Chương 156: Ngoại truyện 2: Tiệc đầy tháng
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Một tháng sau sanh, sức khoẻ của Doãn Khả Vy xem như cũng khôi phục về
trạng thái ban đầu. Có lẽ do sanh thường, cho dù phải khâu tầng sinh môn nhưng da cô thuộc loại dễ lành nên vết thương rất nhanh liền khỏi.
Hôm nay là tiệc đầy tháng của đứa nhỏ. Suốt từ hôm qua cả dinh thự đều ồn ào náo nhiệt chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay. Đứa cháu đứa chắt đầu tiên của gia tộc, còn là cháu trai, tương lai sẽ là người kế nhiệm cho nên càng phải tổ chức linh đình.
Nhìn chính mình trong gương một thân đẫy đà, Doãn Khả Vy chợt cảm thấy thiếu sức sống, tự hỏi không biết đến khi nào mới lấy lại vóc dáng khi xưa.
Lữ Thiên Luân vòng tay ôm lấy cô, cất giọng sủng nịnh: "Làm sao lại chưng ra vẻ mặt này?"
Cô thở dài một cái rồi mới trả lời: "Nhìn mà xem, em phát phì rồi, xấu chết đi được!"
Hắn không cho là đúng nói: "Không xấu, bà xã của anh lúc nào cũng vô cùng xinh đẹp!"
"Anh không cần dối lòng như thế!"
Hắn vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của cô, khẽ cười: "Anh làm sao phải dối lòng?"
"Em mập như vậy, đẹp ở chỗ nào?"
"Ngoan, phụ nữ sau sinh đều như thế. Sau một thời gian là sẽ trở về như cũ thôi. Nhưng là anh thích em của hiện tại, có da có thịt thế này ôm mới thích. Em trước đây thực sự quá gầy rồi!"
Hắn không nói ngoa, Doãn Khả Vy trước khi có bảo bảo đích thực rất gầy. Có lẽ là do cô nằm trên giường bệnh quá lâu, chỉ duy trì sự sống bằng nước biển và vitamin truyền vào cơ thể. Sau khi tỉnh lại dù đã được bồi bổ nhưng trong thời gian ngắn khó mà hấp thu được.
Thời kỳ thai sản cô tăng mười lăm cân, sau sanh giảm mười cân, tức so với trước khi mang thai tăng năm cân, thực sự không nhiều cho nên cô của hiện tại chỉ hơi tròn trịa khi cả ba vòng đều tăng. Bản thân cô thấy không quen nên cho rằng mình mập chứ thực chất không hề mập chút nào.
Chỉ là, phàm là phụ nữ, ai chẳng muốn có vóc dáng mảnh mai với vòng eo con kiến, Doãn Khả Vy hẳn cũng không ngoại lệ nên mới cảm thấy chính mình xấu mà thôi.
Nhưng mà Lữ Thiên Luân nói không hề sai, cô chỉ mới sinh bảo bảo được một tháng trong khi phải vác cái bụng to suốt chín tháng, cho nên cần phải có thời gian để bụng lớn trở lại như xưa.
Cô quyết tâm rồi, chờ sau khi cai sữa cho bảo bảo, cô sẽ chăm chỉ tập thể dục để lấy lại vóc dáng ngày nào.
Thấy cô không mè nheo nữa, hắn hôn vành tai cô một cái sau đó mỉm cười nói: "Được rồi bà xã, cũng đến giờ rồi, chúng ta xuống dưới thôi."
Cô gật đầu sau đó khoác tay hắn đi xuống sảnh tiệc.
Vì là tiệc đầy tháng nên hai ông bà cụ đề nghị tổ chức ở đại trạch để chắt nội không phải đi lại xa xôi, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó. Tuy tổ chức linh đình nhưng khách mời chỉ toàn những người thân thuộc, chờ đến ngày thôi nôi rồi làm hoành tráng hơn cũng không muộn.
Vì muốn hi vọng đứa nhỏ có một cuộc sống an nhiên tự tại nên cả hai bên nội ngoại đều đồng ý đặt tên cho cậu nhóc có một chữ "an". Tên khai sinh theo họ cha là Angus Lauder, tên khác theo họ mẹ là Doãn Thiên An, tên cún cơm là An An, với mong muốn cho cậu nhóc cả đời được bình an, không phải trải qua sinh tử như cha của nó.
Hi vọng là thế nhưng Lữ Thiên Luân cũng đã trải sẵn đường cho bảo bảo rồi. Hiện tại trong gia tộc, những người gây hại cho hắn đều đã bị khai trừ, vĩnh viễn không có khả năng vực dậy làm hại đến gia đình hắn nữa. Những nguy cơ khác từ bên ngoài tuy rằng không thể loại bỏ hoàn toàn vì theo nhịp tiến của xã hội, đối thủ cạnh tranh sẽ ngày một nhiều hơn nhưng hắn tin tưởng năng lực của bản thân có thể bảo vệ tốt cho họ.
Angus tuy mới đầy tháng chỉ biết ăn rồi ngủ nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, rất ít quấy khóc nên Doãn Khả Vy cũng không phải bận tâm nhiều, hơn nữa còn có thím Ngô và người giúp việc trong nhà thay nhau chăm sóc.
Cậu nhóc giống Lữ Thiên Luân như đúc, hội tụ đủ mọi nét đẹp của ba và mẹ, lại trắng trẻo bụ bẫm nên ai cũng yêu thích vô cùng. Hai lão nhân gia cứ khoe khoang không ngớt khiến bạn bè đều phải ganh tị.
Cũng phải thôi, đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, ai lại không yêu thương và ganh tị đến đỏ con mắt đây?
Tiệc đầy tháng kết thúc cũng gần mười giờ, Angus bú no liền ngủ say và giao cho thím Ngô chăm sóc.
Bận rộn cả buổi tối tiếp khách, Doãn Khả Vy cũng mệt lả liền trèo lên giường nhắm mắt ngủ.
Lữ Thiên Luân sau khi tắm xong trở ra liền nhìn thấy cảnh mỹ nhân ngủ say, sắc mặt đột nhiên u ám thấy rõ.
Mấy tháng rồi hắn phải ăn chay, sắp thành hoà thượng luôn rồi, nếu phải chịu đựng thêm nữa chắc hắn không xong mất.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, hắn lập tức leo lên giường đè lên thân hình kiều diễm đang ngủ say, sau đó cúi xuống gặm nhấm đôi môi căng mọng mà hắn khao khát. Không cần biết cô có đáp lại hay không, hắn cứ thoả mãn bản thân trước rồi tính.
Cùng với nụ hôn chiếm hữu, tay hắn không an phận bắt đầu xốc váy ngủ của cô lên, tìm đến đôi gò bồng đảo căng tròn xoa nắn.
Hôn môi đủ rồi, hắn lại hôn lên khắp cơ thể cô khơi mào dục vọng nhưng dường như cô chẳng có phản ứng gì mà chỉ khẽ rên rỉ qua kẽ răng. Có lẽ là vì quá mệt chăng?
Người nào đó không hài lòng càng thêm dùng sức, gặm cắn cần cổ và xương quai xanh của cô khiến nó đỏ au một mảng. Thấy còn chưa đủ, hắn cúi xuống ngậm lấy một bên bầu ngực căng tròn mút mạnh, tức thì dòng sữa tươi mát chảy vào trong miệng hắn khiến hắn thoáng sững sờ. Hắn thế nhưng quên mất người dưới thân vẫn còn đang trong thời kỳ cho con bú.
Nhưng vậy thì đã sao? Con hắn dùng được chẳng lẽ hắn lại không? Thế nên hắn chẳng màng, tiếp tục nuốt lấy dòng sữa ấm áp.
Hai bầu ngực dưới sự kích thích của người nào đó căng lên, thành công kéo cô từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Đôi mắt nhập nhèm mở ra, liếc xuống liền nhìn thấy một đầu tóc rậm rạp đang yên vị trên ngực, cơn buồn ngủ liền lập tức bay biến không còn dấu vết.
Đưa tay lên đẩy đầu người nào đó ra, Doãn Khả Vy nghiến răng nói: "Lữ Thiên Luân, anh tránh ra cho em!"
Thanh âm trong trẻo mang theo tia tức giận vang lên trên đỉnh đầu khiến Lữ Thiên Luân khựng lại động tác. Hắn chậm rãi rời khỏi người cô, chống tay qua hai bên sườn người nhe răng cười vô cùng đáng đánh.
Cơn giận của cô càng dâng cao khi nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của hắn, trừng mắt nạt nộ: "Anh làm gì vậy hả?"
Hắn thản nhiên đáp: "Làm em!"
"Anh...!"
Cô á khẩu không thốt nên lời. Người đàn ông của cô dục vọng cao, lại bị cấm dục mấy tháng rồi, có lẽ hắn đã muốn bùng nổ.
Vẫn biết là thế nhưng hiện tại sức khoẻ cô không cho phép, bác sĩ cũng dặn dò nên kiêng cữ ba tháng để vết khâu tầng sinh môn lành lặn hoàn toàn. Cô cũng lực bất tòng tâm.
Thở dài một cái, Doãn Khả Vy đành phải xuống nước: "A Luân, em biết là làm khó cho anh nhưng mà..."
Cô còn chưa nói hết câu, Lữ Thiên Luân đã giơ tay lên che miệng cô lại, uể oải nói: "Vy Vy, anh xin lỗi, là anh nhất thời không kiềm chế được. Bác sĩ dặn kiêng cữ ba tháng, anh nhớ mà."
Dứt lời, hắn rời khỏi người cô nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, hít lấy hương thơm trên người cô để ổn định cảm xúc, sau đó nhẹ giọng nói tiếp: "Được rồi, anh chịu được. Hôm nay cũng mệt rồi, mau ngủ thôi."
Cô dang tay ôm lấy hông hắn, trúc trắc gật đầu: "Vâng, thêm hai tháng nữa thôi, được không?"
Hắn gật đầu: "Ừm."
Qua một lúc, Doãn Khả Vy đột nhiên ngẩng đầu nói: "Em dùng tay giúp anh nhé!"
Hắn dứt khoát cự tuyệt: "Không cần. Em mau ngủ đi, anh chịu đựng được."
Nghe giọng điệu ẩn nhẫn của hắn, cô lặng lẽ hít sâu một hơi sau đó đưa tay lần mò tìm đến nơi hạ bộ đang trướng đau của hắn, nhẹ nhàng chạm vào.
Lữ Thiên Luân bị trấn kinh không nhỏ, nghiến răng nói: "Vy Vy, đừng làm càn!"
"Em chỉ muốn giúp anh!"
Hắn không đồng ý: "Không cần! Mau buông tay!"
Doãn Khả Vy nhăn mày: "A Luân, chúng ta là vợ chồng, anh không cần cảm thấy khó xử vì điều đó. Em tự nguyện, em muốn giúp anh, anh hiểu sao?"
"Nhưng mà..."
Cô cắt ngang: "Không cần từ chối em, được không?"
Cô đã nói như vậy, hắn cũng đành bất lực thuận theo ý cô, mà hắn, đích thực đang bị bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô chạm vào khiến hắn khó lòng ẩn nhẫn được nữa. Lý trí hắn đã không còn có thể kháng cự, cực kỳ khát cầu được yêu thương.
Thấy hắn đã thả lỏng thân mình, Doãn Khả Vy khẽ mỉm cười bắt đầu cử động cổ tay, dịu dàng yêu thương tiểu đệ đệ của hắn. Đến khi tay cô mỏi rã rời không còn có thể cử động được nữa, dục vọng của hắn xem như cũng vơi bớt phần nào. Tuy rằng không thể thoả mãn, nhưng hắn cũng chẳng dám đòi hỏi gì thêm.
Được rồi, hai tháng nữa mà thôi. Chờ thêm hai tháng, hắn nhất định phải "ăn" cô cho thoả mãn bù đắp những tháng ngày ăn chay tắm nước lạnh.
Hôm nay là tiệc đầy tháng của đứa nhỏ. Suốt từ hôm qua cả dinh thự đều ồn ào náo nhiệt chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay. Đứa cháu đứa chắt đầu tiên của gia tộc, còn là cháu trai, tương lai sẽ là người kế nhiệm cho nên càng phải tổ chức linh đình.
Nhìn chính mình trong gương một thân đẫy đà, Doãn Khả Vy chợt cảm thấy thiếu sức sống, tự hỏi không biết đến khi nào mới lấy lại vóc dáng khi xưa.
Lữ Thiên Luân vòng tay ôm lấy cô, cất giọng sủng nịnh: "Làm sao lại chưng ra vẻ mặt này?"
Cô thở dài một cái rồi mới trả lời: "Nhìn mà xem, em phát phì rồi, xấu chết đi được!"
Hắn không cho là đúng nói: "Không xấu, bà xã của anh lúc nào cũng vô cùng xinh đẹp!"
"Anh không cần dối lòng như thế!"
Hắn vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của cô, khẽ cười: "Anh làm sao phải dối lòng?"
"Em mập như vậy, đẹp ở chỗ nào?"
"Ngoan, phụ nữ sau sinh đều như thế. Sau một thời gian là sẽ trở về như cũ thôi. Nhưng là anh thích em của hiện tại, có da có thịt thế này ôm mới thích. Em trước đây thực sự quá gầy rồi!"
Hắn không nói ngoa, Doãn Khả Vy trước khi có bảo bảo đích thực rất gầy. Có lẽ là do cô nằm trên giường bệnh quá lâu, chỉ duy trì sự sống bằng nước biển và vitamin truyền vào cơ thể. Sau khi tỉnh lại dù đã được bồi bổ nhưng trong thời gian ngắn khó mà hấp thu được.
Thời kỳ thai sản cô tăng mười lăm cân, sau sanh giảm mười cân, tức so với trước khi mang thai tăng năm cân, thực sự không nhiều cho nên cô của hiện tại chỉ hơi tròn trịa khi cả ba vòng đều tăng. Bản thân cô thấy không quen nên cho rằng mình mập chứ thực chất không hề mập chút nào.
Chỉ là, phàm là phụ nữ, ai chẳng muốn có vóc dáng mảnh mai với vòng eo con kiến, Doãn Khả Vy hẳn cũng không ngoại lệ nên mới cảm thấy chính mình xấu mà thôi.
Nhưng mà Lữ Thiên Luân nói không hề sai, cô chỉ mới sinh bảo bảo được một tháng trong khi phải vác cái bụng to suốt chín tháng, cho nên cần phải có thời gian để bụng lớn trở lại như xưa.
Cô quyết tâm rồi, chờ sau khi cai sữa cho bảo bảo, cô sẽ chăm chỉ tập thể dục để lấy lại vóc dáng ngày nào.
Thấy cô không mè nheo nữa, hắn hôn vành tai cô một cái sau đó mỉm cười nói: "Được rồi bà xã, cũng đến giờ rồi, chúng ta xuống dưới thôi."
Cô gật đầu sau đó khoác tay hắn đi xuống sảnh tiệc.
Vì là tiệc đầy tháng nên hai ông bà cụ đề nghị tổ chức ở đại trạch để chắt nội không phải đi lại xa xôi, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó. Tuy tổ chức linh đình nhưng khách mời chỉ toàn những người thân thuộc, chờ đến ngày thôi nôi rồi làm hoành tráng hơn cũng không muộn.
Vì muốn hi vọng đứa nhỏ có một cuộc sống an nhiên tự tại nên cả hai bên nội ngoại đều đồng ý đặt tên cho cậu nhóc có một chữ "an". Tên khai sinh theo họ cha là Angus Lauder, tên khác theo họ mẹ là Doãn Thiên An, tên cún cơm là An An, với mong muốn cho cậu nhóc cả đời được bình an, không phải trải qua sinh tử như cha của nó.
Hi vọng là thế nhưng Lữ Thiên Luân cũng đã trải sẵn đường cho bảo bảo rồi. Hiện tại trong gia tộc, những người gây hại cho hắn đều đã bị khai trừ, vĩnh viễn không có khả năng vực dậy làm hại đến gia đình hắn nữa. Những nguy cơ khác từ bên ngoài tuy rằng không thể loại bỏ hoàn toàn vì theo nhịp tiến của xã hội, đối thủ cạnh tranh sẽ ngày một nhiều hơn nhưng hắn tin tưởng năng lực của bản thân có thể bảo vệ tốt cho họ.
Angus tuy mới đầy tháng chỉ biết ăn rồi ngủ nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, rất ít quấy khóc nên Doãn Khả Vy cũng không phải bận tâm nhiều, hơn nữa còn có thím Ngô và người giúp việc trong nhà thay nhau chăm sóc.
Cậu nhóc giống Lữ Thiên Luân như đúc, hội tụ đủ mọi nét đẹp của ba và mẹ, lại trắng trẻo bụ bẫm nên ai cũng yêu thích vô cùng. Hai lão nhân gia cứ khoe khoang không ngớt khiến bạn bè đều phải ganh tị.
Cũng phải thôi, đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, ai lại không yêu thương và ganh tị đến đỏ con mắt đây?
Tiệc đầy tháng kết thúc cũng gần mười giờ, Angus bú no liền ngủ say và giao cho thím Ngô chăm sóc.
Bận rộn cả buổi tối tiếp khách, Doãn Khả Vy cũng mệt lả liền trèo lên giường nhắm mắt ngủ.
Lữ Thiên Luân sau khi tắm xong trở ra liền nhìn thấy cảnh mỹ nhân ngủ say, sắc mặt đột nhiên u ám thấy rõ.
Mấy tháng rồi hắn phải ăn chay, sắp thành hoà thượng luôn rồi, nếu phải chịu đựng thêm nữa chắc hắn không xong mất.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, hắn lập tức leo lên giường đè lên thân hình kiều diễm đang ngủ say, sau đó cúi xuống gặm nhấm đôi môi căng mọng mà hắn khao khát. Không cần biết cô có đáp lại hay không, hắn cứ thoả mãn bản thân trước rồi tính.
Cùng với nụ hôn chiếm hữu, tay hắn không an phận bắt đầu xốc váy ngủ của cô lên, tìm đến đôi gò bồng đảo căng tròn xoa nắn.
Hôn môi đủ rồi, hắn lại hôn lên khắp cơ thể cô khơi mào dục vọng nhưng dường như cô chẳng có phản ứng gì mà chỉ khẽ rên rỉ qua kẽ răng. Có lẽ là vì quá mệt chăng?
Người nào đó không hài lòng càng thêm dùng sức, gặm cắn cần cổ và xương quai xanh của cô khiến nó đỏ au một mảng. Thấy còn chưa đủ, hắn cúi xuống ngậm lấy một bên bầu ngực căng tròn mút mạnh, tức thì dòng sữa tươi mát chảy vào trong miệng hắn khiến hắn thoáng sững sờ. Hắn thế nhưng quên mất người dưới thân vẫn còn đang trong thời kỳ cho con bú.
Nhưng vậy thì đã sao? Con hắn dùng được chẳng lẽ hắn lại không? Thế nên hắn chẳng màng, tiếp tục nuốt lấy dòng sữa ấm áp.
Hai bầu ngực dưới sự kích thích của người nào đó căng lên, thành công kéo cô từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Đôi mắt nhập nhèm mở ra, liếc xuống liền nhìn thấy một đầu tóc rậm rạp đang yên vị trên ngực, cơn buồn ngủ liền lập tức bay biến không còn dấu vết.
Đưa tay lên đẩy đầu người nào đó ra, Doãn Khả Vy nghiến răng nói: "Lữ Thiên Luân, anh tránh ra cho em!"
Thanh âm trong trẻo mang theo tia tức giận vang lên trên đỉnh đầu khiến Lữ Thiên Luân khựng lại động tác. Hắn chậm rãi rời khỏi người cô, chống tay qua hai bên sườn người nhe răng cười vô cùng đáng đánh.
Cơn giận của cô càng dâng cao khi nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của hắn, trừng mắt nạt nộ: "Anh làm gì vậy hả?"
Hắn thản nhiên đáp: "Làm em!"
"Anh...!"
Cô á khẩu không thốt nên lời. Người đàn ông của cô dục vọng cao, lại bị cấm dục mấy tháng rồi, có lẽ hắn đã muốn bùng nổ.
Vẫn biết là thế nhưng hiện tại sức khoẻ cô không cho phép, bác sĩ cũng dặn dò nên kiêng cữ ba tháng để vết khâu tầng sinh môn lành lặn hoàn toàn. Cô cũng lực bất tòng tâm.
Thở dài một cái, Doãn Khả Vy đành phải xuống nước: "A Luân, em biết là làm khó cho anh nhưng mà..."
Cô còn chưa nói hết câu, Lữ Thiên Luân đã giơ tay lên che miệng cô lại, uể oải nói: "Vy Vy, anh xin lỗi, là anh nhất thời không kiềm chế được. Bác sĩ dặn kiêng cữ ba tháng, anh nhớ mà."
Dứt lời, hắn rời khỏi người cô nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, hít lấy hương thơm trên người cô để ổn định cảm xúc, sau đó nhẹ giọng nói tiếp: "Được rồi, anh chịu được. Hôm nay cũng mệt rồi, mau ngủ thôi."
Cô dang tay ôm lấy hông hắn, trúc trắc gật đầu: "Vâng, thêm hai tháng nữa thôi, được không?"
Hắn gật đầu: "Ừm."
Qua một lúc, Doãn Khả Vy đột nhiên ngẩng đầu nói: "Em dùng tay giúp anh nhé!"
Hắn dứt khoát cự tuyệt: "Không cần. Em mau ngủ đi, anh chịu đựng được."
Nghe giọng điệu ẩn nhẫn của hắn, cô lặng lẽ hít sâu một hơi sau đó đưa tay lần mò tìm đến nơi hạ bộ đang trướng đau của hắn, nhẹ nhàng chạm vào.
Lữ Thiên Luân bị trấn kinh không nhỏ, nghiến răng nói: "Vy Vy, đừng làm càn!"
"Em chỉ muốn giúp anh!"
Hắn không đồng ý: "Không cần! Mau buông tay!"
Doãn Khả Vy nhăn mày: "A Luân, chúng ta là vợ chồng, anh không cần cảm thấy khó xử vì điều đó. Em tự nguyện, em muốn giúp anh, anh hiểu sao?"
"Nhưng mà..."
Cô cắt ngang: "Không cần từ chối em, được không?"
Cô đã nói như vậy, hắn cũng đành bất lực thuận theo ý cô, mà hắn, đích thực đang bị bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô chạm vào khiến hắn khó lòng ẩn nhẫn được nữa. Lý trí hắn đã không còn có thể kháng cự, cực kỳ khát cầu được yêu thương.
Thấy hắn đã thả lỏng thân mình, Doãn Khả Vy khẽ mỉm cười bắt đầu cử động cổ tay, dịu dàng yêu thương tiểu đệ đệ của hắn. Đến khi tay cô mỏi rã rời không còn có thể cử động được nữa, dục vọng của hắn xem như cũng vơi bớt phần nào. Tuy rằng không thể thoả mãn, nhưng hắn cũng chẳng dám đòi hỏi gì thêm.
Được rồi, hai tháng nữa mà thôi. Chờ thêm hai tháng, hắn nhất định phải "ăn" cô cho thoả mãn bù đắp những tháng ngày ăn chay tắm nước lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.