Quyển 7 - Chương 567: Sóng ngầm thay đổi rõ ràng
Thuỷ Bình Diện
26/03/2014
"Vậy tiền bối có ý muốn chen vào một tay vào sao?" Dương Thiên Vấn nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, lão phu cũng không phải là người không có khát vọng, không có ham muốn. Đối với di tích thượng cổ, thái cổ truyền thừa tự nhiên lão phu cảm thấy hết sức hứng thú. Chỉ có điều những di tích này phần lớn bị phong ấn ở chính giữa dị không gian, không có phương pháp bỏ niêm phong, căn bản không có biện pháp qua kỳ môn." Thương Lang Thần Vương rất thản nhiên đáp.
"Hiện tại lão phu cần có nhất là ngọc giản, cấm chế thượng cổ. Lão phu đã tìm tòi nhiều năm thế nhưng thu hoạch quá mức bé nhỏ. Lúc này đây rõ ràng cho thấy có người dụng tâm kín đáo mà muốn chia xẻ bảo tàng còn sót lại của Anh gia. Vốn lão phu cũng không dám xác định chắc chắn bảo tàng này còn tồn tại hay không, nhưng nghe ngươi nói một câu, lão phu hầu như có một nửa nắm chắc, có thể xác định bảo tàng này có tồn tại." Thương Lang Thần Vương bình tĩnh, đáp.
Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, cấm chế thượng cổ? Chỉ là hắn lập tức liên tưởng đến tu vi trận đạo cùng với am hiểu nhiều loại kỳ thuật của Thương Lang Thần Vương, cảm thấy thoải mái: "Ý của ngài là để cho ta làm?" .
"Đương nhiên, loại chuyện này, thế lực lớn đều có chỗ cố kỵ. Tuyệt đối không có khả năng tự mình tham dự, cho nên tự nhiên là giao cho một ít tiểu bối có năng lực. Hơn nữa, ngươi cho rằng người ta đều là người ngu hay sao?" Thương Lang Thần Vương nói xong, lại móc ra một phần ngọc giản, đưa tới.
Dương Thiên Vấn dùng thần thức quan sát, mặt lộ vẻ hoảng hốt. Đồng thời, hắn cũng có chút bất ngờ. Vốn hắn cho là một trận sóng ngầm đã bắt đầu khởi động. Thế nhưng hiện tại xem ra, mấy người Anh Thạch quá tinh minh, rõ ràng chuyển một trận sóng ngầm thành quang minh chính đại, mang một trận tranh đấu bí mật ra ngoài ánh sáng.
Nếu thật sự tất cả thế lực âm thầm tham gia vào cơn sóng ngầm, như vậy Anh thị huynh muội thế đơn lực bạc chỉ là hai con cừu non đợi làm thịt, không có quyền nói chuyện, thậm chí sống chết cũng rất khó nói. Kết quả cuối cùng đợi bọn hắn nhất định là bị người ăn sống nuốt tươi, thân bất do kỷ, thậm chí khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này!
Nhưng để tất cả lên trên mặt bàn, dùng di chỉ thái cổ, cổ truyền thừa làm thẻ đánh bạc, lợi dụng tất cả thế lực lớn vào cuộc tranh đấu gay gắt, dùng tên làm lời mời, cho tất cả thế lực lớn cùng nhau đi tới đoạt bảo. Mà lúc này, tất cả thế lực lớn kiềm chế lẫn nhau, hình thành một cân đối vi diệu, do đó không thể không đồng ý với điều kiện của Anh thị huynh muội--.
-.
Kỳ thật toàn bộ chuyện là như thế này. Mấy ngày trước gia chủ Bình gia đã liên hệ với tất cả mười mấy gia tộc và thế lực lớn nhỏ. Tất cả cùng nhau động thủ đối với Anh thị huynh muội. Đương nhiên. Động thủ, không phải là diệt trừ bọn họ mà là yêu cầu bọn họ giao bảo tàng, không mập mờ. Bởi vì điều này căn bản không quan trọng, Anh gia đã xong đời, chỉ còn lại hai huynh muội mà thôi. Bọn họ, một lần nữa quay về đảo, hiển nhiên không phải là tới nơi đây du lịch.
Anh gia quật khởi có quan hệ cùng viễn cổ di tích nằm trong tay Anh gia. Nói trắng ra là. Gia trong tay nắm giữ phương pháp lấy ra di tích viễn cổ.
Những địa phương như nơi này, Thần giới có rất nhiều. Nhưng những nơi có thể mở ra lại ít càng thêm ít. Mà những di tích này hoàn toàn không có di tích nào bộc lộ công khai. Những thứ này di tích không biết vì nguyên nhân gì mà lại tồn tại ở chính giữa dị không gian Thần giới. Trừ phi cơ duyên xảo hợp, nếu như không biết rõ dị không gian trong Thần giới, có rất nhiều di tích viễn cổ với thượng cổ cũng không có cách nào mở nó ra. Về điểm này thì coi như là chúa tể cũng không có cách nào.
Đương nhiên. Thần giới rộng rãi. Qua nhiều năm như vậy, vẫn có một số người hoặc thế lực cơ duyên xảo hợp đã chiếm được một ít chỗ tốt. Nói thí dụ như Thuận Dương phủ mà Minh Nguyệt bí cảnh đưa đến là một trong số đó. Mấy đại thế gia Thuận Dương phủ mà cũng bởi vì nó mới phát triển lớn mạnh. Đương nhiên bởi vì tàn hồn Minh Nguyệt thần hoàng còn tồn tại. Ngũ đại thế bắt được lợi ích chẳng qua chỉ một phần trăm của toàn bộ Minh Nguyệt bí cảnh. Cho dù như thế, cũng làm cho ngũ đại thế gia hưng thịnh nhiều năm như vậy.
Trong đó chính thức phần lớn lại bị Dương Thiên Vấn lấy được. Bằng không Dương Thiên Vấn cũng không dám sử dụng niệm luyện chế tạo hóa Vô Cực đan, loại đan dược đỉnh cấp nghịch thiên. Bởi vì linh dược cần thiết luyện chế nó đều là tuyệt phẩm linh dược. Trong đó mười tám vị thuốc chủ yếu quý hiếm dị thường. Thậm chí còn có vài loại là linh dược Tiên Thiên cấp. Coi như là Hách gia, loại thượng cổ thế gia này cũng không dám nói có thể xuất ra linh dược Tiên Thiên cấp. Dương Thiên Vấn dám nảy lòng tham luyện chế loại đan dược này. Đủ để thấy bản thân hắn, tài nguyên phong phú.
Thì ra tất cả đại thế gia đều có mưu đồ xâm chiếm. Nhưng kết quả lại khiến cái này thế gia thế lực chúng ta chấn động. Căn bản không có dùng thủ đoạn gì. Thị huynh muội rất sung sướng mà đã đáp ứng. Hơn nữa mời Hách Đông đảo tất cả thế lực cùng nhau tham dự.
Thì ra, thị huynh muội lúc này đây trở về, chính là vì bảo tàng còn sót lại của tiền bối Anh gia, hơn nữa bọn họ cũng biết nếu như mình muốn đi vào đoạt bảo, căn bản không có khả năng, chẳng bằng kéo tất cả thế lực vào, nhiều người tự nhiên cũng tốt làm việc.
Loại quyết định dùng nhỏ đấu lớn này vô cùng nguy hiểm. Nếu như tất cả thế gia thế lực đều đạt thành nhất trí, bỏ qua Anh thị huynh muội một bên. Tất cả thế lực lớn cùng nhau chia cắt, như vậy Anh thị huynh muội dùng giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng.
Chỉ là hiển nhiên tất cả thế lực lớn đều có chỗ cố kỵ, hơn nữa Hách gia, cự bá này cũng áp chế, cho nên không thể không thỏa hiệp. Dù sao khi mở ra, lợi ích được chia đều, cũng không sợ Hách gia độc chiếm, đồng thời nhà mình cũng có cơ hội --.
---------.
Sự tình vô cùng đơn giản trong sáng, Anh thị huynh muội có phương pháp mở ra viễn cổ di tích, nhưng là thế lực bạc nhược yếu kém, địa điểm mở ra di tích đã thành địa bàn của người khác, không thể không công khai làm việc. Mà các thế lực còn lại, ngoại trừ Hách gia, đều đã đạt thành ăn ý. Vô luận biện pháp nào, cứ phân chia một chén canh rồi nói sau. Hách gia bức bách nhiều người tức giận, cũng đồng ý.
Trong khách sạn, Anh Thạch cùng Anh Như dùng thần thức truyền kỳ trò chuyện với nhau.
"Ca, chúng ta mục đã đạt được mục đích, ca cảm thấy để cho bọn họ xuất ra mấy người?" Anh Như hỏi.
"Lúc này đây toàn bộ thế lực có danh tiếng ở quần đảo đều tham gia, số lượng không ít. Để cho mỗi nhà tham gia xuất gia một người tiến về đã là cực hạn." Anh Thạch nhẹ giọng nói ra.
"Hừ, tiện nghi bọn họ." Anh Như có chút không cam lòng mà hừ lạnh nói.
"Việc chúng ta tiến lên đảo, không lừa được tai mắt Hách gia. Nếu như mạo muội làm việc, tất nhiên bị Hách gia bắt làm nô lệ, dùng sưu hồn mật thuật. Đến lúc đó chúng ta chỉ sợ tính khó giữ được tánh mạng. Lúc này làm như vậy, ngược lại càng thêm có lợi. Càng nhiều người tham gia, pháo hôi càng nhiều. Sau lần trước, ta cũng không dám xem thường chỗ đáng sợ của những di tích này. Ở bên ngoài, bọn họ mỗi một nhà đều có thể đơn giản đẩy chúng ta vào chỗ chết như bóp chết con kiến. Thế nhưng khi vào tới bên trong, sống chết của những người kia còn không phải chỉ dựa vào suy nghĩ của chúng ta sao?" trong thần thức Anh Thạch vang lên một giọng nói an ủi.
Anh Như nghĩ tới điều gì, lòng còn sợ hãi gật đầu.
"Tốt rồi, nắm chặt thời gian luyện hóa được pháp bảo. Chỉ cần lấy được thứ đồ vật ở bên trong di tích nhà chúng ta, hai chúng ta nhất định có thể lại tái hiện ra Anh gia huy hoàng!" Anh Thạch kiên nghị nói. Khi hắn còn chưa dứt lời, đã quay người rời đi --.
--------.
Kỳ thật lại nói tiếp, Dương Thiên Vấn không cảm thấy hứng thú đối với viễn cổ truyền thừa kia. Nếu nói là truyền thừa thì khi ở dưới hạ giới hắn cũng không phải không gặp. Thường thường một truyền thừa mang đến lợi ích cực lớn, đồng thời, cũng sẽ gây ra nhân quả với phiền toái cực lớn. Hiển nhiên, Dương Thiên Vấn vẫn tương đối ưa thích bảo vật vô chủ.
Lúc này đây mở ra một viễn cổ di tích mà Anh gia nắm giữ, đối với Dương Thiên Vấn mà nói lại là một kỳ ngộ, vốn loại sự tình này không đến phiên hắn. Thế nhưng hết Thương Lang Thần vương ở trên đảo cũng có chút quyền lực, cho nên lúc này đây loại thịnh hội này, Dương Thiên Vấn vì dính dáng tới Thương Lang Thần Vương, có thể tham dự.
Nói thật, Dương Thiên Vấn vẫn rất cảm kích chiếu cố nhiều năm qua của Thương Lang Thần Vương. Mặc dù không nói rõ, Dương Thiên Vấn cũng biết Thương Lang Thần Vương cố ý bồi dưỡng mình làm người thừa kế. Nói là muốn chính mình đi giúp hắn lấy được cấm chế thượng cổ ngọc giản, nhưng thật ra là cố ý thành toàn cho mình.
Dương Thiên Vấn không thích làm truyền thừa của người khác, con đường của mình là dựa vào chính mình đi tới, Dương Thiên Vấn cho phép người khác trợ giúp, nhưng tuyệt đối không muốn được coi là truyền thừa.
Cái này rất giống năm đó ở tiên phủ Thương Lang Thần Vương, cũng có ý tứ, truyền thừa y bát thế nhưng Dương Thiên Vấn vẫn không tu luyện Thương Tiên huyền.
Đương nhiên, Dương Thiên Vấn không cự tuyệt tìm kiếm cái gọi là viễn cổ di tích. Đây chính là một lần rèn luyện với cơ duyên khó có được. Ngoại trừ truyền thừa, Dương Thiên Vấn đối với tất cả những thứ bên trong di tích đều cảm thấy hứng thú vô cùng. Đi tới cảm thụ một chút cường đại cùng văn minh viễn cổ thần linh xác thực vẫn có thể xem là một sự việc vô cùng thú vị.
Tất cả đại thế gia đang tiến hành tuyển chọn nghiêm khắc. Lúc này đây tham gia, từng thế gia đều có một danh ngạch, hơn nữa hạn định dưới tu vi Thần vương. Cho nên từ Linh Thần, từ Thiên thần đều có tư cách. Chỉ là không một gia tộc nào ngốc đến mức phái một Linh Thần đi, hơn nữa trong từng thế lực bộ phận đều có một chút nhân tài tinh anh, chỉ có dựa vào thực lực để tiến hành tuyển chọn đào thải. Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, chỉ có đệ tử tinh anh nhất gia tộc mới có thể tham dự hành trình đi tìm viễn cổ di tích lần này.
Cao thủ cấp Thiên thần, trong số cao thủ hạng nhất ở Hách gia cùng với ở trên đảo, số lượng vẫn có một ít. Đương nhiên lúc này đây đi tới đều là tuyệt đối cao thủ, không từng trải qua đấu sinh tử cùng với chiến tích tương ứng thực lực, căn bản không có tư cách tham gia tuyển chọn.
Dương Thiên Vấn cảm thấy nhẹ nhõm, hắn không cần cạnh tranh với người khác, cũng không cần tiến hành tuyển chọn. Danh ngạch trong tay Thương Lang Thần Vương đã xác định là Dương Thiên Vấn, không có biến hóa
"Đúng vậy, lão phu cũng không phải là người không có khát vọng, không có ham muốn. Đối với di tích thượng cổ, thái cổ truyền thừa tự nhiên lão phu cảm thấy hết sức hứng thú. Chỉ có điều những di tích này phần lớn bị phong ấn ở chính giữa dị không gian, không có phương pháp bỏ niêm phong, căn bản không có biện pháp qua kỳ môn." Thương Lang Thần Vương rất thản nhiên đáp.
"Hiện tại lão phu cần có nhất là ngọc giản, cấm chế thượng cổ. Lão phu đã tìm tòi nhiều năm thế nhưng thu hoạch quá mức bé nhỏ. Lúc này đây rõ ràng cho thấy có người dụng tâm kín đáo mà muốn chia xẻ bảo tàng còn sót lại của Anh gia. Vốn lão phu cũng không dám xác định chắc chắn bảo tàng này còn tồn tại hay không, nhưng nghe ngươi nói một câu, lão phu hầu như có một nửa nắm chắc, có thể xác định bảo tàng này có tồn tại." Thương Lang Thần Vương bình tĩnh, đáp.
Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, cấm chế thượng cổ? Chỉ là hắn lập tức liên tưởng đến tu vi trận đạo cùng với am hiểu nhiều loại kỳ thuật của Thương Lang Thần Vương, cảm thấy thoải mái: "Ý của ngài là để cho ta làm?" .
"Đương nhiên, loại chuyện này, thế lực lớn đều có chỗ cố kỵ. Tuyệt đối không có khả năng tự mình tham dự, cho nên tự nhiên là giao cho một ít tiểu bối có năng lực. Hơn nữa, ngươi cho rằng người ta đều là người ngu hay sao?" Thương Lang Thần Vương nói xong, lại móc ra một phần ngọc giản, đưa tới.
Dương Thiên Vấn dùng thần thức quan sát, mặt lộ vẻ hoảng hốt. Đồng thời, hắn cũng có chút bất ngờ. Vốn hắn cho là một trận sóng ngầm đã bắt đầu khởi động. Thế nhưng hiện tại xem ra, mấy người Anh Thạch quá tinh minh, rõ ràng chuyển một trận sóng ngầm thành quang minh chính đại, mang một trận tranh đấu bí mật ra ngoài ánh sáng.
Nếu thật sự tất cả thế lực âm thầm tham gia vào cơn sóng ngầm, như vậy Anh thị huynh muội thế đơn lực bạc chỉ là hai con cừu non đợi làm thịt, không có quyền nói chuyện, thậm chí sống chết cũng rất khó nói. Kết quả cuối cùng đợi bọn hắn nhất định là bị người ăn sống nuốt tươi, thân bất do kỷ, thậm chí khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này!
Nhưng để tất cả lên trên mặt bàn, dùng di chỉ thái cổ, cổ truyền thừa làm thẻ đánh bạc, lợi dụng tất cả thế lực lớn vào cuộc tranh đấu gay gắt, dùng tên làm lời mời, cho tất cả thế lực lớn cùng nhau đi tới đoạt bảo. Mà lúc này, tất cả thế lực lớn kiềm chế lẫn nhau, hình thành một cân đối vi diệu, do đó không thể không đồng ý với điều kiện của Anh thị huynh muội--.
-.
Kỳ thật toàn bộ chuyện là như thế này. Mấy ngày trước gia chủ Bình gia đã liên hệ với tất cả mười mấy gia tộc và thế lực lớn nhỏ. Tất cả cùng nhau động thủ đối với Anh thị huynh muội. Đương nhiên. Động thủ, không phải là diệt trừ bọn họ mà là yêu cầu bọn họ giao bảo tàng, không mập mờ. Bởi vì điều này căn bản không quan trọng, Anh gia đã xong đời, chỉ còn lại hai huynh muội mà thôi. Bọn họ, một lần nữa quay về đảo, hiển nhiên không phải là tới nơi đây du lịch.
Anh gia quật khởi có quan hệ cùng viễn cổ di tích nằm trong tay Anh gia. Nói trắng ra là. Gia trong tay nắm giữ phương pháp lấy ra di tích viễn cổ.
Những địa phương như nơi này, Thần giới có rất nhiều. Nhưng những nơi có thể mở ra lại ít càng thêm ít. Mà những di tích này hoàn toàn không có di tích nào bộc lộ công khai. Những thứ này di tích không biết vì nguyên nhân gì mà lại tồn tại ở chính giữa dị không gian Thần giới. Trừ phi cơ duyên xảo hợp, nếu như không biết rõ dị không gian trong Thần giới, có rất nhiều di tích viễn cổ với thượng cổ cũng không có cách nào mở nó ra. Về điểm này thì coi như là chúa tể cũng không có cách nào.
Đương nhiên. Thần giới rộng rãi. Qua nhiều năm như vậy, vẫn có một số người hoặc thế lực cơ duyên xảo hợp đã chiếm được một ít chỗ tốt. Nói thí dụ như Thuận Dương phủ mà Minh Nguyệt bí cảnh đưa đến là một trong số đó. Mấy đại thế gia Thuận Dương phủ mà cũng bởi vì nó mới phát triển lớn mạnh. Đương nhiên bởi vì tàn hồn Minh Nguyệt thần hoàng còn tồn tại. Ngũ đại thế bắt được lợi ích chẳng qua chỉ một phần trăm của toàn bộ Minh Nguyệt bí cảnh. Cho dù như thế, cũng làm cho ngũ đại thế gia hưng thịnh nhiều năm như vậy.
Trong đó chính thức phần lớn lại bị Dương Thiên Vấn lấy được. Bằng không Dương Thiên Vấn cũng không dám sử dụng niệm luyện chế tạo hóa Vô Cực đan, loại đan dược đỉnh cấp nghịch thiên. Bởi vì linh dược cần thiết luyện chế nó đều là tuyệt phẩm linh dược. Trong đó mười tám vị thuốc chủ yếu quý hiếm dị thường. Thậm chí còn có vài loại là linh dược Tiên Thiên cấp. Coi như là Hách gia, loại thượng cổ thế gia này cũng không dám nói có thể xuất ra linh dược Tiên Thiên cấp. Dương Thiên Vấn dám nảy lòng tham luyện chế loại đan dược này. Đủ để thấy bản thân hắn, tài nguyên phong phú.
Thì ra tất cả đại thế gia đều có mưu đồ xâm chiếm. Nhưng kết quả lại khiến cái này thế gia thế lực chúng ta chấn động. Căn bản không có dùng thủ đoạn gì. Thị huynh muội rất sung sướng mà đã đáp ứng. Hơn nữa mời Hách Đông đảo tất cả thế lực cùng nhau tham dự.
Thì ra, thị huynh muội lúc này đây trở về, chính là vì bảo tàng còn sót lại của tiền bối Anh gia, hơn nữa bọn họ cũng biết nếu như mình muốn đi vào đoạt bảo, căn bản không có khả năng, chẳng bằng kéo tất cả thế lực vào, nhiều người tự nhiên cũng tốt làm việc.
Loại quyết định dùng nhỏ đấu lớn này vô cùng nguy hiểm. Nếu như tất cả thế gia thế lực đều đạt thành nhất trí, bỏ qua Anh thị huynh muội một bên. Tất cả thế lực lớn cùng nhau chia cắt, như vậy Anh thị huynh muội dùng giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng.
Chỉ là hiển nhiên tất cả thế lực lớn đều có chỗ cố kỵ, hơn nữa Hách gia, cự bá này cũng áp chế, cho nên không thể không thỏa hiệp. Dù sao khi mở ra, lợi ích được chia đều, cũng không sợ Hách gia độc chiếm, đồng thời nhà mình cũng có cơ hội --.
---------.
Sự tình vô cùng đơn giản trong sáng, Anh thị huynh muội có phương pháp mở ra viễn cổ di tích, nhưng là thế lực bạc nhược yếu kém, địa điểm mở ra di tích đã thành địa bàn của người khác, không thể không công khai làm việc. Mà các thế lực còn lại, ngoại trừ Hách gia, đều đã đạt thành ăn ý. Vô luận biện pháp nào, cứ phân chia một chén canh rồi nói sau. Hách gia bức bách nhiều người tức giận, cũng đồng ý.
Trong khách sạn, Anh Thạch cùng Anh Như dùng thần thức truyền kỳ trò chuyện với nhau.
"Ca, chúng ta mục đã đạt được mục đích, ca cảm thấy để cho bọn họ xuất ra mấy người?" Anh Như hỏi.
"Lúc này đây toàn bộ thế lực có danh tiếng ở quần đảo đều tham gia, số lượng không ít. Để cho mỗi nhà tham gia xuất gia một người tiến về đã là cực hạn." Anh Thạch nhẹ giọng nói ra.
"Hừ, tiện nghi bọn họ." Anh Như có chút không cam lòng mà hừ lạnh nói.
"Việc chúng ta tiến lên đảo, không lừa được tai mắt Hách gia. Nếu như mạo muội làm việc, tất nhiên bị Hách gia bắt làm nô lệ, dùng sưu hồn mật thuật. Đến lúc đó chúng ta chỉ sợ tính khó giữ được tánh mạng. Lúc này làm như vậy, ngược lại càng thêm có lợi. Càng nhiều người tham gia, pháo hôi càng nhiều. Sau lần trước, ta cũng không dám xem thường chỗ đáng sợ của những di tích này. Ở bên ngoài, bọn họ mỗi một nhà đều có thể đơn giản đẩy chúng ta vào chỗ chết như bóp chết con kiến. Thế nhưng khi vào tới bên trong, sống chết của những người kia còn không phải chỉ dựa vào suy nghĩ của chúng ta sao?" trong thần thức Anh Thạch vang lên một giọng nói an ủi.
Anh Như nghĩ tới điều gì, lòng còn sợ hãi gật đầu.
"Tốt rồi, nắm chặt thời gian luyện hóa được pháp bảo. Chỉ cần lấy được thứ đồ vật ở bên trong di tích nhà chúng ta, hai chúng ta nhất định có thể lại tái hiện ra Anh gia huy hoàng!" Anh Thạch kiên nghị nói. Khi hắn còn chưa dứt lời, đã quay người rời đi --.
--------.
Kỳ thật lại nói tiếp, Dương Thiên Vấn không cảm thấy hứng thú đối với viễn cổ truyền thừa kia. Nếu nói là truyền thừa thì khi ở dưới hạ giới hắn cũng không phải không gặp. Thường thường một truyền thừa mang đến lợi ích cực lớn, đồng thời, cũng sẽ gây ra nhân quả với phiền toái cực lớn. Hiển nhiên, Dương Thiên Vấn vẫn tương đối ưa thích bảo vật vô chủ.
Lúc này đây mở ra một viễn cổ di tích mà Anh gia nắm giữ, đối với Dương Thiên Vấn mà nói lại là một kỳ ngộ, vốn loại sự tình này không đến phiên hắn. Thế nhưng hết Thương Lang Thần vương ở trên đảo cũng có chút quyền lực, cho nên lúc này đây loại thịnh hội này, Dương Thiên Vấn vì dính dáng tới Thương Lang Thần Vương, có thể tham dự.
Nói thật, Dương Thiên Vấn vẫn rất cảm kích chiếu cố nhiều năm qua của Thương Lang Thần Vương. Mặc dù không nói rõ, Dương Thiên Vấn cũng biết Thương Lang Thần Vương cố ý bồi dưỡng mình làm người thừa kế. Nói là muốn chính mình đi giúp hắn lấy được cấm chế thượng cổ ngọc giản, nhưng thật ra là cố ý thành toàn cho mình.
Dương Thiên Vấn không thích làm truyền thừa của người khác, con đường của mình là dựa vào chính mình đi tới, Dương Thiên Vấn cho phép người khác trợ giúp, nhưng tuyệt đối không muốn được coi là truyền thừa.
Cái này rất giống năm đó ở tiên phủ Thương Lang Thần Vương, cũng có ý tứ, truyền thừa y bát thế nhưng Dương Thiên Vấn vẫn không tu luyện Thương Tiên huyền.
Đương nhiên, Dương Thiên Vấn không cự tuyệt tìm kiếm cái gọi là viễn cổ di tích. Đây chính là một lần rèn luyện với cơ duyên khó có được. Ngoại trừ truyền thừa, Dương Thiên Vấn đối với tất cả những thứ bên trong di tích đều cảm thấy hứng thú vô cùng. Đi tới cảm thụ một chút cường đại cùng văn minh viễn cổ thần linh xác thực vẫn có thể xem là một sự việc vô cùng thú vị.
Tất cả đại thế gia đang tiến hành tuyển chọn nghiêm khắc. Lúc này đây tham gia, từng thế gia đều có một danh ngạch, hơn nữa hạn định dưới tu vi Thần vương. Cho nên từ Linh Thần, từ Thiên thần đều có tư cách. Chỉ là không một gia tộc nào ngốc đến mức phái một Linh Thần đi, hơn nữa trong từng thế lực bộ phận đều có một chút nhân tài tinh anh, chỉ có dựa vào thực lực để tiến hành tuyển chọn đào thải. Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, chỉ có đệ tử tinh anh nhất gia tộc mới có thể tham dự hành trình đi tìm viễn cổ di tích lần này.
Cao thủ cấp Thiên thần, trong số cao thủ hạng nhất ở Hách gia cùng với ở trên đảo, số lượng vẫn có một ít. Đương nhiên lúc này đây đi tới đều là tuyệt đối cao thủ, không từng trải qua đấu sinh tử cùng với chiến tích tương ứng thực lực, căn bản không có tư cách tham gia tuyển chọn.
Dương Thiên Vấn cảm thấy nhẹ nhõm, hắn không cần cạnh tranh với người khác, cũng không cần tiến hành tuyển chọn. Danh ngạch trong tay Thương Lang Thần Vương đã xác định là Dương Thiên Vấn, không có biến hóa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.