Chương 42: Vợ là của tôi, cậu nói xem
Cẩn Du
31/03/2023
Sau khi bệnh tình của Anh Đào được công khai, Dụ Lệ An có chút lo lắng cho trạng thái của cô, cố ý bảo cô về nhà ở vài ngày.
Đến bữa tối, Kỷ Lương vài lần muốn nói lại thôi.
Anh Đào sau khi chú ý tới điểm này, kỳ thật đã đoán được ông ấy muốn nói cái gì, đối với Kỷ Lương, cô vẫn tương đối yên tâm, ông ấy và Hướng Quyền Nho không phải cùng một loại người.
Anh Đào gắp đồ ăn cho Kỷ Lương: "Chú Kỷ, chú nếm thử cái này đi."
Kỷ Lương đỡ lấy nói cảm ơn, thái độ vâng vâng dạ dạ, có chút không dám nhìn vào mắt Anh Đào.
Dụ Lệ An giận nói: "Nhìn anh kìa, con gái gắp đồ ăn cho anh mà lại khẩn trương như vậy."
Kỷ Lương miễn cưỡng cười cười, đem mặt vùi vào trong bát cơm.
Kỷ Dạng nhíu mày nhìn ông, cứ cảm thấy ông có cái gì đó bất thường, bình thường Kỷ Lương khi đối mặt với Anh Đào, tuy rằng có khẩn trương nhưng chưa từng khoa trương đến vậy.
Kỷ Dạng hoài nghi nhìn về phía Anh Đào, suy đoán giữa cô với Kỷ Lương có phải có bí mật gì hay không.
Anh Đào chuẩn bị gắp đồ ăn cho cậu, lại bị Trình Kiệt dùng đũa ngăn lại, "Nó tự biết gắp."
Kỷ Dạng không biết nói gì: "Anh quản rộng quá rồi đó!"
Trình Kiệt nhướng mày, ngữ khí lười biếng kiêu ngạo, "Vợ là của tôi, cậu nói xem."
Kỷ Lương đột nhiên bị sặc cơm, ho khan đến lợi hại.
Dụ Lệ An nhíu mi: "Gần đây anh làm sao thế? Cứ gấp gáp như vậy."
Anh Đào buông bát đũa hỏi: "Chú Kỷ, có phải chú có gì muốn nói với bọn con không?"
Kỷ Lương lén nhìn Dụ Lệ An, Dụ Lệ An cũng nghi hoặc: "Anh nhìn em làm gì, Anh Đào hỏi anh đó, anh có gì thì nói r a đi, ở đây đều là người nhà cả."
"Anh..." Ông tốt xấu gì cũng là giảng viên đại học, chuyện này với ông mà nói là quá cảm thấy thẹn rồi, có chút khó có thể mở miệng.
Anh Đào quyết định giúp ông: "Nghiêm Họa đi tìm chú phải không?"
Kỷ Lương lập tức nhìn Anh Đào, "Sao con biết?"
Bên cạnh có tiếng bát đũa ấn mạnh lên mặt bàn, thanh âm nặng nề khiến ông ấy sợ tới mức run lên.
Dụ Lệ An cười lạnh: "Cô ta tìm anh làm gì?"
Thấy bà xã nổi giận, Kỷ Lương cho dù căng da đầu cũng không thể không nói: "Là... cô ta muốn câu dẫn anh."
"Cái gì cơ!" Tiếng nói của Dụ Lệ An lập tức cất cao lên.
Kỷ Lương biết chuyện như thế này là tối kỵ của bà, vội vàng trấn an: "Anh không có! Anh với cô ta không làm gì hết!"
Ánh mắt Dụ Lệ An phức tạp, Kỷ Lương sợ bà không tin, đứng lên thề với bà: "Anh thật sự không phát sinh cái gì với cô ta! Anh sao có thể làm em tổn thương chứ? Sao có thể phá hỏng gia đình khó lắm mới có được của chúng ta! Em tin anh đi!"
Dụ Lệ An trầm mặc không nói, Nghiêm Họa là khúc mắc đời này của bà, năm đó bà yêu Hướng Quyền Nho bao nhiêu, đến cuối cùng liền thất vọng bấy nhiêu. Sau khi gặp được Kỷ Lương, thật vất vả mới xua đi được bóng ma năm xưa, hiện tại có gia đình mới, thế mà Nghiêm Họa vẫn không tính buông tha cho bà! Vẫn cứ như âm hồn không tan như vậy!
Anh Đào hiểu rõ nỗi khổ của Dụ Lệ An, nắm lấy tay mẹ mình, nhẹ nhàng an ủi, "Mẹ, mẹ tin chú Kỷ đi, chú ấy thật sự không có phát sinh cái gì với Nghiêm Họa cả. Trong lòng chú ấy có mẹ, là sợ mẹ nghĩ nhiều nên mới không dám nói ra với mẹ thôi."
Kỷ Lương lập tức phụ họa: "Phải phải phải! Anh chính là nghĩ như vậy đó."
Anh Đào cười nhạt đem video trước đó quay được cho Dụ Lệ An xem,
Trong video, bất luận là Nghiêm Họa dây dưa thế nào, Kỷ Lương đều kiên quyết từ chối, Dụ Lệ An xem xong thì tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Kỷ Lương thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại cảm thấy kỳ quái: "Anh Đào, sao con lại biết chuyện này?"
Anh Đào cất điện thoại, nói: "Có một khoảng thời gian con phát hiện ra chú có chút không đúng, cho nên liền đi theo, lúc ấy sở dĩ không có lập tức nói cho mẹ con là muốn chờ chú tự mình thẳng thắn với bà ấy. Chú Kỷ, chú có trách con không?"
"Sao có thể chứ!" Kỷ Lương nhanh chóng nắm lấy tay Dụ Lệ An, Dụ Lệ An tượng trưng giãu giụa vài cái, cuối cùng cũng bị ông kéo lại.
Kỷ Lương an tâm cười: "Chú còn muốn cảm ơn con vì đã quay lại cảnh này đấy, bằng không có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch nổi!"
Trình Kiệt ở một bên nhàn nhạt hỏi: "Hôm nay chú cố ý nói ra, là gặp phiền phức rồi?"
Kỷ Lương đau đầu gật gật đầu: "Không lừa các con, Nghiêm Họa kia lâu lâu lại tới trường học tìm chú, khiến thanh danh của chú có chút giảm sút. Chú vốn không muốn nói cho các con, sợ các con cảm thấy chú với cô ta có một chân."
"Cô ta cũng quá không biết xấu hổ rồi!" Ánh mắt Dụ Lệ An như dao, đời này bà đều là một người phụ nữ ôn hòa, chỉ có khi nhắc tới mẹ con Nghiêm Họa mới nghiến răng nghiến lợi như vậy.
Kỷ Dạng không nói gì, đột ngột đứng dậy, chưa tới một lúc sau đã lấy một cây gậy đi ra từ nhà kho.
Anh Đào đại khái cũng có thể đoán được cậu muốn làm cái gì: "Em muốn đi đánh Nghiêm Họa?"
Kỷ Dạng trừng mắt nhìn Kỷ Lương: "Em không có hèn nhát như vậy, ai dám phá hoại gia đình của em, ông đây đánh chết hắn!"
Kỷ Lương tức giận mà không phát tác được, bởi vì Kỷ Dạng nói rất có lý.
Thần sắc cậu nảy sinh vẻ ác động: "Em tới trường chờ người đàn bà kia tới."
Anh Đào bình tĩnh hỏi: "Em định đánh chết bà ta?"
"Đánh chết thì làm sao? Loại đàn bà đê tiện này nên đánh!" Lúc nói lời này, Kỷ Dạng hoàn toàn bộc lộ ra bộ dáng tàn nhẫn.
"Đứa trẻ ngoan." Dụ Lệ Ngoan lấy cây gậy trong tay cậu đi, "Cho dù đối phương có xấu xa như thế nào thì chúng ta cũng không thể chủ động gây chuyện được."
"Chẳng lẽ cứ để mặc kệ bà ta như vậy?"
"Nói cậu ngốc mà còn cãi," Trình Kiệt cười đến tùy ý, "Việc này giao cho tôi, không cần tới cậu."
Nhìn ra Kỷ Dạng không phục, Trình Kiệt nói chuyện cũng không hề khách khí, "Cho dù cậu có xông lên đánh người thì chỉ có chuốc thêm phiền phức cho người nhà mình mà thôi. Tương lai của cậu có còn muốn nữa hay không? Cha mẹ tôi sẽ không lo lắng sao?"
Kỷ Lương bị tiếng "cha mẹ tôi" kia dỗ dành đến tâm tình nở hoa, vô cùng sung sướng, lại nghiêm túc quay ra nói với Kỷ Dạng: "Nghe anh rể con đi."
Kỷ Dạng bĩu môi: "Bây giờ nhà chúng ta là do Trình Kiệt định đoạt rồi ha."
Anh Đào mím môi cười, thanh âm ôn nhu: "Em còn nhỏ, bây giờ anh rể em trấn cửa cho em, sau này em trưởng thành rồi, chuyện trong nhà là do em định đoạt."
Kỷ Dạng vẫn còn khá nghe lời Anh Đào, không làm ầm ĩ nữa, hỏi Trình Kiệt: "Anh chuẩn bị làm như thế nào?"
Trình Kiệt chỉ bảo cậu xem là được.
Ngày hôm sau, Trình Kiện tháo kíp nổ kích động toàn bộ dư luận để trả lời vấn đề của Kỷ Dạng.
# Nghiên Họa là tiểu tam #
# Hướng Giai Giai, con gái tiểu tam #
# Phú hào Hướng Quyền Nho vứt bỏ vợ con #
Tên của ba người lần lượt chiếm ba vị trí đầu bảng hot search, mỗi một đề tài đều đủ để cho toàn bộ cư dân mạng ngâm mình cả ngày trên internet.
Video Anh Đào quay được cảnh Nghiêm Họa câu dẫn Kỷ Lương cũng lên hot search, Hướng Quyền Nho nhìn thấy video liền giận tím mặt, lập tức từ công ty chạy về nhà.
Cùng lúc đó, Nghiêm Họa cái gì cũng không biết thu được rất nhiều tin nhắn nặc danh, bên trong có ảnh giường chiếu của Hướng Quyền Nho với tình nhân, còn có tin nhắn tình nhân trào phúng bà ta.
Nghiêm Họa chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy, có chút cuồng loạn, sai bảo mẫu gọi điện thoại cho Hướng Quyền Nho, muốn ông ta trở về để nói cho rõ ràng.
Không lâu sau, cửa trong nhà bị đá văng, Hướng Quyền Nho nổi giận đùng đùng đi vào.
Nghiêm Họa nhìn thấy ông ta liền cười lạnh, đang định châm chọc mỉa mai thì Hướng Quyền Nho đã đi tới tát cho bà ta một cái, "Tiện nhân! Dám câu dẫn đàn ông sau lưng tôi!"
Người đàn ông này thế mà lại là Kỷ Lương, bây giờ Dụ Lệ An yêu hắn, ngay cả Nghiêm Họa cũng muốn tiếp cận hắn, này không phải chứng minh cho việc ông ta đã thất bại rồi sao!
Một người đàn ông thành công, tuyệt đối không cho phép người đàn bà của mình phản bội chính mình!
Nghiêm Họa bị đánh đến ngu người, nhiều năm như vậy, tình cảm của bà ta với Hướng Quyền Nho luôn không tệ, thế mà bây giờ ông ta dám động thủ đánh mình!
"Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi!" Nghiêm Họa che mặt, ánh mắt sắc nhọn.
Hướng Quyền Nho bóp chặt cổ bà ta túm lên, "Tôi đánh con đàn bà đê tiện là cô đấy!"
Nghiêm Họa bị nuông chiều nhiều năm như vậy, nhưng cũng không phải đèn cạn dầu gì, móng tay dài nhọn của bà ta túm lấy mặt Hướng Quyền Nho, "Anh còn có mặt mũi đánh tôi! Anh dám giấu tôi nuôi tình nhân bên ngoài!"
Hướng Quyền Nho nhìn thấy ảnh chụp trên bàn, túm lấy tóc Nghiêm Họa châm chọc: "Nuôi tình nhân tình làm sao? Lúc trước không phải cô còn là tình nhân của tôi à? Tôi nói cho cô biết Nghiêm Họa! Lúc trước tôi có thể nuôi cô, hiện tại cũng có thể nuôi người khác!"
"Đồ hèn hạ nhà anh! Anh không làm tôi thất vọng sao? Tôi đã sinh cho anh một đứa con gái đấy!"
Hai người lao vào đánh nhau, nhưng rốt cuộc thì Nghiêm Họa cũng là phụ nữ, sức lực không thể chống lại đàn ông, ba giâu sau đã bị Hướng Quyền Nho tàn nhẫn ấn lên mặt đất đấm đá.
"Con đàn bà đê tiện! Tôi có thể để cô mang thai, cũng có thể cho người khác mang thai! Có rất nhiều người nguyện ý sinh con cho tôi!"
Hướng Giai Giai nhìn thấy hot search thì liền chạy về nhà, vốn là muốn tìm cha mẹ thương lượng xem nên giải quyết chuyện này thế nào, không nghĩ tới cha mẹ lại đang đánh nhau, cô ta vội vàng xông lên tách Hướng Quyền Nho ra.
Nghiêm Họa có thể bò dậy từ trên mặt đất, không quan tâm gì cả, la lối khóc lóc xông lên cho Hướng Quyền Nho một cái tát.
Hướng Quyền Nho bị chọc giận, muốn đẩy Hướng Giai Giai ra, Hướng Giai Giai nỗ lực giữ chặt lấy ông ta. Hướng Quyền Nho lửa giận công tâm, cũng động thủ với Hướng Giai Giai.
Hai người tiếp tục đánh nhau, không ai nhìn tới Hướng Giai Giai bị đẩy ngã ở bên cạnh bàn.
Hướng Giai Giai thấy mấy tấm ảnh giường chiếu ở trên bàn, trong lòng trầm xuống, Nghiêm Họa câu dẫn đàn ông đã có vợ, Hướng Quyền Nho lại ngoại tình. Hiện tại bọn họ còn giống như kẻ thù mà lao vào đánh nhau, cái nhà này... dường như thật sự xong rồi...
Đến lúc chạng vạng, biệt thự cao cấp của nhà họ Hướng đã trở thành một mảnh hỗn loạn, Hướng Quyền Nho trước khi rời đi còn nói với Nghiêm Họa, "Tôi muốn ly hôn!"
Những lời này như đòn cảnh tỉnh, Nghiêm Họa rốt cuộc cũng thanh tỉnh, nếu mà thật sự ly hôn với Hướng Quyền Nho thì sau này bà ta sẽ không còn gì nữa, bà ta nhất quyết không thể ly hôn!
Nghiêm Họa sửa lại thái độ ương ngạnh vừa rồi, vội vàng ôm lấy chân Hướng Quyền Nho: "Đừng mà! Em sẽ không đồng ý đâu!"
Hướng Quyền Nho đã hạ quyết tâm, hiện tại ông ta mảy may không có chút lưu niệm nào với Nghiêm Họa, tiểu tam cũng chỉ là tiểu tam mà thôi, vĩnh viễn không thể trông cậy vào bà ta sẽ là một người phụ nữ tốt đẹp.
Hướng Quyền Nho cúi người xuống vỗ vỗ gương mặt bị đánh sưng lên của bà ta: "Tôi nói cho cô biết, cô đồng ý hay không đồng ý thì cũng phải đồng ý! Cô biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, tốt nhất là đừng khiến tôi đuổi tận giết tuyệt cô!"
Hướng Quyền Nho có thể có một vị trí trên thương trường thì tuyệt đối không phải người dễ chọc.
Ông ta bẻ ngón tay tuyệt vọng của Nghiêm Họa ra, bị Hướng Giai Giai khẩn cầu ngăn lại, "Ba ơi! Ba ơi, ba đừng vứt bỏ bọn con được không?"
Vứt bỏ...
Hướng Quyền Nho bỗng nhiên nhớ tới Dụ Lệ An với Anh Đào, người phụ nữ kia ôn nhu như nước, đứa con gái bà sinh ra cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nếu trước kia ông ta không ngoại tình, thì hiện tại mẹ con hai người vẫn thuộc về ông ta, là ông ta vứt bỏ hai người đó...
Hướng Quyền Nho không có dừng lại lâu, dứt khoát kiên quyết rời đi.
Hướng Giai Giai nhìn bóng dáng người đàn ông, thần sắc trở nên lạnh băng, chán ghét nhìn Nghiêm Họa đang đờ ra, "Mẹ tốt nhất nên nghĩ cách làm thế nào mới kéo trái tim của ông ấy về đi, chúng ta nhất định không thể để Hướng Quyền Nho vứt bỏ chúng ta được."
Nghiêm Họa cũng biết là không thể ly hôn, mấy ngày sau bà ta tìm mọi cách liên hệ được với Hướng Quyền Nho, nhưng chỉ chờ được bản thỏa thuận ly hôn.
Nghiêm Họa nháo tới trong công ty của Hướng Quyền Nho, lại bị Hướng Quyền Nho đóng băng tài khoản ngân hàng lại.
Bà ta xa xỉ thành tính, hiện tại chân chính coi như một bước cũng khó đi.
Mà Hướng Giai Giai vốn đang dựa lưng vào cái cây đại thụ này để sống sót trong giới, sau khi Hướng Quyền Nho mặc kệ cô ta, cô ta ngày càng lăn lộn khổ sở hơn, trở thành nghệ sĩ bị toàn cư dân mạng quay lưng, nhân khí xuống dốc không phanh, ngắn ngủi có hơn mười ngày đã bị quên lãng.
Tin tức tốt như vậy, nhà họ Dụ nhất định phải chúc mừng. Dụ Lệ An chuẩn bị cho cả nhà một bàn bữa tối phong phú, khác biệt với nhà họ Hướng chính là nơi này vô cùng hòa thuận vui vẻ, ấm áp hòa thuận.
Gần đây trên TV luôn nói về phụ án mạng giết người, bởi vì có liên quan tới tim, Anh Đào lúc ăn cơm cũng để tâm nghe được hai câu. Trình Kiệt chú ý tới cô thất thần, liền đứng dậy tắt TV đi.
Dụ Lệ An thuận miệng cảm thán: "Bây giờ trong xã hội vẫn là không an toàn chút nào, thật không biết là cầm thú thế nào mới có thể sau khi giết người còn móc tim người ta ra được, không biết lấy ra để làm gì nữa."
Anh Đào cười nhẹ: "Mua bán nội tạng, có rất nhiều người cần."
Dụ Lệ An ngẩn người: "... Nhưng này không phải là thiếu đạo đức sao?"
Anh Đào đang muốn nói chuyện, Trình Kiệt liền đẩy sữa bò sang cho cô: "Uống cái này đi."
Anh Đào ừ nhẹ một tiếng, lúc uống sữa nhìn thấy bồ đề trên cổ tay anh, gần đây cô có tra rất nhiều thông tin, trên bồ đề kia có khắc một chuỗi kinh văn ở trong kinh thư nào đó mà cô tìm không ra, hơn nữa nhìn bồ đề thì có vẻ đã khá cũ rồi, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút cổ quái.
Rốt cuộc Trình Kiệt đeo cái này để làm gì vậy?
Sau khi ăn xong cơm chiều, Anh Đào bồi Dụ Lệ An xem TV một lát rồi trở về phòng, Trình Kiệt tắm rửa xong đi ra, tầm mắt Anh Đào từ trên khuôn mặt ướt nước của anh chuyển tới bồ đề trên cổ tay anh.
Trình Kiệt chú ý tới ánh mắt của cô, hơi che đi, Anh Đào ngây người, thong thả nâng mắt lên.
"Mệt sao?" Trình Kiệt dùng khăn lông tùy tiện lau tóc, trêu đùa niết vành tai cô.
"Không có." Anh Đào lấy máy sấy ra: "Em sấy tóc giúp anh nhé?"
Trình Kiệt không từ chối, ngồi ở mép giường, Anh Đào quỳ gối ở phía sau anh sấy tóc cho anh.
Cô sấy có chút không tập trung, vẫn luôn suy nghĩ tới án mạng gần đây, sau khi tóc đã khá khô, Trình Kiệt liền đem cô ôm lên đùi hôn mấy cái, "Hôm nay còn chưa đưa quà cho em."
Anh từng nói mỗi ngày đều sẽ tặng quà cho cô, nói là làm, mỗi ngày Anh Đào đều có thể nhận được một ít kinh hỉ nhỏ.
Cô có chút hứng hú: "Cái gì thế?"
Trình Kiệt lấy tay hai cái vòng tay, "Đây là giám sát nhịp tim do anh đặt làm, có thể đo lường nhịp tim đập của em. Em một cái, anh một cái, như vậy lúc nào anh cũng có thể biết được tình huống của em."
Trình Kiệt so với bất cứ ai khác đều hy vọng Anh Đào có thể khỏe lên thật tốt.
Lúc không ở bên nhau, Trình Kiệt mỗi phút mỗi giây đều lo lắng đề phòng, có cái này rồi, anh có biết được cô có khỏe hay không.
"Em thích lắm." Anh Đào cười ngọt ngào vươn tay: "Đeo cho em đi."
Sau khi đeo lên tay, quả nhiên đồng hồ hiển thị tình huống tim đập hiện tại của Anh Đào, trên tay kia của Anh Đào đồng thời cũng có thể hiển thị phản ứng.
Anh Đào đối với những món quà anh tặng đều yêu thích không buông tay, vui vẻ ngắm rất lâu mới nguyện ý đi ngủ.
Trình Kiệt vẫn như cũ không thể ngủ được, nghe tần suất tim đập hiển thị trên hai tay, nỗi lòng anh phiền loạn. Ngủ không được, anh liền dùng thời gian đó đi tìm trái tim cho cô.
Trình Kiệt nhẹ nhàng xuống giường, ở mép giường nhìn Anh Đào một hồi lâu mới đi ra ngoài.
***
Màn đêm buông xuống, trong ngõ nhỏ thưa thớt dân cư, một người đàn ông cao lớn kéo lê một người phụ nữ đã mất ý thức.
Hắn ném cô gái xuống đất, dùng dao phẫu thuật cắt lồ ng ngực người phụ nữ ra, móc ra một trái tim vẫn còn đang nảy lên, gần như thành kính cất nó vào trong một cái hộp đã chuẩn bị sẵn.
Một màn này bị một kẻ vô gia cư gần đó nhìn thấy, kẻ vô gia cư không thấy rõ mặt người đàn ông, chỉ có thể nhìn thấy trên ngực người phụ nữ có một cái lỗ máu chảy đầm đìa.
Gã nghe thấy người đàn ông kia dùng loại thanh âm cổ quái ôn nhu lẩm bẩm: "Anh nhất định có thể cứu em."
"Anh Đào..."
Đến bữa tối, Kỷ Lương vài lần muốn nói lại thôi.
Anh Đào sau khi chú ý tới điểm này, kỳ thật đã đoán được ông ấy muốn nói cái gì, đối với Kỷ Lương, cô vẫn tương đối yên tâm, ông ấy và Hướng Quyền Nho không phải cùng một loại người.
Anh Đào gắp đồ ăn cho Kỷ Lương: "Chú Kỷ, chú nếm thử cái này đi."
Kỷ Lương đỡ lấy nói cảm ơn, thái độ vâng vâng dạ dạ, có chút không dám nhìn vào mắt Anh Đào.
Dụ Lệ An giận nói: "Nhìn anh kìa, con gái gắp đồ ăn cho anh mà lại khẩn trương như vậy."
Kỷ Lương miễn cưỡng cười cười, đem mặt vùi vào trong bát cơm.
Kỷ Dạng nhíu mày nhìn ông, cứ cảm thấy ông có cái gì đó bất thường, bình thường Kỷ Lương khi đối mặt với Anh Đào, tuy rằng có khẩn trương nhưng chưa từng khoa trương đến vậy.
Kỷ Dạng hoài nghi nhìn về phía Anh Đào, suy đoán giữa cô với Kỷ Lương có phải có bí mật gì hay không.
Anh Đào chuẩn bị gắp đồ ăn cho cậu, lại bị Trình Kiệt dùng đũa ngăn lại, "Nó tự biết gắp."
Kỷ Dạng không biết nói gì: "Anh quản rộng quá rồi đó!"
Trình Kiệt nhướng mày, ngữ khí lười biếng kiêu ngạo, "Vợ là của tôi, cậu nói xem."
Kỷ Lương đột nhiên bị sặc cơm, ho khan đến lợi hại.
Dụ Lệ An nhíu mi: "Gần đây anh làm sao thế? Cứ gấp gáp như vậy."
Anh Đào buông bát đũa hỏi: "Chú Kỷ, có phải chú có gì muốn nói với bọn con không?"
Kỷ Lương lén nhìn Dụ Lệ An, Dụ Lệ An cũng nghi hoặc: "Anh nhìn em làm gì, Anh Đào hỏi anh đó, anh có gì thì nói r a đi, ở đây đều là người nhà cả."
"Anh..." Ông tốt xấu gì cũng là giảng viên đại học, chuyện này với ông mà nói là quá cảm thấy thẹn rồi, có chút khó có thể mở miệng.
Anh Đào quyết định giúp ông: "Nghiêm Họa đi tìm chú phải không?"
Kỷ Lương lập tức nhìn Anh Đào, "Sao con biết?"
Bên cạnh có tiếng bát đũa ấn mạnh lên mặt bàn, thanh âm nặng nề khiến ông ấy sợ tới mức run lên.
Dụ Lệ An cười lạnh: "Cô ta tìm anh làm gì?"
Thấy bà xã nổi giận, Kỷ Lương cho dù căng da đầu cũng không thể không nói: "Là... cô ta muốn câu dẫn anh."
"Cái gì cơ!" Tiếng nói của Dụ Lệ An lập tức cất cao lên.
Kỷ Lương biết chuyện như thế này là tối kỵ của bà, vội vàng trấn an: "Anh không có! Anh với cô ta không làm gì hết!"
Ánh mắt Dụ Lệ An phức tạp, Kỷ Lương sợ bà không tin, đứng lên thề với bà: "Anh thật sự không phát sinh cái gì với cô ta! Anh sao có thể làm em tổn thương chứ? Sao có thể phá hỏng gia đình khó lắm mới có được của chúng ta! Em tin anh đi!"
Dụ Lệ An trầm mặc không nói, Nghiêm Họa là khúc mắc đời này của bà, năm đó bà yêu Hướng Quyền Nho bao nhiêu, đến cuối cùng liền thất vọng bấy nhiêu. Sau khi gặp được Kỷ Lương, thật vất vả mới xua đi được bóng ma năm xưa, hiện tại có gia đình mới, thế mà Nghiêm Họa vẫn không tính buông tha cho bà! Vẫn cứ như âm hồn không tan như vậy!
Anh Đào hiểu rõ nỗi khổ của Dụ Lệ An, nắm lấy tay mẹ mình, nhẹ nhàng an ủi, "Mẹ, mẹ tin chú Kỷ đi, chú ấy thật sự không có phát sinh cái gì với Nghiêm Họa cả. Trong lòng chú ấy có mẹ, là sợ mẹ nghĩ nhiều nên mới không dám nói ra với mẹ thôi."
Kỷ Lương lập tức phụ họa: "Phải phải phải! Anh chính là nghĩ như vậy đó."
Anh Đào cười nhạt đem video trước đó quay được cho Dụ Lệ An xem,
Trong video, bất luận là Nghiêm Họa dây dưa thế nào, Kỷ Lương đều kiên quyết từ chối, Dụ Lệ An xem xong thì tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Kỷ Lương thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại cảm thấy kỳ quái: "Anh Đào, sao con lại biết chuyện này?"
Anh Đào cất điện thoại, nói: "Có một khoảng thời gian con phát hiện ra chú có chút không đúng, cho nên liền đi theo, lúc ấy sở dĩ không có lập tức nói cho mẹ con là muốn chờ chú tự mình thẳng thắn với bà ấy. Chú Kỷ, chú có trách con không?"
"Sao có thể chứ!" Kỷ Lương nhanh chóng nắm lấy tay Dụ Lệ An, Dụ Lệ An tượng trưng giãu giụa vài cái, cuối cùng cũng bị ông kéo lại.
Kỷ Lương an tâm cười: "Chú còn muốn cảm ơn con vì đã quay lại cảnh này đấy, bằng không có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch nổi!"
Trình Kiệt ở một bên nhàn nhạt hỏi: "Hôm nay chú cố ý nói ra, là gặp phiền phức rồi?"
Kỷ Lương đau đầu gật gật đầu: "Không lừa các con, Nghiêm Họa kia lâu lâu lại tới trường học tìm chú, khiến thanh danh của chú có chút giảm sút. Chú vốn không muốn nói cho các con, sợ các con cảm thấy chú với cô ta có một chân."
"Cô ta cũng quá không biết xấu hổ rồi!" Ánh mắt Dụ Lệ An như dao, đời này bà đều là một người phụ nữ ôn hòa, chỉ có khi nhắc tới mẹ con Nghiêm Họa mới nghiến răng nghiến lợi như vậy.
Kỷ Dạng không nói gì, đột ngột đứng dậy, chưa tới một lúc sau đã lấy một cây gậy đi ra từ nhà kho.
Anh Đào đại khái cũng có thể đoán được cậu muốn làm cái gì: "Em muốn đi đánh Nghiêm Họa?"
Kỷ Dạng trừng mắt nhìn Kỷ Lương: "Em không có hèn nhát như vậy, ai dám phá hoại gia đình của em, ông đây đánh chết hắn!"
Kỷ Lương tức giận mà không phát tác được, bởi vì Kỷ Dạng nói rất có lý.
Thần sắc cậu nảy sinh vẻ ác động: "Em tới trường chờ người đàn bà kia tới."
Anh Đào bình tĩnh hỏi: "Em định đánh chết bà ta?"
"Đánh chết thì làm sao? Loại đàn bà đê tiện này nên đánh!" Lúc nói lời này, Kỷ Dạng hoàn toàn bộc lộ ra bộ dáng tàn nhẫn.
"Đứa trẻ ngoan." Dụ Lệ Ngoan lấy cây gậy trong tay cậu đi, "Cho dù đối phương có xấu xa như thế nào thì chúng ta cũng không thể chủ động gây chuyện được."
"Chẳng lẽ cứ để mặc kệ bà ta như vậy?"
"Nói cậu ngốc mà còn cãi," Trình Kiệt cười đến tùy ý, "Việc này giao cho tôi, không cần tới cậu."
Nhìn ra Kỷ Dạng không phục, Trình Kiệt nói chuyện cũng không hề khách khí, "Cho dù cậu có xông lên đánh người thì chỉ có chuốc thêm phiền phức cho người nhà mình mà thôi. Tương lai của cậu có còn muốn nữa hay không? Cha mẹ tôi sẽ không lo lắng sao?"
Kỷ Lương bị tiếng "cha mẹ tôi" kia dỗ dành đến tâm tình nở hoa, vô cùng sung sướng, lại nghiêm túc quay ra nói với Kỷ Dạng: "Nghe anh rể con đi."
Kỷ Dạng bĩu môi: "Bây giờ nhà chúng ta là do Trình Kiệt định đoạt rồi ha."
Anh Đào mím môi cười, thanh âm ôn nhu: "Em còn nhỏ, bây giờ anh rể em trấn cửa cho em, sau này em trưởng thành rồi, chuyện trong nhà là do em định đoạt."
Kỷ Dạng vẫn còn khá nghe lời Anh Đào, không làm ầm ĩ nữa, hỏi Trình Kiệt: "Anh chuẩn bị làm như thế nào?"
Trình Kiệt chỉ bảo cậu xem là được.
Ngày hôm sau, Trình Kiện tháo kíp nổ kích động toàn bộ dư luận để trả lời vấn đề của Kỷ Dạng.
# Nghiên Họa là tiểu tam #
# Hướng Giai Giai, con gái tiểu tam #
# Phú hào Hướng Quyền Nho vứt bỏ vợ con #
Tên của ba người lần lượt chiếm ba vị trí đầu bảng hot search, mỗi một đề tài đều đủ để cho toàn bộ cư dân mạng ngâm mình cả ngày trên internet.
Video Anh Đào quay được cảnh Nghiêm Họa câu dẫn Kỷ Lương cũng lên hot search, Hướng Quyền Nho nhìn thấy video liền giận tím mặt, lập tức từ công ty chạy về nhà.
Cùng lúc đó, Nghiêm Họa cái gì cũng không biết thu được rất nhiều tin nhắn nặc danh, bên trong có ảnh giường chiếu của Hướng Quyền Nho với tình nhân, còn có tin nhắn tình nhân trào phúng bà ta.
Nghiêm Họa chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy, có chút cuồng loạn, sai bảo mẫu gọi điện thoại cho Hướng Quyền Nho, muốn ông ta trở về để nói cho rõ ràng.
Không lâu sau, cửa trong nhà bị đá văng, Hướng Quyền Nho nổi giận đùng đùng đi vào.
Nghiêm Họa nhìn thấy ông ta liền cười lạnh, đang định châm chọc mỉa mai thì Hướng Quyền Nho đã đi tới tát cho bà ta một cái, "Tiện nhân! Dám câu dẫn đàn ông sau lưng tôi!"
Người đàn ông này thế mà lại là Kỷ Lương, bây giờ Dụ Lệ An yêu hắn, ngay cả Nghiêm Họa cũng muốn tiếp cận hắn, này không phải chứng minh cho việc ông ta đã thất bại rồi sao!
Một người đàn ông thành công, tuyệt đối không cho phép người đàn bà của mình phản bội chính mình!
Nghiêm Họa bị đánh đến ngu người, nhiều năm như vậy, tình cảm của bà ta với Hướng Quyền Nho luôn không tệ, thế mà bây giờ ông ta dám động thủ đánh mình!
"Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi!" Nghiêm Họa che mặt, ánh mắt sắc nhọn.
Hướng Quyền Nho bóp chặt cổ bà ta túm lên, "Tôi đánh con đàn bà đê tiện là cô đấy!"
Nghiêm Họa bị nuông chiều nhiều năm như vậy, nhưng cũng không phải đèn cạn dầu gì, móng tay dài nhọn của bà ta túm lấy mặt Hướng Quyền Nho, "Anh còn có mặt mũi đánh tôi! Anh dám giấu tôi nuôi tình nhân bên ngoài!"
Hướng Quyền Nho nhìn thấy ảnh chụp trên bàn, túm lấy tóc Nghiêm Họa châm chọc: "Nuôi tình nhân tình làm sao? Lúc trước không phải cô còn là tình nhân của tôi à? Tôi nói cho cô biết Nghiêm Họa! Lúc trước tôi có thể nuôi cô, hiện tại cũng có thể nuôi người khác!"
"Đồ hèn hạ nhà anh! Anh không làm tôi thất vọng sao? Tôi đã sinh cho anh một đứa con gái đấy!"
Hai người lao vào đánh nhau, nhưng rốt cuộc thì Nghiêm Họa cũng là phụ nữ, sức lực không thể chống lại đàn ông, ba giâu sau đã bị Hướng Quyền Nho tàn nhẫn ấn lên mặt đất đấm đá.
"Con đàn bà đê tiện! Tôi có thể để cô mang thai, cũng có thể cho người khác mang thai! Có rất nhiều người nguyện ý sinh con cho tôi!"
Hướng Giai Giai nhìn thấy hot search thì liền chạy về nhà, vốn là muốn tìm cha mẹ thương lượng xem nên giải quyết chuyện này thế nào, không nghĩ tới cha mẹ lại đang đánh nhau, cô ta vội vàng xông lên tách Hướng Quyền Nho ra.
Nghiêm Họa có thể bò dậy từ trên mặt đất, không quan tâm gì cả, la lối khóc lóc xông lên cho Hướng Quyền Nho một cái tát.
Hướng Quyền Nho bị chọc giận, muốn đẩy Hướng Giai Giai ra, Hướng Giai Giai nỗ lực giữ chặt lấy ông ta. Hướng Quyền Nho lửa giận công tâm, cũng động thủ với Hướng Giai Giai.
Hai người tiếp tục đánh nhau, không ai nhìn tới Hướng Giai Giai bị đẩy ngã ở bên cạnh bàn.
Hướng Giai Giai thấy mấy tấm ảnh giường chiếu ở trên bàn, trong lòng trầm xuống, Nghiêm Họa câu dẫn đàn ông đã có vợ, Hướng Quyền Nho lại ngoại tình. Hiện tại bọn họ còn giống như kẻ thù mà lao vào đánh nhau, cái nhà này... dường như thật sự xong rồi...
Đến lúc chạng vạng, biệt thự cao cấp của nhà họ Hướng đã trở thành một mảnh hỗn loạn, Hướng Quyền Nho trước khi rời đi còn nói với Nghiêm Họa, "Tôi muốn ly hôn!"
Những lời này như đòn cảnh tỉnh, Nghiêm Họa rốt cuộc cũng thanh tỉnh, nếu mà thật sự ly hôn với Hướng Quyền Nho thì sau này bà ta sẽ không còn gì nữa, bà ta nhất quyết không thể ly hôn!
Nghiêm Họa sửa lại thái độ ương ngạnh vừa rồi, vội vàng ôm lấy chân Hướng Quyền Nho: "Đừng mà! Em sẽ không đồng ý đâu!"
Hướng Quyền Nho đã hạ quyết tâm, hiện tại ông ta mảy may không có chút lưu niệm nào với Nghiêm Họa, tiểu tam cũng chỉ là tiểu tam mà thôi, vĩnh viễn không thể trông cậy vào bà ta sẽ là một người phụ nữ tốt đẹp.
Hướng Quyền Nho cúi người xuống vỗ vỗ gương mặt bị đánh sưng lên của bà ta: "Tôi nói cho cô biết, cô đồng ý hay không đồng ý thì cũng phải đồng ý! Cô biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, tốt nhất là đừng khiến tôi đuổi tận giết tuyệt cô!"
Hướng Quyền Nho có thể có một vị trí trên thương trường thì tuyệt đối không phải người dễ chọc.
Ông ta bẻ ngón tay tuyệt vọng của Nghiêm Họa ra, bị Hướng Giai Giai khẩn cầu ngăn lại, "Ba ơi! Ba ơi, ba đừng vứt bỏ bọn con được không?"
Vứt bỏ...
Hướng Quyền Nho bỗng nhiên nhớ tới Dụ Lệ An với Anh Đào, người phụ nữ kia ôn nhu như nước, đứa con gái bà sinh ra cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nếu trước kia ông ta không ngoại tình, thì hiện tại mẹ con hai người vẫn thuộc về ông ta, là ông ta vứt bỏ hai người đó...
Hướng Quyền Nho không có dừng lại lâu, dứt khoát kiên quyết rời đi.
Hướng Giai Giai nhìn bóng dáng người đàn ông, thần sắc trở nên lạnh băng, chán ghét nhìn Nghiêm Họa đang đờ ra, "Mẹ tốt nhất nên nghĩ cách làm thế nào mới kéo trái tim của ông ấy về đi, chúng ta nhất định không thể để Hướng Quyền Nho vứt bỏ chúng ta được."
Nghiêm Họa cũng biết là không thể ly hôn, mấy ngày sau bà ta tìm mọi cách liên hệ được với Hướng Quyền Nho, nhưng chỉ chờ được bản thỏa thuận ly hôn.
Nghiêm Họa nháo tới trong công ty của Hướng Quyền Nho, lại bị Hướng Quyền Nho đóng băng tài khoản ngân hàng lại.
Bà ta xa xỉ thành tính, hiện tại chân chính coi như một bước cũng khó đi.
Mà Hướng Giai Giai vốn đang dựa lưng vào cái cây đại thụ này để sống sót trong giới, sau khi Hướng Quyền Nho mặc kệ cô ta, cô ta ngày càng lăn lộn khổ sở hơn, trở thành nghệ sĩ bị toàn cư dân mạng quay lưng, nhân khí xuống dốc không phanh, ngắn ngủi có hơn mười ngày đã bị quên lãng.
Tin tức tốt như vậy, nhà họ Dụ nhất định phải chúc mừng. Dụ Lệ An chuẩn bị cho cả nhà một bàn bữa tối phong phú, khác biệt với nhà họ Hướng chính là nơi này vô cùng hòa thuận vui vẻ, ấm áp hòa thuận.
Gần đây trên TV luôn nói về phụ án mạng giết người, bởi vì có liên quan tới tim, Anh Đào lúc ăn cơm cũng để tâm nghe được hai câu. Trình Kiệt chú ý tới cô thất thần, liền đứng dậy tắt TV đi.
Dụ Lệ An thuận miệng cảm thán: "Bây giờ trong xã hội vẫn là không an toàn chút nào, thật không biết là cầm thú thế nào mới có thể sau khi giết người còn móc tim người ta ra được, không biết lấy ra để làm gì nữa."
Anh Đào cười nhẹ: "Mua bán nội tạng, có rất nhiều người cần."
Dụ Lệ An ngẩn người: "... Nhưng này không phải là thiếu đạo đức sao?"
Anh Đào đang muốn nói chuyện, Trình Kiệt liền đẩy sữa bò sang cho cô: "Uống cái này đi."
Anh Đào ừ nhẹ một tiếng, lúc uống sữa nhìn thấy bồ đề trên cổ tay anh, gần đây cô có tra rất nhiều thông tin, trên bồ đề kia có khắc một chuỗi kinh văn ở trong kinh thư nào đó mà cô tìm không ra, hơn nữa nhìn bồ đề thì có vẻ đã khá cũ rồi, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút cổ quái.
Rốt cuộc Trình Kiệt đeo cái này để làm gì vậy?
Sau khi ăn xong cơm chiều, Anh Đào bồi Dụ Lệ An xem TV một lát rồi trở về phòng, Trình Kiệt tắm rửa xong đi ra, tầm mắt Anh Đào từ trên khuôn mặt ướt nước của anh chuyển tới bồ đề trên cổ tay anh.
Trình Kiệt chú ý tới ánh mắt của cô, hơi che đi, Anh Đào ngây người, thong thả nâng mắt lên.
"Mệt sao?" Trình Kiệt dùng khăn lông tùy tiện lau tóc, trêu đùa niết vành tai cô.
"Không có." Anh Đào lấy máy sấy ra: "Em sấy tóc giúp anh nhé?"
Trình Kiệt không từ chối, ngồi ở mép giường, Anh Đào quỳ gối ở phía sau anh sấy tóc cho anh.
Cô sấy có chút không tập trung, vẫn luôn suy nghĩ tới án mạng gần đây, sau khi tóc đã khá khô, Trình Kiệt liền đem cô ôm lên đùi hôn mấy cái, "Hôm nay còn chưa đưa quà cho em."
Anh từng nói mỗi ngày đều sẽ tặng quà cho cô, nói là làm, mỗi ngày Anh Đào đều có thể nhận được một ít kinh hỉ nhỏ.
Cô có chút hứng hú: "Cái gì thế?"
Trình Kiệt lấy tay hai cái vòng tay, "Đây là giám sát nhịp tim do anh đặt làm, có thể đo lường nhịp tim đập của em. Em một cái, anh một cái, như vậy lúc nào anh cũng có thể biết được tình huống của em."
Trình Kiệt so với bất cứ ai khác đều hy vọng Anh Đào có thể khỏe lên thật tốt.
Lúc không ở bên nhau, Trình Kiệt mỗi phút mỗi giây đều lo lắng đề phòng, có cái này rồi, anh có biết được cô có khỏe hay không.
"Em thích lắm." Anh Đào cười ngọt ngào vươn tay: "Đeo cho em đi."
Sau khi đeo lên tay, quả nhiên đồng hồ hiển thị tình huống tim đập hiện tại của Anh Đào, trên tay kia của Anh Đào đồng thời cũng có thể hiển thị phản ứng.
Anh Đào đối với những món quà anh tặng đều yêu thích không buông tay, vui vẻ ngắm rất lâu mới nguyện ý đi ngủ.
Trình Kiệt vẫn như cũ không thể ngủ được, nghe tần suất tim đập hiển thị trên hai tay, nỗi lòng anh phiền loạn. Ngủ không được, anh liền dùng thời gian đó đi tìm trái tim cho cô.
Trình Kiệt nhẹ nhàng xuống giường, ở mép giường nhìn Anh Đào một hồi lâu mới đi ra ngoài.
***
Màn đêm buông xuống, trong ngõ nhỏ thưa thớt dân cư, một người đàn ông cao lớn kéo lê một người phụ nữ đã mất ý thức.
Hắn ném cô gái xuống đất, dùng dao phẫu thuật cắt lồ ng ngực người phụ nữ ra, móc ra một trái tim vẫn còn đang nảy lên, gần như thành kính cất nó vào trong một cái hộp đã chuẩn bị sẵn.
Một màn này bị một kẻ vô gia cư gần đó nhìn thấy, kẻ vô gia cư không thấy rõ mặt người đàn ông, chỉ có thể nhìn thấy trên ngực người phụ nữ có một cái lỗ máu chảy đầm đìa.
Gã nghe thấy người đàn ông kia dùng loại thanh âm cổ quái ôn nhu lẩm bẩm: "Anh nhất định có thể cứu em."
"Anh Đào..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.