Chương 67: Vòng thi đấu thứ ba
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Một tuần nữa lại trôi qua, vòng ba cũng chính thức khởi động.
Trải qua hai vòng thi đấu đã loại đi mười thí sinh, còn lại mười lăm thí sinh bước vào vòng trong nhưng không hiểu sao một vài người chưa đi đến vòng cuối đã nản mà tự động rút lui.
Kết quả hôm chỉ còn lại chín thí sinh bước lên đài. Vì vậy ban giám khảo sửa đổi lại số lượng thí sinh bước vào vòng trong: chín loại ba.
Thời gian quá dư giả nên buổi sáng chỉ biểu diễn năm tiết mục, sau đó sẽ tiến hành giao lưu văn nghệ giữa các học sinh trong trường, mọi người có thể tùy ý lên sân khấu trình diễn góp vui. Bốn tiết mục còn lại sẽ diễn ra sau khoảng thời gian nghỉ trưa, cũng là khoảnh khắc được chờ đợi nhất.
Rốt cuộc cũng đến lúc Tracy lên đài. Quả nhiên ả ta chọn độc tấu dương cầm, trình diễn một liên khúc kéo dài hai mươi phút bao gồm đa thể loại.
Là tài năng thiên bẩm hay do được tập luyện mà thành, điều này cũng chẳng ai quan tâm, chỉ là những người yêu thích dương cầm cũng không quá nhiều, bởi vì toàn bộ học sinh trong trường ai mà chẳng xuất thân con nhà quyền quý, có tiền của dư giả nên việc từ nhỏ phải học đàn, học khiêu vũ là chuyện hiển nhiên.
Cũng chính vì bị ép học nên sẽ có những đối tượng không hề yêu thích chúng, có khi chỉ cần nhìn thấy là bực bội rồi.
Tracy chọn dương cầm nên bị đa phần đám nam sinh ghét bỏ, bọn họ chỉ thích ghi ta bass, trống hoặc những loại nhạc cụ đặc biệt mà thôi.
Và thế là, cho dù ban giám khảo cho điểm tối đa vì sự điêu luyện của ả nhưng lại không được lòng khán giả, cho nên điểm số cũng chỉ dừng lại ở con số chín mươi hai phẩy năm điểm, dĩ nhiên là điểm số cao nhất từ đầu chương trình đến giờ.
Rời khỏi sân khấu đi vào hậu đài, Tracy tìm kiếm bóng dáng của Doãn Khả Vy nhưng lại không thấy cô đâu, chỉ nhìn thấy Tôn Hạ Linh đang đứng đợi ở một bên cánh gà chuẩn bị ra sân thi đấu. Thế là ả ta cũng chẳng nán lại lâu, trực tiếp rời khỏi.
Đứng đợi không quá năm phút, Tôn Hạ Linh cũng tiến ra giữa sân khấu cúi chào, sau đó cầm lấy chiếc violin và bắt đầu màn trình diễn của mình.
Nếu nói dương cầm bị nam sinh ghét bỏ thì violin chính là bóng ma của nữ sinh.
Lứa tuổi nổi loạn vẫn luôn là thế, cha mẹ càng ép buộc, con cái càng thêm chán ghét, chỉ muốn tìm cho mình những điều mới mẻ, rời xa những tư tưởng trói buộc của thế hệ trước cho nên không ít người lén lút đi tìm những thứ đặc biệt, học không thành thì cũng xem như đang xả stress.
Cho nên Tôn Hạ Linh cuối cùng cũng nối gót sai lầm của Tracy, chỉ dừng lại ở mức chín mươi phẩy hai điểm.
Hiện tại chỉ còn lại tiết mục cuối cùng của vòng thi đấu thứ ba do người chiếm giữ vị trí nhất bảng hai vòng liên tiếp: Doãn Khả Vy.
Chỉ là đúng vào thời điểm nghẹt thở này, Trình Như Ngọc lại đứng giữa sân khấu hô hào nghỉ giải lao, tiếp tục giao lưu văn nghệ khiến cả khán phòng kêu gào. Phải biết rằng họ chờ đợi khoảnh khắc này biết bao lâu, vậy mà giữa đường lại chặn mất cảm xúc đang dâng cao của họ.
Là do ban tổ chức cố ý hay do Trình Như Ngọc cố tình làm như vậy, cũng chẳng ai thèm quan tâm, họ chỉ mong mau chóng hết giờ giải lao này để có thể xem nữ thần của bọn họ mang đến tiết mục đặc sắc gì. Nếu như không khiến họ thất vọng thì tốt, còn nếu tiết mục của Doãn Khả Vy không có gì đặc sắc, kết quả như thế nào thì chắc chắn đã rõ ràng.
Tracy và Tôn Hạ Linh ngồi dưới khán phòng nở nụ cười lạnh, xem ra ông trời cũng đang giúp cho bọn họ.
Cả hai âm thầm nghĩ: "Doãn Khả Vy, cô là quá ngạo mạn hay thực sự có tài mà khiến cho ban tổ chức đánh cược thế này? Để xem cô sẽ làm nên trò trống gì? Tôi chống mắt lên chờ!"
Mười lăm phút giải lao cuối cùng cũng qua, ai nấy đều nín thở nhìn lên sân khấu, chỉ thấy Lữ Thiên Luân bước ra từ bên cánh gà cầm theo một chiếc bàn gỗ thấp như bàn trà của người Nhật, lại thêm một chiếc đệm nhỏ đặt dưới sàn sân khấu dùng để ngồi.
Sắp xếp xong xuôi, hắn cứ thế đi về lại vị trí cánh gà, nhường chỗ cho Trình Như Ngọc thực hiện công việc dẫn chương trình của mình.
Cô nàng Trình Như Ngọc cũng không phải dạng vừa, từng câu nói lắc léo thốt ra dẫn khán giả tự mình nghĩ ngợi, kéo theo sự bí mật ẩn giấu khơi gợi cảm hứng đến từ sự tò mò của con người.
Quả nhiên hiệu quả mà Trình Như Ngọc mang đến thật sự không hề thất vọng khi Doãn Khả Vy lộng lẫy trong trang phục cổ trang đeo mạng che mặt ôm theo chiếc cổ cầm chầm chậm bước ra giữa sân khấu.
Để có được tạo hình này, Lữ Thiên Luân đã cất công tìm đến nhà thiết kế chuyên làm ra loại trang phục này cho các đoàn làm phim cổ trang, ngay cả giày thêu và trang sức các kiểu, người chuyên makeup cũng đầy đủ cả.
Cho nên hiện tại người đang đứng giữa sân khấu chính là tạo hình tiêu chuẩn của Vương phi, ngay cả Hoa điền đỏ rực giữa trán cũng vô cùng ma mị, đủ để thấy màn trình diễn này được đầu tư công phu như thế nào.
Sắc mặt của Tracy và Tôn Hạ Linh lúc này trông như thế nào không cần nhìn cũng biết, chắc chắn vô cùng khó coi, bởi vì hai ả đã biết mình thua rồi.
Sau khi cúi chào khán giả, Doãn Khả Vy đặt cây cổ cầm lên trên bàn gỗ, sau đó vô cùng khoan thai ngồi xuống, đúng chuẩn tư thái dịu dàng uyển chuyển của một vị thiên kim tiểu thư thời xưa.
Màn hình lớn phía sau lưng cô ngay sau đó xuất hiện khung cảnh của cây cầu trắng bắc qua hồ Tây, liễu rủ bên thềm lung lay trong gió, vô cùng thơ mộng.
Nhạc nền vang lên, đôi tay mảnh mai với những ngón thon dài bắt đầu nhảy múa vô cùng điêu luyện trên cây cổ cầm trông như cánh bướm đang bay lượn giữa tiết xuân tháng ba mát mẻ.
Một liên khúc độc tấu đàn tranh dài hai mươi phút vang lên trong khán phòng yên tĩnh, thanh âm từ nhẹ nhàng sâu lắng đến vui tươi rộn ràng, đưa người nghe như chìm vào cõi thần tiên thơ mộng, tựa như chính bản thân mình đang đi dạo trong viễn cảnh thời xa xưa, vô cùng thanh bình và yên ả.
Đoạn nhạc nền này là do mẹ Doãn đích thân soạn cho cô, cũng tự mình tìm đến bạn bè cũ nhờ họ phối nhạc. Được mẹ Doãn chỉ dạy và bản thân tự mình cố gắng, tuy trình độ không thể nào so sánh được với người dạy nhưng cũng đàn được một bài hoàn chỉnh mà không vấp một lỗi nào.
Trong một thời gian ngắn mà đạt được trình độ này thì cũng được xem là không quá tệ, muốn nâng cao trình độ thì nhất định phải rèn luyện thêm.
Lữ Thiên Luân ở bên trong cánh gà nhìn người phụ nữ của mình bằng ánh mắt mê luyến. Một vưu vật như thế này mà bấy lâu nay không một ai nhận ra, quả là đáng tiếc, nhưng cũng chính vì vậy mà hắn mới có được cô không phải sao?
Một người con gái tài sắc vẹn toàn có một không hai, có đốt đuốc tìm kiếm cả đời cũng chưa chắc có thể tìm được. Hắn có được xem là người may mắn nhất thế gian này không?
Có lẽ hắn thật sự phải tuyên bố chủ quyền, tránh cho đêm dài lắm mộng, không khéo cô đi dụ ong dụ bướm, hoặc một ngày nào đó cô cảm thấy hắn quá nhàm chán mà chạy mất.
Màn trình diễn kết thúc, Doãn Khả Vy đứng lên tháo đi mạng che mặt, mỉm cười cúi chào ban giám khảo và toàn thể những người có mặt tại khán phòng.
Tiếng huýt sáo hoà vào tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên như sấm rền đủ để nói lên người thắng cuộc trong vòng thi này là ai.
Chín mươi bảy phẩy sáu điểm chính là điểm số của Doãn Khả Vy, vô cùng xứng đáng đạt thứ hạng cao nhất.
Sau khi công bố danh sách sáu thí sinh lọt vào vòng trong thì buổi thi đấu cũng kết thúc, mọi người đều rời khỏi khán phòng trở về.
Trình Như Ngọc lúc này mới quấn quýt theo sau Doãn Khả Vy đòi chụp hình bộ y phục cổ trang, cô cũng đành phải chiều cô nàng nhưng nhất quyết đeo mạng che mặt, không muốn lộ diện trong cái mạng xã hội của cô nàng.
Sau khi xem hiệu quả của bức ảnh, Trình Như Ngọc cuối cùng cũng chịu buông tha để cho cô đi thay đồ.
Y phục dày mấy lớp đã đành, trên người còn đeo cả một đống trang sức, mà đầu lại là nặng nhất.
Lúc cô nhìn thấy một đống trâm cài tóc trang sức các kiểu, cô thật sự bị choáng. Cô hỏi hắn là đồ thật hay giả, hắn nói là mượn ở phim trường nên dĩ nhiên là đồ giả, bên ngoài chỉ là lớp xi vàng mà thôi, khi ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đáng tiếc tất cả đều là hắn lừa cô, toàn bộ trang sức cô đeo trên người đều là hàng thật giá thật do thợ thủ công chuyên nghiệp làm ra.
Hắn là ai cơ chứ, hắn đâu có thiếu tiền đến nỗi phải để bạn gái đeo hàng giả? Thi xong rồi thì cứ để cô mang về nhà cất làm kỉ niệm đi.
Trải qua hai vòng thi đấu đã loại đi mười thí sinh, còn lại mười lăm thí sinh bước vào vòng trong nhưng không hiểu sao một vài người chưa đi đến vòng cuối đã nản mà tự động rút lui.
Kết quả hôm chỉ còn lại chín thí sinh bước lên đài. Vì vậy ban giám khảo sửa đổi lại số lượng thí sinh bước vào vòng trong: chín loại ba.
Thời gian quá dư giả nên buổi sáng chỉ biểu diễn năm tiết mục, sau đó sẽ tiến hành giao lưu văn nghệ giữa các học sinh trong trường, mọi người có thể tùy ý lên sân khấu trình diễn góp vui. Bốn tiết mục còn lại sẽ diễn ra sau khoảng thời gian nghỉ trưa, cũng là khoảnh khắc được chờ đợi nhất.
Rốt cuộc cũng đến lúc Tracy lên đài. Quả nhiên ả ta chọn độc tấu dương cầm, trình diễn một liên khúc kéo dài hai mươi phút bao gồm đa thể loại.
Là tài năng thiên bẩm hay do được tập luyện mà thành, điều này cũng chẳng ai quan tâm, chỉ là những người yêu thích dương cầm cũng không quá nhiều, bởi vì toàn bộ học sinh trong trường ai mà chẳng xuất thân con nhà quyền quý, có tiền của dư giả nên việc từ nhỏ phải học đàn, học khiêu vũ là chuyện hiển nhiên.
Cũng chính vì bị ép học nên sẽ có những đối tượng không hề yêu thích chúng, có khi chỉ cần nhìn thấy là bực bội rồi.
Tracy chọn dương cầm nên bị đa phần đám nam sinh ghét bỏ, bọn họ chỉ thích ghi ta bass, trống hoặc những loại nhạc cụ đặc biệt mà thôi.
Và thế là, cho dù ban giám khảo cho điểm tối đa vì sự điêu luyện của ả nhưng lại không được lòng khán giả, cho nên điểm số cũng chỉ dừng lại ở con số chín mươi hai phẩy năm điểm, dĩ nhiên là điểm số cao nhất từ đầu chương trình đến giờ.
Rời khỏi sân khấu đi vào hậu đài, Tracy tìm kiếm bóng dáng của Doãn Khả Vy nhưng lại không thấy cô đâu, chỉ nhìn thấy Tôn Hạ Linh đang đứng đợi ở một bên cánh gà chuẩn bị ra sân thi đấu. Thế là ả ta cũng chẳng nán lại lâu, trực tiếp rời khỏi.
Đứng đợi không quá năm phút, Tôn Hạ Linh cũng tiến ra giữa sân khấu cúi chào, sau đó cầm lấy chiếc violin và bắt đầu màn trình diễn của mình.
Nếu nói dương cầm bị nam sinh ghét bỏ thì violin chính là bóng ma của nữ sinh.
Lứa tuổi nổi loạn vẫn luôn là thế, cha mẹ càng ép buộc, con cái càng thêm chán ghét, chỉ muốn tìm cho mình những điều mới mẻ, rời xa những tư tưởng trói buộc của thế hệ trước cho nên không ít người lén lút đi tìm những thứ đặc biệt, học không thành thì cũng xem như đang xả stress.
Cho nên Tôn Hạ Linh cuối cùng cũng nối gót sai lầm của Tracy, chỉ dừng lại ở mức chín mươi phẩy hai điểm.
Hiện tại chỉ còn lại tiết mục cuối cùng của vòng thi đấu thứ ba do người chiếm giữ vị trí nhất bảng hai vòng liên tiếp: Doãn Khả Vy.
Chỉ là đúng vào thời điểm nghẹt thở này, Trình Như Ngọc lại đứng giữa sân khấu hô hào nghỉ giải lao, tiếp tục giao lưu văn nghệ khiến cả khán phòng kêu gào. Phải biết rằng họ chờ đợi khoảnh khắc này biết bao lâu, vậy mà giữa đường lại chặn mất cảm xúc đang dâng cao của họ.
Là do ban tổ chức cố ý hay do Trình Như Ngọc cố tình làm như vậy, cũng chẳng ai thèm quan tâm, họ chỉ mong mau chóng hết giờ giải lao này để có thể xem nữ thần của bọn họ mang đến tiết mục đặc sắc gì. Nếu như không khiến họ thất vọng thì tốt, còn nếu tiết mục của Doãn Khả Vy không có gì đặc sắc, kết quả như thế nào thì chắc chắn đã rõ ràng.
Tracy và Tôn Hạ Linh ngồi dưới khán phòng nở nụ cười lạnh, xem ra ông trời cũng đang giúp cho bọn họ.
Cả hai âm thầm nghĩ: "Doãn Khả Vy, cô là quá ngạo mạn hay thực sự có tài mà khiến cho ban tổ chức đánh cược thế này? Để xem cô sẽ làm nên trò trống gì? Tôi chống mắt lên chờ!"
Mười lăm phút giải lao cuối cùng cũng qua, ai nấy đều nín thở nhìn lên sân khấu, chỉ thấy Lữ Thiên Luân bước ra từ bên cánh gà cầm theo một chiếc bàn gỗ thấp như bàn trà của người Nhật, lại thêm một chiếc đệm nhỏ đặt dưới sàn sân khấu dùng để ngồi.
Sắp xếp xong xuôi, hắn cứ thế đi về lại vị trí cánh gà, nhường chỗ cho Trình Như Ngọc thực hiện công việc dẫn chương trình của mình.
Cô nàng Trình Như Ngọc cũng không phải dạng vừa, từng câu nói lắc léo thốt ra dẫn khán giả tự mình nghĩ ngợi, kéo theo sự bí mật ẩn giấu khơi gợi cảm hứng đến từ sự tò mò của con người.
Quả nhiên hiệu quả mà Trình Như Ngọc mang đến thật sự không hề thất vọng khi Doãn Khả Vy lộng lẫy trong trang phục cổ trang đeo mạng che mặt ôm theo chiếc cổ cầm chầm chậm bước ra giữa sân khấu.
Để có được tạo hình này, Lữ Thiên Luân đã cất công tìm đến nhà thiết kế chuyên làm ra loại trang phục này cho các đoàn làm phim cổ trang, ngay cả giày thêu và trang sức các kiểu, người chuyên makeup cũng đầy đủ cả.
Cho nên hiện tại người đang đứng giữa sân khấu chính là tạo hình tiêu chuẩn của Vương phi, ngay cả Hoa điền đỏ rực giữa trán cũng vô cùng ma mị, đủ để thấy màn trình diễn này được đầu tư công phu như thế nào.
Sắc mặt của Tracy và Tôn Hạ Linh lúc này trông như thế nào không cần nhìn cũng biết, chắc chắn vô cùng khó coi, bởi vì hai ả đã biết mình thua rồi.
Sau khi cúi chào khán giả, Doãn Khả Vy đặt cây cổ cầm lên trên bàn gỗ, sau đó vô cùng khoan thai ngồi xuống, đúng chuẩn tư thái dịu dàng uyển chuyển của một vị thiên kim tiểu thư thời xưa.
Màn hình lớn phía sau lưng cô ngay sau đó xuất hiện khung cảnh của cây cầu trắng bắc qua hồ Tây, liễu rủ bên thềm lung lay trong gió, vô cùng thơ mộng.
Nhạc nền vang lên, đôi tay mảnh mai với những ngón thon dài bắt đầu nhảy múa vô cùng điêu luyện trên cây cổ cầm trông như cánh bướm đang bay lượn giữa tiết xuân tháng ba mát mẻ.
Một liên khúc độc tấu đàn tranh dài hai mươi phút vang lên trong khán phòng yên tĩnh, thanh âm từ nhẹ nhàng sâu lắng đến vui tươi rộn ràng, đưa người nghe như chìm vào cõi thần tiên thơ mộng, tựa như chính bản thân mình đang đi dạo trong viễn cảnh thời xa xưa, vô cùng thanh bình và yên ả.
Đoạn nhạc nền này là do mẹ Doãn đích thân soạn cho cô, cũng tự mình tìm đến bạn bè cũ nhờ họ phối nhạc. Được mẹ Doãn chỉ dạy và bản thân tự mình cố gắng, tuy trình độ không thể nào so sánh được với người dạy nhưng cũng đàn được một bài hoàn chỉnh mà không vấp một lỗi nào.
Trong một thời gian ngắn mà đạt được trình độ này thì cũng được xem là không quá tệ, muốn nâng cao trình độ thì nhất định phải rèn luyện thêm.
Lữ Thiên Luân ở bên trong cánh gà nhìn người phụ nữ của mình bằng ánh mắt mê luyến. Một vưu vật như thế này mà bấy lâu nay không một ai nhận ra, quả là đáng tiếc, nhưng cũng chính vì vậy mà hắn mới có được cô không phải sao?
Một người con gái tài sắc vẹn toàn có một không hai, có đốt đuốc tìm kiếm cả đời cũng chưa chắc có thể tìm được. Hắn có được xem là người may mắn nhất thế gian này không?
Có lẽ hắn thật sự phải tuyên bố chủ quyền, tránh cho đêm dài lắm mộng, không khéo cô đi dụ ong dụ bướm, hoặc một ngày nào đó cô cảm thấy hắn quá nhàm chán mà chạy mất.
Màn trình diễn kết thúc, Doãn Khả Vy đứng lên tháo đi mạng che mặt, mỉm cười cúi chào ban giám khảo và toàn thể những người có mặt tại khán phòng.
Tiếng huýt sáo hoà vào tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên như sấm rền đủ để nói lên người thắng cuộc trong vòng thi này là ai.
Chín mươi bảy phẩy sáu điểm chính là điểm số của Doãn Khả Vy, vô cùng xứng đáng đạt thứ hạng cao nhất.
Sau khi công bố danh sách sáu thí sinh lọt vào vòng trong thì buổi thi đấu cũng kết thúc, mọi người đều rời khỏi khán phòng trở về.
Trình Như Ngọc lúc này mới quấn quýt theo sau Doãn Khả Vy đòi chụp hình bộ y phục cổ trang, cô cũng đành phải chiều cô nàng nhưng nhất quyết đeo mạng che mặt, không muốn lộ diện trong cái mạng xã hội của cô nàng.
Sau khi xem hiệu quả của bức ảnh, Trình Như Ngọc cuối cùng cũng chịu buông tha để cho cô đi thay đồ.
Y phục dày mấy lớp đã đành, trên người còn đeo cả một đống trang sức, mà đầu lại là nặng nhất.
Lúc cô nhìn thấy một đống trâm cài tóc trang sức các kiểu, cô thật sự bị choáng. Cô hỏi hắn là đồ thật hay giả, hắn nói là mượn ở phim trường nên dĩ nhiên là đồ giả, bên ngoài chỉ là lớp xi vàng mà thôi, khi ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đáng tiếc tất cả đều là hắn lừa cô, toàn bộ trang sức cô đeo trên người đều là hàng thật giá thật do thợ thủ công chuyên nghiệp làm ra.
Hắn là ai cơ chứ, hắn đâu có thiếu tiền đến nỗi phải để bạn gái đeo hàng giả? Thi xong rồi thì cứ để cô mang về nhà cất làm kỉ niệm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.