Chương 135: Nếu em nói em mơ thấy, anh tin không?
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Lữ Thiên Luân tỏ ra kinh ngạc không thôi: "Có. Em biết cô ta sao?"
Doãn Khả Vy ngập ngừng: "Em cũng không chắc. Thật sự có người đó sao?"
Hắn đột nhiên có điểm chột dạ, xong vẫn tỏ ra cứng rắn: "Ừm, thật ra thì từ khi còn nhỏ, anh cùng cô ta có hôn ước nhưng trước khi anh về đây, chính là trước khi cùng em học ở MAHS, anh đã hủy bỏ hôn ước rồi. Cô ta chính vì vậy mà hận anh, cùng bắt tay với đám lão già ở gia tộc hại anh gặp tai nạn xém chết. Cho nên anh mới hủy cả gia tộc của cô ta luôn."
Doãn Khả Vy chợt chết lặng tại chỗ. Cô thật sự hoài nghi sự tình bản thân trọng sinh là thật hay tất cả chỉ là một giấc mơ. Nếu chỉ là mơ, tại sao lại có nhiều sự trùng hợp đến như vậy?
Tracy Scott cùng Lữ Thiên Luân có hôn ước, ba năm trước hắn gặp tai nạn, rồi gia tộc Scott sụp đổ... Những sự việc quan trọng đó thực sự tồn tại, hoàn toàn trùng khớp với giấc mơ của cô trong khi cô hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Tracy và gia tộc Scott.
Sự thật phi lý như vậy, nói ra ai sẽ tin đó chỉ là giấc mơ của riêng cô?
Thấy cô mím chặt môi suy tư điều gì đó, Lữ Thiên Luân không nhịn được hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy? Cảm thấy anh quá tàn nhẫn sao?"
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ lắc đầu: "Không có, em không nghĩ anh làm vậy là sai. Em là đang nghĩ đến vấn đề khác."
Hắn nhướn mày, tỏ ra hứng thú: "Ồ, là đang ghen vì anh có hôn thê?"
Cô lườm hắn một cái: "Chẳng phải đã hủy hôn rồi sao? Ghen cái gì chứ?"
"Vậy...?"
Cô đắn đo thêm một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn, muốn chứng thực suy nghĩ của mình.
"Mẹ anh tên là Lữ Ánh sao?"
Lữ Thiên Luân không nén được kinh ngạc gật đầu: "Em biết mẹ anh? Làm sao có thể?"
Hắn ngạc nhiên thật sự không ngoa bởi mối quan hệ của những người trong gia đình hắn được bảo mật vô cùng tốt. Cho dù có gặp qua bà thì cũng chỉ nghe cấp dưới gọi là Lữ tổng, Phu nhân Lauder hoặc tên trên giấy tờ pháp lý là Angela Lauder theo họ chồng, rất ít người biết tên thật của bà ngoại trừ những người thật sự thân cận.
Hắn còn chưa hết kinh ngạc thì cô lại tiếp tục cho hắn một cái kinh ngạc khác: "Bên cạnh mẹ anh có người nào tên là Anthony không?"
Mi tâm hắn nhíu chặt: "Em làm sao biết anh ta?"
Cô lẩm bẩm trong miệng: "Thật sự có người này sao?"
Lữ Thiên Luân dù không hiểu vì sao cô lại biết đến những sự tình này nhưng hắn cũng vẫn nói rõ cho cô biết: "Trước kia Anthony là do mẹ anh đào tạo, mấy năm trước anh ta đã về dưới trướng của anh, hiện tại là trợ lý đặc biệt. Lần này anh về nước không đưa anh ta theo, để anh ta ở bên Mỹ điều hành tập đoàn Scott, à không, anh đã đổi tên rồi, bây giờ gọi là tập đoàn Queen."
Doãn Khả Vy một lần nữa chết lặng. Tập đoàn Queen, còn do Anthony tiếp quản? Có ai đến làm sáng tỏ mọi sự tình với cô hay không? Những gì xảy ra với cô sau vụ tai nạn cho đến khi tỉnh lại, rốt cuộc là mơ hay thực đây? Nếu là thực thì chẳng lẽ cô quay trở về quá khứ sau đó lại trở về thực tại? Nếu là mơ thì tại sao cô lại có thể biết được mọi thứ xảy ra hệt như nhà tiên tri vậy? Quá phi khoa học rồi!
Nhìn sự bất an hiện rõ trên mặt Doãn Khả Vy, Lữ Thiên Luân cũng bất an theo, nhưng nhiều hơn là sự nghi hoặc. Rốt cuộc cô làm sao lại biết rõ nhiều chuyện như vậy. Điều tra sao? Hắn tin tưởng cô không có khả năng ấy. Vậy thì làm sao mà cô biết mẹ hắn, Tracy Scott còn có Anthony?
Ôm sự nghi hoặc trong lòng cũng không phải điều tốt, hắn quyết định lên tiếng hỏi: "Em làm sao biết những người đó?"
Cô nhìn hắn, tròng mắt ánh lên tia mâu thuẫn, nửa muốn nói nửa lại không. Thế nhưng khi đối diện với gương mặt đang nhìn mình chằm chằm chất chứa sự hoài nghi không có nửa điểm che giấu, cô quyết định nói ra tất cả.
"Nếu em nói em mơ thấy, anh tin không?"
"Mơ sao? Dù anh rất tin tưởng em nhưng anh vẫn thấy khả năng này không cao."
Cô hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói: "Sau khi gặp tai nạn hôn mê, em đã mơ một giấc mơ khá dài. Em mơ mình trở về thời điểm trước ngày tựu trường năm lớp mười hai một tháng. Khi đó em vô cùng vui mừng, quyết tâm thay đổi chính mình để theo đuổi anh, thế nhưng cuối cùng anh lại là người theo đuổi em trước. Em cảm thấy khá bất ngờ khi mà quá khứ lại thay đổi như vậy, nhưng bây giờ em lại hiểu được vì sao anh lại thay đổi bởi vì anh là Mr L."
Nghe cô nói đến đây, Lữ Thiên Luân thế nhưng lại không quan tâm đến điều cô nói là bản thân mơ, hắn chỉ tập trung vào nội dung lời cô nói mà thôi.
"Vì sao lại liên quan đến việc anh là Mr L?"
Cô khẽ cười: "Vì trước khi trở lại trường học em trò chuyện cùng Mr L, nói với anh ta rằng em thay đổi chính mình để theo đuổi người mình thích. Vậy hẳn là anh sợ em theo đuổi người khác nên mới ra tay trước đây mà!"
Hắn suy tư vài giây rồi gật đầu: "Ừm, nếu em nói em muốn theo đuổi người khác thì anh không ngại bất chấp tất cả để mang em về đâu."
Cô mắng yêu: "Đúng là bá đạo mà. Sau này chắc em phải cẩn thận một chút, bình giấm này chua không vừa đâu."
Hắn siết chặt eo cô, lại gật đầu thừa nhận: "Ừm, không sai, anh rất ghen đấy. Cho nên đừng để người đàn ông khác tiếp cận, anh không kiềm chế được sẽ giết hắn ta đấy."
Cô cạn lời, giơ tay đầu hàng. Người đàn ông này đúng là nuôi cả xưởng giấm mà. Nhưng là cô thích. Chẳng phải có câu "yêu thì mới ghen" sao? Nếu là cô, cô cũng sẽ ghen đấy!
"Sau đó thì sao?" Hắn hỏi.
"Thì em và anh chính thức ở bên nhau. Không lâu sau thì Tracy Scott chạy đến MAHS tìm anh, đi rêu rao khắp nơi cô ta và anh có hôn ước..."
Doãn Khả Vy kể hầu hết sự tình của "giấc mơ" cho hắn nghe, đương nhiên lược bỏ một vài chi tiết "khách quan" có thể gián tiếp hoặc trực tiếp khiến xưởng giấm của hắn phá sản bao gồm việc La Trọng Huy và Anthony có tình ý với cô.
Lữ Thiên Luân ngồi nghe cô thao thao bất tuyệt thì không khỏi cảm thán, khi thì nhíu mày, khi thì cười thành tiếng, cũng có lúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nghe cô kể xong, hắn tặc lưỡi: "Đúng là khó mà tin được đó chỉ là giấc mơ, anh cảm thấy em quay về quá khứ có vẻ hợp lý hơn đó. Có quá nhiều điểm trùng hợp đến phi lý mà."
Cô gật đầu tán thành: "Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, em đích thực vô cùng hoang mang. Đến bây giờ em vẫn còn đang không biết bản thân đang mơ hay đang ở hiện thực nữa."
Hắn chợt trở nên nghiêm túc: "Anh không biết khi ở trong hoàn cảnh đó anh sẽ hành động như thế nào nhưng anh bây giờ anh có thể khẳng định nếu sau này có thực sự xảy ra những chuyện tương tự, anh mong em hãy tin tưởng anh, cho dù thế nào đi nữa, anh tuyệt đối sẽ không để em phải hứng chịu một mình mà không biết gì. Anh sẽ cùng em đối mặt giải quyết tất cả."
Hình ảnh trước mắt cô chợt nhoè đi. Lời nói thâm tình như thế làm sao cô không cảm động? Hắn nói không sai, cho dù sau này có bất cứ chuyện nào tồi tệ xảy ra đi nữa, cô sẽ không hành động theo cảm tính, sẽ luôn tin tưởng vào hắn, cùng hắn đối mặt vì tương lai của hai người.
Cũng từ giây phút này, cô càng có thêm quyết tâm và cố gắng gấp nhiều lần để có thể sánh vai cùng hắn trên con đường khó khăn sau này. Sau tất cả, một tình yêu đủ lớn và bền vững sẽ tiếp thêm sức mạnh để cả hai cùng nhau hướng tới một kết thúc tốt đẹp.
Cô mỉm cười hạnh phúc: "Vâng, em nguyện ý tin tưởng anh."
Nhìn gương mặt ngày nhớ đêm mong gần trong gang tấc, đáy lòng hắn dâng lên một cỗ thoả mãn chưa từng có. Được người mình yêu đáp lại tình yêu của mình chính là cảm giác này chăng?
Hắn lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp ửng hồng của cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười gian xảo: "Có biết bây giờ anh muốn gì không?"
Cô lắc đầu.
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, từ từ ghé nghiêng đầu ghé sát vào tai cô thổi khí: "Muốn ăn em."
Doãn Khả Vy sống lưng chợt cứng đờ nhưng rất nhanh giãn ra. Hai vành tai đỏ lên trông thấy, gò má hồng hào nay lại càng thêm đỏ. Bàn tay run rẩy túm chặt góc váy, đầu cúi thấp không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, cô lấy hết can đảm gật đầu một cái: "Được."
Lữ Thiên Luân chợt sửng sốt không dám tin vào tai mình, hỏi lại: "Em vừa nói gì?"
Cô vẫn là xấu hổ không thôi, lí nhí nói: "Em nói được, nếu anh muốn."
Câu nói này của cô thành công lấn át lí trí của hắn. Hắn lập tức giữ chặt lấy cằm cô buộc cô phải đối diện với ánh mắt cháy bỏng của hắn, liền sau đó cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi đang mím chặt vì run rẩy của cô, từng chút từng chút một chiếm đóng, công thành đoạt đất chiếm lấy toàn bộ ngọt ngào của cô.
Cô cũng chỉ bàng hoàng trong một giây, sau đó hai cánh tay nhanh chóng đưa lên vòng qua cổ hắn, ôm chặt, đáp lại nụ hôn bá đạo của hắn. Xúc cảm quen thuộc hệt như trong giấc mơ ùa về khiến cô càng thêm khát khao, càng muốn có được nhiều hơn như thể nguồn sống của đời mình đã mất đi nay lại tìm thấy.
Doãn Khả Vy ngập ngừng: "Em cũng không chắc. Thật sự có người đó sao?"
Hắn đột nhiên có điểm chột dạ, xong vẫn tỏ ra cứng rắn: "Ừm, thật ra thì từ khi còn nhỏ, anh cùng cô ta có hôn ước nhưng trước khi anh về đây, chính là trước khi cùng em học ở MAHS, anh đã hủy bỏ hôn ước rồi. Cô ta chính vì vậy mà hận anh, cùng bắt tay với đám lão già ở gia tộc hại anh gặp tai nạn xém chết. Cho nên anh mới hủy cả gia tộc của cô ta luôn."
Doãn Khả Vy chợt chết lặng tại chỗ. Cô thật sự hoài nghi sự tình bản thân trọng sinh là thật hay tất cả chỉ là một giấc mơ. Nếu chỉ là mơ, tại sao lại có nhiều sự trùng hợp đến như vậy?
Tracy Scott cùng Lữ Thiên Luân có hôn ước, ba năm trước hắn gặp tai nạn, rồi gia tộc Scott sụp đổ... Những sự việc quan trọng đó thực sự tồn tại, hoàn toàn trùng khớp với giấc mơ của cô trong khi cô hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Tracy và gia tộc Scott.
Sự thật phi lý như vậy, nói ra ai sẽ tin đó chỉ là giấc mơ của riêng cô?
Thấy cô mím chặt môi suy tư điều gì đó, Lữ Thiên Luân không nhịn được hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy? Cảm thấy anh quá tàn nhẫn sao?"
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ lắc đầu: "Không có, em không nghĩ anh làm vậy là sai. Em là đang nghĩ đến vấn đề khác."
Hắn nhướn mày, tỏ ra hứng thú: "Ồ, là đang ghen vì anh có hôn thê?"
Cô lườm hắn một cái: "Chẳng phải đã hủy hôn rồi sao? Ghen cái gì chứ?"
"Vậy...?"
Cô đắn đo thêm một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn, muốn chứng thực suy nghĩ của mình.
"Mẹ anh tên là Lữ Ánh sao?"
Lữ Thiên Luân không nén được kinh ngạc gật đầu: "Em biết mẹ anh? Làm sao có thể?"
Hắn ngạc nhiên thật sự không ngoa bởi mối quan hệ của những người trong gia đình hắn được bảo mật vô cùng tốt. Cho dù có gặp qua bà thì cũng chỉ nghe cấp dưới gọi là Lữ tổng, Phu nhân Lauder hoặc tên trên giấy tờ pháp lý là Angela Lauder theo họ chồng, rất ít người biết tên thật của bà ngoại trừ những người thật sự thân cận.
Hắn còn chưa hết kinh ngạc thì cô lại tiếp tục cho hắn một cái kinh ngạc khác: "Bên cạnh mẹ anh có người nào tên là Anthony không?"
Mi tâm hắn nhíu chặt: "Em làm sao biết anh ta?"
Cô lẩm bẩm trong miệng: "Thật sự có người này sao?"
Lữ Thiên Luân dù không hiểu vì sao cô lại biết đến những sự tình này nhưng hắn cũng vẫn nói rõ cho cô biết: "Trước kia Anthony là do mẹ anh đào tạo, mấy năm trước anh ta đã về dưới trướng của anh, hiện tại là trợ lý đặc biệt. Lần này anh về nước không đưa anh ta theo, để anh ta ở bên Mỹ điều hành tập đoàn Scott, à không, anh đã đổi tên rồi, bây giờ gọi là tập đoàn Queen."
Doãn Khả Vy một lần nữa chết lặng. Tập đoàn Queen, còn do Anthony tiếp quản? Có ai đến làm sáng tỏ mọi sự tình với cô hay không? Những gì xảy ra với cô sau vụ tai nạn cho đến khi tỉnh lại, rốt cuộc là mơ hay thực đây? Nếu là thực thì chẳng lẽ cô quay trở về quá khứ sau đó lại trở về thực tại? Nếu là mơ thì tại sao cô lại có thể biết được mọi thứ xảy ra hệt như nhà tiên tri vậy? Quá phi khoa học rồi!
Nhìn sự bất an hiện rõ trên mặt Doãn Khả Vy, Lữ Thiên Luân cũng bất an theo, nhưng nhiều hơn là sự nghi hoặc. Rốt cuộc cô làm sao lại biết rõ nhiều chuyện như vậy. Điều tra sao? Hắn tin tưởng cô không có khả năng ấy. Vậy thì làm sao mà cô biết mẹ hắn, Tracy Scott còn có Anthony?
Ôm sự nghi hoặc trong lòng cũng không phải điều tốt, hắn quyết định lên tiếng hỏi: "Em làm sao biết những người đó?"
Cô nhìn hắn, tròng mắt ánh lên tia mâu thuẫn, nửa muốn nói nửa lại không. Thế nhưng khi đối diện với gương mặt đang nhìn mình chằm chằm chất chứa sự hoài nghi không có nửa điểm che giấu, cô quyết định nói ra tất cả.
"Nếu em nói em mơ thấy, anh tin không?"
"Mơ sao? Dù anh rất tin tưởng em nhưng anh vẫn thấy khả năng này không cao."
Cô hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói: "Sau khi gặp tai nạn hôn mê, em đã mơ một giấc mơ khá dài. Em mơ mình trở về thời điểm trước ngày tựu trường năm lớp mười hai một tháng. Khi đó em vô cùng vui mừng, quyết tâm thay đổi chính mình để theo đuổi anh, thế nhưng cuối cùng anh lại là người theo đuổi em trước. Em cảm thấy khá bất ngờ khi mà quá khứ lại thay đổi như vậy, nhưng bây giờ em lại hiểu được vì sao anh lại thay đổi bởi vì anh là Mr L."
Nghe cô nói đến đây, Lữ Thiên Luân thế nhưng lại không quan tâm đến điều cô nói là bản thân mơ, hắn chỉ tập trung vào nội dung lời cô nói mà thôi.
"Vì sao lại liên quan đến việc anh là Mr L?"
Cô khẽ cười: "Vì trước khi trở lại trường học em trò chuyện cùng Mr L, nói với anh ta rằng em thay đổi chính mình để theo đuổi người mình thích. Vậy hẳn là anh sợ em theo đuổi người khác nên mới ra tay trước đây mà!"
Hắn suy tư vài giây rồi gật đầu: "Ừm, nếu em nói em muốn theo đuổi người khác thì anh không ngại bất chấp tất cả để mang em về đâu."
Cô mắng yêu: "Đúng là bá đạo mà. Sau này chắc em phải cẩn thận một chút, bình giấm này chua không vừa đâu."
Hắn siết chặt eo cô, lại gật đầu thừa nhận: "Ừm, không sai, anh rất ghen đấy. Cho nên đừng để người đàn ông khác tiếp cận, anh không kiềm chế được sẽ giết hắn ta đấy."
Cô cạn lời, giơ tay đầu hàng. Người đàn ông này đúng là nuôi cả xưởng giấm mà. Nhưng là cô thích. Chẳng phải có câu "yêu thì mới ghen" sao? Nếu là cô, cô cũng sẽ ghen đấy!
"Sau đó thì sao?" Hắn hỏi.
"Thì em và anh chính thức ở bên nhau. Không lâu sau thì Tracy Scott chạy đến MAHS tìm anh, đi rêu rao khắp nơi cô ta và anh có hôn ước..."
Doãn Khả Vy kể hầu hết sự tình của "giấc mơ" cho hắn nghe, đương nhiên lược bỏ một vài chi tiết "khách quan" có thể gián tiếp hoặc trực tiếp khiến xưởng giấm của hắn phá sản bao gồm việc La Trọng Huy và Anthony có tình ý với cô.
Lữ Thiên Luân ngồi nghe cô thao thao bất tuyệt thì không khỏi cảm thán, khi thì nhíu mày, khi thì cười thành tiếng, cũng có lúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nghe cô kể xong, hắn tặc lưỡi: "Đúng là khó mà tin được đó chỉ là giấc mơ, anh cảm thấy em quay về quá khứ có vẻ hợp lý hơn đó. Có quá nhiều điểm trùng hợp đến phi lý mà."
Cô gật đầu tán thành: "Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, em đích thực vô cùng hoang mang. Đến bây giờ em vẫn còn đang không biết bản thân đang mơ hay đang ở hiện thực nữa."
Hắn chợt trở nên nghiêm túc: "Anh không biết khi ở trong hoàn cảnh đó anh sẽ hành động như thế nào nhưng anh bây giờ anh có thể khẳng định nếu sau này có thực sự xảy ra những chuyện tương tự, anh mong em hãy tin tưởng anh, cho dù thế nào đi nữa, anh tuyệt đối sẽ không để em phải hứng chịu một mình mà không biết gì. Anh sẽ cùng em đối mặt giải quyết tất cả."
Hình ảnh trước mắt cô chợt nhoè đi. Lời nói thâm tình như thế làm sao cô không cảm động? Hắn nói không sai, cho dù sau này có bất cứ chuyện nào tồi tệ xảy ra đi nữa, cô sẽ không hành động theo cảm tính, sẽ luôn tin tưởng vào hắn, cùng hắn đối mặt vì tương lai của hai người.
Cũng từ giây phút này, cô càng có thêm quyết tâm và cố gắng gấp nhiều lần để có thể sánh vai cùng hắn trên con đường khó khăn sau này. Sau tất cả, một tình yêu đủ lớn và bền vững sẽ tiếp thêm sức mạnh để cả hai cùng nhau hướng tới một kết thúc tốt đẹp.
Cô mỉm cười hạnh phúc: "Vâng, em nguyện ý tin tưởng anh."
Nhìn gương mặt ngày nhớ đêm mong gần trong gang tấc, đáy lòng hắn dâng lên một cỗ thoả mãn chưa từng có. Được người mình yêu đáp lại tình yêu của mình chính là cảm giác này chăng?
Hắn lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp ửng hồng của cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười gian xảo: "Có biết bây giờ anh muốn gì không?"
Cô lắc đầu.
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, từ từ ghé nghiêng đầu ghé sát vào tai cô thổi khí: "Muốn ăn em."
Doãn Khả Vy sống lưng chợt cứng đờ nhưng rất nhanh giãn ra. Hai vành tai đỏ lên trông thấy, gò má hồng hào nay lại càng thêm đỏ. Bàn tay run rẩy túm chặt góc váy, đầu cúi thấp không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, cô lấy hết can đảm gật đầu một cái: "Được."
Lữ Thiên Luân chợt sửng sốt không dám tin vào tai mình, hỏi lại: "Em vừa nói gì?"
Cô vẫn là xấu hổ không thôi, lí nhí nói: "Em nói được, nếu anh muốn."
Câu nói này của cô thành công lấn át lí trí của hắn. Hắn lập tức giữ chặt lấy cằm cô buộc cô phải đối diện với ánh mắt cháy bỏng của hắn, liền sau đó cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi đang mím chặt vì run rẩy của cô, từng chút từng chút một chiếm đóng, công thành đoạt đất chiếm lấy toàn bộ ngọt ngào của cô.
Cô cũng chỉ bàng hoàng trong một giây, sau đó hai cánh tay nhanh chóng đưa lên vòng qua cổ hắn, ôm chặt, đáp lại nụ hôn bá đạo của hắn. Xúc cảm quen thuộc hệt như trong giấc mơ ùa về khiến cô càng thêm khát khao, càng muốn có được nhiều hơn như thể nguồn sống của đời mình đã mất đi nay lại tìm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.