Chương 42: Tôi muốn cùng cô thách đấu
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Tracy bị nói trúng tim đen, trong lòng lộp bộp hai tiếng.
ID "Cô nãi nãi thích bát quái" chính là của một nữ sinh thuộc nhóm anti fan của Doãn Khả Vy, cùng học chung lớp với Tracy, lúc này cũng đang có mặt trong nhóm người đến gây hấn.
Ả ta nghe Tracy tố khổ, không chịu được liền viết một bài bôi nhọ đặt điều cho Doãn Khả Vy. Hai tấm hình so sánh cô trước và hiện tại cũng là do ả ta tung lên.
Anti đích thực là anti, có thể bêu xấu thế nào thì liền làm thế ấy, không chừa bất cứ cơ hội nào để thể hiện bản chất anti của mình.
Gạt sự chột dạ của chính mình đi, dù sao cũng chẳng còn gì để mất, Tracy tự nhận về mình: "Vậy thì thế nào? Tôi chỉ đang nói sự thật. Tiểu tam chính là tiểu tam."
Doãn Khả Vy tiếp tục dùng ánh mắt xoáy sâu vào Tracy khiến cô ta bất giác run rẩy.
"Muốn nói người khác là tiểu tam thì trước hết chính chủ phải được người nào đó công nhận mới được chứ! Còn cái gì mà hôn thê a..."
Câu cuối cô kéo dài thanh âm, kèm theo là nụ cười trào phúng: "Tôi lại nghe Lữ Thiên Luân nói rằng hôn ước gì gì đó đã bị anh ấy hủy từ năm năm trước rồi, cho nên giữa hai người hiện tại cùng lắm cũng chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi. Nhưng mà hình như mối quan hệ này cũng chẳng được công nhận thì phải, bởi vì hai người từ nhỏ đến lớn có gặp được nhau mấy lần đâu."
Hôm qua, Lữ Thiên Luân đã kể hết cho cô biết những chuyện liên quan đến mối quan hệ của hắn và Tracy. Dựa vào giọng điệu của hắn, cô chắc chắn hắn chẳng ưa gì cô nàng Tracy này, cho nên hiện tại cô bôi đen cô ra thế này, hắn chắc là nên cảm thấy vui vẻ chứ nhỉ?
Lại nói, hôm qua trong canteen, Lữ Thiên Luân đã mắng mỏ cô ta đến như vậy, lại khẳng định thân phận của cô trước mặt bao nhiêu người, vậy mà cô ta vẫn ngoan cố như thế là sao nhỉ?
Còn cái đám người đi sau lưng cô ta nữa, có phải chưa bao giờ nhìn thấy cô và Lữ Thiên Luân công khai ở bên nhau, vậy mà vẫn cứ thích thọc gậy bánh xe khiến cho mối quan hệ giữa ba người bọn họ càng thêm rối tinh mới được à?
Ài, cô cũng khổ thân lắm chứ! Muốn sống yên ổn một chút cho đến ngày hắn đi du học thôi mà sao khó thế không biết?
Sắc mặt Tracy lúc này từ trắng chuyển sang xanh, đủ biết cô ta đang tức tối như thế nào. Đúng là công chúa sống trong nhung lụa quen rồi, chưa ra ngoài xã hội va chạm thì làm sao có thể kiểm soát được tính khí trẻ con của mình đây.
Doãn Khả Vy đã sống hai đời, cũng đã ra ngoài xã hội bao nhiêu năm, có hạng người nào mà cô chưa từng gặp. Nếu như không biết cách xử lý, cô làm sao trèo lên được chức trưởng phòng trong một thời gian ngắn như vậy?
Tracy phồng má hét lên: "Cô nói bậy. Ngày nào tôi còn chưa đồng ý hủy hôn thì tôi vẫn là hôn thê của a Luân."
Doãn Khả Vy phì cười: "Vậy là cô công nhận anh ấy đã hủy hôn rồi đúng không?"
Tracy lại trợn trừng mắt, hai tay nắm chặt đến nỗi nổi gân xanh: "Tôi đã nói rồi, ngày nào tôi chưa đồng ý hủy hôn thì tôi và a Luân vẫn có hôn ước, còn cô chính là tiểu tam."
Doãn Khả Vy phóng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tracy, bày ra gương mặt lạnh lùng chưa từng có: "Tracy, tôi là nể mặt Lữ Thiên Luân nên mới không tính toán với cô, để cho cô ở đây nói hươu nói vượn. Cô biết hiện tại trông cô giống ai không? Chính là một người chanh chua đanh đá mà đàn ông ghét nhất."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cô có biết anh ấy ghét cô ở điểm nào không? Chính là cái thói ương ngạnh đanh đá này, vô cùng phiền. Nơi này không phải là nhà của cô, cho nên mọi người chúng tôi ở đây không phải là người hầu của cô mặc cô sai bảo mắng mỏ. Cô phải biết rằng mọi học sinh ở ngôi trường MSHS này người nào không có bối cảnh? Muốn giở thói tiểu thư công chúa, mời trở về nhà của cô."
Doãn Khả Vy nói không hề sai, MAHS chính là trường Trung học quốc tế hội tụ toàn những con cháu gia đình lắm tiền của, đều là người thừa kế công ty gia đình trong tương lai, cho nên ai mà chẳng là công tử tiểu thư.
Vấn đề là hầu hết mọi người đều không ỷ vào bản thân có địa vị cao hơn mà khinh thường người khác.
Ví như nhóm tám người trong Hội học sinh của cô, cùng học chung một lớp, ai mà chẳng có bối cảnh, mà cô chắc là bối cảnh thấp nhất trong tám người bọn họ, nhưng đều đối xử bình đẳng với nhau, chưa từng lấy gia thế của mình ra chèn ép người khác.
Thế nhưng không phải tất cả đều như thế, chắc chắc trong một tập thể đông đúc cũng sẽ có những người không chịu an phận, đó chính là điển hình của "con sâu làm rầu nồi canh", cho nên mới có viễn cảnh như hiện tại.
Nữ sinh mà, ai mà chẳng có trong lòng ít nhiều sự ganh ghét đố kỵ, một khi có cơ hội, họ sẽ bằng hết khả năng khuấy cho nồi canh càng thêm đục.
Tracy nghe Doãn Khả Vy nói vậy thì đã mất khống chế, hai mắt rớm lệ trực trào có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Cô nói dối. A Luân làm sao lại ghét tôi?"
Cô nhún nhún vai: "Cô tin hay không thì tùy. Chính miệng anh ấy nói với tôi như vậy. Nếu cô không tin thì có thể đi hỏi."
Trình Như Ngọc nãy giờ ngồi im xem phim "cung đấu" thì lúc này cũng không kiềm chế được nữa phì cười thành tiếng, còn âm thầm giơ ngón cái lên với Doãn Khả Vy.
Đã im lặng thì không nói, một khi xuất chiêu, cô đúng là khiến cho mọi người phải mở mang tầm mắt.
Chỉ là, một tiếng cười này của Trình Như Ngọc lại thành công dội thêm cho cô nàng Tracy một quả bom nặng ký, khiến cô ta càng thêm phát hoả.
Chỉ tay vào hai người duy nhất đang ngồi trong phòng, Tracy quát không thành câu: "Cô... Cô... Các người ức hiếp tôi!"
Trình Như Ngọc ha hả cười một tràng, sau đó tức thì lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vỗ bàn một cái rõ to rồi đứng lên trợn trừng mắt nhìn Tracy lớn tiếng nói: "Mắt cô bị mù à? Cô dẫn theo một đám người tìm đến hai người chúng tôi gây chuyện, bây giờ lại quay ngoắt lại nói bọn tôi ức hiếp cô? Đừng nghĩ Vy Vy hiền không dám động đến cô, nhưng tôi thì khác, mèo không ra oai thì cho rằng tôi là mèo Hello kitty à? Phiền cô ăn nói cho cẩn thận, còn cố tình ăn nói ngang ngược, đừng trách bà đây không khách sáo!"
Xả xong một tràng dài, Trình Như Ngọc như thoải mái hẳn ra, không thèm nhìn đám người trước mặt nữa, quay sang nói với Doãn Khả Vy: "Vy Vy, đi ăn trưa thôi, tớ đói rồi, mặc kệ bọn họ đi."
Doãn Khả Vy gật đầu một cái, sau đó muốn đứng lên rời đi nhưng Tracy lại tiếp tục cắn không buông: "Tôi còn chưa nói xong, cô không được đi!"
"Cô còn muốn thế nào nữa?" Cô lạnh nhạt nói.
"Tôi muốn cùng cô thách đấu." Cô ta nói.
Doãn Khả Vy khẽ nhướn mày, tỏ ra cực kỳ hứng thú: "Ồ, thách đấu sao? Nghe thú vị đấy! Vậy cô muốn thách đấu gì?"
Tracy cứng rắn nói: "Nếu học kỳ này điểm thi của cô thấp hơn tôi, cô buộc phải cùng a Luân chia tay. Thế nào?"
Trình Như Ngọc phì cười thành tiếng, thay Doãn Khả Vy hỏi lại: "Cô chắc chắn muốn cùng Vy Vy so thành tích?"
Một nữ sinh đứng phía sau lưng Tracy nói nhỏ bên tai cô ta câu gì đó khiến sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Một nữ sinh khác tiến đến bên cạnh lại tiếp tục bồi, thành công khiến hai mắt cô ta sáng bừng lên, gật đầu lia lịa, bên môi cũng treo nụ cười đắc thắng.
Trình Như Ngọc nhìn tràng cảnh này thì khẽ bĩu môi, nhìn sang Doãn Khả Vy: "Biết thành tích của cậu đứng đầu toàn trường nên đâm sợ rồi đây. Hẳn là đứa thứ hai làm quân sư quạt mo cho cô ta rồi. Tớ thật mong chờ sẽ là chủ ý ngu ngốc gì đây?"
Không lâu sau đó, Tracy tỏ ra vô cùng tự tin nhìn Doãn Khả Vy khiêu khích: "Không so thành tích học tập, tôi muốn cùng cô cạnh tranh ngôi vị Hoa khôi MAHS. Nếu cô thua, cô phải chia tay với a Luân."
Trình Như Ngọc nghe vậy thì nở nụ cười mỉa mai, tiếp tục thay Doãn Khả Vy đối đáp: "Lúc nào cũng là nếu Vy Vy thua thì phải thế này thế nọ. Vậy nếu cô thua thì sao, cô cũng phải nói ra điều kiện đi chứ!"
Tracy khẳng định: "Tôi sẽ không thua!"
Trình Như Ngọc cười lớn: "Cô dựa vào đâu cho rằng bản thân sẽ không thua? Hình như không ai nói với cô muốn được ghi danh tham gia bình chọn hoa khôi, trước tiên kết quả thi cuối kì một phải lọt top một trăm trước. Xin hỏi tiểu thư Tracy, cô có đủ tự tin để lọt top một trăm không?"
Tracy méo mặt, nhìn về đám người phía sau với ánh mắt dò hỏi. Nhận được cái gật đầu của họ, sắc mặt cô ta một lần nữa biến chuyển vô cùng vui mắt khiến Trình Như Ngọc phải cố gắng nhịn cười.
Phóng lao thì phải theo lao, Tracy dù thành tích học tập ở Mỹ cũng rất khá nhưng ở ngôi trường này cô ta cũng không có tự tin sẽ lọt được top một trăm bởi vì ngôn ngữ hai nơi đã là rào cản rất lớn, lại nghe nói Doãn Khả Vy luôn đứng đầu khối, cô ta thật sự cũng có chút e ngại.
"Tôi nhất định sẽ lot top một trăm, cho nên Doãn Khả Vy, tôi nhất định phải cùng cô thách đấu."
ID "Cô nãi nãi thích bát quái" chính là của một nữ sinh thuộc nhóm anti fan của Doãn Khả Vy, cùng học chung lớp với Tracy, lúc này cũng đang có mặt trong nhóm người đến gây hấn.
Ả ta nghe Tracy tố khổ, không chịu được liền viết một bài bôi nhọ đặt điều cho Doãn Khả Vy. Hai tấm hình so sánh cô trước và hiện tại cũng là do ả ta tung lên.
Anti đích thực là anti, có thể bêu xấu thế nào thì liền làm thế ấy, không chừa bất cứ cơ hội nào để thể hiện bản chất anti của mình.
Gạt sự chột dạ của chính mình đi, dù sao cũng chẳng còn gì để mất, Tracy tự nhận về mình: "Vậy thì thế nào? Tôi chỉ đang nói sự thật. Tiểu tam chính là tiểu tam."
Doãn Khả Vy tiếp tục dùng ánh mắt xoáy sâu vào Tracy khiến cô ta bất giác run rẩy.
"Muốn nói người khác là tiểu tam thì trước hết chính chủ phải được người nào đó công nhận mới được chứ! Còn cái gì mà hôn thê a..."
Câu cuối cô kéo dài thanh âm, kèm theo là nụ cười trào phúng: "Tôi lại nghe Lữ Thiên Luân nói rằng hôn ước gì gì đó đã bị anh ấy hủy từ năm năm trước rồi, cho nên giữa hai người hiện tại cùng lắm cũng chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi. Nhưng mà hình như mối quan hệ này cũng chẳng được công nhận thì phải, bởi vì hai người từ nhỏ đến lớn có gặp được nhau mấy lần đâu."
Hôm qua, Lữ Thiên Luân đã kể hết cho cô biết những chuyện liên quan đến mối quan hệ của hắn và Tracy. Dựa vào giọng điệu của hắn, cô chắc chắn hắn chẳng ưa gì cô nàng Tracy này, cho nên hiện tại cô bôi đen cô ra thế này, hắn chắc là nên cảm thấy vui vẻ chứ nhỉ?
Lại nói, hôm qua trong canteen, Lữ Thiên Luân đã mắng mỏ cô ta đến như vậy, lại khẳng định thân phận của cô trước mặt bao nhiêu người, vậy mà cô ta vẫn ngoan cố như thế là sao nhỉ?
Còn cái đám người đi sau lưng cô ta nữa, có phải chưa bao giờ nhìn thấy cô và Lữ Thiên Luân công khai ở bên nhau, vậy mà vẫn cứ thích thọc gậy bánh xe khiến cho mối quan hệ giữa ba người bọn họ càng thêm rối tinh mới được à?
Ài, cô cũng khổ thân lắm chứ! Muốn sống yên ổn một chút cho đến ngày hắn đi du học thôi mà sao khó thế không biết?
Sắc mặt Tracy lúc này từ trắng chuyển sang xanh, đủ biết cô ta đang tức tối như thế nào. Đúng là công chúa sống trong nhung lụa quen rồi, chưa ra ngoài xã hội va chạm thì làm sao có thể kiểm soát được tính khí trẻ con của mình đây.
Doãn Khả Vy đã sống hai đời, cũng đã ra ngoài xã hội bao nhiêu năm, có hạng người nào mà cô chưa từng gặp. Nếu như không biết cách xử lý, cô làm sao trèo lên được chức trưởng phòng trong một thời gian ngắn như vậy?
Tracy phồng má hét lên: "Cô nói bậy. Ngày nào tôi còn chưa đồng ý hủy hôn thì tôi vẫn là hôn thê của a Luân."
Doãn Khả Vy phì cười: "Vậy là cô công nhận anh ấy đã hủy hôn rồi đúng không?"
Tracy lại trợn trừng mắt, hai tay nắm chặt đến nỗi nổi gân xanh: "Tôi đã nói rồi, ngày nào tôi chưa đồng ý hủy hôn thì tôi và a Luân vẫn có hôn ước, còn cô chính là tiểu tam."
Doãn Khả Vy phóng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tracy, bày ra gương mặt lạnh lùng chưa từng có: "Tracy, tôi là nể mặt Lữ Thiên Luân nên mới không tính toán với cô, để cho cô ở đây nói hươu nói vượn. Cô biết hiện tại trông cô giống ai không? Chính là một người chanh chua đanh đá mà đàn ông ghét nhất."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cô có biết anh ấy ghét cô ở điểm nào không? Chính là cái thói ương ngạnh đanh đá này, vô cùng phiền. Nơi này không phải là nhà của cô, cho nên mọi người chúng tôi ở đây không phải là người hầu của cô mặc cô sai bảo mắng mỏ. Cô phải biết rằng mọi học sinh ở ngôi trường MSHS này người nào không có bối cảnh? Muốn giở thói tiểu thư công chúa, mời trở về nhà của cô."
Doãn Khả Vy nói không hề sai, MAHS chính là trường Trung học quốc tế hội tụ toàn những con cháu gia đình lắm tiền của, đều là người thừa kế công ty gia đình trong tương lai, cho nên ai mà chẳng là công tử tiểu thư.
Vấn đề là hầu hết mọi người đều không ỷ vào bản thân có địa vị cao hơn mà khinh thường người khác.
Ví như nhóm tám người trong Hội học sinh của cô, cùng học chung một lớp, ai mà chẳng có bối cảnh, mà cô chắc là bối cảnh thấp nhất trong tám người bọn họ, nhưng đều đối xử bình đẳng với nhau, chưa từng lấy gia thế của mình ra chèn ép người khác.
Thế nhưng không phải tất cả đều như thế, chắc chắc trong một tập thể đông đúc cũng sẽ có những người không chịu an phận, đó chính là điển hình của "con sâu làm rầu nồi canh", cho nên mới có viễn cảnh như hiện tại.
Nữ sinh mà, ai mà chẳng có trong lòng ít nhiều sự ganh ghét đố kỵ, một khi có cơ hội, họ sẽ bằng hết khả năng khuấy cho nồi canh càng thêm đục.
Tracy nghe Doãn Khả Vy nói vậy thì đã mất khống chế, hai mắt rớm lệ trực trào có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Cô nói dối. A Luân làm sao lại ghét tôi?"
Cô nhún nhún vai: "Cô tin hay không thì tùy. Chính miệng anh ấy nói với tôi như vậy. Nếu cô không tin thì có thể đi hỏi."
Trình Như Ngọc nãy giờ ngồi im xem phim "cung đấu" thì lúc này cũng không kiềm chế được nữa phì cười thành tiếng, còn âm thầm giơ ngón cái lên với Doãn Khả Vy.
Đã im lặng thì không nói, một khi xuất chiêu, cô đúng là khiến cho mọi người phải mở mang tầm mắt.
Chỉ là, một tiếng cười này của Trình Như Ngọc lại thành công dội thêm cho cô nàng Tracy một quả bom nặng ký, khiến cô ta càng thêm phát hoả.
Chỉ tay vào hai người duy nhất đang ngồi trong phòng, Tracy quát không thành câu: "Cô... Cô... Các người ức hiếp tôi!"
Trình Như Ngọc ha hả cười một tràng, sau đó tức thì lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vỗ bàn một cái rõ to rồi đứng lên trợn trừng mắt nhìn Tracy lớn tiếng nói: "Mắt cô bị mù à? Cô dẫn theo một đám người tìm đến hai người chúng tôi gây chuyện, bây giờ lại quay ngoắt lại nói bọn tôi ức hiếp cô? Đừng nghĩ Vy Vy hiền không dám động đến cô, nhưng tôi thì khác, mèo không ra oai thì cho rằng tôi là mèo Hello kitty à? Phiền cô ăn nói cho cẩn thận, còn cố tình ăn nói ngang ngược, đừng trách bà đây không khách sáo!"
Xả xong một tràng dài, Trình Như Ngọc như thoải mái hẳn ra, không thèm nhìn đám người trước mặt nữa, quay sang nói với Doãn Khả Vy: "Vy Vy, đi ăn trưa thôi, tớ đói rồi, mặc kệ bọn họ đi."
Doãn Khả Vy gật đầu một cái, sau đó muốn đứng lên rời đi nhưng Tracy lại tiếp tục cắn không buông: "Tôi còn chưa nói xong, cô không được đi!"
"Cô còn muốn thế nào nữa?" Cô lạnh nhạt nói.
"Tôi muốn cùng cô thách đấu." Cô ta nói.
Doãn Khả Vy khẽ nhướn mày, tỏ ra cực kỳ hứng thú: "Ồ, thách đấu sao? Nghe thú vị đấy! Vậy cô muốn thách đấu gì?"
Tracy cứng rắn nói: "Nếu học kỳ này điểm thi của cô thấp hơn tôi, cô buộc phải cùng a Luân chia tay. Thế nào?"
Trình Như Ngọc phì cười thành tiếng, thay Doãn Khả Vy hỏi lại: "Cô chắc chắn muốn cùng Vy Vy so thành tích?"
Một nữ sinh đứng phía sau lưng Tracy nói nhỏ bên tai cô ta câu gì đó khiến sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Một nữ sinh khác tiến đến bên cạnh lại tiếp tục bồi, thành công khiến hai mắt cô ta sáng bừng lên, gật đầu lia lịa, bên môi cũng treo nụ cười đắc thắng.
Trình Như Ngọc nhìn tràng cảnh này thì khẽ bĩu môi, nhìn sang Doãn Khả Vy: "Biết thành tích của cậu đứng đầu toàn trường nên đâm sợ rồi đây. Hẳn là đứa thứ hai làm quân sư quạt mo cho cô ta rồi. Tớ thật mong chờ sẽ là chủ ý ngu ngốc gì đây?"
Không lâu sau đó, Tracy tỏ ra vô cùng tự tin nhìn Doãn Khả Vy khiêu khích: "Không so thành tích học tập, tôi muốn cùng cô cạnh tranh ngôi vị Hoa khôi MAHS. Nếu cô thua, cô phải chia tay với a Luân."
Trình Như Ngọc nghe vậy thì nở nụ cười mỉa mai, tiếp tục thay Doãn Khả Vy đối đáp: "Lúc nào cũng là nếu Vy Vy thua thì phải thế này thế nọ. Vậy nếu cô thua thì sao, cô cũng phải nói ra điều kiện đi chứ!"
Tracy khẳng định: "Tôi sẽ không thua!"
Trình Như Ngọc cười lớn: "Cô dựa vào đâu cho rằng bản thân sẽ không thua? Hình như không ai nói với cô muốn được ghi danh tham gia bình chọn hoa khôi, trước tiên kết quả thi cuối kì một phải lọt top một trăm trước. Xin hỏi tiểu thư Tracy, cô có đủ tự tin để lọt top một trăm không?"
Tracy méo mặt, nhìn về đám người phía sau với ánh mắt dò hỏi. Nhận được cái gật đầu của họ, sắc mặt cô ta một lần nữa biến chuyển vô cùng vui mắt khiến Trình Như Ngọc phải cố gắng nhịn cười.
Phóng lao thì phải theo lao, Tracy dù thành tích học tập ở Mỹ cũng rất khá nhưng ở ngôi trường này cô ta cũng không có tự tin sẽ lọt được top một trăm bởi vì ngôn ngữ hai nơi đã là rào cản rất lớn, lại nghe nói Doãn Khả Vy luôn đứng đầu khối, cô ta thật sự cũng có chút e ngại.
"Tôi nhất định sẽ lot top một trăm, cho nên Doãn Khả Vy, tôi nhất định phải cùng cô thách đấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.