Chương 114: Gục gã và đứng lên
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Đúng hai ngày sau như đã hẹn, Lữ Ánh cho người hộ tống Doãn Khả Vy và Anthony về nước bằng máy bay tư nhân của gia tộc Lauder. Những người hộ tống sau này cũng trở thành vệ sĩ riêng cho cô, làm nhiệm vụ đưa đón và âm thầm bảo vệ.
Nhóm người này đều là tinh anh trong hàng ngũ vệ sĩ mà Lữ Thiên Luân đặc biệt chọn lựa, không chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ cô mà còn thay hắn giám sát mọi hành động của cô, tránh để người nào đó thừa nước đục thả câu cướp đi người của hắn.
Từ ngày trở về nước, Doãn Khả Vy một mực ở nhà nhốt mình trong phòng, trừ lúc phải xuống ăn cơm, thời gian còn lại cô đều nằm trên giường ngủ, không muốn làm bất cứ chuyện gì.
Ba mẹ Doãn cũng đã dò hỏi nhiều lần vì sao cô lại trở nên như vậy nhưng cô vẫn một mực im lặng, không hé răng nửa lời.
Lo lắng cho con gái, ba mẹ Doãn cũng hỏi qua Anthony nhưng anh ta cũng không nói ra nguyên nhân cụ thể, chỉ nói hai ông bà cứ để cô yên tĩnh một thời gian, khi cô muốn nói, cô sẽ nói mà không cần ai phải lên tiếng hỏi.
Cái tính cố chấp của cô anh ta đã nhìn thấu, cũng nếm trải không ít, ba mẹ Doãn cũng vậy nên chỉ có thể đồng tình, ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Ngày nghỉ lễ kết thúc, Doãn Khả Vy có vẻ như đã khôi phục tâm tình trở lại cuộc sống thường ngày. Mặc dù cô không nói năng gì nhưng không còn nhốt mình trong phòng nữa thì ba mẹ Doãn cũng đã mừng rồi. Hy vọng công việc sẽ giúp cô vơi đi sự phiền muộn trong lòng, sớm trở lại là chính mình.
Những tháng ngày sau đó cô đều đi trễ về muộn, đắm mình vào công việc đến quên ăn quên ngủ, làm việc như một cái máy không biết mệt là gì.
Anthony nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng khuyên can thế nào cô cũng không nghe, đôi khi còn cáu gắt nhưng anh ta cũng không hề phản kháng, chỉ có thể để cô phát tiết bởi vì anh biết, cô hành động như vậy chỉ là để bảo vệ cho trái tim yếu ớt của mình, để chính mình không nhớ đến người không nên nhớ.
Suy cho cùng, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Một khi vượt quá sức chịu đựng, gục ngã là điều hiển nhiên. Và cô, cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa.
Tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường bệnh, Doãn Khả Vy thế nhưng vô cùng bình tĩnh, không khóc không nháo, thậm chí một chút biểu cảm cũng không có, trên gương mặt ngoại trừ thờ ơ cũng chỉ là lãnh đạm.
Anthony lúc này cũng đã không thể tiếp tục nhìn cô dày vò mình thêm nữa, đánh cho cô một đòn cảnh tỉnh.
"Vy Vy, em còn định tiếp tục thế này đến khi nào nữa? Em không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho ba mẹ em, nghĩ cho những người quan tâm em có được không? Hai bác lớn tuổi rồi, em cứ phải để họ lo lắng đến mất ăn mất ngủ em mới vừa lòng sao?"
Nói đến như vậy rồi mà cô vẫn một mực im lặng, anh ta tiếp tục bồi thêm một cú sau chót: "Tình yêu là tất cả đối với em sao? Chẳng lẽ không phải cậu ta thì không được? Nếu như cậu ta cùng người khác kết hôn thì em sẽ thế nào đây? Nghĩ quẩn rồi để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?"
Anthony nói nhiều như vậy nhưng Doãn Khả Vy dường như chẳng nghe lọt tai ngoại trừ câu nói "cậu ta cùng người khác kết hôn".
Cô kinh hoảng níu lấy cánh tay Anthony: "Anh ấy kết hôn sao? Anh ấy cùng người khác kết hôn thật sao?"
Anthony gạt tay cô ra, nắm chặt hai đầu vai cô, ép cô phải đối diện với chính mình: "Em bình tĩnh lại đi. Cậu ta chưa kết hôn nhưng sớm muộn cũng cùng người khác kết hôn mà thôi. Vy Vy, cậu ta quên em rồi, hai người cũng kết thúc rồi, em hãy chấp nhận sự thật đi, đừng tiếp tục lún sâu rồi hành hạ bản thân mình nữa!"
Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không thể! Anh ấy sẽ không thật sự quên tôi đâu! Anh ấy sẽ nhớ lại thôi mà!"
"Em chờ đợi được đến lúc nào? Dù em chờ được nhưng hai người cũng chẳng có kết quả đâu em hiểu không?"
Cô bần thần nhìn Anthony, nước mắt không biết đã rơi xuống tự lúc nào.
"Vì sao không có kết quả? Anh nói đi, vì sao?"
"Tháng sau cậu ta sẽ cùng Tracy đính hôn. Là Lữ tổng nói với tôi, kêu tôi lựa lời nói với em."
Hôm qua đích thực Lữ Ánh có gọi điện cho anh ta nói về vụ việc này, anh ta vẫn còn rất băn khoăn không biết có nên nói với cô hay không hoặc là giấu cô cho đến khi cô tự mình phát hiện.
Chỉ là hiện tại nhìn cô khổ sở như thế này, anh ta vẫn là không dằn lòng được nữa. Đau dài không bằng đau ngắn, thà cho cô biết sớm để cho cô chặt đứt ý niệm kia trong đầu, rồi sống vì bản thân.
Quả nhiên lời anh ta nói ra đã thành công đâm một nhát trí mạng vào tim cô. Cô như mất khống chế lắc đầu điên cuồng, nước mắt tuôn như nước vỡ đê, khóc nấc thành tiếng: "Không! Anh nói dối! Làm sao có thể? Anh đang gạt tôi có phải không?"
Anthony giữ chặt lấy hai cánh tay cô, ôm cô vào lòng: "Vy Vy, em bình tĩnh đi."
Cô liên tục giãy dụa hòng thoát ra khỏi đôi cánh tay như gọng kìm của Anthony, nghẹn ngào: "Anh gạt tôi! Anh gạt tôi!"
Anthony càng ôm chặt cô hơn nhưng cô vẫn ra sức vùng vẫy. Cuối cùng anh ta chỉ đành bấm chuông khẩn cấp gọi nhân viên y tế đến tiêm cho cô một liều an thần.
Nhìn thấy cô dần thiếp đi, anh ta mới thở phào một hơi, nhưng đáy lòng thì lại vừa đau đớn, vừa chua xót.
Anh ta yêu cô nhưng anh ta lại không có đủ tự tin để thay thế vị trí của Lữ Thiên Luân trong lòng cô nên dù đã yêu cô lâu như vậy, anh ta vẫn chôn chặt không dám nói ra nửa lời.
Nở nụ cười tự giễu, anh ta đúng là thật ích kỷ khi nhìn thấy cô đau khổ mà lại liên tục xát muối vào vết thương, khiến cho cô vết thương thêm chồng chất.
Liệu anh ta có thể hi vọng sau biến cố này cô có thể dần quên đi Lữ Thiên Luân hay không, như thế anh ta sẽ có cơ hội đến gần cô, khiến cho cô mở lòng tiếp nhận một người khác đi vào tim cô?
Cho dù không có ngày đó cũng chẳng sao, chỉ cần được ở bên cạnh cô, nhìn cô hạnh phúc thì anh ta cũng thấy an lòng rồi.
Tình yêu đích thực không phải chiếm lấy mà là hi sinh. Anh có thể hi sinh mọi thứ, kể cả hạnh phúc của bản thân.
Đưa tay lên vuốt ve gương mặt trắng bệch còn đọng nước mắt, Anthony nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, khi tỉnh lại, em hãy trở lại là chính mình!"
Lời chúc của Anthony dường như rất linh nghiệm. Doãn Khả Vy sau khi tỉnh lại hệt như biến thành một người khác. Tuy vẫn là bộ mặt lạnh lùng nhưng không còn bất cần như trước nữa mà vô cùng nghe lời ba mẹ Doãn, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ cho nên rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ vốn có, gương mặt cũng trở nên đầy đặn hồng hào hẳn lên.
Nằm viện một tuần, bác sĩ cũng cho cô xuất viện trở về nhà. Cô muốn lập tức đến công ty làm việc nhưng lại bị Anthony ra sức ngăn cản, bắt cô phải ở nhà nghỉ ngơi thêm một tuần. Cô ấy vậy mà lại rất nghe lời, không hề phản kháng. Dù tất cả mọi người đều lấy làm lạ nhưng không ai có can đảm lên tiếng hỏi cô, chỉ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu.
Ngày cô trở lại công ty, việc đầu tiên là đề xuất đưa công ty phát triển ra nước ngoài. Mặc dù tình hình không mấy khả quan nhưng Anthony cũng không bác bỏ mà đề nghị xem xét: Nếu như đến hết năm tỷ giá cổ phiếu của công ty vượt lên đứng ở top năm trong nước thì sẽ tiến hành đưa công ty phát triển ra thế giới.
Đúng là suy nghĩ của người giàu kinh nghiệm, kiến nghị của Anthony được toàn bộ hội đồng cấp cao của công ty tán thành, Doãn Khả Vy càng có thêm động lực tiến hành những thử thách mới.
Những ngày sau đó, toàn bộ tâm trí của cô đều đổ vào công việc, cô thậm chí còn quên cả câu nói "tháng sau cậu ta sẽ đính hôn" mà Anthony đã nói với cô hôm còn ở bệnh viện.
Thấy cô không còn buồn phiền nghĩ ngợi nữa, Anthony cũng im lặng không hề nhắc nhở cô điều đó nữa. Nếu như cô không thể quên vậy thì cứ để công việc chiếm dụng thời gian của cô đi.
Bằng sự nỗ lực của trên dưới nhân viên trong công ty, tỷ giá của Queen's Land đã vượt lên vị trí thứ năm chỉ trong vòng nửa năm, ba tháng cuối năm tiếp tục vươn lên vị trí thứ ba, còn công ty Queen vừa mới thành lập cũng không hề kém cạnh, đứng ở vị trí hai mươi, tiếp tục ghi mốc lịch sử về sự phát triển tột bậc của một công ty chỉ vừa mới lên sàn.
Tên tuổi của cô một lần nữa được các tạp chí kinh tế thế giới nhắc đến. Thông qua cuộc phỏng vấn của tạp chí kinh tế nổi tiếng của Mỹ, Doãn Khả Vy đã nhắc đến việc đưa công ty phát triển sang Mỹ.
Điều đáng mừng là sau khi tờ báo được phát hành, không ít các công ty ở Mỹ lên tiếng muốn góp vốn đầu tư, thậm chí còn có nhà tài phiệt trực tiếp về nước gặp cô để trao đổi muốn góp cổ phần.
Sau khi được Anthony phổ cập kiến thức một lần nữa, cô cuối cùng cũng đã lựa chọn một số cá nhân và công ty cùng góp vốn xây dựng công ty đặt trụ sở tại New York, xây dựng chiến trường mới cho chính mình.
Nhóm người này đều là tinh anh trong hàng ngũ vệ sĩ mà Lữ Thiên Luân đặc biệt chọn lựa, không chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ cô mà còn thay hắn giám sát mọi hành động của cô, tránh để người nào đó thừa nước đục thả câu cướp đi người của hắn.
Từ ngày trở về nước, Doãn Khả Vy một mực ở nhà nhốt mình trong phòng, trừ lúc phải xuống ăn cơm, thời gian còn lại cô đều nằm trên giường ngủ, không muốn làm bất cứ chuyện gì.
Ba mẹ Doãn cũng đã dò hỏi nhiều lần vì sao cô lại trở nên như vậy nhưng cô vẫn một mực im lặng, không hé răng nửa lời.
Lo lắng cho con gái, ba mẹ Doãn cũng hỏi qua Anthony nhưng anh ta cũng không nói ra nguyên nhân cụ thể, chỉ nói hai ông bà cứ để cô yên tĩnh một thời gian, khi cô muốn nói, cô sẽ nói mà không cần ai phải lên tiếng hỏi.
Cái tính cố chấp của cô anh ta đã nhìn thấu, cũng nếm trải không ít, ba mẹ Doãn cũng vậy nên chỉ có thể đồng tình, ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Ngày nghỉ lễ kết thúc, Doãn Khả Vy có vẻ như đã khôi phục tâm tình trở lại cuộc sống thường ngày. Mặc dù cô không nói năng gì nhưng không còn nhốt mình trong phòng nữa thì ba mẹ Doãn cũng đã mừng rồi. Hy vọng công việc sẽ giúp cô vơi đi sự phiền muộn trong lòng, sớm trở lại là chính mình.
Những tháng ngày sau đó cô đều đi trễ về muộn, đắm mình vào công việc đến quên ăn quên ngủ, làm việc như một cái máy không biết mệt là gì.
Anthony nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng khuyên can thế nào cô cũng không nghe, đôi khi còn cáu gắt nhưng anh ta cũng không hề phản kháng, chỉ có thể để cô phát tiết bởi vì anh biết, cô hành động như vậy chỉ là để bảo vệ cho trái tim yếu ớt của mình, để chính mình không nhớ đến người không nên nhớ.
Suy cho cùng, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Một khi vượt quá sức chịu đựng, gục ngã là điều hiển nhiên. Và cô, cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa.
Tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường bệnh, Doãn Khả Vy thế nhưng vô cùng bình tĩnh, không khóc không nháo, thậm chí một chút biểu cảm cũng không có, trên gương mặt ngoại trừ thờ ơ cũng chỉ là lãnh đạm.
Anthony lúc này cũng đã không thể tiếp tục nhìn cô dày vò mình thêm nữa, đánh cho cô một đòn cảnh tỉnh.
"Vy Vy, em còn định tiếp tục thế này đến khi nào nữa? Em không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho ba mẹ em, nghĩ cho những người quan tâm em có được không? Hai bác lớn tuổi rồi, em cứ phải để họ lo lắng đến mất ăn mất ngủ em mới vừa lòng sao?"
Nói đến như vậy rồi mà cô vẫn một mực im lặng, anh ta tiếp tục bồi thêm một cú sau chót: "Tình yêu là tất cả đối với em sao? Chẳng lẽ không phải cậu ta thì không được? Nếu như cậu ta cùng người khác kết hôn thì em sẽ thế nào đây? Nghĩ quẩn rồi để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?"
Anthony nói nhiều như vậy nhưng Doãn Khả Vy dường như chẳng nghe lọt tai ngoại trừ câu nói "cậu ta cùng người khác kết hôn".
Cô kinh hoảng níu lấy cánh tay Anthony: "Anh ấy kết hôn sao? Anh ấy cùng người khác kết hôn thật sao?"
Anthony gạt tay cô ra, nắm chặt hai đầu vai cô, ép cô phải đối diện với chính mình: "Em bình tĩnh lại đi. Cậu ta chưa kết hôn nhưng sớm muộn cũng cùng người khác kết hôn mà thôi. Vy Vy, cậu ta quên em rồi, hai người cũng kết thúc rồi, em hãy chấp nhận sự thật đi, đừng tiếp tục lún sâu rồi hành hạ bản thân mình nữa!"
Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không thể! Anh ấy sẽ không thật sự quên tôi đâu! Anh ấy sẽ nhớ lại thôi mà!"
"Em chờ đợi được đến lúc nào? Dù em chờ được nhưng hai người cũng chẳng có kết quả đâu em hiểu không?"
Cô bần thần nhìn Anthony, nước mắt không biết đã rơi xuống tự lúc nào.
"Vì sao không có kết quả? Anh nói đi, vì sao?"
"Tháng sau cậu ta sẽ cùng Tracy đính hôn. Là Lữ tổng nói với tôi, kêu tôi lựa lời nói với em."
Hôm qua đích thực Lữ Ánh có gọi điện cho anh ta nói về vụ việc này, anh ta vẫn còn rất băn khoăn không biết có nên nói với cô hay không hoặc là giấu cô cho đến khi cô tự mình phát hiện.
Chỉ là hiện tại nhìn cô khổ sở như thế này, anh ta vẫn là không dằn lòng được nữa. Đau dài không bằng đau ngắn, thà cho cô biết sớm để cho cô chặt đứt ý niệm kia trong đầu, rồi sống vì bản thân.
Quả nhiên lời anh ta nói ra đã thành công đâm một nhát trí mạng vào tim cô. Cô như mất khống chế lắc đầu điên cuồng, nước mắt tuôn như nước vỡ đê, khóc nấc thành tiếng: "Không! Anh nói dối! Làm sao có thể? Anh đang gạt tôi có phải không?"
Anthony giữ chặt lấy hai cánh tay cô, ôm cô vào lòng: "Vy Vy, em bình tĩnh đi."
Cô liên tục giãy dụa hòng thoát ra khỏi đôi cánh tay như gọng kìm của Anthony, nghẹn ngào: "Anh gạt tôi! Anh gạt tôi!"
Anthony càng ôm chặt cô hơn nhưng cô vẫn ra sức vùng vẫy. Cuối cùng anh ta chỉ đành bấm chuông khẩn cấp gọi nhân viên y tế đến tiêm cho cô một liều an thần.
Nhìn thấy cô dần thiếp đi, anh ta mới thở phào một hơi, nhưng đáy lòng thì lại vừa đau đớn, vừa chua xót.
Anh ta yêu cô nhưng anh ta lại không có đủ tự tin để thay thế vị trí của Lữ Thiên Luân trong lòng cô nên dù đã yêu cô lâu như vậy, anh ta vẫn chôn chặt không dám nói ra nửa lời.
Nở nụ cười tự giễu, anh ta đúng là thật ích kỷ khi nhìn thấy cô đau khổ mà lại liên tục xát muối vào vết thương, khiến cho cô vết thương thêm chồng chất.
Liệu anh ta có thể hi vọng sau biến cố này cô có thể dần quên đi Lữ Thiên Luân hay không, như thế anh ta sẽ có cơ hội đến gần cô, khiến cho cô mở lòng tiếp nhận một người khác đi vào tim cô?
Cho dù không có ngày đó cũng chẳng sao, chỉ cần được ở bên cạnh cô, nhìn cô hạnh phúc thì anh ta cũng thấy an lòng rồi.
Tình yêu đích thực không phải chiếm lấy mà là hi sinh. Anh có thể hi sinh mọi thứ, kể cả hạnh phúc của bản thân.
Đưa tay lên vuốt ve gương mặt trắng bệch còn đọng nước mắt, Anthony nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, khi tỉnh lại, em hãy trở lại là chính mình!"
Lời chúc của Anthony dường như rất linh nghiệm. Doãn Khả Vy sau khi tỉnh lại hệt như biến thành một người khác. Tuy vẫn là bộ mặt lạnh lùng nhưng không còn bất cần như trước nữa mà vô cùng nghe lời ba mẹ Doãn, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ cho nên rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ vốn có, gương mặt cũng trở nên đầy đặn hồng hào hẳn lên.
Nằm viện một tuần, bác sĩ cũng cho cô xuất viện trở về nhà. Cô muốn lập tức đến công ty làm việc nhưng lại bị Anthony ra sức ngăn cản, bắt cô phải ở nhà nghỉ ngơi thêm một tuần. Cô ấy vậy mà lại rất nghe lời, không hề phản kháng. Dù tất cả mọi người đều lấy làm lạ nhưng không ai có can đảm lên tiếng hỏi cô, chỉ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu.
Ngày cô trở lại công ty, việc đầu tiên là đề xuất đưa công ty phát triển ra nước ngoài. Mặc dù tình hình không mấy khả quan nhưng Anthony cũng không bác bỏ mà đề nghị xem xét: Nếu như đến hết năm tỷ giá cổ phiếu của công ty vượt lên đứng ở top năm trong nước thì sẽ tiến hành đưa công ty phát triển ra thế giới.
Đúng là suy nghĩ của người giàu kinh nghiệm, kiến nghị của Anthony được toàn bộ hội đồng cấp cao của công ty tán thành, Doãn Khả Vy càng có thêm động lực tiến hành những thử thách mới.
Những ngày sau đó, toàn bộ tâm trí của cô đều đổ vào công việc, cô thậm chí còn quên cả câu nói "tháng sau cậu ta sẽ đính hôn" mà Anthony đã nói với cô hôm còn ở bệnh viện.
Thấy cô không còn buồn phiền nghĩ ngợi nữa, Anthony cũng im lặng không hề nhắc nhở cô điều đó nữa. Nếu như cô không thể quên vậy thì cứ để công việc chiếm dụng thời gian của cô đi.
Bằng sự nỗ lực của trên dưới nhân viên trong công ty, tỷ giá của Queen's Land đã vượt lên vị trí thứ năm chỉ trong vòng nửa năm, ba tháng cuối năm tiếp tục vươn lên vị trí thứ ba, còn công ty Queen vừa mới thành lập cũng không hề kém cạnh, đứng ở vị trí hai mươi, tiếp tục ghi mốc lịch sử về sự phát triển tột bậc của một công ty chỉ vừa mới lên sàn.
Tên tuổi của cô một lần nữa được các tạp chí kinh tế thế giới nhắc đến. Thông qua cuộc phỏng vấn của tạp chí kinh tế nổi tiếng của Mỹ, Doãn Khả Vy đã nhắc đến việc đưa công ty phát triển sang Mỹ.
Điều đáng mừng là sau khi tờ báo được phát hành, không ít các công ty ở Mỹ lên tiếng muốn góp vốn đầu tư, thậm chí còn có nhà tài phiệt trực tiếp về nước gặp cô để trao đổi muốn góp cổ phần.
Sau khi được Anthony phổ cập kiến thức một lần nữa, cô cuối cùng cũng đã lựa chọn một số cá nhân và công ty cùng góp vốn xây dựng công ty đặt trụ sở tại New York, xây dựng chiến trường mới cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.