Chương 52: Đưa em đi làm chuyện xấu!
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Nhìn cảnh ba người trước mặt tươi cười vui vẻ, Doãn Khả Vy lại âm thầm bĩu môi: "Con rể lấy lòng ba mẹ vợ để câu mất con gái nhà người ta à? Chậc, cũng biết tính toán đấy. Chỉ là, cái bản mặt thật sự đáng ghét mà!"
Con rể á? Doãn Khả Vy xém chút cắn vào lưỡi chính mình. Từ lúc nào cô lại có thể nói cái danh xưng này một cách thuận miệng như thế rồi? Ai nha, ngượng chết mất thôi.
Cô vỗ vỗ hai má, lại lắc lắc đầu hòng xua tan đi cái ý nghĩ vừa nảy sinh trong lòng.
"Vy Vy, làm sao vậy?"
Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai khiến Doãn Khả Vy không khỏi giật mình.
Vỗ vỗ vào ngực mấy cái để bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn người bên cạnh: "Anh lại đây từ lúc nào thế hả?"
Hắn thản nhiên nói: "Vừa mới."
Cô nhìn về hướng ba người khi nãy đứng, sau lại quay lại nhìn hắn hỏi: "Ba mẹ em đâu rồi?"
"Anh không biết. Họ vừa rời đi rồi, kêu anh qua bồi em."
"Bồi em? Bồi cái gì?" Cô nhướn mày.
Hắn nhe răng, cười đầy ý vị: "Vậy em muốn anh bồi chuyện gì?"
Nghe ra giọng điệu gian xảo của người nào đó, Doãn Khả Vy ngay tức thì nhích xa hắn, ngồi về cuối chiếc ghế dài. Hắn dĩ nhiên không chịu an phận, lập tức lấn tới ngồi sát bên cạnh cô.
Cô bày ra dáng vẻ tức giận, đưa tay đẩy hắn ra, chỉ là hắn không những không chút xê dịch, bàn tay cô còn bị hắn nhanh chóng bắt lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Ánh mắt hắn mê luyến nhìn cô, trên miệng chứa đầy ý cười: "Giận rồi?"
Cô quay phắt mặt đi không thèm đếm xỉa đến hắn, lạnh nhạt nói: "Ai thèm giận!"
"Còn nói không giận? Được rồi, nay ngày đầu tiên anh ở nhà em đấy, em còn giận anh thì anh biết phải làm sao đây?"
Doãn Khả Vy âm thầm cười trong lòng. Dáng vẻ cún con nhận lỗi này của hắn thật khiến cô hết cách a, dù có giận thật đi nữa cũng chẳng giận được lâu, huống chi cô nào có giận hắn.
Đúng là hôm nay ngày đầu tiên hắn ở lại nhà cô, cũng là lần đầu tiên cùng nhau đón năm mới, không nên buồn vui vô cớ mà làm hỏng hết những kỉ niệm hiếm có vui vẻ này.
Làm bộ thở dài một hơi, cô đẩy hắn ra nói: "Tha cho anh đấy!"
Lữ Thiên Luân được đà lấn tới, nhanh chóng cúi xuống hôn "chụt" một cái lên môi cô, nhe răng cười toe toét: "Vợ là nhất!"
Doãn Khả Vy sợ hãi dáo dác nhìn quanh nhà, trừng mắt nhìn hắn: "Đây là phòng khách đấy, ba mẹ em thấy thì làm thế nào?"
Hắn cười càng thêm gian xảo, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô: "Vậy không có ai khác anh liền có thể muốn làm gì thì làm?"
Cô tức giận dậm chân: "Anh không biết xấu hổ." Sau đó đứng lên đi về hướng cửa ra vào, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn người nào đó đang vô cùng cao hứng nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Không lâu sau, Lữ Thiên Luân cũng đứng dậy đuổi theo.
Đuổi kịp rồi, hắn không nói lời nào kéo cô đi về phía chiếc xe của mình, mở cửa xe nhét cô vào bên trong, sau đó bản thân cũng đi về phía bên kia ngồi vào ghế lái, nhanh chóng đề máy rời đi.
Doãn Khả Vy ngây ngốc bị hắn đưa vào xe mà không kịp lên tiếng hỏi. Đến khi xe rời khỏi cổng nhà rồi cô mới hoàn hồn.
"Anh tính đi đâu vậy?"
Hắn quay sang nhìn cô, cười như không cười trả lời: "Đưa em đi làm chuyện xấu!"
Cô lườm hắn: "Anh không thể nghiêm túc được à?"
Hắn nhún vai: "Lúc anh đùa thì em cho là nghiêm túc, lúc anh nghiêm túc thì em lại cho rằng anh đang đùa. Vy Vy, anh phải làm sao để em tin anh đang nghiêm túc đây?"
Cô nhìn hắn á khẩu không nói nên lời. Lời nói cùng hành động của hắn có bao giờ khớp với nhau đâu, cô làm thế nào đọc được ý nghĩ trong đầu hắn?
Ví như lúc này đây, hắn nói hắn đang nghiêm túc nhưng nụ cười nửa miệng kia thì sao?
Ai cũng nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể, cô thì lại thấy lòng dạ đàn ông còn thâm sâu khó lường hơn đấy. Minh chứng không phải trước mắt đây hay sao?
Được, hắn nói hắn đang nghiêm túc chứ gì? Vậy thì cô đợi xem, hắn sẽ đưa cô đi đâu, làm chuyện xấu gì?
Doãn Khả Vy lả giả cười: "Vậy em mỏi mắt mong chờ xem anh nghiêm túc như thế nào!"
Đạt được mục đích, Lữ Thiên Luân trong lòng cười đến nghiêng ngả. Người phụ nữ của hắn đúng thật là thỏ con chưa từng trải sự đời, cứ thế bị sói xám là hắn dẫn dụ vào tròng hết lần này đến lần khác mà không có nửa điểm phòng bị.
Chậc, lỡ như người dụ cô không phải là hắn, có khi nào cô sẽ bị ăn đến mảnh xương cũng không còn hay không?
Ài, vấn đề này phải dạy dỗ cô một chút mới được. Thỏ con của hắn đáng yêu quá mà, khối kẻ muốn ngấp nghé đào góc tường nhà hắn đấy. Thằng nhóc La Trọng Huy chính là kẻ đầu tiên.
Mà đã có kẻ thứ nhất thì ắt sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba... Hắn nhất định phải xây tường kiên cố, còn phải xây mấy lớp phòng bị, tránh để kẻ nào đó lợi dụng lúc hắn không có nhà mà đến đào tường.
Lữ Thiên Luân cho xe chạy tầm mười lăm phút rồi dừng lại bên bờ hồ công viên.
Tắt máy xe, hắn dẫn cô đi về phía bờ hồ rồi dừng lại.
Không khí về đêm không lạnh lắm nhưng cũng khiến cho Doãn Khả Vy khẽ rùng mình.
Hắn ôm cô vào lòng, ánh mắt nhìn cô tràn ngập nhu tình cùng lưu luyến.
Khoảnh khắc tốt đẹp này cô biết bao lần nghĩ đến, bây giờ chính mình cảm nhận lại cứ ngỡ rằng nó chỉ là một giấc mơ kéo dài, một giấc mơ vô cùng chân thực sống động, chỉ sợ khi tỉnh giấc tất cả sẽ tan biến không còn lại thứ gì.
Giống như cảm nhận được sự run rẩy lo lắng của người trong lòng, Lữ Thiên Luân nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô cười gượng: "Không có gì, chỉ cảm thấy chính mình đang mơ mà thôi!"
Hắn nhíu mày: "Vì sao nghĩ như vậy?"
Doãn Khả Vy bất giác chột dạ. Sự việc cô trọng sinh chính là khúc mắc lớn nhất trong lòng cô, mà có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ nói cho người nào khác biết.
Vì sao ư? Chính cô cũng không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cô cũng không hề có câu trả lời. Cô chỉ biết rằng, nếu như có ai đó biết đến điều đó, tất cả những gì cô có được hiện tại sẽ biến mất, và nó sẽ thật sự trở thành một giấc mộng tự mình cô thêu dệt.
Vậy nên, cô sẽ mang theo bí mật này xuống mồ, vĩnh viễn không bao giờ nói ra, kể cả hắn!
Lặng lẽ hít sâu một hơi, cô nhẹ lắc đầu: "Em cũng không biết."
Câu trả lời của cô khiến hắn bất an. Cô là không biết chính mình đang suy nghĩ điều gì hay là cô vẫn chưa xác định được tình cảm của chính mình? Hoặc là cô cũng giống như hắn, cảm thấy cùng đối phương ở bên nhau chính là một giấc mộng mà bản thân luôn mong muốn?
Nếu là như thế, điều đó có phải nói lên rằng cô từ lâu đã có tình cảm với hắn rồi hay không?
Để chứng minh suy nghĩ của bản thân, hắn không nói câu nào cả mà dùng hành động của mình để tìm câu trả lời.
Hắn nghiêng đầu, cúi xuống áp môi mình vào môi cô, mở đầu cho một nụ hôn sâu kéo dài.
Nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu nhưng lại mang theo sự chiếm hữu tuyệt đối. Môi lưỡi quấn quýt hút lấy ngọt ngào của đối phương, lúc tiến tới, lúc thoái lui chỉ để khiến đối phương biểu đạt sự yêu thương của chính mình.
Tất cả xúc cảm của đôi bên đều thông qua nụ hôn này mà truyền đến đối phương. Không có lời nào có thể diễn tả tình yêu của họ dành cho nhau, và nụ hôn này đã thay họ nói lên tất cả. Chỉ cần đối phương hiểu, không cần người thứ ba biết!
Từng ánh đèn phản chiếu ánh sáng lung linh đầy màu sắc xuống mặt hồ như tạo phông nền cho đôi tình nhân đang hôn nhau thắm thiết. Tất cả như đang hoà quyện tạo nên một bức tranh non nước hữu tình nên thơ mộng mị.
Nụ hôn dài kết thúc, Doãn Khả Vy xụi lơ trong lòng hắn thở hổn hển. Hắn ôm cô càng thêm chặt, thì thào bên tai: "Vy Vy, bây giờ em đã biết là mơ hay là thực rồi phải không?"
Cô dựa vào ngực hắn khẽ gật đầu. Chân thực như vậy, làm sao có thể là mơ đây? Nhưng nếu chỉ là mơ, cô tình nguyện đời này không phải bao giờ tỉnh lại nữa.
Đi dạo quanh bờ hồ một vòng, hai người quay trở về phụ giúp ba mẹ Doãn chuẩn bị bữa cơm tất niên và cùng nhau đón giao thừa.
Tiệc tàn cũng đã hơn hai giờ, ba mẹ Doãn trở về phòng đi ngủ còn cô và hắn thì ra vườn sau đi dạo, mãi gần sáng mới trở về phòng ngủ.
Dĩ nhiên mẹ Doãn đã chuẩn bị cho hắn một phòng, cho nên hắn cứ thế vào ngự thôi.
Ngày mai là sinh nhật cô, cũng là sinh nhật đầu tiên hắn chính thức ở bên cô, cùng nhau mừng ngày cô trưởng thành, vô cùng ý nghĩa.
Hai năm trước không có cơ hội, hắn cũng chẳng tìm được lý do gì để tặng quà cho cô khi mà cô không tổ chức. Nhưng năm nay thì khác, hắn không những có thể quang minh chính đại tặng quà cho cô, mà hắn còn là người duy nhất được ở bên cạnh cô vào ngày trọng đại này nữa.
Đêm nay hắn sẽ chờ đồng hồ điểm qua ngày mới, để được là người đầu tiên nói lời chúc mừng và tận tay trao món quà mà hắn từ lâu đã chuẩn bị.
Con rể á? Doãn Khả Vy xém chút cắn vào lưỡi chính mình. Từ lúc nào cô lại có thể nói cái danh xưng này một cách thuận miệng như thế rồi? Ai nha, ngượng chết mất thôi.
Cô vỗ vỗ hai má, lại lắc lắc đầu hòng xua tan đi cái ý nghĩ vừa nảy sinh trong lòng.
"Vy Vy, làm sao vậy?"
Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai khiến Doãn Khả Vy không khỏi giật mình.
Vỗ vỗ vào ngực mấy cái để bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn người bên cạnh: "Anh lại đây từ lúc nào thế hả?"
Hắn thản nhiên nói: "Vừa mới."
Cô nhìn về hướng ba người khi nãy đứng, sau lại quay lại nhìn hắn hỏi: "Ba mẹ em đâu rồi?"
"Anh không biết. Họ vừa rời đi rồi, kêu anh qua bồi em."
"Bồi em? Bồi cái gì?" Cô nhướn mày.
Hắn nhe răng, cười đầy ý vị: "Vậy em muốn anh bồi chuyện gì?"
Nghe ra giọng điệu gian xảo của người nào đó, Doãn Khả Vy ngay tức thì nhích xa hắn, ngồi về cuối chiếc ghế dài. Hắn dĩ nhiên không chịu an phận, lập tức lấn tới ngồi sát bên cạnh cô.
Cô bày ra dáng vẻ tức giận, đưa tay đẩy hắn ra, chỉ là hắn không những không chút xê dịch, bàn tay cô còn bị hắn nhanh chóng bắt lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Ánh mắt hắn mê luyến nhìn cô, trên miệng chứa đầy ý cười: "Giận rồi?"
Cô quay phắt mặt đi không thèm đếm xỉa đến hắn, lạnh nhạt nói: "Ai thèm giận!"
"Còn nói không giận? Được rồi, nay ngày đầu tiên anh ở nhà em đấy, em còn giận anh thì anh biết phải làm sao đây?"
Doãn Khả Vy âm thầm cười trong lòng. Dáng vẻ cún con nhận lỗi này của hắn thật khiến cô hết cách a, dù có giận thật đi nữa cũng chẳng giận được lâu, huống chi cô nào có giận hắn.
Đúng là hôm nay ngày đầu tiên hắn ở lại nhà cô, cũng là lần đầu tiên cùng nhau đón năm mới, không nên buồn vui vô cớ mà làm hỏng hết những kỉ niệm hiếm có vui vẻ này.
Làm bộ thở dài một hơi, cô đẩy hắn ra nói: "Tha cho anh đấy!"
Lữ Thiên Luân được đà lấn tới, nhanh chóng cúi xuống hôn "chụt" một cái lên môi cô, nhe răng cười toe toét: "Vợ là nhất!"
Doãn Khả Vy sợ hãi dáo dác nhìn quanh nhà, trừng mắt nhìn hắn: "Đây là phòng khách đấy, ba mẹ em thấy thì làm thế nào?"
Hắn cười càng thêm gian xảo, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô: "Vậy không có ai khác anh liền có thể muốn làm gì thì làm?"
Cô tức giận dậm chân: "Anh không biết xấu hổ." Sau đó đứng lên đi về hướng cửa ra vào, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn người nào đó đang vô cùng cao hứng nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Không lâu sau, Lữ Thiên Luân cũng đứng dậy đuổi theo.
Đuổi kịp rồi, hắn không nói lời nào kéo cô đi về phía chiếc xe của mình, mở cửa xe nhét cô vào bên trong, sau đó bản thân cũng đi về phía bên kia ngồi vào ghế lái, nhanh chóng đề máy rời đi.
Doãn Khả Vy ngây ngốc bị hắn đưa vào xe mà không kịp lên tiếng hỏi. Đến khi xe rời khỏi cổng nhà rồi cô mới hoàn hồn.
"Anh tính đi đâu vậy?"
Hắn quay sang nhìn cô, cười như không cười trả lời: "Đưa em đi làm chuyện xấu!"
Cô lườm hắn: "Anh không thể nghiêm túc được à?"
Hắn nhún vai: "Lúc anh đùa thì em cho là nghiêm túc, lúc anh nghiêm túc thì em lại cho rằng anh đang đùa. Vy Vy, anh phải làm sao để em tin anh đang nghiêm túc đây?"
Cô nhìn hắn á khẩu không nói nên lời. Lời nói cùng hành động của hắn có bao giờ khớp với nhau đâu, cô làm thế nào đọc được ý nghĩ trong đầu hắn?
Ví như lúc này đây, hắn nói hắn đang nghiêm túc nhưng nụ cười nửa miệng kia thì sao?
Ai cũng nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể, cô thì lại thấy lòng dạ đàn ông còn thâm sâu khó lường hơn đấy. Minh chứng không phải trước mắt đây hay sao?
Được, hắn nói hắn đang nghiêm túc chứ gì? Vậy thì cô đợi xem, hắn sẽ đưa cô đi đâu, làm chuyện xấu gì?
Doãn Khả Vy lả giả cười: "Vậy em mỏi mắt mong chờ xem anh nghiêm túc như thế nào!"
Đạt được mục đích, Lữ Thiên Luân trong lòng cười đến nghiêng ngả. Người phụ nữ của hắn đúng thật là thỏ con chưa từng trải sự đời, cứ thế bị sói xám là hắn dẫn dụ vào tròng hết lần này đến lần khác mà không có nửa điểm phòng bị.
Chậc, lỡ như người dụ cô không phải là hắn, có khi nào cô sẽ bị ăn đến mảnh xương cũng không còn hay không?
Ài, vấn đề này phải dạy dỗ cô một chút mới được. Thỏ con của hắn đáng yêu quá mà, khối kẻ muốn ngấp nghé đào góc tường nhà hắn đấy. Thằng nhóc La Trọng Huy chính là kẻ đầu tiên.
Mà đã có kẻ thứ nhất thì ắt sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba... Hắn nhất định phải xây tường kiên cố, còn phải xây mấy lớp phòng bị, tránh để kẻ nào đó lợi dụng lúc hắn không có nhà mà đến đào tường.
Lữ Thiên Luân cho xe chạy tầm mười lăm phút rồi dừng lại bên bờ hồ công viên.
Tắt máy xe, hắn dẫn cô đi về phía bờ hồ rồi dừng lại.
Không khí về đêm không lạnh lắm nhưng cũng khiến cho Doãn Khả Vy khẽ rùng mình.
Hắn ôm cô vào lòng, ánh mắt nhìn cô tràn ngập nhu tình cùng lưu luyến.
Khoảnh khắc tốt đẹp này cô biết bao lần nghĩ đến, bây giờ chính mình cảm nhận lại cứ ngỡ rằng nó chỉ là một giấc mơ kéo dài, một giấc mơ vô cùng chân thực sống động, chỉ sợ khi tỉnh giấc tất cả sẽ tan biến không còn lại thứ gì.
Giống như cảm nhận được sự run rẩy lo lắng của người trong lòng, Lữ Thiên Luân nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô cười gượng: "Không có gì, chỉ cảm thấy chính mình đang mơ mà thôi!"
Hắn nhíu mày: "Vì sao nghĩ như vậy?"
Doãn Khả Vy bất giác chột dạ. Sự việc cô trọng sinh chính là khúc mắc lớn nhất trong lòng cô, mà có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ nói cho người nào khác biết.
Vì sao ư? Chính cô cũng không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cô cũng không hề có câu trả lời. Cô chỉ biết rằng, nếu như có ai đó biết đến điều đó, tất cả những gì cô có được hiện tại sẽ biến mất, và nó sẽ thật sự trở thành một giấc mộng tự mình cô thêu dệt.
Vậy nên, cô sẽ mang theo bí mật này xuống mồ, vĩnh viễn không bao giờ nói ra, kể cả hắn!
Lặng lẽ hít sâu một hơi, cô nhẹ lắc đầu: "Em cũng không biết."
Câu trả lời của cô khiến hắn bất an. Cô là không biết chính mình đang suy nghĩ điều gì hay là cô vẫn chưa xác định được tình cảm của chính mình? Hoặc là cô cũng giống như hắn, cảm thấy cùng đối phương ở bên nhau chính là một giấc mộng mà bản thân luôn mong muốn?
Nếu là như thế, điều đó có phải nói lên rằng cô từ lâu đã có tình cảm với hắn rồi hay không?
Để chứng minh suy nghĩ của bản thân, hắn không nói câu nào cả mà dùng hành động của mình để tìm câu trả lời.
Hắn nghiêng đầu, cúi xuống áp môi mình vào môi cô, mở đầu cho một nụ hôn sâu kéo dài.
Nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu nhưng lại mang theo sự chiếm hữu tuyệt đối. Môi lưỡi quấn quýt hút lấy ngọt ngào của đối phương, lúc tiến tới, lúc thoái lui chỉ để khiến đối phương biểu đạt sự yêu thương của chính mình.
Tất cả xúc cảm của đôi bên đều thông qua nụ hôn này mà truyền đến đối phương. Không có lời nào có thể diễn tả tình yêu của họ dành cho nhau, và nụ hôn này đã thay họ nói lên tất cả. Chỉ cần đối phương hiểu, không cần người thứ ba biết!
Từng ánh đèn phản chiếu ánh sáng lung linh đầy màu sắc xuống mặt hồ như tạo phông nền cho đôi tình nhân đang hôn nhau thắm thiết. Tất cả như đang hoà quyện tạo nên một bức tranh non nước hữu tình nên thơ mộng mị.
Nụ hôn dài kết thúc, Doãn Khả Vy xụi lơ trong lòng hắn thở hổn hển. Hắn ôm cô càng thêm chặt, thì thào bên tai: "Vy Vy, bây giờ em đã biết là mơ hay là thực rồi phải không?"
Cô dựa vào ngực hắn khẽ gật đầu. Chân thực như vậy, làm sao có thể là mơ đây? Nhưng nếu chỉ là mơ, cô tình nguyện đời này không phải bao giờ tỉnh lại nữa.
Đi dạo quanh bờ hồ một vòng, hai người quay trở về phụ giúp ba mẹ Doãn chuẩn bị bữa cơm tất niên và cùng nhau đón giao thừa.
Tiệc tàn cũng đã hơn hai giờ, ba mẹ Doãn trở về phòng đi ngủ còn cô và hắn thì ra vườn sau đi dạo, mãi gần sáng mới trở về phòng ngủ.
Dĩ nhiên mẹ Doãn đã chuẩn bị cho hắn một phòng, cho nên hắn cứ thế vào ngự thôi.
Ngày mai là sinh nhật cô, cũng là sinh nhật đầu tiên hắn chính thức ở bên cô, cùng nhau mừng ngày cô trưởng thành, vô cùng ý nghĩa.
Hai năm trước không có cơ hội, hắn cũng chẳng tìm được lý do gì để tặng quà cho cô khi mà cô không tổ chức. Nhưng năm nay thì khác, hắn không những có thể quang minh chính đại tặng quà cho cô, mà hắn còn là người duy nhất được ở bên cạnh cô vào ngày trọng đại này nữa.
Đêm nay hắn sẽ chờ đồng hồ điểm qua ngày mới, để được là người đầu tiên nói lời chúc mừng và tận tay trao món quà mà hắn từ lâu đã chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.