Chương 39: Trốn học
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Lữ Thiên Luân trở lại canteen không thấy bóng dáng của Doãn Khả Vy, lại nhìn đến khay đồ ăn còn nguyên thì không khỏi nhíu mày.
Hắn mới chỉ đi không lâu mà cô đã biến mất rồi. Sẽ không phải là hắn vừa rời đi thì cô cũng đi theo luôn chứ? Nếu vậy thì sao hắn lại không gặp cô ở bên ngoài?
Đảo mắt nhìn những người ngồi xung quanh, hắn lại không thấy tên La Trọng Huy đâu. Cậu ta sẽ không lẽo đẽo đi theo cô mà thọc gậy bánh xe chứ? Cái thằng nhóc chết tiệt này, phải dạy dỗ hắn một trận ra trò mới được.
Nhìn sang Trình Như Ngọc đang cúi đầu ăn cơm, Lữ Thiên Luân lên tiếng hỏi: "Trình Như Ngọc, Vy Vy đi đâu rồi?"
Bị người nào đó điểm danh, Trình Như Ngọc liền bị sặc cơm, ho khụ khụ mấy tiếng.
Từ lúc gã ôn thần này bước vào, cô đã cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, vậy mà hắn cũng không tha là thế nào? Đã thế còn kêu cả họ lẫn tên. Ai không biết còn tưởng cô thiếu nợ hắn mấy trăm vạn, không thì cũng có thâm cừu đại hận gì với hắn cũng không biết chừng.
Vẫn biết cô thân với Doãn Khả Vy nhất, nhưng cũng đừng vì vậy mà chuyện gì cũng lôi đầu cô ra chịu trận có được hay không? Trái tim cô nhỏ bé mỏng manh lắm, không chịu nổi bị ôn thần là hắn dày vò đâu, hói đầu rụng tóc như chơi, thêm tổn thọ nữa thì khổ.
Nhìn đi, chỉ cần điểm mặt gọi tên, cô liền suýt chút về chầu ông bà rồi. Thêm vài cú thế này nữa, cô không chết vì sặc cũng chết vì đau tim mất thôi. Cô còn chưa tốt nghiệp Trung học, còn chưa có người yêu, còn chưa báo hiếu cha mẹ và tổ quốc, không thể xanh cỏ sớm như thế được đâu a!
Uống cốc nước cho thông cổ, Trình Như Ngọc mới miễn cưỡng bày ra dáng vẻ "ta đây cái gì cũng biết" ngẩng đầu trả lời: "Hội trưởng à, Vy Vy đi đâu thật sự em không biết nha. Trước khi cậu ấy đi chỉ nói với em muốn ra ngoài đi dạo. Em đâu phải mẹ cậu ấy, không thể một bước đi đâu cũng hỏi. Anh xem..."
Lữ Thiên Luân nhìn cô nàng giả nai trước mặt thì khẽ thở dài. Xem ra cô nàng này cũng chẳng cần thiết phải nói xạo trong lúc này. Mà hắn vẫn còn nợ cô ta một ân tình, không thể làm căng quá được.
Sau sự tình ngày hôm nay, hắn còn phải nhờ đến cô ta làm quân sư quạt mo dài dài, cho nên không cần quá mức lạnh lùng, phải mềm mỏng một chút.
"Ừm, cám ơn em."
Đang định quay gót đi, hắn lại nhìn cô bồi thêm một câu: "À, chiều nay anh với Vy Vy xin nghỉ, em nói thầy chủ nhiệm giúp anh."
Trình Như Ngọc đưa tay làm dấu ok, nhe răng cười: "Không vấn đề. Hai người nhớ giải quyết cho tốt đấy. Vy Vy thích mềm không thích cứng, anh đừng ép cậu ấy quá."
Hắn gật đầu: "Ừm, anh biết rồi."
Dứt lời, Lữ Thiên Luân nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Trình Như Ngọc nhìn theo bóng lưng hắn, thở phào một hơi, âm thầm nói với chính mình: "Ôi chao, ôn thần cuối cùng cũng đi, bản tiểu thư hôm nay cũng có được ngày an ổn. Tạm biệt, không tiễn, chúc may mắn!"
Lữ Thiên Luân dáo dác tìm xung quanh khu vực canteen cũng không nhìn thấy bóng dáng Doãn Khả Vy, hắn bèn chạy về phòng học của mình lấy ba lô của hắn và cô, sau đó sẽ đi vòng quanh trường tìm cô rồi tìm chỗ nào đó yên tĩnh giải quyết mớ hiểu lầm nghiêm trọng này.
Hắn xách ba lô ra khỏi lớp thì vừa vặn nhìn thấy Doãn Khả Vy đang tiến tới chỗ hắn, thế là hắn chân bước nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô kéo cô đi về phía thang máy.
Doãn Khả Vy trong lúc thất thần bị Lữ Thiên Luân kéo đi về hướng ngược lại thì không khỏi sửng sốt. Lại nhìn thấy ba lô của mình đang nằm trên tay hắn, cô liền lên tiếng hỏi: "Anh cầm ba lô đi đâu? Chiều còn phải lên lớp nữa mà!"
Lữ Thiên Luân tay bấm hộp số thang máy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: "Anh xin nghỉ cho em rồi. Chúng ta cần nói chuyện."
Cô không đồng ý nói: "Có chuyện gì thì cũng chờ học xong rồi nói cũng được mà? Anh như thế này là ép em phải trốn học theo anh à?"
Hắn quay sang nhìn cô, mắt đối mắt, tỏ vẻ nửa nghiêm túc nửa hời hợt: "Một buổi học đối với em quan trọng hơn vấn đề của chúng ta à? Em đợi được nhưng anh không đợi được."
Doãn Khả Vy còn muốn tiếp tục chống chế, đúng lúc này cửa thang máy mở ra tại tầng hầm bãi đỗ xe, cô liền im lặng không nói gì thêm nữa.
Cô biết lúc này cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể khiến hắn thay đổi chủ ý, cho nên cô cũng chỉ đành im lặng thuận theo ý muốn của hắn.
Bước chân dừng lại trước chiếc xe yêu quý, Lữ Thiên Luân cởi áo khoác chính mình quấn lên hông cô, sau đó cầm lấy nón bảo hiểm đội lên cho cô rồi cũng tự làm cho chính mình.
Xong xuôi, hắn ngồi phịch lên xe, cất giọng không buồn không vui: "Lên xe."
Doãn Khả Vy không nói tiếng nào, tự giác ngồi lên xe ôm lấy hông hắn.
Thấy cô ngoan ngoãn phục tùng, hắn nở nụ cười hài lòng rồi rồ ga phóng như bay ra khỏi trường.
Xe chạy tầm ba mươi phút thì rẽ vào tầng hầm của nhà hàng mà hắn và cô vẫn thường xuyên đến ăn, một trong những sản nghiệp của gia đình hắn.
Không giống như những lần trước khi đến nơi này, lần này Lữ Thiên Luân đưa cô lên tầng cao nhất của nhà hàng.
Tầng lầu này là nơi sử dụng cho ban điều hành, bao gồm phòng giám đốc và phòng họp.
Phòng làm việc của giám đốc nhà hàng đương nhiên là địa bàn của hắn, bởi vì từ lúc hắn đến nơi này sinh sống, mẹ hắn đã giao hẳn nhà hàng này cho hắn để hắn tập tành quản lý, từng bước làm quen với sản nghiệp gia tộc.
Văn phòng này vẫn luôn được để trống, lúc cần thiết, nhất là cuối mỗi tháng, hắn sẽ đến đây để xem xét sổ sách, khi mệt mỏi thì có thể ở lại nghỉ ngơi vì bên trong có hẳn một phòng rộng rãi có đủ giường tủ, sofa và vật dụng cá nhân cần thiết.
Bị Lữ Thiên Luân kéo vào văn phòng này, Doãn Khả Vy không khỏi chấn kinh khi nhìn thấy bên ngoài cánh cửa đề tấm bảng phòng giám đốc.
Ngẫm lại về những lần cùng hắn đi tới nơi này, hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt, liên tưởng đến tình cảnh, cô dường như đã ngờ ngợ ra, nhà hàng này với hắn là có liên quan.
Và sự thực hiện tại đã được chứng minh.
Đóng cửa văn phòng lại, Lữ Thiên Luân lúc này mới chịu buông tay cô ra, đi về phía sofa đặt ba lô qua một bên rồi mới ngồi xuống, nới lỏng cà vạt đồng phục thở phì phò.
Doãn Khả Vy chăm chú dõi theo từng động tác của hắn, lẳng lặng bĩu môi.
Hắn vì sao lại bày ra biểu cảm này trong khi hắn mới là người cần phải nhìn vào sắc mặt của cô chứ? Lý nào là vậy?
Muốn cứng đối cứng sao? Cô theo đến cùng. Dù sao chiều nay cũng nghỉ học rồi, cô và hắn có khá nhiều thời gian đấy!
Doãn Khả Vy bình thản đi đến sofa, ngồi xuống ghế đối diện hắn, ánh mắt nhìn hắn không tia gợn sóng, tựa như kiểu cho dù thế giới sập xuống thì cũng chẳng liên quan đến cô.
Sau khi ổn định tâm tình, Lữ Thiên Luân lúc này mới ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đến khi nhìn thấy người nào đó đang ngồi đối diện, vị trí cách xa mình nhất, mày rậm hắn nhíu chặt, cả gương mặt nhăn nhó trông thấy.
"Vy Vy, bây giờ đến cả việc ngồi cạnh anh em cũng không muốn sao?"
Cô dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: "Em nghĩ anh nên bình tĩnh lại thì hơn. Chúng ta từ từ nói chuyện."
"Em không tin tưởng anh?"
Không cần suy nghĩ, Doãn Khả Vy ngay tức khắc trả lời: "Nếu em không tin tưởng anh thì ngay từ đầu đã nói chia tay chứ không phải cùng anh đi tới nơi này để mà nhìn sắc mặt của anh."
Hai mắt Lữ Thiên Luân phóng ra hàn ý nhìn chằm chằm người đối diện khiến cô bất giác lạnh sống lưng.
Thế nhưng cô dường như còn chưa nhận ra lời mà mình vừa nói đã đụng vào tử huyệt của hắn, cho nên cô cũng không có ý định giải thích hay phản bác lại.
Không chờ đợi được nữa, hắn đứng lên bước về phía cô, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt to tròn sinh động, sau đó chậm rãi kéo gần khoảng cách hơn một chút, hai tay hắn chống vào lưng ghế sofa, vây hãm cô trong lồng ngực của mình.
Khoé miệng cô chợt co rút, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn đúng, hắn bắt đầu có hành động.
Đôi mắt tinh anh của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh đang run rẩy của cô, bắt lấy từng ánh nhìn không cho cô có cơ hội trốn tránh.
"Em lập lại câu nói vừa nãy một lần nữa!"
Doãn Khả Vy như bị thôi miên, cứ thế lặp lại lời vừa nói trong vô thức mà không biết bản thân đang gặp nguy cơ.
Quả nhiên sức chịu đựng của hắn không cao như hắn nghĩ, hắn chỉ có thể nghe được một nửa liền cúi đầu gặm cắn đôi môi đang mấp máy nói những lời khiến hắn không thể chấp nhận, thành công chặn đứng, đúng hơn là nuốt hết tất cả những câu nói chướng tai của cô vào trong bụng.
Nụ hôn lần này của hắn không hề ôn nhu như những lần trước mà vô cùng mạnh bạo, giống như muốn thông qua nụ hôn này để trừng phạt cô vậy.
Nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hồng hộc tựa trán vào nhau.
Lữ Thiên Luân giữ nguyên tư thế đó, hai tay ôm lấy gương mặt non mịn của Doãn Khả Vy, thều thào nói: "Vy Vy, đừng dễ dàng nói lời chia tay có được không?"
Hắn mới chỉ đi không lâu mà cô đã biến mất rồi. Sẽ không phải là hắn vừa rời đi thì cô cũng đi theo luôn chứ? Nếu vậy thì sao hắn lại không gặp cô ở bên ngoài?
Đảo mắt nhìn những người ngồi xung quanh, hắn lại không thấy tên La Trọng Huy đâu. Cậu ta sẽ không lẽo đẽo đi theo cô mà thọc gậy bánh xe chứ? Cái thằng nhóc chết tiệt này, phải dạy dỗ hắn một trận ra trò mới được.
Nhìn sang Trình Như Ngọc đang cúi đầu ăn cơm, Lữ Thiên Luân lên tiếng hỏi: "Trình Như Ngọc, Vy Vy đi đâu rồi?"
Bị người nào đó điểm danh, Trình Như Ngọc liền bị sặc cơm, ho khụ khụ mấy tiếng.
Từ lúc gã ôn thần này bước vào, cô đã cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, vậy mà hắn cũng không tha là thế nào? Đã thế còn kêu cả họ lẫn tên. Ai không biết còn tưởng cô thiếu nợ hắn mấy trăm vạn, không thì cũng có thâm cừu đại hận gì với hắn cũng không biết chừng.
Vẫn biết cô thân với Doãn Khả Vy nhất, nhưng cũng đừng vì vậy mà chuyện gì cũng lôi đầu cô ra chịu trận có được hay không? Trái tim cô nhỏ bé mỏng manh lắm, không chịu nổi bị ôn thần là hắn dày vò đâu, hói đầu rụng tóc như chơi, thêm tổn thọ nữa thì khổ.
Nhìn đi, chỉ cần điểm mặt gọi tên, cô liền suýt chút về chầu ông bà rồi. Thêm vài cú thế này nữa, cô không chết vì sặc cũng chết vì đau tim mất thôi. Cô còn chưa tốt nghiệp Trung học, còn chưa có người yêu, còn chưa báo hiếu cha mẹ và tổ quốc, không thể xanh cỏ sớm như thế được đâu a!
Uống cốc nước cho thông cổ, Trình Như Ngọc mới miễn cưỡng bày ra dáng vẻ "ta đây cái gì cũng biết" ngẩng đầu trả lời: "Hội trưởng à, Vy Vy đi đâu thật sự em không biết nha. Trước khi cậu ấy đi chỉ nói với em muốn ra ngoài đi dạo. Em đâu phải mẹ cậu ấy, không thể một bước đi đâu cũng hỏi. Anh xem..."
Lữ Thiên Luân nhìn cô nàng giả nai trước mặt thì khẽ thở dài. Xem ra cô nàng này cũng chẳng cần thiết phải nói xạo trong lúc này. Mà hắn vẫn còn nợ cô ta một ân tình, không thể làm căng quá được.
Sau sự tình ngày hôm nay, hắn còn phải nhờ đến cô ta làm quân sư quạt mo dài dài, cho nên không cần quá mức lạnh lùng, phải mềm mỏng một chút.
"Ừm, cám ơn em."
Đang định quay gót đi, hắn lại nhìn cô bồi thêm một câu: "À, chiều nay anh với Vy Vy xin nghỉ, em nói thầy chủ nhiệm giúp anh."
Trình Như Ngọc đưa tay làm dấu ok, nhe răng cười: "Không vấn đề. Hai người nhớ giải quyết cho tốt đấy. Vy Vy thích mềm không thích cứng, anh đừng ép cậu ấy quá."
Hắn gật đầu: "Ừm, anh biết rồi."
Dứt lời, Lữ Thiên Luân nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Trình Như Ngọc nhìn theo bóng lưng hắn, thở phào một hơi, âm thầm nói với chính mình: "Ôi chao, ôn thần cuối cùng cũng đi, bản tiểu thư hôm nay cũng có được ngày an ổn. Tạm biệt, không tiễn, chúc may mắn!"
Lữ Thiên Luân dáo dác tìm xung quanh khu vực canteen cũng không nhìn thấy bóng dáng Doãn Khả Vy, hắn bèn chạy về phòng học của mình lấy ba lô của hắn và cô, sau đó sẽ đi vòng quanh trường tìm cô rồi tìm chỗ nào đó yên tĩnh giải quyết mớ hiểu lầm nghiêm trọng này.
Hắn xách ba lô ra khỏi lớp thì vừa vặn nhìn thấy Doãn Khả Vy đang tiến tới chỗ hắn, thế là hắn chân bước nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô kéo cô đi về phía thang máy.
Doãn Khả Vy trong lúc thất thần bị Lữ Thiên Luân kéo đi về hướng ngược lại thì không khỏi sửng sốt. Lại nhìn thấy ba lô của mình đang nằm trên tay hắn, cô liền lên tiếng hỏi: "Anh cầm ba lô đi đâu? Chiều còn phải lên lớp nữa mà!"
Lữ Thiên Luân tay bấm hộp số thang máy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: "Anh xin nghỉ cho em rồi. Chúng ta cần nói chuyện."
Cô không đồng ý nói: "Có chuyện gì thì cũng chờ học xong rồi nói cũng được mà? Anh như thế này là ép em phải trốn học theo anh à?"
Hắn quay sang nhìn cô, mắt đối mắt, tỏ vẻ nửa nghiêm túc nửa hời hợt: "Một buổi học đối với em quan trọng hơn vấn đề của chúng ta à? Em đợi được nhưng anh không đợi được."
Doãn Khả Vy còn muốn tiếp tục chống chế, đúng lúc này cửa thang máy mở ra tại tầng hầm bãi đỗ xe, cô liền im lặng không nói gì thêm nữa.
Cô biết lúc này cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể khiến hắn thay đổi chủ ý, cho nên cô cũng chỉ đành im lặng thuận theo ý muốn của hắn.
Bước chân dừng lại trước chiếc xe yêu quý, Lữ Thiên Luân cởi áo khoác chính mình quấn lên hông cô, sau đó cầm lấy nón bảo hiểm đội lên cho cô rồi cũng tự làm cho chính mình.
Xong xuôi, hắn ngồi phịch lên xe, cất giọng không buồn không vui: "Lên xe."
Doãn Khả Vy không nói tiếng nào, tự giác ngồi lên xe ôm lấy hông hắn.
Thấy cô ngoan ngoãn phục tùng, hắn nở nụ cười hài lòng rồi rồ ga phóng như bay ra khỏi trường.
Xe chạy tầm ba mươi phút thì rẽ vào tầng hầm của nhà hàng mà hắn và cô vẫn thường xuyên đến ăn, một trong những sản nghiệp của gia đình hắn.
Không giống như những lần trước khi đến nơi này, lần này Lữ Thiên Luân đưa cô lên tầng cao nhất của nhà hàng.
Tầng lầu này là nơi sử dụng cho ban điều hành, bao gồm phòng giám đốc và phòng họp.
Phòng làm việc của giám đốc nhà hàng đương nhiên là địa bàn của hắn, bởi vì từ lúc hắn đến nơi này sinh sống, mẹ hắn đã giao hẳn nhà hàng này cho hắn để hắn tập tành quản lý, từng bước làm quen với sản nghiệp gia tộc.
Văn phòng này vẫn luôn được để trống, lúc cần thiết, nhất là cuối mỗi tháng, hắn sẽ đến đây để xem xét sổ sách, khi mệt mỏi thì có thể ở lại nghỉ ngơi vì bên trong có hẳn một phòng rộng rãi có đủ giường tủ, sofa và vật dụng cá nhân cần thiết.
Bị Lữ Thiên Luân kéo vào văn phòng này, Doãn Khả Vy không khỏi chấn kinh khi nhìn thấy bên ngoài cánh cửa đề tấm bảng phòng giám đốc.
Ngẫm lại về những lần cùng hắn đi tới nơi này, hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt, liên tưởng đến tình cảnh, cô dường như đã ngờ ngợ ra, nhà hàng này với hắn là có liên quan.
Và sự thực hiện tại đã được chứng minh.
Đóng cửa văn phòng lại, Lữ Thiên Luân lúc này mới chịu buông tay cô ra, đi về phía sofa đặt ba lô qua một bên rồi mới ngồi xuống, nới lỏng cà vạt đồng phục thở phì phò.
Doãn Khả Vy chăm chú dõi theo từng động tác của hắn, lẳng lặng bĩu môi.
Hắn vì sao lại bày ra biểu cảm này trong khi hắn mới là người cần phải nhìn vào sắc mặt của cô chứ? Lý nào là vậy?
Muốn cứng đối cứng sao? Cô theo đến cùng. Dù sao chiều nay cũng nghỉ học rồi, cô và hắn có khá nhiều thời gian đấy!
Doãn Khả Vy bình thản đi đến sofa, ngồi xuống ghế đối diện hắn, ánh mắt nhìn hắn không tia gợn sóng, tựa như kiểu cho dù thế giới sập xuống thì cũng chẳng liên quan đến cô.
Sau khi ổn định tâm tình, Lữ Thiên Luân lúc này mới ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đến khi nhìn thấy người nào đó đang ngồi đối diện, vị trí cách xa mình nhất, mày rậm hắn nhíu chặt, cả gương mặt nhăn nhó trông thấy.
"Vy Vy, bây giờ đến cả việc ngồi cạnh anh em cũng không muốn sao?"
Cô dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: "Em nghĩ anh nên bình tĩnh lại thì hơn. Chúng ta từ từ nói chuyện."
"Em không tin tưởng anh?"
Không cần suy nghĩ, Doãn Khả Vy ngay tức khắc trả lời: "Nếu em không tin tưởng anh thì ngay từ đầu đã nói chia tay chứ không phải cùng anh đi tới nơi này để mà nhìn sắc mặt của anh."
Hai mắt Lữ Thiên Luân phóng ra hàn ý nhìn chằm chằm người đối diện khiến cô bất giác lạnh sống lưng.
Thế nhưng cô dường như còn chưa nhận ra lời mà mình vừa nói đã đụng vào tử huyệt của hắn, cho nên cô cũng không có ý định giải thích hay phản bác lại.
Không chờ đợi được nữa, hắn đứng lên bước về phía cô, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt to tròn sinh động, sau đó chậm rãi kéo gần khoảng cách hơn một chút, hai tay hắn chống vào lưng ghế sofa, vây hãm cô trong lồng ngực của mình.
Khoé miệng cô chợt co rút, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn đúng, hắn bắt đầu có hành động.
Đôi mắt tinh anh của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh đang run rẩy của cô, bắt lấy từng ánh nhìn không cho cô có cơ hội trốn tránh.
"Em lập lại câu nói vừa nãy một lần nữa!"
Doãn Khả Vy như bị thôi miên, cứ thế lặp lại lời vừa nói trong vô thức mà không biết bản thân đang gặp nguy cơ.
Quả nhiên sức chịu đựng của hắn không cao như hắn nghĩ, hắn chỉ có thể nghe được một nửa liền cúi đầu gặm cắn đôi môi đang mấp máy nói những lời khiến hắn không thể chấp nhận, thành công chặn đứng, đúng hơn là nuốt hết tất cả những câu nói chướng tai của cô vào trong bụng.
Nụ hôn lần này của hắn không hề ôn nhu như những lần trước mà vô cùng mạnh bạo, giống như muốn thông qua nụ hôn này để trừng phạt cô vậy.
Nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hồng hộc tựa trán vào nhau.
Lữ Thiên Luân giữ nguyên tư thế đó, hai tay ôm lấy gương mặt non mịn của Doãn Khả Vy, thều thào nói: "Vy Vy, đừng dễ dàng nói lời chia tay có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.