Chương 75: Để anh yêu em (18+)
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
"Trình Như Ngọc!"
La Trọng Huy theo bản năng nói ra cái tên. Thực chất lúc này cậu ta đã chẳng còn nhận ra ai với ai rồi. Có lẽ thật tâm cậu ta lúc này mong muốn cùng người trong lòng của mình làm loại chuyện kia, và cái tên được xướng lên chính là người mà cậu ta muốn.
Nghe tên mình được thốt lên, bức tường thành ngăn chặn trong lòng Trình Như Ngọc cuối cùng cũng sụp đổ, cô dường như đã nhận ra bản thân có chút thích cậu ta rồi. Vậy thì giúp cậu ta vượt qua con trăng này trước đi, chuyện sau này để sau này lại tính tiếp, dù sao loại chuyện nam nữ này cô cũng không quá bài xích, cũng chẳng quan trọng lần đầu tiên cho ai. Chỉ mong khi tỉnh táo lại, không một ai cảm thấy hối hận là được.
Trình Như Ngọc mỉm cười ngọt ngào: "La Trọng Huy, hi vọng anh sẽ không khiến tôi thất vọng!"
Cậu ta không trả lời cô, trực tiếp cúi xuống ngậm lấy đôi môi kiều diễm đang hé mở. Có lẽ cậu ta đã chẳng còn có thể kiềm chế được nữa rồi.
Những gì diễn ra sau đó, không cần nói cũng biết nó kịch liệt như thế nào, chỉ đến khi người đàn ông mệt mỏi không còn sức chiến đấu nữa thì cuộc vật lộn mới thực sự kết thúc. Mà khi nào kết thúc cũng là chuyện của hai người họ, người ngoài á, miễn bàn luận đi.
Chỉ là, tội cho đám người mà La Trọng Huy trước đó gọi đến cứu cánh. Ai biểu chậm chạp làm chi, lúc tìm đến nơi thì chủ nhân đã cùng người bên trong mây mưa rồi, còn cần đến bọn họ làm gì nữa, đành phải đứng bên ngoài canh gác, chờ đợi chủ nhân bất thình lình điểm danh thì phải có mặt trình diện.
Ài, làm vệ sĩ nó khổ thế đấy, sống cũng không dễ dàng đâu. Phòng khách sạn cắt âm cũng không tệ nhưng đứng ngay cửa cũng có thể lờ mờ nghe thấy có biết không? Thật cmn xấu hổ muốn chết hà!
Bên này mây mưa chưa dứt thì bên kia cũng mưa rền gió cuốn, thậm chí còn kịch liệt hơn gấp mấy lần.
Lữ Thiên Luân sau khi ẵm Doãn Khả Vy rời khỏi phòng 3002 thì vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất trở về phòng tổng thống mà hắn đã chiếm cứ từ trưa.
Từ lúc hai người rời khỏi căn phòng này xuống sảnh tiệc thì nhân viên khách sạn liền đi vào dọn dẹp và trang trí theo ý muốn của hắn, hòng tạo bất ngờ cho người phụ nữ của mình có một đêm khó quên.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, căn phòng được trang hoàng đẹp là thế, nào là hoa hồng nến thơm, nào là rượu đỏ say nồng... Vậy mà tất cả chẳng thể phát huy được tác dụng của nó khi mà người nào đó cứ từng chút từng chút đụng đến điểm giới hạn của hắn.
Đặt Doãn Khả Vy nằm trên giường phủ đầy cánh hoa hồng, Lữ Thiên Luân thở hắt ra một hơi. Có trời mới biết quãng đường đưa cô trở về nơi này hắn đã phải sử dụng bao nhiêu sức lực cùng tinh lực.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại cứ mò mẫm trên da thịt hắn khiến hắn nóng ran hết người nhưng chẳng thể nào ngăn cản được hành động lớn mật của cô. Đã thế cô còn liên tục nỉ non gọi tên hắn, đôi môi kiều diễm cứ cọ qua cọ lại nơi yết hầu làm cho hạ thân của hắn cũng vì thế mà cồn cào ngứa ngáy.
Hiện tại nơi này chỉ còn lại hai người, hắn thật sự không còn có thể kiềm chế được nữa, mà hắn cũng không muốn tiếp tục kiềm chế nữa cho nên mới có viễn cảnh như hiện tại. Chỉ là hắn muốn cho cô ghi nhớ khoảnh khắc tốt đẹp này chứ không phải ở trong tình trạng bị động bất đắc dĩ.
Nhìn thân ảnh kiều mị của nữ nhân nằm trên giường, màu xanh của chiếc váy nổi bật trên nền đỏ của hàng ngàn cánh hoa hồng càng tôn thêm làn da trắng mịn đang hồng lên trông thấy.
Đôi chân dài thẳng tắp theo từng cái giãy dụa của cô mà lộ dần ra. Đáy mắt hắn tối dần, sau đó bất chợt loé lên tinh quang.
Chiếc áo sơ mi bị bàn tay ai đó vần vò đến nhàu nát, nút áo cũng không còn cái nào dùng được, hắn tức thì kéo phăng đi bởi vì thân nhiệt của hắn cũng đang nóng dần lên, vô cùng khó chịu.
Yết hầu trượt lên trượt xuống theo từng đợt hít khí lạnh, hắn chậm rãi bò lên giường kéo cô ngồi dậy, cố gắng làm cho cô tỉnh táo, thều thào gọi: "Vy Vy!"
Đôi hàng mi như hai cánh bướm khẽ chớp động, sau đó từ từ mở ra, đôi môi khô khốc cong lên, mấp máy không thành câu: "A Luân... em... em nóng... khó chịu... giúp em!"
Chỉ cần cô gọi tên hắn, hắn sẽ lập tức đáp ứng vô điều kiện. Bây giờ trong tình trạng không mấy tỉnh táo, cô vẫn chỉ gọi tên hắn, điều này chứng minh trong thân tâm cô luôn nghĩ đến hắn, chỉ nghĩ đến hắn.
Tuy rằng hiện tại hắn có nói gì đi chăng nữa, e là cô cũng chẳng biết gì đâu, nhưng hắn vẫn muốn nói ra lòng mình.
Đưa tay ôm trọn gương mặt xinh đẹp không tì vết, Lữ Thiên Luân nỉ non: "Vy Vy, anh yêu em, sẽ không bao giờ phụ em. Đêm nay trở thành người phụ nữ thật sự của anh, không được hối hận!"
Dứt lời, hắn giữ lấy gáy cô kéo lại gần mình, môi mỏng lập tức ngậm lấy hai cánh môi mềm mại, bắt đầu nụ hôn sâu kích tình, buông thả dục vọng.
Dừng lại một chút cho cô hít thở, bàn tay tà ác mau chóng vứt bỏ mọi vướng víu trên người cả hai, sau đó đè cô xuống giường tiếp tục nụ hôn chưa thoả mãn.
Bạc môi di chuyển đến chiếc cổ thiên nga trắng muốt, đến xương quai xanh tinh xảo rồi dừng lại nơi bờ ngực căng tròn đang phập phồng kịch liệt. Mỗi nơi môi hắn đi qua đều để lại vô số ấn ký đánh dấu chủ quyền.
Làn da tuyết trắng càng làm cho dấu hôn thêm nổi bật, đôi mắt tinh anh nhìn đến ngầm hài lòng.
Doãn Khả Vy được hắn yêu thương liền cảm thấy dễ chịu vô cùng, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng sắc mặt lại thể hiện rõ sự thoải mái.
Nhưng có lẽ đối với một người bị trúng thuốc kích dục thì bấy nhiêu đó chưa đủ để thoả mãn cơn đói khát đang ngày một lớn dần, cô ra sức giãy dụa, cong người chờ được lấp đầy.
Bản năng nguyên thủy của con người phút chốc được khơi mào, cô vô lực van xin: "A Luân, em... khó chịu... em muốn... xin anh!"
Bức tường thành cứng rắn trong lòng hắn vì một câu nói này mà sụp đổ hoàn toàn, hắn một lần nữa cùng cô môi lưỡi giao triền, bàn tay tà ác di chuyển xuống thăm dò đoá hoa xinh đẹp.
Chỉ khẽ chạm vào, đoá hoa liền bung nở tiết ra **** *** ngọt ngào, càng khiến hắn thêm điên cuồng khó bề khống chế.
Đều là lần đầu tiên của cả hai nên hắn không có kinh nghiệm, chỉ sợ sẽ làm đau người dưới thân, nên hắn luật động rất nhẹ, từng chút thâm nhập vào đoá hoa xinh đẹp. Đến khi đường đi của hắn bị bức màng mỏng manh chặn lại, hắn lại một lần nữa cúi xuống hôn lên cánh môi đang run rẩy của cô như thể đang an ủi, sau đó hắn nhẹ nhàng thúc một cái băng qua khu vực cấm.
Sự đau đớn nơi hạ thân bất giác ập đến, Doãn Khả Vy khẽ "ưm" một tiếng, hai giọt lệ trong suốt nơi khoé mi cũng từ từ lăn dài, hai cánh tay theo bản năng bấu víu vào người hắn tìm điểm tựa trong cơn sợ hãi, móng tay cũng vì thế mà đâm vào lưng hắn, máu tươi lập tức rỉ ra.
Cảm nhận được người dưới thân đang vô cùng hoảng sợ, Lữ Thiên Luân dừng lại luật động nơi hạ thân, khàn khàn cất giọng an ủi: "Vy Vy, ngoan, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa."
Liền sau đó, hắn lại hôn lên từng tấc da thịt của cô vừa để an ủi, vừa để xoa dịu sự đau đớn. Đến khi cô đã thoải mái hơn, không còn cong người, cũng không còn bài xích nữa, hắn lại khàn khàn cất giọng: "Vy Vy, thả lỏng một chút, để anh yêu em!"
Dứt lời, hắn nhanh chóng luật động, tốc độ mỗi lúc một nhanh, từng chút từng chút chiếm đóng, lấp đầy khoảng trống bên trong đoá hoa kiều diễm.
Doãn Khả Vy trong cơn ý loạn tình mê được hắn yêu thương, sự khó chịu dần vơi đi, thay vào đó là sự thoái mái chưa từng thấy, cả cơ thể như nhẹ nhõm hẳn, hệt như đang bay bổng giữa khoảng không rộng lớn, chạm đến những vì sao, bước đi trên cầu vồng rực rỡ, chạm đến cánh cửa của thiên đường vẫn luôn mong ước.
Có lẽ do ảnh hưởng của thuốc kích dục, một lần không thể thoả mãn được cơn đói, cô muốn được nhiều hơn, cho đến khi nào không còn đủ sức để "ăn" nữa mới thôi. Thế là người nào đó cũng chỉ đành thoả mãn đối phương. Hắn chẳng qua là sợ cô đau, càng sợ đến khi cô tỉnh lại sẽ mắng hắn không bằng cầm thú. Hắn dù có mười cái miệng cũng không giải thích được, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch đâu.
Nhưng mà người phụ nữ của hắn cứ một hai quấn lấy hắn, hắn dù có thần kinh thép cũng không thể chống cự được sức quyến rũ của tiểu yêu tinh, đành phải một lần lại một lần ra sức, đến khi người nào đó xụi lơ mà thiếp đi thì cuộc chiến đấu mới có hồi kết.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp thiếp đi trong lòng, trên người lưu lại không biết bao nhiêu ấn ký của hắn, khoé miệng hắn khẽ cong lên, nở nụ cười thoả mãn chưa từng có.
Hôn lên cái trán của cô thêm một cái, hắn dịu dàng cất giọng: "Vy Vy, ngủ ngon!"
Cánh tay siết chặt ôm cô vào lòng, hắn cũng nhắm mắt, cùng cô tiến vào mộng đẹp.
La Trọng Huy theo bản năng nói ra cái tên. Thực chất lúc này cậu ta đã chẳng còn nhận ra ai với ai rồi. Có lẽ thật tâm cậu ta lúc này mong muốn cùng người trong lòng của mình làm loại chuyện kia, và cái tên được xướng lên chính là người mà cậu ta muốn.
Nghe tên mình được thốt lên, bức tường thành ngăn chặn trong lòng Trình Như Ngọc cuối cùng cũng sụp đổ, cô dường như đã nhận ra bản thân có chút thích cậu ta rồi. Vậy thì giúp cậu ta vượt qua con trăng này trước đi, chuyện sau này để sau này lại tính tiếp, dù sao loại chuyện nam nữ này cô cũng không quá bài xích, cũng chẳng quan trọng lần đầu tiên cho ai. Chỉ mong khi tỉnh táo lại, không một ai cảm thấy hối hận là được.
Trình Như Ngọc mỉm cười ngọt ngào: "La Trọng Huy, hi vọng anh sẽ không khiến tôi thất vọng!"
Cậu ta không trả lời cô, trực tiếp cúi xuống ngậm lấy đôi môi kiều diễm đang hé mở. Có lẽ cậu ta đã chẳng còn có thể kiềm chế được nữa rồi.
Những gì diễn ra sau đó, không cần nói cũng biết nó kịch liệt như thế nào, chỉ đến khi người đàn ông mệt mỏi không còn sức chiến đấu nữa thì cuộc vật lộn mới thực sự kết thúc. Mà khi nào kết thúc cũng là chuyện của hai người họ, người ngoài á, miễn bàn luận đi.
Chỉ là, tội cho đám người mà La Trọng Huy trước đó gọi đến cứu cánh. Ai biểu chậm chạp làm chi, lúc tìm đến nơi thì chủ nhân đã cùng người bên trong mây mưa rồi, còn cần đến bọn họ làm gì nữa, đành phải đứng bên ngoài canh gác, chờ đợi chủ nhân bất thình lình điểm danh thì phải có mặt trình diện.
Ài, làm vệ sĩ nó khổ thế đấy, sống cũng không dễ dàng đâu. Phòng khách sạn cắt âm cũng không tệ nhưng đứng ngay cửa cũng có thể lờ mờ nghe thấy có biết không? Thật cmn xấu hổ muốn chết hà!
Bên này mây mưa chưa dứt thì bên kia cũng mưa rền gió cuốn, thậm chí còn kịch liệt hơn gấp mấy lần.
Lữ Thiên Luân sau khi ẵm Doãn Khả Vy rời khỏi phòng 3002 thì vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất trở về phòng tổng thống mà hắn đã chiếm cứ từ trưa.
Từ lúc hai người rời khỏi căn phòng này xuống sảnh tiệc thì nhân viên khách sạn liền đi vào dọn dẹp và trang trí theo ý muốn của hắn, hòng tạo bất ngờ cho người phụ nữ của mình có một đêm khó quên.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, căn phòng được trang hoàng đẹp là thế, nào là hoa hồng nến thơm, nào là rượu đỏ say nồng... Vậy mà tất cả chẳng thể phát huy được tác dụng của nó khi mà người nào đó cứ từng chút từng chút đụng đến điểm giới hạn của hắn.
Đặt Doãn Khả Vy nằm trên giường phủ đầy cánh hoa hồng, Lữ Thiên Luân thở hắt ra một hơi. Có trời mới biết quãng đường đưa cô trở về nơi này hắn đã phải sử dụng bao nhiêu sức lực cùng tinh lực.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại cứ mò mẫm trên da thịt hắn khiến hắn nóng ran hết người nhưng chẳng thể nào ngăn cản được hành động lớn mật của cô. Đã thế cô còn liên tục nỉ non gọi tên hắn, đôi môi kiều diễm cứ cọ qua cọ lại nơi yết hầu làm cho hạ thân của hắn cũng vì thế mà cồn cào ngứa ngáy.
Hiện tại nơi này chỉ còn lại hai người, hắn thật sự không còn có thể kiềm chế được nữa, mà hắn cũng không muốn tiếp tục kiềm chế nữa cho nên mới có viễn cảnh như hiện tại. Chỉ là hắn muốn cho cô ghi nhớ khoảnh khắc tốt đẹp này chứ không phải ở trong tình trạng bị động bất đắc dĩ.
Nhìn thân ảnh kiều mị của nữ nhân nằm trên giường, màu xanh của chiếc váy nổi bật trên nền đỏ của hàng ngàn cánh hoa hồng càng tôn thêm làn da trắng mịn đang hồng lên trông thấy.
Đôi chân dài thẳng tắp theo từng cái giãy dụa của cô mà lộ dần ra. Đáy mắt hắn tối dần, sau đó bất chợt loé lên tinh quang.
Chiếc áo sơ mi bị bàn tay ai đó vần vò đến nhàu nát, nút áo cũng không còn cái nào dùng được, hắn tức thì kéo phăng đi bởi vì thân nhiệt của hắn cũng đang nóng dần lên, vô cùng khó chịu.
Yết hầu trượt lên trượt xuống theo từng đợt hít khí lạnh, hắn chậm rãi bò lên giường kéo cô ngồi dậy, cố gắng làm cho cô tỉnh táo, thều thào gọi: "Vy Vy!"
Đôi hàng mi như hai cánh bướm khẽ chớp động, sau đó từ từ mở ra, đôi môi khô khốc cong lên, mấp máy không thành câu: "A Luân... em... em nóng... khó chịu... giúp em!"
Chỉ cần cô gọi tên hắn, hắn sẽ lập tức đáp ứng vô điều kiện. Bây giờ trong tình trạng không mấy tỉnh táo, cô vẫn chỉ gọi tên hắn, điều này chứng minh trong thân tâm cô luôn nghĩ đến hắn, chỉ nghĩ đến hắn.
Tuy rằng hiện tại hắn có nói gì đi chăng nữa, e là cô cũng chẳng biết gì đâu, nhưng hắn vẫn muốn nói ra lòng mình.
Đưa tay ôm trọn gương mặt xinh đẹp không tì vết, Lữ Thiên Luân nỉ non: "Vy Vy, anh yêu em, sẽ không bao giờ phụ em. Đêm nay trở thành người phụ nữ thật sự của anh, không được hối hận!"
Dứt lời, hắn giữ lấy gáy cô kéo lại gần mình, môi mỏng lập tức ngậm lấy hai cánh môi mềm mại, bắt đầu nụ hôn sâu kích tình, buông thả dục vọng.
Dừng lại một chút cho cô hít thở, bàn tay tà ác mau chóng vứt bỏ mọi vướng víu trên người cả hai, sau đó đè cô xuống giường tiếp tục nụ hôn chưa thoả mãn.
Bạc môi di chuyển đến chiếc cổ thiên nga trắng muốt, đến xương quai xanh tinh xảo rồi dừng lại nơi bờ ngực căng tròn đang phập phồng kịch liệt. Mỗi nơi môi hắn đi qua đều để lại vô số ấn ký đánh dấu chủ quyền.
Làn da tuyết trắng càng làm cho dấu hôn thêm nổi bật, đôi mắt tinh anh nhìn đến ngầm hài lòng.
Doãn Khả Vy được hắn yêu thương liền cảm thấy dễ chịu vô cùng, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng sắc mặt lại thể hiện rõ sự thoải mái.
Nhưng có lẽ đối với một người bị trúng thuốc kích dục thì bấy nhiêu đó chưa đủ để thoả mãn cơn đói khát đang ngày một lớn dần, cô ra sức giãy dụa, cong người chờ được lấp đầy.
Bản năng nguyên thủy của con người phút chốc được khơi mào, cô vô lực van xin: "A Luân, em... khó chịu... em muốn... xin anh!"
Bức tường thành cứng rắn trong lòng hắn vì một câu nói này mà sụp đổ hoàn toàn, hắn một lần nữa cùng cô môi lưỡi giao triền, bàn tay tà ác di chuyển xuống thăm dò đoá hoa xinh đẹp.
Chỉ khẽ chạm vào, đoá hoa liền bung nở tiết ra **** *** ngọt ngào, càng khiến hắn thêm điên cuồng khó bề khống chế.
Đều là lần đầu tiên của cả hai nên hắn không có kinh nghiệm, chỉ sợ sẽ làm đau người dưới thân, nên hắn luật động rất nhẹ, từng chút thâm nhập vào đoá hoa xinh đẹp. Đến khi đường đi của hắn bị bức màng mỏng manh chặn lại, hắn lại một lần nữa cúi xuống hôn lên cánh môi đang run rẩy của cô như thể đang an ủi, sau đó hắn nhẹ nhàng thúc một cái băng qua khu vực cấm.
Sự đau đớn nơi hạ thân bất giác ập đến, Doãn Khả Vy khẽ "ưm" một tiếng, hai giọt lệ trong suốt nơi khoé mi cũng từ từ lăn dài, hai cánh tay theo bản năng bấu víu vào người hắn tìm điểm tựa trong cơn sợ hãi, móng tay cũng vì thế mà đâm vào lưng hắn, máu tươi lập tức rỉ ra.
Cảm nhận được người dưới thân đang vô cùng hoảng sợ, Lữ Thiên Luân dừng lại luật động nơi hạ thân, khàn khàn cất giọng an ủi: "Vy Vy, ngoan, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa."
Liền sau đó, hắn lại hôn lên từng tấc da thịt của cô vừa để an ủi, vừa để xoa dịu sự đau đớn. Đến khi cô đã thoải mái hơn, không còn cong người, cũng không còn bài xích nữa, hắn lại khàn khàn cất giọng: "Vy Vy, thả lỏng một chút, để anh yêu em!"
Dứt lời, hắn nhanh chóng luật động, tốc độ mỗi lúc một nhanh, từng chút từng chút chiếm đóng, lấp đầy khoảng trống bên trong đoá hoa kiều diễm.
Doãn Khả Vy trong cơn ý loạn tình mê được hắn yêu thương, sự khó chịu dần vơi đi, thay vào đó là sự thoái mái chưa từng thấy, cả cơ thể như nhẹ nhõm hẳn, hệt như đang bay bổng giữa khoảng không rộng lớn, chạm đến những vì sao, bước đi trên cầu vồng rực rỡ, chạm đến cánh cửa của thiên đường vẫn luôn mong ước.
Có lẽ do ảnh hưởng của thuốc kích dục, một lần không thể thoả mãn được cơn đói, cô muốn được nhiều hơn, cho đến khi nào không còn đủ sức để "ăn" nữa mới thôi. Thế là người nào đó cũng chỉ đành thoả mãn đối phương. Hắn chẳng qua là sợ cô đau, càng sợ đến khi cô tỉnh lại sẽ mắng hắn không bằng cầm thú. Hắn dù có mười cái miệng cũng không giải thích được, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch đâu.
Nhưng mà người phụ nữ của hắn cứ một hai quấn lấy hắn, hắn dù có thần kinh thép cũng không thể chống cự được sức quyến rũ của tiểu yêu tinh, đành phải một lần lại một lần ra sức, đến khi người nào đó xụi lơ mà thiếp đi thì cuộc chiến đấu mới có hồi kết.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp thiếp đi trong lòng, trên người lưu lại không biết bao nhiêu ấn ký của hắn, khoé miệng hắn khẽ cong lên, nở nụ cười thoả mãn chưa từng có.
Hôn lên cái trán của cô thêm một cái, hắn dịu dàng cất giọng: "Vy Vy, ngủ ngon!"
Cánh tay siết chặt ôm cô vào lòng, hắn cũng nhắm mắt, cùng cô tiến vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.