Là Anh Đã Cho Em Một Nửa Tình Yêu
Chương 6
Sênh Ly
14/07/2015
Đột nhiên, cánh cửa bật mở, chưa kịp lau đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má nên tôi chẳng còn cách nào khác đành vùi mặt trong mái tóc. Người đằng sau ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Haizz, nhóc con, nếu em không muốn đi thì chúng ta không đi nữa.”
Tôi đứng phắt dậy, hung hăng lau lau nước mắt, bĩu môi, “Ai nói em không muốn đi, em rất thích đi.”
Từ Khả Lâm bật cười, đôi mắt anh không to nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa sự sắc bén, thâm thúy; đôi lông mày đậm cong, ánh mắt kia dường như đang muốn nói ‘Nhìn em đúng là một cô gái nhỏ dễ bị kích động.’
Nhưng, anh không nói lời nào, chỉ mỉm cười, “Được rồi, vậy chúng ta lập tức xuất phát, em nhanh lên đi.”
Tôi nhìn gương mặt trong gương đã trưởng thành hơn so với mấy năm trước, tuy không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng vẻ trẻ trung của thủa ban đầu đã không còn nữa. Tôi thầm nghĩ, hình như mình già hơn một chút rồi.
Mấy năm ngắn ngủi, tôi liều mạng mong mình lớn hơn, không đọc những quyển truyện tranh vui nhộn kia nữa, không vì tìm được cây kẹo bông mà cảm thấy mừng rỡ nữa, không cùng bạn học đi dạo mua mấy đồ linh tinh ven đường, càng không vì một lời nói của nam sinh mà tim đập thình thịch. Tôi đã bỏ qua nhiều thứ vốn thuộc về mình như vậy đó, chỉ vì muốn lớn hơn.
Lớn lên trở thành hình mẫu mà anh yêu thích.
Nhưng mà, dù tôi thay đổi ra sao, trong mắt anh tôi là một cô bé, vĩnh viễn là một thiếu nữ chưa trưởng thành.
Tôi vặn vòi hoa sen, nước nóng ào ào chảy xuống. Giữa làn hơi nước trắng lượn lờ, tôi bỗng cảm thấy gương mặt mình từ từ biến thành bộ dáng mấy năm trước, khi lần đầu tiên mới gặp anh, trong sáng đáng yêu, dũng cảm không sợ hãi, và có cả sự ngu dại.
Tôi hít sâu một hơi, Thi Trầm, mày phải cười, nở nụ cười đẹp mắt nhất, cười vui vẻ nhất, cười như vô tâm vô phế.
***
Hội trường đám cưới không tính là xa hoa, nhưng nhìn ra được rất tỉ mỉ, trau chuốt đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Khách đến mừng rất đông, tiếng cười vang khắp nơi.
Tôi lấy hồng bao đưa cho Từ Khả Lâm, sau đó nhỏ giọng hỏi anh, “Bọn họ chỉ làm một lần sao?”
Anh đáp ừ một tiếng, rồi lẳng lặng đứng trong góc, bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh, không vui sướng cũng không khổ sở, giống như mọi chuyện xảy ra không hề liên quan đến anh, tôi kéo kéo góc áo anh, “Từ Khả Lâm, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
Không khí trong hội trường hoàn toàn ấm áp, không hề có một điểm nóng bức. Sự ấm áp này càng dâng lên nỗi lo lắng trong lòng tôi, vậy mà anh chỉ mỉm cười, “Đi, tại sao phải đi? Chứng kiến hạnh phúc của người khác không tốt sao?”
“Không tốt, bởi vì sẽ làm bản thân càng thêm khó chịu.”
“Thật sao?” Anh giật nhẹ khóe miệng, “Anh không còn cảm giác gì nữa rồi, nếu như có thì chỉ là chết lặng thôi.”
Lúc này, trong đám người một hồi xôn xao, có người la lớn, “Chú rể đi ra!”
Quả nhiên, trên sân khấu xuất hiện một bóng dáng cao gầy, mặc bộ tây trang đen bóng, tôi chu mỏ, “A, bây giờ đẹp trai gấp mấy lần hồi trước, cách ăn mặc này đúng là dạng chó hình người .”
Từ Khả Lâm cười, “Em đó, mau thu lại lời nói cay độc của mình đi, cẩn thận người ta không kết hôn được, thể nào cũng tính tội lên đầu em.”
Tôi cười hắc hắc, “Càng tốt, cô dâu đành do anh thuận tay cướp đi thôi.”
“Sau đó để lại chú rể đánh em một trận sao?”
Tôi trợn mắt một cái, “Ân oán giữa ba người bọn anh đừng liên luỵ đến em chứ. Không nói nữa, cô dâu bước ra rồi.”
Ánh đèn trong hội trường vụt tối, một khúc nhạc dạo du dương vang lên, tất cả mọi người yên lặng ngồi ở bàn tiệc, cuối thảm đỏ là cô dâu mặc váy trắng muốt khoác tay cha tiến vào hội trường.
Tôi chăm chú quan sát Tạ Huy. Cô ấy chưa thể tính là mỹ nữ được, nhưng lại có khí chất nhã nhặn lịch sự thậm chí là hơi có phần xa cách lạnh lùng, dễ khiến đối phương động người. Đột nhiên, tôi không còn cảm thấy ghen tị với cô ấy, giống như đã sớm buông tay rồi.
Trong nháy mắt, tôi nhận thấy đúng là so với tôi, cô ấy xứng đáng được nhận nhiều sự thương yêu hơn.
Mỗi một bước đi của cô ấy đều chậm rãi, nhưng rất vững vàng. Tôi thấy được trong đôi mắt cô loang loáng, ngân ngấn nước mắt. Đi được đến nửa đường, chú rể nắm lấy tay cô dâu, hai người nhìn sâu vào mắt nhau rồi ăn ý nở nụ cười hạnh phúc.
Tôi quay lại nhìn Từ Khả Lâm, vẫn là vẻ mặt bình thản không tỏ thái độ gì…
Ánh đèn trên sân khấu sáng chói mắt, tóc mái trên trán anh che khuất đôi mắt thâm thuý hay suy tư kia đi, khiến cho tôi không đoán ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên, anh nhìn sang tôi làm mặt quỷ rồi nhanh chóng quay trở về bộ dáng nghiêm túc. Tôi thấy khoé miệng anh hơi nhếch lên mà tôi cũng mỉm cười.
Đám cưới này nếu không phải nhân vật chính là người chúng tôi đã từng quen biết thì sẽ rất tẻ nhạt.
Cả tôi và anh ngồi vào một bàn toàn những người xa lạ, người qua người lại việc uống rượu là không thể tránh được. Có người tới mời rượu, tôi biết rõ anh không thể uống nhiều, giơ tay lên định cản lại sự tuỳ hứng của bọn họ, nhưng anh lại cầm ly rượu lên, “Lớp trưởng, chúng ta là bạn học bảy năm, anh giường trên tôi giường dưới. Hôm nay là ngày anh kết hôn, tôi thật sự rất vui.” Anh dừng một chút, ổn định tâm tình, ánh mắt không chuyển nhìn cô dâu, nâng chén, “Chúc hai người trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử.”
Lớp trưởng vung tay lên, vỗ bộp lên bả vai Từ Khả Lâm, mà anh chỉ lặng im, không nói gì.
“Choang” một tiếng, ba ly rượu đụng vào nhau, một khắc kia, tôi hiểu được giữa ba người bọn họ chưa bao giờ có sự ăn ý như lúc này. Có lẽ, sau này trong cuộc sống của Từ Khả Lâm không còn gặp lại bọn họ nữa.
Tôi chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này sẽ xảy ra.
Lần này, tôi và anh đều uống khá nhiều, số còn lại là do tôi uống thay dùm anh. Gương mặt anh đỏ ửng, nồng nặc mùi rượu, khoé mắt khẽ cong, vốn là một gương mặt yêu nghiệt giờ phút này lại tăng thêm vài phần quyến rũ. Lúc tôi từ phòng rửa tay quay lại, đã thấy anh bị một phụ nữ dáng vẻ khá đoan trang ngăn ở cửa sảnh lớn, trong lòng cũng hiểu rõ.
Tôi bước tới, ôm lấy cánh tay Từ Khả Lâm, chớp mắt mấy cái với người phụ nữ kia, “Ngại quá, trâu già không ăn cỏ non, chị à nên thu hồi tay đi thì hơn.”
Người phụ nữ kia có vẻ cũng đang chuếnh choáng, nhất thời không kịp phản ứng, nửa ngày sau mới cao giọng, “Cô nói tôi là trâu già?”
Tôi cười cười, “Ai nha, tôi không hề nói vậy nha, chính chị tự hiểu nha.” Sau đó tôi nhìn Từ Khả lâm, làm bộ hung hăng cốc một cái vào đầu anh, “Uống nhiều vào rồi ăn nói linh tinh, coi em trở về chỉnh anh như thế nào.”
Anh “Ồ” một tiếng, nhún nhún vai, tôi quay lại cười với cô ta, “Thật xin lỗi, hoa đã có chủ.”
Anh đúng là hoa có chủ mà, nhưng đáng tiếc chủ nhân đó không phải là tôi. Chủ nhân không cần anh, vì vậy nhét tạm vào tay tôi, tôi coi anh như là tổ tông mà hầu hạ.
Bởi vì uống nhiều, nên chúng tôi không đi náo động phòng. Mùa đông ở Nam Kinh dù ban ngày trời trong xanh chan hòa ánh nắng rực rỡ, thì một khi màn đêm buông xuống, cái rét lạnh đến thấu xương sẽ tràn về. Bên ngoài gió lạnh thổi bay hơn phân nửa khí nóng trong người, khiến cơn say chếch choáng cũng tỉnh táo hơn.
Tôi đang định vươn tay vẫy một chiếc taxi thì Từ Khả Lâm đứng ở bên cạnh ngăn lại ý bảo, ‘Đi tản bộ một lát.’
Tôi đành ừ một tiếng, cúi đầu đi theo anh..
Đường ở Nam Kinh tôi không quen lắm, dù vậy, tôi cũng biết rõ con đường không phải lối về khách sạn. Tôi thử hỏi, “Từ Khả Lâm, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đến thăm trường học một lát.”
***
Mười giờ đêm trên sân cỏ, trống vắng không một bóng người, có khu nhà dạy học đã hơi cũ kĩ, cỏ dại úa vàng mọc toán loạn dọc theo đường bờ tường. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, bóng của chúng tôi bị kéo dài hơn, nổi bật trong vầng sáng.
Tôi rất thích yên lặng ngồi như thế, nhưng trong bầu không khí hôm nay lại khiến tôi mơ hồ cảm thấy một sự bất thường.
“Thi Trầm, thật ra thì, anh vẫn luôn giấu một số chuyện, em nên hiểu, anh không nói ra bởi vì anh không biết phải mở lời nói với em như thế nào.” Anh ngước lên nhìn trời, trong miệng không ngừng thở ra từng vòng hơi trắng, tôi bỗng nhiên nhớ đến Tiết Vấn Khu, trên môi liên tục thở ra từng vòng khói trắng, thờ ơ trêu ghẹo người khác.
“Lúc đó, anh đã đồng ý ở chung một chỗ với em, nhưng vào chính đêm ấy, một mình anh đã chạy đến thao trường khóc một trận.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh cười cười, tiếp tục, “Không có gì, khi anh nhìn thấy em, đã cảm thấy cô bé này trên người ngập tràn dũng khí không chùn bước, vẻ mặt tự tin lúc đó không chút do dự nói với anh là em thích anh. Anh đã nghĩ, có lẽ ở cạnh em sẽ giúp anh có thêm được sức mạnh và dũng khí đi thích một người.”
Tôi nhìn anh không chớp mắt. Nhớ lại lúc đó là lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm tỏ tình với anh, khẩn trương đến mức tay cầm điện thoại cũng run rẩy, không dám thở mạnh. Khi nghe được câu trả lời khẳng định của anh thì hưng phấn đến mức không ngủ được mà ngày hôm sau đi học tinh thần vẫn sáng láng như cũ.
Nghĩ lại tôi bật cười, anh không hề để ý đến tôi, vẫn lẩm bẩm tự nói, “Nhưng mà, lúc anh cảm thấy anh đã đủ tin tưởng mình sẽ thích một người, xế chiều hôm đó, anh lại thấy Tạ Huy và lớp trưởng nắm tay nhau đi dạo trên sân trường, trong chớp mắt, anh thấy rất đau đớn đến mức muốn khóc.”
“Thi Trầm, anh đã luôn tự nhủ với mình rằng sẽ tìm mọi cách để thích em nhưng dù thế nào cũng không thực hiện được. Anh thật sự không quên được người đó. “
Cơn gió lạnh thổi đến, mái tóc tôi bay bay mà tôi chỉ yên lặng nhìn anh.
“Nhưng có một lần, đêm hôm đó em nói với anh, em sẽ đi học xa, anh không nhận được thêm tin tức gì của em nữa. Khi đó anh đã rất sợ hãi em có thể ra đi mãi mãi. Đêm hôm đó, anh ngồi trên thao trường rất lâu, nghĩ đến hình bóng em, giọng nói của em, tấm lòng của em; lúc đó anh kích động đến mức có thể lập tức đi mua nhẫn kim cương để cầu hôn em. “
Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong ký ức, tình cảm của Từ Khả Lâm đối với tôi chỉ nhàn nhạt, có sự quan tâm giống như anh trai, có sự ngọt ngào của đôi tình lữ, cho tới lúc này, anh chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ tâm trạng của mình. Ngược lại, trước mặt anh, tôi muốn khóc sẽ khóc, muốn cười sẽ cười to, không hề kiêng kị.
Thì ra vẫn có nhiều chuyện tôi không hề biết đến.
Anh chăm chú nhìn tôi, nói, “Thi Trầm, ở bên cạnh em, cuối cùng anh cũng biết nghĩ đến trách nhiệm. Không biết tại sao, anh cảm thấy vô cùng áp lực, anh không biết, anh rất e sợ nó, càng e sợ cảm giác của mình. Thật ra thì em không hề có lỗi, sai đều ở phía anh. Anh là gã đàn ông chưa trưởng thành, có lúc chính anh cũng rất giận bản thân mình.”
Tôi nghĩ thầm, quả thật, Từ Khả Lâm, khi em nhìn lại khoảng thời gian hai năm qua, trừ sự mê luyến ban đầu cùng không cam lòng, không còn điểm nào ở anh hấp dẫn được em nữa, so với Tiết Vấn Khu khắp người tỏa sáng thì anh lại thực sự thua kém đến đáng thương.
“Nhưng, Thi Trầm, em có biết, con người có một giới hạn không thể vượt qua được, anh cũng có, em cũng có..”
Tôi hé miệng, không khí lạnh lẽo tràn vào, mà cuối cùng tôi không nói được gì.
Tôi muốn nói cho anh biết, tôi thích anh, bởi anh có gương mặt điển trai; thích anh, bởi anh có thể kiên nhẫn lắng nghe tôi nói; thích anh, bởi sự mê luyến vô thanh vô thức; thích anh, bởi vì tôi muốn có được anh. Tôi quá kiêu ngạo nên không thể dễ dàng tha thứ thất bại của mình.
Nhưng tôi không thể thốt nên lời. Tôi đứng lên, vận động thân thể đã cứng ngắc lạnh lẽo. Nhìn người đàn ông trước mắt một thời tôi đã từng mê luyến, những tật xấu của anh, tính tình mềm yếu của anh hiện lên như gai nhọn ghim đau vào mắt tôi.
“Từ Khả Lâm, đã qua rồi.”
Đúng vậy, quá khứ, thích hay không thích, tất cả đã trở về cát bụi.
Tôi đứng phắt dậy, hung hăng lau lau nước mắt, bĩu môi, “Ai nói em không muốn đi, em rất thích đi.”
Từ Khả Lâm bật cười, đôi mắt anh không to nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa sự sắc bén, thâm thúy; đôi lông mày đậm cong, ánh mắt kia dường như đang muốn nói ‘Nhìn em đúng là một cô gái nhỏ dễ bị kích động.’
Nhưng, anh không nói lời nào, chỉ mỉm cười, “Được rồi, vậy chúng ta lập tức xuất phát, em nhanh lên đi.”
Tôi nhìn gương mặt trong gương đã trưởng thành hơn so với mấy năm trước, tuy không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng vẻ trẻ trung của thủa ban đầu đã không còn nữa. Tôi thầm nghĩ, hình như mình già hơn một chút rồi.
Mấy năm ngắn ngủi, tôi liều mạng mong mình lớn hơn, không đọc những quyển truyện tranh vui nhộn kia nữa, không vì tìm được cây kẹo bông mà cảm thấy mừng rỡ nữa, không cùng bạn học đi dạo mua mấy đồ linh tinh ven đường, càng không vì một lời nói của nam sinh mà tim đập thình thịch. Tôi đã bỏ qua nhiều thứ vốn thuộc về mình như vậy đó, chỉ vì muốn lớn hơn.
Lớn lên trở thành hình mẫu mà anh yêu thích.
Nhưng mà, dù tôi thay đổi ra sao, trong mắt anh tôi là một cô bé, vĩnh viễn là một thiếu nữ chưa trưởng thành.
Tôi vặn vòi hoa sen, nước nóng ào ào chảy xuống. Giữa làn hơi nước trắng lượn lờ, tôi bỗng cảm thấy gương mặt mình từ từ biến thành bộ dáng mấy năm trước, khi lần đầu tiên mới gặp anh, trong sáng đáng yêu, dũng cảm không sợ hãi, và có cả sự ngu dại.
Tôi hít sâu một hơi, Thi Trầm, mày phải cười, nở nụ cười đẹp mắt nhất, cười vui vẻ nhất, cười như vô tâm vô phế.
***
Hội trường đám cưới không tính là xa hoa, nhưng nhìn ra được rất tỉ mỉ, trau chuốt đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Khách đến mừng rất đông, tiếng cười vang khắp nơi.
Tôi lấy hồng bao đưa cho Từ Khả Lâm, sau đó nhỏ giọng hỏi anh, “Bọn họ chỉ làm một lần sao?”
Anh đáp ừ một tiếng, rồi lẳng lặng đứng trong góc, bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh, không vui sướng cũng không khổ sở, giống như mọi chuyện xảy ra không hề liên quan đến anh, tôi kéo kéo góc áo anh, “Từ Khả Lâm, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
Không khí trong hội trường hoàn toàn ấm áp, không hề có một điểm nóng bức. Sự ấm áp này càng dâng lên nỗi lo lắng trong lòng tôi, vậy mà anh chỉ mỉm cười, “Đi, tại sao phải đi? Chứng kiến hạnh phúc của người khác không tốt sao?”
“Không tốt, bởi vì sẽ làm bản thân càng thêm khó chịu.”
“Thật sao?” Anh giật nhẹ khóe miệng, “Anh không còn cảm giác gì nữa rồi, nếu như có thì chỉ là chết lặng thôi.”
Lúc này, trong đám người một hồi xôn xao, có người la lớn, “Chú rể đi ra!”
Quả nhiên, trên sân khấu xuất hiện một bóng dáng cao gầy, mặc bộ tây trang đen bóng, tôi chu mỏ, “A, bây giờ đẹp trai gấp mấy lần hồi trước, cách ăn mặc này đúng là dạng chó hình người .”
Từ Khả Lâm cười, “Em đó, mau thu lại lời nói cay độc của mình đi, cẩn thận người ta không kết hôn được, thể nào cũng tính tội lên đầu em.”
Tôi cười hắc hắc, “Càng tốt, cô dâu đành do anh thuận tay cướp đi thôi.”
“Sau đó để lại chú rể đánh em một trận sao?”
Tôi trợn mắt một cái, “Ân oán giữa ba người bọn anh đừng liên luỵ đến em chứ. Không nói nữa, cô dâu bước ra rồi.”
Ánh đèn trong hội trường vụt tối, một khúc nhạc dạo du dương vang lên, tất cả mọi người yên lặng ngồi ở bàn tiệc, cuối thảm đỏ là cô dâu mặc váy trắng muốt khoác tay cha tiến vào hội trường.
Tôi chăm chú quan sát Tạ Huy. Cô ấy chưa thể tính là mỹ nữ được, nhưng lại có khí chất nhã nhặn lịch sự thậm chí là hơi có phần xa cách lạnh lùng, dễ khiến đối phương động người. Đột nhiên, tôi không còn cảm thấy ghen tị với cô ấy, giống như đã sớm buông tay rồi.
Trong nháy mắt, tôi nhận thấy đúng là so với tôi, cô ấy xứng đáng được nhận nhiều sự thương yêu hơn.
Mỗi một bước đi của cô ấy đều chậm rãi, nhưng rất vững vàng. Tôi thấy được trong đôi mắt cô loang loáng, ngân ngấn nước mắt. Đi được đến nửa đường, chú rể nắm lấy tay cô dâu, hai người nhìn sâu vào mắt nhau rồi ăn ý nở nụ cười hạnh phúc.
Tôi quay lại nhìn Từ Khả Lâm, vẫn là vẻ mặt bình thản không tỏ thái độ gì…
Ánh đèn trên sân khấu sáng chói mắt, tóc mái trên trán anh che khuất đôi mắt thâm thuý hay suy tư kia đi, khiến cho tôi không đoán ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên, anh nhìn sang tôi làm mặt quỷ rồi nhanh chóng quay trở về bộ dáng nghiêm túc. Tôi thấy khoé miệng anh hơi nhếch lên mà tôi cũng mỉm cười.
Đám cưới này nếu không phải nhân vật chính là người chúng tôi đã từng quen biết thì sẽ rất tẻ nhạt.
Cả tôi và anh ngồi vào một bàn toàn những người xa lạ, người qua người lại việc uống rượu là không thể tránh được. Có người tới mời rượu, tôi biết rõ anh không thể uống nhiều, giơ tay lên định cản lại sự tuỳ hứng của bọn họ, nhưng anh lại cầm ly rượu lên, “Lớp trưởng, chúng ta là bạn học bảy năm, anh giường trên tôi giường dưới. Hôm nay là ngày anh kết hôn, tôi thật sự rất vui.” Anh dừng một chút, ổn định tâm tình, ánh mắt không chuyển nhìn cô dâu, nâng chén, “Chúc hai người trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử.”
Lớp trưởng vung tay lên, vỗ bộp lên bả vai Từ Khả Lâm, mà anh chỉ lặng im, không nói gì.
“Choang” một tiếng, ba ly rượu đụng vào nhau, một khắc kia, tôi hiểu được giữa ba người bọn họ chưa bao giờ có sự ăn ý như lúc này. Có lẽ, sau này trong cuộc sống của Từ Khả Lâm không còn gặp lại bọn họ nữa.
Tôi chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này sẽ xảy ra.
Lần này, tôi và anh đều uống khá nhiều, số còn lại là do tôi uống thay dùm anh. Gương mặt anh đỏ ửng, nồng nặc mùi rượu, khoé mắt khẽ cong, vốn là một gương mặt yêu nghiệt giờ phút này lại tăng thêm vài phần quyến rũ. Lúc tôi từ phòng rửa tay quay lại, đã thấy anh bị một phụ nữ dáng vẻ khá đoan trang ngăn ở cửa sảnh lớn, trong lòng cũng hiểu rõ.
Tôi bước tới, ôm lấy cánh tay Từ Khả Lâm, chớp mắt mấy cái với người phụ nữ kia, “Ngại quá, trâu già không ăn cỏ non, chị à nên thu hồi tay đi thì hơn.”
Người phụ nữ kia có vẻ cũng đang chuếnh choáng, nhất thời không kịp phản ứng, nửa ngày sau mới cao giọng, “Cô nói tôi là trâu già?”
Tôi cười cười, “Ai nha, tôi không hề nói vậy nha, chính chị tự hiểu nha.” Sau đó tôi nhìn Từ Khả lâm, làm bộ hung hăng cốc một cái vào đầu anh, “Uống nhiều vào rồi ăn nói linh tinh, coi em trở về chỉnh anh như thế nào.”
Anh “Ồ” một tiếng, nhún nhún vai, tôi quay lại cười với cô ta, “Thật xin lỗi, hoa đã có chủ.”
Anh đúng là hoa có chủ mà, nhưng đáng tiếc chủ nhân đó không phải là tôi. Chủ nhân không cần anh, vì vậy nhét tạm vào tay tôi, tôi coi anh như là tổ tông mà hầu hạ.
Bởi vì uống nhiều, nên chúng tôi không đi náo động phòng. Mùa đông ở Nam Kinh dù ban ngày trời trong xanh chan hòa ánh nắng rực rỡ, thì một khi màn đêm buông xuống, cái rét lạnh đến thấu xương sẽ tràn về. Bên ngoài gió lạnh thổi bay hơn phân nửa khí nóng trong người, khiến cơn say chếch choáng cũng tỉnh táo hơn.
Tôi đang định vươn tay vẫy một chiếc taxi thì Từ Khả Lâm đứng ở bên cạnh ngăn lại ý bảo, ‘Đi tản bộ một lát.’
Tôi đành ừ một tiếng, cúi đầu đi theo anh..
Đường ở Nam Kinh tôi không quen lắm, dù vậy, tôi cũng biết rõ con đường không phải lối về khách sạn. Tôi thử hỏi, “Từ Khả Lâm, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đến thăm trường học một lát.”
***
Mười giờ đêm trên sân cỏ, trống vắng không một bóng người, có khu nhà dạy học đã hơi cũ kĩ, cỏ dại úa vàng mọc toán loạn dọc theo đường bờ tường. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, bóng của chúng tôi bị kéo dài hơn, nổi bật trong vầng sáng.
Tôi rất thích yên lặng ngồi như thế, nhưng trong bầu không khí hôm nay lại khiến tôi mơ hồ cảm thấy một sự bất thường.
“Thi Trầm, thật ra thì, anh vẫn luôn giấu một số chuyện, em nên hiểu, anh không nói ra bởi vì anh không biết phải mở lời nói với em như thế nào.” Anh ngước lên nhìn trời, trong miệng không ngừng thở ra từng vòng hơi trắng, tôi bỗng nhiên nhớ đến Tiết Vấn Khu, trên môi liên tục thở ra từng vòng khói trắng, thờ ơ trêu ghẹo người khác.
“Lúc đó, anh đã đồng ý ở chung một chỗ với em, nhưng vào chính đêm ấy, một mình anh đã chạy đến thao trường khóc một trận.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh cười cười, tiếp tục, “Không có gì, khi anh nhìn thấy em, đã cảm thấy cô bé này trên người ngập tràn dũng khí không chùn bước, vẻ mặt tự tin lúc đó không chút do dự nói với anh là em thích anh. Anh đã nghĩ, có lẽ ở cạnh em sẽ giúp anh có thêm được sức mạnh và dũng khí đi thích một người.”
Tôi nhìn anh không chớp mắt. Nhớ lại lúc đó là lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm tỏ tình với anh, khẩn trương đến mức tay cầm điện thoại cũng run rẩy, không dám thở mạnh. Khi nghe được câu trả lời khẳng định của anh thì hưng phấn đến mức không ngủ được mà ngày hôm sau đi học tinh thần vẫn sáng láng như cũ.
Nghĩ lại tôi bật cười, anh không hề để ý đến tôi, vẫn lẩm bẩm tự nói, “Nhưng mà, lúc anh cảm thấy anh đã đủ tin tưởng mình sẽ thích một người, xế chiều hôm đó, anh lại thấy Tạ Huy và lớp trưởng nắm tay nhau đi dạo trên sân trường, trong chớp mắt, anh thấy rất đau đớn đến mức muốn khóc.”
“Thi Trầm, anh đã luôn tự nhủ với mình rằng sẽ tìm mọi cách để thích em nhưng dù thế nào cũng không thực hiện được. Anh thật sự không quên được người đó. “
Cơn gió lạnh thổi đến, mái tóc tôi bay bay mà tôi chỉ yên lặng nhìn anh.
“Nhưng có một lần, đêm hôm đó em nói với anh, em sẽ đi học xa, anh không nhận được thêm tin tức gì của em nữa. Khi đó anh đã rất sợ hãi em có thể ra đi mãi mãi. Đêm hôm đó, anh ngồi trên thao trường rất lâu, nghĩ đến hình bóng em, giọng nói của em, tấm lòng của em; lúc đó anh kích động đến mức có thể lập tức đi mua nhẫn kim cương để cầu hôn em. “
Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong ký ức, tình cảm của Từ Khả Lâm đối với tôi chỉ nhàn nhạt, có sự quan tâm giống như anh trai, có sự ngọt ngào của đôi tình lữ, cho tới lúc này, anh chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ tâm trạng của mình. Ngược lại, trước mặt anh, tôi muốn khóc sẽ khóc, muốn cười sẽ cười to, không hề kiêng kị.
Thì ra vẫn có nhiều chuyện tôi không hề biết đến.
Anh chăm chú nhìn tôi, nói, “Thi Trầm, ở bên cạnh em, cuối cùng anh cũng biết nghĩ đến trách nhiệm. Không biết tại sao, anh cảm thấy vô cùng áp lực, anh không biết, anh rất e sợ nó, càng e sợ cảm giác của mình. Thật ra thì em không hề có lỗi, sai đều ở phía anh. Anh là gã đàn ông chưa trưởng thành, có lúc chính anh cũng rất giận bản thân mình.”
Tôi nghĩ thầm, quả thật, Từ Khả Lâm, khi em nhìn lại khoảng thời gian hai năm qua, trừ sự mê luyến ban đầu cùng không cam lòng, không còn điểm nào ở anh hấp dẫn được em nữa, so với Tiết Vấn Khu khắp người tỏa sáng thì anh lại thực sự thua kém đến đáng thương.
“Nhưng, Thi Trầm, em có biết, con người có một giới hạn không thể vượt qua được, anh cũng có, em cũng có..”
Tôi hé miệng, không khí lạnh lẽo tràn vào, mà cuối cùng tôi không nói được gì.
Tôi muốn nói cho anh biết, tôi thích anh, bởi anh có gương mặt điển trai; thích anh, bởi anh có thể kiên nhẫn lắng nghe tôi nói; thích anh, bởi sự mê luyến vô thanh vô thức; thích anh, bởi vì tôi muốn có được anh. Tôi quá kiêu ngạo nên không thể dễ dàng tha thứ thất bại của mình.
Nhưng tôi không thể thốt nên lời. Tôi đứng lên, vận động thân thể đã cứng ngắc lạnh lẽo. Nhìn người đàn ông trước mắt một thời tôi đã từng mê luyến, những tật xấu của anh, tính tình mềm yếu của anh hiện lên như gai nhọn ghim đau vào mắt tôi.
“Từ Khả Lâm, đã qua rồi.”
Đúng vậy, quá khứ, thích hay không thích, tất cả đã trở về cát bụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.