước không ạ?"
Doãn Khả Vy gật đầu mỉm cười: "Vâng, tôi có hẹn với một người tên Mr L."
Cô bé lễ tân nghe vậy thì sửng sốt, sau đó rất nhanh nở nụ cười chuyên nghiệp, vui vẻ nói: "Vâng, chị đợi một lát, sẽ có người dẫn chị đi."
Dứt lời, cô bé lễ tân nhanh chóng đi tìm quản lý trưởng đang đứng ở gần đó nói vài câu, sau đó cả hai người cùng tiến về phía Doãn Khả Vy.
Quản lý trưởng là một người đàn ông có gương mặt góc cạnh tầm ngoài ba mươi, trông vô cùng bắt mắt bởi dáng người cao lớn cùng sự chững chạc nghiêm túc xứng với cương vị. Do đã được dặn dò trước nên anh ta tỏ ra vô cùng cung kính đối với vị khách Vip là cô, khẽ gập người bốn mươi lăm độ, sau đó cất giọng: "Xin chào quý khách, xin mời quý khách đi theo tôi."
"Vâng, cảm ơn anh."
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất của nhà hàng, quản lý trưởng đi trước dẫn đường cho cô.
Dừng lại trước cánh cửa có gắn số hiệu VIP01, anh ta gõ hai tiếng nhịp nhàng, bên trong liền vọng ra thanh âm trầm thấp của một người đàn ông: "Mời vào."
Quản lý trưởng chạm tay vào nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy vào, sau đó đối cô giơ cánh tay về phía trong phòng bao, nở nụ cười chuyên nghiệp: "Xin mời quý khách vào, người hẹn quý khách đang ở bên trong."
Cô đối anh ta gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh. Làm phiền rồi."
"Là chức trách của tôi. Xin mời!"
Không muốn ôm nghi vấn trong lòng, cô lên tiếng hỏi: "Mẹ nói rõ cho con nghe được không?"
Mẹ Doãn khẽ cười, nhớ lại những lần gặp Lữ Thiên Luân trong bệnh viện, kể lại cho cô nghe.
"Ngay ngày hôm sau con gặp tai nạn, vẫn nằm ở phòng cấp cứu vì chưa qua được nguy hiểm, cậu ta dẫn theo mấy vị bác sĩ ở nước ngoài đến chẩn trị cho con, thế nên hôm sau nữa con mới vượt qua và chuyển về phòng ICU. Cậu ta từng đề nghị chuyển con qua nước ngoài để chữa trị nhưng ba mẹ lại cứ đắn đo. Cuối cùng cậu ta cũng không đề cập đến nữa mà để bác sĩ tốt nhất ở lại theo dõi bệnh tình cho con. Khi hỏi đến cậu ta chỉ nói mình họ Lữ, là bạn học thời Trung học của con. Mẹ cũng nghi hoặc vì nếu như chỉ là bạn học thì tại sao lại quan tâm đến con nhiều như thế, hoá ra hai đứa là quan hệ này."
Doãn Khả Vy lặng lẽ tiếp thu, trong đầu vô vàn nghi hoặc nhưng lại không biết phải lên tiếng hỏi mẹ mình như thế nào.
Hôm Trình Như Ngọc đến thăm cô ở bệnh viện có nhắc đến Lữ Thiên Luân, rằng hôm lễ kỷ niệm của trường hắn cũng không có đến, lại không có ai thông báo với hắn chuyện cô gặp tai nạn, vậy thì làm sao hắn biết cô gặp chuyện, cấp cứu ở bệnh viện nào mà dẫn bác sĩ đến?
Cô còn đang chìm vào suy nghĩ thì mẹ Doãn lại tiếp tục nói: "Bởi vì bác sĩ báo rằng con có thể trở thành người thực vật nên sau đó mẹ cũng đổ bệnh, vì vậy khi mẹ nhớ con nên ba con mới cho mẹ vào bệnh viện nhìn con một chút. Về sau mẹ nghe được vài vị điều dưỡng trực ở bệnh viện nói chuyện với nhau mới biết được, hầu như tối nào cậu ta cũng vào thăm con. Thi thoảng ba mẹ có gặp cậu ta vài lần vào ban ngày nhưng lại chẳng cùng cậu ta nói được câu nào, cậu ta cứ thế chào rồi bỏ đi. Khi con tỉnh lại rồi mẹ mừng quá, cũng quên béng mất hỏi con về cậu ta."
Doãn Khả Vy vẫn một bộ trầm mặc.
Nhớ lại những ngày còn nằm ở bệnh viện, đêm nào cô cũng mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, có lẽ do tác dụng của thuốc chăng? Nhưng là cô cứ luôn cảm thấy có người ở bên cạnh nắm lấy tay mình nhưng cô lại chẳng thể nào mở mắt nổi để nhìn xem có phải thật sự có người thật hay không.
Chẳng lẽ thật sự có người ở bên cạnh cô, mà người đó chính là hắn?
Cô khẽ mím môi, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Dù không biết đến ngày tháng năm nào cô mới tỉnh lại nhưng hắn dường như vẫn không bỏ cuộc, vẫn hàng ngày đến bên cô, kiên nhẫn chờ đợi cô. Bây giờ hắn lại tỏ tình với cô, cô còn mong đợi điều gì nữa đây?
Là mơ cũng được là thực thì càng tốt, những ngày tháng sau này, cô sẽ chỉ vì hắn mà sống và nỗ lực hơn để có thể đứng bên cạnh hắn. Cho dù không biết tương lai ra sao, cô cũng nguyện vì hắn mà trả giá.
Sau khi thông suốt, cô nắm lấy bàn tay của mẹ Doãn, trịnh trọng nói: "Mẹ, con không biết mẹ đánh giá anh ấy thế nào nhưng xin mẹ tin con, tin vào sự lựa chọn của con. Chúng con đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm rồi, con không muốn lại tiếp tục bỏ lỡ thêm nữa."
Mẹ Doãn cười gật đầu: "Ừm, mẹ biết. Mẹ không hề có ý định phản đối hai đứa đến với nhau đâu, đừng lo lắng."
Cô mỉm cười hạnh phúc: "Con cảm ơn mẹ."
"Hôm nào đưa cậu ấy đến nhà cùng nhau ăn cơm."
"Vâng."
Cô nhìn mẹ Doãn, trong lòng phân vân không biết có nên nói ra ý định của mình không, cứ ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại thôi.
Mẹ Doãn dường như cũng nhận ra biểu cảm của cô, khẽ cười: "Có chuyện gì khó nói sao?"
Cô ấp úng: "Mẹ, con... con muốn xin mẹ một việc được không?"
"Nói mẹ nghe xem." Bà vẫn cười hiền từ.
Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mở lời: "Con... con muốn chuyển đến ở nhà anh ấy, được không mẹ?"
Mẹ Doãn thoáng bàng hoàng nhưng khi nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của con gái, bà nghiêm nghị nói: "Mẹ không quá cổ hủ về vấn đề sống chung trước khi cưới, hơn nữa con cũng lớn rồi, mẹ không quản được. Nhưng con cũng nên biết vấn đề sống chung không đơn giản như con nghĩ. Mẹ vẫn muốn hỏi lại, con quyết định rồi sao? Đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Mẹ cô nói không sai, một khi quyết định sống chung thì sẽ phải suy nghĩ rất nhiều việc kéo theo xảy ra sau đó. Mối quan hệ có thể khắng khít hơn nếu như hoà thuận, ngược lại sẽ xảy ra những điểm bất đồng trong cuộc sống dẫn đến cãi vã đổ vỡ. Quan trọng hơn cả là khi sống chung thì đến một lúc nào đó cũng sẽ xảy ra quan hệ nam nữ.
Mẹ cô lo tính trước sau cũng là vì lo nghĩ cho cô, bởi vì đến cuối cùng, người chịu thiệt vẫn là phận phụ nữ.
Nhưng là cô tin tưởng vào tình cảm hắn dành cho cô, cũng tin hắn tôn trọng ý muốn của cô, nếu cô không muốn tiến tới quá nhanh đến mối quan hệ xác thịt, cô tin hắn sẽ không ép buộc. Nhưng mà quan trọng là, cô nguyện ý giao bản thân cho hắn nếu như hắn muốn, bởi vì cô yêu hắn, yêu rất nhiều, nguyện ý đánh đổi cả tương lai chính mình, và tất nhiên, cô tuyệt không hối hận.
Cô kiên định gật đầu: "Vâng, con quyết định rồi, cũng sẽ không hối hận."
Mẹ Doãn lặng lẽ thở dài. Con gái duy nhất mình dứt ruột đẻ ra, cho dù lòng không đặng, tim không nỡ thì cũng có một ngày phải rời xa mình. Chỉ cần con bé hạnh phúc, bà dĩ nhiên ủng hộ hết mình.
"Được, mẹ không có ý kiến, nhưng nhất định phải được ba con đồng ý."
Cô nở nụ cười mãn nguyện, nước mắt nơi khoé mi không biết đọng lại từ lúc nào cuối cùng cũng lăn dài.
"Vâng, con cảm ơn mẹ."
Mẹ Doãn thở phào một hơi, xoa đầu cô nhẹ giọng nói: "Được rồi, mau lên lầu tắm rửa rồi xuống ăn cơm."
Cô cười gượng: "Mẹ, mẹ hình như quên mất con không ăn tối ở nhà nữa mà."
Mẹ Doãn không cho là đúng nói: "Hôm nay chẳng phải về sớm rồi sao? Mẹ theo thói quen vẫn nấu phần cho con rồi."
Cô lắc đầu: "Con có một cuộc hẹn với bạn. Con tính tan ca liền sẽ đi luôn nhưng anh ấy lại cho tan ca sớm nên con mới về nhà đây."
"Ừm, vậy thôi con lên tắm rửa đi rồi đi đâu thì đi."
"Vâng. Có thể con sẽ về trễ một chút, ba mẹ không cần đợi con mà cứ đi ngủ trước đi nhé."
"Mẹ biết rồi."
Lên phòng tắm rửa xong xuôi, Doãn Khả Vy mở tủ đồ chọn ra một chiếc váy hoa đơn giản kèm một đôi cao gót năm phân, tóc xoã ra, lại trang điểm nhẹ một chút để trông tươi tắn hơn.
Nhìn chính mình trong gương, cô mỉm cười hài lòng với tạo hình trẻ trung hiện tại. Có lẽ một phần là do tâm trạng vui vẻ nên cô trông có sức sống hơn hẳn.
Cô đã quyết định đến với Lữ Thiên Luân, cho nên cuộc gặp này có lẽ là lần đâu tiên cũng là cuối cùng với người bạn tri kỷ hơn bảy năm.
Tình cảm của Mr L đối với cô như thế nào, có lẽ bây giờ cô cũng chẳng còn tâm tư để suy nghĩ về nó nữa bởi vì cô chỉ có thể từ chối mà thôi. Cho dù sau này cô và hắn sẽ khó mà trở lại như những ngày tháng trước đây vô tư lự tâm sự đủ mọi chuyện trên đời nhưng cô không hối hận. Vì Lữ Thiên Luân, cô nguyện đánh đổi người bạn này. Tuy rằng cũng thật ích kỷ nhưng cô đành phải xin lỗi, tình yêu vốn dĩ ích kỷ như vậy, chỉ có thể chọn một, không thể nào vẹn toàn.
Cầm túi xách bước ra khỏi nhà, cô bắt taxi đi đến nhà hàng Đoàn Viên, nơi mà tối qua Mr L nói sẽ đợi cô từ bảy giờ.
Taxi dừng lại cách cửa nhà hàng một đoạn, lúc này vừa qua bảy giờ mười phút.
Cô khẽ cười, sau đó chậm rãi đi về phía cửa nhà hàng.
Lễ tân nhìn thấy khách đi vào liền tiến đến chào hỏi: "Xin hỏi quý khách đã đặt bàn chưa hoặc có hẹn trước không ạ?"
Doãn Khả Vy gật đầu mỉm cười: "Vâng, tôi có hẹn với một người tên Mr L."
Cô bé lễ tân nghe vậy thì sửng sốt, sau đó rất nhanh nở nụ cười chuyên nghiệp, vui vẻ nói: "Vâng, chị đợi một lát, sẽ có người dẫn chị đi."
Dứt lời, cô bé lễ tân nhanh chóng đi tìm quản lý trưởng đang đứng ở gần đó nói vài câu, sau đó cả hai người cùng tiến về phía Doãn Khả Vy.
Quản lý trưởng là một người đàn ông có gương mặt góc cạnh tầm ngoài ba mươi, trông vô cùng bắt mắt bởi dáng người cao lớn cùng sự chững chạc nghiêm túc xứng với cương vị. Do đã được dặn dò trước nên anh ta tỏ ra vô cùng cung kính đối với vị khách Vip là cô, khẽ gập người bốn mươi lăm độ, sau đó cất giọng: "Xin chào quý khách, xin mời quý khách đi theo tôi."
"Vâng, cảm ơn anh."
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất của nhà hàng, quản lý trưởng đi trước dẫn đường cho cô.
Dừng lại trước cánh cửa có gắn số hiệu VIP01, anh ta gõ hai tiếng nhịp nhàng, bên trong liền vọng ra thanh âm trầm thấp của một người đàn ông: "Mời vào."
Quản lý trưởng chạm tay vào nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy vào, sau đó đối cô giơ cánh tay về phía trong phòng bao, nở nụ cười chuyên nghiệp: "Xin mời quý khách vào, người hẹn quý khách đang ở bên trong."
Cô đối anh ta gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh. Làm phiền rồi."
"Là chức trách của tôi. Xin mời!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.