Chương 10: Ôm anh cho chặt vào
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Hắn khẽ cười, cầm lấy ba lô của cô rồi bước nhanh ra ngoài không cho cô có cơ hội từ chối.
Hắn chính là bá đạo như vậy, cô cũng là lần đầu tiên biết một mặt này của hắn.
Nhưng hắn như này mới đúng là hắn không phải sao?
Nhìn bóng lưng Lữ Thiên Luân khuất dần, Doãn Khả Vy buông lỏng bản thân, phiến môi khẽ cong lên, bước theo hắn rời khỏi phòng hội nghị.
Trong một đám đông bên dưới, một ánh mắt sắc bén nhìn theo dáng cô dần khuất.
Hắn chính là ngập tràn hứng thú đối với Doãn Khả Vy. Trong lòng hắn lúc này chợt nảy lên ý nghĩ muốn chinh phục.
Lại nhìn bóng lưng gã nam nhân kia, khoé môi hắn nhếch lên, thầm nói: "Lữ Thiên Luân, tôi với cậu, để xem ai thắng trước."
Khoé miệng hắn nở nụ cười tà mị.
Cuộc đi săn chính thức bắt đầu.
Đi theo Lữ Thiên Luân đến bãi đỗ xe, lồng ngực Doãn Khả Vy đánh trống liên hồi.
Này không phải nói cô và hắn sẽ đi cùng nhau, sẽ ở rất gần rất gần hay sao? Lại còn đánh lẻ tựa như đang bí mật đi hẹn hò í.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy trời?
Cô còn đang mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân thì Lữ Thiên Luân đã dừng xe trước mặt cô rồi.
Thấy cô còn đang thả hồn trên mây, hắn dựng chân chống xe bước xuống, lấy chiếc nón bảo hiểm dự bị vẫn được để trong cốp nhẹ nhàng đặt trên đầu cô rồi cài chốt.
Một tiếng "tạch" bất ngờ vang lên khiến Doãn Khả Vy giật mình hồi hồn.
Nhìn khuôn mặt hắn phóng đại trước mắt càng khiến cô hoảng loạn, hai mắt trợn tròn tự động lui về sau một bước.
"Làm sao lại có biểu cảm này? Anh đáng sợ như vậy à?" Lữ Thiên Luân nửa đùa nửa thật hỏi.
Doãn Khả Vy khẽ lắc đầu, trong lòng thầm mắng chính mình. Sống hai mươi bảy năm rồi mà sao vẫn còn ngu ngơ như thế này là sao trời?
"Vậy đi thôi."
Nghe hắn gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này mới ngỡ ngàng nhìn chiếc xe của hắn, mày liễu nhăn lại.
Này làm sao mà cô ngồi được a? Lại còn là xe mô tô phân khối lớn. Cô là đang mặc váy đó!
Lữ Thiên Luân một lần nữa nhìn thấy biểu cảm khó coi của cô, theo tầm mắt của cô nhìn lại chiếc xe của mình. Cuối cùng hắn cũng hiểu.
Hắn khẽ cười, tao nhã cởi áo khoác của mình, sau đó không khách sáo mà vòng tay qua người cô thắt hai tay áo khoác lại bao lấy chiếc váy ngắn.
Lần này cô thật sự hoảng sợ rồi. Hắn sao có thể tự nhiên mặt không đỏ mà khoác áo của mình cho cô. Đây khác nào hắn đang gián tiếp ôm cô?
Từ trước đến nay cô chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào ở khoảng cách gần như vậy cả.
Hắn cư nhiên làm ra hành động thân mật với cô như vậy, cô há lại tim không đập, tâm không hoảng hay sao?
Lữ Thiên Luân sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì mỉm cười hài lòng. Như vậy thì khi cô ngồi lên xe sẽ không còn ảnh hưởng gì nữa.
Hắn nhìn cô, thấy mặt cô khẽ ửng hồng, một bộ dáng rụt rè ngượng ngùng càng khiến hắn nổi lên ý định muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
Đây mới chỉ là một hành động nhỏ không báo trước của hắn mà đã khiến cô thập phần đáng yêu như vậy rồi. Thế thì hắn lại làm ra hành động lớn mật hơn nữa thì cô sẽ có biểu hiện gì đây? Thật chờ mong.
"Xong rồi, giờ đi được rồi chứ?" Khoé miệng hắn giương lên nở nụ cười.
"Ừm." Doãn Khả Vy gật đầu.
Nhìn cô thêm ba giây, hắn quay lưng ngồi lên xe gạt chân chống rồi mở khoá chờ đợi cô.
Doãn Khả Vy lúc này chỉ có thể làm theo mong muốn của Lữ Thiên Luân, bước tới trèo lên xe.
Xe của hắn trông khá đồ sộ. Là xe mô tô nên dĩ nhiên yên sau sẽ cao hơn yên trước. Nếu như cô ngồi thẳng người thì sẽ cao hơn tư thế ngồi của hắn cả cái đầu.
Thấy cô đã ngồi yên vị đằng sau nhưng không chịu ôm mình, Lữ Thiên Luân nhếch miệng cười rồi bất chợt rồ ga thật mạnh, sau đó lại tức thì bóp thắng.
Mất thăng bằng, Doãn Khả Vy liền ngã ngửa về phía sau.
Theo phản xạ tự nhiên, cô nhoài người về phía trước tìm gì đó bấu víu.
Kết quả là hai tay đang đặt ngay ngắn hai bên đùi ngay lập tức đưa lên bám chặt vào hông người ngồi phía trước.
Ngay khi xe ổn định, Doãn Khả Vy chợt thấy bối rối khi tay của mình thế nhưng không nghe lời mình, lại có thể không tự chủ mà ôm hắn, liền mau chóng rút về.
Lữ Thiên Luân giây trước lòng hồ hởi vì đạt được mục đích, giây sau đã đen mặt vì tay ai đó đã biến đâu mất.
Quay đầu lại nhìn người ngồi phía sau, hắn mặt không cảm xúc cất giọng hỏi: "Em muốn bị rớt khỏi xe à?"
Doãn Khả Vy ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nhẹ lắc đầu.
Khoé miệng hắn nhếch lên cười hài lòng. Xem như cô cũng còn biết sợ.
Không hỏi cô có đồng ý hay không, hắn cầm lấy hai bàn tay cô đang đặt hai bên, kéo về phía trước vòng qua eo hắn, siết chặt.
Doãn Khả Vy còn chưa kịp phản ứng gì, Lữ Thiên Luân đã nhanh chóng cất lời: "Vy Vy, nếu em còn muốn toàn mạng trở về thì ôm anh cho chặt vào, em cũng biết mô tô khi lăn bánh thì sẽ nguy hiểm như thế nào. Khi anh cầm lái đôi khi cũng không thể chú ý phía sau. Em hiểu chứ?"
Nghe Lữ Thiên Luân nói vậy, Doãn Khả Vy chợt lặng người.
Hắn nói không sai, nhưng mà cô vẫn là có chút bối rối.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày được ngồi xe của hắn, được hắn chở, lại còn ôm hắn như thế này. Mà tay hắn vẫn còn đang đặt trên tay cô nắm lấy chưa hề buông lỏng.
Cô vẫn là cảm thấy có phần không chân thực, tựa như đang mơ vậy.
Nhưng mà nếu chỉ là mơ, cô tình nguyện không cần thức dậy nữa.
Gật đầu một cái, Doãn Khả Vy ngồi yên không dám ngọ nguậy, ngầm chấp thuận.
Thấy cô ngoan ngoãn thoả hiệp, Lữ Thiên Luân hài lòng mỉm cười, từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay của cô.
Hôm nay đi con xe này quả nhiên là sự lựa chọn sáng suốt, nếu không sao hắn có thể cùng cô thân mật?
Xúc cảm chân thật khiến hắn nhộn nhạo tâm can. Xong, dù muốn hơn nữa hắn cũng phải kiềm chế. Hắn không muốn vì sự nóng lòng của mình mà khiến cô sợ hắn.
Lần đầu tiên trong đời hắn thật sự muốn chiếm hữu một người, mà người đó chính là cô. Thậm chí còn muốn độc chiếm làm của riêng, không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Tốt nhất là nhốt lại, chỉ hắn mới có thể được ngắm nhìn cô, và trong mắt cô chỉ có thể chứa hắn.
Hắn quyết định rồi, từ hôm nay sẽ đi con xe này đến trường, nhất định sẽ còn cơ hội tiếp tục chở cô đi nữa.
"Vy Vy, em muốn ăn gì?" Lữ Thiên Luân ôn nhu hỏi.
Nghe hắn hỏi có phần nhỏ nhẹ, lại gọi bằng cái tên thân mật, Doãn Khả Vy kinh ngạc không thôi.
Nếu cô nhớ không lầm, khi nãy hắn cũng đã gọi cô như vậy.
Chẳng lẽ cô đang ôm hắn thì giữa cô và hắn đã trở nên gần gũi rồi sao?
Nhưng mà trong lòng cô không phải là đang mừng đến phát khóc rồi à?
Chỉ có đứa ngốc mới từ chối sự thân mật đến bất ngờ này. Mà cô vốn không ngốc, chỉ là EQ hơi trì độn một xíu mà thôi.
Doãn Khả Vy khẽ lắc đầu: "Không có, em không kén ăn, rất dễ nuôi."
A! Ai nói cô không ngốc. Nói không kén ăn là được rồi, lại thêm câu "rất dễ nuôi" làm chi nữa vậy?
Lời nói ra rồi sao thu lại được đây? Cô chỉ muốn tát vào cái miệng hay nói bậy mấy cái cho nhớ đời.
Lữ Thiên Luân nghe cô nói vậy thì chợt nở nụ cười, chỉ là cô ngồi đằng sau nên không nhìn thấy.
Trong lòng hắn, cô càng ngày càng đáng yêu hơn rồi.
"Được. Vậy em ôm chặt vào, anh bắt đầu chạy đây."
Hắn nói dứt lời liền rồ ga chạy ra khỏi cổng trường rồi hoà vào dòng xe cộ trên đường.
Thế nhưng hai người cứ mải lời qua tiếng lại mà không biết bao nhiêu cặp mắt của đám người trong hội học sinh đang chăm chú dõi theo.
Ai cũng thắc mắc hai người kia đang nói những gì, nhưng nhìn từ xa chỉ thấy được có chuyện không bình thường, nếu không sao lại ôm nhau tình tứ thế kia?
Phải biết rằng Lữ Thiên Luân chưa từng cho ai ngồi lên chiếc xe yêu quý của hắn, kể cả đàn ông chứ đừng nói phụ nữ. Vậy mà giờ lại đang chở Doãn Khả Vy, mà cô nàng kia còn ngồi sau ôm hắn.
Đây nói lên điều gì?
Chỉ có thể giải thích rằng hai người kia chắc chắn có mờ ám, lại lén lút hẹn hò từ lúc nào mà không một ai hay biết?
Hôm nay lại bất ngờ công khai thế này thật sự khiến không ai đỡ kịp.
Chuyện bát quái này sẽ vô cùng thú vị cho mà xem.
Xe chạy vun vút trên đường với vận tốc khá cao. Lữ Thiên Luân tay lái cứng cáp luồn lách qua từng hàng xe đông đúc mà không gặp trở ngại nào.
Ngồi phía sau, Doãn Khả Vy tuy có chút sợ hãi vì lần đầu tiên ngồi trên mô tô và đi với vận tốc kinh người nhưng trong lòng lại là cảm giác vô cùng kích thích.
Mỗi khi chiếc xe nghiêng ngả luồn lách qua dòng xe cộ, cô lại trở nên mất bình tĩnh, càng ôm chặt hắn hơn. Còn hắn lại lợi dụng sự sợ hãi này của cô, tiếp tục muốn cô càng ỷ lại mà ôm càng thêm chặt.
Hắn chính là bá đạo như vậy, cô cũng là lần đầu tiên biết một mặt này của hắn.
Nhưng hắn như này mới đúng là hắn không phải sao?
Nhìn bóng lưng Lữ Thiên Luân khuất dần, Doãn Khả Vy buông lỏng bản thân, phiến môi khẽ cong lên, bước theo hắn rời khỏi phòng hội nghị.
Trong một đám đông bên dưới, một ánh mắt sắc bén nhìn theo dáng cô dần khuất.
Hắn chính là ngập tràn hứng thú đối với Doãn Khả Vy. Trong lòng hắn lúc này chợt nảy lên ý nghĩ muốn chinh phục.
Lại nhìn bóng lưng gã nam nhân kia, khoé môi hắn nhếch lên, thầm nói: "Lữ Thiên Luân, tôi với cậu, để xem ai thắng trước."
Khoé miệng hắn nở nụ cười tà mị.
Cuộc đi săn chính thức bắt đầu.
Đi theo Lữ Thiên Luân đến bãi đỗ xe, lồng ngực Doãn Khả Vy đánh trống liên hồi.
Này không phải nói cô và hắn sẽ đi cùng nhau, sẽ ở rất gần rất gần hay sao? Lại còn đánh lẻ tựa như đang bí mật đi hẹn hò í.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy trời?
Cô còn đang mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân thì Lữ Thiên Luân đã dừng xe trước mặt cô rồi.
Thấy cô còn đang thả hồn trên mây, hắn dựng chân chống xe bước xuống, lấy chiếc nón bảo hiểm dự bị vẫn được để trong cốp nhẹ nhàng đặt trên đầu cô rồi cài chốt.
Một tiếng "tạch" bất ngờ vang lên khiến Doãn Khả Vy giật mình hồi hồn.
Nhìn khuôn mặt hắn phóng đại trước mắt càng khiến cô hoảng loạn, hai mắt trợn tròn tự động lui về sau một bước.
"Làm sao lại có biểu cảm này? Anh đáng sợ như vậy à?" Lữ Thiên Luân nửa đùa nửa thật hỏi.
Doãn Khả Vy khẽ lắc đầu, trong lòng thầm mắng chính mình. Sống hai mươi bảy năm rồi mà sao vẫn còn ngu ngơ như thế này là sao trời?
"Vậy đi thôi."
Nghe hắn gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này mới ngỡ ngàng nhìn chiếc xe của hắn, mày liễu nhăn lại.
Này làm sao mà cô ngồi được a? Lại còn là xe mô tô phân khối lớn. Cô là đang mặc váy đó!
Lữ Thiên Luân một lần nữa nhìn thấy biểu cảm khó coi của cô, theo tầm mắt của cô nhìn lại chiếc xe của mình. Cuối cùng hắn cũng hiểu.
Hắn khẽ cười, tao nhã cởi áo khoác của mình, sau đó không khách sáo mà vòng tay qua người cô thắt hai tay áo khoác lại bao lấy chiếc váy ngắn.
Lần này cô thật sự hoảng sợ rồi. Hắn sao có thể tự nhiên mặt không đỏ mà khoác áo của mình cho cô. Đây khác nào hắn đang gián tiếp ôm cô?
Từ trước đến nay cô chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào ở khoảng cách gần như vậy cả.
Hắn cư nhiên làm ra hành động thân mật với cô như vậy, cô há lại tim không đập, tâm không hoảng hay sao?
Lữ Thiên Luân sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì mỉm cười hài lòng. Như vậy thì khi cô ngồi lên xe sẽ không còn ảnh hưởng gì nữa.
Hắn nhìn cô, thấy mặt cô khẽ ửng hồng, một bộ dáng rụt rè ngượng ngùng càng khiến hắn nổi lên ý định muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
Đây mới chỉ là một hành động nhỏ không báo trước của hắn mà đã khiến cô thập phần đáng yêu như vậy rồi. Thế thì hắn lại làm ra hành động lớn mật hơn nữa thì cô sẽ có biểu hiện gì đây? Thật chờ mong.
"Xong rồi, giờ đi được rồi chứ?" Khoé miệng hắn giương lên nở nụ cười.
"Ừm." Doãn Khả Vy gật đầu.
Nhìn cô thêm ba giây, hắn quay lưng ngồi lên xe gạt chân chống rồi mở khoá chờ đợi cô.
Doãn Khả Vy lúc này chỉ có thể làm theo mong muốn của Lữ Thiên Luân, bước tới trèo lên xe.
Xe của hắn trông khá đồ sộ. Là xe mô tô nên dĩ nhiên yên sau sẽ cao hơn yên trước. Nếu như cô ngồi thẳng người thì sẽ cao hơn tư thế ngồi của hắn cả cái đầu.
Thấy cô đã ngồi yên vị đằng sau nhưng không chịu ôm mình, Lữ Thiên Luân nhếch miệng cười rồi bất chợt rồ ga thật mạnh, sau đó lại tức thì bóp thắng.
Mất thăng bằng, Doãn Khả Vy liền ngã ngửa về phía sau.
Theo phản xạ tự nhiên, cô nhoài người về phía trước tìm gì đó bấu víu.
Kết quả là hai tay đang đặt ngay ngắn hai bên đùi ngay lập tức đưa lên bám chặt vào hông người ngồi phía trước.
Ngay khi xe ổn định, Doãn Khả Vy chợt thấy bối rối khi tay của mình thế nhưng không nghe lời mình, lại có thể không tự chủ mà ôm hắn, liền mau chóng rút về.
Lữ Thiên Luân giây trước lòng hồ hởi vì đạt được mục đích, giây sau đã đen mặt vì tay ai đó đã biến đâu mất.
Quay đầu lại nhìn người ngồi phía sau, hắn mặt không cảm xúc cất giọng hỏi: "Em muốn bị rớt khỏi xe à?"
Doãn Khả Vy ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nhẹ lắc đầu.
Khoé miệng hắn nhếch lên cười hài lòng. Xem như cô cũng còn biết sợ.
Không hỏi cô có đồng ý hay không, hắn cầm lấy hai bàn tay cô đang đặt hai bên, kéo về phía trước vòng qua eo hắn, siết chặt.
Doãn Khả Vy còn chưa kịp phản ứng gì, Lữ Thiên Luân đã nhanh chóng cất lời: "Vy Vy, nếu em còn muốn toàn mạng trở về thì ôm anh cho chặt vào, em cũng biết mô tô khi lăn bánh thì sẽ nguy hiểm như thế nào. Khi anh cầm lái đôi khi cũng không thể chú ý phía sau. Em hiểu chứ?"
Nghe Lữ Thiên Luân nói vậy, Doãn Khả Vy chợt lặng người.
Hắn nói không sai, nhưng mà cô vẫn là có chút bối rối.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày được ngồi xe của hắn, được hắn chở, lại còn ôm hắn như thế này. Mà tay hắn vẫn còn đang đặt trên tay cô nắm lấy chưa hề buông lỏng.
Cô vẫn là cảm thấy có phần không chân thực, tựa như đang mơ vậy.
Nhưng mà nếu chỉ là mơ, cô tình nguyện không cần thức dậy nữa.
Gật đầu một cái, Doãn Khả Vy ngồi yên không dám ngọ nguậy, ngầm chấp thuận.
Thấy cô ngoan ngoãn thoả hiệp, Lữ Thiên Luân hài lòng mỉm cười, từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay của cô.
Hôm nay đi con xe này quả nhiên là sự lựa chọn sáng suốt, nếu không sao hắn có thể cùng cô thân mật?
Xúc cảm chân thật khiến hắn nhộn nhạo tâm can. Xong, dù muốn hơn nữa hắn cũng phải kiềm chế. Hắn không muốn vì sự nóng lòng của mình mà khiến cô sợ hắn.
Lần đầu tiên trong đời hắn thật sự muốn chiếm hữu một người, mà người đó chính là cô. Thậm chí còn muốn độc chiếm làm của riêng, không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Tốt nhất là nhốt lại, chỉ hắn mới có thể được ngắm nhìn cô, và trong mắt cô chỉ có thể chứa hắn.
Hắn quyết định rồi, từ hôm nay sẽ đi con xe này đến trường, nhất định sẽ còn cơ hội tiếp tục chở cô đi nữa.
"Vy Vy, em muốn ăn gì?" Lữ Thiên Luân ôn nhu hỏi.
Nghe hắn hỏi có phần nhỏ nhẹ, lại gọi bằng cái tên thân mật, Doãn Khả Vy kinh ngạc không thôi.
Nếu cô nhớ không lầm, khi nãy hắn cũng đã gọi cô như vậy.
Chẳng lẽ cô đang ôm hắn thì giữa cô và hắn đã trở nên gần gũi rồi sao?
Nhưng mà trong lòng cô không phải là đang mừng đến phát khóc rồi à?
Chỉ có đứa ngốc mới từ chối sự thân mật đến bất ngờ này. Mà cô vốn không ngốc, chỉ là EQ hơi trì độn một xíu mà thôi.
Doãn Khả Vy khẽ lắc đầu: "Không có, em không kén ăn, rất dễ nuôi."
A! Ai nói cô không ngốc. Nói không kén ăn là được rồi, lại thêm câu "rất dễ nuôi" làm chi nữa vậy?
Lời nói ra rồi sao thu lại được đây? Cô chỉ muốn tát vào cái miệng hay nói bậy mấy cái cho nhớ đời.
Lữ Thiên Luân nghe cô nói vậy thì chợt nở nụ cười, chỉ là cô ngồi đằng sau nên không nhìn thấy.
Trong lòng hắn, cô càng ngày càng đáng yêu hơn rồi.
"Được. Vậy em ôm chặt vào, anh bắt đầu chạy đây."
Hắn nói dứt lời liền rồ ga chạy ra khỏi cổng trường rồi hoà vào dòng xe cộ trên đường.
Thế nhưng hai người cứ mải lời qua tiếng lại mà không biết bao nhiêu cặp mắt của đám người trong hội học sinh đang chăm chú dõi theo.
Ai cũng thắc mắc hai người kia đang nói những gì, nhưng nhìn từ xa chỉ thấy được có chuyện không bình thường, nếu không sao lại ôm nhau tình tứ thế kia?
Phải biết rằng Lữ Thiên Luân chưa từng cho ai ngồi lên chiếc xe yêu quý của hắn, kể cả đàn ông chứ đừng nói phụ nữ. Vậy mà giờ lại đang chở Doãn Khả Vy, mà cô nàng kia còn ngồi sau ôm hắn.
Đây nói lên điều gì?
Chỉ có thể giải thích rằng hai người kia chắc chắn có mờ ám, lại lén lút hẹn hò từ lúc nào mà không một ai hay biết?
Hôm nay lại bất ngờ công khai thế này thật sự khiến không ai đỡ kịp.
Chuyện bát quái này sẽ vô cùng thú vị cho mà xem.
Xe chạy vun vút trên đường với vận tốc khá cao. Lữ Thiên Luân tay lái cứng cáp luồn lách qua từng hàng xe đông đúc mà không gặp trở ngại nào.
Ngồi phía sau, Doãn Khả Vy tuy có chút sợ hãi vì lần đầu tiên ngồi trên mô tô và đi với vận tốc kinh người nhưng trong lòng lại là cảm giác vô cùng kích thích.
Mỗi khi chiếc xe nghiêng ngả luồn lách qua dòng xe cộ, cô lại trở nên mất bình tĩnh, càng ôm chặt hắn hơn. Còn hắn lại lợi dụng sự sợ hãi này của cô, tiếp tục muốn cô càng ỷ lại mà ôm càng thêm chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.