Là Anh Đã Cho Em Một Nửa Tình Yêu
Chương 12
Sênh Ly
14/07/2015
Beta: Lenivy
Ta tự cảm thấy xấu hổ vì bỏ bê truyện này lâu quá, đợt trước cả ta và beta đều bận nộp bài kì nên có edit xong cũng gác để đó chưa gửi beta được. Đợt này ta đang ôn thi, dù định để thi xong lại đăng 1 thể nhưng nhà để mốc meo lâu quá rồi lại đăng “nhỏ giọt” vậy. Mong là trước tết âm có thể hoàn, aizz….
Lần đầu tiên lên lớp, gần như trôi qua trong sự phê bình.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng chính tai nghe được thành quả mà mình bỏ bao công sức bị người khác uyển chuyển nói khéo là “Đồ bỏ đi”, chắc chắn chẳng ai có thể vui nổi.
“Cô Thi, bài giảng của cô có tác dụng ru ngủ rất tốt.”
“Cô Thi, trong tương lai, tôi thấy cô có thể ra bên ngoài dạy thêm phần phân tích câu. Cô rập khuôn theo sách vở để học sinh học theo, tôi chịu thua cô luôn.”
“Cô Thi, đáp án tham khảo mặc dù không phải là đáp án chuẩn, thì cũng không cần ba hoa chích choè như vậy. Biết phương pháp làm bài dịch cơ bản là ổn, thi tốt nghiệp trung học không cần học mẹo làm bài đặc biệt thế này.”
. . . . . .
Cô gái vào cùng đợt với tôi cũng lúng túng vô cùng. Mấy thầy cô dạy trước chúng tôi rõ ràng là thành thạo hơn nhiều, vô luận là về tâm lý hay là tác phong khi giảng bài đều mạnh hơn.
Giờ nghỉ ngơi giữa giờ rất ngắn ngủi, chúng tôi tán gẫu một lúc là hết. Trừ một người dạy phần nói tiếng Anh cấp ba, những người còn lại đều dạy cùng một khối – thi tốt nghiệp trung học. Có cô giáo từ bên ngoài đến, một từ Phúc Đán, một ở Đồng Tế; duy nhất có một thầy dạy số học, là thầy Hà.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều không hài lòng với cách xếp tiết như vậy. Một cô giáo oán trách, “Tôi vốn dạy phần nghe thi tốt nghiệp, lần trước đột nhiên bắt tôi chuẩn bị lại phần nghe của cấp ba. Tất cả sách tham khảo tôi mua phải vứt xó, điên mất thôi.”
Một người khác nói, “Tôi từ Tùng Giang lên đây rất xa, một tuần chạy đi chạy lại hai lần, tôi còn đang chuẩn bị thi chuyên nghiệp cấp tám.”
“Tôi đã đợi ba tháng, vẫn không được vào uỷ viên hội, còn kéo dài tình trạng này tôi muốn bỏ cuộc.”
“Đúng rồi, tuần này có ngày hội việc làm, mọi người có định đi không?”
“Tất nhiên, tôi không muốn tốn thời gian nhịn đến chết ở chỗ này. “
Chủ đề thảo luận của mọi người lại bùng nổ. Bỗng nhiên trong lòng tôi nổi lên một tia mỏi mệt… Bầu trời ngoài cửa sổ mờ mịt, từng cơn gió lạnh len qua khe hở của cửa sổ chui vào, không tức giận, mùa đông ở Thượng Hải khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng.
Đây là cuộc sống tôi thật sự muốn hay sao? Đây là công việc tôi muốn có được sao? Cuối cùng tôi muốn điều gì, chính bản thân tôi cũng không biết.
Sau khi Nhóm khóa kết thúc, chủ quản nói với chúng tôi, “Mọi người cần chuẩn bị cho tốt. Ở New Oriental mỗi ngày chúng tôi nhận được 100 hồ sơ lý lịch, từ đó chọn ra năm người được mời phỏng vấn. Qua được vòng phỏng vấn đầu tiên, bình thường ba mươi người chỉ giữ lại năm, có thể tới được đây chứng tỏ mọi người rất ưu tú.” Cô ấy nghiêm mặt nói, “Nhưng mọi người có thể đáp ứng được tiêu chuẩn làm người giảng dạy chính thức ở New Oriental hay không, tuỳ thuộc vào năng lực của mỗi người.”
Có cảm giác đau đớn mơ hồ từ huyệt thái dương truyền đến, mạch máu nhạy cảm đúng lúc này giật liên hồi, tôi ngẩng đầu, nhắm mắt, tiếp tục nghe cô ấy nói.
“Kì nghỉ đông sắp đến. Hiện tại là lúc chúng tôi thiếu hụt giáo viên nghiêm trọng nhất. Sắp tới là kì thi mùa xuân, cho nên mọi người nhất định phải cố gắng để được vào uỷ viên hội. Phía dưới có mấy thầy cô, tôi đã sắp xếp sau kì thi mùa xuân sẽ được vào ủy viên hội. Mọi người có thời gian thử việc là ba tháng, trong thời gian này đáp ứng được yêu cầu thì mới ký hợp đồng.”
Tôi hơi buồn ngủ, chợt nghe chủ quản gọi tên mình, giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cô ấy không nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt nói, “. . . . . . Mấy thầy cô được gọi tên chuẩn bị sau kì thi xuân vào ủy viên hội, mọi người cố gắng lên.”
Toàn thân toát mồ hôi lạnh, sờ sờ trán, trong nháy mắt tôi như trải qua giấc mộng cả trăm ngàn năm, dường như tôi không tin được vào lỗ tai của mình. Đúng là tôi? Người liên tiếp dính cẩu huyết là tôi lại được vào? —— khó có thể tin nổi.
Lúc này, màn hình điện thoại di động sáng lên, tin nhắn của Tiết Vấn Khu.
“Thi Trầm, kết quả thế nào?”
Tôi day day huyệt thái dương, “Trở về em kể cho anh.”
Kết quả đúng là nửa mừng nửa lo.
“Được, em ngồi tàu điện ngầm về đi. Anh đến trạm tàu ở đường Tứ Bình chờ em.”
***
Đêm đông ở Thượng Hải đến thật sớm, khi tôi từ lớp học ra ngoài, trời đã tối mịt, nhưng không phải thuần tuý một màu đen kịt, mà là mờ mịt, khiến người ta không nhìn thấy giới hạn của nó. Ánh đèn rực rỡ bừng lên, trạm tàu điện giữa đám người đông đúc từ xa nhìn lại như một con chim lửa bay xẹt qua. Mệt mỏi, uể oải, còn một tia buồn tẻ chán ngắt, dần trào dâng trong đầu.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lớp học giờ này vẫn đang sáng đèn ấy. Lúc vội vàng ra về, tôi không kịp ngoái lại nhìn người thầy giáo kia có còn ở bên trong, mặt mày hớn hở giảng bài cho lớp học không người hay không.
Trong lòng hơi xúc động, không biết từ đâu sinh ra một sự dũng cảm: Tôi muốn ở lại, tôi muốn chứng minh tôi cũng làm được. Tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Tàu ở Thượng Hải có thể gọi là chen chúc số một. Tôi từng xem TV thấy người Nhật Bản chen chúc nhau trên tàu điện ngầm, không ngờ hôm nay lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác này. Tôi bị nhân viên nhà ga ngang nhiên “nhét” vào, tức giận thở hồng hộc.
Chờ đến khi đầu nhễ nhại mồ hôi bò từ trong toa hành khách ra ngoài, tôi tranh thủ than thở một chút, tin nhắn của anh tới kịp lúc, “Thi Trầm à, em đứng ở đâu thế, anh sắp chết đói rồi đây này.“
Tôi xuôi theo dòng người mãnh liệt như thuỷ triều ra tới cửa, lúc bước lên thang cuốn, phía trước là một người Trung Quốc đứng cạnh một người nước ngoài. Chợt nghe người Trung Quốc đó rất nhiệt tình nói với người nước ngoài, “Welcome to Shanghai.”
Kết quả người kia lườm hắn, “I don’t want to talk to you.”
Anh chàng Trung Quốc lúng túng vô cùng. Tôi không dám cười to, thật sự không nỡ để đồng bào của mình đọng thêm sương trên tuyết.
Lúc ra ngoài, tôi kể lại chuyện này cho Tiết Vấn Khu, anh cười to, còn nói: “Nếu người nước ngoài kia trực tiếp dùng tiếng Trung trả lời lại thì còn buồn cười hơn. Ôi chao, đúng là, không có chuyện gì tự dưng lại làm mình ngượng mặt, mất mặt quá!” (Vầng, anh cười nhiều quá sặc nước miếng =)))
Ăn xong canh xương hầm, tâm trạng khẩn trương của tôi dần dần bình tĩnh lại. Có ai đó từng nói – “Hãy nhấn chìm đau thương trong đồ ăn” – đúng là chân lý.
Tôi kể chuyện xảy ra hôm nay cho Tiết Vấn Khu. Anh trả lời dứt khoát, “Em mau chuẩn bị bài giảng thật tốt, tranh thủ một lần được vào thẳng ủy viên hội.”
Tôi phì cười, “Anh cho rằng dễ như thế à? Em bắt đầu do dự có nên ở lại hay không đây? Tháng ba em có kì thi chuyên nghiệp cấp tám, qua được hay không đã là cả một vấn đề rồi.”
Anh im lặng trong giây lát, “Tết xong em cố gắng chuẩn bị thật tốt. Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Em phải cố gắng lên, nếu bỏ lỡ lần này chẳng phải rất đáng tiếc hay sao? Hơn nữa, muốn tìm việc làm tốt trong năm nay không dễ, có một nhà liền lưu một nhà thôi.”
Tôi cũng nghĩ thế. Tình trạng thất nghiệp khi ra trường vô cùng phổ biến. Bạn học của tôi ngày ngày đi phỏng vấn xin việc đến sứt đầu mẻ trán, máu chảy đầm đìa. 24h không dám tắt điện thoại di động, dồn sức chuẩn bị chờ lệnh triệu tập đi thi công chức. Phải nhờ cậy cả đơn vị thực tập, hy vọng được lưu lại cho mình một vị trí. Còn tôi, khách quan mà nói, may mắn hơn nhiều.
Theo bản năng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở thành phố Thượng Hải, cảnh đêm luôn phồn hoa, dường như muốn bộc lộ hết khí chất cao quý. Đèn đuốc sáng ngời suốt mười dặm phố, chạy dài không hết. Khắp nơi rực rỡ loá mắt, trong phòng ăn ấm áp tình người, không hề có hơi lành lạnh của mùa xuân.
Khó trách những người học tài chính ở Hải Khiếu liều mạng cũng muốn kiếm một chỗ đứng ở thành phố này. Đô thị cám dỗ như vậy, chỉ nhìn lâu một chút, đã bị vây hãm trong đó.
Nhóm khóa là ba ngày sau, nói cách khác, từ tối hôm nay cuối cùng tôi có thể được đi ngủ sớm.
***
Trở về khách sạn, tôi lập tức chui vào phòng tắm, nước nóng ào ào chảy trên da, mệt mỏi cũng ồ ạt trào ra từ tứ chi bách hải (tứ chi là hai chân và hai tay, bách hải là các huyệt trên cơ thể người).
Sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi mơ mơ màng màng gục xuống giường, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, nhưng lỗ tai lại nhạy bén khác thường.
Tiết Vấn Khu đang nói chuyện điện thoại, trước sau như một vẫn là giọng điệu lạnh lùng như hàn băng, nhưng lại nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn. Tôi nghe thấy anh nói, “Được, tốt nhất em tự thu xếp đi, anh ở chỗ này tốt lắm, học hành khá bận …..Không cần…..Được, hẹn gặp lại.”
Tôi theo bản năng hỏi, “Ai thế?”
“Bạn gái của anh.”
Tôi mở mắt, hai mắt mông lung nhìn Tiết Vấn Khu. Anh tuỳ ý ném điện thoại, mở toang cúc áo khoác ngoài, ngồi xuống ghế.
Sau đó anh hỏi, “Sao vậy? Anh có gì hay mà nhìn?”
“Diện mạo anh đẹp trai đến mức xuất chúng, đẹp trai đến mức là thảm hoạ của nhân loại, được chưa, Tiết lão gia.” Tôi trợn mắt, nhìn anh lại quay về bộ dạng mơ hồ. Tôi nói tiếp, “. . . . . . Em ngẩn người nghĩ đi đâu rồi, đầu óc trống rỗng, sắp ngủ thiếp đi, bị điện thoại của anh đánh thức.”
Anh bước tới, ngồi xuống cạnh mép giường của tôi, gãi gãi đầu nói, “Ngại quá, điện thoại của bạn gái.”
Tôi “Ừ” một tiếng, làm bộ như lơ đãng hỏi, “Tình cảm hai người tốt lắm sao?”
Tiết Vấn Khu trợn to mắt như cá chết, không thể làm gì khác, đành uốn éo quay đầu sang một bên, “Mẹ nó, mỗi ngày vô số tin nhắn oanh tạc, anh mà không trả lời thì oanh tạc bằng điện thoại, phiền chết mất.”
Tôi nhẫn nhịn không nổi, “Cái đó người ta gọi là quan tâm anh.”
“Là muốn quản lý anh đấy chứ?!” Anh thở dài một cái, “Thật sự không thể hiểu nổi. Lúc lên lớp, anh phải bận ghi chép, nếu nhắn tin trả lời thì bỏ lỡ rất nhiều kiến thức. Nếu gửi tin có chuyện thì không nói làm gì, đằng này không có việc thì kiểu gì cũng hỏi anh ăn cơm chưa, học có vui không. . . . . . Tự anh đói bụng đương nhiên sẽ ăn, mệt nhọc tất nhiên sẽ ngủ. Anh có phải con nít ba tuổi đâu. Còn đi học? GRE. . . . . . Cô ấy muốn chơi vui vẻ trước hết cứ học thuộc hết từ đơn ở cấp bốn đi rồi hãy nói!”
“Hừm?”
Vẻ bất đắc dĩ trên mặt Tiết Vấn Khu càng biến đổi đa dạng hơn. “Bà cô của tôi sắp tốt nghiệp rồi mà cấp bốn vẫn chưa qua, nói nghỉ đông phải ở nhà học từ mới.”
Tôi kinh ngạc, suy tư thật lâu mới nói, “Mặc dù nói như thế này không tốt lắm, nhưng mà, em thật sự không hiểu nổi, tài năng như thế nào mới không qua nổi cấp bốn chứ?”
“Anh cũng muốn biết điều đó.” Tiết Vấn Khu liếc mắt nhìn tôi, nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười mơ hồ hiện lên, “Thi Trầm, người như em chỉ lời nói ác độc.”
Tôi khiêm tốn, “Đâu có đâu có, nhưng được anh khen em rất vui.”
Dừng một chút tôi làm bộ như vô tình hỏi, “Tiết Vấn Khu, em cho là bạn gái của anh phải lợi hại lắm đấy. . . . . .”
Có lẽ giữa phụ nữ với nhau luôn có sự cạnh tranh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã không ngừng suy đoán trong đầu về người ấy. Ưu tú, tốt bụng, đối nhân xử thế không chê vào đâu được, nhẫn nại…tâm hồn có vô vàn điểm sáng và tài năng nổi bật thu hút anh, khiến anh không thể bỏ qua cô ấy.
Kết quả Tiết Vấn Khu nói một câu, làm cho tôi hoàn toàn sụp đổ, thổ huyết ba lít.
Anh vô cùng bình tĩnh nói, “Không phải đâu. Cô ấy đúng là một bình hoa. . .”
(Bình hoa là một thuật ngữ chỉ những người có bề ngoài xinh đẹp nhưng đầu óc rỗng tuyếch, chỉ để trưng bày)
Rất lâu về sau, tôi nhớ tới đáp án từng làm tôi canh cánh trong lòng rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi anh, “Sao anh lại thích em?”
Tiết Vấn dừng gõ máy tính, cây bút máy quay quay trên đầu ngón tay, anh quay sang nhìn tôi, “Tự dưng hỏi cái này làm gì?”
Tôi quấn lấy anh, anh không còn cách nào khác, vuốt vuốt tóc tôi rồi trả lời, “Bởi vì em rất xinh đẹp. . . . . .”
Im lặng thật lâu, anh thấy vẻ mặt tôi có chút không đúng, vừa định bổ sung, lại bị tôi cắt đứt, “Vậy em là bình hoa sao?”
Mắt anh liếc nhìn tủ giày mới mua thêm trong nhà, bên trong nhét kín giày cao gót của tôi, đôi mắt phức tạp nhìn tôi chăm chú, anh do dự thật lâu, “Thật ra thì, em là bình hoa được cắm kín. . . . . .”
“Nghĩa là gì?”
“Bình hoa không phải dùng để cắm hay sao? Chẳng lẽ dùng để đập người?” Anh thở dài, “Ngày mai anh phải làm báo cáo, chúng ta có thể không cần thảo luận vấn đề ngu ngốc này không.”
Tôi rất vui, vì vậy liền hạnh phúc.
Chủ đề lập tức rơi vào cục diện bế tắc, tôi nhìn dáng vẻ hơi tự kiêu của anh, cười nói, “Thật ra thì, bạn trai trước của em cũng là một bình hoa, siêu cấp bình hoa nam.”
Anh phì một cái, bật cười, đôi mắt cong cong vô cùng khả ái.
“Anh đừng nghĩ em nói bừa. Thật đó, ex của em cận rất nặng, lại không thường xuyên đeo kính. Có một lần tới trường làm thủ tục xin đi thực tập, buổi trưa đi ăn cơm với bạn học, sau khi ăn xong, anh ta định đi xếp hàng mua coca. Kết quả bị bạn học liều mạng kéo đi. Anh ta thấy rất kỳ quái, vì vậy bạn học liền nói cho anh ta biết, kể từ lúc anh ta bước vào phòng ăn, đã có không dưới hai mươi nữ sinh mắt vẫn nhìn chăm chăm anh ta không rời. Nếu không đi, đoán chừng trên người anh ta bị chọc mấy vạn lỗ rồi.”
Anh cười ha ha, thay tôi tổng kết một câu, “Thi Trầm, cô bé ngốc nghếch này.”
Tôi cau mày, “Anh cũng thế cả thôi.”
“Hì hì, chúng ta giống nhau mà!”
***
Tôi nhớ tới Từ Khả Lâm liền không thấy vui vẻ, ngồi dậy lên mạng đọc tin tức. Mấy hồ sơ gửi đến các công ty lớn như đá chìm xuống đáy biển, không có tin gì, phiền não dần dần xông lên đầu; định tắt máy vi tính, đứng trước cửa sổ kéo rèm ra, trên đường xe cộ như từng đám mây tía chuyển động, xuyên qua các ngõ ngách của thành phố.
Tôi không ghen tỵ với bạn gái Tiết Vấn Khu, thậm chí nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ, ngay cả một tí ti khó chịu và xúc động tôi cũng không có. Tôi thích anh ấy thật không? Không giống, hoàn toàn không giống, lúc ấy đối với Từ Khả Lâm tôi đã đến mức si mê tuyệt đối. Còn đối với Tiết Vấn Khu, tôi có thể cười thản nhiên, nói thoải mái, không có cảm giác tim đập rộn ràng, tựa như bạn bè lâu năm, nhẹ nhõm tự nhiên, không hề giả tạo…
***
Lần thứ hai lên lớp, vốn đang trong phòng học ở cơ sở trên đường Tứ Bình, lúc ấy là buổi trưa, quỷ thần xui khiến thế nào, tôi nằm gục ngủ trên bàn, nếu không có tin nhắn của Tiết Vấn Khu, chắc chắn tôi sẽ bỏ lỡ giờ dạy này.
Khi đến khách sạn Thiên Ích, đầu đã bị gió lạnh thổi đau. Phòng ốc cũ kĩ, khác biệt một trời một vực với phòng học sạch sẽ mới tinh của New Oriental, tôi bỗng nhiên nhớ tới New Oriental, dần dần mới cảm thấy bình thường trở lại.
Tiết Vấn Khu cũng học ở đây. Khu giảng đường này có cả ký túc xá dành cho học viên, lát gạch sứ màu trắng, tường sơn màu xanh. Mặc dù rất sạch sẽ, nhưng không sao che giấu được mùi mốc meo và cảm giác tiêu điều từ trong góc toả ra. Tôi bước lên cầu thang thật cao, đi từng bước một, suy tư, trong đầu không ngừng ôn lại những từ định nói và phần bài giảng chuẩn bị sẵn.
Có lẽ vì thời gian nghỉ trưa sắp hết, nên các phòng học mở toang cửa. Trên hành lang trống trải, rất nhiều người với dáng vẻ vội vã đi từ phía đối diện, từ đằng sau, từ bốn phương tám hướng vây kín tôi. Những gương mặt xa lạ, biểu cảm khác nhau, có thể cả đời này tôi cũng sẽ không làm quen, không có quan hệ.
Nhưng từ năm cấp hai đến nay, có bao giờ tôi đoán trước được mình sẽ gặp Tiết Vấn Khu đâu? Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp Từ Khả Lâm, còn có rất nhiều rất nhiều người khác nữa.
Một chút vĩnh viễn là nhạc đệm, một chút đi qua chúng ta, vì vậy trở thành kỉ niệm.
Có vài lớp học đã vào tiết. Tôi từ tốn đi qua từng lớp, chợt nhìn thấy vị thầy giáo mấy ngày trước đứng trên bục, giảng bài một mình. Cửa sau khép hờ, giọng nói dễ nghe, hơn nữa khẩu âm đúng tiêu chuẩn BBC truyền đến, bằng giọng nói đó dạy tiếng Anh sẽ không khô khan nữa rồi.
Giọng nói của anh ta, nhấn nhá câu rất có nhịp điệu, nhanh chậm đều đặn. Tôi bỗng nhớ ra, mỗi lần tôi đứng trên bục giảng, vĩnh viễn dùng một ngữ điệu rất nhanh để che giấu mặt không tự tin và hoảng hốt trong lòng.
Đây là khuyết điểm trí mạng, mà bây giờ tôi mới phát hiện ra.
Trong phút chốc, anh ta nhìn xuống chỗ tôi ngồi, có lẽ là tôi nhìn nhầm, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, sau đó làm như không có gì, chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.
Tôi kéo cửa không tiếng động đi ra ngoài.
Gió lạnh thổi từng đợt qua hành lang, Thượng Hải càng ngày càng lạnh hơn, trước mắt tôi là muôn ngàn bông hoa sương.
Tác giả có lời muốn nói: HE. . . nhìn rõ chưa?
Lần đầu tiên lên lớp, gần như trôi qua trong sự phê bình.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng chính tai nghe được thành quả mà mình bỏ bao công sức bị người khác uyển chuyển nói khéo là “Đồ bỏ đi”, chắc chắn chẳng ai có thể vui nổi.
“Cô Thi, bài giảng của cô có tác dụng ru ngủ rất tốt.”
“Cô Thi, trong tương lai, tôi thấy cô có thể ra bên ngoài dạy thêm phần phân tích câu. Cô rập khuôn theo sách vở để học sinh học theo, tôi chịu thua cô luôn.”
“Cô Thi, đáp án tham khảo mặc dù không phải là đáp án chuẩn, thì cũng không cần ba hoa chích choè như vậy. Biết phương pháp làm bài dịch cơ bản là ổn, thi tốt nghiệp trung học không cần học mẹo làm bài đặc biệt thế này.”
. . . . . .
Cô gái vào cùng đợt với tôi cũng lúng túng vô cùng. Mấy thầy cô dạy trước chúng tôi rõ ràng là thành thạo hơn nhiều, vô luận là về tâm lý hay là tác phong khi giảng bài đều mạnh hơn.
Giờ nghỉ ngơi giữa giờ rất ngắn ngủi, chúng tôi tán gẫu một lúc là hết. Trừ một người dạy phần nói tiếng Anh cấp ba, những người còn lại đều dạy cùng một khối – thi tốt nghiệp trung học. Có cô giáo từ bên ngoài đến, một từ Phúc Đán, một ở Đồng Tế; duy nhất có một thầy dạy số học, là thầy Hà.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều không hài lòng với cách xếp tiết như vậy. Một cô giáo oán trách, “Tôi vốn dạy phần nghe thi tốt nghiệp, lần trước đột nhiên bắt tôi chuẩn bị lại phần nghe của cấp ba. Tất cả sách tham khảo tôi mua phải vứt xó, điên mất thôi.”
Một người khác nói, “Tôi từ Tùng Giang lên đây rất xa, một tuần chạy đi chạy lại hai lần, tôi còn đang chuẩn bị thi chuyên nghiệp cấp tám.”
“Tôi đã đợi ba tháng, vẫn không được vào uỷ viên hội, còn kéo dài tình trạng này tôi muốn bỏ cuộc.”
“Đúng rồi, tuần này có ngày hội việc làm, mọi người có định đi không?”
“Tất nhiên, tôi không muốn tốn thời gian nhịn đến chết ở chỗ này. “
Chủ đề thảo luận của mọi người lại bùng nổ. Bỗng nhiên trong lòng tôi nổi lên một tia mỏi mệt… Bầu trời ngoài cửa sổ mờ mịt, từng cơn gió lạnh len qua khe hở của cửa sổ chui vào, không tức giận, mùa đông ở Thượng Hải khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng.
Đây là cuộc sống tôi thật sự muốn hay sao? Đây là công việc tôi muốn có được sao? Cuối cùng tôi muốn điều gì, chính bản thân tôi cũng không biết.
Sau khi Nhóm khóa kết thúc, chủ quản nói với chúng tôi, “Mọi người cần chuẩn bị cho tốt. Ở New Oriental mỗi ngày chúng tôi nhận được 100 hồ sơ lý lịch, từ đó chọn ra năm người được mời phỏng vấn. Qua được vòng phỏng vấn đầu tiên, bình thường ba mươi người chỉ giữ lại năm, có thể tới được đây chứng tỏ mọi người rất ưu tú.” Cô ấy nghiêm mặt nói, “Nhưng mọi người có thể đáp ứng được tiêu chuẩn làm người giảng dạy chính thức ở New Oriental hay không, tuỳ thuộc vào năng lực của mỗi người.”
Có cảm giác đau đớn mơ hồ từ huyệt thái dương truyền đến, mạch máu nhạy cảm đúng lúc này giật liên hồi, tôi ngẩng đầu, nhắm mắt, tiếp tục nghe cô ấy nói.
“Kì nghỉ đông sắp đến. Hiện tại là lúc chúng tôi thiếu hụt giáo viên nghiêm trọng nhất. Sắp tới là kì thi mùa xuân, cho nên mọi người nhất định phải cố gắng để được vào uỷ viên hội. Phía dưới có mấy thầy cô, tôi đã sắp xếp sau kì thi mùa xuân sẽ được vào ủy viên hội. Mọi người có thời gian thử việc là ba tháng, trong thời gian này đáp ứng được yêu cầu thì mới ký hợp đồng.”
Tôi hơi buồn ngủ, chợt nghe chủ quản gọi tên mình, giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cô ấy không nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt nói, “. . . . . . Mấy thầy cô được gọi tên chuẩn bị sau kì thi xuân vào ủy viên hội, mọi người cố gắng lên.”
Toàn thân toát mồ hôi lạnh, sờ sờ trán, trong nháy mắt tôi như trải qua giấc mộng cả trăm ngàn năm, dường như tôi không tin được vào lỗ tai của mình. Đúng là tôi? Người liên tiếp dính cẩu huyết là tôi lại được vào? —— khó có thể tin nổi.
Lúc này, màn hình điện thoại di động sáng lên, tin nhắn của Tiết Vấn Khu.
“Thi Trầm, kết quả thế nào?”
Tôi day day huyệt thái dương, “Trở về em kể cho anh.”
Kết quả đúng là nửa mừng nửa lo.
“Được, em ngồi tàu điện ngầm về đi. Anh đến trạm tàu ở đường Tứ Bình chờ em.”
***
Đêm đông ở Thượng Hải đến thật sớm, khi tôi từ lớp học ra ngoài, trời đã tối mịt, nhưng không phải thuần tuý một màu đen kịt, mà là mờ mịt, khiến người ta không nhìn thấy giới hạn của nó. Ánh đèn rực rỡ bừng lên, trạm tàu điện giữa đám người đông đúc từ xa nhìn lại như một con chim lửa bay xẹt qua. Mệt mỏi, uể oải, còn một tia buồn tẻ chán ngắt, dần trào dâng trong đầu.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lớp học giờ này vẫn đang sáng đèn ấy. Lúc vội vàng ra về, tôi không kịp ngoái lại nhìn người thầy giáo kia có còn ở bên trong, mặt mày hớn hở giảng bài cho lớp học không người hay không.
Trong lòng hơi xúc động, không biết từ đâu sinh ra một sự dũng cảm: Tôi muốn ở lại, tôi muốn chứng minh tôi cũng làm được. Tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Tàu ở Thượng Hải có thể gọi là chen chúc số một. Tôi từng xem TV thấy người Nhật Bản chen chúc nhau trên tàu điện ngầm, không ngờ hôm nay lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác này. Tôi bị nhân viên nhà ga ngang nhiên “nhét” vào, tức giận thở hồng hộc.
Chờ đến khi đầu nhễ nhại mồ hôi bò từ trong toa hành khách ra ngoài, tôi tranh thủ than thở một chút, tin nhắn của anh tới kịp lúc, “Thi Trầm à, em đứng ở đâu thế, anh sắp chết đói rồi đây này.“
Tôi xuôi theo dòng người mãnh liệt như thuỷ triều ra tới cửa, lúc bước lên thang cuốn, phía trước là một người Trung Quốc đứng cạnh một người nước ngoài. Chợt nghe người Trung Quốc đó rất nhiệt tình nói với người nước ngoài, “Welcome to Shanghai.”
Kết quả người kia lườm hắn, “I don’t want to talk to you.”
Anh chàng Trung Quốc lúng túng vô cùng. Tôi không dám cười to, thật sự không nỡ để đồng bào của mình đọng thêm sương trên tuyết.
Lúc ra ngoài, tôi kể lại chuyện này cho Tiết Vấn Khu, anh cười to, còn nói: “Nếu người nước ngoài kia trực tiếp dùng tiếng Trung trả lời lại thì còn buồn cười hơn. Ôi chao, đúng là, không có chuyện gì tự dưng lại làm mình ngượng mặt, mất mặt quá!” (Vầng, anh cười nhiều quá sặc nước miếng =)))
Ăn xong canh xương hầm, tâm trạng khẩn trương của tôi dần dần bình tĩnh lại. Có ai đó từng nói – “Hãy nhấn chìm đau thương trong đồ ăn” – đúng là chân lý.
Tôi kể chuyện xảy ra hôm nay cho Tiết Vấn Khu. Anh trả lời dứt khoát, “Em mau chuẩn bị bài giảng thật tốt, tranh thủ một lần được vào thẳng ủy viên hội.”
Tôi phì cười, “Anh cho rằng dễ như thế à? Em bắt đầu do dự có nên ở lại hay không đây? Tháng ba em có kì thi chuyên nghiệp cấp tám, qua được hay không đã là cả một vấn đề rồi.”
Anh im lặng trong giây lát, “Tết xong em cố gắng chuẩn bị thật tốt. Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Em phải cố gắng lên, nếu bỏ lỡ lần này chẳng phải rất đáng tiếc hay sao? Hơn nữa, muốn tìm việc làm tốt trong năm nay không dễ, có một nhà liền lưu một nhà thôi.”
Tôi cũng nghĩ thế. Tình trạng thất nghiệp khi ra trường vô cùng phổ biến. Bạn học của tôi ngày ngày đi phỏng vấn xin việc đến sứt đầu mẻ trán, máu chảy đầm đìa. 24h không dám tắt điện thoại di động, dồn sức chuẩn bị chờ lệnh triệu tập đi thi công chức. Phải nhờ cậy cả đơn vị thực tập, hy vọng được lưu lại cho mình một vị trí. Còn tôi, khách quan mà nói, may mắn hơn nhiều.
Theo bản năng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở thành phố Thượng Hải, cảnh đêm luôn phồn hoa, dường như muốn bộc lộ hết khí chất cao quý. Đèn đuốc sáng ngời suốt mười dặm phố, chạy dài không hết. Khắp nơi rực rỡ loá mắt, trong phòng ăn ấm áp tình người, không hề có hơi lành lạnh của mùa xuân.
Khó trách những người học tài chính ở Hải Khiếu liều mạng cũng muốn kiếm một chỗ đứng ở thành phố này. Đô thị cám dỗ như vậy, chỉ nhìn lâu một chút, đã bị vây hãm trong đó.
Nhóm khóa là ba ngày sau, nói cách khác, từ tối hôm nay cuối cùng tôi có thể được đi ngủ sớm.
***
Trở về khách sạn, tôi lập tức chui vào phòng tắm, nước nóng ào ào chảy trên da, mệt mỏi cũng ồ ạt trào ra từ tứ chi bách hải (tứ chi là hai chân và hai tay, bách hải là các huyệt trên cơ thể người).
Sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi mơ mơ màng màng gục xuống giường, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, nhưng lỗ tai lại nhạy bén khác thường.
Tiết Vấn Khu đang nói chuyện điện thoại, trước sau như một vẫn là giọng điệu lạnh lùng như hàn băng, nhưng lại nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn. Tôi nghe thấy anh nói, “Được, tốt nhất em tự thu xếp đi, anh ở chỗ này tốt lắm, học hành khá bận …..Không cần…..Được, hẹn gặp lại.”
Tôi theo bản năng hỏi, “Ai thế?”
“Bạn gái của anh.”
Tôi mở mắt, hai mắt mông lung nhìn Tiết Vấn Khu. Anh tuỳ ý ném điện thoại, mở toang cúc áo khoác ngoài, ngồi xuống ghế.
Sau đó anh hỏi, “Sao vậy? Anh có gì hay mà nhìn?”
“Diện mạo anh đẹp trai đến mức xuất chúng, đẹp trai đến mức là thảm hoạ của nhân loại, được chưa, Tiết lão gia.” Tôi trợn mắt, nhìn anh lại quay về bộ dạng mơ hồ. Tôi nói tiếp, “. . . . . . Em ngẩn người nghĩ đi đâu rồi, đầu óc trống rỗng, sắp ngủ thiếp đi, bị điện thoại của anh đánh thức.”
Anh bước tới, ngồi xuống cạnh mép giường của tôi, gãi gãi đầu nói, “Ngại quá, điện thoại của bạn gái.”
Tôi “Ừ” một tiếng, làm bộ như lơ đãng hỏi, “Tình cảm hai người tốt lắm sao?”
Tiết Vấn Khu trợn to mắt như cá chết, không thể làm gì khác, đành uốn éo quay đầu sang một bên, “Mẹ nó, mỗi ngày vô số tin nhắn oanh tạc, anh mà không trả lời thì oanh tạc bằng điện thoại, phiền chết mất.”
Tôi nhẫn nhịn không nổi, “Cái đó người ta gọi là quan tâm anh.”
“Là muốn quản lý anh đấy chứ?!” Anh thở dài một cái, “Thật sự không thể hiểu nổi. Lúc lên lớp, anh phải bận ghi chép, nếu nhắn tin trả lời thì bỏ lỡ rất nhiều kiến thức. Nếu gửi tin có chuyện thì không nói làm gì, đằng này không có việc thì kiểu gì cũng hỏi anh ăn cơm chưa, học có vui không. . . . . . Tự anh đói bụng đương nhiên sẽ ăn, mệt nhọc tất nhiên sẽ ngủ. Anh có phải con nít ba tuổi đâu. Còn đi học? GRE. . . . . . Cô ấy muốn chơi vui vẻ trước hết cứ học thuộc hết từ đơn ở cấp bốn đi rồi hãy nói!”
“Hừm?”
Vẻ bất đắc dĩ trên mặt Tiết Vấn Khu càng biến đổi đa dạng hơn. “Bà cô của tôi sắp tốt nghiệp rồi mà cấp bốn vẫn chưa qua, nói nghỉ đông phải ở nhà học từ mới.”
Tôi kinh ngạc, suy tư thật lâu mới nói, “Mặc dù nói như thế này không tốt lắm, nhưng mà, em thật sự không hiểu nổi, tài năng như thế nào mới không qua nổi cấp bốn chứ?”
“Anh cũng muốn biết điều đó.” Tiết Vấn Khu liếc mắt nhìn tôi, nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười mơ hồ hiện lên, “Thi Trầm, người như em chỉ lời nói ác độc.”
Tôi khiêm tốn, “Đâu có đâu có, nhưng được anh khen em rất vui.”
Dừng một chút tôi làm bộ như vô tình hỏi, “Tiết Vấn Khu, em cho là bạn gái của anh phải lợi hại lắm đấy. . . . . .”
Có lẽ giữa phụ nữ với nhau luôn có sự cạnh tranh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã không ngừng suy đoán trong đầu về người ấy. Ưu tú, tốt bụng, đối nhân xử thế không chê vào đâu được, nhẫn nại…tâm hồn có vô vàn điểm sáng và tài năng nổi bật thu hút anh, khiến anh không thể bỏ qua cô ấy.
Kết quả Tiết Vấn Khu nói một câu, làm cho tôi hoàn toàn sụp đổ, thổ huyết ba lít.
Anh vô cùng bình tĩnh nói, “Không phải đâu. Cô ấy đúng là một bình hoa. . .”
(Bình hoa là một thuật ngữ chỉ những người có bề ngoài xinh đẹp nhưng đầu óc rỗng tuyếch, chỉ để trưng bày)
Rất lâu về sau, tôi nhớ tới đáp án từng làm tôi canh cánh trong lòng rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi anh, “Sao anh lại thích em?”
Tiết Vấn dừng gõ máy tính, cây bút máy quay quay trên đầu ngón tay, anh quay sang nhìn tôi, “Tự dưng hỏi cái này làm gì?”
Tôi quấn lấy anh, anh không còn cách nào khác, vuốt vuốt tóc tôi rồi trả lời, “Bởi vì em rất xinh đẹp. . . . . .”
Im lặng thật lâu, anh thấy vẻ mặt tôi có chút không đúng, vừa định bổ sung, lại bị tôi cắt đứt, “Vậy em là bình hoa sao?”
Mắt anh liếc nhìn tủ giày mới mua thêm trong nhà, bên trong nhét kín giày cao gót của tôi, đôi mắt phức tạp nhìn tôi chăm chú, anh do dự thật lâu, “Thật ra thì, em là bình hoa được cắm kín. . . . . .”
“Nghĩa là gì?”
“Bình hoa không phải dùng để cắm hay sao? Chẳng lẽ dùng để đập người?” Anh thở dài, “Ngày mai anh phải làm báo cáo, chúng ta có thể không cần thảo luận vấn đề ngu ngốc này không.”
Tôi rất vui, vì vậy liền hạnh phúc.
Chủ đề lập tức rơi vào cục diện bế tắc, tôi nhìn dáng vẻ hơi tự kiêu của anh, cười nói, “Thật ra thì, bạn trai trước của em cũng là một bình hoa, siêu cấp bình hoa nam.”
Anh phì một cái, bật cười, đôi mắt cong cong vô cùng khả ái.
“Anh đừng nghĩ em nói bừa. Thật đó, ex của em cận rất nặng, lại không thường xuyên đeo kính. Có một lần tới trường làm thủ tục xin đi thực tập, buổi trưa đi ăn cơm với bạn học, sau khi ăn xong, anh ta định đi xếp hàng mua coca. Kết quả bị bạn học liều mạng kéo đi. Anh ta thấy rất kỳ quái, vì vậy bạn học liền nói cho anh ta biết, kể từ lúc anh ta bước vào phòng ăn, đã có không dưới hai mươi nữ sinh mắt vẫn nhìn chăm chăm anh ta không rời. Nếu không đi, đoán chừng trên người anh ta bị chọc mấy vạn lỗ rồi.”
Anh cười ha ha, thay tôi tổng kết một câu, “Thi Trầm, cô bé ngốc nghếch này.”
Tôi cau mày, “Anh cũng thế cả thôi.”
“Hì hì, chúng ta giống nhau mà!”
***
Tôi nhớ tới Từ Khả Lâm liền không thấy vui vẻ, ngồi dậy lên mạng đọc tin tức. Mấy hồ sơ gửi đến các công ty lớn như đá chìm xuống đáy biển, không có tin gì, phiền não dần dần xông lên đầu; định tắt máy vi tính, đứng trước cửa sổ kéo rèm ra, trên đường xe cộ như từng đám mây tía chuyển động, xuyên qua các ngõ ngách của thành phố.
Tôi không ghen tỵ với bạn gái Tiết Vấn Khu, thậm chí nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ, ngay cả một tí ti khó chịu và xúc động tôi cũng không có. Tôi thích anh ấy thật không? Không giống, hoàn toàn không giống, lúc ấy đối với Từ Khả Lâm tôi đã đến mức si mê tuyệt đối. Còn đối với Tiết Vấn Khu, tôi có thể cười thản nhiên, nói thoải mái, không có cảm giác tim đập rộn ràng, tựa như bạn bè lâu năm, nhẹ nhõm tự nhiên, không hề giả tạo…
***
Lần thứ hai lên lớp, vốn đang trong phòng học ở cơ sở trên đường Tứ Bình, lúc ấy là buổi trưa, quỷ thần xui khiến thế nào, tôi nằm gục ngủ trên bàn, nếu không có tin nhắn của Tiết Vấn Khu, chắc chắn tôi sẽ bỏ lỡ giờ dạy này.
Khi đến khách sạn Thiên Ích, đầu đã bị gió lạnh thổi đau. Phòng ốc cũ kĩ, khác biệt một trời một vực với phòng học sạch sẽ mới tinh của New Oriental, tôi bỗng nhiên nhớ tới New Oriental, dần dần mới cảm thấy bình thường trở lại.
Tiết Vấn Khu cũng học ở đây. Khu giảng đường này có cả ký túc xá dành cho học viên, lát gạch sứ màu trắng, tường sơn màu xanh. Mặc dù rất sạch sẽ, nhưng không sao che giấu được mùi mốc meo và cảm giác tiêu điều từ trong góc toả ra. Tôi bước lên cầu thang thật cao, đi từng bước một, suy tư, trong đầu không ngừng ôn lại những từ định nói và phần bài giảng chuẩn bị sẵn.
Có lẽ vì thời gian nghỉ trưa sắp hết, nên các phòng học mở toang cửa. Trên hành lang trống trải, rất nhiều người với dáng vẻ vội vã đi từ phía đối diện, từ đằng sau, từ bốn phương tám hướng vây kín tôi. Những gương mặt xa lạ, biểu cảm khác nhau, có thể cả đời này tôi cũng sẽ không làm quen, không có quan hệ.
Nhưng từ năm cấp hai đến nay, có bao giờ tôi đoán trước được mình sẽ gặp Tiết Vấn Khu đâu? Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp Từ Khả Lâm, còn có rất nhiều rất nhiều người khác nữa.
Một chút vĩnh viễn là nhạc đệm, một chút đi qua chúng ta, vì vậy trở thành kỉ niệm.
Có vài lớp học đã vào tiết. Tôi từ tốn đi qua từng lớp, chợt nhìn thấy vị thầy giáo mấy ngày trước đứng trên bục, giảng bài một mình. Cửa sau khép hờ, giọng nói dễ nghe, hơn nữa khẩu âm đúng tiêu chuẩn BBC truyền đến, bằng giọng nói đó dạy tiếng Anh sẽ không khô khan nữa rồi.
Giọng nói của anh ta, nhấn nhá câu rất có nhịp điệu, nhanh chậm đều đặn. Tôi bỗng nhớ ra, mỗi lần tôi đứng trên bục giảng, vĩnh viễn dùng một ngữ điệu rất nhanh để che giấu mặt không tự tin và hoảng hốt trong lòng.
Đây là khuyết điểm trí mạng, mà bây giờ tôi mới phát hiện ra.
Trong phút chốc, anh ta nhìn xuống chỗ tôi ngồi, có lẽ là tôi nhìn nhầm, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, sau đó làm như không có gì, chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.
Tôi kéo cửa không tiếng động đi ra ngoài.
Gió lạnh thổi từng đợt qua hành lang, Thượng Hải càng ngày càng lạnh hơn, trước mắt tôi là muôn ngàn bông hoa sương.
Tác giả có lời muốn nói: HE. . . nhìn rõ chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.