Chương 9: Phiên ngoại
Ô Tây Hợp
08/01/2023
Lam Giang đứng ở trước cửa vẫn không nhúc nhích, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên, một con bướm màu trắng bay lại, ở trước mắt hắn bay lung lay vài cái, lúc này mới khiến cho hắn phục hồi tinh thần lại.
Ánh mắt hắn trước sau nhìn theo mọi động tác của con bướm nhỏ, nhìn nó bay lên bay xuống, lại bay vòng qua một cái nhánh cây, tựa hồ như chỉ dẫn muốn hắn đi cùng nó.
Lam Giang cũng làm theo như vậy, hắn đi xuống bậc thang, đi theo con bướm đi vào một con đường nhỏ, nơi cuối đường, hắn thấy một bóng dáng.
Người kia mặc áo gió màu trắng áo, gió thổi qua, quần áo liền bay tung theo, thoạt nhìn tựa như canh con bướm.
Hắn nhìn bóng dáng người kia ngây cả người, chờ hắn kịp phản ứng lại, nước mắt sớm đã tràn mi.
Hắn cuống quít lau nước mắt, lại cảm thấy mình buồn cười, chỉ là một bóng dáng mơ hồ lại có thể khiến mình bật khóc.
Hắn xoay người chuẩn bị rời đi, rồi lại không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng kia, liếc mắt một cái, liền khiến hắn không thể dịch chuyển bước chân.
Người kia đã quay mặt lại, cùng Lam Giang đối diện, trên mặt mang theo nụ cười mỉm quen thuộc kia.
"Lam Giang." Anh mở miệng nói, thanh âm vẫn như vậy, vẫn trong trẻo ôn hòa.
Lam Giang ngây cả người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Người đối diện vẫn đang mỉm cười, trong tay ôm theo một túi táo, cứ vậy mà nhìn hắn.
Hắn còn nghĩ sao lại có người giống Bạch Vũ Hàm như vậy, đến giọng nói cũng giống anh, động tác, ánh mắt càng giống Bạch Vũ Hàm như đúc.
"Lam Giang?" Anh quơ quơ cái túi trong tay, "Sao em lại đứng bất động tại chỗ thế?"
Lam Giang há miệng thở dốc, ba chữ ở bên miệng, hắn lại nói không thể nói ra thành tiếng.
Đối diện với bộ dáng này của Lam Giang, anh không nhịn cười được.
"Bạch...... Vũ Hàm?" Lam Giang đi phía trước đi từng bước một, rồi đứng tại chỗ không dám lại gần.
Hắn sợ hãi, sợ hết thảy chỉ là ảo ảnh, sợ rằng một khi hắn tới gần, Bạch Vũ Hàm liền sẽ biến mất, cho nên hắn thật cẩn thận, chỉ dám ở xa, nhìn bóng người mà hắn ngày đêm nhớ mong đến.
Bạch Vũ Hàm vẫn là đứng không nhúc nhích, chỉ cúi đầu cười vỗ vỗ tro bụi trên quần áo: "Anh ở đây."
Lam Giang cũng cười, hắn hơi hơi cúi đầu, thấy trên tay Bạch Vũ Hàm là túi táo, sắc mặt khẽ biến.
"Lam Giang!" giọng Bạch Vũ Hàm đột nhiên trở nên dồn dập, túi táo trên tay cũng rơi đầy đất.
Lam Giang đột nhiên ngẩng đầu, thấy rõ một màn đầy sợ hãi vừa rồi—— Bạch Vũ Hàm quỳ trên mặt đất, quần áo trắn của anh dính đầy máu tươi, phía sau anh có một người đang đứng, ở đó múa may con dao gọt hoa quả.
Lam Giang cất bước muốn xông lại, lại phát hiện con đường này thật sự dài vô cùng, hắn càng chạy, lại càng cách Bạch Vũ Hàm càng xa.
Hắn tận mắt nhìn thấy Bạch Vũ Hàm dùng hết sức lực đứng lên, lại bởi vì không còn đủ sức mà lại ngã xuống, tên kia đem dao gọt hoa quả ở thân thể anh tùy ý đâm xuống.
Hắn nghe thấy Bạch Vũ Hàm gọi tên của hắn, rõ ràng thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn lại vẫn cứ cảm thấy đinh tai nhức óc.
Lam Giang chạy vội, bên tai gió không ngừng gào thét, thổi đến đau cả mặt hắn, gió cát thổi vào mắt hắn, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, làm mơ hồ tầm mắt, hắn lại không muốn nhắm mắt lại.
Hắn muốn nhìn Bạch Vũ Hàm, cho dù là bằng mọi cách.
Lam Giang cảm thấy mình chưa từng chạy nhanh như vậy, chân đã không có tri giác, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như loạn thành một đoàn, không khí lạnh tràn ngập khoang mũi, nhưng hắn không để bụng, hắn muốn nhanh một chút, lại nhanh một chút, tựa hồ như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt thống khổ mà Bạch Vũ Hàm đang chịu.
Hắn rốt cuộc cũng chạy tới trước mặt Bạch Vũ Hàm, chỉ là tất cả đã muộn, hết thảy đều giống như trước kia, Bạch Vũ Hàm đã không còn hô hấp, áo trắng trên người cũng sớm đã rách đến không còn gì, dính đầy máu tươi cùng tro bụi.
Lam Giang thở hổn hển, liền nhìn Bạch Vũ Hàm nằm trên mặt đất, nước mắt rốt cuộc nhịn không được, một giọt một giọt đều rơi xuống mặt Bạch Vũ Hàm, thay anh lau đi tất cả vết máu lem luốc.
Thời gian xung quanh như dừng lại, chỉ còn quả táo đỏ chậm rãi lăn lại gần, chầm chậm lăn tới chân Lam Giang.
Hắn ngồi ở bên cạnh Bạch Vũ Hàm, ôm lấy nửa người trên của anh, mềm nhẹ mà hôn lên mí mắt anh, mũi anh, hôn mỗi một tấc trên người anh, Bạch Vũ Hàm trên người dính đầy máu làm lem sang cả tay Lam Giang, nhưng hắn vẫn hồn nhiên như không, chỉ gắt gao ôm chặt người kia, tựa hồ muốn đem anh dung nhập vào thân thể của mình.
Lam Giang tâm như bị ai cầm dao đâm xuống, hắn nắm lấy bàn tay lạnh băng của Bạch Vũ Hàm, lại cởi áo khoác mình đang mặc ra bao bọc lấy người anh, nhưng lại thấy hoa mắt, thấy hộ đang cùng thành thân ở ngoài mộ.
Bạch Vũ Hàm mặc một bộ áo cưới đỏ, ngồi ở trên bia mộ của mình, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn như cũ mang theo cười.
Lam Giang rốt cuộc nhịn không được, xông lên đi ôm lấy Bạch Vũ Hàm, đem mặt chôn sâu vào cổ anh, tham lam mà hít lấy mùi hương của anh.
"Bạch Vũ Hàm...... Em không để anh đi nữa......"
Bạch Vũ Hàm cũng vươn tay, ôm Lam Giang, ở trên gáy hắn hôn xuống: "Lam Giang, em quên anh đi."
Quên anh đi.
Lam Giang mở mắt ra, trên giường vẫn là chỉ có một mình hắn, trên đầu tủ con bướm nhỏ đã sớm khô héo, không còn chút sinh mệnh nào.
Chuông cửa vang lên, Lam Giang xuống giường đi mở cửa.
"Chú Lam! Con tới tìm chú chơi đây!" Là nhóc con nhà hàng xóm. truyện kiếm hiệp hay
Lam Giang mở cửa: "Vào đi."
Nhóc con vào phòng ngủ, thấy bên gối Lam Giang có một cái chăn màu trắng, liền tò mò hỏi: "Chú Lam, chú rất thích cái chăn này sao? Con mỗi lần tới đều nhìn thấy nó a."
"Ân, rất thích." Lam Giang sờ sờ kia cái chăn đó.
Nhóc con cũng duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng một chút: "Cái chăn này rất quan trọng sao?"
Lam Giang gật gật đầu.
Bạch Vũ Hàm, em không buông được anh, cũng quên không được anh.
"Chú Bạch đâu rồi ạ? Con đã lâu cũng chưa thấy chú ấy." Nhóc con lại hỏi.
Lam Giang trong lòng chấn động: "Chú...... Chú ấy đi công tác rồi."
"Vậy khi nào chú ấy trở về?"
Lam Giang rũ mi mắt xuống nhìn con bướm nhỏ đã chết trên tủ đầu giường từ lâu: "Chú ấy...... Sẽ không trở về nữa......"
"Vì sao a? Hai người cãi nhau sao?"
Lam Giang lắc đầu: "Không có, chỉ là chú ấy bị người ta mang đi rồi, mang đi đến nơi rất xa, chú đôi khi có thể nhìn thấy chú ấy, đôi khi lại không thấy được."
Nhóc con trầm mặc một chút, lại tiếp tục hỏi: "Chú rất nhớ chú ấy sao?"
"Chú đương nhiên là nhớ chú ấy......" Lam Giang cầm lấy con bướm, đặt ở lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Chú rất nhớ chú ấy."
Mỗi năm hai mươi tháng hai, ngày này Lam Giang đều sẽ mơ thấy Bạch Vũ Hàm, nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt mà Bạch Vũ Hàm đã cùng làm với hắn, hắn không thể quên được anh ấy, cũng không thể bỏ được anh.
Đã nói là nhớ mãi không quên tất sẽ có hy vọng, nhưng ai sẽ cho hắn cái này "Hy vọng?" này đây.
Ánh mắt hắn trước sau nhìn theo mọi động tác của con bướm nhỏ, nhìn nó bay lên bay xuống, lại bay vòng qua một cái nhánh cây, tựa hồ như chỉ dẫn muốn hắn đi cùng nó.
Lam Giang cũng làm theo như vậy, hắn đi xuống bậc thang, đi theo con bướm đi vào một con đường nhỏ, nơi cuối đường, hắn thấy một bóng dáng.
Người kia mặc áo gió màu trắng áo, gió thổi qua, quần áo liền bay tung theo, thoạt nhìn tựa như canh con bướm.
Hắn nhìn bóng dáng người kia ngây cả người, chờ hắn kịp phản ứng lại, nước mắt sớm đã tràn mi.
Hắn cuống quít lau nước mắt, lại cảm thấy mình buồn cười, chỉ là một bóng dáng mơ hồ lại có thể khiến mình bật khóc.
Hắn xoay người chuẩn bị rời đi, rồi lại không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng kia, liếc mắt một cái, liền khiến hắn không thể dịch chuyển bước chân.
Người kia đã quay mặt lại, cùng Lam Giang đối diện, trên mặt mang theo nụ cười mỉm quen thuộc kia.
"Lam Giang." Anh mở miệng nói, thanh âm vẫn như vậy, vẫn trong trẻo ôn hòa.
Lam Giang ngây cả người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Người đối diện vẫn đang mỉm cười, trong tay ôm theo một túi táo, cứ vậy mà nhìn hắn.
Hắn còn nghĩ sao lại có người giống Bạch Vũ Hàm như vậy, đến giọng nói cũng giống anh, động tác, ánh mắt càng giống Bạch Vũ Hàm như đúc.
"Lam Giang?" Anh quơ quơ cái túi trong tay, "Sao em lại đứng bất động tại chỗ thế?"
Lam Giang há miệng thở dốc, ba chữ ở bên miệng, hắn lại nói không thể nói ra thành tiếng.
Đối diện với bộ dáng này của Lam Giang, anh không nhịn cười được.
"Bạch...... Vũ Hàm?" Lam Giang đi phía trước đi từng bước một, rồi đứng tại chỗ không dám lại gần.
Hắn sợ hãi, sợ hết thảy chỉ là ảo ảnh, sợ rằng một khi hắn tới gần, Bạch Vũ Hàm liền sẽ biến mất, cho nên hắn thật cẩn thận, chỉ dám ở xa, nhìn bóng người mà hắn ngày đêm nhớ mong đến.
Bạch Vũ Hàm vẫn là đứng không nhúc nhích, chỉ cúi đầu cười vỗ vỗ tro bụi trên quần áo: "Anh ở đây."
Lam Giang cũng cười, hắn hơi hơi cúi đầu, thấy trên tay Bạch Vũ Hàm là túi táo, sắc mặt khẽ biến.
"Lam Giang!" giọng Bạch Vũ Hàm đột nhiên trở nên dồn dập, túi táo trên tay cũng rơi đầy đất.
Lam Giang đột nhiên ngẩng đầu, thấy rõ một màn đầy sợ hãi vừa rồi—— Bạch Vũ Hàm quỳ trên mặt đất, quần áo trắn của anh dính đầy máu tươi, phía sau anh có một người đang đứng, ở đó múa may con dao gọt hoa quả.
Lam Giang cất bước muốn xông lại, lại phát hiện con đường này thật sự dài vô cùng, hắn càng chạy, lại càng cách Bạch Vũ Hàm càng xa.
Hắn tận mắt nhìn thấy Bạch Vũ Hàm dùng hết sức lực đứng lên, lại bởi vì không còn đủ sức mà lại ngã xuống, tên kia đem dao gọt hoa quả ở thân thể anh tùy ý đâm xuống.
Hắn nghe thấy Bạch Vũ Hàm gọi tên của hắn, rõ ràng thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn lại vẫn cứ cảm thấy đinh tai nhức óc.
Lam Giang chạy vội, bên tai gió không ngừng gào thét, thổi đến đau cả mặt hắn, gió cát thổi vào mắt hắn, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, làm mơ hồ tầm mắt, hắn lại không muốn nhắm mắt lại.
Hắn muốn nhìn Bạch Vũ Hàm, cho dù là bằng mọi cách.
Lam Giang cảm thấy mình chưa từng chạy nhanh như vậy, chân đã không có tri giác, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như loạn thành một đoàn, không khí lạnh tràn ngập khoang mũi, nhưng hắn không để bụng, hắn muốn nhanh một chút, lại nhanh một chút, tựa hồ như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt thống khổ mà Bạch Vũ Hàm đang chịu.
Hắn rốt cuộc cũng chạy tới trước mặt Bạch Vũ Hàm, chỉ là tất cả đã muộn, hết thảy đều giống như trước kia, Bạch Vũ Hàm đã không còn hô hấp, áo trắng trên người cũng sớm đã rách đến không còn gì, dính đầy máu tươi cùng tro bụi.
Lam Giang thở hổn hển, liền nhìn Bạch Vũ Hàm nằm trên mặt đất, nước mắt rốt cuộc nhịn không được, một giọt một giọt đều rơi xuống mặt Bạch Vũ Hàm, thay anh lau đi tất cả vết máu lem luốc.
Thời gian xung quanh như dừng lại, chỉ còn quả táo đỏ chậm rãi lăn lại gần, chầm chậm lăn tới chân Lam Giang.
Hắn ngồi ở bên cạnh Bạch Vũ Hàm, ôm lấy nửa người trên của anh, mềm nhẹ mà hôn lên mí mắt anh, mũi anh, hôn mỗi một tấc trên người anh, Bạch Vũ Hàm trên người dính đầy máu làm lem sang cả tay Lam Giang, nhưng hắn vẫn hồn nhiên như không, chỉ gắt gao ôm chặt người kia, tựa hồ muốn đem anh dung nhập vào thân thể của mình.
Lam Giang tâm như bị ai cầm dao đâm xuống, hắn nắm lấy bàn tay lạnh băng của Bạch Vũ Hàm, lại cởi áo khoác mình đang mặc ra bao bọc lấy người anh, nhưng lại thấy hoa mắt, thấy hộ đang cùng thành thân ở ngoài mộ.
Bạch Vũ Hàm mặc một bộ áo cưới đỏ, ngồi ở trên bia mộ của mình, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn như cũ mang theo cười.
Lam Giang rốt cuộc nhịn không được, xông lên đi ôm lấy Bạch Vũ Hàm, đem mặt chôn sâu vào cổ anh, tham lam mà hít lấy mùi hương của anh.
"Bạch Vũ Hàm...... Em không để anh đi nữa......"
Bạch Vũ Hàm cũng vươn tay, ôm Lam Giang, ở trên gáy hắn hôn xuống: "Lam Giang, em quên anh đi."
Quên anh đi.
Lam Giang mở mắt ra, trên giường vẫn là chỉ có một mình hắn, trên đầu tủ con bướm nhỏ đã sớm khô héo, không còn chút sinh mệnh nào.
Chuông cửa vang lên, Lam Giang xuống giường đi mở cửa.
"Chú Lam! Con tới tìm chú chơi đây!" Là nhóc con nhà hàng xóm. truyện kiếm hiệp hay
Lam Giang mở cửa: "Vào đi."
Nhóc con vào phòng ngủ, thấy bên gối Lam Giang có một cái chăn màu trắng, liền tò mò hỏi: "Chú Lam, chú rất thích cái chăn này sao? Con mỗi lần tới đều nhìn thấy nó a."
"Ân, rất thích." Lam Giang sờ sờ kia cái chăn đó.
Nhóc con cũng duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng một chút: "Cái chăn này rất quan trọng sao?"
Lam Giang gật gật đầu.
Bạch Vũ Hàm, em không buông được anh, cũng quên không được anh.
"Chú Bạch đâu rồi ạ? Con đã lâu cũng chưa thấy chú ấy." Nhóc con lại hỏi.
Lam Giang trong lòng chấn động: "Chú...... Chú ấy đi công tác rồi."
"Vậy khi nào chú ấy trở về?"
Lam Giang rũ mi mắt xuống nhìn con bướm nhỏ đã chết trên tủ đầu giường từ lâu: "Chú ấy...... Sẽ không trở về nữa......"
"Vì sao a? Hai người cãi nhau sao?"
Lam Giang lắc đầu: "Không có, chỉ là chú ấy bị người ta mang đi rồi, mang đi đến nơi rất xa, chú đôi khi có thể nhìn thấy chú ấy, đôi khi lại không thấy được."
Nhóc con trầm mặc một chút, lại tiếp tục hỏi: "Chú rất nhớ chú ấy sao?"
"Chú đương nhiên là nhớ chú ấy......" Lam Giang cầm lấy con bướm, đặt ở lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Chú rất nhớ chú ấy."
Mỗi năm hai mươi tháng hai, ngày này Lam Giang đều sẽ mơ thấy Bạch Vũ Hàm, nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt mà Bạch Vũ Hàm đã cùng làm với hắn, hắn không thể quên được anh ấy, cũng không thể bỏ được anh.
Đã nói là nhớ mãi không quên tất sẽ có hy vọng, nhưng ai sẽ cho hắn cái này "Hy vọng?" này đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.